Chong Cu La Quyen Than
Nhưng hắn thích mình từ lúc nào?
Rõ ràng ngay từ đầu đối xử rất lạnh lùng với nàng, bắt nàng bồi thường ngọc bội bị đυ.ng vỡ, sau đó thái độ cũng lạnh nhạt, cứ cho là vội vàng giúp nàng, cũng chỉ là nể mặt mũi của Tạ Minh Kha.
Nhưng mà ngày đó nàng đến doanh trại tìm hắn, Dương Thiệu đã trừng trị Du Tố Hoa ở cổng Hầu phủ.
Là lúc đó sao? Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ mà, Kỷ Dao nghĩ tới nghĩ lui, không biết Dương Thiệu nảy sinh tâm tư từ lúc nào.
Tiểu cô nương lại ngẩn người, Dương Thiệu nhìn đôi đũa bạc trong tay nàng khua qua khua lại, thầm nghĩ chắc có lẽ là không tiện, liền sai Trần Tố bày một cái bàn nhỏ gần đó, sau đó trải lên một lớp đệm gấm.
Ngồi xuống ăn đi.
Cảm ơn Hầu gia. Như vậy thoải mái hơn nhiều, Kỷ Dao uống mấy ngụm canh dạ dày heo, ý cười lan tỏa, thứ này làm sạch mùi tanh hoàn toàn không dễ dàng, huống chi còn thơm ngon như vậy, liên tục khen ngợi, Khó trách Mai gia trang buôn bán đắt như vậy.
Nếu ngươi thích, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi ăn món khác, thịt hầm bã rượu, cua, canh cá cháy...Chỗ bọn họ làm ngon lắm.
Kỷ Dao sững sờ: Sao ngươi biết được?
Lời này có ý gì? Dương Thiệu hiểu rõ còn cố ý hỏi.
Những thứ này, ta đều rất thích ăn.
Vậy chỉ có thể nói ta và Kỷ tiểu thư có sở thích giống nhau, Nam nhân nhìn nàng, Lần sau có muốn đi cùng ta không?
Ý cười trong mắt như ánh sao, lấp lánh rực rỡ.
So với kiếp trước, nam nhân nhiệt tình thẳng thắn, còn bây giờ trên người hắn còn một hương vị khác, Kỷ Dao cảm giác mặt mình nóng lên, cúi đầu xuống nói: Như vậy chỉ sợ không tốt, nương cũng sẽ không đồng ý, hôm nay ta...ăn cái này, đã không phải rồi.
Làm mình thèm, hắn còn nói rất hay, cái gì mà đền bù vân vân.
Kỷ Dao buông đũa bạc ra: Ta phải đi rồi, Hầu gia.
Con gái cần nên rụt rè một chút, Dương Thiệu nói: Ta đưa ngươi quay về. Như vậy tương đối an toàn, lỡ như trên đường lại gặp Tống Vân và Tống Diễm, nàng ứng phó như thế nào đây?
Kỷ Dao cũng nghĩ vậy nên không từ chối.
Hai người đi sóng vai mà đi.
Nam nhân không nói nhiều, nhưng rõ ràng bước chân chậm lại, lúc trước nàng không theo kịp.
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ nắm tay mình, lòng bàn tay của hắn to lớn lại khô ráo, nàng có thể nhớ rõ ràng sự ấm áp đó, nhất thời trong lòng có một cảm giác khó nói. Hai người bọn họ, kết cục không tốt, kiếp này, có còn ở cùng nhau sao?
Hai bóng lưng lọt vào mắt, Du Tố Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì lấy lòng Thái phu nhân, từ khi nàng rất nhỏ đã bị người nhà đưa vào phủ Hoài Viễn hầu, bởi vì Du gia không quyền quý bằng Hầu phủ, người lớn trong nhà đều hi vọng nàng có thể gả cho Dương Thiệu. Nhưng mà mấy năm nay, nam nhân này không để ý nàng, vì một đứa con gái của Kỷ gia, ở trước mặt Thái phu nhân làm nhục nàng như vậy.
Thế mà Thái phu nhân cũng thiên vị con trai, đuổi mình về nhà.
Mẫu thân răn dạy nàng, nói nàng vô cùng ngu ngốc.
Phụ thân cũng ghét bỏ nàng, nói nàng vô dụng.
Du Tố Hoa siết chặt ngón tay, cảm thấy một trận đau đớn, giơ lên xem thử thì phát hiện đã tươm máu.
Vài ngày trước, bởi vì thêu 《 Kinh Diệu Pháp Liên Hoa》 lên lụa, do mệt mỏi, nàng không cẩn thận đâm vào mấy chỗ trên tay, nhưng mà cũng đáng giá, dì nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, cũng sẽ bởi vì tấm lòng của nàng mà tha thứ cho nàng.
Du Tố Hoa lại cười.-------------------------------------------------
Nhìn thấy Kỷ Dao đi tới, Liêu thị liền đón lấy: Dao Dao, không phải con đang đi chung với công chúa sao, xảy ra chuyện gì vậy?
