TruyenHHH.com

Chong Ngoc Nu Cong

Có lẽ chiến tranh lạnh là thứ Hi Văn giỏi nhất thì phải , cô đã tránh mặt Hạ Vũ cả tuần nay rồi . Ngay từ sau đợt cãi nhau đó , Hi Văn ở lì tại công ty , cũng chẳng thèm đoái hoài đến anh ở nhà đang như thế nào .

Hạ Vũ muốn làm lành với cô , vì vậy nhân cơ hội ba mẹ anh muốn mời họ đến ăn tối vào hôm nay , Hạ Vũ đã lái xe đến đón Hi Văn .

Anh không thông báo trước cho cô vì anh biết thừa tính của con nhóc này , nhất định sẽ tránh mặt anh cho mà xem .

Hạ Vũ chậm rãi đi vào , anh đã quyết định hôm nay sẽ giải quyết mọi chuyện nhưng vừa vào đến phòng làm việc của Hi Văn , cảnh tượng trước mặt lại làm trái tim anh vụn vỡ.

Mặc dù chẳng có mấy hành động quá thân thiết nhưng dường như anh cảm nhận được , khi ở cạnh cậu thư ký kia , Hi Văn hoàn toàn rất thoải mái . Bằng chứng là cô vui vẻ đến mức quên luôn đang có người đứng trước mặt mình.

"Văn Văn"

Tiếng gọi quen thuộc làm Hi Văn chú ý , cô cau mày nhìn anh , nụ cười trên môi cũng tắt hẳn càng khiến tim Hạ Vũ như bị bóp nghẹt .

"Anh đến đây làm gì"

Hi Văn vừa ký nốt tài liệu vừa nói , cô ra hiệu cho cậu thư ký kia ra khỏi phòng . Còn bản thân một chút cũng chẳng thèm nhìn Hạ Vũ.

"Tối nay ba mẹ anh nói muốn chúng ta sang ăn cơm tối . Em....đi cùng anh được không"

Đáp lại Hạ Vũ , Hi Văn chỉ giữ im lặng . Anh cũng sợ cô sẽ lần nữa tức giận vì bị làm phiền nên liền nhanh chóng xua xua tay .

"Thôi , em làm việc đi nhé . Anh về đây"

"Này khoan đã"

Hi Văn dừng sự chú ý khỏi màn hình máy tính mà ngửng lên nhìn Hạ Vũ . Lúc này cô mới phát hiện , tên ngốc này gầy đi trông thấy luôn  rồi .

"Mấy ngày mình không ở nhà , anh ta làm cái quái gì vậy"

Hi Văn khó chịu nghĩ trong lòng . Cô rời khỏi ghế rồi tiến đến nơi Hạ Vũ đang đứng . Đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt kia , Hạ Vũ né tránh ánh mắt với cô nhưng lại bị Hi Văn ngăn lại , cô nâng cằm anh lên bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình .

"Anh né cái gì"

"Kh..không có" Hạ Vũ ấp úng , thân hình có chút run lên vì căng thẳng .

"Em sắp tan làm rồi , vậy nên ngồi ở đây đợi một chút đi"

Hi Văn nói xong liền quay lại bàn làm việc . Mặc dù có hơi căng thẳng nhưng Hạ Vũ vẫn ngoan ngoãn nghe lời , anh ngồi yên chờ đợi cô , thi thoảng còn ngại ngùng nhìn lén Hi Văn một cái .

Nhưng sau đó lại bất ngờ khi thấy cô cũng đang nhìn mình . Mặt Hạ Vũ đỏ như gấc vậy , đó rõ ràng là vợ anh , anh phải ngại cái gì chứ .

"Đi thôi"

"H..hả?"

Hạ Vũ còn đang ngơ ngác thì Hi Văn đã rời khỏi bàn làm việc từ lúc nào , cô lấy áo khoác rồi nhanh chóng ra khỏi phòng , còn Hạ Vũ thì lẽo đẽo theo sau cô .

