TruyenHHH.com

Chonut Baba Van Dang Hoc Tet Toc Cho Toi

8.

Nhìn chằm chằm vào cô bé đối diện đang tập trung ăn kem, Jeong Jihoon bắt đầu quan sát nàng một cách cẩn thận.

Jeong Eunbi là một cô bé rất xinh đẹp, đôi mắt có phần giống Han Wangho hơn, mắt tròn một mí, nửa dưới khuôn mặt lại có phần giống Jeong Jihoon, đặc biệt là hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra khi cười. Han Wangho, người đã vô số lần tiếc nuối hai chiếc răng nanh mèo của Jeong Jihoon, cảm thấy rất đáng yêu; sau đó anh nhanh chóng mua một hộp sữa chua mang đến cho Eunbi, dặn nàng chậm rãi uống trên đường.

''Eunbi, có lẽ con có thể nói cho chúng ta biết baba mama của con làm nghề gì, có giống công việc của chúng ta không?"

''Baba cũng giống baba ở thế giới này là tuyển thủ chuyên nghiệp. Mama là thần tượng, thường xuyên hát nhảy trên sân khấu. Ngoài ra còn có rất nhiều dì gọi Eunbi là bé cưng đã mua rất nhiều đồ chơi cho Eunbi.''

Han Wangho đã suy đoán vô số trường hợp, nhưng không ngờ mình sẽ là thần tượng. Tuy rằng có gương mặt thần tượng, nhưng trình độ ca hát của mình, liệu anh có thể thực sự tỏa sáng trên sân khấu không? Ôi trời, có thể tôi đã hát nhép.

Jeong Jihoon thì lại rất vui mừng, không ngờ mình cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp ở thế giới khác, thậm chí còn có thần tượng nổi tiếng Han Wangho bầu bạn. Jeong Jihoon càng nghĩ càng vui vẻ. Cuối cùng quyết định tối về nhất định sẽ mơ giấc mơ như thế này. Có người thật sự không muốn nhìn thấy Han Wangho ở trên sân khấu nháy mắt? Jeong Jihoon không tin.

''Cục cưng có biết baba mama của con ở bên nhau như thế nào không''

"Baba kể rằng sau khi giải nghệ ông đã tham gia một chương trình và gặp được mama. Vì ngắm mama quá dễ thương nên khi phấn khích, ông đã nhận được một pentakill. Sau khi kết thúc, mama đi đến chỗ của baba. Ông tưởng mình sẽ được khen, không ngờ mama lại nói: 'Jihoon, cảm ơn em đã vất vả, Pentakill rất lợi hại, nhưng tại sao em lại flash lên như vậy'. Baba cảm thấy không phục nên nói sẽ dẫn mama đi chơi game. Kết quả phát hiện trình độ chơi game của mama cũng rất cao. Hai người thường duo với nhau. Baba mama quen nhau như thế đó!"

Nhìn cô bé vỗ tay liến thoắng, hai người nhìn nhau cười vui vẻ.

9.

Sau khi ăn hết một nửa hộp kem, Jeong Eunbi đưa nửa còn lại cho baba, nhìn "baba mama" ngồi đối diện rồi đưa ra một yêu cầu nhỏ: "Hai người có thể đưa Eunbi đi dạo bên Sông Hàn cùng nhau không?"

"Được thôi, nhưng sao đột nhiên con muốn đi sông Hàn? Không phải nói thế giớ của chúng ta cơ bản giống chỗ của con sao? Sông Hàn có kỷ niệm gì tốt đẹp không?"

"Không phải vậy." Jeong Eunbi cúi đầu, đan ngón tay vào nhau, "Các bạn trong lớp thường cùng baba mama đi dạo trên sông Hàn, nhưng mama là thần tượng, nếu bị bắt gặp trên đường, sẽ có rất nhiều người tới nên Eunbi chưa từng đi dạo dọc sông Hàn với baba mama. Baba mama yêu Eunbi và Eunbi không muốn làm phiền họ. Con chỉ tự hỏi, trên sông Hàn cùng baba và mama ăn đồ ăn nhẹ và ngắm cảnh, rồi cuối cùng tay trong tay với mama và baba sẽ như thế nào."

