TruyenHHH.com

Chu Hoang De Nhat Hoang Hau

Mọi người đều biết, Thương Vương và Kiếm Thánh đều là những nhân vật lợi hại nổi danh khắp đại lục, trước khi Hoàng Thiếu Thiên xuyên vào thân thể này, chủ nhân thân thể cũng từng có ý muốn tìm Chu Trạch Giai tỉ thí một phen, tuy hiện tại y và người kia là hai linh hồn khác nhau, bất quá bản năng sát thủ lại thêm tính cách có chút trẻ con, Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên cũng muốn thỉnh giáo qua.

Hơn nữa, ở Đông cung Luân Hồi không giống với Đông cung Lam Vũ ngày trước nếu muốn là có thể tìm Dụ Văn Châu nháo, Thái tử phi đại nhân sớm đã nhàm chán muốn chết, mà Thái tử điện hạ ngày ngày bận rộn phê duyệt tấu chương, hiển nhiên không có thời gian rảnh bồi y làm loạn, khiến Hoàng Thiếu Thiên lại càng thêm phiền lòng. Tuy là nói có Chu Trạch Giai lúc nào cũng trầm mặc lãnh đạm ở cạnh cũng không vui hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất còn có người nghe y nói chuyện a!!!

Hoàng Thiếu Thiên oán hận, công chức cổ đại hình như bận rộn quá mức cần thiết rồi.

Bất quá, sáng nay tỉnh dậy, Hoàng Thiếu Thiên lại phá lệ nhìn thấy Chu Trạch Giai bên người.

Là nhìn thấy Chu Trạch Giai đó!

Vốn dĩ trước đây, vào thời điểm y tỉnh lại Chu Trạch Giai đều sớm không thấy bóng, nếu không phải lâm triều cũng là phê duyệt tấu chương, thế nên khi nhìn thấy hắn, Hoàng Thiếu Thiên là một trận kinh hỉ, nghiêm túc tự hỏi nhân sinh có phải đảo lộn rồi không?

Bất quá, kinh hỉ thì cứ kinh hỉ, Thái tử phi vốn nhàm chán muốn điên của chúng ta phi thường dũng cảm hướng về Thương Vương đại nhân, hùng hồn hạ chiến thư: "Chu Trạch Giai, mấy ngày này ta thực nhàm chán a, ngươi không có ở đây liền không ai theo bồi ta nói chuyện hết. Mà hôm nay dù sao ngươi cũng rảnh đúng không, chúng ta có thể hay không quyết đấu một trận?"

Chu Trạch Giai trầm mặc, ngoại trừ việc Hoàng Thiếu Thiên nói y nhàm chán thì nửa chữ hắn cũng không hiểu, có điều mấy chuyện đấy quan trọng sao, chỉ cần y có thể vui vẻ là được rồi.

Hoàng Thiếu Thiên thấy hắn không nói tiếng nào, còn cho rằng hắn không đồng ý, sốt ruột giải thích thêm: "Cái kia, cũng không phải là đánh tới đồng vu quy tận, có điều chúng ta vẫn được tôn xưng là Thương Vương cùng Kiếm Thánh bất khả chiến bại, ta chỉ muốn biết rốt cục thương của ngươi lợi hại hay kiếm của ta nhanh hơn mà thôi."

Chu Trạch Giai nghe y giải thích như vậy, vốn cũng không muốn đồng ý, dù sao hắn yêu thương y còn không kịp, làm sao lại không dưng động thủ động cước huyên náo một trận? Bất quá nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên hai mắt sáng rực chờ mong, lời cự tuyệt đã tới bên môi vẫn chẳng thể thốt ra được, cuối cùng đành đáp ứng thuận theo y nháo.

Coi như hắn ngại phiền phức, nhưng có thể đổi được nụ cười rạng rỡ của Hoàng Thiếu Thiên thì chút phiền phức này cũng rất đáng.

Thế nên, sau đó mới có một màn ở Diễn Võ lâu.

