Chong Nhat Full
" Tiểu Tình, con ra đây ngồi xuống nghe ba nói!"" Tiểu Tình, đây là chồng con, Từ Khiếm Thần. Nó đi làm về rồi, đến dẫn con về nhà, đi theo chồng về nhà đi con. Dẫn cả Thánh Dương đi nữa!"Hạ An Tình ngồi xuống ghế liền nghe được tin tức mới. Từ Khiếm Thần này là chồng cô! Người đàn ông này là chồng của cô! Là ba của con cô!Hạ An Tình nhìn Hạ Trưởng, ngạc nhiên hỏi ông:" Thật vậy sao ba?"Ông cười cười, xoa đầu cô yêu chiều. Đứa con gái nuôi này là niềm vui tuổi già của ông. Để nó đi ông liền đau lòng. Nhưng Khiếm Thần thượng nó như vậy, chia cắt ông cũng không đành lòng." Phải, chồng của con!"Từ Khiếm Thần ngồi bên cạnh thấy cô gật đầu thì cực kỳ kích động, chỉ muốn ngay lập tức tóm cô về nhà, làm một trận đã đời. Kìm nén nỗi lòng kích động, anh nhìn cô dịu dàng:" Vợ, về nhà thôi!" Hạ An Tình gật gật đầu nhìn ba mình thốt một cậu:" Ba à, con không lấy đồ theo đâu. Đến khi hắn đối xử tệ với con, con sẽ trở về đây!"Hạ Trưởng cười đến vui vẻ, cốc đầu cô:".Đương nhiên rồi, đây là nhà của con mà!"Từ Khiếm Thần đổ mồ hôi, run rẩy trong lòng. Trời ơi! Cô là người trên đầu quả tim của hắn đấy! Hắn còn dám tổn thương cô sao? Thương yêu cô còn không hết nữa là!Hạ An Tình đứng dậy, ẵm bánh bao, Từ Khiếm Thần ôm eo cô đi ra cửa.Họ không đi máy bay mà quyết định đi tàu lửa về nhà. Vừa ổn định vị trí, điện thoại Từ Khiếm Thần reo lên.Anh cầm điện thoại bắt máy:" Lô!"" Nè, đi đâu mất rồi. Một mình em với cái công ty sắp chết rồi đấy!"Giọng Lục Ngạn Ngôn oai oán từ đầu dây bên kia vọng lại. Từ Khiếm Thần bỏ hắn ta đi biển, hắn ta giải quyết hợp đồng tăng ca đến phát điện rồi. Uyên Nơi vừa gọi điện nói có thai rồi, bé con đầu tiên của hắn ta. Hắn ta còn không được về nhà! Giận! Đáng giận!" Đi làm việc quan trọng!"Từ Khiếm Thần lười nhác đáp trả hắn.
Lục Ngạn Ngôn giận xì khói đầu, để ông thả bả cho mày nhé Thần. Không tìm thấy vợ là đáng mà, đồ xấu tính này!" Vậy à, nhưng báo cho anh em tốt của tôi. Tôi làm cha rồi. Dử Uyên có thai 3 thánh rồi. Hơn 6 tháng nữa tôi sẽ có bảo bối hé hé hé!"Cái giọng điệu khoe khoang của Lục Ngạn Ngôn làm từ Khiếm Thần phì cười. Anh nhìn qua Bánh Bao nhà mình đang ngủ nước miếng nhiễu ra ngoài, thở phì phì như heo con kia thật đáng yêu...thật đáng yêu.Anh cũng không tức giận, trả lời Lục Ngạn Ngôn:"Ờ" Hé hé có phải anh ghen tị rồi không? Tức giận lắm đúng không? Trách mình chậm chạp quá thua cả em chứ gì hahhaa"Từ Khiếm Thần đoán rằng hắn ta đang cười điên rồ phía bên kia, anh lạnh lùng mà cao quý ưu nhã nhả ra vài chữ từ môi mỏng:" Chậm? Anh tìm được Tiểu Tình rồi, cô ấy sinh cho anh một nhóc Bánh Bao béo mập, tròn tròn như heo con nặng hai trăm cân phúng phính thông minh lanh lợi lại đáng yêu! Chú nói xem ai chậm!!"
