[Choker] Nam chính sao còn chưa liệt dương?
Chapter 10.
Cơ sở vật chất của bệnh viện tư này thật khiến người ta phải kinh ngạc. Từ con đường lát gạch chống trượt dẫn qua khoảng sân rộng lớn, đến thang máy tự động trong sảnh chờ, Lee Sang Hyeok chẳng nhớ nổi mình đã há miệng tròn mắt không biết bao nhiêu lần.Mặc dù có quy mô không nhỏ, nhưng không gian nơi này lại yên tĩnh đến lạ thường. Ngoài nhân viên quầy tiếp tân và vài người lao công bắt gặp thoáng qua, hầu như chẳng thấy bóng dáng ai khác. Có vẻ là bởi mỗi bệnh nhân ở đây đều được bố trí một phòng riêng, tương tự những căn hộ trong chung cư cao cấp. Kể cả việc xếp hàng đợi thang máy cũng không tốn quá nhiều thời gian, vậy nên chẳng mấy chốc Sang Hyeok đã lên đến tầng 3.Thế nhưng, vấn đề lớn hơn mà cậu cần đối mặt là làm thế nào để tiếp cận mẹ của nam chính. Hai người họ không quen biết từ trước, chưa kể đối phương còn đang mắc bệnh tâm lý. Điều này khiến cậu không khỏi bối rối và khó xử.Kiếp trước, ngoài việc viết lách ra, kỹ năng giao tiếp của Sang Hyeok gần như bằng không. Nếu bất ngờ lao vào mà không có lý do chính đáng, không chỉ khiến bà ấy hoảng sợ, mà có khi chính mình cũng bị đuổi thẳng ra ngoài.Cậu cúi nhìn chiếc bánh kem nguyên vẹn được đặt trong chiếc hộp bóng kính, bên trên thắt nơ cẩn thận. Dù giao tiếp có hơi vụng về, nhưng ít nhất Sang Hyeok cũng hiểu rằng, khi đến thăm ai đó, mang theo một món quà nhỏ là điều không thể thiếu.Không biết bác ấy có thích bánh dâu không nhỉ?Cửa thang máy bật mở khi dừng ở tầng 3. Cậu vô thức siết chặt quai hộp, cảm nhận rõ lòng bàn tay hơi ẩm vì căng thẳng.Đảo mắt một vòng, Sang Hyeok nhanh chóng tìm thấy phòng 303 nằm ngay cuối hành lang bên tay trái. Tầng này chỉ có sáu phòng, chia đều hai bên, với khu vực nghỉ ngơi ở giữa được bố trí ghế tựa và máy lọc nước thông minh. Các phòng được thiết kế cách nhau một khoảng khá rộng, tạo nên cảm giác riêng tư và thoải mái.Cậu hít sâu một hơi rồi bước những bước chân chậm rãi, có phần rụt rè, về phía cuối hành lang, dừng lại trước cánh cửa gỗ được thiết kế chỉ có thể mở bằng thẻ hoặc người bên trong chủ động mở.'Cốc, cốc—'Bàn tay khẽ nắm, gõ nhẹ lên bề mặt cửa chắc nịch sau một hồi đắn đo, rồi hồi hộp đứng chờ. Không gian tĩnh lặng đến mức Sang Hyeok gần như nghe thấy nhịp tim của chính mình. Hệ thống cách âm ở đây quả thực rất tốt, nhưng hẳn là không nên gọi lớn kẻo gây ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của bệnh viện.Gần một phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh nào. Cảm giác như người bên trong chưa nhận ra có khách đến. Ngập ngừng thêm chút nữa, cậu định đưa tay lên gõ lần thứ hai.'Xoẹt—'Ngay lúc ấy, cánh cửa gỗ bất ngờ trượt sang ngang, ánh đèn báo hiệu bên ngoài cũng chuyển sang màu xanh lá."