TruyenHHH.com

Chuang 2021 May Be You Know This Pandora

[Vòng đầu tiên: tìm vật phẩm, bắt đầu.]

Sau câu nói đó, cuối cùng chất giọng khó chịu cũng chấm dứt, trả lại yên bình cho Lý Lạc Nhĩ, cậu khó chịu xoa xoa tai. Đôi tai của người làm nhạc vẫn là nên nghe những âm thanh tuyệt đẹp thuộc về phạm trù nghệ thuật thì hơn. Từ Thiệu Lam bên cạnh huých tay cậu một cái, ra hiệu cho cậu đi về phía trước. Lạc Nhĩ mỉm cười gật đầu, cùng cậu bạn và mọi người tiến về phía tấm bảng ghi lên luật của trò chơi mà không ai trong số họ tình nguyện tham gia. Thực tế chỉ có một nửa số người thực sự đọc thông báo trên bảng, một nửa còn lại cảm thấy chuyện này không cần thiết lắm. Trò chơi gì đó nghe thế nào cũng thấy xàm xí, với cả bu đông bu đỏ vào mà làm gì, thể nào chả có-

"Vòng 1, tìm vật phẩm, ê mấy cái hình con ngỗng trông cũng xinh nè! Để tôi xem nào người anh em, luật chơi là tìm các chai Thuần Chân được giấu xung quanh khu vực-"

Đấy, biết ngay.

Đám đông hướng mắt về phía Lưu Chương đang bám vào vai Vu Dương, nhổm hẳn người lên phía trước và oang oang rõ ràng rành mạch đọc từng dòng trên bảng thông báo, giọng cậu ta cực kì vang, các thực tập sinh ngồi xa đó ba mét cũng nghe rõ mồn một. Biệt danh loa phường quả thực không hề đáng hổ thẹn, giọng Lưu Chương vừa vang lên, Khuất Bách Vũ vốn yếu tim đứng bên cạnh đã bị dọa cho giật nảy mình, suýt tụt huyết áp ngất xỉu tại chỗ. Lạc Nhĩ mới thoát khỏi âm thanh kì quặc của cái loa truyền tin lại phải tiếp nhận thêm một đoạn tần số cao, trong phút chốc thái dương ong ong mà hai tai cũng bắt đầu ù ù. 

Chỉ có Vu Dương đang bị Lưu Chương đu lên - người trực tiếp chịu đựng sự tra tấn của loa phóng thanh - bày ra khuôn mặt phật hệ, một vẻ tâm tịnh "không sao đâu, chỉ hơi mệt mỏi thôi" khiến người khác vừa buồn cười vừa thương cảm.

Vu Dương, người anh em, cậu đã chịu khổ nhiều rồi.

Nhưng chất giọng khủng bố của Lưu Chương ấy thế mà có cái hay, đám người đang ngồi một chỗ không buồn nhấc mông dậy đằng xa chẳng cần động chân cũng có thể biết được hết luật chơi, mà lại đỡ phải chen chúc. Một công đôi việc, một hòn đá trúng hai con chim.

[Vòng 1, tìm vật phẩm: Thử thách may mắn, biết nắm biết bỏ, nên giữ nên buông.

Luật chơi: 

Trong khu vực tòa nhà có chín mươi chai Thuần Chân được giấu ở các địa điểm hoàn toàn bất kì. Trong đó có 50 chai dán nhãn đỏ, những chai còn lại có nhãn vàng, các nhãn màu được dán dưới nắp chai đó sẽ quyết định số phận của các bạn. Nhãn vàng biểu thị cho an toàn tuyệt đối, nhãn đỏ chia làm đôi, 50% rủi ro, 50% còn lại sẽ có được phúc lợi rất lớn.

Ở cuối vòng chơi, hệ thống sẽ thống kê những thực tập sinh giữ trong tay chai Thuần Chân có nhãn dán đỏ để trực tiếp tiến hành lựa chọn giữa rủi ro và phúc lợi. Tất cả tùy thuộc vào vận may của chính các bạn. 

Lưu ý: Đến cuối vòng, mỗi thực tập sinh chỉ được giữ một chai Thuần Chân duy nhất. Các thực tập sinh được phép nhìn màu nhãn dán dưới nắp cũng như tự do trao đổi vật phẩm tìm được cho nhau trong quá trình diễn ra trò chơi.]

Amu chăm chú nhìn vào những dòng chữ ngay ngắn trên bảng, cũng chu đáo ghê, ghi chú cũng bằng bốn ngôn ngữ luôn này. Khác với vẻ kì lạ thường ngày, Amu trầm lặng hẳn. Cậu đã sống trong ngành công nghiệp này quá nhiều năm để hiểu được hướng đi của tư bản (mà thực ra cũng do cậu ta là một thành phần trong hệ thống tư bản đó). Chơi trò tìm đồ thử nhân phẩm nhưng lại cho phép nhìn trước kết quả và trao đổi, ắt hẳn là muốn thấy mấy màn anh tình tôi nguyện đặc sắc, từ đó kéo thêm rating, dù bản thân Amu cũng không biết tất cả những chuyện này có đúng chỉ là một trò chơi bình thường hay không. Có quá nhiều điểm bất thường diễn ra, và quá nhiều việc hiện tại Amu vẫn chưa có đủ căn cứ để hiểu hết.

