Chong Ngoc Nu Cong
Cuối cùng sau bao chờ đợi thì cũng gần đến ngày Hạ Vũ sinh . Bạn nhỏ dạo gần đây có hơi căng thẳng thế nên Hi Văn luôn gần bên cạnh anh . Cô biết chồng nhỏ của mình sợ đau , nhưng cũng chẳng biết làm cách nào chỉ có thể ở bên cổ vũ trấn an anh ."Vợ ơi ...anh đau quá...hức...Văn Văn"Ngày Hạ Vũ sinh cũng là ngày khiến trái tim Hi Văn vừa hồi hộp vừa xót xa . Nhìn bảo bối mình cưng chiều nâng niu biết bao giờ đây lại đang rấm rức khóc trong lòng cô vì đau , bản thân lại chẳng biết làm cách nào mà chỉ có thể âm thầm nắm tay kề cạnh anh ."Cố lên , một chút nữa sẽ hết . Em biết Tiểu Vũ rất giỏi mà"Bởi vì bên dưới vẫn chưa mở hẳn nên bác sĩ vẫn chưa thể đưa anh vào phòng sinh . Hạ Vũ phải chịu đựng cơn đau thêm 1 giờ nữa , đến khi anh tưởng chừng sắp chịu không nổi ,cuối cùng cũng có thể vào phòng sinh rồi ."Đừng mà...anh không muốn một mình đâu , vợ ơi...hức...vợ...đi cùng anh..."Hạ Vũ níu lấy góc áo Hi Văn như cọng rơm cứu mạng , nước mắt anh giàn dụa khiến Hi Văn xót xa , cô cũng muốn vào cùng , cũng muốn kề cạnh anh lúc này ."Bác sĩ , liệu tôi có thể...""À cái này được , vì cậu ấy sinh thường nên cô có thể vào "Người bác sĩ vội trả lời khi Hi Văn chưa kịp hỏi xong . Nghe được câu trả lời , Hi Văn mừng ra mặt, cô được mặc đồ bảo hộ rồi cùng Hạ Vũ vào trong .Chứng kiến quá trình anh sinh , trái tim Hi Văn sắp vỡ vụn rồi ."Ư...aaaaa....aaaa""Cố một chút nữa đi anh , cố lên nào"Hi Văn nắm chặt tay Hạ Vũ để anh biết rằng cô vẫn luôn bên cạnh anh mọi lúc , nhưng có vẻ lúc này Hạ Vũ dường như không còn tâm trí để quan tâm nữa rồi . Anh kịch liệt lắc đầu , chưa bao giờ trải qua nỗi đau nào kinh khủng như vậy , anh sắp tưởng mình sẽ chết mất."Chịu không nổi....a...đau quá...đau...không sinh nữa...hức...anh chịu không nổi ....aaaa""Tiểu Vũ cố lên anh . Dùng sức một chút ""Hức...aaaaaaaa"Cùng với lời động viên của Hi Văn và các bác sĩ ở trong phòng sinh . Hạ Vũ cũng cố gắng dùng hết sức lực của mình để đưa đứa bé ra ngoài , nhưng cố đến mấy cũng không được . Qua thêm nửa tiếng nữa , dường như khuôn mặt Hạ Vũ càng trở nên tái nhợt"Văn Văn....anh chịu không nổi"Hạ Vũ yếu ớt ngước lên nhìn cô , anh sợ anh sẽ chịu không nổi mất . Có khi nào anh sẽ rời đi trước khi nhìn thấy mặt con mình không."Đừng nhìn em như thế , anh biết em sợ mà.."Hi Văn run rẩy khi nhìn vào ánh mắt Hạ Vũ , cô nắm chặt lấy tay anh ,nước mắt cũng kìm không nổi mà rơi xuống . Nhìn người mình yêu đang chịu đựng đau đớn vì mình , có ai là chịu nổi ?Hạ Vũ thấy cô khóc vì mình thì trong lòng ngập tràn hạnh phúc , bây giờ có chết anh cũng cam lòng rồi . Cố gắng hít một hơi thật sâu , dùng hết sức lực của mình , anh nhất định phải đưa con của mình đến với thế giới này."Ức...aaa..."Lần nữa dùng sức , cuối cùng đứa trẻ cũng ra được bên ngoài, đứa bé vừa ra liền khóc rất to . Nghe thấy tiếng con khóc , Hạ Vũ kích động đến mức rơi nước mắt , đôi môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười . Anh cố gắng thì thào với Hi Văn"Anh sinh được con cho em rồi"Nói xong , Hạ Vũ cứ thế ngất đi trong sự hoảng loạn của Hi Văn . Nhưng thật may , anh chỉ là kiệt sức .Phòng bệnh .Trong khi 2 bên gia đình đều đang bận rộn bế bồng ngắm nhìn tiểu thiên thần mới sinh . Hi Văn lại chỉ đăm chiêu bên cạnh Hạ Vũ , cô có bế đứa bé 1 lần nhưng sau đó liền đưa nó cho bà ngoại bế . Còn bản thân lại túc trực bên cạnh Hạ Vũ , cô muốn anh sau khi thức dậy sẽ thấy mình vẫn đang có người ở bên ."Vợ"Tiếng gọi khẽ của Hạ Vũ liền khiến Hi Văn giật mình , có lẽ cô đang đăm chiêu suy nghĩ gì thì phải?"Anh đỡ đau chưa?có khó chịu ở đâu không? Em gọi bác sĩ cho anh nha. Anh muốn ăn gì không hay là em đi mua chút đồ ăn cho anh?"Vừa mới tỉnh lại liền bị vợ mình hỏi đến mức quay cuồng , Hạ Vũ bật cười trước sự luống cuống của cô . Anh khẽ nắm