TruyenHHH.com

Choker | Yêu lại lần cuối

Con đường ta đi, liệu có đúng?

MinhNgc587

Choang-

Tiếng vỡ của thủy tinh chói tai, xé rách bầu không khí sục sôi, căng thẳng nơi phòng khách. Từng mảnh vụn sắc nhọn bắn ra tứ phương, để lại một đường máu đỏ chói trên gò má người con trai vốn đã đẫm nước mắt.

"Mày đã đủ lông đủ cánh rồi nên làm phản có đúng không? Tao không thể ngờ lại nuôi ong tay áo, cái loại vô phúc như mày...mày biến khỏi tầm mắt của tao ngay!"

Người đàn ông trung niên với mái tóc đã điểm vài sợi bạc gào lên từng cơn, mặt đỏ phừng phừng, đôi tay run rẩy mà chỉ thẳng vào người đối diện, khí tức alpha tràn ra bóp nghẹt tất thảy.

Nuốt ngược nước mắt vào trong, ánh mắt anh trở nên kiên định, tròng đen đanh lại, ấn định lời nói chắc nịch.

"Bố đã để con phải chọn giữa bố và anh ấy, và con sẽ chọn anh ấy, con xin lỗi"

"Mày..."

Anh dứt khoát kéo vali đi, đầu không ngoảnh lại, đôi chân bước những bước vội vã, bỏ lại đằng sau tiếng than khóc đau đến xé lòng của mẹ và em gái. Khi bàn chân đã vượt qua ngưỡng cửa nhà họ Lee, kể từ khoảnh khắc ấy, anh đã không còn đủ tỉnh táo để giữ lại giọt lệ tràn mi, cứ vậy để cho những giọt mưa khỏa lấp khuôn mặt đượm buồn, mùi hương của omega lưu luyến, vấn vương ngôi nhà phía sau.

Đêm ấy, mưa rất lớn, giông gió đua nhau đánh gẫy những cành cây yếu ớt, sấm chớp giật mãnh liệt, xẹt ngang qua bầu trời đen kịt chỉ toàn mây mù, lóe lên trong không trung một màu vàng chói sáng đến rợn người.

Anh đi trong mưa, cảm xúc đã chai sạn đi vì anh không thể buồn hơn được nữa. Anh đã nhẫn tâm vứt bỏ gia đình lại phía sau, chỉ để toại nguyện bên người con trai anh cho là định mệnh của một đời.

Hối hận không?

Có.

Thật đáng xấu hổ khi phải thừa nhận rằng anh đang vô cùng hối hận. Nhưng anh lại tự chấn tĩnh bản thân mình bằng những giấc mơ màu hồng khi anh được ở bên người anh yêu.

'Không sao hết, mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi'

Toàn thân run rẩy kịch liệt, anh tự ôm lấy tấm thân ướt nhẹp đến thảm, lạnh buốt qua từng đợt gió thổi. Anh đứng trú mưa tạm dưới mái che nơi bến đỗ xe buýt, ngón tay gầy gò lướt lướt trên màn hình điện thoại, ấn gọi tới số máy quen thuộc.

"Alo? Anh Eon-Yeong ơi"

Không nghe thấy lời hồi đáp của đầu dây bên kia, chỉ có tiếng xập xình của nhạc pop và tiếng hò reo của vô số người.

Là quán bar anh ấy hay lui tới.

Được một lúc lâu sau, người bên kia mới tạm thời dứt ra khỏi cuộc vui, lè nhè nói vào loa điện thoại.

"Alo? Sanghyeokie của anh gọi gì vào giờ này vậy, hm? ...hahaha, uống đi uống đi-"

Thấy anh ta sao nhãng, Sanghyeok mím môi. Hồi lâu sau, hắn thấy sự im lặng bất thường, liền thôi đùa giỡn, cau mày nói hơi gắt.

"Có vấn đề gì?"

"Anh có thể đến đón em được không? ...trời mưa to quá"

"Hả? Tài xế nhà em đâu?"

"Họ...tan làm rồi" - nói dối, anh đâu thể thú nhận rằng mình vừa mới bỏ nhà ra đi được.

"Haiz, được rồi" - hắn vò vò mái tóc một cách mãnh liệt, bức bối mà chửi thề trong cuống họng - "Ở đâu?"

"Trạm xe ngay trước đường nhà em-"

Vừa mới dứt lời, những gì đọng lại bên tai Sanghyeok chỉ là tiếng tút tút. Anh cứ vậy mà buông tay, vô lực níu lấy vạt áo của mình, cắn răng để không khóc nấc lên.

Anh chờ đợi, chờ cho dáng hình của chiếc xe ô tô màu đỏ lòe loẹt vướng mắt của hắn xuất hiện. Cứ như vậy 5 phút, 10 phút, 15 phút, nửa tiếng trôi qua...

