[Chu Ôn] Nhân gian đóa hoa hai lần nở [HOÀN]
Chương 8
Chân thân của Chân Diễn là một đóa Mộc lan màu trắng, trong trẻo tinh khiết không vướng bụi trần. Giờ đây nó được bao bọc trong một lớp tuyết trắng, chính là linh lực luôn bảo hộ nó, càng tăng thêm sự cao quý không thể đụng vào.Ôn Khách Hành nâng tinh phách lên, các ngón tay hơi co lại trông có vẻ như định bóp vụn nó."A Nhứ, huynh sợ sao?"Chu Tử Thư không nói nhưng sự hoảng loạn trong mắt hắn đã là câu trả lời thẳng thắn nhất."Có phải huynh sợ nếu ta phá hủy nó, Chân Diễn sẽ không thể trở về?""Ta..."Ôn Khách Hành dùng tay còn lại tự đỡ lên ngực mình ngăn lại cơn xúc động sắp tuôn trào. Y không muốn bản thân sụp đổ trước khi nhận được phán quyết cuối cùng."Phồn hoa náo nhiệt, cuối cùng đều là hư ảo. Tinh phách này, có phải huynh và sư phụ đã nuôi dưỡng rất lâu rồi mới đem vào cơ thể ta không? Nhuốm màu linh lực đặc trưng đến như vậy." "Ta... chẳng qua là muốn mượn cơ thể đệ tái tạo lại chân thân cho y, dù sao ta cũng nợ y một mạng."Ôn Khách Hành cười khẩy, phải rồi, năm đó lẽ ra người phong ấn Ma vương phải là Chiến thần hắn, là hắn nợ Chân Diễn một mạng. Hẳn là họ phải yêu nhau sâu đậm lắm mới sẵn sàng hi sinh tính mệnh vì đối phương như vậy."Huynh có biết sau khi tinh phách kia nuôi dưỡng thành thì hài tử có thể sẽ chết yểu?"Chu Tử Thư lúc ấy không nghĩ nhiều như thế.Giờ đây nghĩ lại, là do hắn không thấu đáo."Huynh ban đầu tiếp cận ta, yêu thương ta để ta hoài hài tử đều là có mục đích cả?""Điều đó... không sai. Nhưng lão Ôn, đệ nghe ta nói, ta—"Tiếng cười thê lương của Ôn Khách Hành đã cắt ngang lời của Chu Tử Thư, bản thân Chu Tử Thư cũng vì sững sờ mà quên mất mình đang nói gì, trơ mắt nhìn Ôn Khách Hành vừa khóc vừa cười gần như điên dại. Đồ vật xung quanh đều bị linh khí bộc phát của Ôn Khách Hành đánh vỡ, tinh phách kia cũng phát sáng chói lòa."Đệ, đệ định làm cái gì? Nguy hiểm lắm!"Chu Tử Thư còn chưa kịp hoàn hồn thì tinh phách kia đã được truyền vào tay hắn. Hoa Mộc lan nở rộ rõ nét, thể hiện tinh phách được luyện hóa xong. Hắn lúng túng đỡ lấy tinh phách, ngước mắt lên thì không thấy thân ảnh Ôn Khách Hành đâu nữa, chỉ có bức thư hòa ly lơ lửng trong không trung.***Ôn Khách Hành mang theo cơ thể đã bị tổn hại nặng nề lần theo đường cũ mà đến núi Trường Minh. Y đã dùng nửa tu vi của mình đẩy nhanh quá trình phát triển tinh phách, coi như là trả hết số công lực đạt được từ sau khi song tu với Chu Tử Thư. Tâm y đã hóa tro tàn, thế nhưng lí trí cứ bướng bỉnh giãy giụa bám lấy hi vọng sau cuối. Diệp Bạch Y đang ngồi tĩnh tu trên phiến đá khổng lồ ở đỉnh Trường Minh, vừa thấy Ôn Khách Hành thì thu lại nội lực, đứng dậy chờ y bước tới."A Hành, sao con đi có một mình? Tên tiểu tử kia dám không hộ tống con đến à?""Sư phụ, nhân dạng mà người tạo ra cho con... rốt cuộc là của ai?"Nụ cười trên khuôn mặt của Diệp Bạch Y cứng ngắc, sự thất thố của ông đã phá nát những gì còn sót lại bên trong Ôn Khách Hành. Y tưởng