TruyenHHH.com

|choker| (end) Xin hãy giết chồng tôi đi

xhgctd.04

jeongleeonlyfans

Những hạt mồ hôi chảy xuống cằm, một lúc sau, hắn mới nói: "Người đi cùng tôi đâu?"

Ông chú kia nhìn hắn rồi lại nhìn tôi, sau khi nhận được tín hiệu của tôi, chú đá đổ chiếc ghế bên cạnh với vẻ tự phụ: "Nói nhảm nhiều quá!"

"Jeong Jihoon" lộ ra nhược điểm hiếm có, toàn thân không khỏi run rẩy: "Người yêu của tôi bị bệnh, tôi phải đưa anh ấy đi khám."

Anh ta có vẻ vô cùng buồn bã và không ngừng hét lên, giọng nói ngày càng yếu dần: "Làm ơn, tôi sẽ cho ông bất cứ thứ gì ông muốn..."

Chúng tôi đã đi vào bế tắc vào thời điểm này, nhưng tôi phải nói rằng những ông chú này vẫn rất tận tâm, trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ xem nên tiếp tục như thế nào thì họ đã thực hiện một âm mưu bắt cóc kinh điển nhất trong các bộ phim truyền hình.

"Nếu không hợp tác tốt, tao sẽ không đảm bảo rằng thằng nhãi đó sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn."

Sắc mặt của "Jeong Jihoon" trở nên tái nhợt, như thể bị vướng vào sự đe dọa của bọn họ, ngay cả khi nghe một loạt lời tàn nhẫn này, tôi vẫn có chút ảo tưởng rằng mình thực sự đã bị bắt cóc.

Lần này, Jeong Jihoon thực sự đã hợp tác rất nhiều và trả lời từng câu hỏi một, kỹ năng diễn xuất của hắn tốt thật đấy, ngay cả lúc này rồi hắn cũng không muốn nói ra sự thật.

Tôi nhìn đồng hồ và thấy chúng tôi đã ở trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa hỏi được điều gì có giá trị. Khi Jeong Jihoon nói lời cuối cùng: "Đừng để anh ấy nghe thấy giọng tôi", tôi không thể diễn vở kịch này được nữa.

Ai muốn cùng hắn đón sinh nhật một cách êm ấm chứ, "hắn" sẽ đánh giá cao bản thân quá mức và thực sự coi mình là Jeong Jihoon mất.

Sau khi tôi cố ý phát ra âm thanh, Jeong Jihoon vốn đã bình tĩnh lại một lúc lại giãy giụa, phát ra âm thanh hoảng sợ: "Đừng làm anh ấy bị thương!"

Mọi chuyện đã đến nước này, tôi không ngại lật bài ngửa với hắn: "Tất nhiên họ sẽ không làm tổn thương tôi, là tôi đã bắt cóc anh."

Cá có thể bơi qua lại tự do trong nước, sau khi rời khỏi nước, bất kỳ chuyển động nào cũng sẽ trở nên vụng về và nặng nề dưới sức nặng của không khí.

"Jeong Jihoon" bây giờ là một con cá đang cố gắng trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt bị vải đen che lại, không nhìn thấy gì, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng mãnh liệt toát ra từ hắn.

Hắn không còn vùng vẫy hay cử động nữa, hắn giữ nguyên động tác cứng ngắc và tập trung vào lời nói của tôi.

Hành động bằng cảm xúc, thấu hiểu bằng lý trí.

Tôi bảo mấy ông chú ra ngoài trước, có một số lời không thích hợp để người khác nghe.

Tôi đưa tay ra, mở bịt mắt hắn ra, có thể nhìn thấy dấu vết bị bóp cổ rất rõ ràng, chắc chắn là do hắn không muốn im lặng, không trách mấy người kia.

"Trịnh Chí Huân" cười khổ, tôi nhất thời không thể phân biệt được đó là do ngạc nhiên hay do một cảm xúc nào khác.

"Chúng ta nói chuyện đi."

"Jeong Jihoon" liếm đôi môi nứt nẻ, ngơ ngác nhìn tôi, "Được."

"Chính xác thì anh muốn gì?" "Tiền? Tôi có thể đưa cho anh."

Đây là thứ duy nhất tôi có thể đưa hắn, nếu hắn không muốn tiền, tôi thực sự không thể tưởng tượng được hắn còn muốn gì ở tôi nữa.

"Giao chính anh cho em." Hắn ho khan hai tiếng, lời nói trở nên phù phiếm, hoàn toàn không phù hợp với vẻ mặt dễ dàng bị một đòn đánh vỡ tan.

"Anh nghĩ nhiều rồi."

Tôi không muốn vòng vo với hắn nên nói thẳng: "Jihoon... em ấy ổn chứ?"

"Jeong Jihoon" dường như đã hồi phục sau nguồn năng lượng bùng nổ đó và nhìn tôi cười nửa miệng.

"Ổn, đương nhiên là ổn, không còn gì có thể ổn hơn."

