TruyenHHH.com

Chuang 2021 Van Phong Thu Nhat Ve Chai Phi Nhan Loai

MÓN VE CHAI THỨ NHẤT

CHƯƠNG 3: LẦN ĐẦU GẶP MẶT, ANH LÀ TỈNH LUNG!

Đại Thiếu Đông vào nhà, mặt mày nghiêm trọng. Hiển nhiên đã gặp phải tình huống khó lường.

Diệp Hạo Nhiên rót trà cho Đại Thiếu Đông, sau đó lên lầu gọi Tỉnh Lung xuống, nói đúng hơn là bế Tỉnh Lung xuống.

Trước mặt người quen, Tỉnh Lung cũng không thèm giữ cột sống mình thẳng lên. Anh nghiêng người dựa vào sofa, tay gác lên thành ghế, chống cằm đờ đẫn.

"Không biết đã phát hiện được chuyện đặc biệt gì, mà khiến anh đích thân đến đây đưa tài liệu vậy, đội trưởng Thiếu Đông?"

"Đây là kết quả khám nghiệm tử thi, cùng một số tài liệu liên quan, anh xem qua đi." Đại Thiếu Đông đặt túi hồ sơ lên bàn. "Khả năng cao vụ án lần này không phải do con người làm."

"À." Tỉnh Lung không nêu ý kiến, bắt đầu cầm hồ sơ. "Ba nạn nhân đều là người làm tại nhà Lưu Nghiêm, đều chết cùng một kiểu? Không còn điểm chung nào khác sao?"

"Phải! Đội hình sự đã đối chiếu lý lịch cá nhân, gốc gác, mối quan hệ xã hội lẫn thói quen sở thích của từng người. Cả ba đều không có điểm chung gì, cho dù làm chung một chỗ, nhưng vì ở vị trí khác nhau, nên cũng không quen biết. Giống như hung thủ chỉ chọn bừa người để giết vậy."

"Không cần khẳng định sớm như vậy, đội trưởng." Tỉnh Lung không ngước mặt lên, chỉ nói một câu không đầu không đuôi.

Báo cáo khám nghiệm ghi rất rõ ràng. Nạn nhân bị chặt đầu từ phía sau, nhưng không đứt lìa, vẫn còn dính lại ở phần cơ thịt phía trước, dày tầm 2 cm. Mặt khác, sau lưng nạn nhân có những vết cào dày đặc, dựa vào dấu vết, khả năng cao là tự cào mà thành.

Điều khiến người ta kinh hãi là, phần thịt bên dưới da lưng đều không còn, giống như bị gặm cắn chỉ còn lại vỏ rỗng. Máu cũng bị rút sạch. Trên thi thể không tìm thấy vết hoen tử thi do máu lắng xuống sau khi tim ngừng đập, chứng tỏ máu bị rút lúc nạn nhân còn sống. Mặt khác, đồng tử thu nhỏ, cơ mặt bị kéo căng cứng thành vẻ đang cười. Điều này trái ngược với nguyên tắc sinh học.

Hiện tượng co cứng tử thi thường bắt đầu khoảng sau giờ thứ ba sau khi chết. Nhưng các thi thể đều được phát hiện và khám nghiệm từ rất sớm. Trong vòng một đến hai giờ đầu, đồng tử sẽ giãn nở và các cơ sẽ nằm trong trạng thái mềm nhão sơ cấp, da chảy xệ và cơ thả lỏng. Cơ mặt bị kéo căng, trừ khi có sự can thiệp của thuốc. Nhưng pháp y không tìm thấy hóa chất đặc biệt nào trong thi thể nạn nhân.

Nguyên nhân chết kỳ lạ, không tìm ra hung khí tương ứng, thi thể xuất hiện tình trạng không phù hợp. Khó trách Đại Thiếu Đông đích thân đến đây. Hẳn là anh ta cảm thấy hung thủ này không thuộc về phạm trù nhân loại.

Tỉnh Lung xem những tấm ảnh chụp hiện trường, sạch sẽ không chút máu bẩn.

Mắt Tỉnh Lung có chút dại ra, cả người cứng đờ không cử động. Diệp Hạo Nhiên ngồi sát bên phát hiện không ổn, đang muốn mở miệng, lại thấy Tỉnh Lung khẽ cựa quậy, ánh mắt phục hồi như cũ, điềm nhiên như không mà buông ảnh xuống.

