Chong Dac Nhiem Vo Sat Thu
Làm việc suốt 1 tuần liền kẻ từ ngày ở LES Điềm Diễm đều không bước ra khỏi bang, ngay cả việc ra ngoài cửa cũng không hề ra. Cả ngày từ sáng đến đêm khuya Điềm Diễm đều ngồi ôm máy tính với cả trồng giấy tờ trên bàn, làm việc không ngừng nghỉ hiến mặt cô trở lên xuống sắc vô cùng. Khiến cho ba cô và An An lo lắng không ngừng, việc cô nhốt mình trong phòng đã khiến cho mọi người sợ rồi mà còn cả ăn cơm cũng không đầy đủ nữa. Nhìn thấy Điềm Diễm như vậy ai mà không sót cho được nhất là ba cô. Lương Hải Việt đứng ngoài cửa ngõ phòng con gái, giọng nói của ông đầy sủng lịnh ngọt ngào.- Con Gái của ba, có chuyện gì vậy có thể nói cho ba được không?- Con muốn ở một mình, ba đừng làm phiền. Điềm Diễm giọng nói yếu ớt lũng lịu với Lương Hải Việt.- Vậy con cũng lên ăn chút gì đó đi chứ, ba già rồi đâu theo con mãi được.- Được rồi lát nữa con xuống, ba xuống trước đi.Lương Hải Việt nghe vậy rất vui mừng, ông ừ một tiếng rồi đi xuống lầu.Trong phòng lúc này chỉ có một mình cô, Điềm Diễm nằm dài trên giường cùng những tập tài liệu cần phải xử lý. Từ ngày gặp Triệu Mạc Nam , cô chỉ biết làm việc để quen đi anh và nụ hôn hôm đó mà thôi. Điềm Duễm không hiểu tại sao mình phải quan tâm đến việc đó và vì sao lại không thể quen anh. Không chỉ là một nụ hôn thôi sao, đâu có gì to tát chứ cũng đâu phải lần đầu. Càng suy nghĩ nhiều đầu cô càng đâu mà không suy nghĩ thì cô thấy rất khó chịu trong người. Giống như hàng vạn con kiến bò trên người, lúc này Điềm Diễm chỉ muốn biết nụ hôn mà Triệu Mạc Nam anh dành cho cô là như thế nào. Là thích là yêu hay tức giận hoặc chỉ là khiêu khích mà anh dành cho cô. Suy nghĩ không được cô lén gối đập giường không ngừng.- Bực mình quá đi.Phòng ăn- Con gái sao vậy? Lương Hải Việt thấy Điềm Diễm cứ ngồi thẫn thờ dùng dĩ chộc vào thức ăn mà không dùng đến một miếng nào, làm ông không khỏi lo lắng tiếp.- Con không sao cả. Cô dừng hàng động của mình lại rồi nhìn về phía Lương Hải Việt rồi nói tiếp: Nhiệm vụ lần tới là gì vậy, ba?- Chuyện lần trước còn chưa yên lên chúng ta nên áng binh bất động đợi lắng xuống một thời gian rồi chúng ta tính tiếp. Ông hơi dùng lại vài giây nói tiếp. Ta thấy con vẫn nên ở trong bang , đừng ra ngoài không lại gây thêm chú ý với bang Xạ Lang- Vâng. - Nếu thấy nhàn chán quá đến bang sử lý mấy tên hôm trước ba bắt về đi. Vận động chân tay một chút cũng tốt. Điềm Diễm gật đầu đồng ý ngay khi Lương Hải Việt nói. Vận động một chút cũng tốt thôi, nằm ở nhà cả tuần Điềm Diễm cũng thấy khó chịu lắng rồi. Nếu trước đây máu tanh làm cho cô khó chịu không muốn động đến thì bây giờ nó đã trở thành liềm vui khi cô thấy nhàm chán . Ở trong ngồi nhà này cô sẽ không khác gì với những tiểu thư bình thường khác đôi lúc thì mua sắm , đi chơi đây đó, nho nhã với những xung quanh thì ở trong hắc đạo cô trở thành một con quỷ luôn trong tình trạng đói khát máu, tàn nhẫn lạnh lùng khiến cho bao nhiêu kẻ nhìn thôi cũng phải khiếp sợ bao nhiêu phần. Vỏ bộc luôn là thứ tốt nhất mà Điềm Diễm luôn mang bên mình dù ở bất cứ hoàn cảnh đi nữa, cũng khiến cho cô thỏa mãnBang Bạch XàBước vào trong phòng tra tấn, cảnh quang bên trong khiến cho người bình thường nhìn thấy cũng phải hiếp sợ , lạnh đến xương. Điềm Diễm bước vào bên trong lạnh nhạt nhìn mọi thứ , cô nhíu lông mày tỏ vẻ không hài lòng với sự bừa bộn máu văng khắp phòng. Một người đàn ông khoảng 27 , 28 tuổi bị bịt mắt 2 tay chân bị trói lại ngồi trên ghế. Trên thân thể không biết bao nhiêu đòn roi giáng xuống, với những đòn đánh đấm của 2 người đàn ông đứng bên cạnh đang tra hỏi. Trắc giờ này chỉ con nửa cái mạng chứ chẳng ít hơn nữa, thấy Điềm Diễm bước vào 2 tên đó đứng thẳng người 2 chân dang rộng bằng vai 2 tay chấp đằng sau cúi người 45° không hẹn mà nói:- Cô chủ.Điềm Diễm phất tay lên ( ý bảo bọn họ tiếp tục) thấy được hiệu lệnh 2 người bọn họ tiếp tục công việc. Nghe thấy 2 tên đồng thanh nói như vậy tên ngồi trên nghe không khỏi run rẩy, không phải cậu ta chưa từng nghe đến tự tàn nhân của người được gọi là " cô chủ "này, mà do cậu ta biết người được cô gái này tiếp nhân tra tấn chỉ có đường chết hoặc có sống được đi chăng nữa thì cũng là sống không bằng chết mà thôi. Cậu ta cảm nhận được khí lạnh đang đến gần mình không hỏi run rẩy người, không biết người nay sẽ ra hình thức tra tấn nào đây.Điềm Diễm đi đến gần chiếc bàn của người đàn ông đó, cần xấp tài liệu gổn ngang trên bàn không trình tự, cô không khỏi không vui. Xem xét hết một lượt Điềm Diễm nói:- Mang virut 1101 tới đây.- Vâng. 2 tên đồng thanh đi ra khỏi bên ngoài lấy đồ.Tên kia không khỏi run rẩy khi nghe thấy, giọng nói lẩm bẩm run nhẹ.- ô... uốn...am... ì...?( nghĩa là Cô muốn làm gì)Điềm Diễm nhếch mép cười gian ta không nói gì, đến khi 2 tên khi quay trở đẩy vào cùng một chiếc bàn bên trên đầy những lộ mà xanh tím đỏ và vài ống tiêm.- Mở bịt mắt và khăn trên miệng hắn ra.Cuộc tra tấn này không khỏi ngoiaf dự đoán, tên đó khai ra tất cả. Virut đưa vào người đã khiến hắn chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, tàn ác gấp trăm lần những thứ mà tên đó trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com