TruyenHHH.com

Chong Toi Da Tung La Con Nguoi Pjm

Tối đó Ami về nhà như thường ngày. Hôm nay quá nhiều vụ án phải giải quyết khiến cô rất mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ ngay thôi.

" Àn nhon~~ "

Ami đơ người đứng như trời trồng trước cửa nhà. Park Jimin với chiếc tạp dề cùng áo sơ mi xắn nửa cánh tay với chiếc quần âu làm hai mắt cô mở to.

" Đ..đẹp trai vậy... "

" Hả? Em nói gì cơ? "

Jimin tiến lại gần vì cô nói bé quá. Ami mới giật mình xua xua tay lảng đi, hai má bắt đầu hơi hồng dần lên.

" Không có gì, anh nấu cơm đấy à? "

" Ừ! Thấy giỏi chưa? Tôi nấu hơi bị ngon đó nhé! "

Cô nhấc mày cảm thán một cái rồi ngồi xuống ghế. Cơm đã được hắn xới sẵn rồi, chỉ việc ngồi ăn thôi.

" Ơ từ từ! "

" Cái gì? "

" Anh có chạm được vào đồ đâu? Anh nấu kiểu gì? "

Ami bỗng nhiên nói nghi ngờ làm hắn tụt cả hứng. Đang đợi được khen vậy mà..

" Nhìn nhá! "

Park Jimin hai tay cầm vai dí cô ngồi xuống còn mình đứng chống tay vào thành ghế của cô. Đột nhiên đĩa bát cốc chén cứ thế bay lơ lửng giữa không trung. Ami sốc đến nỗi mắt miệng cứ trố lên, hắn nhìn xem phản ứng của cô thì lấy làm tự hào kinh khủng.

" Ma làm được thế này sao?! Đỉnh thật! "

Ami vừa nhìn vừa cười. Park Jimin nhìn cô cứ đơ người rồi đột nhiên nhận ra mình có chút bất thường mà giọng nói cứ lắp bắp.

" E..em muốn uống gì? "

" Cacao nóng "

" Được "

Nhìn theo cánh tay hắn. Ấm đun nước tự bay đi đựng đầy nước rồi bay lại về chỗ cũ, một lúc sau thì nước sôi lên. Cốc cacao nóng ngon lành do người chồng ma pha cho được đặt ngay trước mắt cô.

" Á!! "

" G..gì vậy? Nước bắn vào em hả? Có sao không? "

" Trời ơi đỉnh quá! Lần đầu được xem thứ ảo như thế này haha! "

Ami vỗ tay lộp bộp cười tươi rói, bao nhiêu mệt mỏi trong người cô nhờ hắn mà biến mất tiêu.

Park Jimin cũng vì sự trẻ con ấy mà khoé môi cong lên, không thể rời mắt nổi.

" Bộ tôi đẹp lắm hay gì mà nhìn ghê vậy? "

" Hả? Em có mắt sau gáy à? "

" Không, con người nhạy cảm với ánh mắt lắm "

Ami nói xong thì hắn ngại quá bèn ngồi bụp xuống ghế của mình, nhìn cô ăn.

" Sao hôm nay lại nấu cơm vậy? "

" À..thì..tôi muốn xin lỗi ý mà.. "

" Nếu anh rửa bát luôn gì tôi tha lỗi cho anh! "

Ami nói rồi đứng dậy đi một mạch ra phòng khách. Park Jimin giây trước còn cười giây sau bỗng tắt cái rụp.

" Yah! Bộ em cưới tôi là để tôi làm thê nô cho nhà em hay gì?? "

" Chứ còn gì! "

Ami đáp tỉnh bơ làm hắn cứng họng. Đứng trân trân một lúc rồi lại lục đục bát đĩa vào bồn để rửa. Trong lòng không khỏi vừa nhục vừa quê vừa bực mình.

Park Jimin biến thành ma sau vụ tai nạn kinh hoàng tuần trước. Hắn vì còn trẻ và nhiều tham vọng nên không siêu thoát nổi. Đã thế bà nội hắn còn cố làm cho hắn cái đám cưới dở hơi với người còn sống. May sao lại trúng ngay Ami là cảnh sát đang xử lý vụ của hắn. Vốn dĩ Ami sẽ là người giúp hắn hoàn thành tâm niệm để siêu thoát cơ. Nhưng giờ hắn lại phải như một chiếc ô sin di động biết bay trong chính căn nhà của hắn đây!!

" Xong chưa thế? "

" Rồi! "

Jimin đứng cạnh Ami mà cứ lườm nguýt, môi thì bĩu ra.

