TruyenHHH.com

Chuang 2021 Van Phong Thu Nhat Ve Chai Phi Nhan Loai

MÓN VE CHAI THỨ BA

CHƯƠNG 3: HUẤN LUYỆN THỪA KẾ

Âu Cơ thuở trẻ từng đi khắp nơi hành y tế thế, kiến thức sâu dày, tinh thông kim cổ, là một người nói chuyện rất thú vị. Lạc Long Quân không tham gia vào câu chuyện, chỉ thỉnh thoảng châm trà cho vợ, giúp nàng chỉnh lại tóc bị gió thổi phủ vai.

Nhìn vợ chồng người ta ân ái, tự nhiên Tỉnh Lung thấy hơi nhớ Trương Hân Nghiêu.

"Không làm mất thì giờ của Thiếu quân, ta nói vào chuyện chính." Âu Cơ đặt tách trà xuống, nhẹ nâng tay, không gian xung quanh tối sầm rồi lại sáng lên. Hồ sen thanh tĩnh biến thành biển sao bát ngát, những vì sao bàng bạc rắc lấp lánh vào nền trời xanh sẫm màu.

Ảo trận Tinh Hà.

"Chắc Thiếu quân cũng đã biết, Việt Thần điện có bốn thần khí đúc bằng đồng đen, hấp thụ tinh hoa đất trời, chứa đựng sức mạnh sông núi, gọi là An Nam Tứ Đại Khí. Gồm tượng Phật chùa Quỳnh Lâm, tháp Báo Thiên, chuông Ngân Thiên, và vạc Phổ Minh."

Theo giọng nói của Âu Cơ, từng đốm sao nhuyễn như cát bắt đầu chuyển động, kết thành hình bốn món thần khí, tinh xảo sắc nét vẫn không giấu được vẻ uy nghiêm lẫm liệt. Tinh hà bất ngờ thay đổi, biến thành cảnh tượng chiến tranh khói lửa. Tỉnh Lung nhìn thấy rõ tên tướng địch ra lệnh nấu chảy thần vật làm vũ khí, đập phá chùa chiền làm bệ súng. Bảo vật trấn quốc cứ thế lụi tàn trong binh đao, đúng là khiến lòng người thổn thức.

"Thế nhân vẫn cho rằng An Nam Tứ Đại Khí đã không còn tồn tại. Nhưng thứ bị phá hủy chẳng qua là phần xác rỗng. Linh thức của bốn vật này đã được đưa về Việt Thần điện, cũng tìm được vật chứa đựng thỏa đáng. Tuy rằng hao tổn một phần tinh hoa, nhưng cũng không đáng kể." Ngón tay Âu Cơ chuyển động, chiến trường chậm rãi biến mất, thay bằng thảm cỏ lấp lánh mênh mông, đốm sao lần nữa kết tụ thành bốn khối lập phương, bên trong mơ hồ hiện lên hình tượng Phật, tháp, chuông, vạc.

"Chẳng qua, không lâu sau khi Ngọc Lũ trở về, lại xảy ra biến cố." Âu Cơ nắm chặt tay, khối lập phương chứa vạc Phổ Minh bị vỡ thành từng mảnh. "Có kẻ xông vào phòng trữ vật của Việt Thần điện, đánh cắp linh thức của vạc Phổ Minh."

Tỉnh Lung nhíu mày, "Linh thức Phổ Minh bị đánh cắp?" Đây là chuyện nội bộ của Việt Thần điện, nếu không liên quan chắc chắn họ sẽ không mời anh đến đây.

"Đúng vậy. Phổ Minh là thần khí đã được khai trí, linh thức chứa đựng trí tuệ và sức mạnh của Phổ Minh. Nếu bị lợi dụng vào việc xấu ắt sẽ khiến các giới không yên." Âu Cơ phất tay, sao rơi đầy trời, ảo cảnh Tinh Hà dần tan biến, nơi đây trở lại là hồ sen yên tĩnh.

Trên bàn xuất hiện một vật trước đó chưa hề có.

"Thiếu quân nhận ra vật này chứ?" Âu Cơ hỏi.

"Là Phá tiễn." Tỉnh Lung trầm giọng.

"Kẻ đột nhập chính là dùng mũi Phá tiễn này, phá hủy kết giới và ảo trận phòng trữ vật, cướp lấy Phổ Minh."

Ánh mắt nghiêm nghị sắc bén của Lạc Long Quân nhìn thẳng về phía Tỉnh Lung, anh bình tĩnh nhìn lại, không chút bối rối chột dạ.

"Ý của hai vị, là đang nghi ngờ ta?"