Ơ?"Cánh tay còn chưa kịp thu lại đã bị một lực kéo lấy, khiến Sang Hyeok bỗng căng cứng, đứng bất động. Cậu tròn mắt nhìn người phụ nữ xuất hiện trước mặt, trái tim trong phút chốc treo lên như ngừng đập."Cuối cùng con cũng đến rồi."Giọng nói của bà dịu dàng, mang theo chút ấm áp đến lạ thường. Hai bàn tay mảnh mai, thon gọn và ấm áp nắm lấy tay cậu, khiến hơi lạnh từ da thịt cậu nhanh chóng được xua tan bởi hơi ấm ấy.Sang Hyeok như hóa đá, môi mấp máy mãi nhưng không thốt nổi một lời. Một phần vì chưa hề chuẩn bị tinh thần cho tình huống bất ngờ này. Một phần khác là bởi sự choáng ngợp trước vẻ bề ngoài của người phụ nữ nọ.Park SooJin, cũng là mẹ của nam chính, trong nguyên tác vốn được mô tả có xuất thân bình thường, nhưng dung mạo cùng cốt cách không hề tầm thường. Giai đoạn quen biết ông Jeong, khi ấy thuộc tầng lớp cao quý tạm thời không nhắc đến. Vì tình yêu cùng sự cảm kích, bà ấy nguyện gả cho ông ta không lấy một đồng sính lễ, một lòng chung thủy bầu bạn bên cạnh. Tưởng chừng cuộc hôn nhân sẽ đem đến quả ngọt khi có Jeong JiHoon chào đời, nào ngờ người chồng sau vài năm đã lập tức thay lòng, chạy theo tình nhân mới.Giờ đây, gương mặt ấy đã mang trên mình chút giấu vết của thời gian, nhưng vẻ phúc hậu thiện lương khó nào mà chôn giấu. Tuy nhiên, Sang Hyeok cảm giác trái tim mình dường như bị bóp nghẹn, sống mũi cũng cay rát. Người phụ nữ nở nụ cười tươi rói, đôi mắt khẽ cong, lấp lánh đầy trìu mến, chỉ tiếc là một nửa gương mặt sậm màu, nhăn nheo lồi lõm, cả đôi con ngươi cùng bên cũng trắng xám đục màu, có vẻ đã mất đi thị giác. Vết bỏng lớn ấy lan khắp nửa khuôn mặt, xuống tận cổ vào bên trong, một cách tay đang giữ chặt lấy Sang Hyeok cũng chịu cảnh tương tự.Bà nghiêng đầu nhẹ, vẫn giữ nụ cười ấm áp nhưng có chút bối rối khi thấy cậu không phản ứng. Đôi môi khẽ mấp máy, giọng nói dịu dàng gọi Sang Hyeok, như muốn xua đi sự im lặng."Con sao vậy? Lớn rồi mà gặp ta vẫn còn sợ sao?""Dạ...dạ không có.""Trêu con chút thôi," bà cười, nhẹ nhàng xua tay. "Bộ dạng này của ta đúng là chẳng dễ nhìn thật. Thôi nào, ngoan, vào trong đi, đứng mãi đây lại mỏi chân."Chưa kịp phản ứng, Sang Hyeok đã cảm nhận bàn tay ấm áp của bà kéo nhẹ, dẫn cậu bước vào phòng như thể mọi thứ đều diễn ra theo lẽ tự nhiên.Chẳng trách năm ấy, Jeong JiHoon giết ả trà xanh kia, đến cả ông bô mình cũng không tha.Căn phòng bên trong đầy đủ nội thất và chức năng như một căn hộ cao cấp bình thường, ngoại trừ việc cạnh chiếc giường lớn kê một tủ thuốc lớn, một vài dụng cụ y tế thì chẳng có gì giống với một phòng bệnh."Sang Hyeokie à, con lớn nhiều rồi."Tiếng gọi dịu dàng của bà kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Sang Hyeok khẽ giật mình, nhận ra bàn tay bà vẫn nắm chặt lấy tay mình, chưa một lần rời đi. Hơi ấm truyền từ đôi tay ấy khiến trái tim cậu rung lên, khóe mắt thoáng cay.Sao bác ấy lại gọi đúng tên mình nhỉ?Sang Hyeok ngây người, ánh mắt lơ đãng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt như một thước phim quay chậm. Bà SooJin nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc hộp bánh từ tay cậu, đặt nó cạnh bó hoa tươi mới trên chiếc bàn gần đó.À, phải rồi! Là vì tấm thẻ đeo trước ngực này.