TruyenHHH.com

Chung Ta We

Có bao nhiêu sự việc vì một ý niệm của con người mà lặng lẽ thay đổi?

Hoặc là một ý niệm quá dài.

Theo "Nhân Vương Kinh" ghi lại, 90 tích tắc là một ý niệm. Kỳ Thiện đã từng thử tính, một tích tắc khoảng 0.013 giây, cũng có nghĩa là, trong một tích tắc, con người có thể chớp mắt 24 lần. Mà cô được biết trong tiếng Phạn đơn vị tính lớn nhất là Tăng kỳ. Tăng kỳ cũng có thể gọi là A - tăng - già, một A - tăng - già có một ngàn vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn triệu, ý nghĩa của nó là vô số kể.

***Chú thích: Tham khảo "Tăng kỳ" trên Wikipedia để biết thêm.

Bạch Cư Dị có câu thơ "Sầu hận dài vô biên, mừng vui trong chớp mắt". (***Tạm dịch)

Cuộc đời Kỳ Thiện trước năm 28 tuổi, có bao nhiêu tích tắc vì Chu Toản mà thay đổi, thời gian chung đụng với anh sau này còn lại bao nhiêu Tăng kỳ?

Hai phong bì mẹ cô chuẩn bị, một cái viết tên Kỳ Thiện, một cái đề tên Chu Toản, tùy ý đặt chồng lên nhau ở trên bàn. Cảnh tượng này cô chẳng còn lạ lẫm gì.

Kỳ Thiện dường như lại nhìn thấy bản thân mình của rất nhiều năm về trước. Vẫn là ngôi nhà nhỏ này, phòng của cô cũng chẳng hề thay đổi, chỉ là vị trí của bàn học ngày ấy dựa vào cửa sổ.

Buổi tối mùa xuân âm thầm ùa tới khi nào chẳng hay. Kỳ Thiện đã làm xong bài tập, cô có tính tự giác vô cùng cao của một học sinh lớp 12, bấy giờ đã làm được nửa cuốn đề thi thử hóa học, quá trình học từ vựng bị bữa khuya làm gián đoạn, cô quyết định tối nay chỉ học đến đây thôi, vừa thưởng thức món tủ của mẹ cô là chè đậu đỏ hoa quế trần bì, vừa lật xem "Cẩm khôi đôi" lấy từ thư phòng của bố.

Đương lúc Kỳ Thiện bị hấp dẫn bởi đoạn miêu tả Ngô Chi Phan ba lần cầu ống đựng bút hoàng dương, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Cô liền nhanh chóng dời bát chè đậu đỏ đến nơi an toàn. Cửa sổ bị người nào đó đẩy từ bên ngoài vào, thứ đáp lên bàn học đầu tiên là ba lô của anh, sau đó cả người Chu Toản cũng nhảy vào.

"Cậu dẫm lên sách của tôi kìa!"

Kỳ Thiện đau lòng nhìn nửa dấu giày in trên trang giấy vẽ hình minh họa của cuốn sách.

Chu Toản làm lơ, phủi phủi vệt màu xanh đậm bị cành cây cọ vào trên quần jean, nghiến răng nói, "Cửa sổ đóng chặt như vậy, muốn tôi té chết hả?"

Kỳ Thiện rút khăn giấy lau trang giấy bị vấy bẩn, sớm biết anh vẫn đáng ghét như thế, đáng lẽ cô nên khóa cửa sổ từ bên trong luôn cho rồi.

"Bài tập đại số của cậu đâu? Mau đưa cho tôi xem nào." Chu Toản chỉ hỏi cho có lệ, không đợi Kỳ Thiện trả lời, anh mau chóng tìm được thứ mình cần từ trong cặp cô, kéo chiếc ghế qua, vùi đầu chép. Nếu lần này anh còn không nộp bài tập toán, lão Tôn chắc chắn sẽ xử lý anh, đến lúc đó một cú điện thoại gọi đến chỗ của mẹ anh bên kia, những ngày tháng sau này sẽ là những cuộc tra tấn không ngừng nghỉ.

Kỳ Thiện chỉ có thể ngồi ở cạnh giường, trừng mắt với bóng lưng anh bảo: "Chép đi, chép đi, ngay cả đề bài cũng không chịu nhìn. Lát nữa tôi mách với dì Gia Nam... À không, tôi đi nói với chú A Tú."

"Không đi mách lẻo thì cậu chết đi à?" Chu Toản đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại, vẫn hăng hái chép xong, mới cười hì hì quay đầu nói với Kỳ Thiện, "Làm nanh vuốt của thế lực tà ác thì có gì tốt?"

