TruyenHHH.com

Chu Bach Abo Tro Choi Ma Soi

Lúc Bạch Vũ tỉnh lại thì đồng hồ con lắc trong lâu đài vừa điểm không giờ, tiếng sóng biển ầm ầm vang lên văng vẳng bên tai, đầu cậu ong ong như búa nổ vì vẫn chưa kịp nhớ hết những gì vừa xảy ra. Một đôi mắt to tròn cứ chòng chọc nhìn vào khiến cho cậu giật bắn mình. Nếu là vài ngày trước Bạch Vũ có nằm mơ cũng không ngờ rằng có ngày mình được nhìn thấy ảnh đế bằng xương bằng thịt. Cậu hoảng hốt lùi về sau một chút, Chu Nhất Long chỉ cười nhẹ, cũng không có ý định chạm vào cậu để an ủi. Sau khi định thần, cậu mới nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà lạnh toát, trên đầu là vài con ruồi nhặng đang tung tăng nhảy nhót.

"Đúng lúc lắm! Em dậy rồi à?" Chu Nhất Long vẫn giữ một khoảng cách nhất định, phân định ranh giới Alpha và Omega.

Từ khi anh nổi danh trong giới điện ảnh, Bạch Vũ đã gần như phát cuồng và si mê chàng trai Alpha xinh đẹp trước mặt. Mỗi giây mỗi phút Chu Nhất Long xuất hiện trên màn ảnh cũng đã tính bằng tiền triệu, số tiền cát xê cả năm trời của cậu cũng chẳng bằng năm giây người nọ xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Có ai mà ngờ được, đến khi một diễn viên tuyến 18 như cậu gặp được thần tượng lại là trong hoàn cảnh éo le như trong phim kinh dị thế này.

"Bạn anh, anh chàng cao cao tên Bành Quán Anh từng xuất hiện hiện trên báo Thời Thượng, cậu ấy đang kéo xác ra biển chôn." Chu Nhất Long mỉm cười đầy vô hại, giọng bình thản đến mức làm người ta bức bối "Biết sao được, cậu ta là một kẻ cuồng sạch sẽ."

Từ nhỏ Bạch Vũ đã không thích bầu không khí tang tóc của đám tang, cha cậu hay bảo khi một người đi xa thì sẽ kéo vô vàn những oan hồn đến tụ tập. Giữa màn đêm cao vời vợi, sóng biển ào ạt đánh vào bãi cát trắng. Lúc Bạch Vũ và Chu Nhất Long cùng đến thì một đám mười người đang quây thành một vòng tròn lớn.

Ở giữa đám người, Bành Quán vẫn hằn hộc đang im lặng đào hố chôn người. Cái hố chỉ vừa đủ để ném toàn bộ nội tạng và xương người của nhân viên kỹ thuật xuống dưới. Nữ diễn viên tên Manh Nhi thì thét lên sợ hãi rồi được nam minh tinh Lý Dịch Phong dìu vào trong lâu đài cũ kĩ, góc nhìn của Bạch Vũ vừa hay thấy được nam siêu sao đang xoa mông cô gái kia.

Thế giới quan của cậu đối với nữ thần bạch nguyệt quang ngây thơ trong sáng bỗng chốc sụp đổ. Ông lão đạo diễn họ Tạ và biên kịch họ Trần cũng vào trong lâu đài khi mùi xác chết thối rữa bắt đầu bốc lên. Cô nàng Tống Tố chỉ tấm tắc một câu "Tội Nghiệp..." rồi cứ thế mà rời đi cùng đạo diễn Tạ.

"Nếu có thể thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, thì tốt nhất đừng ai hó hé gì về cái chết của hắn." Trên khóe miệng của Bành Quán Anh vẫn còn rơm rớm máu khô của người chết, hai tay đỏ hoét hôi tanh mùi xác chỉ vào cậu lên giọng cảnh cáo.

"Nhưng mà..." Trác Thiên Lâm tính nói gì đó nhưng thấy Bành Quán Anh lườm nên thôi. Điều kỳ quặc là Chu Nhất Long chỉ cười cười, không thèm phê bình gì cả.