Công chúa bắt được cò trắng nên vội vàng đi chơi, cho nên con trở về. Kỷ Dao cũng không nói rõ chuyện vừa rồi, nhìn Dương Thiệu một cái, Nửa đường gặp được Hầu gia, Hầu gia đi chung với con một đoạn.
Làm phiền Hầu gia. Trong lòng Liêu thị tương đối hiểu rõ ý đồ của Dương Thiệu, nhưng cũng không nói ra, dù sao vẫn chưa đến bước đó, còn phải xem lại. Chẳng qua bà đã vô cùng hài lòng, thử hỏi trong kinh thành còn có rể hiền nào tốt hơn Dương Thiệu sao? Chỉ là gia thế nhà mình như vậy, trèo cao không nổi.
Dương Thiệu cười nhạt một tiếng: Tiện đường thôi.
Mau cảm ơn Hầu gia đi. Liêu thị đẩy đẩy con gái.
Cảm ơn Hầu gia, Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu một chút, Hầu gia đi thong thả.
Ăn đồ của hắn xong, muốn đuổi hắn đi rồi? Đuôi lông mày Dương Thiệu khẽ nhếch lên, có cảm giác muốn bắt Kỷ Dao tới đánh đòn một trận thật đau.
Đôi mắt nam nhân sắc bén u ám, rõ ràng có chút không hài lòng.
Kỷ Dao giả vờ không phát hiện, nàng còn chưa nghĩ thông đâu.
Tất nhiên Dương Thiệu cũng chỉ có thể đi, ngay trước mặt Liêu thị còn quấn quýt si mê sao?
Đợi hắn đi rồi, Kỷ Dao mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Bóng lưng nam nhân vô cùng thẳng tắp, hành động như gió, một thân áo bào kia mặc vô cùng đẹp mắt.
Từ phía xa Kỷ Đình Nguyên đi tới, lớn giọng nói: Cuối cùng muội cũng trở về, đi, ca ca câu cá cho muội ăn!
Trước đó đã tính xong, kết quả Kỷ Dao đi với công chúa gì đó, Kỷ Đình Nguyên suýt chút không chờ được bỏ đi.
Được, ca ca! Kỷ Dao đáp ứng một tiếng, nghĩ lại không biết Tống Vân và Tống Thụy còn ở hồ Trân Châu hay không, nàng vội nói, Chúng ta đến bên hồ nhỏ câu cá đi, có được hay không? Hồ Trân Châu nhìn hoài chán rồi!
Kỷ Đình Nguyên khó hiểu, nhưng cũng không phản đối: Đi chỗ nào huynh cũng có thể câu được.
Liêu thị thấy vậy dặn dò: Đừng câu muộn quá.
Kỷ Đình Nguyên đồng ý, lôi kéo muội muội, sai gã sai vặt mang theo đồ câu ca đến hồ nhỏ.
Xung quanh núi Ngọc, hồ Trân Châu đẹp nhất, nhưng rải rác bên cạnh cũng có ba bốn hồ nước nhỏ, có hồ không phù hợp câu cá, mọc đầy rong, có hồ thì có thể.
Kỷ Đình Nguyên vừa tìm được một vị trí ngồi xuống, lập tức nghe được một trận cười sảng khoái: Dao Dao, ngươi tới rồi, hôm nay ta vẫn luôn đợi ngươi, kết quả ngươi lại biến thành người bận rộn.
Là Thẩm Nghiên, Kỷ Dao nhìn về phía ca ca, cười nói: Ta cũng không muốn bận rộn như vậy, làm ta mệt chết, cuối cùng bây giờ cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Nhìn Thẩm Nghiên thăm dò một chút, phát hiện nàng ăn mặc vô cùng giản dị, không trang điểm lộng lẫy giống như trước kia, trang sức, váy đều có trân châu và ngọc.
Hôm nay thực sự mặc rất bình thường.
Kỷ Dao khó hiểu: Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?
Muốn gặp ca ca, chẳng lẽ không nên sửa soạn cho đẹp mắt một chút sao?
Thẩm Nghiên nhỏ giọng nói: Thay đổi phong cách, không chừng huynh ấy sẽ thích.
Khóe miệng Kỷ Dao giật giật một cái.
Nếu không được, lần sau ta sẽ đổi kiểu khác.
Trời. Kỷ Dao không biết phản ứng làm sao, nghĩ thầm quan tâm bọn họ làm khổ nhau làm gì, dù sao có ít, cũng không ít hơn kiếp trước.
Bên hồ Kỷ Đình Nguyên gắn mồi, ngồi xuống câu cá.
Kỷ Dao chờ ăn, đồng thời gọi gã sai vặt nhóm lửa.
Dao Dao, sao Nguyệt nhi tỷ và Tạ đại nhân không tới? Thẩm Nghiên thấy lạ.
