Chua Nghi Ra
# Thiên_Ma_Hệ #_Đông Ngô sơn_Sở dĩ nơi này gọi là Đông Ngô đơn giản bởi vì ngọn núi này nằm phía Đông Thương Khung Sơn phái. Và dưới chân núi người dân chủ yếu toàn trồng ngô :)))
(Đơn giản, dễ hiểu 👌👌👌)Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà cước bộ lên núi. Cùng nhau dạo qua những cánh đồng ngô xanh mướt, gió thổi từng cơn mát lành, thật sự rất yên bình.....
Khoảng một canh giờ, Lạc Băng Hà cùng Thẩm Thanh Thu dừng chân tại 1 gốc cây si già. Đứng đợi đệ đệ của Lạc Băng Hà. Nhưng......1 canh giờ 2 canh giờĐã 2 canh giờ mà chưa thấy ai xuất hiện..... - Băng Hà ,chúng ta xuống dưới trấn, nghỉ ngơi chút lại lên.- Vâng.
Lạc Băng Hà ngoan ngoãn nghe lời.
Cùng Thẩm Thanh Thu xuống núi, vào 1 khách điếm bên đường nghỉ ngơi. Lạc Băng Hà thì thầm gì đó với chủ quán rồi quay lại nói với Thẩm Thanh Thu.
- Sư tôn, ta đi làm vài món cho người.Thẩm Thanh Thu gật đầu, y thư thái uống trà, ngắm cảnh. Khoan đã, cảnh vật dường như khác với lúc đầu y đến..... Y nhớ, lúc y lên núi, chân núi gần như bao phủ bởi một cánh đồng ngô xanh mướt nhưng giờ lại không thấy. Quan sát kỹ cảnh vật, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Thanh Thu liền tập trung hết vào 1 tảng đá cũ cao tầm 1 trượng trên đó khắc to và rõ ràng hai chữ "Di Lăng".
"Di Lăng" là chỗ nào??? Không phải "Đông Ngô sơn" sao??? Thẩm Thanh Thu gõ hệ thống hỏi thử.
- Hệ Thống, đây là đâu?*[ Thưa kí chủ, đây là vùng Di Lăng-nơi Lạc Băng Hà nhận lại đệ đệ ]*- Vậy, cho ta biết, đệ đệ hắn là ai?*[ Thưa kí chủ, điều này vượt quá quyền hạn của tôi ]*- ........- Khoan đã! Tao nhớ, trong nguyên tác "Cuồng ngạo tiên ma đồ" làm gì có nơi nào tên "Di Lăng" đâu??? Chẳng lẽ Đâm máy bay đại thần viết tiếp phần 2??? Đùa à???*[ Thưa kí chủ, điều này vượt quá quyền hạn của tôi ]*- Đậu!Má!Mày! Mày tin tao nhồi máu cơ tim cho mày xem không?
Thẩm Thanh Thu tức muốn hộc máu máu rồi. Hắn muốn kiện cái hệ thống mất nết này. # tua 7749 chi tiết #Sau khi cùng Lạc Băng Hà dùng bữa trưa, Thẩm Thanh Thu lại cùng Lạc Băng Hà lên núi. Lần này không còn những cánh đồng ngô xanh mướt,gió mát thổi từ cơn nữa mà chỉ còn lại những bức tường đổ nát với phù văn mờ nhạt, những con trấn yêu thú sứt mẻ,.... Nhưng đặt biệt nhất, lệ khí ở đây đặt biệt dày. - Sư tôn, nơi này......- Ukm. Lệ khí rất nặng, khác xa với nơi ban đầu chúng ta đến.
Thẩm Thanh Thu phe phẩy chiết phiến,gật gật đầu nói.- Vậy, phải làm gì tiếp theo ạ?
Lạc Băng Hà nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu. - Tiếp tục đi lên.
Thẩm Thanh Thu trả lời đầy chắc chắn. Sau nửa canh giờ, cả hai dừng chân trước một khoảng đất trống lớn, có vẻ từng có người sống ở đây. Bất chợt, Lạc Băng Hà cùng Thẩm Thanh Thu cùng nhau hướng về 1 hướng, về cái hang động đối diện bọn họ. Từ trong hang bỗng bước ra 2 vị thiếu niên. 1 Hồng y, 1 Bạch y. #Hết 1#Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đã đặt chân đến chân núi Loạn Tán cương. Bất chợt, Ngụy Vô Tiện đưa tay cản Lam Vong Cơ, bản thân y thì bán quỳ trên đất, gõ nhẽ mấy cái xuống đất. Từ dưới đất chui lên một bàn tay trắng hếu, Ngụy Vô Tiện liền nắm lấy bàn tay trắng hếu ấy, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm gì đó. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện buông bàn tay ấy ra, tươi cười mà nói với Lam Vong Cơ.