"Tính cách gia trường và ngang ngược này y hệt vai Phó Thận Hành của ngươi. Có bao giờ anh Bành nghĩ đến cảm xúc bi thương của gia đình nam beta kia chưa." Kẻ lên tiếng khiêu khích lại là Ni Ni.

"Có phải cô thấy tôi nhịn cô sáng giờ chưa đủ lịch sự đúng không?" Bành Quán Anh nâng cổ ảo Nghê Ni lên, cô ta cười đầy khinh bỉ đẩy anh với sức lực của một Alpha nữ kèm theo một cú tát ngay mặt.

"Đừng chạm vào tôi, cái mặt tôi anh không đền nổi đâu. Chỉ là một diễn viên hang 3 quen biết chút xíu người nổi tiếng đã vênh mặt hay sao? Có giỏi thì sống sót thoát khỏi hòn đảo đi rồi nói tiếp."

Cứ tưởng là một kẻ háo thắng như Bành Quán Anh sẽ phản ứng hằn hộc ăn thua đủ với nàng ảnh hậu kiêu kỳ này, nhưng không, Bạch Vũ đã lầm. Anh ta chỉ nhìn Ni Ni rời đi với vẻ chán ghét tột độ, ném chiếc xẻng lên bờ cát rồi cất bước về lâu đài. Lập tức nhóm bạn của anh cũng đi theo, Chu Nhất Long chỉ thì thầm nhỏ vào tai cậu một câu "Em phải tự tìm đồng minh cho mình nếu không muốn bị bỏ phiếu tử vào ngày mai." rồi nói gót theo sau hai người bạn thân.

Kẻ đứng còn lại duy nhất trên bãi cát vàng là một gương mặt lạ hoắc, bình thường đến mức nếu ném vào biển người thì sẽ không tìm ra được. Không có pheromone, không phải minh tinh nổi tiếng, không có ngoại hình xuất chúng, nhưng sao đôi mắt một mí cùng hàng lông mi ngang đậm khiến người ta thấy hắn là một người xa cách.

Thứ khiến cậu ngạc nhiên nhất là đứa bé gái năm tuổi núp sau lưng anh chàng kia, cô bé nhìn chằm chằm từ lúc Bành Quán Anh đang chôn xác người mà không hề có chút hoảng sợ nào. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn xuống con gái mình như đang ngầm nhắc nhở rằng "Nhìn cho kỹ vào."

Nhìn người đàn ông mắt một mí cùng đứa con gái vẫn đứng bất động trước nấm mồ sơ sài của nhân viên đoàn phim xấu số, Bạch Vũ tuy không biết người nọ là ai nhưng hết cách nên đành mặt dày đến làm quen. Người nọ mặc áo sơ mi cao cổ cùng quần tây trang trọng, gương mặt lạnh lùng xa cách khiến cho người ta dễ nảy sinh ác cảm, vẻ mặt bình thản mặc cho con gái đang kéo ống quần liên tục vẫn vờ như không biết.

"Anh có vẻ rất tiếc thương người đàn ông này, chồng anh à?" Bạch Vũ vờ như bắt chuyện, liếc nhìn bé gái xinh đẹp mặc váy hồng kia một thoáng rồi thôi.

"Đó là anh trai kết nghĩa của tôi." Anh ta nở một nụ cười châm chọc rồi nói thêm "Nhưng tên khốn kia không nghĩ thế. Đã bất tài còn ra vẻ ta đây cho ai xem chứ."

"A...haha..." Bạch Vũ cười gượng hai tiếng, vờ như mình không nghe vế sau mà làm quen tiếp "Tôi họ Bạch, tên Vũ. Anh và con anh tên gì?"

"Tôi biết cậu, có thấy trên tivi vài lần. Cứ gọi tôi là anh Trương, tuy chúng ta cùng tuổi nhưng tôi vào nghề sớm hơn, dạo gần đây thì bị đóng băng." Anh Trương nở một nụ cười chân thành, đến khi nhắc về đứa con gái đang nghịch dưới chân thì đầy ghẻ lạnh "Con gái? À con bé tên là Lập Tuyết, nó không có họ."

