Chu On Hien Dai Ve Chung Mot Nha
Lúc Ôn Khách Hành tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ chiều, anh chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu có chút nặng, ngoài ra thoải mái hơn lúc trước rất nhiều. Anh nằm trong lồng ngực một người, tay còn đang nắm lấy tay anh, vuốt ve những vết kim châm đen tím và những vết xuất huyết trên mu bàn tay, dường như cũng không nhận ra anh đã tỉnh.Ôn Khách Hành nhìn lên, Chu Tử Thư vẫn không động đậy, không biết đã ngồi như thế từ bao giờ, đôi mắt đỏ hoe như đang nhìn vào nơi tay hai người giao nhau lại như nhìn vào nơi vô định nào đó, trống rỗng, thất thần. Anh khẽ lay tay hắn:-A Nhứ...Chu Tử Thư giật bắn mình, khẩn trương nhìn người trong ngực:-Cậu tỉnh rồi à? Thấy thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không?-Tôi không sao, ngược lại là anh đó, A Nhứ.Chu Tử Thư không trả lời, cẩn thận đặt người anh vào gối mềm rồi mới đứng dậy:-Tôi đi rót cho cậu cốc nước ấm.Hắn ra ngoài, không bao lâu lại trở vào với cốc nước trên tay, chờ anh uống xong lại tiếp tục:-Quá bữa rồi, tôi đi hâm lại cháo cho cậu.Nhưng lần này, hắn chưa kịp đi đã bị Ôn Khách Hành giữ lại, dù trên mặt hắn ngoài đôi mắt đỏ hoe ra cũng không có gì bất thường nhưng anh vẫn cảm thấy tâm trạng hắn rõ ràng bất ổn.-A Nhứ, anh đừng như vậy, nói gì đi chứ?Chu Tử Thư khựng lại, nhìn đôi con ngươi lấp lánh ngây thơ vô tội như con nai kia, không biết nói gì, chẳng lẽ lại nói, tôi thực sự bị cậu dọa sợ rồi, sợ đến nỗi đầu óc mất luôn khả năng phán đoán, khi cậu ngã xuống, tôi sợ nằm trong tay mình lại là một thân thể lạnh băng, yếu ớt không có sinh khí, tôi sợ cậu cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại?!Ôn Khách Hành thấy hơi thở hắn như càng ngày càng bất ổn, nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ:-Anh đừng giận, tôi biết mình không sống chung với ai được mà, hay anh đưa tôi về nhà tôi đi vậy?Khi nói ra câu đó, Ôn Khách Hành cũng thấy khó chịu, không biết từ bao giờ anh lại lưu luyến vòng tay hắn, lưu luyến lồng ngực của hắn, lưu luyến cả những đêm nằm ngủ được hắn nắm tay trấn an, lưu luyến nhìn hắn vui vẻ ăn bữa cơm mình nấu. Nhưng anh không ngờ một câu này của mình lại chọc hắn trực tiếp bùng nổ:-Ôn Khách Hành, rốt cuộc cậu có hiểu tôi sợ cái gì không, tôi giận cái gì không?! Tôi có thể giận cậu sao hả?! Tôi là đang giận chính mình, giận chính mình sao không tìm thấy cậu sớm hơn, những lúc cậu ốm đau bệnh tật tôi đang ở đâu?! Cậu có biết lúc nghe Diệp Bạch Y nói trước kia cậu còn đau đến nỗi không thể uống thuốc, chỉ có thể truyền giảm đau, tôi cảm thấy sao không? Tôi cảm thấy như mình là kẻ vô dụng và bất lực nhất thế gian này, vậy mà bây giờ, cậu lại đòi rời khỏi tầm mắt tôi sao hả?Chu Tử Thư dừng lại, hắn nhắm chặt mắt, khàn khàn nói tiếp:-Cậu thử tưởng tượng xem, nếu vừa rồi tôi không ở cạnh cậu, nếu vừa rồi cậu xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao?! Ai có thể đền cho tôi một Ôn Khách Hành nữa?!Chu Tử Thư phát tiết xong, nhìn đến đôi mắt khiếp sợ của người kia, liền bỏ lại một câu, tôi đi hâm lại cháo cho cậu, rồi bỏ ra khỏi phòng, tựa như chạy trốn, hắn sợ nếu mình còn ở trong phòng, sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt anh.Chu Tử Thư ra ngoài, bỏ cháo vào lò vi sóng, vì hắn hầu như toàn ăn ở công ty nên trong phòng cũng có lò vi sóng riêng. Hắn nhắm mắt lại, tựa vào tường, trượt xuống đất, hai lần trước, hắn đến khi Ôn Khách Hành đã được đưa vào cấp cứu, hắn còn có thể an ủi mình, không sao, lão Ôn kiên cường như thế, chắc chắn không sao. Nhưng lần này anh đau đến bất tỉnh ngay trước mặt đã đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn, trước đây, hắn chỉ chậm trễ ba tháng, ba tháng mà bỏ lỡ Ôn Khách Hành hai mươi năm, còn bây giờ, hắn mất hơn hai mươi năm mới tìm được Ôn Khách Hành thì sao, hắn thực sự sợ hãi.Một vòng tay ôm lấy Chu Tử Thư, khiến hắn ngả đầu vào lồng ngực anh.