TruyenHHH.com

Choker Duyen Troi Tac Hop


WARNING: OOC, không logic, không có căn cứ thực tế

(hmmm, có một đoạn t nghĩ là tác giả đang nói đến việc rời đi của Z (hoặc do t nhạy cảm), có thể gây khó chịu cho một số bạn nên t cảnh báo trước, ý kiến riêng của tác giả gốc không đại diện cho quan điểm của t, mọi người cân nhắc trước khi đọc)






01.

Seoul đã rơi tuyết đầu mùa, theo lý thuyết thì bây giờ hẳn đang là dịp yêu đương hẹn hò cao điểm của các cặp đôi trẻ, nhưng vào thời điểm cuối năm như thế này thì công việc chồng chất chờ xử lý của các công ty đều chất cao như núi. Những người bán mình cho tư bản bận rộn đến chân không chạm đất, mấy chuyện yêu đương gì đó quả thật giống như truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm. Thậm chí kể cả cậu chủ nhỏ Lee Minhyung danh xứng với thực của công ty cũng không thể thoát khỏi số mệnh bi thảm phải làm công cho công ty nhà mình.

Chỉ có điều dù sao cậu chủ nhỏ cũng là cậu chủ nhỏ, rất am hiểu đạo lý tranh thủ tận hưởng niềm vui cuộc sống trước mắt những khi rảnh rỗi, thế nên vào lúc rõ ràng còn có n bảng báo cáo tài chính đang đợi làm, thì hắn vẫn có tâm trạng xem phim, bằng máy tính trong văn phòng.

Chuyện này không thể trách cậu chủ nhỏ không theo đuổi được, người trẻ năng động đang ở độ tuổi tốt nhất để ảo tưởng về tính yêu, mặc dù hiện tại Lee Minhyung, người chưa từng trải qua nỗi gian nan vất vả ở nơi làm việc, không có thời gian yêu đương, nhưng cũng không cản trở hắn ảo tưởng về tình yêu. Mặc dù bộ phim này rất bình thường, tình tay ba em yêu anh nhưng anh lại yêu cô ấy tẻ nhạt cũ rích, nhưng không còn cách nào khác, nữ chính trong bộ phim từ dáng người bên ngoài đến khí chất đều rất hợp gu của Lee Minhyung, hắn còn đổi hết hình nền trên điện thoại di động và máy tính thành mỹ nữ kia, tôn cô ấy làm nữ thần của mình.

Lee Minhyung tự cho là hành vi lén xem phim của mình đã rất kín đáo rồi, sẽ không bị bất cứ ai, đương nhiên chủ yếu là chú nhỏ của hắn kiêm ông chủ Lee Sanghyeok, phát hiện ra.

Dù sao gần đây Lee Sanghyeok bận rộn đi công tác, không đến mười ngày nửa tháng thì không về được.

Lee Minhyung và các đồng nghiệp cùng bộ phận cùng nhau vui vẻ thừa dịp lười biếng, nhưng không ai ngờ thời gian lười biếng tươi đẹp như thế sẽ kết thúc vào một buổi trưa bình thường không có gì khác lạ.

Lee Sanghyeok vốn được cho là phải ít nhất nửa tháng nữa mới có thể trở về, vừa mới qua một tuần ngắn ngủi, đã xuất hiện ở tòa nhà T1.

Thử tưởng tượng ra chuyện một người lặng lẽ trốn việc trong giờ làm để xem tập mới nhất của bộ phim Hàn Quốc rồi định vui vẻ đi mua cơm trưa, lại phát hiện ông chủ đang đứng sau lưng mình, đây là một trải nghiệm kinh khủng đến nhường nào.

"Anh, anh Sanghyeok?!"



"Nếu như em thật sự rảnh rỗi, hay là giúp anh đi bàn chuyện hợp tác đi."

Trong văn phòng, Lee Sanghyeok vừa cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu, vừa thờ ơ nói như vậy với Lee Minhyung đang áy náy cúi đầu.

"Đừng nha anh Sanghyeok, em mà đi bàn chuyện hợp tác thì nhất định sẽ bị mấy lão cáo già kia hố, đến lúc đó công ty của chúng ta bị lỗ tiền không phải anh sẽ đau lòng sao?"

"Có tiến bộ." Lee Sanghyeok cười xùy một tiếng: "Được rồi, đừng có ở đây làm phiền nữa, cuối tháng không đủ kpi thì em trực tiếp về nhà làm cậu ấm đi, đừng đến đây nữa."

