TruyenHHH.com

Choker Fire On Fire

Về nhà với gia đình được một tuần, nếp sống của Ji Hoon đã dần thay đổi.

Cậu gần đây không chơi LoL, cũng không lướt mạng xã hội. Tất cả những nơi có thể có bóng hình của anh, cậu đều tạm thời rút khỏi.

Cậu nhận thức được mình đang né tránh điều gì.

Là cậu cố ý, vì cậu sợ hãi.

Từ cái đêm hôm đó, cậu không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào từ anh.

Mặc dù nếu có nhận được thì cậu cũng không trả lời đâu, nhưng Lee Sang Hyeok... anh thật sự không thèm tìm đến cậu luôn sao? Anh không quan tâm cậu sống hay chết sao? Đồ tồi.

Sau ba ngày không chút động tĩnh, Ji Hoon đã ném luôn chiếc điện thoại vào hộc tủ, mặc cho nó hết pin chết ỉu trong góc tối một cách đáng thương. Ừ thì cậu cũng chẳng có nhu cầu liên lạc cho ai, mà cũng có ai liên lạc cho cậu đâu chứ. Cầm điện thoại bên người chỉ khiến cậu thêm vướng víu khó chịu mà thôi.

Có một đống thời gian rảnh trong tay, cậu chơi chán Tetris thì lại mở youtube xem mèo, ngồi lâu mỏi người, cậu sẽ đứng dậy tập thể dục, nâng tạ, hít đất, lâu lâu lại giúp mẹ Jeong chạy việc vặt, đi ra ngoài mua hành tỏi, vân vân và mây mây. Ji Hoon luôn có cách khiến cho mình bận rộn.

Thậm chí, từ một người không thích đọc sách, cậu cũng đã phải cầm lên quyển sách đầu tiên của mình trong suốt mấy năm qua để giết thời gian. Bất quá, việc đọc sách thật sự không hợp với cậu, chỉ mới qua được vài ba trang thôi là cậu đã ngáp ngắn ngáp dài, cái đầu bông xù ngả nghiêng gật gù muốn ngủ trên sofa.

Sao cái người đó lại có thể ngồi một chỗ mà đọc sách suốt mấy tiếng đồng hồ vậy chứ? Cậu thầm cảm thán trong lòng.

Nhận ra mình lại vô thức nhớ đến anh, cậu vò đầu bứt tóc, ném quyển sách sang một bên, dứt khoát leo lên giường đi ngủ.

Khác với Ji Hoon của trước đây chỉ biết ngủ nướng đến trưa rồi ngồi vào bàn ăn với một mâm cơm được dọn sẵn, cậu của hiện tại đã thường xuyên vào bếp, đứng bên cạnh mẹ Jeong phụ giúp việc nấu nướng, dọn dẹp.

"Ji Hoonie của mẹ dạo này đảm nhỉ", mẹ Jeong vui vẻ huých khuỷu tay vào lưng cậu.

So với đợt nghỉ offseason trước, con trai bà đã sinh hoạt lành mạnh hơn rất nhiều, không còn suốt ngày ngồi lì trước máy tính chơi game thâu đêm suốt sáng nữa. Nhìn cậu đứng bên cạnh, tháo vát gọt từng củ khoai tây tròn ủm rồi xếp chúng ngay ngắn vào trong rổ, bà bỗng thấy con trai mình thật sự đã lớn khôn.

Ngẫm lại thì kể từ ngày có người yêu cậu đảm đang ra mặt, cứ lâu lâu lại gọi điện về hỏi bà rằng mẹ ơi làm món này thế nào, chuẩn bị thứ kia ra làm sao, bày con với, con muốn làm cho một người đặc biệt ăn. Mà người đó thì không cần nói thẳng, mẹ Jeong vẫn có thể tự ngầm hiểu. Còn ai khác ngoài cậu trai với giọng nói trầm ổn đã chào bà qua điện thoại khi trước chứ?

"Hihi... có phải do Ji Hoonie nhà ta đã có người yêu rồi không?" Bà hí hửng trêu chọc.

Ji Hoon bên cạnh nghe thấy vậy liền xịt keo cứng ngắc, bàn tay đang gọt khoai hẫng lại một nhịp, nhưng rất nhanh sau đó lại giả vờ điềm nhiên như không, miệng cười ha ha một cách qua loa, gật đầu vâng dạ.

