TruyenHHH.com

Chung Ta We

"Chẳng phải cậu bảo không về à?" Trên tay Kỳ Thiện vẫn còn cầm giẻ lau, lúng ta lúng túng hỏi.

Chu Toản khinh thường đáp: "Nếu tôi không trở về đột xuất, làm sao mà nghe được cậu đang nói xấu sau lưng tôi!"

Lời này của anh khiến Kỳ Thiện cảm thấy hơi xấu hổ. Đúng là cô nói sau lưng anh thật, tuy rằng mấy "lời nói xấu" kia đều là "sự thật", nhưng dù sao cũng đã vi phạm nguyên tắc làm người của cô. Cô cầm miếng giẻ lau trên tay, đầu óc trống rỗng nên dường như chưa kịp phát hiện được trong lời nói của anh có gì đó sai sai. Hóa ra anh ngàn dặm xa xôi trở về chính là để nghe ngóng, tìm cơ hội nắm thóp cô?

"Về cũng không nói một tiếng!"

"Cứ như là tôi nói thì cậu sẽ đi đón tôi không bằng." Chu Toản châm chọc nói, "Cậu ở đây vui thế mà, chẳng trách tôi gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng vờ như không thấy."

"Tin nhắn? À..." Kỳ Thiện sờ vào túi, mới phát hiện ra sau khi nhận được điện thoại của Tử Khiểm cô đã vội vàng chạy đi, quên mang theo điện thoại, "Cậu gửi lúc nào?"

Mấy hôm trước lúc nói chuyện điện thoại Kỳ Thiện hỏi Chu Toản có muốn nhân kỳ nghỉ này trở về hay không, Chu Toản cũng đã nghĩ đến nhưng anh cố ý ậm ừ, còn bảo cô gửi sách cho mình, định bụng xuất hiện bất ngờ để hù cô một trận. Cả chặng đường anh cố kìm nén không báo cho cô biết, nhưng lúc đợi chuyến bay tiếp theo ở sân bay Hồng Kông, chuyến bay bị trì hoãn hai tiếng đồng hồ, trong lúc nhàm chán anh lại không nhịn được nữa, muốn biết cô có đến đón mình hay không, ôm biết bao hy vọng gửi tin nhắn cho cô về chuyến bay của mình. Quả nhiên không đến.

"Điện thoại cầm tay chính là phải cầm trên tay. Tự nhiên lại không liên lạc được, cậu không mang theo tay à, hay là không mang theo não?"

Chu Toản bực bội trong người nên móc mỉa Kỳ Thiện không ngớt. Kỳ Thiện đã quen với bộ dạng đáng ghét này của anh nên làm ngơ coi như mình bị điếc. Đây là lần đầu Tử Khiểm chính thức đụng mặt với Chu Toản, vốn dĩ tính thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nhưng hiện tại đứng bên cạnh nghe cũng cảm thấy không lọt tai nổi nữa.

"Kỳ Thiện, bọn em đi trò chuyện với nhau đi, việc còn lại để anh tự làm." Tử Khiểm nói. Thật ra anh không biết nên bắt chuyện với Chu Toản như thế nào, sự khó xử đó lại phát tác, dường như làm thế nào cũng không đúng, chỉ đành vội vàng gật đầu với Chu Toản.

Chu Toản vờ như bây giờ mới phát hiện trong phòng còn có một "người thừa", hất cằm với Kỳ Thiện, "Cậu không giới thiệu chút à?"

Kỳ Thiện nhăn nhó, chuyện này sao lại rơi xuống đầu cô vậy? Cô âm thầm cầu nguyện cho chú A Tú mau chóng trở về tiếp quản cục diện rối rắm này, nhưng Chu Khởi Tú không xuất hiện kịp thời, ngay cả dì Tần giúp việc ban nãy vừa lau lan can cầu thang ngay cạnh thư phòng cũng mất tăm mất tích.

