TruyenHHH.com

Chu Ut Em Yeu Anh Taekook

"Lần hợp tác này có thể đàm phán thành công đúng là không dễ, tập đoàn đúng ra nên thưởng cho chi nhánh một chút, nhưng nói đến việc tăng thêm đầu tư..." Anh ngừng một chút, khẽ cười, "thì không phù hợp."

Vừa nghe lời này, mấy vị quản lý từ cấp trung trở xuống vốn đang dò xét sắc mặt lập tức như nhận được thánh chỉ, không ngừng bày tỏ lòng trung thành.

"Tôi vừa rồi cũng nghĩ hơi thiếu cân nhắc, đây chỉ mới là lần hợp tác đầu tiên, mở miệng đã đòi tăng thêm 2% đầu tư, thực sự hơi nhiều rồi." Quản lý B nói.

"Đúng vậy, lợi nhuận ở thị trường Đông Nam Á vốn đã không lớn bằng thị trường nội địa và châu Âu-Mỹ, lại còn phải bỏ ra bao nhiêu chi phí nhân lực, vật lực, đúng là không đáng." Quản lý C phụ họa.

"Tôi thấy hai người nói rất đúng, việc tăng thêm đầu tư, hãy để chi nhánh cung cấp dữ liệu chi tiết hơn. Nếu không, phía phòng chúng tôi cũng khó mà thông qua được." Quản lý D nghiêm túc nói.

Quản lý A thấy ba người đều phản đối thì lập tức im bặt.

Kim Woo Bin nhìn tình hình, hiểu rằng Kim Taehyung đang cố tình chống đối mình. Anh ta chỉ muốn xin thêm chút đầu tư để đảm bảo kế hoạch hợp tác suôn sẻ, vậy mà bị Kim Taehyung bác bỏ không chút thương tình.

Anh ta vỗ tập tài liệu trong tay lên bàn họp, miễn cưỡng cười: "Được, làm theo ý mọi người. Tôi sẽ bảo người về chuẩn bị tài liệu chi tiết hơn. Nhưng đến lúc đó, có thể 2% vẫn không đủ, tôi cần ít nhất 5% chi phí bổ sung."

Kim Taehyung gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm giọng: "Được."

Kết thúc cuộc họp, Kim Taehyung là người đầu tiên rời khỏi phòng. Kim Woo Bin gọi một tiếng "Chú út" từ phía sau.

Mấy người xung quanh làm như không nghe thấy, cúi đầu rời đi thật nhanh.

Kim Taehyung dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Kim Woo Bin cười, tiến lại gần. Anh ta biết chú út của mình không thích bị gọi như vậy trong công ty, liền cố ý nói giỡn: "Biết rồi biết rồi, lần sau sẽ gọi là Kim tổng, chỉ là bà nội bảo tôi phải hỏi trực tiếp chú, mấy hôm nữa là ngày giỗ cụ ông, chú có về nhà cũ không?"

Cụ ông của Kim Woo Bin, cũng chính là ông nội ruột của Kim Taehyung, là người sáng lập nên tập đoàn Kim Thị. Năm nay đúng tròn 30 năm ngày cụ qua đời.

Kim Taehyung không trả lời chắc chắn, chỉ nói: "Xem tình hình."

Nhìn bóng lưng chú rời đi, Kim Woo Bin âm thầm nghiến răng.

Người chú này của anh ta dường như sinh ra đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, lạnh lùng như một vị thần từ bỏ mọi cảm xúc, không ai trên thế gian có thể lọt vào mắt xanh của chú ta.

Cùng là người họ Kim, cùng là người nhà, tại sao chú ta có thể ngồi vững trên chiếc ghế cao nhất, còn hắn thì phải cẩn thận nhìn sắc mặt chú mà sống?

Kim Woo Bin trong lòng không cam tâm, rút điện thoại gọi đi một cuộc.

Jeon Jungkook đang nằm trên giường nghiên cứu thiết bị vòng chân ức chế thì nhận được điện thoại từ tập đoàn Kim Tinh, thông báo tuần sau đến trụ sở để tham gia phỏng vấn cuối.