"Em cũng rất muốn như vậy mà." Lee Minhyung lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Đây còn không phải là do trưởng bối trong nhà không cho sao? Suy cho cùng đều là do anh quá ưu tú, nếu không thì em cũng không trở thành đứa kém nhất trong thế hệ này của chúng ta, bây giờ có anh như châu như ngọc đằng trước, sao ông nội và bố có thể nhìn thuận mắt một đứa chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết như em được chứ."

"Bớt lắm mồm đi." Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên: "Còn không đi làm việc? Trước khi tan làm nhớ đưa mấy bảng báo cáo tài chính quý này cho anh."

"Hả?? Hôm nay sao??!"

"Có vấn đề gì sao?"

"Không... Không dám có."

Thế là cậu ấm Lee Minhyung lập tức tỉnh mộng, quay về thời còn là học sinh cắm đầu chạy deadline.

Chỉ có điều Lee Sanghyeok cũng không kịp nhìn thấy mấy bảng báo cáo tài chính đó, bởi vì tầm khoảng năm giờ chiều thì anh đã đến hiện trường hoạt động thương mại cuối năm của đài truyền hình X rồi.

T1 được xem như là tập đoàn đứng đầu toàn bộ ngành giải trí, mấy dạng hoạt động kiểu này trước kia Lee Sanghyeok đã tham gia không dưới tám trăm lần, một là vì xã giao, hai là cũng vì có thể nhân dịp những hoạt động như thế này để tìm xem có người mới nào thích hợp đào về công ty mình hay không. Dưới trướng T1 không thiếu những nghệ sĩ nổi tiếng có hình tượng tốt, nhưng làm gì có ai ngại nhà mình có thêm một gốc cây rụng tiền chứ?

Lee Sanghyeok ngồi trong phòng chờ tình cờ nhìn thoáng qua, trông thấy có một nam sinh ngồi cách đó không xa, đang cúi đầu lướt điện thoại, bốn phía tản ra một loại khí chất xa cách từ chối người lạ đến gần, hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh, không quan tâm đến chuyện gì.

Lee Sanghyeok biết tên cậu.

Jeong Jihoon.

Bộ phim mới chiếu gần đây —— chính là bộ phim Lee Minhyung đang theo dõi kia, nam chính chính là Jeong Jihoon, gần đây những topic thảo luận về cậu trên mạng cũng rất nhiều.

Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng Lee Sanghyeok đứng sau lưng Lee Minhyung, thật sự không phải có ý định hù dọa Lee Minhyung đâu, mà chỉ đơn giản là vì anh bị diễn viên chính trong bộ phim trên màn hình máy tính Lee Minhyung đang xem thu hút mà thôi.

Nhưng điều khác với Lee Minhyung chính là, sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào nam chính Jeong Jihoon.

Cho dù đặt Jeong Jihoon cạnh những khuôn mặt như hoa tươi thật hay hoa tầm thường trong ngành giải trí thì cũng rất khó để khiến người ta không chú ý đến.

Đầu tiên là cặp mắt hẹp dài kia vô cùng nổi bật, nhất là khi cười lên, còn khi không cười thì lại lộ ra vài phần kiêu ngạo sắc bén.

Mà ở trong bộ phim còn luôn lộ ra vẻ si tình thắm thiết yêu mà không có được đối với nữ chính, Lee Sanghyeok nghĩ, kiểu người như thế này sẽ làm cho những cô gái trẻ theo đuổi thần tượng si mê điên đảo cũng là chuyện thật sự rất bình thường.

Trợ lý vừa biết được ý nghĩ của Lee Sanghyeok, đã vô cùng kinh ngạc: "Hả? Ngài muốn ký với Jeong Jihoon sao? Nhưng cậu ta là người bên Gen.G mà, chúng ta đào góc tường nhà người ta như vậy không tốt cho lắm đâu?"

"Thử một chút đi." Lee Sanghyeok cũng không có ý định ép buộc: "Không được thì tính sau, nhưng nếu thành công, tôi tin tưởng nhất định cậu ấy sẽ mang lại hiệu quả kinh tế và lợi ích còn nhiều hơn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng."