"Anh ấy là... Chu Tử Khiểm." Kỳ Thiện lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.

"Bạn học của cậu?" Chu Toản lại ném củ khoai nóng bỏng tay về phía Kỳ Thiện, "Sao cậu lại đưa bạn học đến nhà tôi làm việc, làm công ngoài giờ à?"

Tâm tư của Kỳ Thiện chuyển biến liên hồi trong chớp mắt, nhưng ngoài miệng lại không nói gì. Cô thật sự muốn giống như những gì Chu Toản vừa châm chọc cô, không tay không não, lại vừa câm vừa điếc thì tốt biết mấy. Chu Toản lười biếng dựa vào khung cửa của thư phòng, hứng trí dạt dào đợi cô trả lời. Bấy giờ Kỳ Thiện càng thêm chắc chắn rằng, trong lòng anh đã rõ ràng tất thảy nhưng chẳng qua là muốn người khác phải khó xử mà thôi.

Tử Khiểm lại ngồi xổm xuống sắp xếp mấy cuốn sách kia, im lặng đối phó.

"À... tôi đói rồi, tôi về nhà ăn cơm đây!" Kỳ Thiện chuồn là thượng sách. Cô mới chẳng phải cái gì mà anh hùng khí khái, đánh không lại thì chạy, đây vốn dĩ chẳng phải là cuộc chiến mà cô nên cuốn vào.

Cô định đi ra khỏi thư phòng, Chu Toản chặn lại nửa bên cửa, ánh mắt ngập tràn sự chế giễu.

"Chạy cái gì. Chưa nói được câu nào. Tôi mới đi chưa được nửa năm..."

"A Toản?"

Chu Khởi Tú đứng ở cửa phòng ngủ, vốn dĩ ông đang xem văn kiện trong phòng ngủ, không hề hay biết những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài. Tự nhiên dì Tần đang ở trong cùng một căn nhà lại vô duyên vô cớ gọi điện thoại, bảo ông ra ngoài xem một chút. Ông buồn bực bước ra bên ngoài, thế mà nhìn thấy đứa con trai vốn dĩ đang ở Vancouver xa xôi bỗng nhiên lại xuất hiện trong nhà.

Kỳ Thiện như được đại xá. Trong lòng Chu Khởi Tú hiểu rõ, vừa nhìn vẻ mặt của bọn trẻ cũng hiểu được đại khái ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Đây cũng là cục diện khiến Chu Khởi Tú không kịp trở tay, ông từng muốn để cho hai đứa nhỏ gặp nhau, biết chắc A Toản sẽ có xung đột, ông sẽ cố gắng tìm biện pháp để hóa giải, nhưng bất ngờ thế này, tất cả mọi kế hoạch đều không thể áp dụng được.

"Sao tự nhiên con lại chạy về? Mẹ con có biết không?" Chu Khởi Tú hỏi Chu Toản.

Chu Toản nói: "Lần sau con sẽ gửi văn bản xin phép cho mấy người, không nhận được phê chuẩn con tuyệt đối sẽ không trở về nữa."

"Con xem con nói những lời gì thế này!" Chu Khởi Tú xoa ấn đường, "Con nói trước một tiếng, để bố bảo tài xế đi đón con. Tử Khiểm... các con đã gặp nhau chưa?"

"Ồ, con nên quen biết anh ta à?" Chu Toản lên tiếng làm bộ kinh ngạc, "Mấy người đều quen thuộc, hình như con đến sai nơi rồi. Bố, bố thử nói xem, anh ta rốt cuộc là họ hàng thân thích gì? Đừng để con giống như một thằng ngu, ngay cả chào hỏi cũng không biết làm thế nào để chào đây."

Chu Khởi Tú trầm mặc trong thoáng chốc đáp: "Nó là..."