"E là vụ án này sẽ phải do Văn phòng chúng tôi tiếp nhận thay. Đây hẳn là một tin không tốt lành gì. Tuy nhiên tôi vẫn rất cần sự hỗ trợ nhiệt thành từ đội hình sự. Theo dõi tất cả thành viên nhà Lưu Nghiêm, điều tra xem trong vòng một năm trở lại đây, họ có gì thay đổi bất thường, hoặc tiếp xúc với những nhân vật kỳ lạ nào không."

Đại Thiếu Đông gật đầu, tỏ ý đã biết. Đối với những vụ án như thế này, anh không có bất mãn gì khi phải chuyển giao. Văn phòng của Tỉnh Lung luôn có thể phá án với mức độ thiệt hại thấp nhất. Dù đội hình sự có là tinh anh trong Cục cảnh sát, nhưng hiển nhiên chỉ được huấn luyện để đối phó với tội phạm là con người mà thôi.

Tiễn Đại Thiếu Đông ra về, Diệp Hạo Nhiên trở lại phòng khách, thấy Tỉnh Lung đang cầm những bức hình chụp hiện trường, ngẩn người.

"Boss, sao vậy?"

"Ban nãy khi nhìn tấm hình này, trước mắt anh xuất hiện huyễn cảnh."

Diệp Hạo Nhiên cau mày, Tỉnh Lung có thực lực thế nào cậu biết rõ, kẻ nào có khả năng tạo ảo giác che mắt anh?

"Không cần lo lắng, là anh cố ý bị kéo vào. Chỉ có một ít oán khí bám trên bức hình, dù tạo được ảo giác nhưng không thể gây hại cho anh."

"Vậy anh nhìn thấy gì?"

Khoảnh khắc Tỉnh Lung nhìn vào ảnh chụp hiện trường, anh đã thấy có gì đó là lạ. Từng dòng oán khí mờ nhạt lởn vởn bên trên. Tầm mắt phút chốc tối đen. Diệp Hạo Nhiên và Đại Thiếu Đông ngồi bên cạnh biến mất, khung cảnh xung quanh thay đổi, trở thành sân vườn biệt thự nhà Lưu Nghiêm. Chính là nơi bờ tường xảy ra thảm án cuối cùng.

Bầu trời tối đen. Trên cành cây vẫn có một xác người mắc lủng lẳng, nhìn qua bóng dáng lại không giống với người bảo vệ xấu số kia. Tỉnh Lung nhíu mày tiến lại gần. Xác người trên cây bỗng đứt phựt rơi xuống. Cái đầu lăn lông lốc về phía Tỉnh Lung, đụng phải chân anh thì dừng lại. Hai hốc mắt trống rỗng tối om đối diện với anh, hai bên mép kéo lên thành nụ cười vặn vẹo đầy tà ác.

Dưới ánh trăng, thân thể không đầu vẫn còn ứa máu, chống cây batoong quen thuộc, vóc người nhỏ nhắn như thiếu nữ, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa của hoàng gia Châu Âu, chậm rãi bước tới.

Tỉnh Lung nhìn cái đầu dưới chân, lại nhìn gia huy được cài trên áo xác không đầu. Trong đầu đoán được thân phận đối phương, trong miệng khẽ thì thầm một cái tên bằng tiếng Pháp.

"Antoinette?"

Cái xác đứng khựng lại. Cùng lúc đó, oán khí ít ỏi không đủ duy trì ảo giác, trực tiếp tan biến.

Diệp Hạo Nhiên nghe Tỉnh Lung kể xong, im lặng rót trà cho anh.

Trước mắt xem ra, mọi đầu mối đều chỉ về Marie Antoinette và cây batoong của nàng ta.

"Trước đó anh nhờ em điều tra về công ty Vũ Tần và buổi đấu giá của họ, tiến độ như thế nào rồi?" Tỉnh Lung hỏi sang vấn đề khác.

"Công ty này cũng không trong sạch gì." Diệp Hạo Nhiên đẩy kính. "Thường xuyên tổ chức các hoạt động đấu giá, triển lãm nghệ thuật. Nhưng thực chất là để rửa tiền. Hơn nữa còn kinh doanh hoạt động cá cược bất hợp pháp."

"Mở sòng bạc?"

"Cũng gần như vậy, ngoài ra còn có đấu thú, đấu người, đa dạng hình thức chủng loại."

"Ồ, đặc sắc như vậy? Chưa bị cán bộ bế đi à?"

