Choker Jeonglee Doat Mong
Không gian trong phòng bệnh vẫn bao trùm một sự im lặng ngột ngạt. Jihoon ngồi bên cạnh giường bệnh, mắt không rời khỏi khuôn mặt xanh xao của Sanghyeok. Bàn tay anh nắm chặt tay Sanghyeok, lòng đầy xót xa. Jihoon đã không ngủ, không nghỉ từ khi Sanghyeok được đưa vào phòng hồi sức. Anh sợ rằng chỉ cần rời đi một giây thôi, mọi thứ sẽ tan biến. Nỗi lo lắng và sợ hãi không ngừng gặm nhấm trái tim Jihoon, khiến anh không thể rời đi dù cơ thể đã rệu rã.Hyeonjoon đứng kế bên anh, nhìn Jihoon với ánh mắt đầy lo lắng" Anh Jihoon"Hyeonjoon cất tiếng, giọng trầm thấp" Anh cần phải nghỉ ngơi rồi. Anh đã thức trắng mấy đêm rồi, không thể tiếp tục như thế này được"Minhyung cũng bước lại gần hơn, ánh mắt nghiêm nghị" Anh không thể chăm sóc cho Sanghyeokie nếu bản thân anh kiệt sức. Chúng em sẽ ở đây lo cho anh ấy. Anh cần đi nghỉ ngơi đi"Jihoon lắc đầu, không rời mắt khỏi Sanghyeok, giọng cậu nghẹn ngào" Không, anh không thể rời khỏi anh ấy... Anh ấy đã chịu quá nhiều rồi. Anh... anh không thể bỏ anh ấy một mình được"Minseok nhẹ nhàng tiến đến, đặt tay lên vai Jihoon, đôi mắt cậu chứa đầy sự đồng cảm" Jihoon à, anh không cần phải gánh vác tất cả một mình. Chúng em đều ở đây, và Sanghyeok sẽ không sao. Chúng em hứa sẽ chăm sóc anh ấy tốt nhất có thể" Wooje đứng cạnh Minseok, giọng nói của cậu nhỏ nhẹ nhưng chân thành" Anh Jihoon, em hiểu anh lo cho anh Sanghyeok như thế nào... nhưng anh cần phải nghỉ ngơi. Nếu không, làm sao anh có thể tiếp tục ở bên anh ấy?"Trong giây lát, không khí trở nên căng thẳng. Jihoon không trả lời, chỉ cúi đầu, siết chặt bàn tay của Sanghyeok hơn. Nhưng rồi từ giường bệnh, giọng Sanghyeok yếu ớt vang lên, khàn khàn nhưng vẫn rõ ràng" Jihoon... nghe họ đi... Em cần phải nghỉ ngơi..."Cả căn phòng lặng thinh khi nghe thấy tiếng Sanghyeok. Jihoon giật mình, ngẩng đầu nhìn Sanghyeok, đôi mắt cậu đỏ hoe" Sanghyeokie... anh đừng nói nữa, anh cần nghỉ ngơi..."Sanghyeok cố gắng mỉm cười, dù gương mặt vẫn tái nhợt và yếu đuối" Anh... không sao... Em... nghỉ đi, anh hứa... có mọi người ở đây mà..."Những lời nói của Sanghyeok như một cơn gió nhẹ nhàng thổi tan đi mọi lo lắng trong lòng Jihoon. Cậu cắn chặt môi, ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu" Được... nhưng anh phải hứa là sẽ ổn. Em sẽ quay lại ngay..."Minhyung và Hyeonjoon tiến lại dìu Jihoon đứng dậy, từng bước chân của anh nặng nề như thể không muốn rời khỏi. Trước khi bước ra khỏi phòng, Jihoon ngoái lại nhìn Sanghyeok, ánh mắt đầy lo lắng và yêu thương.Cửa phòng bệnh dần khép lại sau lưng Jihoon, nhưng trái tim anh vẫn ở lại cùng với Sanghyeok, người mà anh không bao giờ muốn rời xa dù chỉ một giâyTrong căn phòng tĩnh lặng của bệnh viện, ánh đèn trắng rọi lên gương mặt mệt mỏi của Sanghyeok. Cơ thể anh vẫn còn yếu sau những vết thương nặng nề, mỗi cử động đều khiến anh đau đớn. Jihoon, sau nhiều lời thuyết phục và sự lo lắng từ mọi người, cuối cùng đã rời đi nghỉ ngơi, nhưng tâm trí anh vẫn không lúc nào ngừng nghĩ về SanghyeokMinseok và Wooje, ngồi