Đó là tấm thẻ được lễ tân bệnh viện phát khi Sang Hyeok tiến vào sảnh chính, có dạng giống như thẻ sinh viên hay thẻ nhân viên, với dòng tên được viết tay ngay ngắn chỉn chu.Có lẽ vì căn bệnh khiến bà không còn nhớ được cái tên thật sự của người mà mình mong mỏi suốt bao lâu, nên đã mặc định cái tên trên tấm thẻ là của người nọ, hoàn toàn đem Sang Hyeok trở thành đối phương."Gần hai mươi năm rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy, mới ngày nào con còn chỉ cao tới bắp đùi ta nhỉ, haha."Nói xong, bà nhẹ nhàng dẫn cậu ngồi xuống giường, rồi quay người đi tới chiếc tủ được đặt bên cạnh, có vẻ như muốn lấy một thứ gì đó."Bác-bác cứ ngồi đây đi ạ. Để cháu giúp bác lấy nó.""Bác cái gì? Hồi bé con toàn gọi ta là mẹ, còn bảo rằng sau này cưới JiHoon nữa đấy, quên rồi hả."Người phụ nữ khựng lại, cau mày nhìn Sang Hyeok trách móc đầy yêu thương, sau đó tiếp tục công việc đang giang dở cùa mình.Trái tim cậu len lỏi một tia ấm áp lạ thường, nhưng dù đã đặt mông xuống giường, Sang Hyeok vẫn bồn chồn như ngồi trên lửa, không ngừng nhấp nhổm muốn chạy lại giúp.Chỉ một lát sau, người phụ nữ quay trở lại, mang theo một khung ảnh cũ và ngồi xuống bên cạnh cậu. Bà nhẹ nhàng đưa bức ảnh cho Sang Hyeok, ánh mắt như ánh lên tia sáng của một niềm vui lặng lẽ.Khung hình có cùng kích thước với bức ảnh cậu từng thấy trong phòng JiHoon, nhưng lần này không bị che mờ nữa, vậy nên cậu có thể nhìn rõ mọi chi tiết. Bức ảnh chụp hai đứa trẻ, một lớn là Jeong JiHoon đang cười, không khác biệt gì so với tấm ảnh ở phòng ngủ kia. Bên cạnh là một đứa trẻ khác, thấp hơn nửa cái đầu. Đội mũ len che đi mái tóc lưa thưa vài sợi, còn mặc bộ váy hồng rất dễ thương.Càng nhìn, cậu càng thấy quen thuộc. Môi mèo cong cong nhếch lên, ánh mắt tinh nghịch ấy...giống hệt Lee Sang Hyeok, giống đến mức không thể nào phủ nhận. Chỉ khác, đứa bé trong ảnh trông gầy yếu hơn nhiều, làn da cũng tái nhợt hơn.Trong khi Sang Hyeok chăm chú nhìn khung hình, bà SooJin bên cạnh không ngừng vuốt ve mái đầu cậu, bàn tay dịu dàng vỗ về như để an ủi. Ánh mắt bà xa xăm, dường như đang chìm đắm trong dòng ký ức, mỗi động tác đều đầy tình yêu thương.Nhưng đứa trẻ kia mặc váy mà, chẳng lẽ bác ấy bệnh nặng đến nỗi nhớ nhầm cả giới tính luôn sao."Con gặp lại JiHoon chưa? Nó cũng nhớ con lắm đó.""Dạ?"Sang Hyeok giật mình, rời mắt khỏi tấm ảnh, bất ngờ khi nhận được câu hỏi. Đối diện cậu là ánh mắt mong chờ của bà SooJin, đôi môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng."Cháu gặp anh ấy rồi...""Nào, phải là con chứ.""Vâng...con gặp anh ấy rồi."Cậu buộc phải đổi giọng, cố gắng giữ sự tự nhiên. Nhưng trong lòng, một cảm giác nghẹn ngào lẫn mâu thuẫn trỗi dậy. Dù hơi ấm lan tỏa từ ánh mắt và giọng nói của bà không ngừng xoa dịu, nhưng lý trí lại cảnh báo rằng những lời này không dành cho cậu, mà cho một người khác.Nghe được câu trả lời, bà SooJin nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt như ánh lên niềm vui khôn xiết."Con đi rồi, cứ gần tới ngày này nó đều đến đây khóc. Nói là nhớ con lắm. Lần này bé ngoan về, hai đứa cưới luôn, có được không?""Cưới ấy ạ??""