TruyenHHH.com

Choker Fire On Fire

Bầu trời mùa đông chuyển tối rất nhanh. 6 giờ chiều, cả thành phố Incheon đã chuyển sang một màu đen kịt.

Đường phố dần trở nên đông đúc hơn khi bước vào giờ tan tầm. Nhân viên văn phòng, công chức, học sinh,... người người nối đuôi nhau bước ra khỏi những toà nhà lớn nhỏ khác biệt như những đàn kiến, chen chúc hoà vào dòng người để giành lấy một vị trí ngồi, hoặc hoạ chăng là một chỗ đứng nào đó trên chuyến tàu đông đúc để trở về chốn nghỉ.

Khi Jeong Ji Hoon về tới nhà, trên bàn ăn đã soạn sẵn ba món rau, hai món thịt và một phần canh nóng hổi. Mẹ Jeong vẫn còn đang đứng cạnh bếp, loay hoay với thứ gì đó mà cậu nghi là món tráng miệng cho tối nay.

"Chào cả nhà, con mới đi học về ạ." Ji Hoon lễ phép thông báo bằng chất giọng khàn khàn vừa mới vỡ cách đây không lâu của mình. Cậu bước vào phòng thả xuống giường chiếc cặp sách nặng trịch, nhanh chóng thay bộ đồng phục trên người bằng một bộ đồ ở nhà thoải mái, sạch sẽ.

"Ồ Ji Hoon à, mẹ nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng hôm nay có kết quả thi cuối kỳ rồi phải không?" Mẹ Jeong vừa cặm cụi bắt kem lên chiếc bánh ga tô mới làm vừa dịu dàng hỏi.

Ji Hoon ngồi xuống bàn ăn, bàn tay không an phận són lấy một miếng kimbap thả vào mồm. Cậu đưa mắt nhìn bố và anh trai đang ngồi xem thời sự ở phòng khách, nhỏ giọng đáp: "Rồi ạ."

Xin đừng hỏi cậu điểm môn toán, xin đừng hỏi cậu điểm môn toán, cậu cầu nguyện trong lòng. Song, điều mà chúng ta thường hay sợ hãi nhất lại là thứ có khả năng xảy ra cao nhất.

Bố Jeong thính lực rất tốt, mặc cho tiếng TV đang phát bên tai, ông vẫn kịp tham gia vào cuộc trò chuyện phía sau căn bếp, "Điểm toán có tốt không Ji Hoon?"

Toi rồi, cậu thầm mắng.

Ji Hoon vốn không phải là một học sinh ưu tú. Không, khoảng cách giữa cậu với hai chữ "ưu tú" phải gọi là tương đương với quãng đường từ Trái Đất tới Mặt Trời.

Trong các kì kiểm tra, điểm số của cậu luôn nằm ở top dưới. Đối với các môn học văn hoá xã hội, cậu vẫn có thể miễn cưỡng nằm ở vị trí 30/40, tuy nhiên, thành tích môn toán của cậu lại đặc biệt kém, mãi mãi luôn nằm ở dưới đáy xã hội, không ngóc đầu lên được.

"Cái đó...", Ji Hoon ngập ngừng, "...điểm số không phải là tất cả mọi thứ đâu, anh hai nhỉ?" Cậu nhìn về phía anh trai, người duy nhất có thể làm chỗ dựa cho cậu lúc này.

Anh trai lớn hơn cậu nhiều tuổi, nay đã là người trưởng thành có công việc ổn định. Thông thường, anh là người cưng chiều Ji Hoon nhất, thường xuyên giấu bố mẹ dắt cậu đi PC cafe chơi game giải khuây hoặc chở cậu đi ăn uống lặt vặt bên ngoài những món mà mẹ Jeong hay cấm.