Vừa nghe xong, Bạch Vũ cảm thấy mình với người này không cùng tần số não. Từng đường nét mỹ miều trên gương mặt cô bé đã định sẵn một mỹ nhân trong tương lai, thấy Bạch Vũ cứ nhìn chằm chằm vào bé con dưới chân mình thì anh ta mới hằn hộc bảo "Tiểu Bạch, đừng quan tâm tới nó, nó bị câm."

"Giới giải trí bây giờ toàn người đẹp nhỉ? Mấy cô gái kia ai cũng bốc lửa cả. Tôi rất thích cái cô Ni Ni kia, bảo fan cứng cũng không sai tí nào. Cậu thích cô gái Manh Nhi gì đó đúng không? Đợi đến khi chúng ta trở về đất liền đi, chúng ta sẽ trở thành những nghệ nổi tiếng sau khi thắng ván game này."

Gương mặt của anh Trương bỗng vui vẻ hơn hẳn, miệng vẽ lên một nụ cười đầy tham vọng khi mơ mộng nghĩ đến ngày vụt sáng thành sao hạng A. Cậu như kiếm được mốc xích của vấn đề, hai mắt sáng bừng hỏi lại "Sao anh tới được đây?"

"Có một gã tây mặc vest nói tiếng Trung rất sỏi, bảo rằng chỉ cần tôi sóng sót trong trò chơi ma sói này thì họ sẽ giúp tôi nổi tiếng. Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng họ đã cho tôi lên một trang bìa nổi tiếng. Nếu một mình thì tôi sợ mình khó sống sót nên rủ thêm cục nợ thất bại này. Thằng khốn đó bảo tôi điên rồi, phải, tôi vì nổi tiếng mà muốn điên rồi."

Thấy anh Trương cười như kẻ mất trí, da gà của Bạch Vũ đồng loạt khởi nghĩa, sau một hồi cười trong điên dại, anh chàng nắm tay cậu như thể tri kỷ kiếp trước mà nói đầy âu yếm "Tiểu Bạch sẽ đứng về phe anh Trương mà đúng không?"

Một lời này, cậu không dám nhận cũng không dám từ chối.

Chỉ cần một bước đi sai là vạn kiếp bất phục, huống chi lòng người thì khó đoán. Từ đầu tới cuối cậu đều không biết tên khốn mà anh Trương nhắc đến là ai, cũng như anh từng là nghệ sĩ nổi tiếng cỡ nào trong giới. Thứ cậu duy nhất biết là gã đàn ông mặt lạnh không có ngoại hình này lại có thạm vọng lớn hơn bất kỳ nghệ sĩ nào mà cậu từng biết.

Đến khi lững thững trở về căn phòng có hình đức mẹ Maria giết con lúc sáng, Bạch Vũ vẫn còn lẩn quẩn trong những suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong một ngày đầy chết chóc. Ở trong phòng ngủ vốn bụi bặm đã có người mặc áo choàng ngủ bằng lụa đợi sẵn, người nọ mỉm cười nhìn cậu đầy trìu mến.

"Có biết anh đợi em lâu lắm rồi không? Hôm nay tôi cứu em một mạng thì cũng nên thưởng cho tôi chút gì đúng không?" Bạch Vũ thấy Chu Nhất Long trong phòng thì sợ đến mức tái mét hết cả mặt mày, tay luống cuống đóng sầm cửa lại.

Khi mở cửa ra lần nữa, trên tay Chu Nhất Long đã cầm một bộ áo phông đẩy cậu vào phòng tắm trong phòng. Cậu nào ngờ có ngày mình lại trớ trêu đến mức thị tẩm cho ảnh đế như trong tiểu thuyết ngôn tình ba xu, khi đã tắm rửa sạch sẽ và gột rủa hết những giọt máu khô tanh tưởi của người đã khuất thì cậu vẫn không có đủ dũng khí đối mặt với Chu Nhất Long.

Dáng anh ngồi trong phòng thôi cũng đủ để sánh ngang với tranh thủy mặc, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra cảnh biển nghe thấy tiếng cửa mở thì vội nhìn về cậu. Tay của anh vừa vỗ lên đùi mấy cái, Bạch Vũ sợ sệt không dám bước qua.