Đúng rồi, phải cưới chứ. Lát nữa nó đến, để ta bắt nó mau chóng cầu hôn con."Giọng bà vừa đùa vừa thật, mang theo sự háo hức, ánh mắt xa xăm như đang mơ về một viễn cảnh hạnh phúc. Nhưng lời bà nói tiếp theo mới thực sự khiến cậu căng thẳng."Thằng bé JiHoon sẽ đến thăm ta, đúng giờ như mọi lần."Câu nói làm Sang Hyeok giật mình. Cậu buột miệng hỏi."Anh ấy đến thật hả mẹ?"Cảm giác cuốn theo niềm vui của bà khiến cậu không nhận ra mình đã gọi bà là "mẹ" một cách tự nhiên."Mỗi tuần, vào thứ sáu lúc 4 giờ chiều, JiHoon luôn đến thăm ta. Đấy là lịch cố định, có tuần nó đến thêm tận ba-bốn hôm nữa."Bà cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ nghiêm túc."Bọn họ thường bảo ta có bệnh, lẫn cả rồi. Nhưng những điều quan trọng, mẹ không quên đâu. Đó là con và JiHoon. Ta nói thật đấy."Sang Hyeok nuốt khan, lòng trĩu nặng. Bà ấy không hề nhầm lẫn, mà chính cậu, kẻ đã quên mất chi tiết quan trọng trong thiết lập.Nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa là 4 giờ. Sang Hyeok biết rõ Jeong JiHoon luôn đúng giờ đến từng phút. Hắn ta chắc chắn sẽ xuất hiện ngay khi kim đồng hồ chỉ đúng con số 12."Mẹ ơi, con nhớ ra mình còn có việc," cậu nói vội, giọng đầy lúng túng."Việc gì? Con đi xa lâu thế mà chỉ gặp lại một chút đã muốn đi."Ánh mắt bà lập tức tối lại, nụ cười nhạt nhòa, như ánh đèn vừa bị vụt tắt. Bờ môi bà khẽ run, nước mắt rưng rưng chỉ chực trào ra.Trái tim Sang Hyeok nhói lên. Cậu không muốn làm tổn thương bà, nhưng cũng không thể để bản thân đối mặt với Jeong JiHoon lúc này. Lòng cậu dậy lên một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa áy náy vừa hoang mang, chẳng biết phải làm thế nào để trọn vẹn đôi đường."Việc gấp lắm luôn á. Con đi rồi sẽ về thăm mẹ mà, hứa đó.""Năm ấy con cũng nói vậy. Hay con tránh mặt JiHoon? Nó làm vì có lỗi với con, để ta đánh nó."Huhu, không phải đâu mà. Con mới có lỗi nè, con mới sắp bị Jeong JiHoon đánh nếu bác không để con đi đây nè!!Hai người cứ giằng co qua lại, trái tim Sang Hyeok như bị treo lơ lửng, không ngừng đập mạnh khi đồng hồ vừa nhích sang phút thứ 59. Lòng bàn tay cậu đã bắt đầu rịn mồ hôi, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.Bỗng dưng, thính giác cậu trở nên nhạy bén lạ thường. Tiếng gót giày da nặng trịch vang lên đều đặn, chậm rãi nhưng đầy áp lực, va chạm với sàn nhà lát gạch tạo nên âm thanh rõ ràng đến khó tin.Càng lúc tiếng bước chân càng gần, từng nhịp nện xuống như gõ thẳng vào lồng ngực cậu, khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại. Sang Hyeok không dám quay đầu, nhưng toàn thân cậu căng cứng, một nỗi sợ mơ hồ đang len lỏi vào từng tế bào.Toang rồi toang rồi. Đụ má hệ thống, thì ra nó nói tính toán để không xảy ra sai sót là cái này.Nghĩ rằng bị troll là ảo giác thôi chứ, ai dè bị troll thật."Mẹ ơi, mẹ để con đi đi mà. Không con sẽ chết thật đó."Jeong JiHoon sẽ lột da tui mất, ai bảo tui xạo chó là con dâu của mẹ hắn cơ chứ.[Ttalgi, cô mau lăn ra đây cứu tôi!
