TruyenHHH.com

Chu Sa Kieu Tay Mama Tong Quan Dich

CHƯƠNG 9: LIÊN TỤC TRÊU CHỌC

Biên tập: Mama Tổng Quản

Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!

(*'▽`*)...(*'▽`*)

-------------------------------------------------

Nếu có một người vừa đẹp trai lại giàu có, đàn ông độc thân, có biểu hiện hứng thú với cô.

Mà cô cũng không bị ràng buộc, cô còn trẻ, cô có nhu cầu và khát vọng bình thường.

Cô sẽ từ chối sao?

Chu Sa nghĩ không ra lý do từ chối.

Người đàn ông Giang Thâm này đúng là nguy hiểm, hắn có mục đích của mình, hắn cũng có suy nghĩ của mình. Có dạng phụ nữ nào mà Giang Thâm chưa từng gặp đâu chứ?

Trực giác của Chu Sa cho biết, Giang Thâm có chút hứng thú với mình.

Nhưng cái hứng thú này, đối với người ở tầng lớp như Giang Thâm hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới.

Vậy mình có gì đáng giá mà được Giang Thâm ưu ái như vậy chứ?

Nhưng những thứ nguy hiểm thường rất mê hoặc.

Điểm thần bí này của Giang Thâm đối với Chu Sa có chút hấp dẫn khó cưỡng, mặc dù chỉ mới bắt đầu đã khiến nàng muốn ngừng mà không được.

Chu Sa nằm trên giường nhắm mắt lại, trên mặt một vẻ ôn hoà, nội tâm lại như lửa đốt.

Chu Sa trở mình, khống chế cảm giác hư không trong cơ thể.

Vị trí căn hộ này quả thật rất tốt, đi làm cực kỳ thuận tiện, cũng rất thích hợp cho một cô gái sinh sống.

Mặc dù đồ trang trí lớn nhỏ đều không giống phong cách của Giang Thâm, nhưng Chu Sa cũng không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân.

Công việc hôm nay cũng coi như suôn sẻ, làm ở cương vị của một cận thần thiên tử mới phong, tạm thời không cần phải tiếp xúc trực tiếp với nhóm quản lý cấp cao, mà hai vị thư ký của Giang Thâm cũng thể hiện đủ tôn trọng nàng.

Đối với một sinh viên mới tốt nghiệp mà nói, đây chắc chắn là một công việc vô cùng tốt.

Dù sao sự việc đang chuyển biến tốt đẹp.

Trong lúc Chu Sa mơ màng suy nghĩ.

Giang Thừa cảm thấy kiên nhẫn của mình mất đi từng chút một.

Hắn thật sự thích Hứa Nhu Nhu hoạt bát.

Đến nỗi Hứa Nhu Nhu còn lớn hơn Chu Sa đến hai tuổi, lại có nét ngây thơ mà Chu Sa chưa từng có.

Đây không phải là vấn đề của Chu Sa, Chu Sa từng trải qua nhiều việc nên đã định hình tính cách của cô.

Hứa Nhu Nhu cho Giang Thừa một loại trải nghiệm trước nay chưa từng có, có chút giống chuyện nuôi một đứa con gái nhỏ, nó nghịch ngợm, đáng yêu, đôi khi sẽ cố tình gây sự.

Loại cảm giác này đúng là mới mẻ.

Nhưng nếu chỉ là mới mẻ mà không có thứ khác để duy trì hoặc đảm bảo sự thu hút thì cuối cùng sẽ bị loại bỏ.

Cùng Hứa Nhu Nhu hôn nhau mà Giang Thừa bất luận thế nào cũng không tập trung được, hôn kịch liệt đến đâu thì trong đầu hắn trước sau cũng đều tỉnh táo, giống như là linh hồn thoát ra ngoài đứng một bên xem vậy.

Mà khi Hứa Nhu Nhu thẹn thùng cởi áo tắm của cô ta ra, trong giây phút muốn dâng hiến thân thể trần trụi cho hắn, hắn phát hiện cơ thể mình lại không chút phản ứng.

