Chu Ut Em Yeu Anh Taekook
Cậu có thể nhớ lại mơ hồ vài mảnh vụn, đại lộ ven biển, xe thể thao, bờ biển, ráng mây chiều, nụ hôn...Jeon Jungkook: "!"Nụ hôn?!Cậu lập tức che đôi môi mình, ai ngờ lòng bàn tay vừa chạm vào đôi môi mềm mại, hai cánh môi đỏ tươi liền truyền đến cảm giác đau rát.Đặc biệt là chiếc khuyên điểm xuyết ở trên môi lung lay sắp rớt kia, như bị người ta nếm qua ngàn lần vạn lần, lúc thì như bảo vật ngậm trong miệng sợ tan ra, lúc lại hung ác muốn trực tiếp cắn một miếng nuốt trôi.Kết quả là bây giờ toàn bộ miệng cậu đều cảm thấy nóng rát đau nhức, đầu lưỡi cũng âm ỉ chua xót tê dại, trong khoang miệng vẫn còn cảm nhận được cảm giác tràn đầy và xâm chiếm bị càn quét.Hốc mắt Jeon Jungkook nóng lên, ôm miệng suýt chút nữa đã khóc.Cậu hình như, hình như bị hôn hỏng mất rồi...Bên ngoài, Park Jimin không biết đang nói chuyện với ai, Jeon Jungkook tự mình lặng lẽ bò dậy khỏi giường mặc quần, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi trên người, cậu xịt rất nhiều thuốc ức chế, mới mở cửa phòng bước ra.Park Jimin nhét một miếng thịt kho tàu trong miệng, nghe thấy tiếng động chạy qua xem cậu."Jungkookie, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, có phải đói bụng nên tỉnh không? Cơm Lee Jae Wook nấu ngon lắm đó! Cậu mau đến nếm thử đi!"Jeon Jungkook nhìn người đang bận rộn trước bàn ăn, kinh ngạc ngây người: "Lee Jae Wook?"Lee Jae Wook cười với cậu: "Đã lâu không gặp, cậu Jeon.""Nhưng, sao anh lại ở đây?"Park Jimin đẩy cậu về phía bàn ăn: "Là Kim tổng phái đến chăm sóc chúng ta đó, công ty đối với chúng ta tốt biết bao, thấy nhân viên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn ân cần cho phúc lợi nhân viên mới nữa chứ."Jeon Jungkook bị cậu ta ấn ngồi xuống ghế, trên bàn bày đầy đủ tám món ăn, mùi thơm xộc vào mũi, bụng Jeon Jungkook cuối cùng cũng không nhịn được kêu lên hai tiếng.Lee Jae Wook đưa cho cậu bộ đồ ăn, Jungkook lễ phép nói: "Cảm ơn."Nhưng cậu vẫn chưa hiểu tại sao Lee Jae Wook lại xuất hiện ở đây.Park Jimin gắp thức ăn cho cậu: "Đây đều là Bae Joohyun đưa đến, ngay cả rau xanh cũng là hàng nhập khẩu tươi ngon đó, Lee Jae Wook nói sau này mỗi ngày đều sẽ nấu đồ ăn ngon cho chúng ta, ăn nhanh ăn nhanh, còn ngon hơn cả nhà hàng bên ngoài nữa."Jeon Jungkook cũng nhét một miếng thịt vào miệng, khó hiểu hỏi: "Nhưng... tại sao?"Tại sao Bae Joohyun lại đưa đồ ăn ngon đến, tại sao Lee Jae Wook lại đến chăm sóc bọn họ.Ánh mắt Park Jimin nhìn lướt qua đôi môi sưng đỏ của cậu, lập tức ho khan một tiếng dời tầm mắt: "Cậu không nhớ gì sao?"Vành tai Jeon Jungkook nóng lên.Nhớ một chút, nhớ có người dỗ dành bên tai cậu, bảo cậu há miệng to ra chút nữa, nhưng rốt cuộc nói gì cậu không nghe rõ, chỉ biết là giống như sự mê hoặc trầm thấp nồng nàn.Còn nhớ cậu bị dạng hai chân ra như đứa trẻ mà ôm, cậu khóc đến run rẩy, nhưng vẫn không được buông ra....Những chuyện cậu nhớ đều không thể nói, những chuyện có