TruyenHHH.com

Chuang 2021 May Be You Know This Pandora


Thời gian tổ chức trò chơi trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã kết thúc. Loa thông báo tiếp tục phát thanh, yêu cầu mọi người tập trung tại đại sảnh - nơi có bảng thông báo khi nãy. Dòng người từ khắp các hành lang đổ ra, nhưng trên gương mặt các thiếu niên đã chẳng còn mấy phần hào hứng. Chỉ có những người thực sự lạc quan còn dư rất nhiều năng lượng, như Yuu, hay Trương Tinh Đặc thì vẫn còn cười tươi roi rói.

Lelush đi sau cùng đoàn người, bên cạnh còn có Vương Hiếu Thần đang vỗ vỗ lưng cho. Gương mặt người thầy quốc dân sa sầm, tối như trời sắp nổi cơn giông, còn Hiếu Thần thì vừa vuốt lưng vừa thủ thỉ an ủi, nhìn bằng đầu gối cùng biết là không tìm ra đồ cần tìm rồi. Với người như Lelush mà nói, tham gia chơi trò chơi rõ ràng là chỉ muốn được yên thân. Bây giờ vừa mất công lại vừa tiếp tục bị kéo vào rắc rối, tâm trạng không tốt cũng là chuyện bình thường.

Nhưng có Vương Hiếu Thần cười cười nói nói ríu rít như chim non bên cạnh, biểu cảm "Cả thế giới đều thiếu nợ tôi" của Lelush thần tình cũng đỡ hơn đôi chút, ít nhất là hai chân mày đã chịu giãn ra.

Tỉnh Lung ở một bên liếc qua cũng thấy có điểm lạ, Lelush từ sau lúc phân nhóm cho công diễn đầu tiên tới nay, ngoài những người bạn ngoại quốc quen từ trước như David, Andy, thì tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Hiếu Thần. Thầy Lelush ban đầu không tình nguyện tới đây, giờ vẫn thế, chống đối thể hiện rõ ra mặt, xung quanh lúc nào cũng có một luồng chướng khí, ngăn cản ý muốn tiếp cận của người khác. Mà Vương Hiếu Thần thì lại là người tối ngày đều vui vẻ, tính tình hoạt bát, lúc nào cũng sáng rỡ như vầng dương. Hai người này lại ở cùng một đội, nam châm trái cực hút nhau, Lelush yêu quý Hiếu Thần cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng nhìn Hiếu Thần xoa lưng dỗ dành Lelush, ánh mắt Lelush nhìn người ta cũng dịu hiền hiếm có thế kia, trong đầu Tỉnh Lung một lần nữa vang lên tiếng chuông báo động. Y như khi nãy ngồi nói chuyện với Hàn Bội Tuyền.

Chà, gu của các lão sư đều là kiểu mặt trời tỏa sáng ấm áp như thế sao?

Gạt chuyện đó qua một bên, thì Tỉnh Lung cảm thấy bản thân ngày càng tiếp nhận nhiều thông điệp của vũ trụ. Nhất là khi mấy cái thông điệp này chỉ dùng để tấu láo trong các cuộc đàm đạo bên chai Thuần Chân, chứ không có ích gì cho bản thân hết.

Thôi được rồi, quay lại vấn đề chính nào.

Phải tới mười phút sau, tất cả các thực tập sinh mới tập trung đầy đủ tại đại sảnh. Người thì bộc lộ rõ vẻ lo lắng sợ sệt, người lại nhàn tản thản nhiên như không. Tất cả bọn họ đều hiểu đây không phải là một trò chơi thông thường, rủi ro họ gặp tỉ lệ là rất lớn. Nhưng giờ đây họ lại chỉ có thể để mặc mọi chuyện cho số phận đưa đẩy, bản thân chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi. Cảm giác bất lực từng chút gặm nhấm tâm trí của các thiếu niên.

Không để họ chờ đợi lâu, chiếc loa phát thanh lần nữa vang lên âm thanh kì quái. Lý Lạc Nhĩ theo phản xạ nhăn mặt co người, Rikimaru ở ngay cạnh dịu dàng vỗ lưng trấn an, còn tặng cậu một nụ cười hiền.

[Chúc mừng chín mươi thực tập sinh đã hoàn thành thử thách đầu tiên - Tìm vật phẩm. Ngay bây giờ, hệ thống sẽ tiến hành sắp xếp phân loại nhãn dán các bạn đã tìm thấy, trực tiếp lựa chọn giữa rủi ro và phúc lợi.]

Một khoảng lặng dài như ba thế kỉ, Tăng Hàm Giang huých tay Mika đứng cạnh, thì thầm, "Này bor, anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta? Không phải phân loại xong thì sẽ đem chúng ta giết đi luôn để diệt khẩu đấy chứ?"