tay vợ mình , giọng có chút yếu ớt mà nói"Lần đầu anh thấy em sợ đến như vậy có chút đáng yêu""Anh im miệng"Hi Văn thẹn quá hóa giận luôn , cô cau mày nhìn Hạ Vũ . Mất công lo cho anh như vậy , bây giờ còn dám trêu chọc cô "Em...quát anh"Hạ Vũ oan ức ngước lên nhìn Hi Văn,ánh mắt đó như thể đang nói anh tổn thương rồi đó , vợ mau dỗ anh đi vậy."Thôi thôi em thua bảo bối . Anh còn đau không""Một chút, con đâu rồi , anh muốn nhìn con""Mẹ em đang bế , để em bảo mẹ "Hi Văn nhanh chóng ra ngoài tìm , một lúc sau cô liền nhanh chóng quay lại . Thấy em bé đang được Hi Văn bế trên tay , Hạ Vũ vui mừng mà dang tay ra ."Tiểu đáng yêu của ba"Vừa bế hạt đậu nhỏ trong vòng tay , Hạ Vũ vừa mỉm cười hạnh phúc . Vậy là gia đình chính thức có thêm 1 thành viên mới rồi . Thấy anh âu yếm con đến như vậy, Hi Văn thực sự cảm thấy rất ấm áp . Cô đi đến ôm anh rồi dụi dụi vào hõm cổ Hạ Vũ , giọng điệu thập phần dịu dàng"Cảm ơn bảo bối""...."Hạ Vũ không nói gì , anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô , tay bên kia vẫn ấm áp nâng niu thiên thần nhỏ .Cả gia đình 3 người cứ thế quây quần bên nhau , cảm giác ấm cúng ngập tràn khắp phòng bệnh . Một lúc sau , Hi Văn cẩn thânh bế lấy đứa bé , cô chăm chỉ nhìn ngắm hạt đậu nhỏ xíu trong tay mình , khuôn mặt nhỏ nhắn ,bụ bẫm và làn da hồng hào , là một bé gái đáng yêu . Còn Hạ Vũ vì quá mệt nên sau đó anh liền ngủ say , Hi Văn một bên bế con , bên còn lại để Hạ Vũ dựa vào thoải mái ngủ , cô bỗng dưng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi .Nghe nói sau khi sinh thường rất nhạy cảm thế nên cô quyết định phải cẩn thận lời nói hành động của mình trong những ngày sắp tới , tránh cho bảo bảo đáng yêu bị tổn thương 20:00 PMHạ Vũ ngủ được một giấc sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy rất thoải mái , bé con đã được mẹ của anh bế sang phòng khác nghỉ , giờ đây chỉ còn anh và Hi Văn trong phòng bệnh. Cô cẩn thận bón cho Hạ Vũ từng muỗng canh , sau đó còn pha sữa nóng cho anh uống . Lấp đầy được bụng , Hạ Vũ khoan khoái nằm trong lòng vợ mình , anh thoải mái dùng tay nghịch ngợm vạt áo cô "Tiểu Vũ""Dạ?""Em nghe nói sinh xong sẽ có sữa đúng không"Hạ Vũ nghe Hi Văn hỏi , đầu liền đầy dấu hỏi chấm . Anh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi lại cô ."Sữa?....của anh ?""Ừm ừm""Chắc là có"Hạ Vũ gật gù , anh cũng không chắc lắm . Dù sao cũng là lần đầu sinh nở mà ."Vậy kiểm tra chút coi""A....em làm gì"Đột ngột bị Hi Văn đè ngược xuống giường , cô nhanh chóng gỡ cúc áo của anh ra . Khuôn ngực trắng mềm ẩn hiện sau lớp áo , Hi Văn híp mắt nhìn chăm chú đầu ngực của Hạ Vũ . Trong khi anh thì ngại muốn chết rồi ..."Đừng nhìn nữa , em đúng là vô liêm sỉ""Hả?em chỉ muốn biết thôi . Lần đầu em thấy điều này đó"Hi Văn thích thú nhìn , câu trả lời hết sức tự nhiên của cô khiến da mặt Hạ Vũ nóng bừng .Nếu không phải cơ thể đang yếu , anh sẽ đá em bay khỏi phòng luôn đó Đoàn Hi Văn ."Nhưng mà em đâu thấy có sữa""H..hả...cái đó""Sao ạ"Anh đang không biết là cô trong chuyện này là ngốc thật hay giả vờ nữa ."Em...em dùng lực một chút là được""Òooo"Hi Văn nghe xong liền luồn tay vào bên trong áo Hạ Vũ ,cô dùng lực nhẹ bóp vào một bên , quả thực là có sữa chảy ra ..."Ưm..""Anh đau sao""Kh...không phải"Hạ Vũ né tránh ánh mắt tò mò của Hi Văn , nhưng hành động đó càng khiến cô muốn tìm hiểu sâu thêm một chút . Chẳng đợi sự cho phép của Hạ Vũ , cô đã đặt cánh môi mình lên bầu ngực còn đang rỉ sữa ra kia , rồi mút nhẹ nhàng ."A....em..em điên rồi""Đoàn Hi Văn em nhả ra cho anh . Đồ biến thái...a hức.."Hi Văn bị mắng liền hút mạnh hơn , khiến Hạ Vũ chỉ biết thở dốc mà đỡ lấy đầu cô , anh thật không biết con nhóc này muốn uống bao nhiêu nữa....Ngoài lề: t đã quay trở lại😼
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com