...

Qua được bữa tối, Ji Hoon lại ngồi trên giường trầm ngâm. Cậu đưa mắt nhìn về ngăn tủ đang bị đóng kín, trong lòng như có hàng vạn con côn trùng bò qua bò lại lúc nhúc, khó chịu ngứa ngáy không chịu được.

Cậu có nên mở điện thoại lên không? Lỡ như anh đang tìm cậu thì sao?

Mở hộc tủ ra, cậu nhìn chiếc điện thoại đang tối đen nằm chỏng chơ cô quạnh trong đó, đôi mắt cáo nhíu lại đầy trăn trở với rất nhiều luồng suy tư.

Nội tâm của cậu hiện đang có hai Ji Hoon bình bịch đấm nhau loạn xạ ở trỏng, cậu không biết phải nghe theo bên nào. Tên nào cũng có cái lý của nó.

Haiz.

Ji Hoon đột nhiên xoạch một tiếng đóng lại ngăn tủ, trả chiếc điện thoại về lại nơi tối đen.

Cậu phát hiện mình vừa mới cư xử như thằng nhóc Ji Hoon 15 tuổi ngày nào. Cậu đã cho anh hẳn ba ngày để liên lạc với mình nhưng anh lại chưa một lần tìm tới cậu, thế thì cậu còn mong chờ gì nữa chứ?

Vốn Ji Hoon chỉ định biến mất vài hôm để tự làm rõ được lòng mình, thế nhưng chưa kịp hiểu lòng mình thì cậu đã hiểu được lòng anh.

Anh ấy không như mày đâu Ji Hoon. Anh hẳn là người nếu đã muốn thì sẽ cầm lên được, và ngược lại, nếu muốn bỏ thì bỏ xuống cũng rất nhanh.

Cậu leo lên giường, trùm chăn kín mặt, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Mong rằng đây sẽ là một đêm không mộng mị.

...

8 giờ sáng, tiếng chim hót líu lo ngoài khung cửa hoà vào tia nắng giòn giã vàng ươm khiến lòng người rộn ràng. Là một ngày đẹp trời.

Ji Hoon bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

"Ji Hoonie, dậy ăn sáng nào."

Mẹ Jeong gõ nhẹ lên tấm cửa gỗ trắng, cất giọng dịu dàng đánh thức chàng trai trân báu của gia đình đang say ngủ ở phía bên kia.

Ji Hoon lờ đờ lật người ngồi dậy như thường lệ, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh sửa soạn, sau đó lại tiếp tục mắt nhắm mắt mở mà bước ra ngoài, đôi chân như một con robot hút bụi được lập trình, theo thói quen đi tới trước bàn ăn, ngồi vào vị trí cố định của mình.

Đêm qua cậu ngủ không được ngon, gần như là thức trắng tới rạng sáng, vậy nên mí mắt cậu bây giờ sụp xuống, hai mắt díp lại nặng trĩu, chẳng thể nhìn rõ thế giới quanh mình.

Cậu quơ tay lên trên bàn, tìm đôi đũa kim loại lạnh lẽo quen thuộc. Bàn tay vì không tìm được phương hướng mà đưa qua đưa lại trên bàn ăn vô định.

Đột nhiên, một đôi đũa được đặt ngay ngắn vào lòng bàn tay cậu. Cậu liền nhắm mắt lim dim mỉm cười, giọng ngọt xớt.

"Cảm ơn mẹ ạ."

Người bên cạnh cúi đầu cong môi, từ tốn đáp.

"Không có gì."

Ji Hoon có thể nửa tỉnh nửa mê, nhưng nhất định sẽ không mê sảng đến mức nhầm giọng mẹ mình thành giọng một người đàn ông. Hơn nữa người đàn ông ấy lại là ...

Lee Sang Hyeok.

Cậu mở choàng mắt, đôi con ngươi màu đen ngay lập tức khoá tiêu cự vào khuôn mặt của người ngồi bên cạnh. Ji Hoon sững sờ, đưa tay lên vỗ vào mặt mình một cái chát.

Á đù không phải đang mơ. Lee Sang Hyeok đang ngồi ăn cơm cùng cậu, trong căn nhà của gia đình cậu.

