Chokiin Bong Dung Mot Ngay Anh Duong Tren Doi Toi Goi Toi La Chong
13.Thôi được rồi, tôi thừa nhận luôn. Hồi trước tôi thích chơi Arena với ảnh là vì ảnh rất dễ thương, cực kỳ dễ để tôi bắt nạt. Mặt ảnh non tơ như con nít, lúc ảnh gọi tôi là "chồng"...Aisshh, tôi muốn nghe ảnh gọi thêm vài lần nữa.Ê khoan, sao tự dưng tôi lại thích nghe như thế nhỉ? Không phải... tôi có gay đâu mà... đúng không?Tôi cứ ngồi đó, gãi đầu tự hỏi có khi nào mình bị điên không? Tại sao tôi lại ngồi đây mà nghĩ về chuyện này cơ chứ? Từ lúc nào tôi lại bắt đầu thấy cái từ "chồng" của ảnh nghe dễ thương quá đỗi vậy trời?"Chồng đang nghĩ gì vậy?"Tôi giật mình quay sang, cái mặt ảnh giờ như kiểu, nói đi, đừng có xấu hổ nữa. Đúng là không thể chịu nổi mà, sao cái tên này lại vô sỉ như vậy chứ!"Chồng là quái gì chứ?" Tôi cau mày, nhưng tim thì đập như trống, mặt thì đỏ như quả cà chua. "Sao anh không gọi tên em như người bình thường đi hả?"Kiin hyung không trả lời ngay. Ảnh chỉ nhìn tôi, cười nhè nhẹ kiểu thấy Jihoonie đáng yêu lắm đấy. Tôi ghét cái nụ cười đó. Chính xác hơn là tôi ghét cái cảm giác tim mình lỡ một nhịp khi thấy nó."Vì gọi Jihoon thì không đáng yêu..." Ảnh nói tỉnh bơ, rồi ngáp một cái như thể vừa mới trêu crush xong cần phải thư giãn một tí. "Còn gọi là chồng nghe có vẻ thân thiết hơn...."THÂN THIẾT CÁI ĐẦU ANH!BỘ KIM JIHOON VÀ JEONG KIIN CHƯA ĐỦ THÂN THIẾT HẢ?Tôi nghiến răng nghiến lợi, quay ngoắt mặt đi như thể tôi không quan tâm trong khi mặt vẫn đỏ rực và tim thì bắt đầu chơi trống jazz, đánh một cú snare roll rồi kết bằng một cymbal crash... Cảm giác như mình vừa được ai đó ném thẳng vô màn trắng đèn sân khấu với tấm bảng ghi, "tên này đang crush!"Tôi thở hắt ra, cố giữ cái mặt lạnh như băng mà mình đã tập luyện nhiều năm. Tôi phải tỏ ra ngầu. Tôi phải kiểm soát được cảm xúc. Tôi là top 2 poker face của LCK. Phải khiến người ta tưởng tôi chỉ đang một chút bối rối xã giao thôi."Đừng có tưởng ai gọi em là chồng cũng được nha."Kiin nghiêng đầu nhìn tôi, vẫn là cái nụ cười đó, như kiểu ảnh đang chắc chắn trăm phần trăm rằng tôi chỉ đang làm màu thôi."Vậy ai gọi mới được?"Tôi sặc luôn cả nước bọt trong miệng mình."Em không nói là có ai được!" Tôi bật dậy như bị dội nước sôi bỏng, tay chỉ loạn xạ, "Ý em là... không ai được hết á! Không ai! Không chồng, không vợ, không gì hết!"Ảnh chớp chớp mắt, người đơ ra, môi hơi mím lại như con robot đang xử lí dữ liệu. Một lúc sau, ảnh đột nhiên trùng xuống, phụng phịu hỏi."Vậy em không phải là chồng anh hả?"Tôi cứng đờ."...Cái gì cơ?""Em không phải chồng anh hả?" Ảnh nhắc lại câu hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc "Sao lúc anh tỉnh dậy thấy em đầu tiên. Em chăm anh. Em đưa nước. Em lo lắng. Em... giống như người mà anh tin tưởng nhất vậy đó."Tôi nuốt khan, cổ họng khô rát"Với lại em cũng đẹp trai nữa á."...Trời ơi.Trời ơi.Tôi nghiến răng, ngửa mặt lên trần nhà và tôi thề rằng tôi có thể thấy linh hồn mình đang gào thét điên cuồng.ĐỪNG. CÓ. MỀM. LÒNG.14.Tim tôi đập thình thịch."...