-Xin lỗi, khi nãy là tôi nói sai rồi. Anh yên tâm, tôi không sao đâu, từ giờ gặp được anh là tốt rồi. Ngày trước dù có khổ cực bao nhiêu, tôi cũng không bỏ cuộc, chả lẽ bây giờ có thêm anh bên cạnh, tôi lại không cố gắng được sao? Yên tâm, tôi cũng luyến tiếc cuộc sống này, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.Ôn Khách Hành vừa nhỏ nhẹ nói vừa vỗ lưng Chu Tử Thư, hắn cũng không thèm che giấu nữa, tấm tức khóc, khiến một mảnh quần áo trước ngực Ôn Khách Hành ướt đẫm.-Bình tĩnh lại chưa?Chu Tử Thư gật đầu, đứng lên:-Tôi lấy cháo cho cậu.Ôn Khách Hành gật đầu, ra ghế sofa ngồi ăn cháo, vì anh không muốn mùi cháo ám vào phòng ngủ của Chu Tử Thư, nhưng ngoài miệng vẫn phát ra mấy lời đáng đánh:-Tôi ngồi đây ăn được chứ, tuy không rời khỏi tầm mắt của anh nhưng nhân viên lên đây sẽ nhìn thấy đấy.-Cho bọn họ nhìn.Chu Tử Thư mỉm cười, ngẩng lên nhìn anh một cái rồi lại cắm cúi vào laptop, nhiều nhất thì thằng nhóc Thành Lĩnh hoặc là Cửu Tiêu đi lên, Cửu Tiêu sẽ không dám ho he nửa lời, còn thằng nhóc Thành Lĩnh kia, kiếp trước bị ăn cẩu lương đến thành tinh luôn rồi.Ôn Khách Hành bị tước luôn quyền đứng dậy rửa bát, Chu Tử Thư còn ôm một chồng sách y học thả luôn bên cạnh Ôn Khách Hành cho anh đọc giải trí. Ôn Khách Hành buồn cười, chỉ có hắn nghĩ tới việc giải trí bằng sách chuyên ngành.Anh đọc một hồi thì buồn ngủ, ngủ quên luôn trên ghế, có lẽ những đêm trước luôn vì bệnh tật mà tỉnh dậy giữa đêm rồi không ngủ lại được, giờ muốn hảo hảo bù lại. Khi anh mở mắt ra thì trời đã tối, trên người còn đắp áo khoác của Chu Tử Thư. -Sao tỉnh nhanh vậy? Không ngủ thêm lúc nữa?Chu Tử Thư lập tức phát hiện anh đã tỉnh, hắn tuy tập trung làm việc nhưng lại thỉnh thoảng quan sát anh. Ôn Khách Hành nhìn đồng hồ treo tường:-A Nhứ, anh ăn tối chưa?-Sao thế? Cậu đói rồi à?Ôn Khách Hành bất đắc dĩ trả lời:-Từ chiều đến giờ, tôi đã ăn hai bữa rồi, tôi hỏi anh ăn tối chưa cơ.Chu Tử Thư có chút chột dạ, Ôn Khách Hành đứng dậy:-Tôi đi nấu bữa tối cho anh.-Ở đây tôi chỉ có lò vi sóng, không có nhà bếp, tôi đưa cậu về, qua cửa hàng mua bữa tối được rồi. Về còn cho con trai cậu ăn nữa.Hai người thu dọn đi về, trong công ty đã không còn một mống nhân viên nào, họ chỉ tăng ca đến chín giờ, mà bây giờ đã là chín rưỡi tối rồi. Về tới nhà, Nhất Oa từ trong lao ra, vọt thẳng lên người Ôn Khách Hành, nhưng bị Chu Tử Thư chặn đón lấy, rồi mới đưa cho anh.-Anh làm hơi quá rồi, nó có nặng bao nhiêu đâu chứ?-Tôi cảm thấy nó nặng, rất nặng, được chưa? Tôi đi bật nước nóng cho cậu tắm.Chu Tử Thư đi vào trước, hôm nay thật thất sách, hắn quên mất tắm muộn không tốt, bình thường hắn tắm muộn thì khoing sao nhưng Ôn khách Hành chắc chắn phải tắm sớm. Hắn cũng mua một lọ tinh dầu thả vào nước tắm để tránh cho anh bị cảm.So với sự cẩn thận của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành cũng đành lắc đầu bó tay, phản đối không có hiệu quả, hắn chỉ gật gật cho xong, tay vẫn làn thoăn thoắt, không hề có ý định tiếp thu. Trong khi chờ nước tắm, Ôn Khách Hành tranh thủ làm cho hắn một bát mì, bị hắn nhìn thấy.-Tôi đã nói với cậu rồi, đừng làm mấy việc vặt vãnh này nữa...