TruyenHHH.com

Chuong Hoan Con Dau Nuoi Tu Be

Con dâu nuôi từ bé 12

22.

Trên đường đến nhà Nhất Phù chân Lực Hoàn gần như mềm nhũn.
Một giờ trước y vừa mới khó khăn tiếp nhận tin tức này, não bộ như đã bị gió lạnh làm đông cứng, phải mất một lúc rất lâu y mới hiểu được lời của Lưu Chương.

Đoàn tàu nổ ngay cạnh cầu treo, cả toa xe rơi xuống, không một ai may mắn thoát khỏi.

Mà người ta coi trọng nhất là lá rụng về cội, vụ đánh bom tới một cách đột ngột, kết thúc cũng trong vội vàng. Xác thịt chồng chất khắp nơi trên núi tuyết, vô số sinh mạng cùng với những cánh tay, cẳng chân trôi theo dòng sông phía dưới rồi mất tích, hạ sĩ Lý rốt cuộc cũng không tìm lại được.

Trước đây họ thường gọi ông bằng quân hàm, sau khi quen biết lâu vậy rồi mà Lực Hoàn cũng mới chỉ thấy tên thật của ông hai lần, lần đầu tiên là ở trang bìa trong cuốn sách về thủ ngữ mà ông tặng, phía trên viết "Lý Thư Châu tặng người bạn nhỏ".

Mà lần thứ hai chính là mấy chữ Khải được in trên tờ báo, ba chữ nho nhỏ, chen chúc trong danh sách hi sinh, vừa nhìn liền không cầm được nước mắt.

Lực Hoàn nghĩ, Nhất Phù còn nhỏ như vậy phải làm sao mới chấp nhận được đây, mới xa cách không đến nửa ngày.

Hai người đến nhà Nhất Phù, trông thấy cậu nhóc đã đổi sang mặc một chiếc áo bông đen, sắc mắt tái mét, cậu nhóc thất thần ngồi yên đó. Trước kia Châu Kha Vũ từng trêu ghẹo nói Nhất Phù có vẻ ngoài xinh xắn, lại thêm vào gương mặt luôn bình tĩnh điềm đạm, nếu là đi hội chùa nhất định sẽ được chọn làm đồng tử Quan Âm. Khi ấy hạ sĩ Lý chỉ gõ tẩu thuốc cười cười, nói Nhất Phù từ nhỏ đã yếu bóng vía, ông từng phải mang đi cầu Bồ Tát xin chút hỉ khí.

Nhất Phù vừa trông thấy Lực Hoàn đến liền vươn tay, nép vào lòng y như một chú chim nhỏ. Mà trong phòng cũng thấy Vương Chính Hùng đã đến rồi, hắn mang theo hai người giúp việc nhà họ Vương, thấy bọn họ đến liền gật đầu, không nói tiếng nào.

Bà cụ run rẩy bưng trà lên cho họ, chiếc chén sứ màu trắng được châm đầy trà, lá trà xoay một vòng dưới đáy chén. Lực Hoàn nhìn không hiểu bọn họ đang bàn luận chuyện chôn cất nên chỉ nhìn chằm chằm vào cái chén.

Sau một lúc Lưu Chương với Vương Chính Hùng đi ra cửa sau để nói chuyện, Lực Hoàn cúi đầu xuống đối diện với một đôi mắt tròn xoe.

Lý Nhất Phù, vốn dĩ phải "Đương phù nhất đại bạch" Phóng khoáng vui vẻ, ấy vậy mà khi còn nhỏ như vậy lại giống như lá trà vất vưởng chìm nổi( nhất trầm nhất phù) trong dòng nước nóng này.

Lực Hoàn thấy mắt mình cay cay, chỉ đành chớp chớp mấy cái để cảm giác xúc động này mau chìm xuống, nghĩ thầm có khi Nhất Phù còn muốn làm lục bình trong dòng nước Tế Ninh kia hơn, ở bên cạnh hạ sĩ Lý.

Y ôm chặt lấy Nhất Phù nho nhỏ, muốn truyền hết dũng khí và ấm áp trên người mình sang cho đứa nhỏ này, mà lúc này đôi tay gầy guộc như con khỉ nhỏ của đứa nhóc này cũng đang siết chặt lấy lưng y.