"Có thể là chưa có chứng cứ, hoặc có người chống lưng." Diệp Hạo Nhiên nhún vai. "Những buổi đấu giá gần đây đều có chủ đề liên quan đến những gia tộc lớn của Châu Âu từ giai đoạn Trung Cổ đến Phục Hưng. Hiện vật đấu giá và trưng bày đến từ những nhà sưu tầm lớn trên khắp thế giới. Buổi tiếp theo được tổ chức thành chuyến du lịch ngắn hai ngày một đêm trên du thuyền. Chính là vé mà chúng ta có được."

"Vậy có cho phép mang vật nuôi lên du thuyền không?"

"Hả? À, đợi em xíu." Diệp Hạo Nhiên lấy điện thoại ra nhắn tin, đầu bên kia lập tức phản hồi. "Nếu là thú cưng thông thường, không gây nguy hiểm cho hành khách là được."

"Thế à?" Tỉnh Lung híp mắt, sau đó quay đầu nhìn quanh. "Thao Thao đâu rồi?"

"Lên lầu tưới cây rồi. Không lẽ anh muốn..."

"Ừ, đi chơi mà, phải đưa em ấy theo chứ!"

Diệp Hạo Nhiên lẳng lặng nuốt nước miếng, Hồ Diệp Thao, hình như không phù hợp với điều kiện "thông thường" và "không gây nguy hiểm" lắm nhỉ.

...

Bến cảng vào buổi sáng không quá đông người. Một chiếc du thuyền năm sao xa hoa chiếm cứ một góc cảng. Hai chàng trai thong thả đi đến, phong thái xuất chúng khiến người qua đường phải ngoảnh lại nhìn mấy lần.

Tỉnh Lung vẫn khoác chiếc áo trắng quen thuộc, bên trong là áo thun cùng quần bò đồng màu. Kính râm che đi đôi mắt khiến anh có vẻ lạnh lùng thờ ơ.

So với Tỉnh Lung, Diệp Hạo Nhiên trông có vẻ thư sinh hòa nhã hơn hẳn, hai tay kéo hai vali vẫn nhẹ nhàng không chút chật vật. Tỉnh Lung chỉ việc ôm mèo. Mèo đen ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, híp mắt cọ cọ.

Hai người một mèo thuận lợi lên tàu. Vừa vào phòng riêng, Tỉnh Lung thả mèo xuống đất. Chú mèo linh hoạt lắc mình, một làn khói mỏng vờn quanh, thoáng chốc hóa thành một mỹ thiếu niên tóc đen áo đen.

Chính là Hồ Diệp Thao.

Diệp Hạo Nhiên cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách. Ngón tay tụ pháp lực, tạo thành một tấm lưới quét qua khắp phòng. Hồ Diệp Thao đảm đang soạn hành lý ra cho Tỉnh Lung. Phân chia công việc nhuần nhuyễn trơn tru, người làm sếp như Tỉnh Lung chỉ còn cách quang minh chính đại ra ngoài chơi.

Phòng triển lãm và buổi đấu giá đều phải đợi đến tối mới bắt đầu. Hoạt động giải trí vào ban ngày khá phong phú, nhưng Tỉnh Lung lại muốn dạo qua sòng bạc. Sòng bạc trên du thuyền năm sao tất nhiên chất lượng không kém so với những sòng lớn ở Macau hay Las Vegas. Trò nào cũng có, chỉ cần có tiền chơi.

Mà trùng hợp, Tỉnh Lung lại không thiếu tiền.

Anh mua đúng một chip 100 USD. Con chip màu đen sọc trắng đúc bằng kim loại, Tỉnh Lung lại nhẹ nhàng tung nó lên rồi chụp lấy. Anh đi một vòng quanh sòng bạc, cuối cùng ngồi vào bàn roulette(*).

Tiếng mèo kêu quen thuộc khiến Tỉnh Lung dời lực chú ý. Hồ Diệp Thao từ trên vai Diệp Hạo Nhiên đang đi tới, nhảy thẳng vào lòng Tỉnh Lung. Anh cong mắt cười, đỡ lấy bé mèo.

Nhà cái đã chuẩn bị bắt đầu vòng quay mới, khách chơi lục tục đặt chip lên bàn số. Tỉnh Lung tùy tay búng chip lên không, sau đó rơi vào giữa ô số 18, chống cằm chờ đợi.

