Chung Cu Quy Di
Xin chào,có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ dám ở chung cư thêm một lần nào nữa,sự kiện ấy đã làm tôi ám ảnh cả đời.Vào một buổi tối,khi gia đình của tôi gồm có Em gái là Diệp Vãn,ba và mẹ đang ngồi xem tivi thì bỗng mẹ lên tiếng:
"-Ồ,mẹ đã chán cái cảnh quanh nhà mình không có lấy một người hàng xóm nào cả,mẹ muốn chuyển nhà sang nơi ở tập thê"Diệp Vãn nói:
"-Mẹ muốn ở nhà trọ à?"Mẹ lớn giọng,tuyên bố:
-"Không!Chúng ta sẽ chuyển nhà sang chung cư ở!"Tôi,Diệp Vãn và ba cũng đồng ý,ngay hôm sau,khi tôi đi học về,thấy mẹ đã chuẩn bị mọi thứ,xe tải chở đồ đạc,xe hơi chở người.Ba tôi nắm tay Diệp Vãn đi vào trong xe,cả nhà tôi đã xuất phát đến nơi ở mới.Lúc đầu,tôi nghĩ rằng chung cư đó sẽ là một tòa nhà cao và đẹp,nhưng khi đến nơi,trước mắt tôi là một tòa nhà cũ kĩ,rong rêu cỏ lá mọc đầy ở mái nhà,khi bước vào trong,một hơi lạnh xông thẳng vào sống lưng của tôi,nơi đây thật cũ kĩ và lạnh lẽo,tôi không hiểu vì sao mẹ lại chọn khu chung cư như vậy,mẹ là người không tiếc tiền,sẵn sàng hi sinh tiền bạc để cho gia đình một cuộc sống tốt nhất.
Ở đây không có thang máy,chúng tôi mệt mỏi bước lên cầu thang bộ,đi đến đâu,tầng nào cũng toát ra một vẻ ma mị,đáng sợ.Nhưng căn hộ của nhà tôi lại rất rộng rãi,sạch sẽ và thoáng mát.Ở đây có phân cả phòng ngủ ,phòng ăn cho trẻ em và người lớn làm tôi thay đổi suy nghĩ về chung cư này.Sau một buổi chuyển đồ đoàn từ chiều đến tối,chúng tôi đã được nghỉ ngơi,mẹ nấu bữa ăn cho cả nhà và yêu cầu tôi và Diệp Vãn sang phòng ăn cho trẻ em.Khi những dĩa thức ăn được bày lên bàn,mẹ tôi đóng cửa và bắt đầu một trò chơi kinh dị,bên tai tôi truyền đến tiếng động lạch cạch ở tủ dĩa bát của Diệp Vãn,tôi lại gần,nhẹ nhàng mở ra,một vũng máu be bét từ trong tủ chảy ra,còn kèm thêm mấy cọng tóc và kinh dị hơn nữa là não phải của ai đó văng ra phóng trước chân tôi,chỉ cách đúng 1cm.Chúng tôi hét toáng lên,mở cửa và chạy ra ngoài,ba mẹ vội vàng đến xem tình tình,tôi lắp bắp nói:
-"C..có .....có......xác....xác....người....trong....tủ...tủ...tủ..."mẹ tôi lập tức vào kiểm tra nhưng không thấy gì,ba mẹ cho rằng chúng tôi đang giở trò trêu chọc họ,họ tức giận phạt chúng tôi nhịn cơm.Lúc đến giờ đi ngủ,tôi và Diệp Vãn vác cái bụng xẹp lép đi vào phòng ngủ,khi vừa mới trèo lên giường,tôi có cảm giác như mình đang đè lên ai đó,tôi mở chăn kiểm tra thử nhưng vẫn không thấy gì,cho rằng mình đã bị ảo giác,Diệp Vãn vì đói nên đã lẻn xuống bếp tìm thứ gì đó lót bụng .Tôi ôm con gấu được đặt bên cạnh,nó bốc mùi tanh kinh khủng nên tôi đã ném nó xuống đất,khi đang cố nhắm mắt nhưng tôi có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi,trong phòng chỉ có một mình tôi,tôi lại nằm cạnh cửa sổ,vì khó chịu nên đã hé mắt nhìn ra cửa sổ,tôi thấy một cái bóng đen đang nhe răng với tôi,vì quá sợ hãi nên tôi đã chùm chăn kín đầu.Tiếng cười đùa của con nít,tiếng bước chân làm tôi chỉ biết khóc thầm.Đã 2 tiếng rồi nhưng Diệp Vãn chưa lên phòng,tôi lấy hết can đảm,bật đèn phòng và hành lang lên,đi sang phòng ba mẹ,bảo rằng:
-"Ba mẹ có thấy Diệp Vãn lên chưa ạ?"