Có phần thưởng nào dùng được quăng hết ra đi!!!][Ok! Vì kí chủ đã tích lũy đạt mốc 70 điểm, nên tôi sẽ gửi tới một trợ giúp nho nhỏ nhé.]Hệ thống vừa dứt lời, bà SooJin bất chợt khựng lại như bị rút sạch sức lực. Bàn tay đang nắm chặt lấy cậu dần buông lơi, cơ thể mềm nhũn đổ xuống giường, như thể vừa chìm vào một giấc ngủ sâu.Sang Hyeok thót tim, nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay đỡ lấy bà. Cậu gấp gáp kê đầu bà lên gối, kéo chăn đắp lại cẩn thận, cố gắng giữ mọi thứ trông thật bình thường.Đúng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề của giày da đột ngột ngừng lại, ngay trước lối ra vào. Cảm giác áp lực như một cơn bão lớn vừa đổ ập xuống, khiến sống lưng cậu lạnh buốt.Không chần chừ thêm giây nào, Sang Hyeok vội biến trở lại hình dạng mèo, co rúm người chui tọt vào gầm giường. Tim cậu đập thình thịch, từng nhịp như vang vọng trong không gian tĩnh mịch, chờ đợi sự xuất hiện của hắn."Hửm, sao cửa lại không đóng vậy."Giọng nói quen thuộc của Jeong JiHoon vang lên, âm điệu trầm thấp khiến không khí trong phòng như chùng xuống. Sang Hyeok căng thẳng nín thở khi nghe tiếng bước chân chậm rãi tiến vào.Tác dụng gây mê chớp nhoáng của Ttalgi đã hết, và ngay trên giường, cậu cảm nhận được chuyển động. Bà SooJin tỉnh lại, vẻ mặt như vừa trải qua một giấc ngủ sâu."Mẹ, sao cửa lại mở vậy.""...Thằng bé đâu?""Thằng bé nào cơ, có ai vào đây ạ?""Là Sang Hyeok, nó quay về rồi vào đây thăm mẹ mà. Nó bảo nó có việc, mẹ không cho đi mà nhoắng cái đã chạy mất rồi."Không gian rơi vào im lặng. Jeong JiHoon không đáp ngay, chỉ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường. Ánh mắt hắn như đè nặng lên không khí, khiến Sang Hyeok trong hình dạng mèo nấp dưới gầm giường gần như ngừng thở."...Mẹ ơi, mẹ gọi nhầm rồi.""Nhầm sao được, nó còn bảo nó gặp con rồi mà?""...Em ấy đi xa từ rất lâu rồi mà mẹ, mẹ quên rồi sao.""Mẹ không quên, mai là sinh nhật nó rồi, nó về đây đón sinh nhật. Mẹ còn dặn rằng hai đứa mau kết hôn đi nữa."Jeong JiHoon nghẹn lại. Hắn cúi đầu, vai khẽ run lên trong tiếng thở dài đầy bất lực."Em ấy bỏ lại chúng ta rồi mẹ ạ..."Sau đó, hắn lại bỏ ra phía ngoài cửa. Thính giác của loài mèo rất tốt, nên Uri có thể nhận ra một hồi chuông điện thoại vừa được reo lên."Mẹ tôi lại phát bệnh rồi, mau đến đây tiêm thuốc an thần đi."Tiếng thở dài đầy đau đớn của hắn khiến lòng cậu quặn thắt. Nhưng ngay lập tức, bà SooJin đã lao ra phía cửa, giật lấy bó hoa chưa kịp đặt xuống từ tay JiHoon rồi ném mạnh xuống đất.Những cánh hoa hồng rơi rụng, nhuộm đỏ cả tầm mắt Sang Hyeok. Cùng lúc đó, âm thanh