Liếc mắt về phía Yuu đang tràn đầy năng lượng chuẩn bị bật mode siêu saiyan tóc vàng dựng đứng để đi tìm đồ, một suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí Amu. Liệu nếu may mắn cậu tìm được chai có nhãn an toàn, còn Yuu thì không, vậy thì lúc đó cậu có thể mỉm cười nhẹ nhàng nói với cậu ấy rằng, chúng ta đổi cho nhau đi hay không? Và có bao nhiêu người nữa chấp nhận đánh cược chính bản thân vào thứ phúc lợi đầy rủi ro kia trong một tương lai vô định để bảo vệ người khác?

Bao nhiêu người sẽ chấp nhận hy sinh?

Amu thấy bản thân hơi làm quá vấn đề, bình thường cậu không hay nghĩ nhiều như thế. Lỡ như đây thật sự chỉ là một trò chơi tổ chương trình vẽ thêm ra khi họ không thể ra ngoài thì sao, nếu như bỏ qua mấy chi tiết không nên có như điện thoại phát nổ và hai chục người còn đang quấn băng trong phòng y tế? Một cánh tay quàng qua cổ Amu, khiến cậu tỉnh lại từ giấc mộng giữa ban ngày, Bá Viễn dùng tiếng Nhật, vừa mỉm cười vừa nhỏ giọng.

"Amu nghĩ gì thế, tranh thủ đi tìm đồ đi thôi, trò chơi bắt đầu được vài phút rồi đấy."

Cậu thiếu niên nhìn anh chằm chằm, sau rồi chậm rãi gật đầu. Bộ dạng quá trầm lắng này, Bá Viễn chưa từng thấy ở cậu, kể từ khi họ gặp nhau lần đầu tiên trong khách sạn ở khu cách ly. 

Chuyển biến kì lạ như vậy, e là người ta cũng như anh, cảm thấy có điềm không lành sao?

Tỉnh Lung bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút nghiêm túc thái quá.

Bọn họ dù sao cũng là thanh niên trai tráng mười mấy đôi mươi tuổi đầu, thứ không thiếu nhất là năng lượng thanh xuân. Tuy mới đầu còn rơi vào hoang mang, nhưng rất nhanh nhiều người trong số họ đã hăm hở hòa nhập vào không khí trò chơi này tạo ra, nhanh nhẹn luồn lách khắp mọi ngóc ngách để tìm mấy chai sữa chua ngày nào cũng uống, uống đến phát ngán kia. Tỉnh Lung thật lòng không hiểu lắm, bọn họ ở ngoài này chơi trò chơi, phòng y tế thì chật ních người bị thương, sao có thể bỏ qua điều đó để thoải mái vui chơi? Cứ cho là trò chơi tổ chương trình tạo ra và họ buộc phải tỏ ra tự nhiên trước camera, có thể là camera ẩn đi nữa, sự phấn khích và vui vẻ trên mặt họ sao có thể rõ ràng như vậy được?

Cứ như bị bỏ bùa rồi. Một ý nghĩ trượt qua đầu Tỉnh Lung, khi anh nhìn thấy Trịnh Minh Hâm reo lên vì vừa mò trúng một chai Thuần Chân được giấu tít sâu trong góc sâu, cậu nhỏ mở nắp nhìn thấy nhãn dán vàng chói lọi thì vui đến híp mắt, vội ôm rịt cái chai vào lòng. Vẻ sung sướng chân thực đến vậy, Tỉnh Lung không nghĩ là diễn, vì vậy nên cậu lại càng không thể hiểu nổi.

Cứ như bị bỏ bùa rồi ấy, cả cái đảo này.

"Lung ma không đi tìm vật phẩm sao?"

Tỉnh Lung giật mình, ngước lên thì thấy khuôn mặt đầy khả ái của Hàn Bội Tuyền phóng to trước mắt. Mấy đứa nhỏ phòng 801 toàn trêu anh là má của đàn con, đi đâu trêu đó, đến Hàn Bội Tuyền phòng 604 xa ném bảy chiếc dép không tới cũng còn biết tiếng thơm. Anh nở nụ cười hòa hoãn, "Cột sống không ổn lắm, đợi chút nữa sẽ đi."

"Không phải chứ, không sợ mọi người lấy hết nhãn vàng hả?"

"Thì thôi chứ biết sao, cùng lắm là chịu phạt một chút. Chúng ta làm trong cái ngành này, không phải người ta càng muốn xem chúng ta chịu phạt, xem chúng ta diễn trò sao?" Tỉnh Lung duy trì nét cười ôn hòa, câu chữ nói ra lại thâm sâu, vô cùng đáng suy ngẫm. Hàn Bội Tuyền nhìn anh một lúc với ánh nhìn dò xét không hề giấu diếm, rồi vẫn với vẻ xéo xắt rất đặc trưng, cậu ta tự nhiên ngồi phắt xuống cạnh anh.