Diễn Võ lâu tọa ở phía Bắc Hoàng cung Luân Hồi, ý tại mặt chữ, đây là nơi để võ sĩ Hoàng cung Luân Hồi tới luận võ so tài. Nơi này không phải là quá lớn, ở chính giữa bố trí một võ đài, bốn phía đều có rào chắn cùng bậc thang dẫn lên đài, bất quá với những võ sĩ luyện theo võ học chân chính, những bậc thang này chỉ là xây thêm cho đỡ mất tự nhiên mà thôi. Đối diện với võ đài là vị trí cho người xem cùng giám khảo được chia thành nhiều cấp bậc, ở nơi cao hơn sẽ dành cho Vương tôn Hoàng tộc, cùng những vị Tướng quân vị thế hơn người, còn lại hầu hết sẽ là khoảng trống cho những binh sĩ bình thường đứng xem.

Tin Thái tử cùng Thái tử phi đến Diễn Võ lâu rất nhanh được truyền đi, thế nhưng qua quá trình một truyền mười mười truyền trăm không thể tránh khỏi có tam sao thất bản, ban đầu vốn là Thái tử phi muốn cùng Thái tử so tài, sau đó lại thành Thái tử phi vốn được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo không để Thái tử vào mắt, muốn dùng tuyệt học võ nghệ để làm hắn mất mặt... Tới khi tin tức truyền đến tai Hoàng đế bất tri bất giác đã trở thành, Thái tử mải lo chính vụ không quan tâm đến Thái tử phi, tình cảm hai người bất hòa nên tới Diễn Võ lâu ước chiến giải quyết một lần...

Luân Hồi Hoàng đế sau khi nghe tin trong lòng không yên, cũng chẳng có tâm trạng phê duyệt tấu chương nữa, trực tiếp đi tới Diễn Võ lâu xác nhận thực hư thế nào.

Khi người ta nóng vội sẽ không có thời gian suy nghĩ thấu đáo, Hoàng đế hẳn là vì lo lắng cho Thái tử cùng Hoàng tức của mình mà quên mất, Diễn Võ lâu đơn thuần chỉ là nơi so tài, còn nếu như muốn quyết chiến đối đầu thì hẳn phải kí giấy sinh tử, có người làm chứng rồi mới lên đài...

Mà hiện tại ở Diễn Võ lâu, hai chính chủ hoàn toàn không biết chỉ từ chuyện Hoàng Thiếu Thiên vì nhàm chán muốn luận võ với Chu Trạch Giai sau khi qua miệng người khác chưa tới một khắc đã trở thành đao kiếm tương tàn.

Bất quá, nếu có biết thì thế nào? Hoàng Thiếu Thiên là ai chứ, trên chiến trường y là Kiếm Thánh nhưng cũng là Yêu Đao, hơn nữa lại cực kì nghiêm túc tuân theo chủ nghĩa cơ hội, tuy bình thường y có điểm thành thật sáng lạn, có điều, người càng thân thiện hay cười lại càng đáng sợ hay sao? Cách xử thế của y quả thật tình nghĩa vẹn toàn, nhưng đồng thời, y cũng luôn tự tin và bình thản tới mức vô tình vô nghĩa, tuyệt đối sẽ không để những chuyện bên ngoài ảnh hưởng tới tâm tư của mình, người như vậy, có thể nào bị dao động đây?

Hay nói cách khác, có thể khiến y dao động, ắt hẳn ngươi phải chiếm địa vị rất lớn trong lòng y.

"Thương Vương đại nhân, ngươi nhất định không được nể mặt ta mà hạ thủ lưu tình đâu đấy." Hoàng Thiếu Thiên nhìn Chu Trạch Giai phía đối diện một thân khôi giáp chiến bào, trong tay là lam hồng song thương Hoang Hỏa cùng Toái Sương, ngữ khí thập phần nghiêm túc nói.

"Ân."

Danh tiếng Kiếm Thánh đâu phải mới ngày một ngày hai, Chu Trạch Giai cho dù chỉ là theo bồi y vui vẻ cũng sao dám coi thường. Huống hồ, Hoàng Thiếu Thiên sau khi rũ bỏ y phục công tử quý khí, khoác lên khôi giáp bạch kim cũng uy nghiêm lẫm liệt hơn bình thường nhiều lắm, đáy mắt y vẫn loan loan ý cười như không che giấu nổi một tia tự tin giảo hoạt, mái tóc buộc cao lệch sang một bên phiêu phiêu theo gió cùng khiến y thêm phần kiêu hãnh bức nhân, Chu Trạch Giai thế nào có thể lơ là đây?