chát chúa vang lên khi bà tát mạnh vào mặt JiHoon."Tại sao con không tin mẹ? Tại sao con cũng nghĩ mẹ bị điên! Về đi, con về đi, mẹ không cần hoa của con nữa, mẹ chỉ cần bánh của Sang Hyeok mang tới thôi.""Bánh? Bánh nào cơ ạ."Bầu không khí hỗn loạn nhanh chóng lan ra khắp tầng. Tiếng bước chân vội vã, tiếng xe đẩy gấp gáp và giọng nói của các bác sĩ vang lên từ hành lang."Mau gây mê! Chuẩn bị liệu pháp thôi miên xóa ký ức bệnh nhân."Giữa đám đông nhốn nháo, Sang Hyeok trong hình dạng mèo trốn thoát khỏi phòng. Trước khi rời đi, ánh mắt cậu dừng lại trên hình ảnh bà SooJin ngất lịm trong vòng tay JiHoon, còn hắn cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy đau khổ.Ngoài cảm giác cắn rứt lương tâm, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài lặp đi lặp lại hai từ "xin lỗi" trong tâm trí, mặc dù chính bản thân còn không rõ mình đã làm sai điều gì.[Hệ thống thông báo:
Nhiệm vụ hoàn thành, +10 điểm.
Tiến trình hiện tại: 40%, +5 điểm thưởng.
Điểm tích lũy hiện có: 85 điểm.][Cộng cái gì nữa, tại cô đó. Người ta sắp tan cửa nát nhà vì tôi với cô kia kìa.]Rũ bỏ hình dáng mèo, Sang Hyeok lại khôi phục thành người, đứng lặng lẽ ở góc khuất, chiếc áo khoác đen với mũ trùm rộng che lấp khuôn mặt, cậu bước vào thang máy. Ngón tay vội vã bấm số tầng nhưng vẫn không thể che giấu sự run rẩy. Mồ hôi túa ra, thấm đẫm áo thun bên trong. Đến khi cửa thang máy khép lại, cậu mới có thể thở một hơi thật dài, cố gắng ổn định nhịp tim."Sợ chết mèo rồi, sao đột nhiên mọi thứ lại rối tung cả lên vậy?"Dòng chữ đỏ trên bảng chỉ số từ từ chuyển từ tầng 2 xuống tầng 1, nơi sảnh chờ. Khi cửa thang máy vừa hé mở một khe nhỏ, Sang Hyeok chuẩn bị chạy vọt ra ngoài, ánh mắt tập trung, nhưng vào lúc đó, cậu lại vô tình đối diện với một ánh mắt khác ngay bên ngoài."Cậu là ai?""Đụ má aaaa!!"Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như dao, cùng chiếc mũi cao thẳng kia, không thể nhầm vào đâu được – là người mà Sang Hyeok ôm ngủ mỗi đêm chứ ai.Cậu hoảng loạn như gặp phải ma ngay giữa ban ngày. Tuy nhiên, trong giây phút ấy, cơ thể phản ứng nhanh nhạy, sự tỉnh táo lại lập tức trở về. Sang Hyeok nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy và ấn nút lên tầng 7, mắt không hề rời khỏi người đàn ông nọ."Đm, thằng này nó điên rồi. Nó chạy thang bộ còn nhanh hơn cả mình nữa chứ!! Tôi cho anh chạy đua lên hẳn tầng 7 nhé!!!"Câu nói vừa thốt ra, Sang Hyeok như bừng tỉnh. Không còn thời gian để lo sợ nữa, lần này, dù cho có đứng trước 10 con Doberman thì cũng chẳng thể cản được cậu biến thành Uri bỏ chạy khỏi nơi này đâu.
