TruyenHHH.com

Chu Ly Ngoc Day Lua

Tâm trạng của Anh Chiêu hôm nay rất tốt, ít nhất là trước khi mọi chuyện xảy ra.

Nghĩ mà xem, ông đã chăm chỉ canh giữ cổng núi Côn Lôn suốt nhiều năm, không dám lơ là. Dù mấy đồng nghiệp ngớ ngẩn bị dụ dỗ, nhưng trước khi rời đi, ông cũng miễn cưỡng áp chế được oán khí trong cơ thể con khỉ trắng nhỏ. Phần còn lại, giao cho bọn trẻ lo liệu.

Ly Luân và Triệu Viễn Chu đều là những đứa trẻ mà ông nhìn lớn lên. Dù vài năm trước, ông không trông coi kỹ, hai đứa lại trở mặt thành thù. Nhưng đánh thì cũng đánh rồi, mắng thì cũng mắng rồi, hiểu lầm sớm muộn gì cũng sẽ được hóa giải. Đại Hoang sẽ không sụp đổ hoàn toàn, chúng nó đều là những đứa trẻ tốt.

Chỉ là, với đứa cháu trai Anh Lỗi của mình, ông vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Hy vọng rằng, Ly Luân và Triệu Viễn Chu nể mặt ông mà bảo vệ thằng nhỏ một chút.

Kể từ khi đến Địa Phủ, ông có thể nhận được hương khói và tiền giấy mà Anh Lỗi dâng lên, cuộc sống cũng coi như thoải mái. Hàng ngày đi dạo quanh quẩn, trêu chọc quỷ hồn, nhìn những cô hồn dã quỷ không chịu đầu thai trên cầu Nại Hà bị Mạnh Bà tẩn một trận và đổ canh, ngày tháng trôi qua thật nhàn nhã.

Nhưng mấy ngày gần đây, ông không nhận được hương khói nữa. Anh Chiêu nghĩ: Chắc thằng nhỏ bận cứu Đại Hoang rồi, không rảnh nhớ đến ông già này. Đúng là cháu gấu trúc của ta vẫn tốt nhất, còn hai thằng nhóc kia, chẳng bao giờ nghĩ đến ta.

Thế nhưng, vào ngày không nhận được hương khói thứ n, khi đang thong thả đi dạo bên cầu Nại Hà, Anh Chiêu vô tình liếc thấy thằng cháu ngốc Anh Lỗi của mình, toàn thân bẩn thỉu, ánh mắt đờ đẫn, xếp hàng trong đám cô hồn dã quỷ.

Điều này làm Anh Chiêu sợ hết hồn, lập tức kéo thằng cháu ngốc ra khỏi hàng. Đưa về nhà, phát hiện thằng bé vẫn ngơ ngẩn như vậy.

Anh Chiêu vuốt râu, lấy roi mây ra. "Vút" một tiếng, Anh Lỗi lập tức tỉnh hồn.

"Á——!" Anh Lỗi ôm tay kêu đau:
"Đau quá! Ai đánh ta vậy? Chết rồi mà vẫn đau nữa..."

Anh Chiêu chống hông, trừng mắt:
"Thằng nhóc thối, còn ai nữa ngoài gia gia của mày! Sao mày lại chết? Ông không muốn thấy mày ở đây! Nếu không phải ông nhanh mắt tay lẹ, mày đã đi đầu thai rồi!"

Anh Lỗi ngẩn ngơ nhìn ông nội đang mắng mình, mắt đỏ hoe, lao tới ôm chặt lấy ông, há miệng khóc rống:
"Hức hức hức——ông ơi! Con nhớ ông quá! Con đau lắm! Cái tên Ly Luân đó, hắn không có chút tình nghĩa nào! Con tưởng hắn sẽ không giết con thật, nên con lao tới đẩy Tiểu Trác đại nhân ra. Kết quả là, con đến gặp ông rồi, ông ơi hức hức hức..."

Cây roi trong tay Anh Chiêu giơ lên rồi lại hạ xuống.

Ông thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ trách đứa cháu nhỏ của mình. Ông nhẹ nhàng ôm Anh Lỗi, nói:
"Thằng nhóc này, tuổi còn nhỏ, làm anh hùng cái gì. Ông chỉ mong mày được bình an thôi."

Anh Lỗi nức nở trách móc:
"Ông~ Con thành thế này rồi, ông còn nói con..."

Anh Chiêu xoa đầu cháu, khen ngợi:
"Anh Lỗi à, làm tốt lắm. Ông tự hào về mày. Đừng khóc nữa, ông tết tóc lại cho mày."