"Chúng ta và Thiếu quân quen biết đã lâu, tất nhiên tin tưởng cách hành sự của người." Âu Cơ lắc đầu cười nhẹ. "Chẳng qua năm xưa, Thiếu quân dùng Phá tiễn đẩy lùi cuồng ma ác quỷ ở chiến trường Quỷ Vân, các giới kinh phục kính sợ, thiên hạ đều biết đây từng là vũ khí tùy thân của người. Phá tiễn sức mạnh nghịch thiên, không phải là vũ khí ai cũng có thể dùng. Nghe Ngọc Lũ nói từng có kẻ lạ mặt dùng Phá tiễn tấn công mọi người, e rằng việc này đã không còn là chuyện nhỏ nữa. Vậy nên, vẫn mong Thiếu quân dụng tâm điều tra, cho Việt Thần điện lẫn danh dự Dạ Tinh đảo câu trả lời thỏa đáng."

"Tất nhiên là vậy." Tỉnh Lung uống trà, gật đầu đáp. Anh biết Âu Cơ vẫn chưa dứt ý, nếu chỉ có bấy nhiêu thì họ đã không cần đích thân gặp mặt.

"Ngoài ra, Việt Thần điện có một ủy thác dành cho Văn phòng."

"Tìm lại Phổ Minh?" Xem ra đây mới là nguyên nhân chính.

"Phải, Thiếu quân điều tra kẻ trộm thần vật, nếu có thể đưa vạc Phổ Minh trở về, tránh cho tội ác xảy ra, thì chính là vẹn cả đôi đường. Lẽ dĩ nhiên, đã là ủy thác, tất sẽ không để Thiếu quân làm không công."

Đôi mắt Tỉnh Lung lấp lóe.

"Ngọc Lũ lắm miệng, nó bảo với ta bên cạnh Thiếu quân có nhân loại bị tổn thương thân thể, muốn chữa trị e là phải chịu nhiều khổ sở. Vừa may, Việt Thần điện có một loại sen xà cừ, dược tính ôn hòa, thích hợp với thân thể phàm nhân. Chẳng hay Thiếu quân có vừa ý với phần chi trả này?"

Tỉnh Lung nhìn theo cử chỉ nhẹ nhàng của Âu Cơ, một đóa sen trắng ngà ánh nhũ sắc nở rộ giữa lòng bàn tay này, còn mang theo giọt sương li ti tươi mới, mùi hương dịu ngọt lấn át cả hồ sen. Âu Cơ khẽ niệm, kết giới bao phủ đóa sen như lồng kính trong suốt, giữ cho nó luôn nguyên vẹn đầy sức sống.

Nhìn thứ mình tâm tâm niệm niệm, bây giờ lại được đưa đến trước mặt dễ dàng như vậy, Tỉnh Lung im lặng một lát, rồi chắp tay hành lễ với Âu Cơ.

"Cảm tạ hai vị độ lượng thấu hiểu." Phá tiễn xuất hiện, không khác gì chỉ đích danh anh là kẻ có mưu đồ. Nhưng Việt Thần điện vẫn dùng lễ đối đãi, ấy là khí độ. Đưa sen xà cừ trước cả khi vạc Phổ Minh được tìm về, ấy là tin tưởng. Nhìn qua cũng đủ thấy thành ý và sự rộng lượng của Âu Cơ, Lạc Long Quân.

Tỉnh Lung thu đóa sen vào không gian, đúng là có vật trao đổi rồi nói chuyện gì cũng dễ hơn.

"Dựa vào khí tức còn lưu lại trên Phá tiễn, người của chúng ta truy đuổi theo, đến khu rừng núi phía Tây thì mất dấu. Cao Lỗ lấy đặc tính vạc Phổ Minh làm chuẩn, tạo ra thứ này, chắc sẽ giúp ích được cho Thiếu quân." Âu Cơ lại lấy ra một thứ.

Một chiếc la bàn tinh xảo, nhỏ bằng lòng bàn tay. Tỉnh Lung quan sát tỉ mỉ, ra là được đúc bằng vàng ròng. Dân gian có câu "đồng đen là mẹ của vàng". Tương truyền khi chuông Ngân Thiên được đúc xong, đánh một tiếng vang rền đến tận đất Bắc, khiến cho tượng trâu vàng dưới chân núi Thái Sơn vùng lên, chạy về Thăng Long, sau mới được trấn yểm dưới Hồ Tây. Vạc Phổ Minh cũng được đúc từ đồng đen, dùng vàng làm chất dẫn cho la bàn, ắt có thể tìm ra phương hướng chính xác.