Nhưng Kỷ Dao không hề thấy lạ, từ trước đến giờ tỷ tỷ luôn thích yên tĩnh, còn tỷ phu này à, cũng giống nhau thôi, không đến rất bình thường, hai người ở nhà đánh đàn đối thơ, cũng không có gì không tốt.
Thẩm Nghiên gật gật đầu: Cũng đúng, cho nên cưới vợ lấy chồng còn phải chung sở thích, như vậy làm gì cũng thoải mái.
Đúng vậy đó, Kỷ Dao nhân dịp lại khuyên nhủ hai câu, Ngươi đã hiểu đạo lý này, thì nên...
Nên cái gì? Ta và ca ca ngươi sở thích giống nhau, hắn thích câu cá, ta cũng thích, hắn thích uống rượu, ta, ta cũng sẽ thích.
Kỷ Dao khẽ thở dài.
Thẩm Nghiên đi tìm chỗ tốt, nhìn trộm Kỷ Đình Nguyên.
Công tử cạnh hồ áo xanh giày đen, phong thái nhàn nhã, càng nhìn càng thấy tuấn tú, hai cách tay nàng không tự chủ chống lên má.
Một người lớn như vậy, cỏ lau có thể che lại sao? Kỷ Đình Nguyên nhìn thấy góc nghiêng của cô nương kia, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên, suýt chút nữa ném cần câu vào nước.
Nhưng như vậy không câu cá được, Kỷ Đình Nguyên dời mắt, xem như không nhìn thấy.
Nhưng mà bóng dáng tiểu cô nương phản chiếu trên mặt nước, váy tơ trắng, dập dờn từng đợt theo sóng nước, thật sự rất dễ thấy, cuối cùng hắn chịu không được, quát: Tránh xa một chút, ở đây làm gì?
Thẩm Nghiên giật mình.
Sao huynh ấy lại phát hiện ra mình rồi?
Nàng vội vàng đứng lên, đi đến chỗ Kỷ Dao.
Vậy mà không cãi nhau với hắn, Kỷ Đình Nguyên sững sờ, quay đầu nhìn lại, tiểu cô nương đã ngồi xuống, yên lặng, có vẻ rất nghe lời.
Lông mày hắn nhíu nhíu.
Đương nhiên Thẩm Nghiên nhịn được, lần trước Kỷ Dao khuyên nàng mềm mỏng một chút, nàng trở về ngẫm nghĩ lại đúng là không nên đối nghịch với Kỷ Đình Nguyên. Không phải nàng thích huynh ấy sao, tất nhiên phải dịu dàng với huynh ấy một chút, nếu mà như vậy Kỷ Đình Nguyên vẫn không thích, nàng cũng không còn cách nào.
Nhưng mà trước đó, nàng nhất định phải thử một chút.
Sau đó Kỷ Đình Nguyên câu được rất nhiều cá, thắng lợi trở về.
... ...
Vừa bắt đầu vào hạ.
Kỷ Nguyệt nhìn thấy có muỗi, sai bọn nha hoàn thay rèm kín cho cửa sổ, nệm chăn dày cũng bỏ, đổi thành loại mỏng.
Thấy trong phòng một cảnh bận rộn, Tạ Minh Kha cười đi tới: Đừng để mệt quá.
Không mệt, Kỷ Nguyệt đưa hắn xem một tờ danh sách, Muốn đưa đến cho phụ thân, chàng xem một chút, phù hợp không?
Rất nhiều đồ thường dùng, còn có điểm tâm đặc sản của kinh thành, ngoài ra còn có một ít lá trà, linh chi, nhân sâm trăm năm, Tạ Minh Kha cười, trong lòng ấm áp: Phụ thân biết nàng quan tâm như vậy, nhất định rất vui vẻ, vậy liền sai người mang đi đi, mặc dù có khả năng phụ thân cũng không cần đến.
Kỷ Nguyệt liền sai xuống, lại nhìn Tạ Minh Kha một cái: Có việc gì à? Tuy là ngày nghỉ hưu mộc, nhưng Tạ Minh Kha bận rộn nhiều việc, thời điểm này sẽ không đến.
Thật thông minh, Sở vương điện hạ mời ta đến Vân Hòa Cư uống trà.
Vân Hòa Cư? Kỷ Nguyệt đã nghe qua cái tên này, Dường như là một chỗ rất thú vị, thiếp vẫn chưa đến bao giờ.
Nàng vẫn chưa đến? Tạ Minh Kha ngạc nhiên một chút, hiểu rõ, năm trước Kỷ gia mới chuyển đến kinh thành, Kỷ Nguyệt cũng nhanh chóng gả cho hắn, chưa từng đến cũng bình thường, hắn nắm tay của nàng, Nếu không nàng đi cùng ta đi? Trà ở Vân Hòa Cư uống rất ngon, không có quán trà nào có thể so sánh được, cho nên sau đó một trà sư được mời vào trong cung.
Nhưng mà thiếp nghe nói, hình như chỉ có nam nhân mới có thể vào.