( Khá tự tin về giống của mình:>)Lục Ngạn Ngôn đứng hình 5s. Má nó! Định chọc tức anh ta không ngờ anh con anh ta ra đời rồi!" Ớ vậy anh đi với họ à?"" Ừ dẫn vợ và con trai về nhà!"Ôi trời coi cái giọng điệu tự hào yêu chiều kia kìa! Tức chết đi được mà!Lục Ngạn Ngôn nhanh chóng cúp máy cái sụp, phóng như bay về nhà, leo lên phòng ôm Dử Uyên liền tục nháo:" Uyên nhi, con gái hay trai?"
......"Mau nói cho anh biết!"[....]Dử Uyên liếc anh, lành lạnh:" Thế nào, trai giữ gái bỏ?"Lục Ngạn Ngôn quýnh quáng:" Không không, nhà anh 6 đời đều sinh con trai, em sinh được con gái anh liên hái cả sao trời cho em đó bảo bối! Anh trai em sẽ về nhà đó, cả chị dâu và cháu trai nữa!"" Cháu trai?"" Phải cháu trai, nghe bảo là nhóc mập mập đáng yêu!"Lục Ngạn Ngôn như con chó nhỏ quấn lấy Dử Uyên hết hôn hết rồi ngửi ngửi liếm liếm.
Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc đầy mập mờ ý nhị!
-----------------------------
Lục Ngạn Ngôn giận xì khói đầu, để ông thả bả cho mày nhé Thần. Không tìm thấy vợ là đáng mà, đồ xấu tính này!" Vậy à, nhưng báo cho anh em tốt của tôi. Tôi làm cha rồi. Dử Uyên có thai 3 thánh rồi. Hơn 6 tháng nữa tôi sẽ có bảo bối hé hé hé!"Cái giọng điệu khoe khoang của Lục Ngạn Ngôn làm từ Khiếm Thần phì cười. Anh nhìn qua Bánh Bao nhà mình đang ngủ nước miếng nhiễu ra ngoài, thở phì phì như heo con kia thật đáng yêu...thật đáng yêu.Anh cũng không tức giận, trả lời Lục Ngạn Ngôn:"Ờ" Hé hé có phải anh ghen tị rồi không? Tức giận lắm đúng không? Trách mình chậm chạp quá thua cả em chứ gì hahhaa"Từ Khiếm Thần đoán rằng hắn ta đang cười điên rồ phía bên kia, anh lạnh lùng mà cao quý ưu nhã nhả ra vài chữ từ môi mỏng:" Chậm? Anh tìm được Tiểu Tình rồi, cô ấy sinh cho anh một nhóc Bánh Bao béo mập, tròn tròn như heo con nặng hai trăm cân phúng phính thông minh lanh lợi lại đáng yêu! Chú nói xem ai chậm!!"
( Khá tự tin về giống của mình:>)Lục Ngạn Ngôn đứng hình 5s. Má nó! Định chọc tức anh ta không ngờ anh con anh ta ra đời rồi!" Ớ vậy anh đi với họ à?"" Ừ dẫn vợ và con trai về nhà!"Ôi trời coi cái giọng điệu tự hào yêu chiều kia kìa! Tức chết đi được mà!Lục Ngạn Ngôn nhanh chóng cúp máy cái sụp, phóng như bay về nhà, leo lên phòng ôm Dử Uyên liền tục nháo:" Uyên nhi, con gái hay trai?"
......"Mau nói cho anh biết!"[....]Dử Uyên liếc anh, lành lạnh:" Thế nào, trai giữ gái bỏ?"Lục Ngạn Ngôn quýnh quáng:" Không không, nhà anh 6 đời đều sinh con trai, em sinh được con gái anh liên hái cả sao trời cho em đó bảo bối! Anh trai em sẽ về nhà đó, cả chị dâu và cháu trai nữa!"" Cháu trai?"" Phải cháu trai, nghe bảo là nhóc mập mập đáng yêu!"Lục Ngạn Ngôn như con chó nhỏ quấn lấy Dử Uyên hết hôn hết rồi ngửi ngửi liếm liếm.
Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc đầy mập mờ ý nhị!
-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com