TruyenHHH.com

Chuang 2021 405 Anh Duong Rang Ro

5.

Thật lòng mà nói thì, khi mới đầu đến đây, Rikimaru không thích AK cho lắm.

Cậu ấy nói rất nhiều, hơn nữa giọng còn rất to. Cậu ấy biết nói tiếng Nhật đó, nhưng cậu ấy lại không sử dụng kính ngữ.

AK là một người rất quảng giao. Đột nhiên có một người gần gũi mình như thế làm Rikimaru cảm thấy rất không quen.

Anh có hứng thú với những người sống nội tâm và hơi trầm tĩnh, giống như Dịch Hàm ấy.

Nhưng dù gì đi nữa họ cũng là bạn cùng phòng, không thể tránh khỏi những lần tiếp xúc. Rikimaru thường sẽ không nói chuyện với AK quá lâu, nhưng cậu nhóc này mặt dày. Anh không nói, cậu ta vẫn sẽ kéo anh lại nói tiếp.

A… Santa à, anh cũng không biết làm sao nữa…

Thật ra, AK là một đứa trẻ nhạy cảm hơn Riki nghĩ. Cậu ấy biết hết mọi thứ, biết rằng anh trai lớn của căn phòng 405 này có vẻ không quá thích cậu. Có lẽ vì giọng nói của mình sao, hay vì mình đã tỏ ra quá thân thiết trong khi anh ấy không muốn điều đó, AK đã tự hỏi bản thân mình như thế. Nhưng AK chỉ muốn làm bạn với hai người họ thôi, thật sự đó, cậu nghĩ rằng nếu không thể làm bạn với hai người họ thì quả là một thiếu sót lớn trong cuộc đời cậu.

Vì vậy AK vẫn cứ tiếp tục chai lì dán lên anh Riki, anh càng ghét em thì em lại càng muốn chứng minh cho anh thấy chúng ta phải là bạn tốt đó!

Rikimaru trở về sau một buổi học nhảy vất vả, anh biết rằng trạng thái hôm nay của mình không quá tốt. Lưng anh lại bắt đầu nhói đau, nhưng Riki không nói điều này với bất cứ ai. Anh nghĩ rằng mình nên hạ thấp cường độ tập luyện những ngày sau lại. Rikimaru không muốn vết thương cũ của mình liên luỵ đến đồng đội.

Anh lật tấm mền đang che kín giường của mình, dự định tìm một chiếc khăn. Anh chợt thấy trên giường mình một hộp thuốc nhỏ, dòng chữ trên hộp thuốc đó anh không hiểu, nhưng hình ảnh minh hoạ trên đó đã giải thích tất cả.

Rikimaru quay người về sau, dường như cố gắng tìm ra một bóng người nào đó đã lặng lẽ đặt hộp thuốc này lên giường của anh.

Santa? Chắc là không phải, mấy hôm nay em ấy rất bận, còn phải rời khỏi doanh.

Hửm?

Rikimaru không nói gì, chỉ đặt hộp thuốc vào trong chiếc túi cam bên eo. Anh đã tìm thấy khăn tắm rồi, bây giờ nên đi rửa ráy cho thân thể sạch sẽ nào.

.

“Cảm ơn Akira-san, cảm ơn em rất nhiều.”

AK lấy hai tay xoa mặt, rồi lại xoa thật mạnh hai tai. Anh ấy còn gửi một tờ giấy ghi chú bằng hai thứ tiếng nữa chứ, cũng không biết ai dạy anh ấy viết tiếng Trung. Không ngờ là anh ấy sẽ đáp lại. Hôm qua vừa vặn đi ngang qua phòng tập của anh ấy, vừa vặn gặp được một chị staff dễ tính, vừa vặn về phòng trước anh ấy, vậy thôi đó.

“AK! Đi ăn cơm chung không?”

“OK, ra liền!”

AK vội nhét tờ ghi chú vào cuốn sổ quý giá của mình, sau đó lật đật chạy theo Vu Dương, cũng chẳng để ý rằng Vu Dương đang nhìn mình bằng ánh mắt từ ái của người bố.

Cũng chỉ có Dương tiểu thiên tài tôi là biết chuyện gì đang xảy ra giữa mấy người thôi, ha ha.

6.

“Vu… Vu Dươn?”

Vu Dương ngẩng đầu, bàn tay trên cây guitar cũng dừng lại.

“Có chuyện gì đó Santa?” Cậu cố gắng nói thật chậm để Santa có thể hiểu được.

Santa có vẻ hào hứng lắm, trông giống cún con thật. Santa chìa ra một mảnh giấy A4 đã nhăn nhúm, nói với Vu Dương bằng tiếng Trung ngọng nghịu rất đáng yêu:

“Có… thể giúp anh… ừm, like, test?”

Vu Dương bỗng chốc hiểu ra ngay. Cậu buông cây đàn xuống, để nó qua một bên rồi cầm lấy tờ giấy Santa đưa.

Santa học từ mới rất nhanh, nhưng phát âm chưa chuẩn lắm, vẫn còn mang nhiều khẩu âm của người Nhật. Vu Dương đã cố gắng sửa cho Santa nhưng đôi khi ảnh vẫn quên, haiz. Không sao, dù gì Dương Dương đây cũng là một người có tính kiên nhẫn lắm đó.

“A, Vu Dương. Anh muốn… Anh cũng muốn…”

Vu Dương búng tay, hô lên:

“Tới đây luôn nào, thầy Riki!”

“Ê ê tui nữa tui nữa!!! Tui có thể kiểm tra Tiếng Trung của họ nữa!”

Trong phòng 405 có một bức ảnh hình chữ nhật, một bức ảnh được tạo từ bốn điểm, kiên cố hơn bất kì tam giác ba đỉnh nào.

7.

“Lão Lý, anh vừa đi đâu đó?”

“Anh đến xem phòng của thầy Lực Hoàn, với thầy Tán Đa.” Lý Thái Long cởi áo khoác rồi đặt nó xuống giường, trời nóng quá.

“Đỉnh thế! Họ ở chung à? Trời ạ, họ thân thiết thật đó.”

“Ừm, nói chú biết một tin sốc hơn. Họ ở phòng 4 người, hai người còn lại chung phòng là Vu Dương và AK Lưu Chương.”

“Trời ạ!!!!! Đỉnh quá, đỉnh của chóp! Đây là một phòng toàn vương giả còn gì? Em muốn qua xem phòng họ, anh ơi. Họ ở phòng nào đó anh Long?”

“405, chờ chút. Anh qua với mày, lần nữa. Có chút chuyện muốn thỉnh giáo thầy Riki.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com