Anh mang thai nên cả thân hình đều cảm thấy nặng nề , thế mà đồ vô tâm kia còn đi rõ nhanh...muốn anh mệt chết đây mà .

Đến nhà ba mẹ Hạ Vũ , cả hai cố gắng tạo ra sự thân thiết hết mức có thể , mặc dù cảm giác như có gì đó vẫn đang ngăn cách đôi bên . Sự gượng gạo trong hành động và cả lời nói , nhưng may thay , ba mẹ Hạ Vũ đều không nhận ra .

Sau khi kết thúc tiệc tối , cô và anh cùng trở về nhà .

Người quản gia cảm thấy rất bất ngờ vì lâu rồi bà mới lại thấy 2 vợ chồng này đi chung với nhau . Mặc dù là vậy nhưng bà vẫn nhận thấy ánh mắt Hạ Vũ ánh lên chút buồn rầu .

Cả 2 cũng không ngủ chung với nhau nữa , sau khi tắm xong , Hạ Vũ bước ra ngoài . Ánh mắt anh lại vô tình nhìn lại bên góc tủ sách , đó là con gấu bông trước đây anh hay ôm . Là do Hi Văn tặng

Hạ Vũ ôm con gấu vào lòng , anh bỗng dưng nhớ lại trước đây quá . Thế rồi sau đó ánh mắt lại vô tình nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương , Hạ Vũ bất giác so sánh chính mình với tên thư ký riêng của cô . Lòng anh lại dâng lên nỗi chua xót khó tả .

Đường đường là con nhà quyền quý , cái gì cũng chẳng thiếu . Vậy mà lại đi tự ti với một tên quèn rách nát nào đó chỉ vì hắn thân với vợ mình cơ à?

Hạ Vũ khinh khỉnh chính mình , anh nằm xuống giường rồi ôm chặt con gấu bông . Nước mắt cũng không kìm được mà tuôn ra . Rồi rất nhanh sau đó , khi đã thấm mệt , anh cứ thế liền chìm vào giấc ngủ say .

Quay trở lại với Hi Văn , thú thật là cả tuần nay cô đều không ngon giấc . Lí do thì quá rõ ràng rồi ,vì thiếu đi cái gối ôm mềm mềm đáng yêu kia chứ sao nữa .

Mặc dù biết mình thiếu nghị lực nhưng cô vẫn không cản nổi chính mình mà chạy sang phòng anh . Khẽ đẩy cửa vào liền thấy bạn lớn đã ngủ rồi . Bạn nhỏ Hi Văn liền cẩn thận đi lại , kéo chăn đắp lên cho anh .

Nhìn Hạ Vũ ôm con gấu bông mà cô tặng , Hi Văn bắt đầu mềm lòng rồi .

"Anh khóc nhiều thật đấy"

Hi Văn vừa nói vừa lau đi nước mắt đang còn đọng lại trên khuôn mặt đã phiếm hồng kia . Cô còn đang không hiểu tại sao dạo này anh lại hành xử kỳ lạ như vậy , thì giọng nói đang mơ màng của mèo nhỏ lại khiến Hi Văn dường như hiểu được điều gì đó .

"Đừng chê anh nữa mà"

Hạ Vũ ngay cả trong mơ cũng bị ám ảnh bởi chính mình . Anh sợ bản thân hiện tại đến phát điên lên , càng sợ sẽ vì thứ cơ thể này mà bị người mình yêu ruồng bỏ .

"Gì chứ? Chê anh cái gì"

Hi Văn cau mày bất giác suy nghĩ , nhưng sau đó cô liền gạt suy nghĩ sang một bên mà nằm xuống ôm chặt anh .

"Thơm quá đi mất"

Hi Văn cảm thán khi bản thân đang vùi đầu vào hõm cổ người thương. Cô tham lam hít lấy mùi hương ngòn ngọt  . Lại nhịn không được mà khẽ hôn lên nơi đó .