bản thân đã cạn nước mắt, thế mà vẫn không kiềm chế được nức nở:"Rốt cuộc là vì sao? Vì sao hai người lại đối xử với con như thế?! Con nên cảm ơn Chân Diễn vì nhờ y mà con được tận hưởng tình thương vô bờ của hai người hay nên hận y vì y đã gián tiếp đẩy con vào kết cục hiện tại đây?! Sư phụ, người mau nói đi, mục đích người tạo ra nhân dạng cho con giống hệt Chân Diễn là gì?!"Diệp Bạch Y rũ mắt xuống, áy náy thấm đẫm từng câu chữ, "Ta... ta là không cam lòng tên tiểu tử kia được sống tốt! Vì cớ gì mà đệ tử của ta phải chết, còn hắn lại nhởn nhơ như vậy? Nhưng A Hành, con phải biết là ta—""Vậy con chỉ đơn thuần là công cụ trả thù A Nhứ kiêm hồi sinh Chân Diễn đúng không? Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đó, cầu xin hai người buông tha cho con đi thôi!"Ôn Khách Hành rời đi ngay sau đó. Y không dám nghe tiếp nữa, y sợ hãi sự thật, sợ hãi điều mà mình phải đối mặt tiếp theo. Còn chưa đủ làm trò cười hay sao? Chỉ cần biết đến vậy là đã quá sức chịu đựng rồi. Y ôm lấy phần bụng đã nhô to của mình đáp xuống một khu rừng nhỏ ở Nhân gian, tạo phần kết giới có chú thuật gắn với mạng sống của mình. Dù y có chạy đến cùng trời cuối đất thì cũng không thể trốn khỏi chư vị thượng tiên, vì thế y dùng cách này coi như cảnh cáo họ. Nếu họ cứ cưỡng ép xông vào kết giới này thì y sẽ chết. Y hiện giờ không muốn dính dáng đến bất cứ ai nữa, chỉ có đứa bé huyết mạch tương liên này với y thôi.Cái thai được bảy tháng thì Cố Tương biết chuyện liền tìm đến y. Đối với Ôn Khách Hành thì có lẽ chỉ Cố Tương thật lòng tốt với y vì chính bản thân y chứ không phải do hình dáng giống Chân Diễn kia. Hai người lại nương tựa vào nhau như khoảng thời gian y mới xuống Nhân giới, cùng chờ đón ngày bảo bảo ra đời.Nhưng ngày đó đã không đến.Hôm ấy trước khi ngủ thiếp đi, y còn đang trò chuyện vỗ về bảo bảo. Bảo bảo là rồng giống như phụ thân Chu Tử Thư của mình, mấy tháng nay có lẽ do ảnh hưởng từ tâm tình của Ôn Khách Hành nên thường xuyên quẫy đạp làm y bị đau. "Con ngoan, từ giờ nương sẽ dành hết tình thương cho con. Mau ra đời và đến với vòng tay của nương nhé."Bảo bảo như thể nghe hiểu lời của y, yên tĩnh lại không quấy nữa. Y mỉm cười mãn nguyện, nhắm mắt lại tưởng tượng cái ngày được đón bảo bảo đến bên mình. Bé sắp được tám tháng rồi, chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi......XoẹtÔn Khách Hành thức giấc trong sự hốt hoảng khi cảm thấy bụng mình trống rỗng, cả người không còn chút sức lực nào. "A Tương? A Tương!"Y vịn vào các thân cây để đi tìm người, gọi mãi mà không thấy Cố Tương đáp lại. Đến cuối khu rừng, y phát hiện có một vết nứt nhỏ trên thành kết giới, và... xác của một con bướm màu tím.Đó là chân thân của Cố Tương.Muội ấy... muội ấy vì ngăn cản kẻ xông vào nên bị sát hại sao?Tay còn lại sờ lên vùng bụng đã phẳng lì của mình, Ôn Khách Hành nén lại sự đau thương trong lòng, vận linh lực truy vết lần theo khí tức hài tử của y. Càng đi càng sợ hãi, càng cầu mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Y tự cào cấu lên cánh tay, muốn bản thân tỉnh dậy mà không thể.