Ừ." Tôi nghe giọng mình khàn khàn. "Ừ thì... đúng rồi."Anh Kiin chớp mắt.Tôi bặm môi, mặt đỏ bừng như dĩa xôi gấc, lảng ánh mắt mình đi nhìn chỗ khác."Em là... chồng của anh."Ảnh lập tức ngồi bật dậy, nắm chặt tay tôi như thể đang cầm một báu vật. ắt sáng rực, long lanh như vừa tìm lại được thứ quý giá đã thất lạc từ rất lâu. Ngón tay siết lấy tay tôi không quá mạnh, nhưng đủ để tôi cảm nhận được mấy hồi run rẩy nhẹ nhẹ nơi lòng bàn tay ảnh."Em là chồng anh thiệt hả?! Không gạt anh đúng không?""Thiệt..." Tôi nói nhỏ như muỗi kêu, đầu óc thì gào thét CÁI CHÓ GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY TRỜI!!!Ảnh cười tươi, nghiêng người ngã vào vai tôi, dụi mái đầu mềm mại vào lồng ngực tôi như mèo con (ảnh giống ếch mà nhỉ?) tìm hơi ấm."Tốt quá... Chồng của anh đẹp trai thiệt đó. Em có biết không?"Tôi nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, thầm cầu cho sét đánh trúng mình ngay bây giờ. Hoặc ai đó mở cửa xông vào, kéo tôi ra khỏi cái tình huống chết tiệt này.Nhưng không ai đến cả.Chỉ có Kiin hyung— đang tựa vào vai tôi, miệng cứ thì thầm "chồng ơi" nghe mà muốn ngất xỉu vì xấu hổ.Và tôi không đẩy ảnh ra được.Chính xác là không nỡ...15.Để tránh lộ chuyện động trời này, công ty thông báo rằng tuyển thủ Kiin sẽ tạm ngừng stream một thời gian. Lý do: Bị đau lưng đau cổ do ngồi sai tư thế khi leo rank 22 tiếng liên tục.(Ủa nghe vô lý vậy mà cũng có người tin sái cổ á hả. Mà thôi không hẳn bất ngờ, ai biểu ảnh là Kiin. Cày rank như bị nhập vậy đó. Con khỉ bên NS còn chạy qua tận gaming house đòi coi thử tình hình, mà bị anh Ruler đá đít cho một phát rồi đuổi về luôn rồi.)Trong thời gian trị liệu, ảnh tạo một tài khoản clone, "CallForMyHubby" và quyết tâm leo lại từ đầu. Không bật mic, không chat voice, không duo, chỉ farm chill chill trên top rồi đến mid game là nhảy bổ vào team địch banh cả bản đồ.Lối chơi của tuyển thủ Kiin đương nhiên không thể nhầm lẫn, nhất là cái bài Ryze top tủ mà ai cũng biết. Cả cái LCK này chỉ có một người dám spam Ryze top mà thôi. Bọn đồng sắt, đồng bạc, và cả đồng vàng đụng vào ảnh, trận nào cũng như đi học thêm về cách chơi Ryze từ người thực tế hết á.Và chẳng bất ngờ khi CallForMyHubby nhanh chóng trở thành hiện tượng lạ ở rank Kim Cương lên Cao Thủ. Mỗi trận gánh team xong lại thấy đồng đội spam chat:"Bro ơi, ăn gì mà khét quá vậy???" "Add em nha. Em support main Lulu. Em sẽ bảo vệ anh trên mọi mặt trận, cả ngoài game nữa!!""Top là của anh, tim em cũng vậy 🥺"Tự nhiên thấy hơi ngứa mắt á nha.Mấy đứa này là ai?Chúng nó có biết CallForMyHubby là ai không mà dám vứt tim liệng phổi vô vậy hả?16.Trận hôm đó queue hơi lâu. Tôi lười, định out ra đi làm ly cà phê thì đúng lúc vào game.CallForMyHubby #2805 – Top허거덩#0303– MidTôi sững người nhìn cái tên quen thuộc chiếm giữ vị trí ốc đảo của đội mình đến muốn té ghế.