"Trong tay em có thuốc độc đủ để giết tôi mà còn sợ sao?" Chu Nhất Long vừa nói xong thì Bạch Vũ ngơ người,mắt khiếp đảm nhìn vào anh như nhìn một con quái vật ba đầu.

"Tại sao anh biết tôi có thuốc độc. Tôi không phải sói." Bạch Vũ cố biện minh, chân vô thức bước đến gần Chu Nhất Long.

Từ thời nguyên thủy, Alpha vốn đã có sức mạnh vượt xa hai giới tính còn lại, không nói không rằng anh ôm eo cậu lật ngược lại khiến cậu bị đè dưới thân anh trên chiếc giường cũ kĩ. Chiếc giường kêu cọt kẹt vài tiếng, nhưng Bạch Vũ hoàn toàn bị giam hãm vào đôi mắt đào hoa của Alpha phía trên.

"Ai nói chỉ có sói mới có độc." Chu Nhất Long cười, xoa xoa chiếc cằm cậu như một cách trêu chọc. Cả người của Bạch Vũ vừa tắm thoang thoảng hương sữa tắm nay lại bốc lên hương Omega ngọt ngào trong không khí đầy ám muội này.

"Đây là quấy rối tình dục. Thả tôi ra." Bạch Vũ vô tình ngửi thấy thấy mùi Alpha trầm hương khiến toàn thân xụi lơ không cử động được.

"Em có biết mấy người khác đang làm gì không? Đây là một hòn đảo vô pháp luật, những kẻ kia đều là người nổi tiếng, họ đang cố tạo quan hệ với nhau. Mà em đoán xem cách tốt nhất hợp tác với nhau ở một nơi vô pháp luật gì?"

Hai mắt Bạch Vũ mở to nhìn Chu Nhất Long như không thể tin được, anh chậm rãi nói tiếp "Cô Manh Nhi em thích đang ở cùng Lý Dịch Phong, cô Ni Ni đang cùng đạo diễn Tạ, bạn của anh cũng đang bận rộn cùng người mà hắn thích. Chẳng lẽ em không muốn kéo nhiều đồng minh để thoát khỏi nơi đảo hoang này sao?"

Bạch Vũ cảm nhận được hương pheromone trầm hương của Chu Nhất Long càng lúc càng nồng, môi anh lúc này đang liếm láp trên phần cổ thon của cậu,từng cú động chạm vô tình của môi lưỡi ướt át trên da khiến cậu thấy sởn hết gai óc.Trong lúc Chu Nhất Long vẫn đang say sưa trêu chọc Omega thì cậu đã giơ ống tiêm thẳng vào cổ anh.

Cậu gằn giọng bảo "Buông ra."

Thấy tay cậu run rẩy liên hồi, Chu Nhất Long cũng không làm khó dễ cậu nữa, vội vàng đứng dậy kéo chiếc áo ngủ cho ngay ngắn rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, anh mỉm cười khích lệ bảo "Vậy thì chúc em may mắn sống sót vào ngày mai."

Đêm đó, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng cậu hoàn toàn không thể ngủ được, trong đầu cậu chỉ toàn những hình ảnh chết chóc của nhân viên kỹ thuật và những lần liếc mắt đưa tình của bọn người mang danh hiệu cao quý minh tinh màn bạc ngoài kia. Cậu cũng nhớ lại những lần Chu Nhất Long thăm dò tiếp cận đối tốt với mình hóa ra cũng chỉ vì muốn kéo mình lên giường làm trò tiêu khiển. Mãi nghĩ ngợi không đâu đến quẩn trí nên khi tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng, Bạch Vũ theo lối mòn bước vào phòng khách hôm qua đã thấy anh Trương bày ra một bàn ăn thịnh soạn, Lập Tuyết thì bận ôm đĩa bánh mì chạy ngược xui.

"Tiểu Bạch, dậy rồi à, mau ăn sáng đi." Anh Trương làm bữa sáng ốp la với bánh mỳ theo kiểu tây, vội nắm tay cậu kéo vào bàn ăn.

