Chong Ngoc Nu Cong
Sau khi nghe toàn bộ cuộc nói chuyện , Hi Văn liền rời đi ngay sau đó . Cô không trực tiếp tiến vào nói chuyện với Hạ Vũ mà lại chọn rời đi . Vì có lẽ hiện tại tâm trạng của cô cũng không đủ ổn để nói chuyện thêm với anh .Trong lòng cứ cảm thấy khó chịu không yên , nên cô tan làm từ rất sớm . Sau khi về nhà mới biết mèo nhỏ của mình đã kiệt sức mà ngất đi .Hạ Vũ cả buổi chẳng chịu ăn uống gì , anh cứ ngồi đó ôm con gấu bông trong lòng mà chờ đợi Hi Văn trở về . Đến khi cơ thể dần suy kiệt mà ngất đi ."Tại sao lại không nói cho tôi biết , mấy người có phải câm hết rồi không?"Hi Văn gằn giọng với những người hầu đang đứng trước mặt mình . Bọn họ chỉ dám cúi gằm mặt không dám cãi cô chủ , vì biết rằng chỉ cần lệch một chút thôi họ sẽ tan tành tất cả ."Là tiểu Vũ không cho gọi" giọng nói phát ra từ trên tầng bỗng chốc thu hút mọi ánh mắt .Người quản gia từ tốn bước từ trên tầng xuống . Vì bà ấy là người chăm sóc Hạ Vũ từ nhỏ đến lớn nên Hi Văn cũng có chút hảo cảm . Vì vậy cô đành hạ tông giọng để nói chuyện với bà."Nhưng...tại sao chứ""Cô chủ nhẽ ra nên biết hơn tôi mới phải . Những gì cô nói với cậu ấy , bây giờ tất cả những lời cô nói qua suy nghĩ của cậu chủ đều bỗng chốc biến thành sự trách móc , chê bai và phiền toái . Cậu ấy không cho tôi gọi là vì sợ cô cảm thấy phiền và ghét bỏ . ""...."
Từng lời của người quản gia đều khiến Hi Văn cứng người , cô chẳng thể mở miệng nói thêm câu nào nữa . Quả thực từ lúc cãi nhau đến giờ mọi hành động cô làm trước mặt Hạ Vũ đều toát lên cảm giác lạnh lẽo thấu xương ."Tiểu Vũ là vì đợi cô nên mới thành ra như vậy , bác sĩ nói tâm lý của cậu ấy không ổn định . Cơ thể cũng ốm yếu do không ăn được gì vậy nên có dặn dò phải chú ý đến cậu ấy nhiều hơn đặc biệt là khi đang mang thai như thế này"Nói xong người quản gia cung kính cúi người rồi rời đi . Hi Văn sau đó liền vội vã chạy lên phòng Hạ Vũ , cô nhẹ nhàng mở cửa liền thấy cục bông nhỏ đang ngủ say , cẩn thận không tạo ra tiếng động , đến gần mèo nhỏ rồi nhẹ nhàng chạm vào tay anh, cô liền cảm nhận được cái nóng ran truyền lại. Vốn muốn lập tức ôm bảo bối nhỏ vào lòng , nhưng rồi chợt nhận ra bản thân còn chưa tắm rửa nữa , đụng vào cục bông mềm này có khi lại khiến anh ốm thêm . Vậy nên liền nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ , rồi mới leo lên ôm anh ."Tiểu Vũ vất vả rồi" Hi Văn khẽ thì thầm như thể sợ người kia thức giấc. Tay cô nhẹ nhàng vòng qua người anh kéo sát bảo bối nằm gọn trong lòng mình , cảm giác ôm cục bông gòn này đã khiến cô muốn nghiện luôn rồi , bảo bối nhỏ lúc nào cũng thơm thơm mềm mềm như bánh vậy , cô đang tự hỏi anh còn tự ti về điều gì nữa .Trong khi đó lại không biết rằng , Hạ Vũ đã ám ảnh đến mức kinh khủng về chính bản thân mình và cả mối quan hệ giữa cô cùng người thư ký kia . Đến nỗi anh đã tự cấu vào tay mình tới mức bật máu chỉ để thôi suy diễn linh tinh về vấn đề đó ."