Chung Cư Hạnh Phúc - Kim Huyên
Chương 4
Lưu Dư cuối cùng vẫn là tiếp nhận hảo ý từ Khương Khắc, trở lại 'Bảo Á'. Nhưng không về đào viên nhà xưởng, mà là đến Tổng công ty tại Đài Bắc làm việc.
Nàng được an bài tại Bộ nhân sự, tính chât công việc cùng trước kia cũng không khác biệt là mấy.
Lượng công việc tại nơi này so với đào viên nhà xưởng càng lớn, nhưng nàng rất vui, bởi vì ở đây không có 'Nghiêm Thục Mĩ'. Hơn nữa đồng sự đối xử thân thiện, mới đi làm vệc có một tuần mà thôi, nhưng cô quen được nhiều người bạn tốt.
" Lưu Dư, tan tầm, mình muốn cùng mấy người bạn đi KTV hát. Có muốn đi cùng không?" Trần Mĩ Trinh ngồi xuống cạnh bên người cô hỏi.
Thêm năm phút đồng hồ nữa là đến giờ tan tầm, mà hôm nay lại đúng là thứ Sáu cuối tuần, cho nên mọi người đều hưng phấn.
" Thật ngại quá, tối nay mình có hẹn rồi." Lưu Dư xin lỗi.
" Hẹn cùng bạn trai?" Trần Mĩ Trinh ái muội cười trêu cô.
Cô trừng mắt." Không phải! Anh ta không phải là bạn trai mình." Cô dùng sức lắc đầu.
" Nha, nhưng buổi tối lại hẹn hò với đàn ông?" Trần Mĩ Trinh nhếch miệng, ra vẻ 'Ta đã biết'.
Lưu Dư sửng sốt một chút, còn không kịp phản ứng, Trần Mĩ Trinh đã khẩn cấp truy vấn một đống vấn đề:
" Anh ta là ngưười như thế nào? Đẹp trai không? Công việc ra sao? Anh ta đang theo đuổi? Hai ngươi quen nhau ở tình huống nào? Ngay từ lúc đầu anh ta đã nói thích, là nhất kiến chung tình? Cậu có tình cảm như thê nào với anh ta, có thích không? Bằngkhông, sao lại hẹn hò với nhau? Mau nói cho mình biết đi mà!"
Lưu Dư nghẹn họng trân trối nhìn cô bạn, kinh ngạc không ra lời. Cô nàng kia sao có năng lực chỉ trong một lúc mà nói ra một đống vấn đề như thế?"
" Nói nhanh chút nha." Trần Mĩ Trinh thúc giục.
" Anh ta...... Mình cùng anh ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!" Lưu Dư nói.
" Giữa nam nhân và nữ nhân quan hệ, không hề có chữ 'bạn bè bình thường'. Đừng có chối." Trần Mĩ Trinh lập tức trảm đinh tiệt thiết, (Chém đinh chặt sắt, ý lời nói kiên quyết, không dễ thay đổi ) lắc đầu nói.
Cô nhăn mày." Hai chúng mình chỉ là bạn bè mà thôi."
" Cho nên, ý của cậu là cậu không thích người kia?"
" A?"
" Dù cậu không thích, nhưng cũng không đại biểu là anh ta không thích cậu đi!? Một người đàn ông nếu tự chủ theo đuổi một cô gái, nhất định là có ý đồ. Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không biết?" Trần Mĩ Trinh 'răn dạy'.
Ýđồ? Nhưng là Khương Khắc là người như thế nào!? Anh ta làm sao mà có ý gì với cô? Chẳng lẽ giống như Trần Mĩ Trinh, anh ta thích cô?
Đúng rồi, cô nhớ lại, lúc trước chị Vu Hàn cũng nói mấy lời như thế này, nhưng điều này có thể sao?
Tâm trạng Lưu Dư tràn ngập hoài nghi cùng không xác định, nhưng cũng có chút chờ mong. Tổng giám đốc thật sự thích cô sao?
" Uy, hồn về, hồn về." Trần Mĩ Trinh vỗ nhẹ má cô, gọi hồn cô bay về." Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy? Nghĩ anh ta?" Cô nàng ái muội nhìn chăm chú.
" Mới...... Mới không phải đâu." Lưu Dư không tự chủ được, má đỏ ửng, phủ nhận.
" Mặt hồng đỏ mà còn kêu không phải." Trần Mĩ Trinh chế nhạo.
" Nào có." Theo bản năng, hai tay che má.
" Thế nào mà kêu không có? Nếu không đúng, làm chi che mặt kín như vậy ak~ Cái này gọi là 'giấu đầu hở đuôi' đó nha, biết không?" Trần Mĩ Trinh cười nói.
Lưu Dư cứng đờ, không biết làm sao.
" Xem ra, đối với người hẹn đêm nay cũng không phải là không có cảm giác. Làm gì mà còn gạt mình, nói chỉ là bạn bè bình thường." Trần Mĩ Trinh tiếp tục thuyết giảng.
" Mĩ Trinh." Lưu Dư rốt cục nhịn không được, cầu xin tha thứ.
Trần Mĩ Trinh vốn không buông tha, nhưng tiếng chuông tan tầm đã vang lên.
" A, tan tầm." Cô nàng hưng phấn hét to một tiếng, khẩn cấp trở về chỗ ngồi, nhanh chóng thu thập đồ tư nhân, chuẩn bị tan tầm.
Lưu Dư vụng trộm thở dài nhẹ nhõm.
" Lưu Dư, đừng nghĩ cứ như vậy là có thể tránh được một kiếp nha. Thứ Hai đi làm, mình sẽ hỏi kết quả cuộc hẹn này đó, nhớ phải kể thật kỹ." Trước khi rời đi, Trần Mĩ Trinh không quên, quay lại nhắc nhở Lưu Dư." Mình đi trước đây, bye bye."
Vẫy tay, y như con gió xoáy, Trần Mỹ Trinh biến mất khỏ công ty.
Lưu Dư ngồi im một lúc, mới ảo não gõ đầu, thầm mắng sao mình quá ngu ngốc,. Chẳng có chút phòng bị nào cả?