Bỗng dưng cậu cảm động đến muốn khóc, ở đây đúng thật chỉ có anh Trương tốt với mình nhất, tuy là lợi dụng nhưng vẫn còn có tình người. Mùi đồ ăn quyến rũ đến mức khiến cậu sôi sùng sục, anh Trương bảo vì tối qua không ngủ được nên đi loanh quanh lâu đài, vô tình tìm thấy phòng bếp không thiếu nguyên liệu gì, nhưng vì thời gian có hạn nên chỉ làm được mấy món đơn giản thế này.

Cậu nhìn một bàn đồ ăn có bánh mỳ, thịt xông khói và salad cùng nước ép cho gần mười người mà cảm thấy thật hổ thẹn. Đây mà là đơn giản dữ chưa?

"Anh Trương hay thức sớm nấu đồ ăn sáng lắm à? Chắc vợ anh phải hạnh phúc lắm." Bạch Vũ nhét miếng thịt xông khói vào miệng mà vô cùng mãn nguyện.

Anh Trương mặt lạnh như tiền, cười cười đáp "Vợ à? Trước đây thì bị ép buộc, giờ thành thói quen." Những lời của anh Trương từ trước tới giờ hoàn toàn đều khiến Bạch Vũ không hiểu nổi và cậu cũng chẳng buồn đi tìm nguồn gốc sâu xa của nó.

Những người còn lại lúc tụ họp vào bàn ăn đều tấm tắc khen ngon, Lập Tuyết bị câm cũng được mấy người với cái tôi cao ngút ngàn này mở miệng vàng khen đẹp gái vì miếng ăn tồi tàn. Kẻ duy nhất im mồm ăn từ đầu đến cuối mà không mở miệng nửa lời là Bành Quán Anh, hắn im lặng có gì trước mặt là cứ tống thẳng hết vào miệng.

Đạo diễn Tạ sau một đêm vui vẻ với người đẹp vẫn còn hương phấn, nhìn anh Trương từ trên xuống dưới rồi liếm môi "Cậu Trương tự dưng biến mất khỏi showbiz làm tôi buồn lắm, có nhã hứng tham gia bộ phim trinh thám sắp tới của tôi không? Mùi hương vani của cậu trước đây rất ngọt, một Omega nam đem theo con gái cũng không dễ dàng gì, có nhã hứng ghé phòng tôi tối nay để bàn bạc về phim sắp tới không?"

Một tiếng xoảng chói tai vang lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về chiếc ly thủy tinh vỡ trong tay Bành Quán Anh. Anh chàng Alpha vốn bình thường gia trưởng lúc này không rõ đang nghĩ gì mà bẻ đôi chiếc muỗng bên tay trái, Trác Thiên Lâm vội vàng giải thích "Bạn tôi có chút đau bụng, mọi người thông cảm ăn tiếp đi."

Nhưng tất nhiên là không ai ăn tiếp nổi, đạo diễn Tạ cũng biết là mình sai nên chỉ dám cúi đầu xuống ăn trong im lặng. Lập Tuyết nhiều lần nhéo nhéo cổ tay Bạch Vũ bên cạnh, cậu nhíu mày nhìn mấy cử chỉ thủ ngữ khó hiểu của cô bé dưới bàn, cậu lắc tay bảo không hiểu.

Đôi mắt cô bé hơi rơm rớm lệ, Bạch Vũ bất lực nhìn sang thì thấy anh Trương từ đầu đến cuối đều không động vào bữa sáng.

"Sao anh chưa ăn? Anh không khỏe à? Không ăn là không có sức đâu." Bạch Vũ tốt bụng hỏi, anh Trương chỉ ừm một tiếng miễn cưỡng.

Một miếng ốp la vừa bỏ vào miệng đã khiến anh ta phải bụm miệng lại như muốn nôn ra, anh tao nhã lau miệng bằng khăn rồi khàn giọng cố che đậy cảm giác tanh tưởi mà đáp "Xin lỗi, tôi có chút đau dạ dày vào buổi sáng."