"Hảo, tuy nói chúng ta phu thê hòa hợp, nhưng ngươi nhất định phải hảo hảo cùng ta giao chiến, nếu không ta nhất định sẽ giận a."

Hoàng Thiếu Thiên theo đúng chuẩn mực ôm quyền thi lễ, sau đó trở về tư thế vững vàng nắm lấy Băng Vũ của mình, đột nhiên xông tới phía Chu Trạch Giai. Chu Trạch Giai thấy nguy không loạn, võ nghệ cũng tựa như tính cách của hắn, hắn không vội tiến công mà hướng lam thương lên chặn lại đường kiếm của Hoàng Thiếu Thiên, ngay sau đó tay trái khẽ động, Hoang Hỏa như vũ bão đâm về phía y. Hoàng Thiếu Thiên là ai, lẽ nào để người khác chiếm tiện nghi của mình sao, y nhanh chóng lùi lại tới tận hàng rào mới dừng lại, chân cũng lấy đó làm điểm tựa để lần nữa tiến công, Băng Vũ mạnh mẽ vung lên chém về phía Chu Trạch Giai. Chu Trạch Giai cho dù không tấn công nhiều nhưng cũng không coi là ở thế hạ phong, trên môi vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt vừa bình tĩnh tiếp chiêu vừa xuất ra công kích.

Hơn ba mươi chiêu đánh ra, bất quá cũng chỉ là trôi qua có mấy giây đồng hồ, quả thực cao thủ so chiêu khác với người bình thường nhiều lắm.

Mà theo bước hai người so tài, người xem càng lúc càng tới vây quanh nhiều hơn, im lặng thỉnh giáo có nghị luận ồn ào có, nhưng chung quy ai cũng hết sức mở lớn mắt nhìn hai người hoa chiêu biến hóa không ngừng. Đừng đùa, Thương Vương và Kiếm Thánh đồng thời luận võ, đây chính là ngàn năm có một a.

"Haha, không hổ là Thương Vương đại nhân, xem ra miến(*) của ngươi cũng không ít a." Hoàng Thiếu Thiên cũng không ngại người tới vây xẹm, tùy ý đùa giỡn. Bản thân y vốn là người thích nói chuyện, chẳng qua khi còn ở thế giới của mình còn có kiêng kị trong lúc nào nhiệm vụ chẳng may để lộ điều gì bất lợi cho Lam Vũ, nhưng đã ở đây rồi, y cũng chẳng còn vướng bận gì nữa, tính cách "nói lao" cũng vì thế bày ra không thèm che giấu. Xét về phương diện này, Kiếm Thánh cũng được coi là một đại tài, lời còn chưa dứt, đại chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn đã hướng tới trước mắt Chu Trạch Giai, mà trong suốt quá trình tung chiêu, hình như miệng của Thái tử phi không cần dừng lấy một giây để nghỉ mệt đúng không?

Chu Trạch Giai vừa nghe rõ những lời này, ý cười cũng không vì thế mà mất đi, hoàn toàn không nhìn ra hắn đến cùng là vừa lòng hay phật ý. Đại chiêu đánh tới cũng không khiến hắn thay đổi sắc mặt, vẫn là dùng phương thức bình đạm ôn hòa nhưng cũng quyết tuyệt dứt khoát để giải quyết hiểm cảnh.

Hai người đánh tới thoải mái, hoàn toàn chìm đắm trong không gian của mình, không ai ngờ được cũng chính lúc này, sát ý mang theo hàn khí thấu xương đang lặng lẽ tiến tới phía họ.

"Cẩn thận!!!"

Có người hét lên, ngay sau đó, là thanh âm chói tai của tiếng mũi tên xuyên qua khôi giáp da thịt, máu tươi hoa lệ thập phần chói mắt cũng từ đó mà bắn ra bốn phía, tiên diễm quỷ dị đến gai người.

.

(*) Trong tiếng Trung, "fan" và "miến" đọc gần gần giống nhau, nên ở đây Kiếm Thánh đại nhân nhà chúng ta là đang chơi chữ.


--- End Chương 7 ---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com