Ảnh vừa pick Ryze xong, tôi thì tay run run nhưng vẫn khóa Ahri như bản năng.Vừa vào trận, chưa kịp đánh con lính nào, team đã thấy một dòng chat hiện lên từ CallForMyHubby:"Protecting for my husband <3"Tôi đứng hình tại chỗ, ngượng muốn vỡ màn hình. Không biết mấy đứa kia có hiểu không, nhưng tôi hiểu. Hiểu quá trời luôn.Và chính trong cái giây phút não đang lag vì xấu hổ đó.TÔI BỊ HỤT CON XE.Hụt con xe. Hụt con. xe.Hụt. con. xe.Tôi cứng người. Linh hồn như thoát khỏi cơ thể, trôi là đà bên trên, nhìn xuống xác mình đang ngồi run rẩy với 0 vàng từ con xe đầu tiên.Tôi nghiến răng, reply lại một câu mang đầy sự mất bình tĩnh:"Don't need. Can 1v9."Bên kia còn chưa kịp hiểu vụ gì đang diễn ra thì bên mình đã rần rần:"Yooooo couple mid-top real???""Protect him harder pls 😭"
"This duo is giving ✨married✨ vibes ✨"Tôi muốn úp mặt vào bàn phím rồi tự xóa acc cho rồi.Ảnh thì không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng farm chill chill như chưa có gì xảy ra. Nhưng đúng phút thứ 7, khi tôi bị rừng bên kia gank 2vs1, chưa kịp flash thì Ryze từ top tele xuống dưới trụ mid, combo một phát chết tươi cả hai đứa. Rồi ảnh đứng giữa trụ tôi, gõ chat:"I said I'll protect my husband :)"Rồi kênh chat đội tôi lại bắt đầu spam: "Vì em, anh sẵn sàng biến mọi kẻ địch thành lính cho em farm." Chó má, chúng nó học cái lời thoại chết tiệt đó ở đâu vậy hả!!!...Mà khốn nạn là tự dưng tôi đỏ mặt thiệt.
Đỏ như con xe tôi vừa hụt vậy.Đỏ đến mức muốn ALT+F4 cuộc đời cho rồi.17.Tôi thức dậy giữa trưa, nắng hắt vào phòng tạo thành những vệt vàng óng lười biếng trên sàn gỗ.Tôi quyết định dọn sơ lại đống áo quần còn ẩm từ máy giặt hôm qua và bắt đầu mang ra giàn phơi.Chuyện chỉ nên đơn giản như vậy, nếu như tôi không phát hiện trong đống đồ đó có một chiếc áo.Cái áo trắng in hình con mèo cam đang đấm gió. Cái áo mà ảnh hay mặc khi đi ngủ thay vì pyjama.Tôi đứng đơ giữa giàn phơi. Tai nóng bừng. Cái áo trên tay rớt bịch xuống đất.Tôi biết là tôi to con hơn ảnh. Tôi biết là mặc áo ảnh thì cái tay áo sẽ cụt, thân áo thì căng như trái bóng.Tôi vẫn lấy mặc. Mặc rồi đi ngủ. Mặc rồi lăn qua lăn lại trên giường như thằng ngốc. Mặc rồi sáng hôm sau đem ra giặt kiểu không có chuyện gì xảy ra hết.Nhưng mà tôi không cố ý đâu.Chỉ là nó thơm. Nó mềm. Nó còn hơi mùi dầu gội của ảnh nữa.Tôi không có bệnh. Tôi chỉ... hơi ngu. Với lại bây giờ lạnh, tôi sẽ ngủ không ngon. Với lại...Thôi. Tôi không thanh minh nữa. Lần sau tôi sẽ phơi đồ vào ban đêm.Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy ảnh đang ngồi bên mép giường, cằm tựa lên tay, nghiêng đầu nhìn tôi như kiểu vừa phát hiện được một bí mật nhỏ thú vị lắm.Tôi hoảng hồn, giật nảy người như ai tạt nước lạnh vào mặt. Não còn chưa khởi động xong thì miệng đã lắp bắp:"Anh... anh ngồi đó lâu chưa?""Cái áo đó..." Kiin chậm rãi nói "Hình như là của anh."Tôi cứng họng. Môi giật giật. Não tôi gào rú tìm một lời bào chữa.Tôi định bảo là lúc nãy lạnh. Tại tôi nhầm. Tại máy giặt xáo trộn hết đồ. Tại đèn phòng tối quá. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng, ảnh đã thở dài lần nữa rồi lắc đầu."Mai mốt nhớ giặt sớm sớm rồi đem phơi liền, hoặc nhét vào máy sấy. Áo ngủ mà bị ẩm là dễ hôi lắm á Jihoon."...Ai đó hãy đâm chết tôi đi, trời ạ.