Nhìn cô bé đối diện đột nhiên trở nên trầm lặng, Jeong Jihoon đưa tay xoa đầu nàng: "Vậy lát nữa chúng ta sẽ đến sông Hàn, con chỉ có thể ăn nửa gói ramen, buổi tối khi chú Hyunjoon chiêu đãi, con phải ngoan ngoãn ăn cơm. Eunbi uống xong hộp sữa chua trên tay, chúng ta sẽ xuất phát!"

"Dạ được!"

10.

Sông Hàn vẫn như thường lệ, có người đạp xe đạp lại có người tản bộ bên bờ sông hóng gió, có những người lại giống như họ, đi dạo tản bộ như một gia đình.

Jeong Eunbi rất tò mò về mọi thứ nàng nhìn thấy và đặt vô số câu hỏi: "Chú chim vừa bay qua là loại chim gì? Bờ bên kia sông Hàn là ở đâu? Cá mà hàng ngày chúng ta thường ăn có phải là bắt từ đây không ?" và rất nhiều câu hỏi khác.

Han Wangho ở bên cạnh trả lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra để tra trên Naver cho chính xác, một lúc lâu sau mới phát hiện ra rằng Jeong Jihoon chỉ biết ở một bên nhìn hai người tương tác và cười khúc khích.

"Em cười cái gì, còn không lại đây giúp đỡ anh."

"Anh à, em thật sự rất vui vẻ. Hôm nay em không cần lo lắng về thi đấu và huấn luyện, cũng không cần lo lắng về thành tích của bản thân, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi. Vì vậy em cảm thấy vui vẻ có được không?"

"Jihoon của chúng ta đương nhiên có thể vui vẻ. Nhưng nếu em còn không đến đây để giúp đỡ, thì về sau trong game đừng mong nhìn thấy bùa xanh" Han Wangho luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng để nói ra những lời làm cho Jeong Jihoon cảm thấy run sợ nhất.

"Anh ơi, mì ăn liền của cửa hàng tiện lợi phía trước siêu ngon. Để em dẫn Eunbi đi mua, anh tìm một chỗ chờ bọn em nhé" Jeong Jihoon bế Jeong Eunbi lên và bỏ chạy. Tiểu cô nương không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác tựa vào vai Jeong Jihoon, sau đó nở một nụ cười thật tươi với Han Wangho.

11.

Gia đình ba người chơi đùa hạnh phúc bên bờ sông Hàn cho đến khi Choi Huynjoon gọi điện giục đi ăn, Jeong Eunbi khẽ nói "Hẹn gặp lại" với chú mèo nhỏ vừa gặp bên đường. Mọi người hỏi về khẩu vị của tiểu cô nương, cuối cùng chọn một quán lẩu tương đối nhẹ nhàng. Quán này nổi tiếng nhất với bí quyết làm bánh ngọt socola, hầu như mỗi lần đến đây ăn đều thấy đứa trẻ nào cũng có cho riêng mình một miếng bánh, ăn đến lem ra như một chú mèo, Jeong Eunbi cũng không ngoại lệ.

Thực ra hôm nay điểm nhấn không phải là bữa ăn mà là phần ca hát do Choi Huynjoon chuẩn bị. Anh ấy còn đặc biệt lên tầng của T1 để đặt một phòng karaoke, cố gắng để thể hiện tốt nhất, dù sao Jeong Eunbi ban đầu đã nói: "Chú Doran hát rất êm tai."

Đáng tiếc, khi Choi Huynjoon vừa cất giọng, Jeong Eunbi kéo tay Han Wangho bịt tai mình lại. Jeong Jihoon lặng lẽ đến gần nàng hỏi: "Không phải con nói anh ấy hát rất hay sao?"