Ưm"Tay Hi Văn từ lúc nào đã không còn yên phận ở bụng bầu của anh.Cô trườn lên phía trên xoa nhẹ nhũ hoa khiến nó cương cứng ,làm Hạ Vũ đang ngủ say cũng bật ra tiếng rên khe khẽ như đang lên án hành vi vô liêm sỉ của con người đang ôm mình .Cảm thấy khó chịu nên anh liền gạt tay đang sờ mó ngực mình ra, nhưng sau đó mới lờ mờ nhìn rõ người trước mặt ."Văn Văn?"Chất giọng khàn khàn ngái ngủ của Hạ Vũ làm Hi Văn khẽ bật cười , cô hôn nhẹ lên má anh rồi mới đáp lại ."Ừ , Văn Văn của anh đây"Những tưởng anh sẽ vui vẻ mà quay lại ôm cô , nhưng trái ngược , Hạ Vũ lại khẽ cau mày khó chịu . Anh chui vào trong chăn rồi tự nhủ với chính mình ."Lại nằm mơ nữa rồi , em ấy làm sao xuất hiện ở đây được"Câu nói vô tư của anh liền nhanh chóng làm cho ai đó cảm thấy đau lòng , tên ngốc này rốt cuộc đã suy nghĩ những gì để đến hiện tại khi cô ở trước mặt lại cho rằng bản thân nằm mơ cơ chứ ."Chu Hạ Vũ , anh mau chui ra đây""Đừng mắng anh mà , sao trong mơ em cũng mắng anh thế"Giọng nói như sắp khóc của mèo nhỏ khiến Hi Văn càng hận chính mình . Cô xoa nhẹ lớp chăn đang trùm trên người Hạ Vũ rồi dỗ ngọt anh."Em không mắng anh , bảo bối mau bỏ chăn ra .""Th...thật không mắng sao""Ừm , không mắng"Khi đã chắc chắn không bị mắng , Hạ Vũ mới dám bỏ chăn ra . Anh lim dim nhìn người trước mắt như thể vẫn không tin là cô đang ở đây, rồi để kiểm chứng thêm lần nữa . Hạ Vũ liền đưa tay lên xoa nhẹ bên má của cô ."Là Văn Văn?""Là vợ anh, bảo bối ạ"Tông giọng mềm mại cùng cái ôm ấm áp của Hi Văn làm cho Hạ Vũ lập tức vỡ tan những cảm xúc trong lòng . Anh òa khóc ôm chặt lấy cô , bản thân cũng chẳng nhịn được mà nói hết tất cả nỗi lòng mình."Là vợ thật ạ? Vợ đừng ghét anh nữa được không , anh sai rồi mà . Hạ Vũ sau này không dám làm phiền vợ nữa đâu, vợ đừng chê anh , đừng mắng anh nữa . Anh biết sai rồi...hức...vợ ơi...hức...Văn Văn...Văn Văn"Thấy anh hoảng loạn trong lòng mình khiến Hi Văn cũng không khỏi 1 phen hốt hoảng , cô vỗ nhẹ vai mèo nhỏ , cố gắng dùng lời nói trấn an anh ."Bình tĩnh bình tĩnh nào , em không ghét hay chê bai anh đâu mà . Đừng khóc , ngoan nha ""Ư....hức....Văn Văn...Văn Văn""Em đây mà"Hi Văn giờ đây chỉ biết đáp lại những câu nói chẳng rõ ràng của người đang run rẩy trong lòng mình .Hạ Vũ khóc hồi lâu liền cố gắng dùng chút sức còn lại mà hôn lên môi Hi Văn , đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi cô lâu đến như vậy .Môi mềm yếu ớt run rẩy đè lên môi Hi Văn, cô cũng thoải mái mà đáp lại anh một cách nhẹ nhàng nhất . Thế rồi khi đã hết hơi , cả 2 mới chịu buông nhau ra .Nhưng sau đó Hạ Vũ đã lại vội vàng lần nữa áp môi mình lên môi cô . Hi Văn biết rõ anh là đang cảm thấy không an toàn nhưng cô cũng chẳng thể để anh cứ như vậy , thế nên liền cố gắng đẩy Hạ Vũ ra ."Hức...đừng đẩy ....anh muốn hôn...ưmm...