thể nói thì cậu lại không nhớ.Park Jimin thấy vẻ mặt ửng hồng của cậu, nhỏ giọng ghé lại hỏi cậu: "Chuyện của cậu và Kim Taehyung rốt cuộc là từ khi nào, tớ vậy mà lại không biết gì."Jeon Jungkook suy nghĩ cẩn thận: "Cũng không lâu lắm."Cậu cũng mới biết chuyện mình bị bệnh không lâu trước đây."Cậu giấu cũng kỹ thật, ngay cả tớ cũng không phát hiện ra, tớ còn tưởng cậu thật sự coi Kim Taehyung là chú út, ai ngờ cậu lại coi là chồng rồi chứ gì."Jeon Jungkook kinh ngạc: "Hả?"Park Jimin vỗ vai cậu: "Còn không mau khai thật đi, hai người tiến triển đến bước nào rồi? Ôm chưa? Hôn chưa? Chẳng lẽ, đã ngủ rồi?"Jeon Jungkook càng thêm khó hiểu: "Cậu đang nói gì vậy."Park Jimin đưa tay nhéo má cậu: "Cậu còn muốn tiếp tục giấu tớ, hừ, tớ đã biết hết rồi! Cậu và Kim Taehyung sớm đã ở bên nhau rồi đúng không?"Jeon Jungkook vội vàng che miệng cậu ta lại, sợ bị Lee Jae Wook nghe thấy: "Cậu, cậu đi theo tớ."Cậu kéo Park Jimin vào phòng, cửa phòng đóng lại, một đôi mắt long lanh mới nhìn về phía Park Jimin, nói: "Jimine, cậu hiểu lầm rồi, tớ và Kim tiên sinh không phải là quan hệ đó, bọn tớ không có ở bên nhau."Park Jimin khoanh tay dựa vào cửa đứng, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu: "Thật sao?""Thật mà," Jeon Jungkook ra sức gật đầu, "Không phải tớ bị bệnh sao, ban đầu là Kim tiên sinh đưa tớ đi bệnh viện khám bệnh, lúc đó tớ và Kim Woo Bin còn chưa hủy hôn, Kim tiên sinh cảm thấy tớ là hậu bối, cho nên luôn rất chiếu cố tớ."Park Jimin chỉ vào đôi môi sưng đỏ của cậu: "Chiếu cố hậu bối cần phải hôn môi nữa sao?"Mặt Jeon Jungkook đỏ bừng, che miệng nói: "Chắc cũng là để giúp tớ chữa bệnh thôi.""Giúp cậu chữa bệnh? Kim Taehyung giúp cậu chữa bệnh như thế nào?"Jeon Jungkook kiên nhẫn giải thích với cậu ta, kể lại chuyện mình mắc bệnh như thế nào, và Kim Taehyung đã giúp cậu che phủ dấu ấn như thế nào, giúp cậu giảm bớt kỳ phát tình như thế nào, từng việc từng việc nói thật cho Park Jimin.Chỉ là cậu miêu tả đơn giản, bỏ qua rất nhiều quá trình ở giữa.Park Jimin vẫn không tin lắm: "Anh ta tốt bụng như vậy, vậy mà lại giúp cậu chữa bệnh?"Jeon Jungkook gật đầu: "Kim tiên sinh là người rất tốt, còn tặng tớ thuốc ức chế, chỉ là quá quý giá, tớ vẫn đang tìm cách trả tiền cho anh ấy, anh ấy có lẽ cũng sợ bệnh tình của tớ trở nặng, như vậy tớ sẽ không thể đi làm, càng không có cách nào nhanh chóng trả tiền."Khóe miệng Park Jimin giật giật, sờ đầu Jeon Jungkook.Jeon Jungkook học hành thì rất giỏi, nhưng về phương diện đối nhân xử thế thì vẫn chưa thông suốt."Kim thị sự nghiệp to lớn như vậy, anh ta sẽ để ý chút tiền nhỏ này của cậu sao?" Park Jimin khoát tay, ra vẻ đại gia nói, "Cái thuốc ức chế gì đó của cậu bao nhiêu tiền, tớ trả giúp cậu là được."Jeon Jungkook: "Hình như khoảng hai ba chục triệu thì phải."Park Jimin: "..."Park Jimin ôm Jeon Jungkook, ánh mắt khích lệ nhìn cậu: "Lực bất tòng tâm rồi, anh trai tớ cho người lúc nào cũng giám sát số