Sau khi đã ăn sáng và dọn dẹp đâu vào đó, mọi người trò chuyện về một số dự án sắp tới để che đậy khoảng thời chết chóc đang dần rút ngắn. Tiếng cười đùa rôm rả tắt lịm khi đồng hồ trên tay mọi người đồng loạt kêu vang báo hiệu thời gian tám giờ sáng đã điểm, thời gian chết chóc bắt đầu. Trên màn hình đồng hồ điện tử là cái tên từng người một để bỏ phiếu cho kẻ bị kết án tử xui xẻo sắp tới.

"Có ai muốn bắt đầu trước không? Giải thích xem đêm qua mọi người đã ở đâu và làm gì? Ai là người đã suýt giết Manh Nhi?." Lý Dịch phong bình thường ngã ngớn nay cũng chịu ngồi đàng hoàng trên ghế.

"Như mọi người đã biết, hôm qua sau khi rời phòng sinh hoạt, tôi có đi tham quan lâu đài, phòng của tôi nằm ở tít bên tầng ba, hơn nữa lúc đó có Lập tuyết bên cạnh. Làm sao tôi là sói, lại ra tay giết người trước mặt con gái mình. Đêm qua thì Lập Tuyêt cả đêm không ngủ nên tôi cũng thức cùng con bé. Làm cha đơn thân không dễ dàng gì." Anh Trương là người đầu tiên thành thật, túi mắt gấu trúc cùng làn da xanh xao, kết hợp với biểu hiện buồn nôn lúc ban sáng làm Bạch Vũ không mảy may nghi ngờ gì.

"Đêm qua tôi có trò chuyện cùng Nhất Long và Thiên Lâm. Tôi làm chứng cho họ. Còn cậu Bạch?" Bành Quán Anh nhìn về phía Bạch Vũ đầy cảnh giác.

"Đêm qua tôi ở trong phòng một mình." Bạch Vũ biết nói ra lời này sẽ khiến họ dè chừng mình hơn nhưng cậu không còn cách nào bảo đêm qua Chu Nhất Long quấy rối mình.

Cũng may là Chu Nhất Long cũng thuận nước đẩy thuyền lên tiếng "Đêm qua tôi có đi ngang phòng cậu Bạch, em ấy thật sự ngủ rất ngon."

Nói xong, Alpha ảnh đế lại quay sang Manh Nhi đang ngồi cạnh Lý Dịch Phong mà bảo "Cô Manh phước lớn mạng lớn, bị sói ám sát không thành. Người gặp đại nạn không chết, ắt có hậu phúc."

Manh Nhi mím chặt môi lại, gương mặt bỗng chốc trắng như giấy, miệng gượng cười bảo "Đúng vậy, tôi rất may mắn."

Ni Ni im ắng nãy giờ bỗng chốc nhìn sang Tống Tố đang bụm miệng cười trong lúc lựa chọn ra người chết thì khó chịu hỏi "Có gì đáng cười à? Cô có biết giờ đang là thời điểm gì không?"

"Tôi cười vì đêm qua cô Manh Nhi và ảnh hậu Ni Ni đây rên lớn quá. Chắc đêm qua vui vẻ cùng hai ông lớn vui lắm nhỉ? Không biết ảnh hậu đêm nay thị tẩm tiếp ai đây? Ảnh đế à?"

"Cô đang nói nhảm gì vậy?" Ni Ni siết chặt tay thành nắm đấm, suýt chút nữa đã lao vào tẩn cho cô gái trẻ kiêu kỳ kia một trận.

"Sao hả? Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ à?" Tống Tố gan dạ bồi thêm một cú "Nghe bảo nữ chính phim thi Cannes sắp tới đã ký cho cô trên giường đạo diễn Tạ rồi mà. Nữ Alpha xinh đẹp ấy vậy mà khuất phục bởi một ông lão Beta già béo sao?"

"Con khốn! Đừng tưởng tao không biết mày bước ra từ phòng ngủ của gã họ Bành kia, mày đang giả vờ thanh cao trước mặt ai." Ni Ni tiếp chiêu, mọi người dồn mắt về phía Bành Quán Anh hóng chuyện, khung cảnh chẳng khác nào mấy mụ bán cá ngoài chợ đang ẩu đả với nhau.