Ban đầu là như vậy, nhưng danh tiếng càng lúc càng lớn, các vị phu nhân tiểu thư ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, cũng không thể thật sự ngăn cản? Chỉ cần nữ giả nam trang, Vân Hòa Cư liền mặc kệ, dần dần, còn đặc biệt mở một chỗ tiếp đón dạng khách nữ như vậy, các tiểu thư cũng có một niềm vui khác.
Thật sao? Kỷ Nguyệt có chút động lòng, Nhưng không phải chàng và Sở vương điện hạ...
Vậy thì mời Dao Dao đi cùng, làm bạn với nàng? Tạ Minh Kha nói, Không những trà ở đó dễ uống, mà còn thưởng thức được những bức tranh nổi tiếng. Thê tử của hắn thích chỗ cao nhã, yên tĩnh.
Cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng bị thuyết phục: Lâu rồi thϊếp không gặp Dao Dao, con bé lại ham chơi, chắc còn muốn đi hơn cả thϊếp.
Tạ Minh Kha lập tức sai người đi đến cửa hàng may mặc mua hai bộ áo bào phù hợp cho các nàng.
Lúc đưa đến Kỷ gia, Liêu thị không hiểu chuyện gì, nhưng mà Kỷ Dao nghe nói đi Vân Hòa Cư, vô cùng vui vẻ, lập tức mặc lên người.
Cái con bé này. Liêu thị dở khóc dở cười, Đừng gây thêm phiền phức cho con rể và Nguyệt nhi.
Tất nhiên sẽ không rồi, chỉ là đi uống trà, sao con lại gây phiền phức? Kỷ Dao cũng rất nhớ tỷ tỷ, lại có chỗ tốt để chơi như vậy, vô cùng vừa ý.
Nàng lập tức ngồi kiệu đi Tạ phủ.
Ai ngờ rằng, vừa mới theo Tạ Minh Kha và Kỷ Nguyệt đến Vân Hòa Cư liền thấy Tống Vân từ phía đối diện đi tới.
Suýt chút nữa Kỷ Dao đã trốn sau lưng tỷ tỷ.
Không phải uống trà với tỷ tỷ sao, sao lại gặp được Tống Vân?
Bên tai nghe được âm thanh trong trẻo của Tống Vân: Tạ đại nhân, ngươi tới thật sớm, chút nữa thì ta thất lễ... Nói xong ánh nhìn rơi vào người Kỷ Dao, ánh mắt khẽ động.
Vừa nãy còn tưởng rằng Tạ Minh Kha dẫn theo hai người bạn, muốn để hắn giới thiệu, nhưng thiếu niên tuấn tú như ngọc này rõ ràng là một cô gái!
Bởi vì nàng có một đôi mắt sáng rỡ, tựa như đôi mắt chứa đầy cảnh xuân.
Tống Vân cong môi.
Cuộc đời nơi nào cũng có thể gặp lại nhau.
Nhưng mà hắn cũng không nhìn nhiều, nếu không đoán sai, một công tử xinh đẹp còn lại chính là vợ của Tạ Minh Kha Kỷ Nguyệt, hắn khẽ vuốt cằm.
Kỷ Nguyệt không quấy rầy hai người nói chuyện, nắm tay Kỷ Dao đi đến một nơi khác.
Kỷ Dao nhỏ giọng nói: Tỷ tỷ, sao tỷ không nói cho muội biết Sở vương điện hạ mời tỷ phu?
Kỷ Nguyệt ngạc nhiên: Làm sao vậy, muội biết hắn sao?
Ừm, cứ cho là vậy đi. Kỷ Dao có chút rầu rĩ, bởi vì khó mà giải thích được, cũng không thể nói Tống Vân có tâm tư đối với nàng, mà nàng lại không muốn đâu?
Muội cảm thấy những người của Hoàng tộc, chúng ta nên bớt tiếp xúc.
Muội muội này, sao tâm tư nhiều như vậy, Kỷ Nguyệt cười nói: Tướng công là quan trong triều, không tránh được, về phần chúng ta, vốn cũng chỉ gặp mặt thôi mà.
Thực sự không nói rõ được.
Kỷ Dao nghĩ thầm, hôm nay Tống Vân mời Tạ Minh Kha, chắn chắc là muốn lôi kéo hắn, bây giờ Thái tử còn chưa bị phế, chắc hẳn trong lòng Tống Vân cũng lo lắng, có khả năng sẽ nhanh chóng hành động.
Chỉ sợ Thái tử xui xẻo rồi...
Không đúng, Thái tử có thể là sống lại, đột nhiên Kỷ Dao có chút bối rối, nếu thật là như vậy, Tống Vân kia chưa chắc sẽ thắng, vậy tỷ phu dính vào...
Kỷ Dao không kiềm được quay đầu nhìn thoáng qua, không ngờ chạm phải ánh mắt của Tống Vân ở đối diện.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như có cái gì bắn ra từ đôi mắt nam nhân, nóng rực sáng ngời, trong lòng Kỷ Dao giật mình, lập tức quay đầu.