Anh thấy Kỳ Thiện không thèm để ý đến mình, bèn vò tờ giấy nháp ném vào đầu cô, "Con gái đúng là đồ nhỏ mọn!"

Kỳ Thiện không vui là hoàn toàn có đầy đủ lý do. Bọn họ học cùng lớp, chỉ có điều Chu Toản ở lại ký túc xá trong trường, còn kỳ Thiện ở nhà. Trường cấp ba của bọn họ khuyến khích học sinh ở lại ký túc xá, Kỳ Thiện là bởi vì gia đình cảm thấy điều kiện ăn uống trong trường có hạn, thương xót con gái, mà cô lại luôn chủ động trong việc học hành, khoảng cách từ nhà đến trường cũng không xa, cho nên bố mẹ đã gửi đơn xin ở lại ngoài trường cho cô, nhà trường cũng đã phê chuẩn. Chu Toản lại hận không thể ngày ngày ở lại trong trường để thoát khỏi sự quản thúc của bố mẹ. Bởi vì hai nhà ở gần nhau, bình thường bố mẹ Chu Toản có gì cần đưa cho con trai, đều nhờ Kỳ Thiện chuyển giúp.

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chỉ cần học phụ đạo xong thì được về nhà, buổi tối không có tiết tự học. Sau khi Phùng Gia Nam tan ca tiện đường lái xe đến đón hai đứa về nhà. Chu Toản nói sau khi học xong phải đi đá bóng với bạn, đã nói trước với Kỳ Thiện, bảo cô mang quần áo bẩn tuần này của anh về trước.

Kỳ Thiện và Chu Toản từ nhỏ đã như hình với bóng, luôn học cùng trường từ nhà trẻ đến nay. Trước đây bọn họ còn nhỏ, ở cạnh nhau quen rồi, cùng ra cùng vào trước giờ chưa từng cảm thấy bất ổn. Nhưng từ sau khi lên lớp 8, bước vào thời kỳ thanh xuân, có một đợt bạn bè đồn đãi chuyện về bọn họ, những người không hiểu nội tình chọc bọn họ là "vợ chồng son". Kỳ Thiện không hề cảm thấy làm sao, nhưng Chu Toản nghe xong rất không vui, vì vậy thường xuyên xử lý mấy người nhiều chuyện, nhưng vẫn khó để bịt miệng được tất cả mọi người.

Từ khi bọn họ lên cấp ba, đổi sang môi trường mới, Chu Toản càng cố ý giữ khoảng cách với Kỳ Thiện ở trường, để tránh có người nhiều chuyện. Hồi lớp 10 còn đỡ, bọn họ không cùng lớp, thỉnh thoảng gặp nhau ở sân trường cũng cố gắng giảm bớt tương tác, những người biết quan hệ của bọn họ không nhiều. Thế nhưng lớp 11 phân ban tự nhiên và xã hội, bọn họ lại cùng bị phân đến ban tự nhiên lớp 3, Chu Toản vô cùng hoài nghi đây là kiệt tác của mẹ anh Phùng Gia Nam, mục đích là để Kỳ Thiện giám sát nhất cử nhất động của anh ở trường.

Hai người ngày ngày cùng ngồi chung một lớp, nhưng Chu Toản hầu như không hề nói chuyện với Kỳ Thiện. Bọn họ một người ngồi ở bàn đầu, một người ngồi bàn cuối, giống như bạn học nam nữ bình thường nhất, chỉ có số ít bạn học có quan hệ thân thiết mới biết hai nhà bọn họ là hàng xóm, bố mẹ cũng quen biết lẫn nhau, chỉ như vậy mà thôi.

Kỳ Thiện nghe theo ý muốn của Chu Toản, cô rất ít khi làm trái ý anh. Nếu anh đã để ý như vậy, thì cô phối hợp là được. Đương nhiên cuộc sống bên ngoài trường thì vẫn như cũ. Mỗi tuần nếu Chu Toản không hẹn bạn bè đi chơi, trên cơ bản đều ở nhà cô, ngay cả máy chơi game chú A Tú đưa về từ Nhật Bản cho anh, để tránh dì Gia Nam hạn chế thời gian chơi game của mình, anh cũng để ở trên gác nhà Kỳ Thiện. Ngày nghỉ hai nhà thường xuyên cùng nhau đi chơi, hẹn nhau ra ngoài ăn uống.

Chuyện lúc chiều cũng là do Chu Toản lười biếng. Anh không muốn ngồi xe mẹ mình về nhà, nhưng cũng không muốn ôm đống quần áo bẩn bắt xe buýt. Cho nên lén hẹn với Kỳ Thiện, sau khi tan học bảo cô đến hồ nhân tạo kế bên ký túc xá đợi.