Thời gian càng trôi xa, con tim anh càng đập nhanh hơn. Không nỡ tức giận, ngược lại còn có chút lo lắng.

"Alo? Anh à, anh tới đâu rồi?"

"Cậu là người nhà của Jung Eon-Yeong có phải không?"

"...Ai vậy? Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?" - bộ dạng hớt hải, có thể thấy rõ qua từng lời nói.

"Tôi là cảnh sát. Cậu ta uống rượu, tông vào đuôi xe ô tô khác, giờ không nhận lỗi, còn xách cổ áo họ đòi đánh người"

"Ôi trời..."

"Cậu có thể đến đón cậu ta không?"

"Vâng, cho tôi xin địa chỉ..."

Bất lực, anh chỉ biết đặt một cuốc xe taxi, nhờ họ lao nhanh đến nơi kia.

"Người cậu ướt nhẹp như vậy, sao tôi dám cho lên?"

"Anh có thể châm trước được không? Tôi sẽ trả thêm tiền"

"...Được, lên ghế sau đi"

.

.

.

Taxi dừng lại trước bốt công an, Sanghyeok cúi người cảm tạ, hai tay xách vali lê lết tới bên người nọ.

Lúc này, mặt hắn đỏ ửng lên do say men rượu, mồm lải nhải câu không ra câu, từ không ra từ, hơi rượu nồng nặc phả ra từ miệng hắn khiến anh rùng mình, nhưng vẫn cắn răng hỏi han.

"Anh có bị thương ở đâu không? Sao lại cố gắng lái xe tới đón em trong khi say chứ? Nếu say rồi anh từ chối cũng được mà"

"Ah~ Sanghyeokie của anh tới rồi này...ợ....em cho tên kia biết mùi công lý đi..." - nói rồi hắn vênh váo chỉ tay vào người con gái đang bực dọc dẫm mũi guốc côm cốp ở bên chiếc xe hỏng hóc một phần, rồi ngất lịm đi.

Anh hít vào một hơi, cúi gập người thành khẩn xin lỗi, mong cầu sự lượng thứ từ cô ấy.

Cùng là omega với nhau, cô có thể ngửi được mùi hương đang hoảng loạn và tủi thân bập bùng quanh anh. Nhìn vào hoàn cảnh của anh hiện tại, đầu tóc và quần áo ướt sũng, mặt rỉ máu, đôi mắt đen vô hồn không thấy đáy, trong cô nổi lên sự đồng cảm.

"May sao chiếc xe cũng chỉ móp phần nhỏ, tôi thiếu gì tiền để sửa nó? Cái quan trọng là thái độ. Coi như lần này tôi bỏ qua, nhưng không phải vì tôi sợ cái tên alpha tởm lợm kia đâu"

"Vâng, cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều" - anh xoắn suýt, thở phào một hơi.

"Và nhìn anh cũng không đến nỗi nào, tại sao lại có mắt như mù mà chọn một tên không ra gì như thế kia cơ chứ?" - cô hướng ánh mắt khinh bỉ như nhìn một tên tội đồ hướng tới alpha đang nằm sõng soài ra đất đá.

"...Tôi thành thật xin lỗi"

Mọi thứ qua đi, để lại anh cùng con sâu rượu say đến không biết trời đất, trăng hoa gì trên con đường đêm. Anh lóc cóc dìu Eon-Yeong nằm lên hàng ghế sau của ô tô, còn mình thì chật vật lái con xe màu mè về tạm nhà hắn.

Tim anh nhói lên từng cơn, hốc mắt đỏ bừng, nóng ran. Anh muốn khóc thật lớn, thật nhiều để giải tỏa hết nỗi khổ tâm này.

Nhưng anh khóc, ai nghe?

Người anh coi là trân quý của đời mình lại đang sống chết với rượu vang đắt tiền. Anh chẳng thể vùi vào lòng alpha của mình mà than mà vãn.

Đau quá.

'Đừng bi quan như vậy chứ? Sau cơn mưa, trời lại sáng thôi mà'

Kỳ lạ thay, khóe miệng anh lại nâng lên cao, anh cố lừa dối lý trí đang thét gào của mình bằng những lời đường mật mà hắn ta từng nói để dụ dỗ anh.

"Sanghyeokie à, anh yêu em nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng, anh sẽ vì em mà lên trời hái sao, xuống biển mò ngọc trai"

"Tất cả, đều vì em"

Thật ngọt ngào, anh nghĩ.

Nếu là tình yêu, chắc chắn sẽ có chông gai. Đây mới chỉ là những khó khăn đầu tiên trong một mối tình, anh sẽ vượt qua nó và có được thứ mà anh hằng mong ước.

'Em yêu anh, Eon-Yeong à, làm ơn, cầu xin anh, hãy yêu em'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com