"Tôi là con nuôi của bác cả trai. Chu Toản, trước đây chúng ta từng gặp nhau một lần ở dưới quê." Tử Khiểm cướp lời trước khi Chu Khởi Tú lên tiếng. Anh quả thực không có cách nào nhìn chú hai thừa nhận sự tồn tại của đứa con riêng trong sự giả ngây giả dại ác ý của Chu Toản. Điều này đối với anh là một sự giày vò gấp đôi.

Chu Toản kéo dài giọng "Ồ" một tiếng kinh ngạc. Anh đứng thẳng người nói với Chu Khởi Tú: "Bố, con nhớ bố từng đồng ý với mẹ con, những họ hàng thân thích ở dưới quê lên không được đưa vào nhà. Hay là quan hệ của vợ chồng hai người không còn nữa thì những lời nói trước đây coi như đồ bỏ đi?"

Sắc mặt Chu Khởi Tú không tốt lắm, ông không thể không thừa nhận, trước đây bản thân ông không có cách nào trị được đứa con trai này, bây giờ điều này càng trở thành một mối tâm bệnh của ông. Ông khó khăn mở miệng nói: "Được rồi, A Toản, đừng quá đáng quá. Bố không biết con sẽ về nhà."

"Con không có ở đây, thì căn nhà này đổi chủ à?" Chu Toản gay gắt nói.

Trong một chốc, không ai tiếp lời, bởi vì quả thật không biết nên nói thế nào. Ngay cả Kỳ Thiện cũng biết, mảnh đất của căn nhà này vốn dĩ thuộc về nhà mẹ đẻ của dì Gia Nam, bố mẹ Kỳ Thiện cũng là sau khi kết hôn mới mua lại một nửa mảnh đất này từ tay Phùng Gia Nam, thực hiện tâm nguyện tiếp tục làm hàng xóm của hai nhà. Trước đây khu này là vùng ngoại ô, dưới sự phát triển nhanh chóng của thành phố, hơn mười mấy năm qua đi, nơi này nghiễm nhiên trở thành trung tâm của khu đô thị mới. Hồi tình cảm của Chu Khởi Tú và Phùng Gia Nam còn êm đẹp không hề phân biệt của anh của tôi, căn nhà này là tài sản chung của hai vợ chồng, để tên hai người, đương nhiên, Chu Khởi Tú đầu tư vào căn nhà này cũng không hề ít. Lúc ly hôn, Phùng Gia Nam chiếm hết tất cả ưu thế, chỉ duy nhất ngôi nhà có quá nhiều hồi ức này thì bà không mấy quyến luyến, sau khi thương lượng với Chu Khởi Tú, căn nhà này để dưới tên của Chu Toản. Cũng có nghĩa là về mặt pháp lý Chu Toản mới là chủ nhân của căn nhà này, nhưng do khoảng cách từ đây đến công ty của Chu Khởi Tú không xa lắm, hơn nữa ông đã quen thuộc nhiều năm nên mới luôn sống ở đây.

"Vậy con nói đi, con muốn thế nào?" Chu Khởi Tú kiềm nén cảm xúc hỏi Chu Toản.

Chu Toản cười nhạt không đáp lời.

Cuối cùng Tử Khiểm cũng lau sạch và sắp xếp ngay ngắn cuốn sách cuối cùng, đứng dậy nói: "Chú hai, con về trường trước đây."

Chu Khởi Tú nhắm mắt trong chốc lát, ông sao lại không biết Tử Khiểm đang giải vây cho mọi người. Nhưng mà, e rằng trong lòng Tử Khiểm cũng đã có tính toán của mình, trở về trường thì dễ, nhưng nếu để anh đi như thế, sau này ở ngôi "nhà" này, thân phận của anh trước mặt Chu Toản càng trở nên không rõ ràng và khó xử. Chu Khởi Tú tự biết mình không phải là một người bố tốt, trước đây là sai lầm của ông, biết rõ là cục diện khó khăn, ông rất muốn bù đắp cho Tử Khiểm, nhưng lại không có cách nào bác bỏ lập trường của Chu Toản, kết quả sự do dự này dẫn đến kết cục tiến không được mà lùi cũng không xong.