Có phần thưởng nào dùng được quăng hết ra đi!!!][Ok! Vì kí chủ đã tích lũy đạt mốc 70 điểm, nên tôi sẽ gửi tới một trợ giúp nho nhỏ nhé.]Hệ thống vừa dứt lời, bà SooJin bất chợt khựng lại như bị rút sạch sức lực. Bàn tay đang nắm chặt lấy cậu dần buông lơi, cơ thể mềm nhũn đổ xuống giường, như thể vừa chìm vào một giấc ngủ sâu.Sang Hyeok thót tim, nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay đỡ lấy bà. Cậu gấp gáp kê đầu bà lên gối, kéo chăn đắp lại cẩn thận, cố gắng giữ mọi thứ trông thật bình thường.Đúng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề của giày da đột ngột ngừng lại, ngay trước lối ra vào. Cảm giác áp lực như một cơn bão lớn vừa đổ ập xuống, khiến sống lưng cậu lạnh buốt.Không chần chừ thêm giây nào, Sang Hyeok vội biến trở lại hình dạng mèo, co rúm người chui tọt vào gầm giường. Tim cậu đập thình thịch, từng nhịp như vang vọng trong không gian tĩnh mịch, chờ đợi sự xuất hiện của hắn."Hửm, sao cửa lại không đóng vậy."Giọng nói quen thuộc của Jeong JiHoon vang lên, âm điệu trầm thấp khiến không khí trong phòng như chùng xuống. Sang Hyeok căng thẳng nín thở khi nghe tiếng bước chân chậm rãi tiến vào.Tác dụng gây mê chớp nhoáng của Ttalgi đã hết, và ngay trên giường, cậu cảm nhận được chuyển động. Bà SooJin tỉnh lại, vẻ mặt như vừa trải qua một giấc ngủ sâu."Mẹ, sao cửa lại mở vậy.""...Thằng bé đâu?""Thằng bé nào cơ, có ai vào đây ạ?""Là Sang Hyeok, nó quay về rồi vào đây thăm mẹ mà. Nó bảo nó có việc, mẹ không cho đi mà nhoắng cái đã chạy mất rồi."Không gian rơi vào im lặng. Jeong JiHoon không đáp ngay, chỉ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường. Ánh mắt hắn như đè nặng lên không khí, khiến Sang Hyeok trong hình dạng mèo nấp dưới gầm giường gần như ngừng thở."...Mẹ ơi, mẹ gọi nhầm rồi.""Nhầm sao được, nó còn bảo nó gặp con rồi mà?""...Em ấy đi xa từ rất lâu rồi mà mẹ, mẹ quên rồi sao.""Mẹ không quên, mai là sinh nhật nó rồi, nó về đây đón sinh nhật. Mẹ còn dặn rằng hai đứa mau kết hôn đi nữa."Jeong JiHoon nghẹn lại. Hắn cúi đầu, vai khẽ run lên trong tiếng thở dài đầy bất lực."Em ấy bỏ lại chúng ta rồi mẹ ạ..."Sau đó, hắn lại bỏ ra phía ngoài cửa. Thính giác của loài mèo rất tốt, nên Uri có thể nhận ra một hồi chuông điện thoại vừa được reo lên."Mẹ tôi lại phát bệnh rồi, mau đến đây tiêm thuốc an thần đi."Tiếng thở dài đầy đau đớn của hắn khiến lòng cậu quặn thắt. Nhưng ngay lập tức, bà SooJin đã lao ra phía cửa, giật lấy bó hoa chưa kịp đặt xuống từ tay JiHoon rồi ném mạnh xuống đất.Những cánh hoa hồng rơi rụng, nhuộm đỏ cả tầm mắt Sang Hyeok. Cùng lúc đó, âm thanh chát chúa vang lên khi