Tiếng Trung của Mika không tốt, nghe chữ được chữ mất cũng chỉ hiểu đại ý là người kia đang lo lắng, khẽ khàng vỗ lên mu bàn tay cậu, ngắn gọn an ủi, "Don't worry, bro." An ủi như vậy nhưng chính Mika trong lòng cũng dày đặc những ý nghĩ mơ hồ không hay, bản thân anh cũng có nhiều thứ phải lo nghĩ, như là....

Chàng trai Hawaii nhìn lướt qua Kazuma vẫn ung dung mỉm cười và Caelan đang thờ thẫn bên cạnh, cặp mắt sâu thẳm nhè nhẹ gợn từng đợt sóng lăn tăn.

[Quá trình phân loại hoàn tất.]

[Tất cả những thực tập sinh được đọc tên dưới đây, mời đứng ra khỏi hàng và di chuyển về phía bên trái của bảng thông báo.]

Có tiếng hít thở thật sâu, giây phút quyết định đã đến.

[Tỉnh Lung.]

Như đã biết trước số phận của bản thân, trước ánh mắt không chút đành lòng của Nhậm Dận Bồng, Tỉnh Lung chỉ cười mà không nói, đứng dậy, nhàn nhã di chuyển. Sẽ có chuyện gì xảy ra với anh, với tất cả bọn họ được đây?

Tỉnh Lung cũng hào hứng đợi đến lúc được biết lắm.

[Hồ Diệp Thao.]

Nhìn trái mật đào Giang Tô làm động tác giang tay chạy đến chỗ mình, Tỉnh Lung chỉ còn đường cười xòa ôm lấy cậu. Thật lòng thì anh không mong phòng 801 còn ai ngoài mình phải vướng vào rắc rối thêm nữa. Nhưng dường như ông trời quyết định để "gia đình" bọn họ phải dính chặt lấy nhau đến cùng, vì lần lượt Trương Hân Nghiêu, Nhậm Dận Bồng, Cam Vọng Tinh đều tiến về phía anh và Hồ Diệp Thao. Đứng trước biểu cảm vạn phần bất đắc dĩ của Tỉnh Lung, Trương Hân Nghiêu chỉ khẽ nhướn mày, trên môi là nét cười đứng trên cả sóng gió.

"Đã là gia đình thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

Loa thông báo lần lượt đọc tên những thực tập sinh cần phân loại, mà mỗi người bọn họ lại có một biểu cảm khác nhau. Như là Yuu vẫn còn tưng tửng ra mặt, hay Lelush chẳng nói chẳng rằng kéo thêm cả Vương Hiếu Thần đứng cạnh mình đi về phía hàng. Nét mặt những người ở lại nửa yên tâm, nửa lại bồn chồn, dẫu sao sống cùng gần hai tháng đã coi là anh em, đâu thể bình thản đứng nhìn huynh đệ đi vào hiểm nguy không rõ đầu đuôi thế được.

[Tạ Hưng Dương.]

Vì cũng đã chấp nhận số phận, vẻ mặt Tạ Hưng Dương vẫn vô cùng vui tươi, thậm chí cậu còn hào hứng giơ thẳng tay hô "Có!" rõ to rồi mới đứng dậy. Nhưng chưa kịp đi thì Lưu Đường Huy bên cạnh đã níu lấy tay áo cậu, mắt Đường Huy to, còn chớm dâng lên chút nước. Tạ Hưng Dương, bằng biểu cảm dịu dàng nhất, cậu vỗ nhẹ lên tóc nhóc Huy vài cái, rồi cẩn thận gỡ tay cậu bé đang bám gấu áo mình ra. Trước ánh mắt không chút đành lòng của đứa em kém mình bốn tuổi, Tạ Hưng Dương lưng thẳng đầu ngẩng cao, tiến về nơi quyết định tương lai mình.

Hàn Bội Tuyền phía xa trong tâm cũng cảm thấy tội lỗi, rõ ràng là anh ấy có thể được an toàn, nhưng cũng chỉ vì nhường cho người khác, như cậu, mà lại phải chịu thiệt. Cậu không thể không nói là mình thực sự thấy cảm động khi được một ai đó hi sinh cho như thế, cũng đã lâu rồi cậu mới có lại cảm giác này.

Tạ Hưng Dương, người anh em, ơn này tôi xin nhớ mãi không quên!

[Hàn Bội Tuyền.]

Lặng ngắt như tờ.

Hàn Bội Tuyền bất chợt lại không muốn nhận cái tên cha sinh mẹ đẻ này nữa.