Rõ ràng ngay từ đầu đối xử rất lạnh lùng với nàng, bắt nàng bồi thường ngọc bội bị đυ.ng vỡ, sau đó thái độ cũng lạnh nhạt, cứ cho là vội vàng giúp nàng, cũng chỉ là nể mặt mũi của Tạ Minh Kha.
Nhưng mà ngày đó nàng đến doanh trại tìm hắn, Dương Thiệu đã trừng trị Du Tố Hoa ở cổng Hầu phủ.
Là lúc đó sao? Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ mà, Kỷ Dao nghĩ tới nghĩ lui, không biết Dương Thiệu nảy sinh tâm tư từ lúc nào.
Tiểu cô nương lại ngẩn người, Dương Thiệu nhìn đôi đũa bạc trong tay nàng khua qua khua lại, thầm nghĩ chắc có lẽ là không tiện, liền sai Trần Tố bày một cái bàn nhỏ gần đó, sau đó trải lên một lớp đệm gấm.
Ngồi xuống ăn đi.
Cảm ơn Hầu gia. Như vậy thoải mái hơn nhiều, Kỷ Dao uống mấy ngụm canh dạ dày heo, ý cười lan tỏa, thứ này làm sạch mùi tanh hoàn toàn không dễ dàng, huống chi còn thơm ngon như vậy, liên tục khen ngợi, Khó trách Mai gia trang buôn bán đắt như vậy.
Nếu ngươi thích, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi ăn món khác, thịt hầm bã rượu, cua, canh cá cháy...Chỗ bọn họ làm ngon lắm.
Kỷ Dao sững sờ: Sao ngươi biết được?
Lời này có ý gì? Dương Thiệu hiểu rõ còn cố ý hỏi.
Những thứ này, ta đều rất thích ăn.
Vậy chỉ có thể nói ta và Kỷ tiểu thư có sở thích giống nhau, Nam nhân nhìn nàng, Lần sau có muốn đi cùng ta không?
Ý cười trong mắt như ánh sao, lấp lánh rực rỡ.
So với kiếp trước, nam nhân nhiệt tình thẳng thắn, còn bây giờ trên người hắn còn một hương vị khác, Kỷ Dao cảm giác mặt mình nóng lên, cúi đầu xuống nói: Như vậy chỉ sợ không tốt, nương cũng sẽ không đồng ý, hôm nay ta...ăn cái này, đã không phải rồi.
Làm mình thèm, hắn còn nói rất hay, cái gì mà đền bù vân vân.
Kỷ Dao buông đũa bạc ra: Ta phải đi rồi, Hầu gia.
Con gái cần nên rụt rè một chút, Dương Thiệu nói: Ta đưa ngươi quay về. Như vậy tương đối an toàn, lỡ như trên đường lại gặp Tống Vân và Tống Diễm, nàng ứng phó như thế nào đây?
Kỷ Dao cũng nghĩ vậy nên không từ chối.
Hai người đi sóng vai mà đi.
Nam nhân không nói nhiều, nhưng rõ ràng bước chân chậm lại, lúc trước nàng không theo kịp.
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ nắm tay mình, lòng bàn tay của hắn to lớn lại khô ráo, nàng có thể nhớ rõ ràng sự ấm áp đó, nhất thời trong lòng có một cảm giác khó nói. Hai người bọn họ, kết cục không tốt, kiếp này, có còn ở cùng nhau sao?
Hai bóng lưng lọt vào mắt, Du Tố Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì lấy lòng Thái phu nhân, từ khi nàng rất nhỏ đã bị người nhà đưa vào phủ Hoài Viễn hầu, bởi vì Du gia không quyền quý bằng Hầu phủ, người lớn trong nhà đều hi vọng nàng có thể gả cho Dương Thiệu. Nhưng mà mấy năm nay, nam nhân này không để ý nàng, vì một đứa con gái của Kỷ gia, ở trước mặt Thái phu nhân làm nhục nàng như vậy.
Thế mà Thái phu nhân cũng thiên vị con trai, đuổi mình về nhà.
Mẫu thân răn dạy nàng, nói nàng vô cùng ngu ngốc.
Phụ thân cũng ghét bỏ nàng, nói nàng vô dụng.
Du Tố Hoa siết chặt ngón tay, cảm thấy một trận đau đớn, giơ lên xem thử thì phát hiện đã tươm máu.
Vài ngày trước, bởi vì thêu 《 Kinh Diệu Pháp Liên Hoa》 lên lụa, do mệt mỏi, nàng không cẩn thận đâm vào mấy chỗ trên tay, nhưng mà cũng đáng giá, dì nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, cũng sẽ bởi vì tấm lòng của nàng mà tha thứ cho nàng.
Du Tố Hoa lại cười.-------------------------------------------------
Nhìn thấy Kỷ Dao đi tới, Liêu thị liền đón lấy: Dao Dao, không phải con đang đi chung với công chúa sao, xảy ra chuyện gì vậy?