- Trên núi thật có người,vừa đến. Lam Trạm, chúng ta lên? - Đi. Ngụy Vô Tiện vui vẻ gật đầu, không ngờ có người đến thật. Nhưng dựa vào "cảm nhận" của cái bàn tay xương kia, có vẻ thực lực của người vừa đến kia không phải dạng tầm thường. Có khi là bẫy, nên cẩn trọng một chút vẫn hơn! ____Nửa canh giờ___Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện theo đường tắt , một mạch lên núi. Lam Vong Cơ dùng mũi kiếm Tị Trần gạt đi mất cành cây lòa xòa che hết lối đi.
Đến rồi! Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, không phải chỉ có 2 người thôi sao? Sao giờ đã thành 4 người rồi??? 4 người đó 1 thanh y, 1 Hắc y, 1 Hồng y và 1 Bạch y. #Hết 2#
( do tác giả đọc chưa hết Thiên Quan Tứ Phúc thế nên có gì sai sót mong chư vị góp ý nhẹ nhàng cho a)- Thiên Quan Tứ Phúc-Bách Vô Cấm Kị.Cửa vừa mở, liền đưa Hoa Thành cùng Tạ Liện đến hang Vạn Thần, có vẻ hang Vạn Thần không bị ảnh hưởng gì sau khi Đồng Lô sơn bị sập. Tiến vào bên trong, hàng ngàn hàng vạn những pho tượng thần sừng sững, uy nghiêm mà vô cùng xinh đẹp,diễm lệ. Đi qua đây,bất giác Tạ Liên nắm tay Hoa Thành. Hoa Thành có chút ngạc nhiên mà nhìn sang, thu trong mắt hắn là hình ảnh Tạ Liên nhẹ nhàng mỉm cười. Hoa Thành cũng cười theo. Hai người tay trong tay,cùng sóng vai đi đến tận cùng của hang động . Cửa hang ở phía trước bọn họ không xa. Hoa Thành bỗng nhướng mày. Nhận thấy điểm này, Tạ Liên liền hỏi:
- Tam Lang, đệ sao vậy?-Ca Ca! Nhìn Xem.
Tay Hoa Thành lướt nhẹ trên vách động,tiếp tục nói:
- "Trấn Tà trận" ca ca còn nhớ, dù vậy oán khí ở đây cũng rất nồng, không giống ở hang Vạn Thần. Đệ nghĩ, chính xác, đây không phải hang Vạn Thần!Tạ Liên cũng gật đầu, y cũng cảm nhận được điều đó! Nhưng không vì vậy mà họ dừng bước. Cả hai tiếp tục đi , ra khỏi hang , cảnh vậy khác hẳn, nhưng thu hút ánh mắt của họ chính là 2 nam tử đứng ở khoảng sân rộng trước hang. 1 Thanh y, 1 Hắc y.#Hết 3#
(Đơn giản, dễ hiểu 👌👌👌)Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà cước bộ lên núi. Cùng nhau dạo qua những cánh đồng ngô xanh mướt, gió thổi từng cơn mát lành, thật sự rất yên bình.....
Khoảng một canh giờ, Lạc Băng Hà cùng Thẩm Thanh Thu dừng chân tại 1 gốc cây si già. Đứng đợi đệ đệ của Lạc Băng Hà. Nhưng......1 canh giờ 2 canh giờĐã 2 canh giờ mà chưa thấy ai xuất hiện..... - Băng Hà ,chúng ta xuống dưới trấn, nghỉ ngơi chút lại lên.- Vâng.
Lạc Băng Hà ngoan ngoãn nghe lời.
Cùng Thẩm Thanh Thu xuống núi, vào 1 khách điếm bên đường nghỉ ngơi. Lạc Băng Hà thì thầm gì đó với chủ quán rồi quay lại nói với Thẩm Thanh Thu.
- Sư tôn, ta đi làm vài món cho người.Thẩm Thanh Thu gật đầu, y thư thái uống trà, ngắm cảnh. Khoan đã, cảnh vật dường như khác với lúc đầu y đến..... Y nhớ, lúc y lên núi, chân núi gần như bao phủ bởi một cánh đồng ngô xanh mướt nhưng giờ lại không thấy. Quan sát kỹ cảnh vật, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Thanh Thu liền tập trung hết vào 1 tảng đá cũ cao tầm 1 trượng trên đó khắc to và rõ ràng hai chữ "Di Lăng".
"Di Lăng" là chỗ nào??? Không phải "Đông Ngô sơn" sao??? Thẩm Thanh Thu gõ hệ thống hỏi thử.
- Hệ Thống, đây là đâu?*[ Thưa kí chủ, đây là vùng Di Lăng-nơi Lạc Băng Hà nhận lại đệ đệ ]*- Vậy, cho ta biết, đệ đệ hắn là ai?*[ Thưa kí chủ, điều này vượt quá quyền hạn của tôi ]*- ........- Khoan đã! Tao nhớ, trong nguyên tác "Cuồng ngạo tiên ma đồ" làm gì có nơi nào tên "Di Lăng" đâu??? Chẳng lẽ Đâm máy bay đại thần viết tiếp phần 2??? Đùa à???*[ Thưa kí chủ, điều này vượt quá quyền hạn của tôi ]*- Đậu!Má!Mày! Mày tin tao nhồi máu cơ tim cho mày xem không?