Kỳ thật, cô vốn không để ý việc nói chuyện với bạn bè về những mối quan hệ tư nhân. Nhưng quan trọng là người được nói đến có thân phận đặc thù, căn bản không thể quang minh chính đại nói ra. Nếu cô lộ ra quá nhiều chuyện về anh ta, chỉ sợ một ngày nào đó bị ngời ta phát hiện 'người kia' là vị Tổng giám đốc thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Ai, chỉ mới tưởng tượng thôi mà da đầu đã run lên rồi.
Bất quá, may mắn nghe nói tháng sau, Tổng giám đốc sẽ xuất ngoại. Tới lúc đó, cô cũng không cần nơm nớp lo sợ bị phát hiện có mối quan hệ ần gũi với Tổng giám đốc.
Ai, bất quá cũng nói lại, cái tên Khương Khắc kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nha?
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Nghe nói Tổng giám đốc là đại ân nhân, thường làm việc đến ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ. Vì sao hắn ta lại có thời gian mời cô ăn cơm đâu?
Hắn ta nói, nói chuyện với cô rất thú vị, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân?
Vẫn là giống như lời Mĩ Trinh cùng chị Vu Hàn, là có ý mới mời cô?
Nếu điều đó là thật, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Lưu Dư suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, nhưng là chỉ cần nghĩ đến việc Tổng giám đốc có khả năng thích cô, thì tim sẽ không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Việc này có khả năng sao?
Tổng giám đốc...... Thích cô?
" Làm sao vậy? Những thứ kia không hợp khẩu vị sao?"
" A?" Lưu Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
" Những món kia không quen ăn sao?" Khương Khắc mỉm cười hỏi.
Cô dùng sức lắc đầu." Không, ăn ngon lắm."
" Vậy vì sao ăn ít như vậy?"
Nhìn theo ánh mắt của anh, Lưu Dư cúi đầu nhìn phần ăn của mình, chỉ thấy miếng thịt bò bít tết nóng hổi không biết thì khi nào đã nguội lạnh. Hơn nữa, cả đĩa gần như là hoan hảo như mới lúc bê ra.
Cô trừng mắt, ăn đươc hai miếng, lại thở dài, rồi buông dĩa ăn, ngẩng đầu nhìn anh.
" Có phiền não gì, chia sẻ với anh được không?" Khương Khắc hơi nhíu mày, quan tâm.
" Trên thực tế tôi......" Cứ muốn nói lại thôi.
" Làm sao vậy? Mặc kệ có gì khó khăn, anh đều có thể giúp giải quyết, là vì công việc sao?" Anh ôn nhu hỏi han.
" Bất cứ khó khăn nào cũng có thể sao?" Cô nhìn anh không chớp mắt.
Anh không chút do dự lập tức gật đầu.
" Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" Cô đột nhiên hỏi.
Khương Khắc sửng sốt, không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi vấn đề này. Bất quá, đây đúng là một cơ hội để thổ lộ.
" Cảm thấy thế nào?" Miệng nhếch lên, nở một nụ cười, hỏi lại.
" A?"
Lưu Dư kinh ngạc, không biết làm sao. Anh ta sao lại làm điều cô muốn tìm hiểu lại hỏi cô?
" Tôi cảm thấy...... Ân, bởi vì...... Ân......"
Làm sao bây giờ, cô có phải bị chị Vu Hàn cùng Mỹ Trinh tẩy não, bằng không sao lại chỉ nghĩ đến một đáp án 'Anh ta thích cô' này mà không nghĩ được đáp án nào khác?
Cái lời nói mặt dày như thế, cô không mở miệng được. Mà nếu thật sự không phải là như thế, chẳng phải cô thật sự muốn đào ngay một cái động chôn mình luôn sao?
" Anh thích em, Lưu Dư."
Một lời tỏ tình mạnh mẽ, dứt khoát, nháy mắt làm cho Lưu Dư cứng họng, không nói ra lời, mặt đỏ lên.
" Sao anh có thể thích tôi?" Cô vẫn không thể tin.
" Vì sao không có khả năng?" Khương Khắc hơi nhíu mi.
" Bởi vì anh là tổng giám đốc nha." Cô trả lừoi một cách đương nhiên.
" Tổng giám đốc cũng là người, chỉ cần là là người thì sẽ có thất tình lục dục, không phải sao? Đương nhiên anh cũng không là ngoại lệ." Anh cười, nói.
" Nhưng sao lại là tôi? Tuy bề ngoài cũng không tệ lắm, bất quá nếu so với mỹ nữ vẫn còn cách xa. Nhiều lắm cũng chỉ là loại tầm tầm mà thôi......"
Khương Khắc vì cách nói của cô mà cười.
Mỹ nữ trung bình? Thật không biết cô ấy thật sự tự tin hay không đâu? Bất quá điểm này thật đáng yêu, càng khiến cho anh muốn thương yêu, muốn ôm lấy, và muốn yêu cô hơn nữa.
" Tôi nói điều gì rất đáng cười sao?" Cô khó hiểu nhìn anh.
" Không có." Khương Khắc mỉm cười lắc đầu, đôi mắt nhìn cô đầy chăm chú, ôn nhu.
" Nha." Cô liếc mắt nhìn anh một lần, tiếp tục nói:" Tuy rằng nhân duyên của tôi không tệ lắm, bất quá với người khác phái cũng bình thường. Mà bằng của tôi chỉ là đại học liên thông, mà có cũng xem như không......" (Có thể hiểu là bằng của Lưu tỷ gần như bằng tốt nghiệp nghề cấp 3 của ta ak, có mà như không. Học chỉ để cộng điểm thi =.= )
Cô nhíu mi trầm tư một hồi lâu. Vẻ mặt buồn rầu nhìn anh.
" Tôi không thể tìm được điểm gì ở bản thân mà anh có thể thích cả." " Thực đáng yêu."
" A?"