"Hàn lão sư cũng không đi tìm nữa à?"

"Cột sống tôi cũng không ổn, trời ạ, mệt muốn chết!" Hàn Bội Tuyền làm bộ mỏi mệt tự mình đấm bóp cái lưng đau do lúc nãy sải lai mò mẫm dưới gầm bàn gầm ghế gầm giường hơi nhiều, cứ nghĩ mấy nơi như thế thì sẽ dễ là nơi giấu đồ nhất chứ. Dù sao mấy chục chai cơ mà, chẳng lẽ lại không có một chai may mắn cho cậu sao, ông trời lại nỡ nhẫn tâm với người như cậu thế à? 

Kết quả không phải ông trời nhẫn tâm mà là do lòng người nguội lạnh khiến tâm can tê tái, Hàn Bội Tuyền vắt chéo chân, cực kì bức xúc bộc bạch, "Tôi nói Lung ma nghe, bọn họ phấn khởi như vậy làm gì? Tôi chạy khắp cả kí túc xá để tìm, thế mà bước vào phòng nào cũng thấy có người ở đó trước, những chỗ có thể tìm bọn họ đều tìm cả rồi. Người nào người nấy đều gắn thêm hỏa lực, chân chạy nhanh như ăn cướp vậy! Không phải chỉ là trò chơi thôi à, cạnh tranh cao như thế, cũng đâu phải là tranh suất debut, vội vội cái gì, vội đi đầu thai hả?"

Tỉnh Lung ngồi nghe người kia trút nỗi lòng mà không biết khóc hay cười. Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của cái trò dở hơi này chính là Hàn Bội Tuyền. Anh vốn biết Hàn lão sư tính tình thẳng thắn, thẳng đến đáng sợ, không cái gì là không dám nói, nhưng không nghĩ lại can đảm đến vậy. Mà nhìn cậu ta bức xúc thế Tỉnh Lung cũng không nỡ cản.

Nhưng chợt chất giọng cao vút rất diva Mỹ Quyên dừng lại, cậu ta lại có vẻ hiền dịu hẳn, "Cũng may vẫn còn Tạ Hưng Dương có lương tâm, anh ấy tìm thấy hai chai an toàn liền cho tôi một chai. Đấy, có phải là khiến con người ta thấy ấm áp cả cõi lòng không? Quả là chàng trai tốt!"

Tỉnh Lung để ý thấy thái độ Hàn lão sư xoay ba trăm sáu mươi độ liền tò mò liếc sang, đột ngột phát hiện ra ánh mắt Hàn Bội Tuyền nhìn cái chai vô cùng kì lạ. Trong tâm anh lập tức gióng lên một hồi âm thanh vang như còi tàu, là chuông báo có điềm. Mà, trông biểu cảm Bội Tuyền thế kia, chẳng cần thông điệp nào từ vũ trụ Tỉnh Lung cũng có thể dò ra ngay có gì không đúng.

Hàn lão sư, cậu tiêu cmnr.

Tỉnh Lung lập tức phát huy triệt để năng lực tuyệt đỉnh trà xanh Long Tỉnh Trà đỉnh cấp của mình để dò hỏi, "Cậu tin Hưng Dương như vậy hả? Lỡ đâu cậu ấy lừa cậu?"

"Sao có thể!" Người kia lắc đầu nguầy nguậy, còn khoa trương bĩu môi một cái, "Tạ Hưng Dương không lừa tôi đâu. Trước đó anh ấy có mở ra cho tôi xem màu nhãn rồi mới đưa tôi mà, lẽ nào lại có thể!"

Tin tưởng nhau quá hả? Tỉnh Lung nhớ lại Hàn Bội Tuyền ngày đầu lên đảo, lần đầu gặp cậu ấy trong khách sạn ở khu cách ly, cậu ấy cũng đi cùng Tạ Hưng Dương, hỏi thì người họ Tạ khi ấy chỉ bảo vô tình gặp nhau trên đường. Sau này khi Hàn Bội Tuyền bước vào căn phòng chờ của chín mươi thực tập sinh, cũng là Tạ Hưng Dương đứng lên vỗ tay đầu tiên, đôi mắt cậu ta lúc đó lóng lánh ý cười, mà chắc tự bản thân cũng chẳng nhận ra đâu.

Hai người này, đáng ngờ hết sức.

"Vậy là yên tâm ha?"

"Chứ còn gì, tôi nhẹ cả người đây này!'

Tỉnh Lung gật đầu cười từ ái, chậm rãi liếc qua chai Thuần Chân đặt ở ngay mặt bên cạnh của chiếc ghế anh đang ngồi, nắp đã mở, sữa chua bên trong cũng đã uống hết một nửa. Trong cặp mắt ngọc toàn là ý niệm mơ hồ không thể nào hiểu hết.

tbc.

Tước, 19/7/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com