Sang Hyeok đau lòng đưa tay lên vuốt ve bên má bị cậu vô tâm đánh đến đỏ rát, xuýt xoa như thể chính mình mới là người bị tát.

"Đừng như thế. Đau không?"

Cậu vẫn chưa thể tin vào mắt mình, đôi mắt kinh ngạc hết nhìn anh rồi lại đảo qua bố Jeong, mẹ Jeong, và anh hai Jeong đang ngồi cười tủm tỉm phía bên kia bàn ăn hình chữ nhật.

Mọi người đều thấy anh mà đúng không, không phải chỉ mình Jeong Ji Hoon cậu nhìn thấy đúng không? Cậu si tình nhưng chưa đến nỗi phát điên, phải không?

Bố Jeong đằng hắng một tiếng lôi kéo cậu ra khỏi chuỗi suy nghĩ vẩn vơ của mình. Ji Hoon bối rối cúi đầu xuống ăn cơm, vẫn chưa hiểu tại sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây và tại sao mọi người lại cùng nhau ngồi ăn như thể đây là chuyện thường ngày trong căn nhà này vậy, nhưng cậu lại chưa tìm được đủ bình tĩnh để cất lời, thế nên đành cắm đầu vào bát cơm, né tránh khỏi sự hiện diện rực rỡ đến chói mắt của người bên cạnh.

Mẹ Jeong ấm áp nhìn Sang Hyeok từ tốn gắp đồ ăn thả vào bát của cậu con trai đang đờ đẫn của bà, hỏi han một cách đầy thiện ý.

"Sang Hyeok à, đồ ăn hợp khẩu vị không con?"

Sang Hyeok nhã nhặn gật đầu cười. Khuôn mặt anh đứng đắn, ngoan ngoãn, rất có tố chất con ngoan trò giỏi, là loại vẻ ngoài mà trưởng bối trong nhà đặc biệt yêu thích.

"Ngon lắm ạ, con cảm ơn mẹ."

Mẹ Jeong sướng hết cả lỗ tai, cười ha hả gật đầu.

Sáng sớm nay khi nhìn thấy tuyển thủ Faker nổi danh kéo theo vali đứng trước cửa nhà mình, bà đã sửng sốt biết bao. Bạn có biết cái câu "thần tài gõ cửa" không? Mẹ Jeong đã cảm thấy một nguồn năng lượng y hệt như vậy đó. Hơn nữa thần tài này không chỉ đến gõ cửa nhà bà cho vui.

"Chào buổi sáng mẹ Jeong, con là Lee Sang Hyeok. Con đến tìm Jeong Ji Hoon, bạn trai con. Cho con mạn phép vào nhà được không ạ?" Thần tài đã nói như thế với bà đó.

Con trai ơi, vì sao con không sớm nói cho mẹ biết người yêu của con là Lee "Faker" Sang Hyeok hả?

Từ ngày đồng hành cùng con trai bước vào con đường tuyển thủ, bà đã bắt đầu tìm hiểu về thế giới esports đầy màu nhiệm đó. Tuy mẹ Jeong có thể không sành sỏi mọi thứ, nhưng chắc chắn có một người mà bà không thể nào không biết, mà một khi đã biết thì không thể nào không phục, đó là chính là huyền thoại sống, đường giữa của T1, và cũng là người đang ngồi ăn món canh kim chi hầm đậu phụ mà bà nấu - Lee Sang Hyeok!

Đột nhiên có thêm một quý tử nữa từ trên trời rơi xuống, không chỉ mẹ Jeong mà bố Jeong và anh hai đều thụ sủng nhược kinh mà nhìn cậu út nhà mình đầy tự hào.

Khá lắm Ji Hoon! Khá lắm! Gia đình tự hào về em!

Ji Hoon ngược lại, không thể chịu nổi bầu không khí ấm áp như tết đoàn viên này, cậu hậm hực gắp miếng trứng cuộn vừa được anh đưa cho, trả lại bát người nọ, lạnh giọng hỏi.

"Anh tới đây làm gì?"