Anh Chiêu vốn nghĩ, mình và cháu trai nương tựa nhau ở Địa Phủ cũng tốt. Nhưng tiếc thay, ông không thoát khỏi số phận bị đám nhóc con quấy rầy.

Chỉ sau vài ngày tìm lại Anh Lỗi, khi đi dạo, sáng ông nhặt được một cây hòe nhỏ, chiều lại lượm về một con khỉ.

Mỗi tay ông xách một đứa, mang cả hai về nhà. Ông bảo cả ba đứng xếp hàng, chống hông chỉ vào bọn chúng:
"Ba đứa bây! Có phải tụi bây muốn chọc ông tức chết không? Bày đặt tụ tập, rủ nhau xuống đây hả? Chuyện gì vậy? Triệu Viễn Chu và Ly Luân, hai đứa tính đồng quy vu tận sao? Nói đi! Ba đứa không ra gì này."

Ba đứa ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Ly Luân nhìn Anh Lỗi, người bị mình giết, rồi lại nhìn Anh Chiêu đang giận sôi. Y cảm thấy hơi chột dạ, nhỏ giọng nói:
"Không phải đâu... Con và Triệu Viễn Chu... đã hòa giải... đúng không? Sau đó con dùng hết sức để hiện thân, giúp hắn đối phó với Ôn Tông Du..."

Nói được nửa chừng, Ly Luân chợt nhận ra:
"Không đúng! Triệu Viễn Chu, ta đã truyền yêu lực của mình cho ngươi và Trác Dực Thần rồi mà, chẳng lẽ không đánh bại được hắn? Sao ngươi cũng chết rồi?!"

Anh Chiêu tay cầm roi mây, tay ôm ngực, đau lòng trách móc:
"Chỉ một Ôn Tông Du, một phàm nhân nhỏ bé, mà đã kéo cả hai đứa bây xuống nước! Có phải quá lâu không tu luyện nên thành phế vật rồi không hả?"

Triệu Viễn Chu liên tục xua tay, giải thích:
"Ông... không đúng, Anh Chiêu gia gia, nghe con nói đã. Ôn Tông Du dựa vào Phụng Châu, sở hữu khả năng niết bàn tái sinh của phượng hoàng, giết mãi không chết. May mà con thông minh, cuối cùng cũng hạ được hắn."

"Thế sao mày chết? Khai thật ra!"

"Ôn Tông Du muốn biến cả thành thành yêu, Thần Nữ Bạch Trạch định hiến tế bản thân để cứu mạng bách tính. Con nghĩ không được! Bạch Trạch lệnh chưa xác định chủ nhân tiếp theo, thế là con liều mình vì nghĩa, giải cứu bách tính khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Rồi con vừa mở mắt ra đã thấy ông. Con chết vì thiên hạ thương sinh, ông không được đánh con đâu."

Thấy cơn giận của Anh Chiêu càng lúc càng lớn, Triệu Viễn Chu vội vàng xin tha.

Anh Chiêu cảm thấy lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, ông giơ roi mây quật mạnh vào ba đứa nhóc không ra gì:
"Ông nuôi tụi bây cực khổ lớn lên, là để nhìn tụi bây xếp hàng chơi trò chết chóc trước mặt ông à?! Đồ nhóc hư, hôm nay không đứa nào thoát được đâu."

Ba con yêu quái ôm đầu bỏ chạy, Anh Lỗi ấm ức la lên:
"Ông ơi, không được gom cả đám đánh chứ!"

Kết quả, cả ba đều bị đánh một trận no đòn. Sau đó, chúng lại ngồi xếp hàng chỉnh tề, để Anh Chiêu cột tóc tết bím.

Triệu Viễn Chu nghịch quả cầu lông đã lâu không thấy xuất hiện trên đầu mình, chợt hỏi:
"Chúng ta đều chết cả rồi, ai thắp hương cho Anh Chiêu gia gia đây? Chúng ta còn tiền không?"

Anh Chiêu không thèm nhìn, đáp lại bằng giọng không vui:
"Trừ Anh Lỗi ra, lúc tụi bây còn sống, tao có thấy tụi bây thắp hương đâu."

Triệu Viễn Chu và Ly Luân ngượng ngùng giải thích:
"Chúng con... bận mà."

Anh Lỗi tiếp lời:
"Hy vọng Tiểu Trác đại nhân và mọi người sẽ nhớ đến chúng ta mà thắp hương. Nếu không thì chúng ta thật sự thành ma nghèo mất thôi."

Anh Chiêu nói:
"Yên tâm đi, không đến nỗi đâu. Hồi đó nuôi tụi bây, tao cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền."

Dù đã chết, nhưng chết rồi vẫn được đoàn tụ, thế cũng tốt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com