"Mama là thần tượng, cùng nhóm với chú Doran và mẹ của Gà con. Chú Doran là vocal và chú hát siêu hay! Nhưng chú Doran ở đây hát rất kỳ quái, Eunbi đã nhờ mama bịt tai con lại.''

Han Wangho nghe vậy không khỏi tò mò: "Chó săn nhỏ là ai vậy? Mama của Chó săn nhỏ là ai?"

" Chó săn nhỏ là bạn tốt của con. Mama cậu ấy là dì Kwanghee, còn baba cậu ấy là chú JaeHyuk. Bởi vì baba là chú chó săn lông vàng cỡ lớn, cho nên cậu ấy là chó săn lông vàng cỡ nhỏ!"

Park Jaehuyk mày giỏi lắm, vẻ ngoài thoạt nhìn như một chú cún vô hại, sau lưng lại dám ngấm ngầm bắt cóc anh trai xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết của tôi.

Han Wangho và Jeong Jihoon đã nghĩ ra cách trêu chọc Park Jaehuyk vào lần tới khi họ gặp nhau.

12.

Trên thực thế, mọi người đều chú ý đến động tĩnh ở phía bên này. Ngay lúc Jeong Eunbi nói ra cái tên Chó săn nhỏ, mọi người đều dừng lại mọi hoạt động, vểnh tai lên và bắt đầu công khai nghe lén.

Vì thế Choi Huynjoon cảm thấy rất thương tâm, bởi vì Eunbi nói cậu hát rất kỳ lạ; sau đó Choi Huynjoon lại cảm thấy vui vẻ, vì ít nhất ở thế giới đó, cậu là một thần tượng của một nhóm nhạc nổi tiếng, thậm chí còn là main vocal, ai mà không biết GD chính là viết tắt của GEN.G Doran. Cuối cùng Choi Huynjoon cũng bắt đầu buôn chuyện, cậu ít nhiều cũng đã được nghe nói về chuyện của Park Jaehyuk và toplaner tiền nhiệm, ai mà không muốn biết chi tiết.

Jeong Eunbi vẫn nằm trong vòng tay Han Wangho kể cho mama nghe về câu chuyện của thế giới bọn họ : "Mama là visual của nhóm, chú Doran là vocal, còn dì Kwanghee là dancer. Lần trước baba đã bí mật nói với Eunbi rằng ông đã yêu mama ngay từ lần đầu tiên, và điều hạnh phúc nhất trên đời của baba là được ở bên mama."

Jeong Jihoon không thể ngồi yên, Jeong Jihoon của thế giới đó tại sao lại giỏi như vậy ? những lời anh ta thốt ra đều là lời ngon tiếng ngọt; Trái lại bản thân mình thật vụng về, chỉ biết lặng lẽ ám chỉ Han Wangho cùng chính duo, hoặc hỏi tại sao anh lại gọi điện thoại ngay trong buổi phát trực tuyến, hắn thậm chí còn hỏi lại 6 lần.

Han Wangho ở bên cạnh nắm lấy góc áo của Jeong Jihoon, nói đến đây, chiếc áo khoác này là do chính tay Han Wangho mua cho hắn, Jeong Jihoon hận không thể mặc nó mỗi ngày: "Đừng nghĩ nhiều, đó là Jeong Jihoon của Han Wangho thế giới đó, không phải là của anh, em hiện tại rất hoàn hảo rồi."

Jeong Jihoon hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc, hắn dự định về sau trong rank nếu gặp được Han Wangho, tất cả bùa xanh sẽ phải tặng anh ấy.

13.