Công chúa bắt được cò trắng nên vội vàng đi chơi, cho nên con trở về. Kỷ Dao cũng không nói rõ chuyện vừa rồi, nhìn Dương Thiệu một cái, Nửa đường gặp được Hầu gia, Hầu gia đi chung với con một đoạn.
Làm phiền Hầu gia. Trong lòng Liêu thị tương đối hiểu rõ ý đồ của Dương Thiệu, nhưng cũng không nói ra, dù sao vẫn chưa đến bước đó, còn phải xem lại. Chẳng qua bà đã vô cùng hài lòng, thử hỏi trong kinh thành còn có rể hiền nào tốt hơn Dương Thiệu sao? Chỉ là gia thế nhà mình như vậy, trèo cao không nổi.
Dương Thiệu cười nhạt một tiếng: Tiện đường thôi.
Mau cảm ơn Hầu gia đi. Liêu thị đẩy đẩy con gái.
Cảm ơn Hầu gia, Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu một chút, Hầu gia đi thong thả.
Ăn đồ của hắn xong, muốn đuổi hắn đi rồi? Đuôi lông mày Dương Thiệu khẽ nhếch lên, có cảm giác muốn bắt Kỷ Dao tới đánh đòn một trận thật đau.
Đôi mắt nam nhân sắc bén u ám, rõ ràng có chút không hài lòng.
Kỷ Dao giả vờ không phát hiện, nàng còn chưa nghĩ thông đâu.
Tất nhiên Dương Thiệu cũng chỉ có thể đi, ngay trước mặt Liêu thị còn quấn quýt si mê sao?
Đợi hắn đi rồi, Kỷ Dao mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Bóng lưng nam nhân vô cùng thẳng tắp, hành động như gió, một thân áo bào kia mặc vô cùng đẹp mắt.
Từ phía xa Kỷ Đình Nguyên đi tới, lớn giọng nói: Cuối cùng muội cũng trở về, đi, ca ca câu cá cho muội ăn!
Trước đó đã tính xong, kết quả Kỷ Dao đi với công chúa gì đó, Kỷ Đình Nguyên suýt chút không chờ được bỏ đi.
Được, ca ca! Kỷ Dao đáp ứng một tiếng, nghĩ lại không biết Tống Vân và Tống Thụy còn ở hồ Trân Châu hay không, nàng vội nói, Chúng ta đến bên hồ nhỏ câu cá đi, có được hay không? Hồ Trân Châu nhìn hoài chán rồi!
Kỷ Đình Nguyên khó hiểu, nhưng cũng không phản đối: Đi chỗ nào huynh cũng có thể câu được.
Liêu thị thấy vậy dặn dò: Đừng câu muộn quá.
Kỷ Đình Nguyên đồng ý, lôi kéo muội muội, sai gã sai vặt mang theo đồ câu ca đến hồ nhỏ.
Xung quanh núi Ngọc, hồ Trân Châu đẹp nhất, nhưng rải rác bên cạnh cũng có ba bốn hồ nước nhỏ, có hồ không phù hợp câu cá, mọc đầy rong, có hồ thì có thể.
Kỷ Đình Nguyên vừa tìm được một vị trí ngồi xuống, lập tức nghe được một trận cười sảng khoái: Dao Dao, ngươi tới rồi, hôm nay ta vẫn luôn đợi ngươi, kết quả ngươi lại biến thành người bận rộn.
Là Thẩm Nghiên, Kỷ Dao nhìn về phía ca ca, cười nói: Ta cũng không muốn bận rộn như vậy, làm ta mệt chết, cuối cùng bây giờ cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Nhìn Thẩm Nghiên thăm dò một chút, phát hiện nàng ăn mặc vô cùng giản dị, không trang điểm lộng lẫy giống như trước kia, trang sức, váy đều có trân châu và ngọc.
Hôm nay thực sự mặc rất bình thường.
Kỷ Dao khó hiểu: Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?
Muốn gặp ca ca, chẳng lẽ không nên sửa soạn cho đẹp mắt một chút sao?
Thẩm Nghiên nhỏ giọng nói: Thay đổi phong cách, không chừng huynh ấy sẽ thích.
Khóe miệng Kỷ Dao giật giật một cái.
Nếu không được, lần sau ta sẽ đổi kiểu khác.
Trời. Kỷ Dao không biết phản ứng làm sao, nghĩ thầm quan tâm bọn họ làm khổ nhau làm gì, dù sao có ít, cũng không ít hơn kiếp trước.
Bên hồ Kỷ Đình Nguyên gắn mồi, ngồi xuống câu cá.
Kỷ Dao chờ ăn, đồng thời gọi gã sai vặt nhóm lửa.
Dao Dao, sao Nguyệt nhi tỷ và Tạ đại nhân không tới? Thẩm Nghiên thấy lạ.