Kỳ Thiện thật thà, vừa tan học liền đợi ở bên hồ. Mười phút sau, Chu Toản cũng ôm đống quần áo bẩn xuất hiện.

Bởi vì chuyện Chu Toản nhiều lần không nộp bài tập nên bị lão Tôn mắng, Kỳ Thiện cảnh cáo anh, cẩn thận để mẹ anh biết được là tiêu ngay. Chu Toản chẳng thèm bận tâm, dặn dò Kỳ Thiện làm xong bài tập sớm một chút, buổi tối anh ăn cơm xong sẽ qua chép. Nói xong lại chế nhạo mắt kính cô mới mua hình thù kỳ quái. Hai người đang nói chuyện, lại gặp ngay bạn học cùng lớp.

Trương Hàng là con em giáo viên, sau khi tan học đang về nhà với hai người bạn học, đột nhiên liếc thấy Kỳ Thiện và Chu Toản đang đứng dưới gốc cây bên hồ. Bởi vì không đề phòng người khác, nên hai người đứng rất gần, một tay của Chu Toàn còn đặt trên gọng kính của Kỳ Thiện.

Đều là học sinh cấp ba mười bảy, mười tám tuổi, cũng không hiếm bạn học xung quanh lén lút yêu đương. Chỉ là phong cách của hai người Chu Toản và Kỳ Thiện cách biệt khá lớn, cho dù là bạn cùng lớp cũng rất khó để liên tưởng hai người họ với nhau. Quan hệ của Trương Hàng và Chu Toản cũng khá, đều là học sinh nghịch ngợm đứng đầu lớp, gặp cảnh này khoa trương hú hét một tiếng.

"Các cậu lén lén lút lút làm gì ở đây? Thành thật khai báo!" Trương Hàng lại gần, cười đê tiện hỏi.

Chu Toản vừa nhìn thấy Trương Hàng bèn lập tức rút tay về, nom biểu tình mờ ám của anh chàng, lại hỏi trực tiếp như thế, thản nhiên nói: "Tôi bảo cậu ấy mang đồ về nhà giùm, chúng tôi là hàng xóm. Cậu có cần phải cười dâm đãng thế không?"

"No! No! No! Rốt cuộc là ai dâm đãng?" Trương Hàng cũng chẳng phải là kẻ ngốc, trông thấy Chu Toản vừa dứt lời liền dịch ra một bước. Anh chàng có lòng đùa bỡn, học theo bộ dạng của Chu Toản đặt tay lên mặt người bạn đi cùng, bị người kia chán ghét tránh đi.

"Làm ông đây nổi hết cả da gà!" Chàng trai bên cạnh cậu chàng cười đáp.

"Đều là hàng xóm cả, sao mà khác biệt lớn thế." Trương Hàng làm mặt quỷ, khiến bạn học cười không dứt.

Hai chàng trai đi cùng Trương Hàng đều sống ở ký túc xá dành cho giáo viên, trong đó có một người sống dưới lầu nhà Trương Hàng, cùng khối nhưng không cùng lớp với bọn họ, bình thường hay cùng nhau đá bóng chạy bộ, Chu Toản cũng quen biết. Bỗng chốc có thêm ba đôi mắt dùng bộ dạng bắt gian đánh giá anh và Kỳ Thiện, anh hơi ngại ngùng, cười nhạo: "Trí tưởng tưởng của các cậu phong phú quá ha, nói thêm lần nữa, cậu ấy chỉ là giúp tôi mang quần áo bẩn về nhà thôi!"

"Tôi nhớ ra rồi, hồi trước lớp chúng ta có người nói, hai cậu hồi học cấp hai đã rất thân rồi. Bọn tôi còn cảm thấy không thể nào có chuyện ấy, thì ra là... hê hê!" Một chàng trai khác cũng tham gia vào hàng ngũ trêu ghẹo.

"Đừng nói là cấp hai, tôi và cậu ấy từ thời mẫu giáo đã là hàng xóm rồi. Thế nào, cậu có ý kiến?" Chu Toản giương cằm.

Kỳ Thiện đứng một bên làm người vô hình nãy giờ trông thấy bộ dạng này của anh, biết anh đã bắt đầu nổi giận rồi, sợ anh nảy sinh xung đột với bạn học, nói, "Bọn tôi thật sự là hàng xóm. Mẹ cậu ấy bảo tôi đến lấy quần áo bẩn. Các cậu đừng có nói lung tung."