Trong lòng trợ lý không nhịn được trợn mắt một cái, thầm nghĩ ông chủ đại nhân à, ánh mắt kia của ngài thật sự khiến người ta không dám tùy tiện tin tưởng chút nào, mặc dù năng lực làm việc của ông chủ là điều không thể chê vào đâu được, nhưng mắt nhìn người đúng là càng ngày càng kém, những năm gần đây ông chủ tự mình đào ra "hạt giống tốt", nói thế nào nhỉ, ở một mức độ nào đó thì không thể nói là phụ sự kỳ vọng của mọi người, dù sao bọn họ cũng thật sự rất được chào đón, cũng rất cố gắng làm việc, nhưng mà! Cuối cùng đều hoặc là bị đào ra mấy tin tức như "bắt cá nhiều tay", hoặc là bản thân vừa mới nổi tiếng một chút đã vội muốn tự bay một mình, nhanh chóng cắt đứt với T1, mang đến khối lượng công việc cực kỳ lớn cho nhân viên bộ phận PR của T1.

Nói tóm lại chính là, mắt nhìn người của Lee Sanghyeok thật sự rất không liên quan gì đến năng lực làm việc của anh.

Nhưng đương nhiên người làm công vẫn không dám trực tiếp chất vấn quyết định của ông chủ, thế nên cũng chỉ có thể âm thầm oán giận trong lòng.



Bóng đêm dày đặc, giờ phút này vào trời đông giá rét, dường như làm gì cũng sẽ lộ ra chút mập mờ.

Chính ngay dưới bầu không khí như vậy, Jeong Jihoon bị người ta dẫn vào trong phòng khách sạn của Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok vừa mới kết thúc một cuộc họp trực tuyến.

Sắc mặt Jeong Jihoon không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là khá bất thiện, dù Lee Sanghyeok đã có chút quen với khóe mắt gần như kiêu ngạo trời sinh của người này, nhưng khi tiếp xúc thực tế trực tiếp thì trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ rằng: Hừm, có vẻ là một cậu bạn nhỏ tính tình không tốt lắm.

"Ờm, xin chào?" Lee Sanghyeok mở miệng trước: "Ngồi đi, cậu có muốn uống chút gì không?"

Giọng điệu khi Jeong Jihoon mở miệng tốt hơn sắc mặt cậu nhiều, ít nhất còn có thể gọi là lễ phép: "Không cần đâu. Anh chính là Lee Sang... Tổng?"

Lee Sanghyeok luôn cảm thấy cậu định gọi thẳng tên của mình: "Ừm, tôi chính là Lee Sanghyeok."

Lee Sanghyeok cũng xem như là đã tung hoành trên thương trường rất nhiều năm, mặc dù đa số thời điểm đều không cần dùng đến, nhưng kỹ năng nhìn mặt mà nói chuyện của anh thật sự đã đạt max cấp, chỉ có điều nếu như Jeong Jihoon biết được suy nghĩ của Lee Sanghyeok vào lúc này thì nhất định cậu sẽ hét lên oan uổng quá!

Đúng là giờ phút này tâm trạng của Jeong Jihoon thật sự không tốt, nhưng tuyệt đối không phải là do tính tình của cậu không tốt mà như vậy.

Trợ lý của Lee Sanghyeok liên hệ Jeong Jihoon bàn công việc, bày tỏ tổng giám đốc nhà mình mong muốn được tâm sự riêng với Jeong Jihoon.

Chuyện này cũng không thể trách trợ lý được, dù sao cũng là làm chuyện đào góc tường nhà người ta, loại chuyện này đương nhiên phải làm kín đáo một chút. Nhưng mà lối suy nghĩ của Jeong Jihoon khá là lanh lẹ, cũng không biết cậu đào ra được một chút ý đồ khó nói từ trong câu nào của trợ lý.

Ai? Ai muốn tâm sự riêng với mình? Muốn tâm sự cái gì?

Không thể nào, trên tin tức đã vạch trần nhiều nghệ sĩ, vì để được sớm ngày nhìn thấy ánh mặt trời trong cái ngành giải trí hỗn loạn như thùng nhuộm này, mà không thể không bán thân cho ông chú trung niên bụng phệ, bây giờ loại chuyện này mà viết thành tiểu thuyết còn bị mắng là máu chó cũ rích không có sáng tạo, lại sắp xảy ra trên người cậu sao?

Jeong Jihoon bị suy nghĩ của mình chọc tức đến bật cười, thế là cậu nuốt mấy lời từ chối và mắng chửi định thốt ra lúc đầu xuống, được rồi, để cậu đi chăm sóc "ông chú trung niên bụng phệ" không biết tốt xấu này một phen, cậu nhất định phải cho ông ta biết thế nào là lễ độ!

Đến khi gặp được Lee Sanghyeok. À, thì ra không phải là một gã trung niên bỉ ổi đầu trọc bụng phệ.