Nếu là vật do Cao Lỗ làm ra, Tỉnh Lung cũng có mấy phần tin tưởng. Vị tướng lĩnh dưới trướng An Dương Vương này là bậc kỳ tài về máy móc, được tôn xưng là Thạch Thần. Tác phẩm để đời của Cao Lỗ chính là nỏ thần Kim Quy từng làm muôn binh kinh sợ, một mũi tên có thể hạ hàng vạn kẻ địch. So ra, cái là bàn tìm kiếm này chẳng qua như món đồ chơi đơn giản.

Tỉnh Lung lại cùng hai người Âu Cơ Lạc Long Quân hàn huyên thêm một lát, hỏi rõ thông tin về vạc Phổ Minh, sau đó mới chắp tay rời đi.

Nhìn bóng dáng Tỉnh Lung dần khuất xa, Âu Cơ thở dài khe khẽ.

"Nàng vẫn còn lo lắng à?" Lạc Long Quân nắm lấy tay vợ mình.

"Quả nhiên thương thế của Ngọc Lăng Thiếu quân không nhẹ, e là thần hồn cũng bị tổn thương. Khó trách sao các thế lực Dạ Tinh đảo bắt đầu rục rịch, đến cả Đế Cơ cũng nhúng tay vào."

"Ta sẽ cho người chú ý động tĩnh, nàng yên tâm. Ngọc Lăng Thiếu quân cũng không phải người yếu đuối như vậy, tự y sẽ có cách của mình."

"Hy vọng là vậy." Âu Cơ cười miễn cưỡng.

...

Trương Hân Nghiêu ở trong thư phòng tròn một ngày đêm. Tròng mắt vương vài tơ máu nhàn nhạt, khiến gương mặt sắc bén của thiếu niên thêm phần quỷ dị. Một đêm không ngủ, hắn lại chẳng cảm thấy mệt mỏi, càng tìm hiểu vết tích của gia tộc, hắn càng nhận thấy nhiều điểm kỳ lạ.

Trương Hân Nghiêu nhớ, lần đầu tiên phát hiện giao điểm ký ức của mình không trùng khớp, là vào lúc năm tuổi. Vào lúc ấy, nó đã bộc lộ thiên phú trí tuệ của mình thông qua các bài kiểm tra. Nhưng Trương Hân Nghiêu cố gắng khống chế điểm số của mình ở mức vừa phải. Không quá thấp để bị đào thải, không quá cao để bị tập trung nghiên cứu.

Quá thấp, huấn luyện tàn bạo hơn, chết. Quá cao, huấn luyện khắc nghiệt hơn, chết.

Mỗi một đứa nhỏ ở trong một cái lồng kính riêng biệt, bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài. Từng nhịp thở, nhịp tim, lượng hoocmon đều được theo dõi gắt gao. Tựa như con robot bị tách rời thành từng mảnh nhỏ nhất để quan sát, không có sự riêng tư, không có gì để che giấu.

Khi đó, những đứa trẻ ở viện nghiên cứu bắt đầu tiếp xúc với huấn luyện sức chịu đựng, phương pháp chính là --- sốc điện.

Tay chân bị trói chặt, miệng nhét miếng vải chèn tận họng, đến cả đầu cũng bị cố định vào ghế. Ban đầu chỉ là cảm giác tê tê nhè nhẹ, dần dần biến thành châm chích khắp người. Theo cường độ tăng lên, cơ thể như bị dùi đục từng nhát, trái tim như bị bóp nát đến nghẹt thở, lồng ngực thình thịch co giật điên cuồng, bắp thịt như muốn nứt toác ra. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng đến dòng điện nhẹ mở đầu cũng không còn, trực tiếp đẩy những đứa trẻ đến tận cùng của sự thống khổ.

Không thể gào thét, không thể tự sát. Chỉ có thể đợi đến khi cơ thể đạt cực hạn, chết đi trong đau đớn.

Có mấy lần tim Trương Hân Nghiêu ngừng đập, rồi lại được cứu trở về. Nhưng cũng có những đứa nhỏ, trái tim bọn nó tĩnh lặng vĩnh viễn. Bọn nó ngừng cuộc đời mình ở cái tuổi ngây thơ nhất, cái tuổi nên được cha mẹ yêu thương cưng chiều, nâng niu ủ ấm trong lòng bàn tay.

Trương Hân Nghiêu năm tuổi chỉ có thể chết lặng nhìn bạn nhỏ xung quanh mình, hôm trước vẫn còn cười với nó, hôm sau đã biến thành cỗ thi thể lạnh buốt, bị đưa đến nơi không ai biết. Trương Hân Nghiêu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nó biết rõ với cơ thể non nớt này, mình không thể thoát. Nó phải sống sót, phải nắm giữ Trương thị, mới có thể phá hủy địa ngục này.