" Mỗi lần ở cùng em, anh đều cảm tấy thực vui vẻ. Chỉ cần thấy được, nghe được tiếng trò chuyện, mọi mệt mỏi trong anh đều ta biến hết cả. Biết em ở ngay gần nơi anh làm việc, anh thật yên tâm. Nhưng nghĩ đến việc có ngời nào đó phát hiện được những ưu điểm nơi em mà cố gắng theo đuổi, anh thật phiền lòng. Tuy rằng băngd cấp không cao, sở trường cũng không có, nếu só với mỹ nữ chỉ tầm tầm, nhưng anh không thể không bị ấp dẫn, không thể kiềm chế mà đem lòng yêu em." Đôi mắt thâm tình, ôn nhu ngắm nhìn cô.
Lưu Dư không thốt nên lời, chỉ cảm thấy tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, như sắp nhảy ra đến nơi.
Anh ta thật sự thích cô, bởi vì khi một người nào đó đang yêu, người kia hết thảy đều là hoàn hảo.
" Tiểu Dư, lấy anh nhé?"
Lưu Dư trừng mắt hết cỡ, khó tin. Này...... Là cô nghe lầm đi?
" Anh vừa mới nói cái gì?"
" Em đồng ý lấy anh chứ? Tiểu Dư." Khương Khắc nói lại lần nữa.
Cô không có nghe lầm! Nhưng điều này có nhanh quá không? Chỉ mới 5 phút trước, anh ta vừa tỏ tình, vậy mà giờ đây đã nhảy đến giai đoạn cầu hôn? Anh ta bị điên!?
" Anh biết mình đang nói cái gì sao?" Cô hỏi.
Anh nhíu mi, sau đó cười.
" Đương nhiên biết, anh đang cầu hôn em." Dừng một chút, anh tiếp lời:" MÀ anh cũng không điên."
Lưu Dư không tự chủ được đỏ mặt. Anh ta sao lại biết cô đang nghĩ gì?
" Nhưng anh không cảm thấy chuyện này là quá nhanh sao?" Cô do dự hỏi.
" Anh cũng không muốn em lập tức trả lừoi. Cũng không hề muốn lễ cưới phải diễn ra ngay tuần này hay tháng này, cho nên điều này sao nói là nhanh?" Khương Khắc mỉm cười.
Lưu Dư ngơ ngác nhìn anh. Thâm tâm chỉ có một ý nghĩ, đó là định nghĩa về 'nhanh' của hai người họ chênh lệch rất nhiều.
" Chỉ 5 phút trước anh nói anh thích tôi, rồi lại lập tức mở miệng cầu hôn. Chuyện này không chỉ là tôi mà người bình thường đều nghĩ thật nhanh. Huống hồ, anhi cũng không rõ tôi có thích anh hay không, vậy mà đã mở miệng cầu hôn, chẳng phải kỳ lạ?" Cô hít sâu, phân tích một cách bình tĩnh.
" Em không thích anh sao?"
" A?" Vì sao câu tả lời của anh ta lại luôn gọn gàng dứt khoát, không chút do dự, khiến cô nhảy dựng?
" Thích anh."
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Uy uy uy, đừng qúa mức như thế chứ? Dọa cô sợ chết đi còn chưa tình, đã vậy còn tự trả lời thay cô. Này thật sự là......
" Như thế nào? Anh có nói gì sai sao?" Nhìn mắt hạnh trợn tròn, Khương Khắc nhịn không được nhếch miệng.
Lưu Dư tưởng mở miệng sửa lại, nhưng cũng không định nói ra lời trái với lương tâm.
Có khi, cô thật thích hắn, mặc dù những lần gặp trước, cô luôn cố ý không đề cập tới vấn đề này, vốn biết rõ, hắn ta là một vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng. Trong khi cô, còn trong lúc biết rõ sẽ có kết quả gì, đã như con thiêu thân lao đầu vào đống lửa. Nhận mọi lời mởi của anh ta, cứ lần này đến lần khác, không cự tuyệt.
Cô ak~ Có lẽ từ khi thấy hắn ta ra mặt, giúp cô giải quyết vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia, cũng đã bắt đầu yêu thích anh.
Không, có lẽ còn sớm hơn, là ở bãi đỗ xe dưới chung cư, khi anh vươn tay giúp nàng khuân chuyển đồ đạc. Bởi vì, chính cô sẽ không tưởng tượng được, một ngừoi khiến ất cứ ai cũng phải kính nể như anh- Tổng giám đốc, lại có những mặt gần gũi, bình dị đến nhường nào.
Giúp cô khuân vác đồ, giúp cô trong vụ tai nạn ngoài ý muốn, thậm chí giúp nàng tìm việc. Anh vươn tay giúp đỡ cô, một nhân viên bé nhỏ trong hàng trăm nhan công, một người độ lượng mà giản dị như thế, bảo cô không thích, cũng khó.
" Anh sẽ gọi một phần mới, đồ ăn đã lạnh rồi, bỏ đi." Anh vươn tay, lấy đi đĩa ăn trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy mình vĩnh viễn chẳng bắt kịp.
" Không cần, em không đói bụng." Cô lắc đầu, nói.
" Gầy quá, không đói bụng cũng nên ăn một chút. Huống hồ, anh thích nữ nhân đầy đặn một chút, ôm mới thoải mái." Ngón tay khẽ mơn trớn chiếc cằm nhỏ.
Lưu Dư nháy mắt hồng đỏ cả mặt.
" Anh đừng nói lung tung, ai,..... Ai là nữ nhân của anh?"
Khương Khắc mỉm cười, cũng không tranh cãi. Bởi vì tương lai không lâu sau, anh sẽ dùng hành động để minh chứng hết thảy.
Cô là của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp cô đi khỏi!
" Thế nào, cuộc hẹn tối thứ Sáu có kết quả ra sao?"
Quản lí mới vừa rời khỏi văn phòng, đến phòng họp để báo cáo theo thường lệ. Trần Mĩ Trinh lập tức ngồi bên cạnh Lưu Dư, vẻ mặt tò mò truy hỏi.
Lưu Dư ngạc nhiên, quay đầu nhìn nàng, căn bản không nghĩ tới đã trải qua một ngày nghỉ, cô nàng còn nhớ rõ mà truy hỏi.