Kỳ Thiện bình thường trong mắt các bạn học chính là hình tượng ủy viên học tập ngoan ngoãn không có gì để chê trách, mỗi ngày theo nề nếp thu vở bài tập về nhà giúp giáo viên, trước giờ chưa từng sai sót. Lúc này nom bộ dạng đỏ bừng mặt lo lắng giải thích của cô càng khơi dậy ham muốn chọc ghẹo của đám con trai.

Trương Hàng cười nói: "Cậu nói đỡ cho cậu ta, giúp cậu ta làm việc, còn nghe lời mẹ cậu ta, chẳng lẽ cậu là "con dâu nuôi từ bé" của nhà cậu ta?"

Câu nói đùa này đã chạm đến giới hạn của Chu Toản.

"Có ý gì? Cậu nói lại lần nữa xem!" Anh bước lên một bước, Kỳ Thiện đứng bên cạnh cũng không để ý đến việc giữ khoảng cách với anh nữa, hoảng hốt kéo cánh tay anh lại.

"Rốt cuộc là "phải" hay "không phải"? Cậu nói xem nào!" Cũng chẳng biết làm sao, một Trương Hàng ngày thường hi hi ha ha hôm nay lại cứ nắm mãi chuyện này không buông.

May mà cậu bạn đi cùng với Trương Hàng không muốn làm lớn chuyện, nhắc nhở: "Đi thôi, bố cậu sắp tan giờ rồi đó."

Bố của Trương Hàng là thầy giáo dạy vật lí lớp bọn họ kiêm tổ trưởng giáo viên lớp 12, là một người nghiêm khắc, ai dám gây chuyện dưới mắt ông ấy, thì đừng mong thoát tội. Trương Hàng phản ứng kịp thời, cười nhạo bảo: "Không nói thì thôi, đùa một chút thôi mà. Hàng xóm thì hàng xóm, tôi còn có thể làm gì các cậu?"

"Đúng vậy, không cần nghiêm túc thế đâu." Nam sinh lớp kế bên cũng phụ họa nói.

Chu Toản cúi đầu liếc Kỳ Thiện vẫn còn đang đáng thương nắm lấy cánh tay của anh, thầm buồn bực, cũng không biết là do cô, hay là do bản thân mình. Anh vung tay giằng khỏi sự kiềm chế của cô, cười gằn: "Đương nhiên là đùa rồi, ánh mắt của tôi có thể tệ đến mức ấy à?"

Đây là chuyện xảy ra ban chiều, ánh mắt lạnh nhạt của anh khi nói lời này dường như vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt. Kỳ Thiện nhặt cục giấy rớt dưới chân lên, buồn bực ném vào thùng rác. Nếu nói cô không giận Chu Toản chút nào là nói dối. Chu Toản không thích người khác ghép đôi anh với Kỳ Thiện, nhưng cũng không nên dùng cô để xả giận, khiến cô khó xử chứ. Anh đúng là đồ mặt dày, ban ngày ở trước mặt bạn học phủi sạch quan hệ với cô, cứ như cô là loại virus nguy hiểm ấy, trời vừa tối lại đến trèo cửa sổ nhà cô.

"Ánh mắt của cậu tốt như thế, sao lại phải chép bài tập của tôi?" Kỳ Thiện bực bội đáp.

"Cái gì mà "ánh mắt"... À!" Chu Toản giả ngu, kéo chiếc ghế lại gần cô một chút, nịnh nọt đáp: "Chính bởi vì ánh mắt của tôi tốt, mới không phải bài tập của cậu không chép. Tôi làm sao phải nói với bọn họ?"

"Vậy cậu cũng đừng nói..."

Da mặt con gái mỏng, cô không muốn lặp lại lời nói mang ý khinh thường của anh. Chu Toản bày ra vẻ mặt giật mình, cười nói: "Lần sau còn gặp chuyện như vậy, đến lượt cậu chê tôi hết nước hết cái là được chứ gì."

Anh quơ quơ vở bài tập đã chép xong đến trước mặt cô, nói: "Mau viết tên giúp tôi đi."

Nếu những cô gái thích vẻ bề ngoài của Chu Toản sau khi nhìn thấy chữ của anh, chắc chắn sẽ có vài phần thất vọng. Dùng lời của Kỳ Thiện nói, cho dù cô dùng chân chấm mực rồi viết lên giấy cũng vẫn đẹp hơn chữ của Chu Toản. Nếu như không phải nét chữ của hai người quá khác nhau, nói không chừng ngay cả chuyện làm bài tập này Chu Toản cũng sẽ giao phó cho Kỳ Thiện.