Cho đến một ngày, đám nhân viên đưa nó và một số đứa trẻ vượt qua huấn luyện truyền điện đến một căn phòng chỉ toàn màu trắng, trắng toát đến chói mắt. Giữa phòng đặt một cỗ máy phức tạp, có lắp một cái lồng kính, bên trong là một thứ gì đó như tinh thể màu tím, to bằng nắm tay. Nhiều dây nhợ cắm vào nối liền với máy.

Còn chưa kịp hiểu đó là cái gì, cỗ máy đã bắt đầu kích hoạt. Từ tinh thể phát ra ánh sáng kèm theo luồng điện cực mạnh, xuyên qua không khí, nghiền nát từng tế bào. Những đứa trẻ đau đớn thét lên, lăn lộn trên đất. Chúng cào cấu cơ thể mình, mong muốn lấn át cơn đau xé da xé thịt này dù chỉ một chút.

Tiếng thét thảm khốc ấy như đâm xuyên màng nhĩ Trương Hân Nghiêu. Nó đứng đờ người, cơ thể như bị trói cứng, không thể cử động. Ánh mắt đăm đăm nhìn viên tinh thể ấy. Bóng tối ập đến.

Khi Trương Hân Nghiêu mở mắt ra lần nữa, nó đã trở về lồng kính của mình. Trương Hân Nghiêu ngẫm nghĩ về nguyên nhân mình hôn mê, nó không phải đau đến bất tỉnh. Mà giống như, ý thức bị cưỡng chế ngủ say.

Kể từ sau lần bước vào phòng trắng đó, Trương Hân Nghiêu trở thành đối tượng được huấn luyện trọng điểm. Ánh mắt nhân viên nghiên cứu nhìn nó, không khác gì sói đói thèm mồi. Biến thái đến run rẩy lòng người.

Trương Hân Nghiêu nhìn tư liệu cấm trước mặt, khó trách sao bao nhiêu đời gia chủ từ trong viện nghiên cứu đi ra, lại để mặc cho nó phát triển, chưa từng có suy nghĩ xóa sổ nó.

Viện nghiên cứu quả thực rất khôn ranh. Chúng tạo ra người thừa kế, lại sợ thành phẩm khi có được sức mạnh và quyền lực của mình sẽ quay về báo thù, đồng thời cần nguồn tài chính của Trương thị luôn duy trì sự vững chắc để tiếp tục nghiên cứu của mình.

Thế nên, người thừa kế chỉ là một con rối, kẻ điều khiển chính là viện nghiên cứu.

Một liều thuốc gây nghiện độ tinh khiết cao kết hợp với ám thị tâm lý tẩy não, rải rác trong suốt quá trình huấn luyện, tạo nên sợi dây rối siết chặt từng đời gia chủ.

Trương Hân Nghiêu còn nhớ, gia chủ đời trước đang tuổi tráng niên khỏe mạnh, nhưng ánh mắt đục ngầu như người sắp chết, Chỉ khi nhìn hắn, đôi mắt ấy mới đọng lại chút ánh sáng nhạt nhòa.

"Trương Hân Nghiêu, con là đứa nhỏ đặc biệt. Có lẽ, con có thể khác với chúng ta, có thể làm những gì mà bọn ta chưa làm được." Ông ta cười, nụ cười hiền hậu. "Thứ lỗi cho sự yếu đuối của ta. E là ta không tiếp tục được nữa."

Trương Hân Nghiêu đã đủ sức cáng đáng mọi việc, ông không còn gì vướng bận nữa.

Trong đêm, Trương Hân Nghiêu nhận được tập hồ sơ về những kẽ hở của viện nghiên cứu, cùng toàn bộ nhân lực của gia chủ đời trước.

Cùng đêm đó, gia chủ Trương thị tự sát bằng súng tại phòng riêng. Theo di chúc, Trương Hân Nghiêu mười sáu tuổi trở thành gia chủ đời tiếp theo.

-----
Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Tôi từng bị điện giật, cái *beep* *beep* *beep* suýt nữa thì ngừng tim.
Spoil chương sau (hoặc sau sau nữa)
"Chồng ơi." Viền mắt Tỉnh Lung đỏ lên, vùi mặt vào lòng Trương Hân Nghiêu.
"Ừ ừ anh đây." Trương Hân Nghiêu ôm Tỉnh Lung vào ngực, nhẹ nhàng dỗ dành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com