" Sao chị còn nhở rõ vậy?" Cô cau mày, hỏi.
" Đương nhiên rồi, đây chính là độn lực để chị bật dậy đi làm đấy." Trần Mĩ Trinh hưng trí bừng bừng, đương nhiên trả lời:" Nhanh chút, nói cho chị biết, kết quả thế nào?" Cô nàng nhìn Lưu Dư không chớp mắt.
Lưu Dư do dự trong chốc lát, rốt cục gật đầu, quyết định nghe lới khuyên của cô nàng một chút.
Hai mắt Trần Mĩ Trinh trừng lớn, hưng phấn nhảy lên.
" Thật vậy? Là ai mở miệng trước?"
" Là em. Em hỏi anh ta vì sao lại đối xử tốt với em như thế?" Lưu Dư nói.
" Rồi sau đó?" Cô nàng căn bản không kịp chờ:" Anh ta nói là vì anh ta thích....."
Lưu Dư nhẹ nhàng gật đầu.
" Xem, xem, bị chi nói đúng rồi nhé! Nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè đơn giản thế." Vẻ mặt đắc ý:" Sau nữa? Quen nhau?"
" Anh ta không hỏi em vấn đề này." Cô liếc nhìn Mĩ Trinh.
" A? Nếu vậy, chẳng lẽ anh ta đùa?" Trần Mĩ Trinh cảm thấy kinh ngạc.
" Trên thực tế......" Cô muốn nói lại thôi, hít một hơi thật sâu." Anh ta hỏi em, có đồng ý lấy anh ta không?"
Trần Mĩ Trinh ngây ra như phỗng trừng cô, bị dọa choáng váng.
" Em đùa sao?" Một lát sau nhi, cô nàng hỏi lại. Lưu Dư cười khổ lắc đầu.
" Hắn ta nói thế?" Ngay khi vừa thổ lộ?" Chị lại hỏi.
Lưu Dư nhìn chị, bất đắc dĩ gật đầu.
Trần Mĩ Trinh cứng họng, nhìn cô chằm chằm trong chốc lát.
" Oh, nếu đã im lặng thì thôi, chứ đã hành động thì, thật mạnh bạo nha!? Giỏi quá trời!" Cô nàng hưng phấn kêu lên, lập tức truy hỏi:" Như thế nào? Lập tức đáp ứng cầu hôn?"
Lưu Dư lắc đầu.
" Vì sao? Không thích? Nhưng nếu thật như thế sao lại hèn hò với anh ta? Dù yêu thích, nhưng vẫn không đủ để đi đến hôn nhân?" Trần Mĩ Trinh hỏi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng trọng yếu.
" Vậy, trả lời chị, hắn..... Đẹp trai?" Chị hỏi.
Lưu Dư hơi nhíu mày, nhưng rồi thở dài.
" Rất được hâm mộ." Cô gật đầu, nói.
Kỳ thật đây cũng là việc khiến cô lo lắng, do dự. Bở vì anh ta có rất nhiều ưu điểm. Co sợ hãi, một ngày nào đó, độ nhiên xuất hiện một gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ (So sánh hay thật =.=), một mỹ nữ cực kỳ quyến rũ đột nhiên nhảy ra trước mặt cô, kêu gào cô chẳng xứng gì với Khương Khăc! Vậy thì, cô nên làm gì!?
" Vậy anh ta thật giàu sao!?" Trần Mĩ Trinh căn bản không để ý ánh mắt của cô dần tối lại, chuyên tâm tra hỏi tiếp.
" An, cực kỳ nhiều tiền." Cô không tự chủ được mà thở dài.
Đây cũng là một nguyên nhân vì tiền tài dường như đi liền với thói trăng hoa. Cô không nghĩ đến chuyện mỗi ngày rửa mặt mình bằng nước mắt.
" Vậy còn suy nghĩ tới chuyện gì? Mau đồng ý đi chứ?" Cơ hồ, Trần Mĩ Trinh phải hét chói tai:" Vừa đẹp trai, vừa giàu có, đây không phải là người mỗi ngày có thể chạm mặt đâu! Thậm chí đến chị còn không thể bắt được! Có điện thoại không? Mau gọi! Bảo với anh ta là em nguyện ý, nhanh lên!" Vừa nói, chị lập tức dúi điện thoại vào tay cô.
" Đừng náo loạn, Mĩ Trinh." Lưu Dư dở khóc dở cười, gác máy.
" Ai đùa? Chị nói thật ấy, mau lên." Cô nàng lại nhét ống nghe vào tay Lưu Dư.
" HIện giờ anh ta có cuộc họp, không có thời giờ nhận." Lưu Dư tùy tiện tìm một lý do từ chối.
" Nhưng cũng có thể để lại tin nhắn nha. Họp xong anh ta đọc cũng được." Trần Mĩ Trinh không chịu buông tha.
" Em cần một ít thời gian để suy nghĩ." Lưu Dư khẽ thở dài.
" Suy nghĩ cái gì? Nếu anh ta thật có tiền, mà cũng đẹp trai nữa."
" Em không phải vì ấy thứ đó mà thích anh ta!" Lưu Dư không nhịn được mà ngắt lời.
Có lẽ bởi vì giọng điệu ngiêm túc, làm Trần Mĩ Trinh hoảng sợ, không dám nói thêm cái gì nữa, rồi vội vàng tìm chỗ ngồi khác.
Lưu Dư áy náy nhìn chị, nhưng không có tâm tư, vì chuyện Khương Khắc cầu hôn cô, đã làm cô phiền chán đến mức phát điên rồi.
Ai, cô nên làm gì bây giờ? Cô đã liên tục suy nghĩ suốt hai ngày hai đêm, nhưng chỉ càng khiến nàng phiền muộn.
Cô thích anh, tuy rằng đúng là vẫn chưa tới mức đi đến hôn nhân, nhưng mỗi khi nhắc tới, cô chợt nhận ra, bản thân không hề bài xích, dù thời gian hai người gặp gỡ, vẫn chưa tới mười ngày.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hai người bọn họ mặc kệ là thân phận, hay là diện mạo bên ngoài, đều kém xa! Sống thế giới bọn họ thật sự thích hợp đối phương sao?