"Chỉ biết chăm chút vẻ bề ngoài thôi." Kỳ Thiện hơi bất mãn, nhưng vẫn đi tới viết cho anh. Bên ngoài nạm ngọc bên trong thối nát, chẳng phải là đang nói loại người như anh sao. Tên của anh cũng mang vài phần ý nghĩa hoàn khố, Chu Toản Chu Toản, luôn khiến cô nghĩ đến "Giả Liễn" hoặc là "Tiết Bàn".

Thể chữ Sấu Kim Thể (còn có thể gọi là Chính Khải) do Kỳ Thiện viết vô cùng có phong cách, ngay cả người bố luôn tự nhận mình là cao thủ về phương diện tranh chữ cũng cho rằng "trò giỏi hơn thầy". Cô hạ bút thận trọng, mỗi chữ mỗi nét đều rất chậm. Chu Toản chống tay lên cạnh bàn, nhoài người nhìn cô, thúc giục bảo: "Tàm tạm là được, cũng chẳng phải là viết giấy chứng nhận kết hôn."

Bị anh quấy nhiễu như vậy, chỗ thu bút của chữ "Toản" hơi bị nghiêng. Kỳ Thiện lườm anh, "Giấy kết hôn viết bằng tay à, cậu từng nhìn thấy rồi hả?"

Chu Toản nhét vở bài tập vào cặp của mình, nói: "Cái này có là gì, mỗi lần bố mẹ tôi cãi nhau xong đều sẽ tàn phá giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ. Tôi dám chắc là giấy chứng nhận kết hôn của họ là cuốn rách nát nhất khu phố này."

Chú A Tú và dì Gia Nam thường có mâu thuẫn, Kỳ Thiện cũng từng nghe nói, nhưng cô chưa từng tận mắt trông thấy bộ dạng cãi nhau của bọn họ. Cô hỏi: "Vậy sau khi cãi nhau xong thì sao?"

Thứ Kỳ Thiện quan tâm chẳng qua chỉ là tờ giấy chứng nhận kết hôn tội nghiệp kia mà thôi. Nhưng Chu Toản lại lộ ra vẻ mặt có đôi chút quỷ dị, mím môi đáp: "Cậu sẽ không muốn biết đâu."

Anh nói xong, Kỳ Thiện hình như càng mơ hồ hơn.

Chu Toản cầm cuốn sách vỗ vào sau gáy cô, mắng đáp: "Đồ ngốc... đồ mọt sách!" Sau đó mặc kệ Kỳ Thiện hỏi thế nào, anh cũng chỉ cười, làm thế nào cũng không chịu nói thêm.

"Lần sau đừng trèo cửa sổ nữa, cây ngọc lan bên ngoài kia sắp bị cậu đạp gãy rồi." Kỳ Thiện thật sự không muốn những ngày hạ sau này sẽ không còn được ngửi hương hoa ngọc lan ngoài phòng nữa.

"Vậy tôi sẽ ở dưới lầu hét: Công chúa tóc dài ơi, mau thả tóc của cô xuống..."

Chu Toản đang chọc cười Kỳ Thiện, bỗng dưng ngậm miệng, quay đầu lặng lẽ làm mặt quỷ.

"Không nói nữa à, dì là mụ phù thủy trong nhà công chúa tóc dài?" Cũng không biết Thẩm Hiểu Tinh lên lầu từ lúc nào, bà đặt bát chè đậu đỏ lên bàn học, nói, "Kỳ quái, ban nãy dì vẫn luôn ở dưới lầu, cũng không nhìn thấy con đến lúc nào."

Thẩm Hiểu Tinh dứt lời, nhìn về phía cửa sổ đang mở, lắc đầu, "Rõ ràng trong nhà không phải là không cho con quang minh chính đại mà đến, con lại thích trèo cửa sổ, muốn làm gì hả?"

Chu Toản không lên tiếng, không đợi anh đáp, Thẩm Hiểu Tinh nhanh chóng giơ tay nhéo tai của anh, chầm chậm nói: "Càng lớn càng không hiểu chuyện. Lần sau mà còn để dì bắt được con trèo cửa sổ, bố mẹ con không xử lý con, dì sẽ xử con đến khi nào nhớ thì thôi."

Kỳ Thiện nhịn cười nom Chu Toản đang nhe răng trợn mắt dưới bàn tay của mẹ cô. Sau khi Thẩm Hiểu Tinh giáo huấn xong, bà bảo anh ăn bát chè đậu đỏ kia, lại hỏi: "Lần sau đi cửa chính, hay là trèo cửa sổ?"

"Cửa chính, cửa chính!" Chu Toản xoa tai quyết đoán đáp.