"Không,con bé chưa lên à?"Tôi kể lại rằng con bé đã xuống bếp để ăn mì rồi,trong phòng của tôi cũng có những tiếng động kì lạ nữa,đến bây giờ ,ba mẹ mới tin vì trong phòng của ba mẹ cũng vậy.Chúng tôi xuống bếp ăn thì thấy Diệp Vãn đang nằm trên sàn,mắt chảy ra máu,miệng sùi bọt mép,trên tay còn cầm ly mì đang chuẩn bị pha,toàn thân cứng đờ,ba mẹ tôi tròn mắt,hoảng loạn,ba vội vàng gọi cấp cứu,còn quay lại nhìn con gái đang bất động dưới sàn,mẹ tôi la hét ôm lấy Diệp Vãn khóc nức nở.Khi đầu dây bên kia hỏi địa chỉ,ba tôi nói đang ở chung cư *****
nhưng họ nói không có cái chung cư nào vậy làm cho nhà tôi kinh hãi,ba tôi làn rớt điện thoại,biết được sự nguy hiểm ,ba tôi dẫn cả nhà chạy thoát khỏi cái nơi này,nhưng bạn biết rồi đó,chúng tôi sẽ không dễ ra khỏi đây đâu...
"-Ồ,mẹ đã chán cái cảnh quanh nhà mình không có lấy một người hàng xóm nào cả,mẹ muốn chuyển nhà sang nơi ở tập thê"Diệp Vãn nói:
"-Mẹ muốn ở nhà trọ à?"Mẹ lớn giọng,tuyên bố:
-"Không!Chúng ta sẽ chuyển nhà sang chung cư ở!"Tôi,Diệp Vãn và ba cũng đồng ý,ngay hôm sau,khi tôi đi học về,thấy mẹ đã chuẩn bị mọi thứ,xe tải chở đồ đạc,xe hơi chở người.Ba tôi nắm tay Diệp Vãn đi vào trong xe,cả nhà tôi đã xuất phát đến nơi ở mới.Lúc đầu,tôi nghĩ rằng chung cư đó sẽ là một tòa nhà cao và đẹp,nhưng khi đến nơi,trước mắt tôi là một tòa nhà cũ kĩ,rong rêu cỏ lá mọc đầy ở mái nhà,khi bước vào trong,một hơi lạnh xông thẳng vào sống lưng của tôi,nơi đây thật cũ kĩ và lạnh lẽo,tôi không hiểu vì sao mẹ lại chọn khu chung cư như vậy,mẹ là người không tiếc tiền,sẵn sàng hi sinh tiền bạc để cho gia đình một cuộc sống tốt nhất.