Ba người nhà Jeong phía đối diện hít vào một luồng khí lạnh, dù nội tâm rất muốn mắng chửi Ji Hoon vì nói năng cục súc với quý nhân nhưng lại không dám lên tiếng chen vào. Họ cũng không hiểu vì sao anh lại đột ngột tới đây cùng một chiếc vali vào buổi sáng sớm nhưng có thể cảm nhận được giữa cả hai đang có một sự căng thẳng vô hình.

Sang Hyeok bình tĩnh như không đối diện với ánh mắt giận dỗi của cậu, gắp miếng trứng bỏ vào miệng. Đậm đà, mềm tan, y hệt món trứng cuộn mà cậu nấu. Anh mỉm cười.

"Anh tới ăn cơm."

Ji Hoon cau mày. "Chỉ vậy thôi?"

"Còn nữa..." Sang Hyeok chậm rãi kéo dài như đang úp mở khiến lòng người thiêu đốt vì tò mò.

Trong sự im lặng chờ đợi của tất cả mọi người, anh điềm tĩnh nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nhả từng chữ.

"Dỗ người yêu."

Phụt. Bố mẹ cùng anh trai không kiềm chế được biểu cảm của bản thân mà cúi gằm mặt xuống nhịn cười. Bờ vai của cả ba không hẹn mà cùng run lên bần bật mất kiểm soát. Ôi, đang được xem k-drama giữa đời thực sao.

Sang Hyeok nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cậu hết trắng rồi lại đỏ, cảm thấy cậu thật dễ thương. Hi vọng là cũng dễ dỗ, anh thầm nghĩ.

Không đợi cậu hoàn hồn, anh nâng đũa, khoan thai gắp một miếng trứng cuộn khác thả vào bát của người bên cạnh. Thật may mắn, lần này nó không bị trả lại nữa rồi.

...

Chẳng biết Sang Hyeok và trưởng bối nhà Jeong đã thoả thuận với nhau từ lúc nào, nhưng giờ đây chiếc vali của anh đang được mở toang trên chiếc giường của cậu, bên trong chất đầy quần áo và vật dụng cá nhân như thể người nào đó muốn chuyển luôn nhà tới đây vậy. Chủ sở hữu của chiếc vali đó thì không biết ngại ngùng là gì mà ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế gaming của cậu, đảo mắt ngắm nhìn đồ đạc quanh phòng.

"Dù có chuyện gì cũng phải nhường nhịn uri Hyeok, con hiểu chưa?", mẹ Jeong nghiêm mặt lôi cậu ra một góc sau khi kết thúc bữa ăn sáng kì quặc, cẩn thận dặn dò.

Thứ nhất, tại sao cậu phải nhường nhịn?

Thứ hai, từ khi nào Hyeokie là của mẹ, là của mọi người?

Thứ ba, tại sao anh ấy muốn ở lại đây thì liền được ở lại đây, gia đình ta có còn chút liêm sỉ không? Bộ đẹp trai, tài giỏi, giàu có thì muốn gì cũng được à?

Tuy trong lòng nhen nhóm ý đồ muốn nổi loạn tạo phản nhưng Ji Hoon vẫn là hèn nhát không dám bật lại, chỉ có thể vâng lời dắt anh trở về phòng mình, giúp anh sắp xếp đồ đạc.

"Sao mang lắm đồ thế không biết?" Cậu bực bội lẩm bẩm trong miệng, tay chân vẫn thuần thục đem hành lý của anh đặt vào các ngăn tủ thích hợp trong phòng.

Sang Hyeok nghe tiếng cậu chửi mắng liền nhe răng cười, không phản bác mà tiếp tục im lặng quan sát cậu bận rộn giúp anh sắp xếp đồ đạc.

Bóng lưng cậu vẫn cao lớn như thế, rộng lớn và vững chãi như lần cuối mà anh nhớ. Đã một tuần rồi thân hình ấm áp ấy không kề cạnh bên anh trong giấc ngủ, đã lâu rồi anh không được vòng tay mạnh mẽ ấy bao bọc vào lòng.

Kìm lòng không đặng. Sang Hyeok đứng dậy, tiến về phía cậu, luồn tay quanh vòng eo rắn chắc quen thuộc, đầu áp lên lồng ngực nóng bỏng, trao cho cậu một cái ôm thật chặt mặc kệ người đó vẫn cứ đứng im như một cây cột gỗ.

"Anh nhớ em Jeong Ji Hoon."

"Anh thật sự rất nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com