ưm"Mèo nhỏ cứng đầu cứ bám mãi không thôi , nếu không chiều theo chắc anh sẽ lại khóc tiếp mất .Vậy nên cô đành chiều theo bạn lớn đang nhè nheo trong lòng ,nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh lần nữa . Cả 2 cứ thế dây dưa với nhau không rời.Hạ Vũ choàng một tay qua cổ Hi Văn kéo cô vào nụ hôn sâu hơn, trong khi đó tay kia của anh lại cố gắng tháo bỏ cúc áo trên người mình , để lộ cả xương quai xanh và phần ngực trắng mềm đầy câu dẫn , nét mặt ửng hồng cùng ánh mắt ướt cứ đăm chiêu nhìn về phía cô .Trái ngược với vẻ mặt mông lung gợi tình của Hạ Vũ , Hi Văn lại có phần ngạc nhiên khi bỗng dưng anh chủ động đến mức như vậy."Hư hỏng , ai dạy anh như vậy hả""A...hức" Cô vừa mắng vừa đánh vào mông Hạ Vũ một cái . Lực tay cho dù đã cố gắng kiềm lại nhưng vẫn không khỏi khiến cho người dưới thân cảm thấy đau rát .Hạ Vũ bất giác rên thành tiếng nhưng sau đó lại mím môi im bặt , đuôi mắt phiếm hồng bỗng tuôn ra giọt lệ đầy uất ức kèm đau khổ . Cô là đang chê anh có phải không?"Em làm anh đau sao""...."Bạn nhỏ Hi Văn giờ mới nhận thức hành động của mình . Cô vội vàng an ủi hỏi han anh , nhưng đáp lại Hạ Vũ lại chẳng nói gì , anh quay đầu sang một bên không còn muốn nhìn Hi Văn nữa . Miệng lại khẽ mấp mánh hỏi cô "Có phải cậu ta làm tốt hơn anh không ạ?""Cậu ta?....lại nữa...?"Hi Văn chán ngấy với câu hỏi này rồi , anh vẫn là chẳng chịu tin tưởng cô dù chỉ một chút . Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn , cơn giận đè nén lần nữa bộc phát, cô buông Hạ Vũ ra khỏi lòng mình , khó chịu mà nói với anh."Chu Hạ Vũ , anh muốn em phải nhắc lại bao nhiều lần nữa đây . Em và cậu ta không có gì hết , làm ơn bỏ hướng suy nghĩ ích kỷ suy diễn của anh đi có được không?" Hạ Vũ bị cô mắng liền có chút bàng hoàng , nhưng sau đó anh cũng chẳng chịu thua mà gào lên" Phải ,anh ích kỷ đó được chưa . Giờ thì em cút ra ngoài đi , tránh xa anh ra , đụng vào anh chỉ làm em rắc rối thêm thôi . Em mau cút đi , từ giờ không cần em nữa , mau cút đi"Thấy Hạ Vũ mất bình tĩnh ,Hi Văn liền nhanh chóng ôm lấy anh , cô cảm nhận người trong lòng đang run lên đầy khổ sở . Đã yếu đến như vậy nhưng vẫn nhất quyết cứng đầu muốn đẩy cô tránh xa khỏi mình ."Em cút đi....sau này không cần quan tâm anh nữa , cút nhanh đi...hức...cút về với mấy thứ làm em vui vẻ ấy...đừng có ở đây nữa...hức...."Hi Văn giờ đây chỉ biết im lặng nghe mèo nhỏ trong lòng ấm ức càm ràm , cô biết nói gì cũng không thể giải quyết được thế nên cứ im lặng để anh thoải mái trút hết tất cả .Ngoài lề : Nay t đang ko vui , ko ai được phép hạnh phúc hết😼
Từng lời của người quản gia đều khiến Hi Văn cứng người , cô chẳng thể mở miệng nói thêm câu nào nữa . Quả thực từ lúc cãi nhau đến giờ mọi hành động cô làm trước mặt Hạ Vũ đều toát lên cảm giác lạnh lẽo thấu xương ."Tiểu Vũ là vì đợi cô nên mới thành ra như vậy , bác sĩ nói tâm lý của cậu ấy không ổn định . Cơ thể cũng ốm yếu do không ăn được gì vậy nên có dặn dò phải chú ý đến cậu ấy nhiều hơn đặc biệt là khi đang mang thai như thế này"Nói xong người quản gia cung kính cúi người rồi rời đi . Hi Văn sau đó liền vội vã chạy lên phòng Hạ Vũ , cô nhẹ nhàng mở cửa liền thấy cục bông nhỏ đang ngủ say , cẩn thận không tạo ra tiếng động , đến gần mèo nhỏ rồi nhẹ nhàng chạm vào tay anh, cô liền cảm nhận được cái nóng ran truyền lại. Vốn muốn lập tức ôm bảo bối nhỏ vào lòng , nhưng rồi chợt nhận ra bản thân còn chưa tắm rửa nữa , đụng vào cục bông mềm này có khi lại