Hứa Nhu Nhu cố gắng dùng tay hết cả buổi, cuối cùng cũng bỏ cuộc, hơi uỷ khuất nói với hắn: "Giang Thừa, gần đây có phải anh vất vả quá rồi không?"

Giang Thừa sờ sờ đầu Hứa Nhu Nhu, ngầm chấp nhận lý do cô ta đưa ra, mà vào hôm sau, Hứa Nhu Nhu dùng ánh mắt phức tạp nói cho hắn biết, bà dì cả của cô ta tới, Giang Thừa không có cảm giác gì, thậm chí còn có chút nhẹ nhỏm khó tả.

Chu Sa tới văn phòng sớm hơn nửa tiếng, lại phát hiện Giang Thâm đã đến rồi, cái này gọi là người ta có tiền hơn bạn là vì người ta nổ lực hơn bạn.

Chu Sa vừa đặt cà phê lên bàn của Giang Thâm liền bị kéo vào trong ngực.

"Chào buổi sáng, chủ tịch!" Chu Sa tách hai chân ra ngồi trên đùi của Giang Thâm.

"Chào buổi sáng, Chu Sa!" Âm cuối cùng đã bị biến mất ở giữa làn môi đang giao nhau của hai người. Chu Sa ôm cổ Giang Thâm, Giang Thâm ôm eo Chu Sa, một tay sờ lên đôi chân dài đang mang tất da của Chu Sa.

Chu Sa cảm giác được cơ thể của Giang Thâm biến hoá, một cây gậy thô cứng nhô lên chọc vào hạ thể của cô, cách lớp quần lót lại mơ hồ khiến Chu Sa càng thêm hư không.

Nụ hôn của cô lập tức trở nên mạnh bạo, đầu lưỡi lướt trong miệng Giang Thâm, sau đó hung hăn mút lấy lưỡi của Giang Thâm.

Cuối cùng, lúc hai người tách ra, Giang Thâm cắn cắn đầu lưỡi của mình: "Em phải mút đến nỗi lưỡi tôi sưng lên mới chịu à?"

Trong mắt Chu Sa tràn ngập xuân tình, tiếng nói mềm mại mà quyến rũ: "Tôi không chỉ mút sưng đầu lưỡi của anh thôi đâu."

Loại trêu chọc này quả thật đòi mạng mà.

Giang Thâm nới lỏng cà vạt: "Chu Sa."

Chu Sa rất nhanh nhẹn dứt khoát dùng ngón tay chống lên ngực Giang Thâm, ngăn lại động tác của Giang Thâm: "Anh đã đồng ý với tôi rồi đấy."

Chu Sa hơi cong môi, ngữ điệu oán trách như đang nũng nịu, Giang Thâm tỏ vẻ đầu hàng, ôm Chu Sa để bình ổn xung động của cơ thể.

Giữa trưa, Giang Thâm hẹn Chu Sa đi ăn cơm ở nhà hàng món Quảng Đông ở tầng dưới. Giang Thâm chu đáo đưa menu cho Chu Sa chọn trước, Chu Sa nhìn thoáng qua, tỏ vẻ không có ý kiến, Giang Thâm liền gọi mấy món đầy đủ dinh dưỡng.

Gọi món xong, Giang Thâm rót cho Chu Sa một ly trà: "Đồ ăn thì tiệm nào cũng giống nhau, nhưng hồng trà Chu Sa này có chút đặc biệt, em uống thử xem."

"Cám ơn chủ tịch Giang!" Chu Sa nhấp một ngụm, có vị ngọt thanh.

Điện thoại rung lên một cái, Chu Sa mở weibo lên xem, quả nhiên là Hứa Nhu Nhu gửi định vị qua.