Người chơi xung quanh phì cười, xem anh là kẻ mới không biết chơi hoặc cậu ấm nào đó thích tiêu hoang. Chỉ đặt một số, tỷ lệ trúng là 1/37, xác suất ăn thấp đến nản.

Roulette lọc cọc quay, bóng lăn đều lăn đều rồi chậm dần. Cuối cùng lăn vào ô số 18.

Xung quanh thầm vang lên những tiếng suýt xoa. Thế mà ăn may trúng thật? Đặt đơn có thể ăn gấp 35 lần. Chỉ với một chip 100 USD, Tỉnh Lung ăn thêm 3500 USD nữa. Chênh lệch này đúng là khiến người ta đỏ mắt.

Tỉnh Lung lần nữa dùng con chip ban đầu búng đại lên bàn số. Diệp Hạo Nhiên thay anh đặt hết đống chip vừa ăn được. Một lần nữa, vận khí của Tỉnh Lung phát huy công dụng.

Lại chơi thêm một ván, kết quả vẫn không có gì thay đổi. Diệp Hạo Nhiên lần nào cũng đặt all. Hiện giờ số tiền Tỉnh Lung có được là hơn bốn triệu USD.

Nhận được ánh mắt tán thưởng lẫn nghi ngờ của người chơi cùng bàn, Tỉnh Lung nhún vai. "Thật ngại qua, chắc là do vận khí thôi!"

Diệp Hạo Nhiên trong bụng cười thầm. Tỉnh Lung chơi bạc, đơn thuần chỉ là dùng vận khí, không tính toán cũng chẳng cần mưu mẹo, chính là loại chuyên bị ganh tị nhất.

Thân phận Tỉnh Lung tôn quý như vậy, vận khí có thể kém được sao?

Nhà cái bắt đầu đổ mồ hôi, nếu cứ như vậy thêm vài ván nữa, số tiền Tỉnh Lung ăn được có khả năng lên đến hàng tỷ.

Tỉnh Lung dường như thấy chẳng còn gì thú vị, buông chip, ẵm mèo đứng dậy rời khỏi sòng bạc. Diệp Hạo Nhiên cầm túi chip theo sau.

Hai người một mèo vừa đi vừa tán gẫu, đi đến đuôi tàu vắng người. Vừa lúc này, hai bảo vệ ăn mặc nghiêm chỉnh đứng chắn trước mặt anh.

"Ông chủ của chúng tôi muốn gặp ngài. Mời ngài vui lòng theo chúng tôi!" Nói là mời, nhưng không khác ra lệnh là bao.

"Ông chủ của các người là ai?" Diệp Hạo Nhiên nhíu mày, Hồ Diệp Thao cũng chuẩn bị xòe móng vuốt.

"Là chủ nhân của du thuyền này." Hiển nhiên là màn búng chip vừa rồi đã bị báo cáo lại. Có khả năng người ta xem anh là lừa đảo, hoặc có khả năng đặc biệt gì đó có thể lợi dụng. Bảo vệ không kiên nhẫn trả lời. Định lôi người đi, cánh tay lại bị bắt lại, bẻ ngoặc ra sau. Hai tên bảo vệ bị vệ sĩ khác khống chế, đè xuống sàn.

Sườn mặt bỗng nhiên thấy hơi gai gai, Tỉnh Lung nghiêng đầu nhìn. Một thiếu niên chừng 15, 16 tuổi ngồi trên xe lăn, chậm rãi di chuyển đến. Lưng vai thẳng tắp, quần áo được may thủ công ôm vừa khít dáng người, trước ngực cài ghim áo khảm một loại đá màu đen. Tỉnh Lung nghĩ là kim cương đen, nhưng có hơi khác một chút. Xem ra đây không chỉ đơn thuần là con nhà giàu.

Cậu ta nhanh chóng dời tầm mắt. Nhưng Tỉnh Lung vẫn nhạy bén bắt được chút dư âm. Ánh mắt của cậu ta, tràn đầy tính xâm lược và độc chiếm. Trong lòng Tỉnh Lung bắt đầu thấy hứng thú, lâu rồi không có cảm giác bị nhìn như con mồi một cách trắng trợn như vậy. Hơn nữa, còn khiến anh cảm thấy thật quen thuộc.

Bảo vệ nhìn ghim cài tinh xảo kia, trong bụng hoảng sợ. Bọn họ được đã được dặn trước, đây là dấu hiệu của khách VVIP, tuyệt đối không thể đắc tội. Rối rít xin lỗi, hai người bảo vệ mặt mày xám xịt rời đi.