dư trong thẻ của tớ, anh ấy tuyệt đối không cho phép tớ cùng lúc có nhiều tiền như vậy trong tay."Jeon Jungkook hiểu Park Bo Gum quản Park Jimin rất nghiêm, cho nên ban đầu cũng không muốn để cậu ta cùng lo lắng.Hai người ở trong phòng lại nói chuyện rì rầm một lúc, Park Jimin nhắc nhở: "Đúng rồi, tháng sau trường học tổ chức lễ khai giảng cho sinh viên mới, thầy Lee nói tìm mấy anh chị khóa trên đã đi làm về nói chuyện kinh nghiệm cho các đàn em, cũng mời cả hai chúng ta, cậu có muốn về xem không?"Jeon Jungkook đáp lời: "Được chứ."Park Jimin: "Được, vậy tôi nói với thầy là cậu cũng đồng ý rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau về."Hai người ra ngoài ăn tối, Park Jimin nói Kim Taehyung cho cậu hai ngày nghỉ, cho nên ngày mai cậu vẫn có thể ở nhà nghỉ ngơi.Jeon Jungkook muốn tìm điện thoại để nói chuyện với thầy Lee, ai ngờ sờ khắp người cũng không thấy điện thoại đâu.Cậu lại sờ soạng chiếc áo khoác trên giường, cũng không có điện thoại của cậu.Park Jimin đột nhiên nhớ ra: "Có khi ở chỗ Kim tổng không? Tối qua lúc tớ gọi điện cho cậu thì anh ấy nghe máy."Jeon Jungkook hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc này, nhưng cậu có thể chắc chắn điện thoại không ở chỗ mình.Cậu tìm tạm một chiếc điện thoại dự phòng để dùng, nghĩ đi nghĩ lại, gửi cho Kim Taehyung một tin nhắn.【Kim tiên sinh, em là Jeon Jungkook.】【Xin hỏi điện thoại của em có ở chỗ anh không?】Không có tin nhắn trả lời, ngược lại là một cuộc điện thoại trực tiếp gọi đến.Tim Jeon Jungkook suýt chút nữa đã bay ra ngoài, thừa lúc Park Jimin và Lee Jae Wook không chú ý, cậu lén lút trở về phòng mình, lúc này mới dám bấm nghe máy."Alo," giọng Jeon Jungkook nhẹ nhàng, "Là Kim tiên sinh sao ạ?"Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp, như mang theo chút mệt mỏi, xung quanh còn có chút tiếng ồn ào của người nói chuyện, kèm theo tiếng điện từ xẹt xẹt truyền vào tai."Tỉnh từ lúc nào vậy?" Kim Taehyung hỏi.Thực ra Lee Jae Wook đã nhắn tin cho anh ngay khi Jeon Jungkook tỉnh lại, nhưng anh đợi một lúc lâu mới có hai tin nhắn gửi đến.Omega đã khôi phục ý thức tỉnh táo vẫn giữ thái độ quy củ lễ phép, như thể người hôm qua dựa vào lòng anh rên rỉ đòi hôn không phải là cậu.Lật mặt còn nhanh hơn ai hết.Jeon Jungkook trả lời: "Em vừa mới tỉnh thôi ạ, ăn cơm xong mới phát hiện điện thoại của em bị mất."Kim Taehyung hỏi: "Có cảm thấy chỗ nào trong người không thoải mái không?"Jeon Jungkook muốn nói là có, miệng em đau.Nhưng lời này nói ra quá kỳ quái, như hờn dỗi, như làm nũng, cậu không nói ra được.Hơn nữa cậu nhớ trong tài liệu đã từng xem có đề cập, cũng có thể thông qua trao đổi nước bọt khi hôn để trao đổi pheromone, Kim tiên sinh chắc chắn đã cho cậu rất nhiều pheromone, cho nên miệng cậu mới đau như vậy."Tuyến thể, hơi khó chịu."Giọng Kim Taehyung thêm phần bình tĩnh: "Khó chịu như thế nào, đau sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com