Không chỉ không liên quan gì đến mấy cụm từ phía trên, mà là hoàn toàn tương phản. Lee Sanghyeok chưa đến ba mươi tuổi, đi dến đâu cũng đều sẽ được khen một câu còn trẻ tuổi mà đã có công danh sự nghiệp, là tấm gương điển hình của người trẻ tuổi, là "con nhà người ta" được các bậc trưởng bối yêu thích.

Lúc này anh đang mặc âu phục được cắt may vừa vặn, cho dù tư thế ngồi tùy ý thì cũng giống như một học sinh ba tốt, vừa khéo léo lại không cứng nhắc, sức hấp dẫn lớn nhất của người này ngoại trừ sự quyến rũ của nhân cách ra còn có chút cám dỗ trần tục.

Lee Sanghyeok thật sự rất mảnh khảnh, cho dù bộ âu phục màu xám bạc này đã vô cùng vừa người, nhưng phần eo vẫn hơi trống rỗng, rất khiến cho người ta muốn thăm dò. Jeong Jihoon vô thức đánh giá một phen, vậy mà không khỏi nảy sinh một loại xúc động muốn đưa tay phủ lên —— quá nhỏ, một tay là có thể hoàn toàn ôm trọn rồi.

Lúc kịp thời phản ứng lại mình đang suy nghĩ cái gì Jeong Jihoon chỉ muốn cho mình một bạt tay: Trời ạ, mày đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy Jeong Jihoon! Có phải mày điên rồi không!

Lee Sanghyeok đã nhận ra Jeong Jihoon mất tập trung, nhưng anh vẫn lựa chọn đi thẳng vào vấn đề: "Jihoon đúng không? Tôi có thể gọi cậu như vậy được không?"

"Có thể." Ánh mắt không thân thiện của Jeong Jihoon trở nên rời rạc.

"Jihoon, là như thế này, tôi cho rằng cậu rất có tiềm năng, tôi có xem phim cậu đóng, nếu như cậu đồng ý, cậu có thể đến T1 của chúng tôi, tôi đảm bảo có thể cho cậu điều kiện có thành ý nhất, quả thật gần đây công ty của chúng tôi đang khá là thiếu người mới, bây giờ tài nguyên tốt nhất cũng có thể ưu tiên cho cậu, có vài hợp đồng quảng cáo của những thương hiệu cao cấp cũng đang có ý định hợp tác với nghệ sĩ công ty chúng tôi, còn cả bộ phim mà đạo diễn Kim chuẩn bị quay, nghe nói là dự định đi tranh giải thưởng, mặc dù cậu chỉ là một người mới, muốn làm diễn viên chính thì hơi khó, nhưng mà vai nam hai hoặc nam ba thì chúng tôi vẫn có thể tranh thủ cho cậu, diễn một vai quan trọng trong phim điện ảnh của một đạo diễn lớn có lợi đến mức nào đối với sự phát triển sau này của một diễn viên, tôi nghĩ không cần tôi nói..."

Lee Sanghyeok liên tục tung cành ô liu, nhưng nó chỉ khiến Jeong Jihoon càng tin vào ý nghĩ ban đầu của mình hơn. Anh ta đang có ý đồ xấu! Bình thường làm gì có ông chủ nào hào phóng với người mới như vậy! Trên trời không có miếng bánh ngọt nào rơi xuống đâu, sao mà tư bản để cho người khác chiếm lợi ích được?

Thế nên ấn tượng về Lee Sanghyeok trong lòng của Jeong Jihoon lại tệ đi thêm một chút, cậu lạnh lùng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi nghĩ tôi không thể đồng ý với anh được."

Cậu tuyệt đối không thể vì danh lợi mà bán đứng linh hồn và thể xác của mình!

Lee Sanghyeok cũng dừng lại một hồi, anh không hề biết hình tượng của mình trong lòng Jeong Jihoon đã sụp đổ thành cái dạng gì luôn rồi, nên anh cũng chỉ bình tĩnh gật gù, giọng điệu vẫn hòa hoãn như cũ: "Vậy được rồi."

Sau đó, Lee Sanghyeok khá là vượt ngoài dự liệu của Jeong Jihoon: "Jihoon, tôi có thể nhờ cậu ký tên được không?"

Câu nói này đập biểu cảm của Jeong Jihoon suýt không kiềm được, hả? Tổng tài bá đạo trong truyền thuyết như các anh cũng đu idol sao?


Còn tiếp.


Guma: Gặp phải ông chủ tiêu chuẩn kép thì phải làm sao đây? Ông chủ không cho tui theo đuổi thần tượng, nhưng bản thân anh ấy thậm chí còn đi liên hệ riêng với người ta!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com