" Giờ đi tìm hung thủ được chưa? "

" Cái gì?? Em thấy hắn rồi à? Ở đâu? Lúc nào? Tên là gì? Nam hay nữ? "

" Chậc! Tôi có thấy gì đâu? "

Ami nghe hắn hỏi mà đau cả đầu.

" Anh có nhớ gì không? Nói đi "

" Có chứ. Hôm đó có một chiếc xe đậu gần đó, đầu xe hướng ra ngoài nên có khả năng cam hành trình của họ sẽ ghi được cảnh tôi bị đâm "

" Thật sao? Những đến sáng thì nó biến mất? "

" Tôi không biết! Trước khi chết chỉ thấy có vậy. Lúc đó tôi đang bận gọi cho người yêu..mà bỏ đi! "

" Haizz, nếu chiếc cam trên cột điện không bị xịt sơn thì chuyện đã dễ hơn rồi "

" Xịt sơn? "

" Ừ, chắc chắn việc anh tai nạn không phải vô tình! Theo kinh nghiệm của tôi là như vậy! "

Ami lật lại những bức ảnh trên điện thoại rồi nói. Park Jimin đầu cứ nghĩ đến là quay như chong chóng vậy.

" Mang tay đây! "

" Hả? Đ..để làm gì? "

Jimin không đợi cứ thế đan hẳn tay mình vào tay Ami.

" Dùng khả năng của tôi, đi bắt hung thủ! "

" Thế cũng được luôn sao? Ma gì siêu việt vậy? "

" Yên lặng! "

Ami bị sự nghiêm túc của hắn làm cho nghe theo. Thấy hắn nhắm chặt mắt, cô cũng nhắm mắt theo.

Rồi đột nhiên khung cảnh ngày hôm đó hiện lên rõ ràng trong đầu cô và hắn.

" A Jimin! Tôi thấy rất rõ luôn này! "

" Yên lặng nào! Đừng phát ra tiếng động! "

Thời gian cứ dần dần trôi qua. Một lúc sau từ xa bắt đầu có giọng nói của một chàng trai vọng lại. Chính là hắn.

" Aishh! Tại sao lại không thèm nghe máy vậy? "

" Bực chết đi được, anh nhớ em lắm cơ mà "

* Người nhận hiện tại không liên lạc được. Hãy gửi lời nhắn của bạn sau tiếng bíp! *

Hắn thấy chính mình cứ thế băng qua đường mà chẳng hề để ý đằng sau có một chiếc xe đang đỗ. Và chiếc xe ấy giống hệt với chiếc hắn mua tặng cô bạn gái của mình.

" Em yêu, anh chẳng biết anh đang ở đâu nữa. Tại sao không bắt máy của anh? "

" Ngày hôm nay anh thật sự rất mệt, nhớ em nữa. Thế nên em có thể... "

* Bùm!! *

Thân thể hắn bị nghiến qua, Park Jimin như chẳng tin nổi vào mắt mình! Hình ảnh người con gái hắn yêu ngồi bên ghế phụ của chiếc xe ấy, còn ghế lái là của tên đàn ông đang dây dưa với cô ta.

" Chết tiệt! Dừng lại đi Park Jimin! Nhìn vậy là đủ rồi!! "

" Park Jimin!!! "

Ami hét to hết cỡ còn cố lay cả người hắn những mắt hắn vẫn nhắm tịt. Mồ hôi lấm tấm trên trán cùng gân xanh nổi hết lên. Park Jimin tức đến run cả người, sự thù hận trong người hắn càng tăng.

" Tỉnh lại đi Park Jimin!!! "

Ami lo lắng nhìn hắn. Hắn thoát ra khỏi đống ký ức lộn xộn mà thở hồng hộc. Đột nhiên lôi trong túi ra một chiếc thẻ nhớ.

" Tôi lấy được rồi! Thẻ nhớ trong camera hành trình của chiếc xe ấy! "

Jimin đưa ra trước mắt cô. Nhưng cô gần như không để ý đến. Cứ lo lắng nhìn hắn chăm chăm nãy giờ.

" Anh bình tĩnh lại chưa? Cảm ơn anh rất nhiều, việc còn lại để tôi! Tôi hứa sẽ lấy lại công bằng cho anh! Thật đấy! "

Ami ngồi xuống cạnh ôm lấy hắn. Park Jimin có chút bất ngờ vì cách hành xử này. Nhưng rồi nước mắt hắn cũng cứ thế mà tuôn...lần đầu tiên, hắn được trở nên yếu đuối trước một người con gái...

" Từ khi em bước đến, mê cung lạc lối trong tôi chỉ còn một đường.. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com