Ở đây không có thang máy,chúng tôi mệt mỏi bước lên cầu thang bộ,đi đến đâu,tầng nào cũng toát ra một vẻ ma mị,đáng sợ.Nhưng căn hộ của nhà tôi lại rất rộng rãi,sạch sẽ và thoáng mát.Ở đây có phân cả phòng ngủ ,phòng ăn cho trẻ em và người lớn làm tôi thay đổi suy nghĩ về chung cư này.Sau một buổi chuyển đồ đoàn từ chiều đến tối,chúng tôi đã được nghỉ ngơi,mẹ nấu bữa ăn cho cả nhà và yêu cầu tôi và Diệp Vãn sang phòng ăn cho trẻ em.Khi những dĩa thức ăn được bày lên bàn,mẹ tôi đóng cửa và bắt đầu một trò chơi kinh dị,bên tai tôi truyền đến tiếng động lạch cạch ở tủ dĩa bát của Diệp Vãn,tôi lại gần,nhẹ nhàng mở ra,một vũng máu be bét từ trong tủ chảy ra,còn kèm thêm mấy cọng tóc và kinh dị hơn nữa là não phải của ai đó văng ra phóng trước chân tôi,chỉ cách đúng 1cm.Chúng tôi hét toáng lên,mở cửa và chạy ra ngoài,ba mẹ vội vàng đến xem tình tình,tôi lắp bắp nói:
-"C..có .....có......xác....xác....người....trong....tủ...tủ...tủ..."mẹ tôi lập tức vào kiểm tra nhưng không thấy gì,ba mẹ cho rằng chúng tôi đang giở trò trêu chọc họ,họ tức giận phạt chúng tôi nhịn cơm.Lúc đến giờ đi ngủ,tôi và Diệp Vãn vác cái bụng xẹp lép đi vào phòng ngủ,khi vừa mới trèo lên giường,tôi có cảm giác như mình đang đè lên ai đó,tôi mở chăn kiểm tra thử nhưng vẫn không thấy gì,cho rằng mình đã bị ảo giác,Diệp Vãn vì đói nên đã lẻn xuống bếp tìm thứ gì đó lót bụng .Tôi ôm con gấu được đặt bên cạnh,nó bốc mùi tanh kinh khủng nên tôi đã ném nó xuống đất,khi đang cố nhắm mắt nhưng tôi có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi,trong phòng chỉ có một mình tôi,tôi lại nằm cạnh cửa sổ,vì khó chịu nên đã hé mắt nhìn ra cửa sổ,tôi thấy một cái bóng đen đang nhe răng với tôi,vì quá sợ hãi nên tôi đã chùm chăn kín đầu.Tiếng cười đùa của con nít,tiếng bước chân làm tôi chỉ biết khóc thầm.Đã 2 tiếng rồi nhưng Diệp Vãn chưa lên phòng,tôi lấy hết can đảm,bật đèn phòng và hành lang lên,đi sang phòng ba mẹ,bảo rằng:
-"Ba mẹ có thấy Diệp Vãn lên chưa ạ?"
"Không,con bé chưa lên à?"Tôi kể lại rằng con bé đã xuống bếp để ăn mì rồi,trong phòng của tôi cũng có những tiếng động kì lạ nữa,đến bây giờ ,ba mẹ mới tin vì trong phòng của ba mẹ cũng vậy.Chúng tôi xuống bếp ăn thì thấy Diệp Vãn đang nằm trên sàn,mắt chảy ra máu,miệng sùi bọt mép,trên tay còn cầm ly mì đang chuẩn bị pha,toàn thân cứng đờ,ba mẹ tôi tròn mắt,hoảng loạn,ba vội vàng gọi cấp cứu,còn quay lại nhìn con gái đang bất động dưới sàn,mẹ tôi la hét ôm lấy Diệp Vãn khóc nức nở.Khi đầu dây bên kia hỏi địa chỉ,ba tôi nói đang ở chung cư *****
nhưng họ nói không có cái chung cư nào vậy làm cho nhà tôi kinh hãi,ba tôi làn rớt điện thoại,biết được sự nguy hiểm ,ba tôi dẫn cả nhà chạy thoát khỏi cái nơi này,nhưng bạn biết rồi đó,chúng tôi sẽ không dễ ra khỏi đây đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com