-Tôi phải làm chứ, còn phải dọn dẹp nhà cửa trừ nợ nữa.Hắn chưa kịp nói xong, đã thấy Ôn Khách Hành đi ra, tay cầm cái điều khiển của robot hút bụi, vui vẻ đặt Nhất Oa lên, nhìn robot đi tới đi lui, đến nỗi Chu Tử Thư nghĩ có nên mua cho anh cái xe ô tô điều khiển từ xa không.Chờ anh chơi chán mới chịu lên giường ngủ, Chu Tử Thư như thường lệ, ngồi ở đầu giường ôm laptop đọc truyện cổ tích, hắn sẽ chờ anh ngủ xong, làm việc thêm một lúc, lại xem anh có gặp ác mộng không, tùy lúc mà an ủi. Ôn Khách Hành nghĩ thế nào sáng ra cũng thấy hắn ngủ gục bên giường với tư thế rất khó chịu, dứt khoát bảo:-Hay anh nằm lên giường này luôn đi, giường vẫn còn rộng lắm, ngồi ngủ sáng dậy sẽ bị đau gáy.Tuy Chu Tử Thư không nói nhưng sáng dậy, anh sẽ thấy hắn bẻ cổ vài lần, nếu khuyên hắn sang phòng mình ngủ thì hắn sẽ không chịu. Chu Tử Thư cầu còn không được, trước mặt là bảo bối hắn đặt ở đầu quả tim mà sủng, nhưng mấy ngày vừa qua chỉ được nhìn mà không được chạm.-Thoải mái như vậy, không sợ tôi động chân động tay với cậu?-Hai thằng con trai thì có thể làm gì? Hơn nữa một mĩ nhân như anh phải sợ tôi táy máy chân tay chứ.Nhưng Ôn Khách Hành không tính tới chuyện chính mình khẩn trương đến không ngủ được, trước kia từng trọ cùng phòng với người khác, tim cũng không đập loạn như vậy. Chu Tử Thư thấy hồi lâu mà hơi thở anh vẫn nông, không đều liền dứt khoát ngồi dậy, tựa lên đầu giường.-Vẫn để tôi kể chuyện cổ tích cho cậu đi. Kể xong, tôi sẽ ngủ sau, được không?Ôn Khách Hành nheo nheo mắt cười:-Cuộc sống này thật đẹp, A Nhứ!-Vậy thì cậu phải nắm chặt lấy, hiểu không?Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt tóc anh, lại trầm trầm kể chuyện cổ tích. Xác định Ôn Khách Hành đã ngủ, hắn mới mở tài liệu Tần Cửu Tiêu gửi sang, một bên nhếch mép cười, chỉ có những người hoạt động trong ngành mới có những tài liệu này. Hắn còn biết một tin tốt nữa, người yêu của Ô Khê, Cảnh Bắc Uyên là một cảnh sát quốc tế, không biết anh ta sẽ vui mừng như thế nào khi nhận được tài liệu này. Lão Ôn, đời này, tôi sẽ không để Triệu Kính và Mạc Hoài Dương động đến gia đình cậu.Ôn Khách Hành hiếm khi ngủ dậy muộn, đêm qua không hề gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy, chỗ bên cạnh cũng đã lạnh, không biết người kia dậy từ bao giờ. Nhưng không phải anh tự tỉnh dậy mà là do Nhất Oa nhảy lên giường kéo ống quần anh.-Lão Ôn, cậu dậy rồi?-Ừm, cái mùi... mùi...Ôn Khách Hành quay ra mở hết cửa sổ, rõ ràng ở trong bếp đã có máy hút mùi nhưng không hiểu sao, Chu Tử Thư có thể tạo ra một căn bếp có mùi thập cẩm như vậy. Dưới chân hân cũng đã có thêm mấy túi rác, hôm qua đã đổ rác rồi, đoán chừng mấy cái túi rác này là của sáng nay đi?Ôn Khách Hành đột nhiên bật cười, tiến vào.-Ây ây, cậu đừng vào, ở đây mùi lắm, còn dầu mỡ nữa.-Không vào chẳng lẽ lại ra cầm sẵn bình cứu hỏa tựa cửa nhìn anh?-Cậu hay ha? Tôi học nấu ăn là vì ai hả?Chu Tử Thư quay sang nhìn Ôn Khách Hành, vừa lúc chiếc chảo bùng lửa lên, Chu Tử Thư vội kéo Ôn Khách Hành ra, che chở anh phía sau lưng mình, suýt chút nữa thì khởi động cả hệ thống báo cháy.-Lạ nhỉ, tôi rõ ràng làm đúng công thức mà?Ôn Khách Hành nhìn bàn bếp, sau đó bất lực đỡ trán:-A Nhứ, cái đó là rượi nấu, không phải dầu ăn. Còn nữa, xì dầu với dầu hào không giống nhau, với lại muối I-ốt chứ có phải hạt tiêu xay nhà anh đâu. Anh muốn ăn cay hay định uống nước biển vậy?Ôn Khách Hành bật cười xách hai túi rác lên ấn vào tay Chu Tử Thư:-Anh đi đổ rác trước đi, về sẽ có bữa sáng.Chu Tử Thư uất ức phân bua:-Nhưng mà sáng nay tôi đã đổ rác hai lần rồi.-Há?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com