Kỳ Thiện vẫn luôn đặt mình ở bên ngoài việc này. Cô cũng mâu thuẫn, Chu Toản quá đáng, nhưng cô hiểu được sự tức giận ở trong lòng và đáy mắt của anh từ đâu mà đến.

Tử Khiểm xuống phòng khách ở dưới lầu lấy đồ đạc của mình để đi. Bọn họ ở phía đông thành phố, trường học lại ở rìa phía tây của thành phố, phải ngồi xe khoảng hai tiếng đồng hồ. Lúc này về trường, e rằng Tử Khiểm không kịp giờ ăn tối.

"Anh đến nhà em ăn cơm tối trước đã." Kỳ Thiện nói với bóng lưng của Tử Khiểm. Chu Toản đứng ở lầu hai, tay đặt trên lan can nhìn bọn họ. Lời này của Kỳ Thiện vừa lọt vào tai, anh hận không thể dùng ánh mắt của mình khoét một lỗ trên người cô.

Kỳ Thiện dường như có cảm giác mà quay đầu, lạnh nhạt nhìn lại, "Nhìn cái gì? Hay là cậu đến nhà tôi ăn?"

Chu Toản xụ mặt đi theo Kỳ Thiện về nhà. Anh nghi ngờ Kỳ Thiện vốn dĩ là có mục đích muốn dụ anh đi, để giải vây cho hai người kia. Anh cũng thuận nước đẩy thuyền, muốn cho Chu Tử Khiểm khó xử thì dễ, nhưng bố anh có ý định muốn nhận "đứa con riêng" này, anh quả thật chẳng có cách nào. Làm quá lố, chỉ khiến cho Chu Khởi Tú càng nghiêng về phía Chu Tử Khiểm, về sau càng khó giải quyết. Những đạo lý này Chu Toản đều hiểu, chẳng qua là anh nuốt không trôi cục tức này, giống như anh biết rõ ý đồ của Kỳ Thiện, nhưng lại không thể để Chu Tử Khiểm thật sự đến nhà cô ăn cơm. Trong mắt Chu Toản, nhà của Kỳ Thiện cũng là địa bàn thuộc về anh mà không một ai được phép lay chuyển.

"Uổng công quen biết cậu bao nhiêu năm, đúng là cùi chỏ hướng ra ngoài mà!" Anh liếc Kỳ Thiện, "Chẳng lẽ cậu phải lòng anh ta rồi hả?"

"Bớt nói mò đi. Ầm ĩ cũng đã ầm ĩ rồi, đại khái thôi là được rồi." Kỳ Thiện vẫn mang dáng vẻ tẻ nhạt như trong trí nhớ của anh, thái độ khi nói chuyện lúc nào cũng chậm rì rì. Trong lòng Chu Toản dễ chịu hơn nhiều, ít ra cô đã phủ nhận, cho dù là phủ nhận việc "cùi chỏ hướng ra ngoài" hay là "phải lòng Chu Tử Khiểm", thì lập trường cũng không bị lệch đi.

"Cậu đọc nhiều sách như vậy, không có cuốn nào dạy cậu ăn mặc trang điểm hả?" Anh bắt đầu có ý định thi triển "Công kích vẻ bề ngoài" của cô, một tay vò đầu Kỳ Thiện, làm rối mái tóc đuôi ngựa của cô.

Kỳ Thiện trừng mắt với anh. Lúc mới gặp cô vừa nhìn đã phát hiện ra, anh lại cao hơn rồi, tóc cũng dài hơn hồi trước, không nói rõ được là khác chỗ nào, có lẽ chỉ là sự thay đổi nhỏ của cơ bắp xương cốt, đem lại cho người ta cảm giác rằng anh đang trong thời kỳ quá độ từ một chàng trai trở thành người đàn ông trưởng thành. Anh chê cách ăn mặc của Kỳ Thiện, mà bản thân anh chẳng qua cũng chỉ đang mặc quần jeans cũ mà Kỳ Thiện mới gửi cho tháng trước.