Đúng là Đoàn–thiếu nghị lực–Hi Văn.

Đêm hôm đó có lẽ là đêm cô ngủ ngon nhất trong tuần này , vì được ôm mỹ nam cơ mà :))))

Dù có luyến tiếc thế nào thì trong lòng Hi Văn vẫn có chút giận dỗi , cô rời đi từ sớm , trước khi đi còn hôn nhẹ lên cái má đáng yêu kia mấy cái rồi mới thỏa mãn rời đi .

Mặc cho ai đó đã có mấy hành động ngọt ngào với mình . Hạ Vũ khi tỉnh giấc vẫn chẳng biết gì cả .

Anh uể oải ngồi dậy sau đó liền đi vscn . Xong xuôi , liền nhanh chóng di chuyển xuống tầng .

Đầu bếp đã nấu rất nhiều món ,đặt sẵn trên bàn cho Hạ Vũ nhưng anh chỉ nhìn qua rồi chẳng buồn đụng đũa . Cả người cứ bần thần nhìn ra phía cửa lớn như đợi chờ điều gì đó .

Thấy cậu chủ dạo này tâm trạng ngày càng xuống dốc . Người quản gia liền đi lại hỏi anh .

"Tiểu Vũ , con ít nhất cũng phải ăn chút gì đó chứ"

Hạ Vũ ngửng lên nhìn bà , sau đó liền ỉu xìu , anh ôm gấu bông trong lòng , tay cứ vân vê tai của nó . Giọng có chút run rẩy mà nói với người quản gia .

"Con không muốn ăn đâu bác "

"Sao vậy , nói cho bác nghe có chuyện gì nào"

Hạ Vũ chầm chậm nhìn vị quản gia trước mặt . Anh có hơi xấu hổ nếu nói ra nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói .

"Hi Văn ghét con phải không bác , em ấy chê con mang thai xấu xí nên không muốn lại gần con có phải không . Hay là tại con hay cáu giận không nghe lời nên em ấy liền muốn bỏ rơi con . Hay do cậu thư ký kia trẻ đẹp hơn...nên em ấy định bỏ con để cưới cậu ta . Có phải con rất xấu xí rất khó chiều rất đáng ghét có đúng không , có phải con không xứng đáng được yêu thương đúng không ạ"

Càng nói giọng Hạ Vũ lại càng run rẩy , chất giọng mềm mại ủy khuất của anh làm ai nghe qua cũng đau lòng .

Người quản gia cũng vậy , bà cười hiền rồi khẽ xoa xoa đầu cậu nhóc đang tự ti trước mặt . Bà chăm sóc cậu chủ bao nhiêu năm , đây là lần đầu thấy Hạ Vũ tự ti đến như vậy .

"Tiểu Vũ , Hi Văn không ghét con đâu . Con bé còn rất thương con là đằng khác"

"...."

Hạ Vũ mắt phiếm hồng mà nhìn người quản gia . Sau đó lại rụt rè cúi xuống , lắc nhẹ đầu như tỏ vẻ không đồng tình .

"Bác nói thật đấy , hôm qua sau khi về Hi Văn đã hỏi rất nhiều về con . Con bé còn lén lút vào phòng thăm con lúc con ngủ say nữa cơ mà . Hi Văn rất lo lắng , nhưng đồng thời nó rất giận con vì con không tin tưởng nó"

Hạ Vũ ngơ ngác khi nghe những lời quản gia nói . Anh cũng không kìm được mà liền khóc lớn khiến cho người quản gia chỉ biết lo lắng vỗ về .

"Con chỉ là...chỉ là muốn được dỗ dành thôi mà"

Lời nói của Hạ Vũ hoàn toàn được Hi Văn nghe thấy hết . Quả thực cô đã đi làm nhưng lát sau liền quên tài liệu nên đành quay về nhà lấy , lại vô tình nghe được câu chuyện này . Trong lòng không khỏi tự trách vì đã thiếu kiên nhẫn với anh .



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com