Thẩm Thanh Thu tức muốn hộc máu máu rồi. Hắn muốn kiện cái hệ thống mất nết này. # tua 7749 chi tiết #Sau khi cùng Lạc Băng Hà dùng bữa trưa, Thẩm Thanh Thu lại cùng Lạc Băng Hà lên núi. Lần này không còn những cánh đồng ngô xanh mướt,gió mát thổi từ cơn nữa mà chỉ còn lại những bức tường đổ nát với phù văn mờ nhạt, những con trấn yêu thú sứt mẻ,.... Nhưng đặt biệt nhất, lệ khí ở đây đặt biệt dày. - Sư tôn, nơi này......- Ukm. Lệ khí rất nặng, khác xa với nơi ban đầu chúng ta đến.
Thẩm Thanh Thu phe phẩy chiết phiến,gật gật đầu nói.- Vậy, phải làm gì tiếp theo ạ?
Lạc Băng Hà nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu. - Tiếp tục đi lên.
Thẩm Thanh Thu trả lời đầy chắc chắn. Sau nửa canh giờ, cả hai dừng chân trước một khoảng đất trống lớn, có vẻ từng có người sống ở đây. Bất chợt, Lạc Băng Hà cùng Thẩm Thanh Thu cùng nhau hướng về 1 hướng, về cái hang động đối diện bọn họ. Từ trong hang bỗng bước ra 2 vị thiếu niên. 1 Hồng y, 1 Bạch y. #Hết 1#Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đã đặt chân đến chân núi Loạn Tán cương. Bất chợt, Ngụy Vô Tiện đưa tay cản Lam Vong Cơ, bản thân y thì bán quỳ trên đất, gõ nhẽ mấy cái xuống đất. Từ dưới đất chui lên một bàn tay trắng hếu, Ngụy Vô Tiện liền nắm lấy bàn tay trắng hếu ấy, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm gì đó. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện buông bàn tay ấy ra, tươi cười mà nói với Lam Vong Cơ.
- Trên núi thật có người,vừa đến. Lam Trạm, chúng ta lên? - Đi. Ngụy Vô Tiện vui vẻ gật đầu, không ngờ có người đến thật. Nhưng dựa vào "cảm nhận" của cái bàn tay xương kia, có vẻ thực lực của người vừa đến kia không phải dạng tầm thường. Có khi là bẫy, nên cẩn trọng một chút vẫn hơn! ____Nửa canh giờ___Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện theo đường tắt , một mạch lên núi. Lam Vong Cơ dùng mũi kiếm Tị Trần gạt đi mất cành cây lòa xòa che hết lối đi.
Đến rồi! Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, không phải chỉ có 2 người thôi sao? Sao giờ đã thành 4 người rồi??? 4 người đó 1 thanh y, 1 Hắc y, 1 Hồng y và 1 Bạch y. #Hết 2#
( do tác giả đọc chưa hết Thiên Quan Tứ Phúc thế nên có gì sai sót mong chư vị góp ý nhẹ nhàng cho a)- Thiên Quan Tứ Phúc-Bách Vô Cấm Kị.Cửa vừa mở, liền đưa Hoa Thành cùng Tạ Liện đến hang Vạn Thần, có vẻ hang Vạn Thần không bị ảnh hưởng gì sau khi Đồng Lô sơn bị sập. Tiến vào bên trong, hàng ngàn hàng vạn những pho tượng thần sừng sững, uy nghiêm mà vô cùng xinh đẹp,diễm lệ. Đi qua đây,bất giác Tạ Liên nắm tay Hoa Thành. Hoa Thành có chút ngạc nhiên mà nhìn sang, thu trong mắt hắn là hình ảnh Tạ Liên nhẹ nhàng mỉm cười. Hoa Thành cũng cười theo. Hai người tay trong tay,cùng sóng vai đi đến tận cùng của hang động . Cửa hang ở phía trước bọn họ không xa. Hoa Thành bỗng nhướng mày. Nhận thấy điểm này, Tạ Liên liền hỏi:
- Tam Lang, đệ sao vậy?-Ca Ca! Nhìn Xem.
Tay Hoa Thành lướt nhẹ trên vách động,tiếp tục nói:
- "Trấn Tà trận" ca ca còn nhớ, dù vậy oán khí ở đây cũng rất nồng, không giống ở hang Vạn Thần. Đệ nghĩ, chính xác, đây không phải hang Vạn Thần!Tạ Liên cũng gật đầu, y cũng cảm nhận được điều đó! Nhưng không vì vậy mà họ dừng bước. Cả hai tiếp tục đi , ra khỏi hang , cảnh vậy khác hẳn, nhưng thu hút ánh mắt của họ chính là 2 nam tử đứng ở khoảng sân rộng trước hang. 1 Thanh y, 1 Hắc y.#Hết 3#
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com