"Đừng làm tổn thương em ấy,"

Sự lo lắng không che giấu của tôi dễ dàng bị hắn nắm bắt, bản chất của "Jeong Jihoon" càng trở nên tồi tệ hơn:

"Anh muốn em làm gì thì em cũng làm ư, dựa vào đâu?"

"..."

"Lúc em ấy khóc, không dễ dỗ đâu..."

Giọng tôi chợt dịu đi, lời nói ác ý của "Jeong Jihoon" lại đột nhiên im bặt.

Hắn ngồi một mình trên chiếc ghế cũ nát, như cành cây khô héo bị bão xé nát, dòng sông là nấm mộ của hắn.


Suy nghĩ của tôi vô thức trôi về thời điểm đó, khi nắng chiều lốm đốm mùi gỗ thoang thoảng.

"Sanghyuk hyung có biết cách đánh bại người đạt hạng nhất không?"

Jeong Jihoon đưa cho tôi chiếc ghế mẫu trong tay, "Em đang ngồi trong khách sạn đọc sách, tự nhiên muốn làm một chiếc ghế cho anh."

Bốn mùa tuần hoàn, đời người cứ thế thăng trầm.

Những nụ hoa mới xuất hiện trên cây bên cửa sổ tầng 2. Tôi nhẹ nhàng lướt ngón tay trên mô hình nhỏ nhắn và tinh tế này, cảm nhận được hơi ấm của gỗ.

"Tại sao cậu lại muốn làm nó cho tôi?" Mặc dù có vẻ như nhiều nhà thiết kế thích thiết kế những chiếc ghế vừa thiết thực vừa sáng tạo.

Jeong Jihoon thản nhiên cất dụng cụ điêu khắc trên bàn, dọn dẹp những mảnh vụn bóng loáng, cắn môi không thể giải thích tại sao.

"Trả lời câu hỏi của em trước đã." Em ấy đã phản ứng rất nhanh, câu hỏi trước đó vẫn chưa được tôi trả lời.

"Tôi..."

"Anh không phải là muốn em hỏi lần thứ ba đấy chứ?" Jeong Jihoon bĩu môi không hài lòng. Chúng tôi dường như đột nhiên trở nên quen thuộc với nhau. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng câu trả lời tôi đưa ra không phải là điều em ấy muốn nghe.

Em ấy bướng bỉnh không muốn buông tha tôi, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, lộ ra chút xảo quyệt.

"Học sinh đứng đầu hóa ra cũng chỉ thế thôi à!"

Cái tính quái gở sáng nắng chiều mưa của Jeong Jihoon lần đầu bộc lộ trước mắt tôi.

"Nếu anh không biết, em có thể nói cho anh biết, em đã nghĩ ra đáp án."

Em ấy đưa tay chống cằm nhìn về phía cái ao cạn cách đó không xa.

"Vậy thì cậu nói đi." Đôi khi, bạn có thể thừa nhận thất bại ở những vấn đề nên phải thừa nhận.

"Cách đánh bại người đứng nhất thực ra rất đơn giản, chỉ là cùng..."

Đang muốn nói, cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng, mấy người cầm sách lần lượt đi vào, cuối cùng vẫn không nghe được "câu trả lời chính xác".

Tôi đã không thể tham gia cuộc thi tay nghề thủ công tiếp theo, sau lần quen biết ngắn ngủi đó, chúng tôi dường như chưa bao giờ gặp lại nhau.

Sau khi cuộc sống du học yên bình kết thúc, tôi tìm được một công việc tốt và một người bạn trai dường như có điều kiện tốt về mọi mặt.

Không, theo lời của Jeong Jihoon, hắn ta là "thằng chó" và không đáng được gọi là bạn trai.

Em ấy nằm ngửa trên giường và đặt một chân của tôi quanh eo em ấy.

Jeong Jihoon là một người dễ gần và hòa thuận với gia đình và bạn bè của tôi, sự thù địch của em ấy dường như chỉ tồn tại đối với bạn trai cũ của tôi.

Sau này tôi vô tình biết được từ những bức ảnh chụp tại cuộc thi rằng thằng chó chết kia cũng học cùng trường với chúng tôi.

Trong cùng ngành ít nhiều có liên hệ, sau đó tôi nhớ đến thằng chó từng khoe khoang trước mặt tôi rằng hắn sắp nhận được một đơn hàng lớn, trong vòng hai ngày, hắn tức giận nói rằng có người đã cố ý cướp đơn hàng ấy của hắn.

Lúc đó tôi có an ủi hắn một chút trước mặt nhưng nội tâm tôi lại là: chẳng qua là vấn đề kĩ năng!

Hiện tại xem ra quả thực có sự cố ý.

Cái đêm tôi uống say sau khi bắt gian, trong mơ hồ tôi nghe thấy có người hỏi tôi: "Lee Sanghyuk, sao anh lại thích tên đó?"