"Cậu đến chỗ dì Gia Nam bên kia chưa?"

"Ừ, ở đó một buổi tối, dù sao cũng phải đổi chuyến bay ở bên đấy. Là tôi bảo bà ấy đừng nói với cậu chuyện tôi trở về." Chu Toản nói, một lúc sau, anh chủ động hỏi Kỳ Thiện, "Cậu có biết bà ấy đã tìm được một "tên mặt trắng" chưa?"

Kỳ Thiện dở khóc dở cười, "Làm gì mà nói khó nghe thế chứ? Dì ấy là mẹ cậu! Tôi chỉ nghe dì Gia Nam nói có một khách hàng đang theo đuổi dì ấy, điều kiện tốt lắm, nhỏ hơn dì ấy năm tuổi thôi, cái gì mà "tên mặt trắng" chứ?!"

"Tên kia nhỏ tuổi hơn bà ấy, lại không đen, gọi là "tên mặt trắng" có gì sai nào." Chu Toản ghét bỏ nói, "Tôi thấy bộ dạng của bà ấy, quá nửa là sẽ đồng ý."

***Chú thích (người dịch): "Tên mặt trắng" Hán Việt là "Tiểu bạch kiểm" có nghĩa là chàng trai trẻ, đẹp trai. Còn mang một tầng ý nghĩa không tốt nữa đó là đàn ông ăn bám, bám váy phụ nữ.

"Điều này không tốt sao?" Kỳ Thiện mở cổng sân nhà mình ra, gào lên một tiếng với người trong nhà, "Mẹ, mẹ xem ai về rồi này."

"Có gì tốt, nói nghe thử!" Chu Toản nói nghe như thật.

Trước khi Thẩm Hiểu Tinh ra đến nơi, Kỳ Thiện nhỏ giọng khuyên Chu Toản: "Dì ấy với chú A Tú đã ly hôn rồi, có cuộc sống tình cảm mới chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cậu bận tâm làm gì cơ chứ?"

"Một người nhặt con trai về nhà, một người lại đi tìm đàn ông." Chu Toản đùa cợt nói, "Đáng đời tôi không có nhà mà."

Câu sau cùng anh nói nhỏ, thoang thoảng bên tai Kỳ Thiện. Cô ngẩn người, ngước mắt lên nhìn anh.

"Ai thế? A Toản, con, sao con lại chạy về đây?"

Thẩm Hiểu Tinh với vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện ở cửa, phía sau còn có Kỳ Định đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thẩm Hiểu Tinh kéo Chu Toản ngồi ở phòng khách ân cần hỏi thăm một hồi, rồi xuống phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Chu Toản ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Kỳ Định về những điều thấy được và nghe được trong cuộc sống gần nửa năm này, khóe mắt liếc thấy Kỳ Thiện cũng đi vào phòng bếp, hai mẹ con thì thầm vài câu.

Đợi đến lúc ăn cơm, trên bàn ăn bày biện đầy ắp những món ăn mà thường ngày Chu Toản thích ăn. Rõ ràng trong bát anh đã đầy ụ rồi nhưng Thẩm Hiểu Tinh vẫn liên tục gắp thức ăn cho anh, chỉ sợ anh ăn không no, ánh mắt đầy vẻ thương xót. Kỳ Định cũng luôn miệng bảo anh ăn nhiều vào, một mình ở nước ngoài đáng thương biết bao, mấy đồ ăn Tây với đồ ăn Trung tầm bậy tầm bạ ở nước ngoài làm sao so được với đồ ăn nhà làm.