Vấn đề này, ai có thể trả lời giúp cô đây?
Nàng được an bài tại Bộ nhân sự, tính chât công việc cùng trước kia cũng không khác biệt là mấy.
Lượng công việc tại nơi này so với đào viên nhà xưởng càng lớn, nhưng nàng rất vui, bởi vì ở đây không có 'Nghiêm Thục Mĩ'. Hơn nữa đồng sự đối xử thân thiện, mới đi làm vệc có một tuần mà thôi, nhưng cô quen được nhiều người bạn tốt.
" Lưu Dư, tan tầm, mình muốn cùng mấy người bạn đi KTV hát. Có muốn đi cùng không?" Trần Mĩ Trinh ngồi xuống cạnh bên người cô hỏi.
Thêm năm phút đồng hồ nữa là đến giờ tan tầm, mà hôm nay lại đúng là thứ Sáu cuối tuần, cho nên mọi người đều hưng phấn.
" Thật ngại quá, tối nay mình có hẹn rồi." Lưu Dư xin lỗi.
" Hẹn cùng bạn trai?" Trần Mĩ Trinh ái muội cười trêu cô.
Cô trừng mắt." Không phải! Anh ta không phải là bạn trai mình." Cô dùng sức lắc đầu.
" Nha, nhưng buổi tối lại hẹn hò với đàn ông?" Trần Mĩ Trinh nhếch miệng, ra vẻ 'Ta đã biết'.
Lưu Dư sửng sốt một chút, còn không kịp phản ứng, Trần Mĩ Trinh đã khẩn cấp truy vấn một đống vấn đề:
" Anh ta là ngưười như thế nào? Đẹp trai không? Công việc ra sao? Anh ta đang theo đuổi? Hai ngươi quen nhau ở tình huống nào? Ngay từ lúc đầu anh ta đã nói thích, là nhất kiến chung tình? Cậu có tình cảm như thê nào với anh ta, có thích không? Bằngkhông, sao lại hẹn hò với nhau? Mau nói cho mình biết đi mà!"
Lưu Dư nghẹn họng trân trối nhìn cô bạn, kinh ngạc không ra lời. Cô nàng kia sao có năng lực chỉ trong một lúc mà nói ra một đống vấn đề như thế?"
" Nói nhanh chút nha." Trần Mĩ Trinh thúc giục.
" Anh ta...... Mình cùng anh ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!" Lưu Dư nói.
" Giữa nam nhân và nữ nhân quan hệ, không hề có chữ 'bạn bè bình thường'. Đừng có chối." Trần Mĩ Trinh lập tức trảm đinh tiệt thiết, (Chém đinh chặt sắt, ý lời nói kiên quyết, không dễ thay đổi ) lắc đầu nói.
Cô nhăn mày." Hai chúng mình chỉ là bạn bè mà thôi."
" Cho nên, ý của cậu là cậu không thích người kia?"
" A?"
" Dù cậu không thích, nhưng cũng không đại biểu là anh ta không thích cậu đi!? Một người đàn ông nếu tự chủ theo đuổi một cô gái, nhất định là có ý đồ. Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không biết?" Trần Mĩ Trinh 'răn dạy'.
Ýđồ? Nhưng là Khương Khắc là người như thế nào!? Anh ta làm sao mà có ý gì với cô? Chẳng lẽ giống như Trần Mĩ Trinh, anh ta thích cô?
Đúng rồi, cô nhớ lại, lúc trước chị Vu Hàn cũng nói mấy lời như thế này, nhưng điều này có thể sao?
Tâm trạng Lưu Dư tràn ngập hoài nghi cùng không xác định, nhưng cũng có chút chờ mong. Tổng giám đốc thật sự thích cô sao?
" Uy, hồn về, hồn về." Trần Mĩ Trinh vỗ nhẹ má cô, gọi hồn cô bay về." Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy? Nghĩ anh ta?" Cô nàng ái muội nhìn chăm chú.
" Mới...... Mới không phải đâu." Lưu Dư không tự chủ được, má đỏ ửng, phủ nhận.
" Mặt hồng đỏ mà còn kêu không phải." Trần Mĩ Trinh chế nhạo.
" Nào có." Theo bản năng, hai tay che má.
" Thế nào mà kêu không có? Nếu không đúng, làm chi che mặt kín như vậy ak~ Cái này gọi là 'giấu đầu hở đuôi' đó nha, biết không?" Trần Mĩ Trinh cười nói.
Lưu Dư cứng đờ, không biết làm sao.
" Xem ra, đối với người hẹn đêm nay cũng không phải là không có cảm giác. Làm gì mà còn gạt mình, nói chỉ là bạn bè bình thường." Trần Mĩ Trinh tiếp tục thuyết giảng.
" Mĩ Trinh." Lưu Dư rốt cục nhịn không được, cầu xin tha thứ.
Trần Mĩ Trinh vốn không buông tha, nhưng tiếng chuông tan tầm đã vang lên.
" A, tan tầm." Cô nàng hưng phấn hét to một tiếng, khẩn cấp trở về chỗ ngồi, nhanh chóng thu thập đồ tư nhân, chuẩn bị tan tầm.
Lưu Dư vụng trộm thở dài nhẹ nhõm.
" Lưu Dư, đừng nghĩ cứ như vậy là có thể tránh được một kiếp nha. Thứ Hai đi làm, mình sẽ hỏi kết quả cuộc hẹn này đó, nhớ phải kể thật kỹ." Trước khi rời đi, Trần Mĩ Trinh không quên, quay lại nhắc nhở Lưu Dư." Mình đi trước đây, bye bye."
Vẫy tay, y như con gió xoáy, Trần Mỹ Trinh biến mất khỏ công ty.
Lưu Dư ngồi im một lúc, mới ảo não gõ đầu, thầm mắng sao mình quá ngu ngốc,. Chẳng có chút phòng bị nào cả?