"Hôm nay anh không tới đây với tư cách Vương Chính Hùng mà là thiếu gia của nhà họ Vương." Lưu Chương đóng lại cánh cửa gỗ sân sau, trực tiếp nói một câu như vậy.

Vương Chính Hùng vốn đã phiền muộn trong lòng, bị hắn nói kiểu này liền lập tức phát hỏa: "Tôi tới đưa tiền trợ cấp ngay thì có gì không ổn? 150 đồng này đã là cao nhất trong danh sách, không công bố ra bên ngoài, còn có hai mươi đồng kia nữa, đó chính là tấm lòng của riêng tôi."

Hai người giúp việc đều vạm vỡ khỏe mạnh, có thể biết rằng cha Vương sợ có người gây rắc rối nên mới phái họ đi theo Vương Chính Hùng để bảo vệ cho hắn. Lưu Chương lại nói: "Tiền trợ cấp vốn là chuyện hai năm rõ mười, trừ tình cảm với hạ sĩ Lý ra, còn hơn 80 mươi người khác phải xử lý thế nào?"

"Cậu nói câu này là cố tình ám chỉ ai?" Vương Chính Hùng nghĩ mãi mà không rõ tại sao Lưu Chương lại đột nhiên nổi điên: "Lục quân cũng có chỗ khó xử của lục quân, lúc này trên dưới trái phải đều có mũi dùi nhắm thẳng vào, cha tôi cũng đã thức trắng cả đêm qua làm việc."

"Vậy anh có biết tại sao phải chia binh ra làm làm hai đường không? Tại sao những người lính thanh niên trai tráng thuần thục vũ khí lại đi hết bằng đường thủy, những người lớn tuổi hơn phải đi đường bộ?! Vậy anh có biết vì sao báo chí chất vấn Sơn Đông còn tới sớm hơn cả tin tức tai nạn không?!" Lưu Chương từng bước áp sát, từng câu đều đánh thẳng vào trong tâm, "Qua loa lấy đi tính mạng của một người sau đó bồi thường thì có ích lợi gì?"

"Lưu Chương, tôi cho rằng cậu bị đám nhân sĩ tiên tiến che mắt thật rồi! Nếu chính phủ thật sự làm vậy sao cha tôi có thể để tôi đi phương Bắc?"

Tiếng cãi vã mỗi lúc một căng thẳng hơn, một người giúp việc nhà họ Vương tiến đến đập cửa một cái hai người mới dừng lại.

"Tôi bị che mắt ư? Vương Chính Hùng, anh mới chính là kẻ ngây thơ nhất." Lưu Chương chỉ bỏ lại một câu rồi phất tay áo rời đi.

Vương Chính Hùng mặt mày u ám, muốn đập phá đồ đạc trút giận như thường lệ thì nhìn khắp nơi trong nhà họ Lý chỉ có mảnh đất dày tuyết cùng với mảng đất trống trong sân, còn có ít quần áo phơi dưới hiên chưa kịp dọn vào đã bị đông cứng.

Không bằng bụi bậm ngăn cách đêm dài, lạnh tanh, oán trách.

Hắn đột nhiên như mất hết sức lực, bả vai thõng xuống như thể toàn thân đã bị rút đi hết xương cốt, quả thực là quá khổ. Sao hắn lại không hiểu 80 mạng người kia vô tội thế nào? Nhưng mà hắn có thể làm gì chứ? Hắn chỉ có thể lấy tiền tiết kiệm của mình ra làm tiền trợ cấp, khi các ông lớn nói chuyện hắn không chen được lời, bốn chữ quốc gia đại sự liền phủ lên tất cả miệng luỡi.

Hắn muốn hét to lên rồi chạy trốn, thế nhưng vậy cũng chẳng thể tự cứu mình. Hắn có thế nào cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, làm sao có thể rung chuyển cái cây to bằng trời này.

Vương Chính Hùng đi về phía trước một bước, tay hắn vịn lên cánh cửa gỗ rồi lại buông ra. Hắn đứng một mình hồi lâu, siết chặt nắm tay rồi xoay người, nhấc chân bước ra khỏi cánh cổng cũ nát lung lay sắp đổ ở sân sau.