Đợi đến khi Chu Toản ăn xong rồi, Thẩm Hiểu Tinh thu dọn bát đũa, mới nhắc một câu: "Bố con có chỗ khó xử của ông ấy, con đừng chống đối ông ấy nữa."

Chu Toản thay đổi vẻ phách lối ban nãy, sắp xếp đũa lại thành một bó rồi đưa cho Thẩm Hiểu Tinh, miệng đáp: "Bọn họ ở bên kia phu hiền tử hiếu, con thực sự không nhịn được. Bây giờ con biết vì sao mẹ con một bước cũng không muốn bước vào căn nhà ấy nữa rồi."

Thẩm Hiểu Tinh không lên tiếng. Sau khi dọn rửa xong, bà với Kỳ Định lên lầu, hình như còn gọi điện thoại đi nữa. Đợi đến khi bà quay lại phòng khách, lúc ngồi xuống bên cạnh Chu Toản, bà hỏi anh: "Chu Toản, lần này con định về bao lâu?"

Chu Toản nói: "Con chưa biết, trường bên kia cho nghỉ phép hai tuần. Trở về mới biết chán ngắt thế này, ngày mai con đặt máy bay về lại bên ấy."

"Bậy bạ! Bay tới bay lui vui lắm hay sao. Bố con bận rộn, ngay cả bản thân cũng không lo được. Mẹ con lại không về, hay là con cứ ở nhà dì đi. Lúc nào thấy vui vẻ thì lại về bên kia cũng không muộn. Ban nãy dì mới gọi điện thoại cho bố mẹ con rồi, bọn họ không có ý kiến gì cả, nói là xem ý của con." Thẩm Hiểu Tinh nói với Chu Toản.

Chu Toản cúi đầu, rầu rĩ đáp: "Cũng được. Không chọc được chẳng lẽ con còn không trốn được sao? Mẹ Thiện, vẫn là mẹ đối xử với con tốt nhất."

Thẩm Hiểu Tinh vỗ vỗ tay của Chu Toản, "Ngốc ạ, bố con lo cho con đấy thôi!"

Kỳ Thiện ngồi bên đầu bên kia của sô pha ăn trái cây, thầm nghĩ, đây rốt cuộc là ai không chọc nổi ai đây?

Không bao lâu sau, Chu Khởi Tú qua bên này một chuyến, mang va li và quần áo để thay cho Chu Toản, hỏi anh: "Con thật sự tính ở đây làm phiền gia đình chú Định à?"

"Không được sao? Bọn họ không chán ghét con." Chu Toản nhàn nhạt đáp.

"Ai chán ghét con cơ?" Chu Khởi Tú lắc đầu. Kỳ Định khuyên nhủ ông đừng tính toán với trẻ con. Chu Toản cắn răng không đáp, nhưng rốt cuộc cũng không nhắc đến chuyện của Tử Khiểm nữa.

Thẩm Hiểu Tinh rất nhanh liền chuẩn bị phòng khách cho Chu Toản, Chu Toản đang nghịch máy tính của Kỳ Thiện ở trong phòng cô.

"Rót cho tôi ly nước, khát chết đi được." Anh không thèm ngẩng đầu nói.

Kỳ Thiện chậm rãi lật sách.

"Cậu không có nhà, còn không có cả tay chân luôn hả!"

"Cậu muốn tôi xuống đó nhìn sắc mặt của bố tôi?" Chu Toản nói.

Kỳ Thiện không chịu nổi anh cứ tiếp tục giả vờ đáng thương, chiêu này tuy xài được nhưng cũng đừng có xài mãi như vậy chứ. Cô bĩu môi: "Cậu diễn lố quá rồi đó! Bố cậu đi từ lâu rồi."

"Vậy hả?" Chu Toản không thay đổi sắc mặt, anh mày mò máy tính của Kỳ Thiện một hồi, đang vui vẻ nói chuyện qua video với người khác.