"Cô nói xạo cho ai nghe. Nếu tôi vào phòng Bành ca sao lại nghe lén được cuộc trao đổi tài nguyên trên giường của cô và đạo diễn Tạ, biết được Manh Nhi đêm qua bị gã Phong này chơi trò bạo dâm."

Gương mặt của bốn con người bị chỉ mặt rất đặc sắc, có kẻ sợ sệt, có kẻ dửng dưng như không có gì, có kẻ nghiến răng nghiến lợi, có kẻ tức đến xì khói. Giờ thì Bạch vũ mới để ý trên cổ tay của Manh Nhi có mấy dấu bầm tím khó coi, thấy cô nhìn lại mình với ánh mắt cầu cứu, cậu lại mủi lòng.

Chu Nhất Long đập bàn một cái rầm, liếc mắt nhìn từng người một mà gằn giọng nhắc nhở "Tôi không cần biết mấy người ngủ với ai. Thời gian đếm ngược bầu chọn sắp hết rồi."

"Hiện tại tôi có một ý kiến, chúng ta có mười hai người, nếu chúng ta bình chọn chính mình thì tỷ số sẽ hòa, không ai phải chết. Để tôi xem coi kẻ đứng sau trò chơi này có thể làm gì được chúng ta." Trác Thiên Lâm bình thường nhút nhát nay lại can đảm đứng ra đưa ý kiến.

Trong lúc mọi người còn hơi lưỡng lự, thời gian đếm ngược chỉ còn năm phút, Bạch Vũ không suy nghĩ nhiều mà chọn tên mình rồi bảo "Tôi đồng ý".

Chu Nhất Long phì cười nhìn cậu, giơ chiếc đồng hồ đã nhấn sẵn tên mình lên rồi đáp "Tôi rất thích phim của mọi người, chúng ta cùng nhau trở về."

Bành Quán Anh miễn cưỡng nhấn tên mình trên đồng hồ rồi bảo "Thiên Lâm ngu ngốc, cậu có chắc mọi người dễ dàng từ bỏ quyền lợi được sống của mình không?"

Đến khi tiếng tích tắt của đồng hồ giám sát ngưng bặt, ba mươi phút đếm ngược kết thúc, mọi người đều an toàn sống sót thì bỗng dưng giọng nói máy móc vang lên.

"Trương Vũ Kiếm và Tống Tố đều có số phiếu bầu cao nhất là hai, mời hai người đứng lên." Trên màn hình điện tử lúc này chỉ còn có cái tên của hai người họ.

Tống Tố như phát điên lên, chỉ thẳng mặt vào Ni Ni mà nói "Là mày chọn tao đúng không? Con điếm dơ bẩn."

"Chứng cứ đâu? Thời buổi này nói suông ai mà tin." Ni Ni cũng thét lên như loa phát thanh.

Nếu bất kỳ ai trong căn phòng này đứng lên thì Bạch Vũ sẽ không bất ngờ, tuy nhiên người bị chơi khăm lại là anh Trương, người hiền lành nấu bữa sáng cho mọi người.

Trương Vũ Kiếm chậm chạp đứng dậy trước bao nhiêu con mắt soi mói, anh cúi gằm mặt xuống rồi nói nhỏ "Tôi là cha đơn thân, tôi phải nuôi đứa con gái câm. Tôi chưa đủ khốn khổ hay sao mà lại bầu cho tôi."

"Giờ thì mọi người nhanh chóng bầu cho kẻ phải chết. Mười giây đếm ngược bắt đầu!"

Lúc này thì cả đám người thì thầm to nhỏ, nhìn hai người bị đứng như kỳ quan. Chu Nhất Long ngồi gần Bạch Vũ nhất kề sát vào mặt cậu nói nhỏ "Chắc em đang thắc mắc ai bầu cho anh Trương tốt bụng của em đúng không?"

Với mỗi cú chạm của Chu Nhất Long, Bạch Vũ đều sởn hết gai óc, cậu đang tính né ra thì anh đột ngột lên tiếng khiến cậu sững sờ.

"Để anh nói cho em nghe, là đứa con gái câm của hắn đã bầu chọn đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com