Ngẩng đầu nhìn lên là ngói xám tường trắng, là thiên địa mênh mông.

23.


Vương Chính Hùng đi rồi, chỉ để lại mấy lá thư rồi lên xe lửa ngay trong đêm đi về phía Bắc.

Cha Vương sau khi biết tin liền giận tím mặt, trời vừa sáng đã phái người đuổi theo thế nhưng vẫn không tìm được tin tức gì. Trên xe lửa, trên thuyền, không chỗ nào có dấu vết của Vương Chính Hùng.

Đại thái thái kêu khóc gọi bảo bối, bà đầu tóc rối bù kêu cha Vương tự thân đi tìm người. Mà lúc này cha Vương vẫn còn mặc trên người bộ quân trang từ hai ngày trước, một mình ngồi trong thư phòng đứa con trai độc nhất của mình, ông hút mấy điếu thuốc, chỉ thở dài lưu lại một câu đứa nhóc này giống mình.

Trong thư dĩ nhiên có một phần dành cho Lực Hoàn và Lưu Chương.

Đêm khuya trằn trọc, cuối cùng vẫn là nợ cậu một lời xin lỗi. Tôi quả thực là người ngây thơ nhất, chỉ có điều kẻ lỗ mạng dựa vào nắm đấm để nói chuyện, khó mà phân biệt thật giả nếu không tận mắt chứng kiến. Suy đi nghĩ lại, tôi vẫn là nên tới tiền tuyến, dùng tay, dùng mắt của mình đi cảm nhận sự thực.

Trên người tôi còn có một sợi dây đỏ, cũng là phước lành mà mẹ tôi đã cầu từ đền Bạch Mã về, cậu đã chẳng thiếu thứ gì rồi, trong mấy người tôi chỉ lo cho bé câm nhất, vậy nên tôi tặng nó cho anh ấy.

Xưa nay được cậu với Kha Vũ chăm sóc rất nhiều, nguyện cho cả hai người đều có thể vạn sự trôi chảy, gặp dữ hóa lành.

Sau này còn gặp lại.

-tbc-

giải thích ý của tác giả đoạn cãi nhau giữa VCH và LC

Điểm mâu thuẫn đầu tiên : VCH là học sinh của đảng tự do, hắn chỉ đơn giản là đau lòng trước cái chết của hạ sĩ Lý, cũng có phần may mắn vì mình không lên đường, LC thì nghĩ đây chính là khổ nhục kế của chính phủ phương Nam, cảm thấy không tin tưởng vì nhwungx lý do sau : 1: súng ống với tinh binh đi đường thủy mà những người già lại đi đường bộ, sau đó gặp tai nạn. 2. Vụ tai nạn ở Sơn Đông, như đã đề cập trước đó, chính quyền Sơn Đông có qua lại thân thiết với chính phủ. vậy nên chỉ có thể nhận phần thiệt thòi này, nhận phải sự nghi ngờ của công chúng.

Điểm mâu thuẫn thứ hai:
LC cho rằng chính phủ đảng tự do đã không sắp xếp ổn thỏa chuyện hậu sự, trái với đạo đức và sứ mệnh của quốc gia, VCH thì lại đứng về phía chính phủ và hi vọng LC có thể thông cảm cho sự chậm chạp này vì cả một bộ máy khổng lồ như vậy thì cái gì cũng phải theo trình tự và còn những vấn đề khác nữa.
Đến đây thì phần của VCH đã hết, sau này sẽ có phiên ngoại khi họ gặp nhau ở phương Bắc.

Nhắc đến chuyện VCH đi ra tiền tuyết chính là đã trực tiếp tránh khỏi sự ảnh hưởng của cha Vương, vậy nên ông tuy tức giận nhưng cũng rất hài lòng. sợi chỉ đỏ được tặng cho LH là vì VCH đã mang theo quyết tâm không màng sống chết nữa rồi, điều này đã khẳng định lại khẩu hiệu của ngôi trường quân đội mà VCH theo học khi đánh nhau với Tiền Nhị ấy chính là: Tham sống sợ chết thì đừng vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com