Nhưng Kỷ Dao không hề thấy lạ, từ trước đến giờ tỷ tỷ luôn thích yên tĩnh, còn tỷ phu này à, cũng giống nhau thôi, không đến rất bình thường, hai người ở nhà đánh đàn đối thơ, cũng không có gì không tốt.
Thẩm Nghiên gật gật đầu: Cũng đúng, cho nên cưới vợ lấy chồng còn phải chung sở thích, như vậy làm gì cũng thoải mái.
Đúng vậy đó, Kỷ Dao nhân dịp lại khuyên nhủ hai câu, Ngươi đã hiểu đạo lý này, thì nên...
Nên cái gì? Ta và ca ca ngươi sở thích giống nhau, hắn thích câu cá, ta cũng thích, hắn thích uống rượu, ta, ta cũng sẽ thích.
Kỷ Dao khẽ thở dài.
Thẩm Nghiên đi tìm chỗ tốt, nhìn trộm Kỷ Đình Nguyên.
Công tử cạnh hồ áo xanh giày đen, phong thái nhàn nhã, càng nhìn càng thấy tuấn tú, hai cách tay nàng không tự chủ chống lên má.
Một người lớn như vậy, cỏ lau có thể che lại sao? Kỷ Đình Nguyên nhìn thấy góc nghiêng của cô nương kia, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên, suýt chút nữa ném cần câu vào nước.
Nhưng như vậy không câu cá được, Kỷ Đình Nguyên dời mắt, xem như không nhìn thấy.
Nhưng mà bóng dáng tiểu cô nương phản chiếu trên mặt nước, váy tơ trắng, dập dờn từng đợt theo sóng nước, thật sự rất dễ thấy, cuối cùng hắn chịu không được, quát: Tránh xa một chút, ở đây làm gì?
Thẩm Nghiên giật mình.
Sao huynh ấy lại phát hiện ra mình rồi?
Nàng vội vàng đứng lên, đi đến chỗ Kỷ Dao.
Vậy mà không cãi nhau với hắn, Kỷ Đình Nguyên sững sờ, quay đầu nhìn lại, tiểu cô nương đã ngồi xuống, yên lặng, có vẻ rất nghe lời.
Lông mày hắn nhíu nhíu.
Đương nhiên Thẩm Nghiên nhịn được, lần trước Kỷ Dao khuyên nàng mềm mỏng một chút, nàng trở về ngẫm nghĩ lại đúng là không nên đối nghịch với Kỷ Đình Nguyên. Không phải nàng thích huynh ấy sao, tất nhiên phải dịu dàng với huynh ấy một chút, nếu mà như vậy Kỷ Đình Nguyên vẫn không thích, nàng cũng không còn cách nào.
Nhưng mà trước đó, nàng nhất định phải thử một chút.
Sau đó Kỷ Đình Nguyên câu được rất nhiều cá, thắng lợi trở về.
... ...
Vừa bắt đầu vào hạ.
Kỷ Nguyệt nhìn thấy có muỗi, sai bọn nha hoàn thay rèm kín cho cửa sổ, nệm chăn dày cũng bỏ, đổi thành loại mỏng.
Thấy trong phòng một cảnh bận rộn, Tạ Minh Kha cười đi tới: Đừng để mệt quá.
Không mệt, Kỷ Nguyệt đưa hắn xem một tờ danh sách, Muốn đưa đến cho phụ thân, chàng xem một chút, phù hợp không?
Rất nhiều đồ thường dùng, còn có điểm tâm đặc sản của kinh thành, ngoài ra còn có một ít lá trà, linh chi, nhân sâm trăm năm, Tạ Minh Kha cười, trong lòng ấm áp: Phụ thân biết nàng quan tâm như vậy, nhất định rất vui vẻ, vậy liền sai người mang đi đi, mặc dù có khả năng phụ thân cũng không cần đến.
Kỷ Nguyệt liền sai xuống, lại nhìn Tạ Minh Kha một cái: Có việc gì à? Tuy là ngày nghỉ hưu mộc, nhưng Tạ Minh Kha bận rộn nhiều việc, thời điểm này sẽ không đến.
Thật thông minh, Sở vương điện hạ mời ta đến Vân Hòa Cư uống trà.
Vân Hòa Cư? Kỷ Nguyệt đã nghe qua cái tên này, Dường như là một chỗ rất thú vị, thiếp vẫn chưa đến bao giờ.
Nàng vẫn chưa đến? Tạ Minh Kha ngạc nhiên một chút, hiểu rõ, năm trước Kỷ gia mới chuyển đến kinh thành, Kỷ Nguyệt cũng nhanh chóng gả cho hắn, chưa từng đến cũng bình thường, hắn nắm tay của nàng, Nếu không nàng đi cùng ta đi? Trà ở Vân Hòa Cư uống rất ngon, không có quán trà nào có thể so sánh được, cho nên sau đó một trà sư được mời vào trong cung.
Nhưng mà thiếp nghe nói, hình như chỉ có nam nhân mới có thể vào.