Cậu còn tưởng mình nghe nhầm.

Sau khi xác nhận nhiều lần đúng là bộ phận tin tức của Kim Tinh giải trí, Jeon Jungkook phấn khích đến mức không biết làm sao, cúp máy rồi ôm điện thoại ngây ngô cười một lúc lâu.

Ban đầu cậu nghĩ mình đã bị loại, không ngờ giám đốc nhân sự của Kim Tinh giải trí lại đích thân gọi điện mời cậu tham gia vòng cuối.

Như thể từ trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn, suýt nữa làm cậu choáng váng.

Cậu còn nghĩ đến chuyện trả tiền cho Kim Taehyung, liền tra thử giá chiếc vòng ức chế trên mạng.

Màn hình hiện ra một con số sáu chữ số khiến cậu sợ hãi, nhìn lại số dư trong tài khoản, Jungkook buồn bã.

Cậu muốn hỏi Park Jimin vay tiền, nhưng Park Jimin cũng chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, tiền sinh hoạt hàng tháng của gia đình luôn vừa đủ, giờ chẳng còn đồng nào.

Jeon Jungkook cảm thấy lo lắng. Dù gia đình cậu có điều kiện, nhưng bố mẹ chỉ cho tiền sinh hoạt vừa đủ, không dư dả.

Việc mắc bệnh, cậu không muốn nói với gia đình, sợ gây xôn xao, thậm chí bị mắng vì làm ảnh hưởng đến hôn ước với nhà họ Kim. Đúc kết kinh nghiệm, cậu quyết định tự kiếm tiền chữa bệnh.

Cậu chuyển toàn bộ hơn 2000 đồng còn lại trong tài khoản cho Kim Taehyung, kèm theo một tin nhắn.

[Không ăn nho]: "Rất xin lỗi, giờ con chỉ có ngần này, số còn lại con sẽ nhanh chóng tìm cách trả cho chú. Cảm ơn chú rất nhiều."

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất lâu, bên kia không nhận tiền cũng không trả lời.

Đột nhiên điện thoại của Kim Woo Bin bỗng gọi đến.

Jeon Jungkook do dự một lúc, đến khi sắp tắt máy mới nhấc lên.

"Sao nghe lâu vậy? Không phải tôi bảo cậu đặt riêng nhạc chuông cho tôi rồi sao, nghe thấy tôi gọi mà còn không nhanh lên?"

Kim Woo Bin giọng đầy bực bội, trách mắng liên hồi.

Jeon Jungkook cầm điện thoại, nhẹ nhàng đáp: "Em vừa không nghe thấy."

"Cậu bận cái gì mà bận, suốt ngày không làm gì ra hồn. Tôi không ở nhà mấy ngày, cậu có đi thăm bà nội không? Sao bà cứ nhắc đến cậu mãi, cậu cũng không biết ngoan ngoãn ở bên chăm sóc bà già ấy?"

Jeon Jungkook ấm ức. Cậu không những thường xuyên thăm bà Kim, mà mỗi lần còn mang theo quà cáp, đồ bổ, có khi còn hiếu thảo hơn cả Kim Woo Bin.

"Em đã đi rồi mà..."

Kim Woo Bin không có thời gian nghe cậu giải thích, liền ngắt lời: "Ngày mai không được đi đâu cả, tôi sẽ cho người đến đón cậu."

Dù sao, Jeon Jungkook cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của anh ta. Trong ngày giỗ cụ ông - một sự kiện quan trọng như vậy, Jungkook nhất định phải xuất hiện trước mặt các thành viên nhà họ Kim.

Việc Jungkook có kế hoạch gì khác vào ngày đó hay có muốn tham dự hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của Kim Woo Bin.

Dù sao thì, anh ta nghĩ, tên omega nhỏ này thích mình đến chết đi sống lại. Chỉ cần mình đưa ra yêu cầu gì, Jeon Jungkook chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng lần này, Jeon Jungkook lại im lặng rất lâu, không lập tức nhận lời.