Kỳ thật, cô vốn không để ý việc nói chuyện với bạn bè về những mối quan hệ tư nhân. Nhưng quan trọng là người được nói đến có thân phận đặc thù, căn bản không thể quang minh chính đại nói ra. Nếu cô lộ ra quá nhiều chuyện về anh ta, chỉ sợ một ngày nào đó bị ngời ta phát hiện 'người kia' là vị Tổng giám đốc thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Ai, chỉ mới tưởng tượng thôi mà da đầu đã run lên rồi.
Bất quá, may mắn nghe nói tháng sau, Tổng giám đốc sẽ xuất ngoại. Tới lúc đó, cô cũng không cần nơm nớp lo sợ bị phát hiện có mối quan hệ ần gũi với Tổng giám đốc.
Ai, bất quá cũng nói lại, cái tên Khương Khắc kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nha?
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Nghe nói Tổng giám đốc là đại ân nhân, thường làm việc đến ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ. Vì sao hắn ta lại có thời gian mời cô ăn cơm đâu?
Hắn ta nói, nói chuyện với cô rất thú vị, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân?
Vẫn là giống như lời Mĩ Trinh cùng chị Vu Hàn, là có ý mới mời cô?
Nếu điều đó là thật, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Lưu Dư suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, nhưng là chỉ cần nghĩ đến việc Tổng giám đốc có khả năng thích cô, thì tim sẽ không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Việc này có khả năng sao?
Tổng giám đốc...... Thích cô?
" Làm sao vậy? Những thứ kia không hợp khẩu vị sao?"
" A?" Lưu Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
" Những món kia không quen ăn sao?" Khương Khắc mỉm cười hỏi.
Cô dùng sức lắc đầu." Không, ăn ngon lắm."
" Vậy vì sao ăn ít như vậy?"
Nhìn theo ánh mắt của anh, Lưu Dư cúi đầu nhìn phần ăn của mình, chỉ thấy miếng thịt bò bít tết nóng hổi không biết thì khi nào đã nguội lạnh. Hơn nữa, cả đĩa gần như là hoan hảo như mới lúc bê ra.
Cô trừng mắt, ăn đươc hai miếng, lại thở dài, rồi buông dĩa ăn, ngẩng đầu nhìn anh.
" Có phiền não gì, chia sẻ với anh được không?" Khương Khắc hơi nhíu mày, quan tâm.
" Trên thực tế tôi......" Cứ muốn nói lại thôi.
" Làm sao vậy? Mặc kệ có gì khó khăn, anh đều có thể giúp giải quyết, là vì công việc sao?" Anh ôn nhu hỏi han.
" Bất cứ khó khăn nào cũng có thể sao?" Cô nhìn anh không chớp mắt.
Anh không chút do dự lập tức gật đầu.
" Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" Cô đột nhiên hỏi.
Khương Khắc sửng sốt, không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi vấn đề này. Bất quá, đây đúng là một cơ hội để thổ lộ.
" Cảm thấy thế nào?" Miệng nhếch lên, nở một nụ cười, hỏi lại.
" A?"
Lưu Dư kinh ngạc, không biết làm sao. Anh ta sao lại làm điều cô muốn tìm hiểu lại hỏi cô?
" Tôi cảm thấy...... Ân, bởi vì...... Ân......"
Làm sao bây giờ, cô có phải bị chị Vu Hàn cùng Mỹ Trinh tẩy não, bằng không sao lại chỉ nghĩ đến một đáp án 'Anh ta thích cô' này mà không nghĩ được đáp án nào khác?
Cái lời nói mặt dày như thế, cô không mở miệng được. Mà nếu thật sự không phải là như thế, chẳng phải cô thật sự muốn đào ngay một cái động chôn mình luôn sao?
" Anh thích em, Lưu Dư."
Một lời tỏ tình mạnh mẽ, dứt khoát, nháy mắt làm cho Lưu Dư cứng họng, không nói ra lời, mặt đỏ lên.
" Sao anh có thể thích tôi?" Cô vẫn không thể tin.
" Vì sao không có khả năng?" Khương Khắc hơi nhíu mi.
" Bởi vì anh là tổng giám đốc nha." Cô trả lừoi một cách đương nhiên.
" Tổng giám đốc cũng là người, chỉ cần là là người thì sẽ có thất tình lục dục, không phải sao? Đương nhiên anh cũng không là ngoại lệ." Anh cười, nói.
" Nhưng sao lại là tôi? Tuy bề ngoài cũng không tệ lắm, bất quá nếu so với mỹ nữ vẫn còn cách xa. Nhiều lắm cũng chỉ là loại tầm tầm mà thôi......"
Khương Khắc vì cách nói của cô mà cười.
Mỹ nữ trung bình? Thật không biết cô ấy thật sự tự tin hay không đâu? Bất quá điểm này thật đáng yêu, càng khiến cho anh muốn thương yêu, muốn ôm lấy, và muốn yêu cô hơn nữa.
" Tôi nói điều gì rất đáng cười sao?" Cô khó hiểu nhìn anh.
" Không có." Khương Khắc mỉm cười lắc đầu, đôi mắt nhìn cô đầy chăm chú, ôn nhu.
" Nha." Cô liếc mắt nhìn anh một lần, tiếp tục nói:" Tuy rằng nhân duyên của tôi không tệ lắm, bất quá với người khác phái cũng bình thường. Mà bằng của tôi chỉ là đại học liên thông, mà có cũng xem như không......" (Có thể hiểu là bằng của Lưu tỷ gần như bằng tốt nghiệp nghề cấp 3 của ta ak, có mà như không. Học chỉ để cộng điểm thi =.= )
Cô nhíu mi trầm tư một hồi lâu. Vẻ mặt buồn rầu nhìn anh.
" Tôi không thể tìm được điểm gì ở bản thân mà anh có thể thích cả." " Thực đáng yêu."
" A?"