Tuy rất thương đứa em trai duy nhất của mình nhưng về vấn đề học tập lần này của Ji Hoon, anh tuyệt nhiên không dám đứng ra bảo vệ nữa rồi. Cậu đã là học sinh cuối cấp trung học cơ sở, cánh cửa đại học chỉ còn cách 3 năm ngắn ngủi nữa thôi. Nếu cậu không cố gắng học tập từ bây giờ, e rằng con đường sau này sẽ vô cùng khó khăn.

"Ji Hoon à, em hãy nghĩ về tương lai một chút." Anh đáp.

"Với thành tích như hiện tại thì rất khó để vào được một trường đại học tốt. Thị trường việc làm bây giờ rất cạnh tranh, nhỡ em không tìm được việc thì sao?" Anh hai rời mắt khỏi TV, xoay người lại đối diện với đôi mắt buồn bã như cún con của cậu, cất giọng dịu dàng khuyên nhủ.

Ji Hoon nhìn anh rồi thất vọng cúi gằm mặt, giọng nói vỡ vụn len lỏi ra từ cổ họng, "Nhưng... nhưng em muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Anh biết mà..."

Trở thành tuyển thủ thi đấu LoL chuyên nghiệp, đó là ước mơ duy nhất của cậu, thứ duy nhất mà cậu muốn làm kể từ năm lớp 8.

Đầu năm nay, khi đạt hạng Thách Đấu lần đầu tiên, cậu đã vui mừng nhảy cẫng lên mà khoe với anh hai - người khiến cậu bắt đầu chơi tựa game này, rằng cậu sẵn sàng rồi, cậu muốn trở thành tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại.

Nhưng, như mọi đứa trẻ khác, cái lũ mà ước mơ trở thành siêu nhân, tổng thống, lính cứu hoả, hay là ca sĩ, ước mơ của cậu dễ dàng bị hai chữ "thực tế" dập tắt.

Ngay khi đề cập chuyện này với bố mẹ, họ đã khuyên ngăn cậu nên quên nó đi vì nó thật "rủi ro", "không ổn định" và "lạ thường". Họ mong cậu có thể học thật giỏi, thi vào một trường đại học tốt, rồi kiếm một công việc văn phòng lương cao, hệt như bố, và anh, và tất cả những người xung quanh họ vậy.

Gia đình nhà Jeong đã có cuộc trò chuyện này với nhau không chỉ lần một lần hai, nhưng kết quả vẫn không thể nào thay đổi.

Ji Hoon trầm mặc, cúi đầu nhìn chằm chằm vào nền nhà, bàn tay cậu gồng lên nắm chặt mép áo khiến hai vai run run. Cậu đã lớn rồi, không thể chỉ vì chuyện này mà khóc như một đứa trẻ được, cậu phải kìm lại.

Một bàn tay ấm áp đặt lên bờ vai đang co rúm của cậu, khẽ vuốt ve. Mẹ Jeong là một người rất dễ mủi lòng, nhất là khi đứa con yêu quý của bà đau đớn. Bà cất giọng dịu dàng, có phần nhượng bộ: "Con trai yêu quý của mẹ, nếu con đã thích đến như thế... không bằng thử xem?"

Ji Hoon, bố Jeong và cả anh trai đồng loạt hướng những cặp mắt bất ngờ về phía mẹ Jeong, người phụ nữ duy nhất, nóc nhà của gia đình.

Bà tiếp tục cất chất giọng mềm mại mà tinh tế của mình, nói: "Mẹ đã thử tìm hiểu một chút về nó... đây có vẻ là một lĩnh vực khó đấy, không nhiều người thành công. Nhưng cũng khá thú vị... Quan trọng là con thích, và con muốn nỗ lực hết mình vì nó, phải không Ji Hoon?" Mẹ xoa nhẹ lên mái tóc bông mềm của cậu, nhìn vào đôi mắt đang lóng lánh lên những tia hi vọng sáng ngời của cậu.

Ji Hoon nhìn mẹ, gật mạnh đầu. "Mẹ, con sẽ làm được. Con hứa." Cậu kích động nắm chặt lấy tay mẹ, dường như sợ buông ra thì khoảnh khắc hiếm hoi này sẽ tuột đi mất.