Tỉnh Lung vươn tay, phong thái lịch lãm như quý tộc.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, anh tên là Tỉnh Lung. Cảm ơn sự giúp đỡ của em."

Thiếu niên nhìn chăm chăm bàn tay trắng nõn ấy, ngón tay thon dài mềm mại, dường như chỉ cần bóp nhẹ là gãy. Cảm xúc tăm tối lại lần nữa dâng lên. Bàn tay này, cả chủ nhân của nó, tất cả tinh thần và thể xác của người đó, hắn đều muốn chiếm hữu toàn bộ.

Tỉnh Lung vẫn bình tĩnh chờ đợi, không có chút lúng túng xấu hổ nào.

"Em tên, Trương Hân Nghiêu." Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy. Trong khoảnh khắc, từng đợt sóng sục sôi trong lồng ngực chợt lắng lại, hóa thành mặt hồ yên ả.

Hồ Diệp Thao làm ổ trong lòng Tỉnh Lung, cảm thấy khó chịu với ánh mắt của Trương Hân Nghiêu nhìn anh. Cậu cảnh giác ngẩng đầu lên, meo meo liếm cằm Tỉnh Lung.

Trương Hân Nghiêu nhìn cục đen thui đang được Tỉnh Lung vuốt ve, mặt càng có khuynh hướng đen hơn.

Tỉnh Lung vẫn làm như không có gì mà gãi cằm Hồ Diệp Thao, cười cười giới thiệu Diệp Hạo Nhiên.

Diệp Hạo Nhiên đẩy kính, nhìn thằng nhóc ngồi xe lăn không biết từ đâu xuất hiện lại dám có ý đồ với Tỉnh Lung, trừng mắt. Trương Hân Nghiêu cũng không thua kém, lạnh lùng nhìn lại.

"Em muốn mời anh dùng cơm trưa, có thể không?"

"Không thể!" Tỉnh Lung lắc đầu.

Diệp Hạo Nhiên và Hồ Diệp Thao hả hê trong bụng. Trương Hân Nghiêu phút chốc sa sầm mặt mũi.

"Em vừa giúp anh. Đương nhiên phải là anh mời em rồi, nào có đạo lý để em mời anh."

Diệp Hạo Nhiên và Hồ Diệp Thao tắt nắng. Trương Hân Nghiêu lấy lại nét vui mừng.

"Nhiên Nhiên, em có bận gì không? Đi chung luôn nhé!" Tỉnh Lung đặt Hồ Diệp Thao vào lòng Diệp Hạo Nhiên. Cậu vừa định gật đầu, lại thấy hành động của anh, lập tức hiểu ý. Trong lòng khó tránh khỏi buồn bực. Ngụ ý của anh, là hai đứa tự ra chỗ khác chơi đi.

Nhưng lời của Boss là chân lý, cậu chỉ cần làm theo là được.

"Em không đi đâu, em phải cho Thao Thao ăn rồi!" Nói xong bế mèo đi thẳng. Hồ Diệp Thao cố gắng giãy dụa không có kết quả, liên tục mèo méo meo.

Boss ơi! Em không đói!!! Thằng nhóc đó không tốt lành gì đâu!! Boss đừng đi theo nó meo meo meo méo!!!

-----

(*)Bàn roulette: Một trò đánh bạc thông dụng tại các sòng casino. Luật chơi rất đơn giản. Một người điều khiển cò quay gắn với một bánh xe số theo một hướng nhất định. Sau đó, anh ta sẽ ném vào bánh xe số đó một quả bóng nhỏ theo hướng ngược lại quanh một đường tròn nghiêng chạy quanh mép ngoài của bánh xe số này. Quả bóng cuối cùng mất đà, và rơi vào trong một trong 37 số từ 0 - 36. Người chơi có thể chọn đặt cược vào một hay nhiều thể loại cược như đặt số duy nhất, các nhóm số khác nhau, màu đỏ hoặc đen, số là lẻ hay chẵn, số cao (19-36) hoặc thấp (1 -18). Nếu bóng rơi trúng vị trí số mà người chơi đã cược, người chơi sẽ ăn tiền, ngược lại thì mất tiền.

Tác giả có lời muốn nói: Trước mắt đã xác định được thân phận của Hồ Diệp Thao là mèo tinh. Những nhân vật khác mấy thím có thể từ từ suy luận, manh mối rải rác khắp các chương. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com