"Đáng đời!" Sau khi Thẩm Hiểu Tinh xuống lầu, Kỳ Thiện cười trên nỗi đau của người khác nói.

Chu Toản thấy cô vui vẻ, cười đến nỗi mí mắt cong cong, sớm ném chuyện không vui lúc chiều đến chín tầng mây. Anh cũng vui vẻ trở lại, nói: "Ôi, Tiểu Thiện, suýt nữa thì tôi quên một chuyện. Tuần trước đi leo núi, tôi nhặt được một khúc gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo. Gọt một dao, ngửi thấy cũng thơm thơm, cậu nói xem có phải tôi nhặt được bảo bối rồi không?"

"Khúc gỗ rất thơm... chẳng lẽ là trầm hương?" Kỳ Thiện không tin Chu Toản sẽ gặp may như vậy, nhưng không kiềm được sự tò mò, "Khúc gỗ đó ở đâu, tôi đi xem thử."

"Ở trong sân nhà tôi. Bây giờ đi hả? Ngày mai nó cũng đâu có mọc chân chạy mất."

"Tôi chỉ nhìn một cái thôi, xem xong thì về ngay, nhanh lắm."

Mắt của Kỳ Thiện sáng bừng bừng, Chu Toản cũng không muốn khiến cô mất hứng. Hai người xuống lầu nói với Thẩm Hiểu Tinh một tiếng. Trời vừa tối chưa lâu, nhà Chu Toản cách nhà Kỳ Thiện không quá mười mét, hai nhà bọn họ chạy qua chạy lại là chuyện bình thường. Thẩm Hiểu Tinh dặn dò Kỳ Thiện đừng về trễ quá, rồi cho họ ra cửa.

Phùng Gia Nam và Chu Khởi Tú đều chưa về, nhà Chu Toản chỉ có người giúp việc ở nhà. Kỳ Thiện không vào nhà, ngồi xổm ở góc sân, nương theo ánh sáng của đèn đường bên ngoài nghiên cứu khối gỗ kia.

Chu Toản hứng trí bừng bừng hỏi: "Sao rồi, có phải là trầm hương mà cậu nói không?"

"Hơi có mùi, hàm lượng dầu cũng cao, dùng để làm củi đốt là vừa đẹp."

Nghe Kỳ Thiện nói như vậy, Chu Toản có chút thất vọng. Khối gỗ này cũng khoảng mười mấy cân, uổng công anh vất vả mang nó về, còn bị mẹ mắng làm bẩn sân.

Nếu đã là phế liệu, anh cũng không định để lại cho chướng mắt, đang tính cùng với Kỳ Thiện mang đi vứt, thì trong sân bỗng vang lên tiếng đỗ xe. Kỳ Thiện nghe thấy định đứng dậy chào hỏi, bên vai lại bị anh dùng lực ấn xuống. Chu Toản chau mày, ý bảo không được lên tiếng.

Tường bao ở sân nhà Chu Toản làm bằng lan can sắt, bên trong còn trồng cây thạch nam lá đỏ được cắt tỉa cao đến ngực. Hai người bọn họ đều ngồi xổm ở trong góc, chỉ có thể thông qua khe hở rậm rạp của vòm cây nhìn thấy bắp chân và giày của hai người ngoài tường.

Đôi giày không nhiễm hạt bụi của nam giới có lẽ là của chú A Tú, mà đôi giày cao gót màu xanh ngọc đứng sát bên cạnh ông... Trong ấn tượng của Kỳ Thiện dì Gia Nam rất ít mang những đôi giày có màu sắc tươi sáng như vậy. Cô bỗng cảm thấy căng thẳng, không nhịn được nhìn Chu Toản một cái, anh cũng đang nhìn chằm chằm bên ngoài, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ được nét mặt hiện giờ của anh.

Người bên ngoài không hề phát hiện bên trong vòm cây có người. Kỳ Thiện nghe được tiếng nuốt nước miếng rất khẽ của chính mình, cô luôn cảm thấy như vậy không ổn lắm, bị người lớn phát hiện, nói không chừng còn cho rằng cô và Chu Toản đang làm chuyện xấu gì đó. Đang rầu rĩ, đôi giày cao gót màu xanh ngọc kia lại tiến về phía trước nửa bước, hơi kiễng gót giày, hai đầu của mũi giày cơ hồ đang dính lại với nhau.

"Bố, bố về rồi à!" Chu Toản không hề báo trước bỗng nhiên đứng dậy khiến Kỳ Thiện giật nảy cả mình. Cô hơi do dự một chút, cũng đứng bên cạnh anh. Hai người bên ngoài tường cũng bị giật mình, cô gái trẻ thân hình duyên dáng rụt bả vai lại một chút, tay vẫn đặt trên ngực Chu Khởi Tú vài giây, rồi mới vội thu về, người cũng lùi lại vài bước.