Hồi Chu Toản ở nước ngoài cũng thường muốn gọi video cho Kỳ Thiện, lúc nào Kỳ Thiện cũng thoái thác nói mình chưa rửa mặt, hoặc camera hư rồi, không muốn nhìn thấy mặt mũi của anh. Nhưng hai người lại thường xuyên gọi điện thoại, Kỳ Thiện không hề xa lạ gì với tình hình gần đây của Chu Toản, mấy tháng không gặp, cũng chẳng có tâm trạng ôn chuyện cũ. Anh liên tục gõ chữ lên bàn phím, miệng cũng không nhàn rỗi, lâu lâu lại nói đùa mấy câu vào tai nghe, hình như không phải chỉ nói chuyện với một người. Xem ra anh ở trong "Kiếp sống lưu đày" cũng chẳng nhàn rỗi, vốn dĩ Kỳ Thiện còn muốn hỏi tình hình học tập của anh ở trường ngoại ngữ thế nào, bây giờ nhìn bộ dạng tám chuyện của anh, nên lộ liễu thì lộ liễu, nên mờ ám thì mờ ám, nói năng hùng hồn chẳng có trở ngại gì, cô liền biết sự lo lắng của mình là quá thừa thải.

Cô lết đôi dép lê đi vào phòng vệ sinh trở lại, lúc đi ngang qua phía sau anh, vô tình nhìn thấy một em gái tóc vàng Đông Âu điển hình, có lốm đốm tàn nhang hai bên cánh mũi. Chu Toản thu nhỏ giao diện trên màn hình, quay đầu cười với cô: "Đây là bạn học trong lớp ngôn ngữ của tôi, là người Ukraine, rảnh rỗi nên luyện khẩu ngữ. Cậu không biết đâu, bên đó đâu đâu cũng là đồng bào tổ quốc, bình thường nơi có nhiều người nước ngoài nhất lại là ở trên lớp, còn có một nửa là người Nhật và người Hàn.

Kỳ Thiện bị chiếm ghế ngồi, chỉ có thể dựa lên đầu giường, nhắc nhở: "Nói xong thì chớ có quên gỡ hết mớ phần mềm tào lao đó ra khỏi máy cho tôi."

Một lúc sau, Chu Toản gỡ tai nghe ra, ngồi sát bên cạnh Kỳ Thiện, rút cuốn sách trong tay cô ra, xán lại gần nói: "Đừng xem nữa, nói chuyện với tôi một lúc. Nói xem, ở trường có ai theo đuổi cậu không?"

Kỳ Thiện giật cuốn sách lại, bực tức nói: "Ai mà giống cậu cả ngày trong đầu chỉ toàn mấy chuyện này. Ê, quần jeans của cậu mấy ngày rồi chưa thay? Đừng có mà ngồi lên giường tôi."

"Lắm chuyện thế hả!" Chu Toản phủi phủi tượng trưng vài cái lên quần rồi kéo chiếc ghế đến kế bên giường Kỳ Thiện. Anh không hề quên, đợt vừa rồi trước khi xuất ngoại quan hệ của hai người họ vô cùng tế nhị, Kỳ Thiện đối xử với anh lạnh nhạt hơn bất kỳ lúc nào trước đây. May mà khoảng cách đã mài mòn một số vấn đề, trong những cuộc điện thoại vượt trùng dương bọn họ thường có gì nói nấy, ngược lại chẳng khác gì trước đây. Cho nên lần này Chu Toản trở về, sẽ không nhịn được mà để ý đến thái độ của Kỳ Thiện đối với anh, lúc anh nhìn cô lại có thêm vài phần ý tứ dò xét hơn so với trước đây.

Kỳ Thiện không phản đối việc Chu Toản sống trong nhà cô, chuyện này khiến Chu Toản yên tâm phần nào, nhưng mà anh vẫn không nhịn được oán trách: "Cậu không đón tôi thì thôi đi, còn thân thiết với Chu Tử Khiểm như vậy, cố ý chọc tức tôi đúng không?"