"This duo is giving ✨married✨ vibes ✨"Tôi muốn úp mặt vào bàn phím rồi tự xóa acc cho rồi.Ảnh thì không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng farm chill chill như chưa có gì xảy ra. Nhưng đúng phút thứ 7, khi tôi bị rừng bên kia gank 2vs1, chưa kịp flash thì Ryze từ top tele xuống dưới trụ mid, combo một phát chết tươi cả hai đứa. Rồi ảnh đứng giữa trụ tôi, gõ chat:"I said I'll protect my husband :)"Rồi kênh chat đội tôi lại bắt đầu spam: "Vì em, anh sẵn sàng biến mọi kẻ địch thành lính cho em farm." Chó má, chúng nó học cái lời thoại chết tiệt đó ở đâu vậy hả!!!...Mà khốn nạn là tự dưng tôi đỏ mặt thiệt.
Đỏ như con xe tôi vừa hụt vậy.Đỏ đến mức muốn ALT+F4 cuộc đời cho rồi.17.Tôi thức dậy giữa trưa, nắng hắt vào phòng tạo thành những vệt vàng óng lười biếng trên sàn gỗ.Tôi quyết định dọn sơ lại đống áo quần còn ẩm từ máy giặt hôm qua và bắt đầu mang ra giàn phơi.Chuyện chỉ nên đơn giản như vậy, nếu như tôi không phát hiện trong đống đồ đó có một chiếc áo.Cái áo trắng in hình con mèo cam đang đấm gió. Cái áo mà ảnh hay mặc khi đi ngủ thay vì pyjama.Tôi đứng đơ giữa giàn phơi. Tai nóng bừng. Cái áo trên tay rớt bịch xuống đất.Tôi biết là tôi to con hơn ảnh. Tôi biết là mặc áo ảnh thì cái tay áo sẽ cụt, thân áo thì căng như trái bóng.Tôi vẫn lấy mặc. Mặc rồi đi ngủ. Mặc rồi lăn qua lăn lại trên giường như thằng ngốc. Mặc rồi sáng hôm sau đem ra giặt kiểu không có chuyện gì xảy ra hết.Nhưng mà tôi không cố ý đâu.Chỉ là nó thơm. Nó mềm. Nó còn hơi mùi dầu gội của ảnh nữa.Tôi không có bệnh. Tôi chỉ... hơi ngu. Với lại bây giờ lạnh, tôi sẽ ngủ không ngon. Với lại...Thôi. Tôi không thanh minh nữa. Lần sau tôi sẽ phơi đồ vào ban đêm.Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy ảnh đang ngồi bên mép giường, cằm tựa lên tay, nghiêng đầu nhìn tôi như kiểu vừa phát hiện được một bí mật nhỏ thú vị lắm.Tôi hoảng hồn, giật nảy người như ai tạt nước lạnh vào mặt. Não còn chưa khởi động xong thì miệng đã lắp bắp:"Anh... anh ngồi đó lâu chưa?""Cái áo đó..." Kiin chậm rãi nói "Hình như là của anh."Tôi cứng họng. Môi giật giật. Não tôi gào rú tìm một lời bào chữa.Tôi định bảo là lúc nãy lạnh. Tại tôi nhầm. Tại máy giặt xáo trộn hết đồ. Tại đèn phòng tối quá. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng, ảnh đã thở dài lần nữa rồi lắc đầu."Mai mốt nhớ giặt sớm sớm rồi đem phơi liền, hoặc nhét vào máy sấy. Áo ngủ mà bị ẩm là dễ hôi lắm á Jihoon."...Ai đó hãy đâm chết tôi đi, trời ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com