Thật ra tôi chỉ xã giao thôi, ai bảo tôi buồn vì bị thằng chó đó lừa dối?

Tôi cảm nhận được một cái ôm ấm áp và một giọng nói mơ hồ: "Nhưng em nghĩ anh vẫn thích hắn ta..."

Làm ơn, tôi còn phải nói điều này bao nhiều lần nữa.

"Thằng chó đó ngồi sau lưng em, lần này anh có vẻ nhìn em nhiều hơn mọi khi."

Hóa ra người đó luôn cho rằng tôi đang nhìn thằng chó kia thông qua người đó...

Kết hợp với hành vi "buồn đến mức say khướt" của tôi, suy đoán vô căn cứ của em ấy hoàn toàn được xác nhận.

Đặc biệt sau khi nghe được lý do tôi cặp kè với bạn trai cũ chỉ vì người đàn ông đó cho tôi ăn sáng suốt một tháng, Jeong Jihoon nhìn tôi rất bất mãn: "Sao anh có thể thân thiết với một người như vậy dễ dàng như vậy?"

"Vậy anh cũng sẽ yêu em phải không?" Tôi ngăn bàn tay đang định kéo quần của em ấy lại, em ấy dường như không bao giờ biết viết chữ "mệt".

"Có thể giống nhau không? Chiếc nhẫn kim cương của em có thể mua ăn sáng cho anh trong bao nhiêu năm nhỉ?"

Em ấy nghiêm túc phản đối ý tưởng quy đổi chiếc nhẫn ra mấy bữa ăn sáng của tôi, vì thế tôi đã phải dành 2/3 thời gian trong 24 giờ một ngày trên giường.

"Nếu em biết là như vậy thì em đã không tốn công lằng nha lằng nhằng làm mấy thứ phức tạp rồi." Em ấy có vẻ thất vọng.

Tôi quay lại nhìn em ấy, "Có gì lằng nhằng sao? Cứ làm dựa trên thực tế thôi."

Sau một năm kết hôn, rốt cuộc em ấy còn giấu tôi điều gì không?

Jeong Jihoon cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đầu tiên, em đã rất cố gắng cẩn trọng để nghĩ cách tán đổ vợ em."

"Cái này không tính, anh đã biết rồi." Tôi ấn một ngón tay đang duỗi ra của em ấy xuống.

Em ấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phản ứng ngay: "Mẹ em nói cho anh à?"

Đôi khi Jeong Jihoon quá thông minh, đôi khi lại hơi ngốc nghếch, việc kết hôn với ai đó để có thể kiếm được tiền chỉ là một cái cớ dở tệ.

Thích tôi thì nói luôn là thích tôi đi, còn lải nhải mấy thứ vô nghĩa như vậy, tôi cũng có phải là không thích em ấy đâu.

"Thứ hai, mấy tấm ảnh chụp trộm cái thằng chó chết kia..."

Tôi biết ngay mà.

Nghĩ đến đây, Jeong Jihoon lại chê bai mắt nhìn người của tôi, nói rằng tôi chỉ nhìn đúng người một lần duy nhất.

"Sao nào, không hỏi lần duy nhất đó là lần nào à?"

"...." Có cần thiết phải hỏi không?

Em ấy tựa đầu tôi vào vai em ấy và nói với giọng rất tự hào:

"Đương nhiên phải là em rồi."

Em ấy mỉm cười hạnh phúc, tôi lén liếc nhìn em ấy, bị em ấy phát hiện ra.

Em ấy lại trở nên nghiêm túc: "Không phải anh nói anh không thích hắn ta sao?"

"Anh không thích hắn ta."

Chúng tôi cưới nhau không lâu, em ấy say rượu, vẻ mặt buồn bã hỏi tôi: "Anh đã có người trong lòng rồi, sao người đó không thể là em?"

Tôi hôn lên cái miệng thoang thoảng mùi rượu của em, rất nghiêm túc trả lời: "Jeong Jihoon, sao em không hỏi người đó có phải là em không?"

Có lẽ, em ấy thậm chí còn không nhận ra nhịp tim đập thình thịch của tôi khi tôi lấy mẫu ghế từ tay em ấy.

"Được rồi, vậy em trả lời anh đi, câu trả lời về người đứng nhất đó là gì?"

Jeong Jihoon nghiêng đầu tựa vào người tôi: "Học sinh top đầu của chúng ta vẫn nhớ chuyện đó sao?"

"Đừng ngắt lời, anh cho em mười giây."

"Vợ hôn khích lệ em đi, năm giây thôi là nói xong."

Tôi nhéo cằm em ấy, nghi hoặc nói: "Thật sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Được thôi.

Tôi hôn nhẹ lên môi em ấy và nói: "Hãy kể cho anh nghe đi."

"Yêu đương với người đứng thứ nhất, vậy thì người đứng thứ nhất thành của riêng anh rồi!"


____________________

Hít ke hít ke hít ke hít ke

Gáy tới sáng mất é é é é é é

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com