Chu Khởi Tú nhìn rõ là Chu Toản và Kỳ Thiện, thu lại thần sắc kinh ngạc, nghiêm mặt hỏi: "Hai đứa bọn con lén lén lút lút trốn ở đây làm gì?"

"Còn không phải là Kỳ Thiện..." Chu Toản dùng cánh tay huých Kỳ Thiện một cái. Kỳ Thiện như vừa tỉnh mộng, lắp bắp nói: "Con, chúng con đang xem khúc gỗ A Toản nhặt về, cậu ấy nói là trầm hương... chú A Tú, bọn con không phải cố ý trốn ở đây đâu."

Chu Toản để Kỳ Thiện nói là do anh biết trong mắt bố mình, Kỳ Thiện đáng tin hơn anh nhiều, lời nói ra càng đáng tin hơn. Quả nhiên, sắc mặt Chu Khởi Tú hòa hoãn lại, gật đầu nói: "Ừ, không còn sớm nữa, đừng nghịch ngợm với nó nữa."

Kỳ Thiện nhân cơ hội định chuồn, Chu Toản lại kinh ngạc hỏi bố: "Ủa, mẹ con đâu? Con còn tưởng hai người về cùng chứ?"

Sự tò mò của Chu Toản hệt như xuất phát từ nội tâm, nhưng trong lòng Chu Khởi Tú biết tỏng, cũng đã một thời gian ông không cùng đi cùng về với Phùng Gia Nam, Chu Toản thân là con trai làm sao mà không biết chút gì được chứ. Cách hàng lan can bằng sắt, ánh mắt Chu Toản nhìn thẳng vào mặt Chu Khởi Tú. Chu Khởi Tú bỗng cảm thấy khuôn mặt giống mình như đúc lúc này đây lại có đôi mắt thuộc về Phùng Gia Nam, đang lạnh nhạt mang theo sự trào phúng quen thuộc nhìn chằm chằm vào ông.

Loại cảm giác này khiến Chu Khởi Tú cảm thấy lạnh sống lưng. Ông vốn dĩ chẳng cần thiết phải giải thích với hai đứa nhóc này, nhưng bây giờ không nói gì đó ngược lại có vẻ không mấy thích hợp, đặc biệt là Kỳ Thiện cũng ở đây, mang vẻ mặt mờ mịt, chốc lát nhìn ông, chốc lát lại nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh ông.

"Đây là Tiểu Trần bộ phận tiêu thụ ở công ty, tối nay chúng ta cùng nhau đi gặp khách hàng."

"À, bộ phận tiêu thụ..." Chu Toản lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, quay đầu hỏi Kỳ Thiện, "Tiểu Thiện, môn ngữ văn của cậu tốt hơn tôi, "tiêu thụ" có nghĩa là "bán" sao?"

"Hả?" Kỳ Thiện cũng nghe ra anh cố ý nhấn mạnh chữ "bán" kia, hé miệng không biết phải tiếp lời như thế nào mới tốt.

Chu Khởi Tú không ngờ con trai sẽ nói như vậy, sắc mặt khẽ biến, quát lớn: "Không biết lớn nhỏ, mẹ con dạy con thế hả?"

"Xin lỗi, là thế này, tối nay Chu tổng uống chút rượu nên không tiện lái xe, tôi đưa ông ấy trở về." Cô gái trẻ đứng cạnh cửa xe nãy giờ nhịn không được cũng mở miệng giải thích.

"Con làm sao biết ai lớn ai nhỏ?" Chu Toản mặt không cảm xúc đáp, "Bố, là bố bảo những chuyện liên quan đến học hành phải học hỏi Kỳ Thiện. Chuyện cô ấy không hiểu, hay bố dạy con đi?"

"Em lái xe về công ty trước đi." Chu Khởi Tú thấp giọng dặn dò cô gái một câu, cô ta gật gật đầu, nghe lời ngồi vào xe, trước khi đóng cửa xe, trong ánh mắt ẩn hiện chút lo lắng. Chu Toản làm như không thấy cô ta. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh chưa từng để cô ta vào mắt, cũng chẳng thèm nghe cô ta nói, cứ như không có sự tồn tại của con người này.

Chiếc xe cuốn bụi đi xa, Chu Khởi Tú cũng đi vào sân nhà mình.

"Con về đây. Tạm biệt chú A Tú." Kỳ Thiện nóng lòng rời khỏi hiện trường.