Kỳ Thiện không thèm để ý đến anh. Chu Toản ngượng ngùng, lấy từ trong ba lô ra một cái ghim cài áo cổ xưa, vỗ vào sách của cô, "Lần sau có quỷ mới lặn lội đến tiệm bán đồ cổ kiếm mấy thứ đồ này cho cậu!"

"Tôi bảo cậu đi hả?" Ngoài miệng nói như vậy nhưng tay lại không gạt món đồ kia đi. Cô cầm cái ghim cài áo đến trước mặt tỉ mỉ xem xét, cây ghim này có phong cách điển hình thời Victoria, khảm thuần bạc, viên đá chủ đạo phía trên là viên hổ phách màu vàng nhạt, không nhìn ra được là sang trọng tinh tế thế nào, nhưng đây là món đồ hiếm gặp trong những món sưu tầm của cô. Cô vui vẻ đặt nó vào chiếc tủ đối diện giường mình.

Chiêu này lần nào Chu Toản thử cũng chuẩn. Kỳ Thiện say mê đối với mấy món đồ nhỏ nhắn này khiến anh cảm thấy vừa buồn cười lại vừa cảm thấy kỳ diệu, đặc biệt là lúc cô chăm chú nhìn mấy thứ đồ cổ quái hiếm gặp, ánh mắt toát lên sự chăm chú và say mê, rất dễ khiến anh liên tưởng đến tên yêu quái ham tài hơn mạng trong truyện cổ tích phương Tây nào đó hoặc là con rồng bảo vệ kho châu báu. Anh xem thường cái tiền đồ này của cô, cũng chẳng cảm thấy mấy thứ đồ đó có gì thú vị, nhưng mỗi khi đi đến đâu cũng sẽ chú ý tìm kiếm này nọ cho cô. Anh biết thứ đồ thế nào mới khiến Kỳ Thiện yêu thích, nhìn thấy mà không mua bản thân anh cũng khó chịu, điều này trở thành một căn bệnh của anh. Số "bảo bối" trong tủ của Kỳ Thiện ít nhất có một nửa là do Chu Toản tìm về.

Nhắc đến chiếc tủ gỗ cánh gà hình chữ thọ của Kỳ Thiện, tuyệt đối cũng là một sự tồn tại thần kỳ, nó và chiếc bàn vẽ tranh Tử Đàn trong phòng vẽ tranh của Kỳ Định đều là những đồ vật cũ được để lại từ đời tổ tông hiển hách của nhà họ Kỳ. Kỳ Định cưng chiều con gái nên đưa chiếc tủ cho Kỳ Thiện, còn Kỳ Thiện cứ có món nào tốt đều cất vào trong đấy. "Bảo bối" của cô quả thật không ít, nhưng ngày thường không thích đeo, chỉ là thuần túy cất giữ mà thôi, Chu Toản nghi ngờ có lẽ chưa đến ngày sắp xếp đồ cưới để xuất giá thì chắc là cô sẽ không dễ dàng để chúng nhìn thấy ánh mặt trời. Anh từng vô số lần tận mắt nhìn thấy Kỳ Thiện cất mấy thứ đồ mới thu thập được vào trong chiếc tủ đó, từ đó giống như đá chìm xuống biển sâu, chưa hề nhìn thấy lần nào nữa. Chiếc tủ kia dường như vĩnh viễn không thể chứa đầy, giống như một cái động đen ngòm khổng lồ. Tại sao anh lại không tự chủ được mà cứ giúp cô lót ngói xây gạch vào trong đó chứ? Phải chăng một phần linh hồn của anh cũng đã bị khóa vào trong chiếc tủ kia rồi? Điều này đối với Chu Toản mà nói là một câu đố.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com