" Mỗi lần ở cùng em, anh đều cảm tấy thực vui vẻ. Chỉ cần thấy được, nghe được tiếng trò chuyện, mọi mệt mỏi trong anh đều ta biến hết cả. Biết em ở ngay gần nơi anh làm việc, anh thật yên tâm. Nhưng nghĩ đến việc có ngời nào đó phát hiện được những ưu điểm nơi em mà cố gắng theo đuổi, anh thật phiền lòng. Tuy rằng băngd cấp không cao, sở trường cũng không có, nếu só với mỹ nữ chỉ tầm tầm, nhưng anh không thể không bị ấp dẫn, không thể kiềm chế mà đem lòng yêu em." Đôi mắt thâm tình, ôn nhu ngắm nhìn cô.
Lưu Dư không thốt nên lời, chỉ cảm thấy tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, như sắp nhảy ra đến nơi.
Anh ta thật sự thích cô, bởi vì khi một người nào đó đang yêu, người kia hết thảy đều là hoàn hảo.
" Tiểu Dư, lấy anh nhé?"
Lưu Dư trừng mắt hết cỡ, khó tin. Này...... Là cô nghe lầm đi?
" Anh vừa mới nói cái gì?"
" Em đồng ý lấy anh chứ? Tiểu Dư." Khương Khắc nói lại lần nữa.
Cô không có nghe lầm! Nhưng điều này có nhanh quá không? Chỉ mới 5 phút trước, anh ta vừa tỏ tình, vậy mà giờ đây đã nhảy đến giai đoạn cầu hôn? Anh ta bị điên!?
" Anh biết mình đang nói cái gì sao?" Cô hỏi.
Anh nhíu mi, sau đó cười.
" Đương nhiên biết, anh đang cầu hôn em." Dừng một chút, anh tiếp lời:" MÀ anh cũng không điên."
Lưu Dư không tự chủ được đỏ mặt. Anh ta sao lại biết cô đang nghĩ gì?
" Nhưng anh không cảm thấy chuyện này là quá nhanh sao?" Cô do dự hỏi.
" Anh cũng không muốn em lập tức trả lừoi. Cũng không hề muốn lễ cưới phải diễn ra ngay tuần này hay tháng này, cho nên điều này sao nói là nhanh?" Khương Khắc mỉm cười.
Lưu Dư ngơ ngác nhìn anh. Thâm tâm chỉ có một ý nghĩ, đó là định nghĩa về 'nhanh' của hai người họ chênh lệch rất nhiều.
" Chỉ 5 phút trước anh nói anh thích tôi, rồi lại lập tức mở miệng cầu hôn. Chuyện này không chỉ là tôi mà người bình thường đều nghĩ thật nhanh. Huống hồ, anhi cũng không rõ tôi có thích anh hay không, vậy mà đã mở miệng cầu hôn, chẳng phải kỳ lạ?" Cô hít sâu, phân tích một cách bình tĩnh.
" Em không thích anh sao?"
" A?" Vì sao câu tả lời của anh ta lại luôn gọn gàng dứt khoát, không chút do dự, khiến cô nhảy dựng?
" Thích anh."
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Uy uy uy, đừng qúa mức như thế chứ? Dọa cô sợ chết đi còn chưa tình, đã vậy còn tự trả lời thay cô. Này thật sự là......
" Như thế nào? Anh có nói gì sai sao?" Nhìn mắt hạnh trợn tròn, Khương Khắc nhịn không được nhếch miệng.
Lưu Dư tưởng mở miệng sửa lại, nhưng cũng không định nói ra lời trái với lương tâm.
Có khi, cô thật thích hắn, mặc dù những lần gặp trước, cô luôn cố ý không đề cập tới vấn đề này, vốn biết rõ, hắn ta là một vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng. Trong khi cô, còn trong lúc biết rõ sẽ có kết quả gì, đã như con thiêu thân lao đầu vào đống lửa. Nhận mọi lời mởi của anh ta, cứ lần này đến lần khác, không cự tuyệt.
Cô ak~ Có lẽ từ khi thấy hắn ta ra mặt, giúp cô giải quyết vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia, cũng đã bắt đầu yêu thích anh.
Không, có lẽ còn sớm hơn, là ở bãi đỗ xe dưới chung cư, khi anh vươn tay giúp nàng khuân chuyển đồ đạc. Bởi vì, chính cô sẽ không tưởng tượng được, một ngừoi khiến ất cứ ai cũng phải kính nể như anh- Tổng giám đốc, lại có những mặt gần gũi, bình dị đến nhường nào.
Giúp cô khuân vác đồ, giúp cô trong vụ tai nạn ngoài ý muốn, thậm chí giúp nàng tìm việc. Anh vươn tay giúp đỡ cô, một nhân viên bé nhỏ trong hàng trăm nhan công, một người độ lượng mà giản dị như thế, bảo cô không thích, cũng khó.
" Anh sẽ gọi một phần mới, đồ ăn đã lạnh rồi, bỏ đi." Anh vươn tay, lấy đi đĩa ăn trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy mình vĩnh viễn chẳng bắt kịp.
" Không cần, em không đói bụng." Cô lắc đầu, nói.
" Gầy quá, không đói bụng cũng nên ăn một chút. Huống hồ, anh thích nữ nhân đầy đặn một chút, ôm mới thoải mái." Ngón tay khẽ mơn trớn chiếc cằm nhỏ.
Lưu Dư nháy mắt hồng đỏ cả mặt.
" Anh đừng nói lung tung, ai,..... Ai là nữ nhân của anh?"
Khương Khắc mỉm cười, cũng không tranh cãi. Bởi vì tương lai không lâu sau, anh sẽ dùng hành động để minh chứng hết thảy.
Cô là của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp cô đi khỏi!
" Thế nào, cuộc hẹn tối thứ Sáu có kết quả ra sao?"
Quản lí mới vừa rời khỏi văn phòng, đến phòng họp để báo cáo theo thường lệ. Trần Mĩ Trinh lập tức ngồi bên cạnh Lưu Dư, vẻ mặt tò mò truy hỏi.
Lưu Dư ngạc nhiên, quay đầu nhìn nàng, căn bản không nghĩ tới đã trải qua một ngày nghỉ, cô nàng còn nhớ rõ mà truy hỏi.
" Sao chị còn nhở rõ vậy?" Cô cau mày, hỏi.