cạnh Sanghyeok, bắt đầu trò chuyện, cố tình nâng cao giọng như để xua tan sự im lặng đáng sợ đang bao trùm căn phòng.Wooje lên tiếng an ủi anh, tay lướt nhẹ lên chiếc khăn bông đang đặt trên trán Sanghyeok" Anh đừng lo gì hết. Anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Mọi chuyện khác tụi em lo hết"Họ ngồi gần giường anh, trò chuyện để lấp đi sự im lặng đáng sợ. Minseok chỉnh lại gối cho Sanghyeok, còn Wooje thì chăm chú nhìn anh, lo lắng khẽ hiện lên trên khuôn mặt" Anh Sanghyeokie, anh đừng cố gắng cử động nữa, nằm yên đi"Wooje nhẹ nhàng nhắc nhở khi thấy Sanghyeok cử động, nhíu mày vì đau đớnSanghyeok cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự đau đớn từ vết thương làm anh không thể giấu được nét nhăn trên trán. Minseok, đứng bên cạnh, cẩn thận điều chỉnh dây truyền dịch cho anh rồi nhìn Wooje, giọng điệu nửa đùa nửa thật" Nếu anh mà còn cựa quậy nữa là tụi em sẽ mách Jihoon đó. Anh ấy mà biết thì chắc chắn không để anh yên đâu"Wooje nhanh chóng đồng tình, ánh mắt nghiêm nghị như đang dọa thật" Phải đó, Jihoon mà thấy anh không chịu giữ gìn sức khỏe là anh ấy sẽ phát cáu cho xem. Đừng để tụi em mách anh ấy, chỉ cần nằm yên, uống sữa và hồi phục thôi"Sanghyeok cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi cơn đau dội lên từ vết thương. Wooje nhanh chóng cầm lấy ly sữa ấm mà y tá đã chuẩn bị, cẩn thận đút cho Sanghyeok uống" Anh uống chút sữa cho có sức. Bác sĩ dặn anh phải bổ sung năng lượng"Sanghyeok nhấp từng ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp từ sữa lan tỏa khắp cổ họng, nhưng sự mệt mỏi vẫn đè nặng lên anh. Cơ thể anh không chịu tuân lệnh, mỗi cử động đều khiến anh đau nhói" Thấy chưa, anh mà không ngoan ngoãn thì tụi em sẽ gọi Jihoon ngay. Anh ấy mà biết anh cử động lung tung là không bỏ qua đâu"Minseok đùa, nhưng giọng điệu ẩn chứa sự lo lắng thực sự" Anh ấy chỉ mới đi nghỉ ngơi thôi, anh mà không khỏe thì tụi em khổ lắm đó"Wooje khẽ vuốt mái tóc của Sanghyeok, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm" Anh phải giữ gìn sức khỏe, tụi em còn cần anh mà"Minseok và Wooje ngồi lại gần giường bệnh, sau khi chăm chút cho Sanghyeok uống xong ly sữa, họ nhìn nhau rồi bật cười khẽ. Cả hai như đồng lòng, bắt đầu kể lể những câu chuyện mà họ đã chứng kiến từ ngày Sanghyeok bị thương đến giờ" Anh Sanghyeokie, anh không biết Jihoon đã lo lắng thế nào đâu. Anh ấy thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc khi thấy anh nằm đó với vết thương nghiêm trọng"Minseok bắt đầu, kể lại hôm đó cho Sanghyeok nghe" Ngày hôm đó... khi anh gục xuống, tụi em đều sợ. Nhưng người mất bình tĩnh nhất vẫn là Jihoonie. Anh ấy như điên lên, anh ấy như không còn là Jihoonie tụi em biết nữa, anh ấy bất chấp lao vào đỡ anh mà không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh. Anh phải thấy ánh mắt của anh ấy lúc đó, ánh mắt của một người sợ mất đi điều quan trọng nhất đời mình"Wooje ngồi cạnh, gật đầu đồng tình" Thật sự... em chưa từng thấy anh ấy như thế. Cả đời này, em chưa bao giờ nghĩ Jihoonie lại có thể bị xúc động mạnh đến vậy. Tụi em cũng không biết phải làm sao ngoài việc cố trấn an anh ấy. Nhưng Jihoon không nghe ai hết. Từ giây phút đó, anh ấy chỉ có một mục tiêu duy nhất là cứu anh, bảo vệ anh. Đến mức em còn sợ rằng nếu có gì không hay xảy ra, chắc Jihoon sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân"Minseok tiếp lời Wooje mà tiếp tục kể với anh" Tụi em phải giữ anh ấy lại khi ở bên ngoài phòng cấp cứu, vì anh ấy muốn theo anh vào bên trong ngay lập tức. Tụi em cũng đã cố gắng bình tĩnh để đưa mọi thứ vào quỹ đạo, nhưng Jihoon thật sự không thể chịu nổi khi thấy anh bị thương"Sanghyeok nghe những lời họ nói, cảm thấy lòng mình dường như nghẹn lại. Anh biết Jihoon đã lo lắng cho mình, nhưng không ngờ lại sâu đậm đến vậy. Anh nhìn Minseok và Wooje, cố nở một nụ cười dù cảm giác đau đớn vẫn đang hành hạ cơ thể.Minseok ngồi thẳng lại, thở ra một hơi dài" Đúng vậy. Đêm đó, sau khi đưa anh đến bệnh viện, tụi em bảo Jihoon về nghỉ ngơi, nhưng anh ấy kiên quyết không chịu. Cả đêm anh ấy cứ ngồi ở đây, nắm chặt tay anh. Nếu có phép màu nào đó tồn tại, thì em tin rằng Jihoon đã dùng tất cả sức mạnh của mình để giữ anh lại với cuộc đời này. Rồi còn cả những ngày sau đó nữa"Wooje tiếp tục" Jihoon không hề rời khỏi bệnh viện, anh biết không? Anh phải thấy anh ấy... từng giọt nước mắt, từng cái vuốt ve nhẹ nhàng lên bàn tay anh. Em không biết Jihoon có cầu nguyện hay không, nhưng nhìn anh ấy khi đó, em hiểu rõ rằng anh ấy không thể mất anh. Dù cho thế giới có sụp đổ, anh ấy cũng sẽ làm mọi cách để giữ anh lại"Minseok khẽ thở dài, nhớ lại những ngày căng thẳng đó" Tụi em bảo anh ấy về nghỉ ngơi, nhưng anh Jihoon nhất quyết không chịu. Phải nói anh ấy cứng đầu đến mức nào. Nhưng tụi em biết, nếu không để Jihoonie ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ không thể yên tâm"Wooje gật đầu tiếp lời Minseok" Cũng may, đến hôm nay khi anh ổn định hơn một chút, tụi em mới thuyết phục được Jihoon nghỉ ngơi. Nhưng em biết chắc rằng, trong lúc này, anh ấy vẫn không ngừng nghĩ về anh đâu. Lúc nào anh ấy cũng nói rằng, chỉ cần anh khỏe lại, anh ấy sẽ không bao giờ để anh chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa"Cả hai nhìn nhau cười khúc khích, cố gắng giữ không khí nhẹ nhàng hơn cho Sanghyeok, nhưng trong lòng họ, ai cũng hiểu rõ nỗi lo lắng cho sức khỏe của anh vẫn còn đóSanghyeok im lặng nghe từng câu chuyện, lòng trĩu nặng khi biết Jihoon đã đau lòng đến thế nào. Anh không muốn Jihoon phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào nữa, nhưng giờ đây, anh cảm thấy mình thật sự yếu đuối khi không thể bảo vệ Jihoon như đã hứaNhững lời nói của Minseok và Wooje, dù là đùa hay thật, cũng khiến Sanghyeok nhận ra rằng anh phải cố gắng hồi phục, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người luôn lo lắng cho anh
_______________________________________________________Xin đa tạ 🫰
_______________________________________________________Xin đa tạ 🫰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com