Ban đầu là như vậy, nhưng danh tiếng càng lúc càng lớn, các vị phu nhân tiểu thư ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, cũng không thể thật sự ngăn cản? Chỉ cần nữ giả nam trang, Vân Hòa Cư liền mặc kệ, dần dần, còn đặc biệt mở một chỗ tiếp đón dạng khách nữ như vậy, các tiểu thư cũng có một niềm vui khác.
Thật sao? Kỷ Nguyệt có chút động lòng, Nhưng không phải chàng và Sở vương điện hạ...
Vậy thì mời Dao Dao đi cùng, làm bạn với nàng? Tạ Minh Kha nói, Không những trà ở đó dễ uống, mà còn thưởng thức được những bức tranh nổi tiếng. Thê tử của hắn thích chỗ cao nhã, yên tĩnh.
Cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng bị thuyết phục: Lâu rồi thϊếp không gặp Dao Dao, con bé lại ham chơi, chắc còn muốn đi hơn cả thϊếp.
Tạ Minh Kha lập tức sai người đi đến cửa hàng may mặc mua hai bộ áo bào phù hợp cho các nàng.
Lúc đưa đến Kỷ gia, Liêu thị không hiểu chuyện gì, nhưng mà Kỷ Dao nghe nói đi Vân Hòa Cư, vô cùng vui vẻ, lập tức mặc lên người.
Cái con bé này. Liêu thị dở khóc dở cười, Đừng gây thêm phiền phức cho con rể và Nguyệt nhi.
Tất nhiên sẽ không rồi, chỉ là đi uống trà, sao con lại gây phiền phức? Kỷ Dao cũng rất nhớ tỷ tỷ, lại có chỗ tốt để chơi như vậy, vô cùng vừa ý.
Nàng lập tức ngồi kiệu đi Tạ phủ.
Ai ngờ rằng, vừa mới theo Tạ Minh Kha và Kỷ Nguyệt đến Vân Hòa Cư liền thấy Tống Vân từ phía đối diện đi tới.
Suýt chút nữa Kỷ Dao đã trốn sau lưng tỷ tỷ.
Không phải uống trà với tỷ tỷ sao, sao lại gặp được Tống Vân?
Bên tai nghe được âm thanh trong trẻo của Tống Vân: Tạ đại nhân, ngươi tới thật sớm, chút nữa thì ta thất lễ... Nói xong ánh nhìn rơi vào người Kỷ Dao, ánh mắt khẽ động.
Vừa nãy còn tưởng rằng Tạ Minh Kha dẫn theo hai người bạn, muốn để hắn giới thiệu, nhưng thiếu niên tuấn tú như ngọc này rõ ràng là một cô gái!
Bởi vì nàng có một đôi mắt sáng rỡ, tựa như đôi mắt chứa đầy cảnh xuân.
Tống Vân cong môi.
Cuộc đời nơi nào cũng có thể gặp lại nhau.
Nhưng mà hắn cũng không nhìn nhiều, nếu không đoán sai, một công tử xinh đẹp còn lại chính là vợ của Tạ Minh Kha Kỷ Nguyệt, hắn khẽ vuốt cằm.
Kỷ Nguyệt không quấy rầy hai người nói chuyện, nắm tay Kỷ Dao đi đến một nơi khác.
Kỷ Dao nhỏ giọng nói: Tỷ tỷ, sao tỷ không nói cho muội biết Sở vương điện hạ mời tỷ phu?
Kỷ Nguyệt ngạc nhiên: Làm sao vậy, muội biết hắn sao?
Ừm, cứ cho là vậy đi. Kỷ Dao có chút rầu rĩ, bởi vì khó mà giải thích được, cũng không thể nói Tống Vân có tâm tư đối với nàng, mà nàng lại không muốn đâu?
Muội cảm thấy những người của Hoàng tộc, chúng ta nên bớt tiếp xúc.
Muội muội này, sao tâm tư nhiều như vậy, Kỷ Nguyệt cười nói: Tướng công là quan trong triều, không tránh được, về phần chúng ta, vốn cũng chỉ gặp mặt thôi mà.
Thực sự không nói rõ được.
Kỷ Dao nghĩ thầm, hôm nay Tống Vân mời Tạ Minh Kha, chắn chắc là muốn lôi kéo hắn, bây giờ Thái tử còn chưa bị phế, chắc hẳn trong lòng Tống Vân cũng lo lắng, có khả năng sẽ nhanh chóng hành động.
Chỉ sợ Thái tử xui xẻo rồi...
Không đúng, Thái tử có thể là sống lại, đột nhiên Kỷ Dao có chút bối rối, nếu thật là như vậy, Tống Vân kia chưa chắc sẽ thắng, vậy tỷ phu dính vào...
Kỷ Dao không kiềm được quay đầu nhìn thoáng qua, không ngờ chạm phải ánh mắt của Tống Vân ở đối diện.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như có cái gì bắn ra từ đôi mắt nam nhân, nóng rực sáng ngời, trong lòng Kỷ Dao giật mình, lập tức quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com