" Đương nhiên rồi, đây chính là độn lực để chị bật dậy đi làm đấy." Trần Mĩ Trinh hưng trí bừng bừng, đương nhiên trả lời:" Nhanh chút, nói cho chị biết, kết quả thế nào?" Cô nàng nhìn Lưu Dư không chớp mắt.
Lưu Dư do dự trong chốc lát, rốt cục gật đầu, quyết định nghe lới khuyên của cô nàng một chút.
Hai mắt Trần Mĩ Trinh trừng lớn, hưng phấn nhảy lên.
" Thật vậy? Là ai mở miệng trước?"
" Là em. Em hỏi anh ta vì sao lại đối xử tốt với em như thế?" Lưu Dư nói.
" Rồi sau đó?" Cô nàng căn bản không kịp chờ:" Anh ta nói là vì anh ta thích....."
Lưu Dư nhẹ nhàng gật đầu.
" Xem, xem, bị chi nói đúng rồi nhé! Nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè đơn giản thế." Vẻ mặt đắc ý:" Sau nữa? Quen nhau?"
" Anh ta không hỏi em vấn đề này." Cô liếc nhìn Mĩ Trinh.
" A? Nếu vậy, chẳng lẽ anh ta đùa?" Trần Mĩ Trinh cảm thấy kinh ngạc.
" Trên thực tế......" Cô muốn nói lại thôi, hít một hơi thật sâu." Anh ta hỏi em, có đồng ý lấy anh ta không?"
Trần Mĩ Trinh ngây ra như phỗng trừng cô, bị dọa choáng váng.
" Em đùa sao?" Một lát sau nhi, cô nàng hỏi lại. Lưu Dư cười khổ lắc đầu.
" Hắn ta nói thế?" Ngay khi vừa thổ lộ?" Chị lại hỏi.
Lưu Dư nhìn chị, bất đắc dĩ gật đầu.
Trần Mĩ Trinh cứng họng, nhìn cô chằm chằm trong chốc lát.
" Oh, nếu đã im lặng thì thôi, chứ đã hành động thì, thật mạnh bạo nha!? Giỏi quá trời!" Cô nàng hưng phấn kêu lên, lập tức truy hỏi:" Như thế nào? Lập tức đáp ứng cầu hôn?"
Lưu Dư lắc đầu.
" Vì sao? Không thích? Nhưng nếu thật như thế sao lại hèn hò với anh ta? Dù yêu thích, nhưng vẫn không đủ để đi đến hôn nhân?" Trần Mĩ Trinh hỏi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng trọng yếu.
" Vậy, trả lời chị, hắn..... Đẹp trai?" Chị hỏi.
Lưu Dư hơi nhíu mày, nhưng rồi thở dài.
" Rất được hâm mộ." Cô gật đầu, nói.
Kỳ thật đây cũng là việc khiến cô lo lắng, do dự. Bở vì anh ta có rất nhiều ưu điểm. Co sợ hãi, một ngày nào đó, độ nhiên xuất hiện một gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ (So sánh hay thật =.=), một mỹ nữ cực kỳ quyến rũ đột nhiên nhảy ra trước mặt cô, kêu gào cô chẳng xứng gì với Khương Khăc! Vậy thì, cô nên làm gì!?
" Vậy anh ta thật giàu sao!?" Trần Mĩ Trinh căn bản không để ý ánh mắt của cô dần tối lại, chuyên tâm tra hỏi tiếp.
" An, cực kỳ nhiều tiền." Cô không tự chủ được mà thở dài.
Đây cũng là một nguyên nhân vì tiền tài dường như đi liền với thói trăng hoa. Cô không nghĩ đến chuyện mỗi ngày rửa mặt mình bằng nước mắt.
" Vậy còn suy nghĩ tới chuyện gì? Mau đồng ý đi chứ?" Cơ hồ, Trần Mĩ Trinh phải hét chói tai:" Vừa đẹp trai, vừa giàu có, đây không phải là người mỗi ngày có thể chạm mặt đâu! Thậm chí đến chị còn không thể bắt được! Có điện thoại không? Mau gọi! Bảo với anh ta là em nguyện ý, nhanh lên!" Vừa nói, chị lập tức dúi điện thoại vào tay cô.
" Đừng náo loạn, Mĩ Trinh." Lưu Dư dở khóc dở cười, gác máy.
" Ai đùa? Chị nói thật ấy, mau lên." Cô nàng lại nhét ống nghe vào tay Lưu Dư.
" HIện giờ anh ta có cuộc họp, không có thời giờ nhận." Lưu Dư tùy tiện tìm một lý do từ chối.
" Nhưng cũng có thể để lại tin nhắn nha. Họp xong anh ta đọc cũng được." Trần Mĩ Trinh không chịu buông tha.
" Em cần một ít thời gian để suy nghĩ." Lưu Dư khẽ thở dài.
" Suy nghĩ cái gì? Nếu anh ta thật có tiền, mà cũng đẹp trai nữa."
" Em không phải vì ấy thứ đó mà thích anh ta!" Lưu Dư không nhịn được mà ngắt lời.
Có lẽ bởi vì giọng điệu ngiêm túc, làm Trần Mĩ Trinh hoảng sợ, không dám nói thêm cái gì nữa, rồi vội vàng tìm chỗ ngồi khác.
Lưu Dư áy náy nhìn chị, nhưng không có tâm tư, vì chuyện Khương Khắc cầu hôn cô, đã làm cô phiền chán đến mức phát điên rồi.
Ai, cô nên làm gì bây giờ? Cô đã liên tục suy nghĩ suốt hai ngày hai đêm, nhưng chỉ càng khiến nàng phiền muộn.
Cô thích anh, tuy rằng đúng là vẫn chưa tới mức đi đến hôn nhân, nhưng mỗi khi nhắc tới, cô chợt nhận ra, bản thân không hề bài xích, dù thời gian hai người gặp gỡ, vẫn chưa tới mười ngày.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hai người bọn họ mặc kệ là thân phận, hay là diện mạo bên ngoài, đều kém xa! Sống thế giới bọn họ thật sự thích hợp đối phương sao?
Vấn đề này, ai có thể trả lời giúp cô đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com