khiến anh ốm thêm . Vậy nên liền nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ , rồi mới leo lên ôm anh ."Tiểu Vũ vất vả rồi" Hi Văn khẽ thì thầm như thể sợ người kia thức giấc. Tay cô nhẹ nhàng vòng qua người anh kéo sát bảo bối nằm gọn trong lòng mình , cảm giác ôm cục bông gòn này đã khiến cô muốn nghiện luôn rồi , bảo bối nhỏ lúc nào cũng thơm thơm mềm mềm như bánh vậy , cô đang tự hỏi anh còn tự ti về điều gì nữa .Trong khi đó lại không biết rằng , Hạ Vũ đã ám ảnh đến mức kinh khủng về chính bản thân mình và cả mối quan hệ giữa cô cùng người thư ký kia . Đến nỗi anh đã tự cấu vào tay mình tới mức bật máu chỉ để thôi suy diễn linh tinh về vấn đề đó ."Ưm"Tay Hi Văn từ lúc nào đã không còn yên phận ở bụng bầu của anh.Cô trườn lên phía trên xoa nhẹ nhũ hoa khiến nó cương cứng ,làm Hạ Vũ đang ngủ say cũng bật ra tiếng rên khe khẽ như đang lên án hành vi vô liêm sỉ của con người đang ôm mình .Cảm thấy khó chịu nên anh liền gạt tay đang sờ mó ngực mình ra, nhưng sau đó mới lờ mờ nhìn rõ người trước mặt ."Văn Văn?"Chất giọng khàn khàn ngái ngủ của Hạ Vũ làm Hi Văn khẽ bật cười , cô hôn nhẹ lên má anh rồi mới đáp lại ."Ừ , Văn Văn của anh đây"Những tưởng anh sẽ vui vẻ mà quay lại ôm cô , nhưng trái ngược , Hạ Vũ lại khẽ cau mày khó chịu . Anh chui vào trong chăn rồi tự nhủ với chính mình ."Lại nằm mơ nữa rồi , em ấy làm sao xuất hiện ở đây được"Câu nói vô tư của anh liền nhanh chóng làm cho ai đó cảm thấy đau lòng , tên ngốc này rốt cuộc đã suy nghĩ những gì để đến hiện tại khi cô ở trước mặt lại cho rằng bản thân nằm mơ cơ chứ ."Chu Hạ Vũ , anh mau chui ra đây""Đừng mắng anh mà , sao trong mơ em cũng mắng anh thế"Giọng nói như sắp khóc của mèo nhỏ khiến Hi Văn càng hận chính mình . Cô xoa nhẹ lớp chăn đang trùm trên người Hạ Vũ rồi dỗ ngọt anh."Em không mắng anh , bảo bối mau bỏ chăn ra .""Th...thật không mắng sao""Ừm , không mắng"Khi đã chắc chắn không bị mắng , Hạ Vũ mới dám bỏ chăn ra . Anh lim dim nhìn người trước mắt như thể vẫn không tin là cô đang ở đây, rồi để kiểm chứng thêm lần nữa . Hạ Vũ liền đưa tay lên xoa nhẹ bên má của cô ."Là Văn Văn?""Là vợ anh, bảo bối ạ"Tông giọng mềm mại cùng cái ôm ấm áp của Hi Văn làm cho Hạ Vũ lập tức vỡ tan những cảm xúc trong lòng . Anh òa khóc ôm chặt lấy cô , bản thân cũng chẳng nhịn được mà nói hết tất cả nỗi lòng mình."Là vợ thật ạ? Vợ đừng ghét anh nữa được không , anh sai rồi mà . Hạ Vũ sau này không dám làm phiền vợ nữa đâu, vợ đừng chê anh , đừng mắng anh nữa . Anh biết sai rồi...hức...vợ ơi...hức...Văn Văn...Văn Văn"Thấy anh hoảng loạn trong lòng mình khiến Hi Văn cũng không khỏi 1 phen hốt hoảng , cô vỗ nhẹ vai mèo nhỏ , cố gắng dùng lời nói trấn an anh ."Bình tĩnh bình tĩnh nào , em không ghét hay chê bai anh đâu mà . Đừng khóc , ngoan nha ""Ư....hức....Văn Văn...Văn Văn""Em đây mà"Hi Văn giờ đây chỉ biết đáp lại những câu nói chẳng rõ ràng của người đang run rẩy trong lòng mình .Hạ Vũ khóc hồi lâu liền cố gắng dùng chút sức còn lại mà hôn lên môi Hi Văn , đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi cô lâu đến như vậy .Môi mềm yếu ớt run rẩy đè lên môi Hi Văn, cô cũng thoải mái mà đáp lại anh một cách nhẹ nhàng nhất . Thế rồi khi đã hết hơi , cả 2 mới chịu buông nhau ra .Nhưng sau đó Hạ Vũ đã lại vội vàng lần nữa áp môi mình lên môi cô . Hi Văn biết rõ anh là đang cảm thấy không an toàn nhưng cô cũng chẳng thể để anh cứ như vậy , thế nên liền cố gắng đẩy Hạ Vũ ra ."Hức...