Chu Khởi Tú nói với con trai: "Trời tối rồi, con đưa Tiểu Thiện về đi."

Chu Toản biết rõ thời khắc này bố mình không muốn đối mặt với mình, nên cũng phối hợp, đẩy lưng Kỳ Thiện một cái, nói: "Đi thôi." Anh lướt qua bên cạnh Chu Khởi Tú, dừng bước, tốt bụng nhắc nhở: "Bố, trên áo của bố có một nút vẫn chưa cài."

Chu Khởi Tú vẫn luôn chú ý dáng vẻ bề ngoài, cũng thường dùng "Mũ phải thẳng, khuy áo phải cài, giày và tất phải chỉnh tề, dây giày phải cột chặt" trong "Đệ tử quy" để giáo dục con.

Bước chân của Kỳ Thiện càng nhanh, nhưng cô vẫn nghe rõ ràng lời nói của chú A Tú đằng sau.

"A Toản, dạo này những chuyện khiến mẹ con phiền lòng đã đủ nhiều rồi!"

Chu Toản không ngoảnh đầu, một mực đi cùng Kỳ Thiện về hướng nhà cô.

Anh người cao chân dài, vài bước đã vượt qua cô, lúc đứng ở trước cửa nhà đợi cô, trên mặt mang vẻ mất kiên nhẫn, "Lề mề cái gì thế, chẳng phải cậu kêu gào đòi về nhà à?"

Tiếng đóng cửa vọng lại từ phía cách đó không xa, Chu Toản đã vào phòng. Kỳ Thiện không trách Chu Toản lấy cô để xả giận, cô có hơi hối hận, nếu không phải tối nay cô nhất quyết phải đi xem khúc gỗ mục kia cho bằng được, không chừng anh vẫn còn đang ở nhà cô vui vẻ ăn chè đậu đỏ, sẽ không gặp phải cảnh tượng buồn lòng kia.

Chu Toản đã không còn mang bộ dáng thờ ơ như lúc đứng trước mặt bố và người phụ nữ ban nãy. Hơi thở của anh dồn dập hơn bình thường rất nhiều, bàn tay đặt trong túi quần cũng không tự chủ được cuộn chặt lại thành nắm đấm. Kỳ Thiện vốn dĩ không giỏi ăn nói, cũng biết trong tình huống này bất kỳ lời an ủi nào cũng không thể khiến anh dễ chịu, chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh anh.

"Vở kịch nhà chúng tôi đặc sắc không?" Chu Toản thấp giọng hỏi, không đợi Kỳ Thiện trả lời liền bảo: "Ông ta thế mà còn muốn bịt miệng tôi, cậu nói có buồn cười không cơ chứ? Nếu ông ta sợ mất mặt, để ý đến cảm nhận của vợ ông ta một chút thôi, thì sẽ không đưa loại phụ nữ như thế đến tận cửa nhà mình!"

Bên ngoài không ít lời đồn liên quan đến chuyện phong lưu của chú A Tú, nhưng Kỳ Thiện rất khó để nghĩ xấu về một người ngọc thụ lâm phong như chú ấy. Nhưng cô có thể nói gì đây, mặc dù cô vẫn mơ hồ đối với chuyện nam nữ, nhưng vẫn cảm thấy hai người ban nãy tuyệt đối không phải quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường. Chu Toản chắc có lẽ cũng là lần đầu tiên bắt gặp, khó trách anh phẫn nộ như thế.

"Cậu có nói với dì Gia Nam không?" Kỳ Thiện buồn rầu nói.

Chu Toản cúi đầu nhìn chiếc bóng của hai người kéo dài dưới ánh đèn đường, trầm mặc một lát rồi nói: "Chuyện ban nãy cậu xem như chưa từng thấy đi."

Kỳ Thiện liên tục gật đầu, đặt tay lên cánh tay Chu Toản, "A Toản, đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản được."

Chu Toản không nói gì nữa. Kỳ Định đi ra đổ rác nhìn thấy bọn họ, gọi hai đứa vào nhà, đừng đứng bên ngoài kẻo bị muỗi cắn. Vừa hay bây giờ Chu Toản cũng không muốn về căn nhà kia. Thẩm Hiểu Tinh thấy sắc mặt hai đứa có gì đó không ổn, rõ ràng lúc đi còn vui vẻ như thế. Bà chỉ cho rằng hai đứa trẻ lại cãi nhau, cũng chẳng lấy làm lạ, đợi Kỳ Thiện lên lầu tắm rửa, bà kéo Chu Toản cùng đập quả óc chó ăn.

Mn đọc rồi cho tớ xin 1 click thả ủng hộ để mình lên chap nhó ><

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com