Hàn lão sư đơ người, loa nhắc tên đến ba lần cũng không thèm đứng dậy, tay vẫn cầm chặt chai Thuần Chân mới nãy được đưa cho, sượng trân nhìn về phía Tạ Hưng Dương, lại thấy Tạ Hưng Dương cũng đang nhìn lại mình. Môi người kia mấp máy, mấp máy mấy chữ thôi, mà trong đầu Hàn Bội Tuyền lại ong ong như có một đàn châu chấu bay bên trong.

"Anh xin lỗi."

Cậu run rẩy mở nắp chai, giơ lên nhìn rồi, lại hối hận vì bản thân quá tin tưởng người khác. Một màu đỏ chói giống như đang cười vào sự ngây thơ quá đáng của Hàn Bội Tuyền, giống như đang giễu cợt cậu đã quá ngu ngốc, lại đem hảo cảm mình dành cho một người làm thước đo sự tin tưởng của mình dành cho người đó.

Quả thực là quá ngu ngốc.

Trần Thụy Phong nhìn Hàn Bội Tuyền ngây người chán cũng sớm không nhìn nổi nữa, biểu cảm tĩnh như hồ thu kéo cậu đứng dậy, cẩn thận đỡ lưng cho cậu, tránh vì ngơ ngẩn mà ngã mất.

"Đừng ngồi đó nữa, đi thôi, Tuyền."

Anh em xung quanh nhìn Trần Thụy Phong xách người về phía hàng, mà bản thân Bội Tuyền cũng thẫn thờ để mặc người kéo đi như kéo bao gạo, bộ dạng dựa dẫm tuyệt đối, tự hỏi hai tên này đến cuối cùng rốt cuộc là gì của nhau.

Hàn Bội Tuyền bị lôi tới đứng cạnh Tạ Hưng Dương, và mặc dù bản thân Hưng Dương đã sẵn sàng trở thành cái bao cho người ta trút giận, thì việc Hàn Bội Tuyền trở nên im lặng một cách bất thường còn dọa sợ cậu hơn. Ánh mắt Tạ Hưng Dương dịch chuyển từ Bội Tuyền sang Thụy Phong ngay sát bên, chỉ thấy người kia thả cho cậu một ánh nhìn trấn an. Cánh tay dài hết vuốt lưng cho Hàn Bội Tuyền lại vươn sang vỗ vỗ vai cậu, giống như đang muốn an ủi cậu rằng, sẽ không sao đâu.

Bản thân Tạ Hưng Dương không hề muốn vậy. Hàn Bội Tuyền, hay Trần Thụy Phong, đều là những người cậu mong muốn được an toàn. Có điều, cậu vẫn phải bảo vệ một người còn quan trọng hơn thế nữa.

Xong việc này phải xin lỗi người ta tử tế mới được.

Năm mươi cái tên được đọc ra, năm mươi người cũng đã xếp thành hai hàng dọc ngay ngắn, chờ đợi phán quyết cho tương lai trước mắt của mình. Tuy biết rằng trò chơi này có điểm rất bất thường, nhưng suy cho cùng, thanh niên trai tráng là như vậy, ai cũng có ý nghĩ rằng bản thân còn công ty và cả hợp đồng đằng sau, nhà đài không thể làm gì quá gây tổn hại đến họ được.

Sẽ có chuyện gì xảy ra được chứ.

[Hoàn tất phân loại.]

[Chuẩn bị lựa chọn giữa phúc lợi và rủi ro.]

Một chuỗi âm thanh kì lạ vang lên, nghe tựa như tạp âm lẫn lộn của các loại xe cộ đi lại như mắc cửi ngoài phố, nhưng còn làm người ta đinh tai nhức óc hơn nhiều. Đèn điện trên trần chớp nháy liên tục, Phó Tư Siêu bấu lấy áo Châu Kha Vũ đứng cạnh, dự cảm không lành bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh.

Mọi chuyện sau đó diễn ra chỉ trong vỏn vẹn vài giây.

Lưu Đường Huy nghe thấy một tiếng động nhỏ, êm như tiếng chuông thánh đường. Khi cậu ngẩng đầu lên, Tạ Hưng Dương - người anh em của cậu - cùng với bốn mươi chín thực tập sinh khác, đã biến mất.

Biến mất như thể chưa từng xuất hiện tại nơi này.

[Hoàn thành lựa chọn, rất tiếc, các bạn đã quay trúng vào rủi ro.]

[Xác suất quay trúng rủi ro là, 100℅]

[Hệ thống thông báo, năm mươi thực tập sinh được chọn tiếp tục tiến vào vòng hai của trò chơi.]

[Những kẻ xui xẻo nhất, chào mừng tới với vòng hai, Minh Tinh Đại Trinh Thám.]

tbc.

Tước, 2/8/2021.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com