"Mẹ muốn tin con Ji Hoon à", mẹ thở dài, "nhưng niềm tin không tự nhiên được sinh ra mà phải được gây dựng." Bà nắm lấy tay cậu.

Cậu chợt thấy niềm hi vọng vừa được thắp lên lại đang dần vụt tắt, cậu còn phải làm gì nữa để chứng minh sự quyết tâm của mình? Dùng 10 tài khoản khác leo lên hạng Thách Đấu sao? Cậu ngờ vực nhìn mẹ, người rõ ràng đang suy tính gì đó.

"Nếu kỳ sau con đạt được 100 điểm môn Toán, mẹ sẽ yên tâm để con theo đuổi nghiệp tuyển thủ." Mẹ Jeong nghiêm nghị nói. "Con đường con sắp đi sẽ không dễ dàng. Nếu ngay cả chuyện đó con cũng không làm được thì thật khó để người khác có thể tin tưởng rằng con sẽ không bỏ cuộc khi gặp khó khăn lớn hơn. Con có đồng ý không, Ji Hoon?"

Bố Jeong và anh trai từ trạng thái nín thở lắng nghe chuyển thành thở phào nhẹ nhõm. Họ vốn tưởng mẹ Jeong sẽ thật sự đồng ý để Ji Hoon theo đuổi ước mơ gamer, ai ngờ mẹ lại đặt ra cho cậu một thử thách phải nói là còn vô vọng hơn ước mơ ban đầu nữa...

"Được! Con sẽ làm." Cậu khảng khái đứng dậy, lớn giọng đồng ý.

"Nhất ngôn cửu đỉnh, mẹ không được thất hứa đấy nhé." Ji Hoon hào hứng, xoè ngón út của mình ra trước mặt, chỉ đợi mẹ Jeong đưa tay móc vào để thành giao hiệp ước quan trọng này.

Mẹ Jeong không chút chần chừ móc tay vào, trịnh trọng tuyên bố, "Nói được làm được."

Cậu vui mừng, cười tít mắt, lập tức ôm chầm lấy mẹ.

Có Chúa mới biết cậu đã trải qua bao lần thuyết phục, năn nỉ, ỉ ôi với gia đình nhưng luôn kết cục trong sự từ chối. Thế mà hôm nay, những tưởng cậu lại phải buồn bã thêm một hôm nữa thì ông trời lại ban xuống cho cậu một phước lành như thế này.

Dù cậu không biết Chúa có thật hay không hay ông ta là ai nhưng lúc này cậu cũng xin được quỳ lạy ở trong lòng mà cảm tạ ông trời.

Đêm đó, gia đình Jeong cùng nhau ăn một bữa tối ấm cúng như thường lệ, nhưng nhờ nụ cười mãn nguyện suốt bữa ăn của Ji Hoon mà bầu không khí lại trở nên ấm áp thêm một chút...

...

Màn đêm yên tĩnh buông xuống, khi cả thành phố gần như đã tắt đèn đi ngủ, bố Jeong trằn trọc xoay người sang ôm lấy bà xã của mình. Ông khó khăn mở lời: "Mình à, vì sao hôm nay em lại đổi ý thế... Với cả, em tìm hiểu về game từ bao giờ?" Ông không hề có ấn tượng về việc vợ của mình nghiên cứu về game, huống chi là trở nên có hứng thú với ngành nghề đó.

Mẹ Jeong vốn đã lim dim đi vào giấc ngủ, bà vẫn nhắm mắt, chỉ lầm bầm câu trả lời trong miệng, song vẫn đủ để người nằm bên nghe thấy: "Sáng nay đọc báo, thấy có cậu trai nào đó... gì nhỉ... Sang Hyeok à? Cậu ấy thành công lắm... cũng nhờ gia đình ủng hộ cả."

"Vậy à?"

"Ừm. Chẳng hiểu sao em cứ có cảm giác... hai đứa nó trông rất giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com