Ôn Khách Hành, nếu không nhanh lên, con của ngươi sẽ chết đó.Tiếng nói âm trầm của Ma vương vang lên bên tai y. Y bịt tai lắc đầu muốn tiếng nói đó rời khỏi y nhưng vô ích, hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm.Nó là vật cản giữa Chu Tử Thư và Chân Diễn, Chu Tử Thư sẽ không để nó sống đâu."Ngươi im đi! Đó là huyết mạch của A Nhứ, A Nhứ sẽ không làm thế!"Vậy mau nhìn xem, là ai đang bế bào thai thiếu tháng của ngươi bên Tru Tiên Đài?Ôn Khách Hành đang chạy liền vấp ngã, y rên rỉ muốn đứng dậy mà không được, liền bò lê trên mặt đất về phía trước. Thân ảnh quen thuộc của Chu Tử Thư hiện ra, bảo bảo chưa đủ tám tháng của y đang nằm trong tay hắn."Đừng... Đừng mà..."Y cố hét lên nhưng không thể át đi tiếng sấm chớp ầm ầm bao quanh Tru Tiên Đài. Y lê lết cái thân rã rời của mình nhanh hơn, hai tay rướm máu vì va đập mạnh đang kéo một đường màu đỏ dài từ bậc thang đến gần Tru Tiên Đài. Khi y tưởng đã có thể tới chỗ Chu Tử Thư thì hắn đã buông tay, hài tử của y cứ thế rơi xuống cái nơi đáng sợ hỗn loạn bên dưới. Đứa nhỏ còn chưa có nhân dạng, là một bé rồng màu tuyết trắng có phần bờm màu tím của hoa Tử đằng, bé ngủ yên cuộn tròn trong quầng sáng màu vàng nhạt, hoàn toàn không biết mình vừa bị phụ thân tự tay đẩy vào nơi nguy hiểm."KHÔNG!!!"Tru Tiên Đài là tử huyệt của thần tiên, ánh sáng của nó có khả năng giết chết bất cứ ai chẳng may ngã xuống. Hài tử của y vẫn còn chưa đủ tháng, dù có là huyết mạch của Chiến thần đi chăng nữa cũng không có khả năng sống sót.A Nhứ... tại sao?"Lão Ôn?!" – Chu Tử Thư mới nhận ra Ôn Khách Hành đã tới, vội đỡ y dậy, nhìn đường máu đỏ do y kéo lê thân mình tới đây thì càng lo lắng. "Lão Ôn, đệ bình tĩnh lại.""Chu Tử Thư, ta hận ngươi!" – Giọng y vỡ ra, uất ức trong lòng cứ vậy tuôn trào. "Ta đã buông bỏ rồi, ta không hề bám lấy ngươi, chỉ muốn bình an mà chăm sóc hài tử. Vậy mà ngươi vì lo sợ hài tử xen vào chuyện tốt của mình nên nỡ ra tay với nó, ngươi không bằng cầm thú! Chúng ta vĩnh viễn không cần gặp lại nhau, có luân hồi chuyển kiếp cũng đừng bao giờ dây dưa với nhau nữa!"Cha mẹ y đã chết, hai người quan trọng nhất đời y lại coi y thành thế thân của người khác, A Tương vì bảo vệ y mà vong mạng, còn có... hài tử của y, mới hôm qua thôi nó còn động đậy trong bụng đáp lời y, thế mà giờ đã bị lôi ra ngoài rồi ném xuống Tru Tiên Đài. Đám người kia mắng đúng lắm, y là kẻ xui xẻo, là kẻ hại chết người thân!Toàn bộ sức lực của Ôn Khách Hành đã bị rút cạn, y mất đi ý thức, chìm sâu vào mộng mị. Sợi dây liên kết duy nhất kết nối y với thế gian này đã bị ái nhân tự tay chặt đứt rồi, y không còn thiết sống nữa. Hãy để giấc ngủ này đem luôn tính mệnh của y đi.Hồng trần tựa giấc mộngNhân tình hóa biển khôngHứa cửu kiếp chung lòngNhưng mình ta suy vọng...._____Tử Dạ____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com