bà tát mạnh vào mặt JiHoon."Tại sao con không tin mẹ? Tại sao con cũng nghĩ mẹ bị điên! Về đi, con về đi, mẹ không cần hoa của con nữa, mẹ chỉ cần bánh của Sang Hyeok mang tới thôi.""Bánh? Bánh nào cơ ạ."Bầu không khí hỗn loạn nhanh chóng lan ra khắp tầng. Tiếng bước chân vội vã, tiếng xe đẩy gấp gáp và giọng nói của các bác sĩ vang lên từ hành lang."Mau gây mê! Chuẩn bị liệu pháp thôi miên xóa ký ức bệnh nhân."Giữa đám đông nhốn nháo, Sang Hyeok trong hình dạng mèo trốn thoát khỏi phòng. Trước khi rời đi, ánh mắt cậu dừng lại trên hình ảnh bà SooJin ngất lịm trong vòng tay JiHoon, còn hắn cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy đau khổ.Ngoài cảm giác cắn rứt lương tâm, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài lặp đi lặp lại hai từ "xin lỗi" trong tâm trí, mặc dù chính bản thân còn không rõ mình đã làm sai điều gì.[Hệ thống thông báo:
Nhiệm vụ hoàn thành, +10 điểm.
Tiến trình hiện tại: 40%, +5 điểm thưởng.
Điểm tích lũy hiện có: 85 điểm.][Cộng cái gì nữa, tại cô đó. Người ta sắp tan cửa nát nhà vì tôi với cô kia kìa.]Rũ bỏ hình dáng mèo, Sang Hyeok lại khôi phục thành người, đứng lặng lẽ ở góc khuất, chiếc áo khoác đen với mũ trùm rộng che lấp khuôn mặt, cậu bước vào thang máy. Ngón tay vội vã bấm số tầng nhưng vẫn không thể che giấu sự run rẩy. Mồ hôi túa ra, thấm đẫm áo thun bên trong. Đến khi cửa thang máy khép lại, cậu mới có thể thở một hơi thật dài, cố gắng ổn định nhịp tim."Sợ chết mèo rồi, sao đột nhiên mọi thứ lại rối tung cả lên vậy?"Dòng chữ đỏ trên bảng chỉ số từ từ chuyển từ tầng 2 xuống tầng 1, nơi sảnh chờ. Khi cửa thang máy vừa hé mở một khe nhỏ, Sang Hyeok chuẩn bị chạy vọt ra ngoài, ánh mắt tập trung, nhưng vào lúc đó, cậu lại vô tình đối diện với một ánh mắt khác ngay bên ngoài."Cậu là ai?""Đụ má aaaa!!"Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như dao, cùng chiếc mũi cao thẳng kia, không thể nhầm vào đâu được – là người mà Sang Hyeok ôm ngủ mỗi đêm chứ ai.Cậu hoảng loạn như gặp phải ma ngay giữa ban ngày. Tuy nhiên, trong giây phút ấy, cơ thể phản ứng nhanh nhạy, sự tỉnh táo lại lập tức trở về. Sang Hyeok nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy và ấn nút lên tầng 7, mắt không hề rời khỏi người đàn ông nọ."Đm, thằng này nó điên rồi. Nó chạy thang bộ còn nhanh hơn cả mình nữa chứ!! Tôi cho anh chạy đua lên hẳn tầng 7 nhé!!!"Câu nói vừa thốt ra, Sang Hyeok như bừng tỉnh. Không còn thời gian để lo sợ nữa, lần này, dù cho có đứng trước 10 con Doberman thì cũng chẳng thể cản được cậu biến thành Uri bỏ chạy khỏi nơi này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com