Jeong Eunbi dù sao vẫn là một đứa trẻ, Han Wangho cuối cùng quyết định đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi cùng mọi người trong phòng karaoke tạm biệt, anh liền bế cô bé về phòng. Dì dọn dẹp đã chuẩn bị cho Jeong Eunbi một căn phòng nhỏ, còn chu đáo đổi cho nàng cả ga trải giường cùng với vỏ chăn.

Lúc này Han Wangho đang kể cho Jeong Eunbi một câu chuyện nhỏ trước khi đi ngủ: " Tôi đã biết Jihoon từ lâu. Hắn là một midlaner rất lợi hại. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó em ấy sẽ giành được chức vô địch. Tôi muốn khắc tên mình lên chiếc cup vô địch cùng với em ấy. Không phải Jihoon thích tôi trước, là tôi mới là người thích em ấy trước, điều này khác với baba mama của con."

"Rồi sau này hai người cũng sẽ hạnh phúc như baba mama của con. Hai người có thể nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông Hàn, cùng nuôi những chú mèo con rồi tắm rửa cho chùng, còn có thể cùng nhau giành lấy chức vô địch, sau đó khắc tên mình trên chiếc cup lớn, giống như baba của con."

"Tôi cũng tin rằng sẽ có một ngày như vậy."

"Sữa đã chuẩn bị xong, uống xong hãy ngủ sớm để sau này cao lên nhé." Jeong Jihoon cầm trên tay hai ly sữa, một cho Jeong Eunbi và một Han Wangho.

"Anh cũng có sao? Nhưng anh sẽ không thể cao thêm sau khi uống nó."

"Trẻ nhỏ có gì thì anh cũng phải có như vậy."

Han Wangho không muốn thừa nhận mình bị trêu chọc, chỉ là đôi mắt đảo liên tục đầy bối rối đã bán đứng hoàn toàn tâm tình của anh ấy.

14.

Sau khi Jeong Eunbi chìm vào giấc ngủ, Han Wangho giúp nàng chỉnh lại chăn và tắt đèn ở đầu giường. Vừa bước ra khỏi phòng đã bị con mèo thứ sáu trong nhà bám dính.

"Eunbi ngủ rồi sao? Em còn chưa kể cho nàng nghe về câu chuyện em thích anh như thế nào mà."

"Hôm nay không phải đã kể hết rồi sao? Lúc đi mua kem anh đều nghe thấy hết. Hóa ra Jihoon của chúng ta ở thế giới nào cũng đều thích anh bởi vì anh đẹp trai."

"Như vậy còn tốt hơn một số người thích em nhưng không nói ra, cuối cùng còn phải chờ em tỏ tình trước."

"Đúng rồi, Jihoon của chúng ta đã lớn như vậy, về sau nhất định có thể ngủ một mình. Lần sau đừng nói mình gặp ác mộng, sau đó chui lên giường của caca nha."

"Không được, em muốn nghe anh kể chuyện trước khi đi ngủ."

"Em là một đứa trẻ sao ? Jeong Jihoon, em đã 22 tuổi rồi."

"Em là con mèo thứ sáu của anh, dỗ mèo con ngủ không phải là việc mà anh nên làm sao?"

Han Wangho đối với Jeong Jihoon chính là không có biện pháp, huống hồ Jeong Jihoon còn đang làm nũng như một đứa trẻ với anh. Han Wangho xoa đầu Jeong Jihoon một chút rồi quay về phòng, bất quá vẫn vì con mèo mà không khóa cửa.

15.

Jeong Jihoon có một giấc mơ, trong mơ là một Jeong Jihoon khác, nắm tay Jeong Eunbi và cảm ơn chính mình: "Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi chăm sóc Eunbi, lần sau nếu cần thiết tôi có thể lại đến làm phiền các cậu, hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Jeong Jihoon tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng, Han Wangho ở bên cạnh đã dậy rồi, hiện tại đang dựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động.

"Anh ơi, em thật sự không học được tết tóc." Lần này, người vùi đầu vào trong lòng Han Wangho được thay thế bởi Jeong Jihoon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com