đừng đẩy ....anh muốn hôn...ưmm...ưm"Mèo nhỏ cứng đầu cứ bám mãi không thôi , nếu không chiều theo chắc anh sẽ lại khóc tiếp mất .Vậy nên cô đành chiều theo bạn lớn đang nhè nheo trong lòng ,nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh lần nữa . Cả 2 cứ thế dây dưa với nhau không rời.Hạ Vũ choàng một tay qua cổ Hi Văn kéo cô vào nụ hôn sâu hơn, trong khi đó tay kia của anh lại cố gắng tháo bỏ cúc áo trên người mình , để lộ cả xương quai xanh và phần ngực trắng mềm đầy câu dẫn , nét mặt ửng hồng cùng ánh mắt ướt cứ đăm chiêu nhìn về phía cô .Trái ngược với vẻ mặt mông lung gợi tình của Hạ Vũ , Hi Văn lại có phần ngạc nhiên khi bỗng dưng anh chủ động đến mức như vậy."Hư hỏng , ai dạy anh như vậy hả""A...hức" Cô vừa mắng vừa đánh vào mông Hạ Vũ một cái . Lực tay cho dù đã cố gắng kiềm lại nhưng vẫn không khỏi khiến cho người dưới thân cảm thấy đau rát .Hạ Vũ bất giác rên thành tiếng nhưng sau đó lại mím môi im bặt , đuôi mắt phiếm hồng bỗng tuôn ra giọt lệ đầy uất ức kèm đau khổ . Cô là đang chê anh có phải không?"Em làm anh đau sao""...."Bạn nhỏ Hi Văn giờ mới nhận thức hành động của mình . Cô vội vàng an ủi hỏi han anh , nhưng đáp lại Hạ Vũ lại chẳng nói gì , anh quay đầu sang một bên không còn muốn nhìn Hi Văn nữa . Miệng lại khẽ mấp mánh hỏi cô "Có phải cậu ta làm tốt hơn anh không ạ?""Cậu ta?....lại nữa...?"Hi Văn chán ngấy với câu hỏi này rồi , anh vẫn là chẳng chịu tin tưởng cô dù chỉ một chút . Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn , cơn giận đè nén lần nữa bộc phát, cô buông Hạ Vũ ra khỏi lòng mình , khó chịu mà nói với anh."Chu Hạ Vũ , anh muốn em phải nhắc lại bao nhiều lần nữa đây . Em và cậu ta không có gì hết , làm ơn bỏ hướng suy nghĩ ích kỷ suy diễn của anh đi có được không?" Hạ Vũ bị cô mắng liền có chút bàng hoàng , nhưng sau đó anh cũng chẳng chịu thua mà gào lên" Phải ,anh ích kỷ đó được chưa . Giờ thì em cút ra ngoài đi , tránh xa anh ra , đụng vào anh chỉ làm em rắc rối thêm thôi . Em mau cút đi , từ giờ không cần em nữa , mau cút đi"Thấy Hạ Vũ mất bình tĩnh ,Hi Văn liền nhanh chóng ôm lấy anh , cô cảm nhận người trong lòng đang run lên đầy khổ sở . Đã yếu đến như vậy nhưng vẫn nhất quyết cứng đầu muốn đẩy cô tránh xa khỏi mình ."Em cút đi....sau này không cần quan tâm anh nữa , cút nhanh đi...hức...cút về với mấy thứ làm em vui vẻ ấy...đừng có ở đây nữa...hức...."Hi Văn giờ đây chỉ biết im lặng nghe mèo nhỏ trong lòng ấm ức càm ràm , cô biết nói gì cũng không thể giải quyết được thế nên cứ im lặng để anh thoải mái trút hết tất cả .Ngoài lề : Nay t đang ko vui , ko ai được phép hạnh phúc hết😼
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com