Điều này khiến Kim Woo Bin cảm thấy kỳ lạ, hắn hỏi: "Sao vậy? Đừng nói với tôi là cậu ngày mai có việc. Dù có thì cũng phải hoãn lại. Cậu giờ đã là nửa người của nhà họ Kim rồi, mọi thứ phải lấy gia đình họ Kim làm ưu tiên."

Jeon Jungkook ôm điện thoại, chỉ im lặng cắn nhẹ môi mình.

"Woo Bin, anh và Choi Minho... có phải đã quen nhau từ trước rồi không?"

Câu hỏi này làm Kim Woo Bin hơi sững sờ. Anh ta dường như không ngờ Jungkook sẽ hỏi điều đó.

Chẳng lẽ... cậu ta đã phát hiện ra điều gì?

"Phải thì sao?" Kim Woo Bin trả lời như lẽ dĩ nhiên, "Nhà họ Choi và nhà họ Kim là chỗ thân quen từ lâu. Ngày mai là ngày giỗ cụ ông, gia đình họ Choi cũng sẽ đến dự lễ. Tôi và Choi Minho chỉ là bạn bè, điều đó có vấn đề gì sao?"

Đôi mắt Jeon Jungkook dần phủ lên một tầng sương mù: "Chỉ là bạn bè thôi sao? Thế còn chuyện anh quyên góp phòng thu phát sóng cho Học viện Điện ảnh, thực ra cũng là vì Choi Minho, đúng không?"

Jeon Jungkook cũng mới biết sau này rằng Choi Minho là đồng học với mình, cả hai đều tốt nghiệp ngành Phát thanh và Dẫn chương trình của Học viện Điện ảnh.

Ban đầu, Jungkook thích Kim Woo Bin là vì khi vừa thi đậu vào Học viện, cậu nghe nói Kim Woo Bin đã tài trợ xây dựng một tòa nhà phòng thu phát sóng hiện đại cho trường, không thua kém bất kỳ đài truyền thông hàng đầu nào.

Khi đó, ngành Phát thanh và Dẫn chương trình vốn bị xem là một chuyên ngành không được chú trọng, nhưng nhờ có tòa nhà và các phòng thu này, sinh viên ngành này đã lấy lại được tinh thần học tập. Họ bắt đầu tự nghiên cứu chủ đề, đi hiện trường, phỏng vấn, viết kịch bản phát sóng, rồi dùng phòng thu để phát trực tiếp. Không ngờ, điều này đã giúp ngành Phát thanh và Dẫn chương trình nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

Số lượng thí sinh đăng ký ngày càng tăng, điểm chuẩn tuyển sinh cũng ngày một cao, và giờ đây ngành này đã trở thành một trong những chuyên ngành hàng đầu của trường.

Jeon Jungkook vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng Kim Woo Bin, luôn cho rằng anh ta là người có tầm nhìn độc đáo trong số đông. Hai năm nay, lại thêm ảnh hưởng từ pheromone định mệnh, cậu tự cho rằng mình đã yêu Kim Woo Bin sâu đậm.

Nhưng giờ đây, khi vòng ức chế mang trên chân, cậu dường như đã thoát khỏi sự chi phối của pheromone, đầu óc trở nên sáng suốt.

Kim Woo Bin vẫn tiếp tục: "Jungkook, cậu đừng nghĩ ai cũng tệ hại như vậy được không? Cậu đang nghi ngờ tôi và Choi Minho có quan hệ mờ ám à? Cậu có bằng chứng gì không? Nếu không có thì đừng ăn nói hàm hồ. Choi Minho không phải loại người mà cậu có thể tùy tiện bôi nhọ."

Tim Jungkook đau nhói, như bị thắt lại.

Cậu là loại người gì chứ?

Kim Woo Bin nói xong liền giận dữ cúp máy, chỉ để lại Jungkook cầm điện thoại trong im lặng, tâm trạng rối bời mãi không thể bình ổn.

Chỉ cần nhắc đến Choi Minho, Kim Woo Bin liền trở nên khác thường.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có một số việc, mình nhất định phải làm rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com