Hai ngày nay, Chu Sa lấy việc này làm vui, xem Hứa Nhu Nhu phát định vị từ Paris đến Provence, có lẽ là sợ để lại nhược điểm gì, trong ảnh chưa từng xuất hiện gương mặt chính diện của Hứa Nhu Nhu, nhưng có bữa tối dưới ánh nến, cánh đồng ngập tràn hoa Lavender, quán cà phê đường phố không gì là không thể hiện sự lãng mạn của chuyến du ngoạn nước Pháp này.

Giang Thâm nhìn Chu Sa vừa xem điện thoại vừa nở nụ cười khó hiểu: "Xem cái gì mà buồn cười vậy?"

"Xem cảnh ân ái thường ngày của người ta." Chu Sa lướt đến tấm ảnh cuối cùng, là đôi bàn tay nắm chặt, ảnh có độ phân giải kém, lại lạm dụng filter (kính lọc), khiến hình ảnh phóng to lên cực kỳ mờ. Chu Sa ấn nút thoát ra, Giang Thâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.

"Sao lại nhìn người khác, nhìn chúng ta không được sao?" Giang Thâm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể thả thính.

Chu Sa duỗi ngón tay ra chọc một cái vào giữa hai đầu mày Giang Thâm: "Diễn qua rồi?"

Giang Thâm điều chỉnh sắc mặt một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt Chu Sa, sóng mắt lưu chuyển, chớp mắt một cái liền phát ra vẻ thâm tình vô cùng nhuần nhuyễn.

Giang Thâm nhướng chân mày nhìn Chu Sa: "Đây mới là diễn thật."

"Chu Sa thở dài, đứng lên, chống vào bàn hôn lên môi của Giang Thâm đang ngồi đối diện.

Hương vị hồng trà lan ra giữa môi và răng.

Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Giang Thâm than nhẹ một tiếng: "Đùa với lửa."

Bất kể là Giang Thâm dùng thủ đoạn nào để khiêu khích Chu Sa, dưới câu bảo đảm "Sẽ không cắm vào", cuộc sống hàng ngày của Chu Sa dường như là bị đùa giỡn không ngừng.

Buổi sáng đi làm thì hôn chào buổi sáng, lúc làm việc, cách một lúc sẽ nghe điện thoại kiểu: "Chu Sa, em vào đây.", sau đó bị đè trên cửa một cách tuỳ tiện, trên bàn, trước cửa sổ sát đất mà hôn. Tan sở gặp nhau cũng là một nụ hôn dài.

Trà chiều của Giang Thâm là sữa của Chu Sa, hai nụ hoa anh đào ở trong miệng Giang Thâm bị sưng to, dựng đứng lên.

Buổi tối đi tắm, dòng nước xối qua trước ngực Chu Sa, Chu Sa bị đau đến kêu "ui da", chiều nay Giang Thâm cắn hơi mạnh, hình như bị trầy da rồi.

Nhưng loại đau đớn này lại mờ lờ sinh ra khoái cảm, trong lòng Chu Sa lại có cảm giác hư không.

Đã tiếp xúc thân mật với Giang Thâm một tuần rồi, lúc bị môi lưỡi Giang Thâm trêu ghẹo xong, mỗi ngày Chu Sa về nhà, đồ lót đều gần như ướt hết.

Nằm trên giường, Chu Sa cảm thấy bụng dưới như có một đám lửa.

Đám lửa này đã cháy mấy ngày mà chưa tắt, hơn nữa lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Chu Sa cảm thấy hơi nóng, cái nóng từ trong ra ngoài.

Cô duối ngón tay xuống dưới.

_________________________________

Lời của Mama: Cái từ kính lọc đó thôi dịch đã mất nửa tiếng, không hiểu nó để làm gì, phải nhờ thằng bé chụp ảnh giải thích hộ. Cái má bạch liên hoa Hứa Nhu Nhu này nhiều chuyện quá, gửi ảnh làm chi cho ta dịch mệt thân vầy nè. Vứt cô ta nhanh đi! ლ(¯ロ¯ლ)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com