Choker 12 Ngay Ke Hoach That Bai
D9 (tiếp)"Hình như cũng không kịp đi triệt sản, việc này tính sau vậy, để tôi xem còn cách nào không. Tìm một con mèo cái? Đêm hôm khuya khoắt tôi đi đâu...""Không muốn! Em đường đường chính chính là con người mà! A!" Lần này Jeong Jihoon thật sự cắn trúng lưỡi."Rõ ràng vừa nãy còn nói cái gì mà 'Loài người các anh'. Được rồi để tôi xem còn cách nào nữa không. Cái này, cái này nói là có thể tạm thời làm dịu, 'Chơi đùa với con mèo để phân tán sự chú ý', chuyện này có vẻ đơn giản. Tạm thời hóa giải trước một chút rồi ngày mai đi triệt sản sau vậy." Lee Sanghyeok nhìn một vòng trong phòng, muốn tìm cái gì đó phù hợp cho mèo chơi.Jeong Jihoon cắn răng nghiến lợi nhấn mạnh lần nữa: "Không! Được! Triệt! Sản!""Được được được." Lee Sanghyeok đồng ý qua loa, anh tìm được một cái khăn vuông nhỏ, gấp vài cái cuộn lại thành hình cầu ném về phía Jeong Jihoon.Nhưng hình như Jeong Jihoon không hề cảm thấy hứng thú với món đồ chơi này."Không thích chơi bóng sao?" Lee Sanghyeok lại ném quả cầu nhỏ lên người Jeong Jihoon vài lần, có điều chỉ nhận lại ánh mắt khinh bỉ của Jeong Jihoon.Lee Sanghyeok không còn cách nào, chỉ có thể bò lên giường ngồi dựa vào Jeong Jihoon, anh vỗ nhẹ lên lưng Jeong Jihoon như dỗ dành em bé an ủi cậu: "Nếu không thì cậu cố gắng chịu đựng một mình đi, đợi đến sáng rồi đi triệt sản, vất vả một lần an nhàn suốt đời."Jeong Jihoon tức đến xù cả lông đuôi, kêu meo một tiếng rồi cắn lên xương quai xanh của Lee Sanghyeok. Đợi Lee Sanghyeok đau đến kêu ra tiếng thì Jeong Jihoon mới khôi phục lý trí, liếm liếm vết thương kia như đang lấy lòng, nhưng gai ngược trên đầu lưỡi cứ quẹt qua quẹt lại khiến cho Lee Sanghyeok cảm thấy vừa đau vừa nhột.Lee Sanghyeok đang muốn ngăn cản, Jeong Jihoon lại như liếm đến nghiện, đẩy kiểu gì cũng đẩy không ra. Jeong Jihoon thấy liếm láp như vầy rất thoải mái nên một tay khác tiếp tục đè eo Lee Sanghyeok lại rồi vừa liếm vừa cắn nhẹ vừa mút vào vết thương ở trên xương quai xanh kia, tay còn lại vuốt chỗ kia của mình tiếp tục làm việc. Hành hạ như vậy hơn nửa tiếng sau, cuối cùng Jeong Jihoon cũng bắn ra được, cả người thoải mái nằm trên giường. Chỉ là vẻ mặt Jeong Jihoon thì thỏa mãn, còn Lee Sanghyeok thì mệt không chịu được, trên lưng tràn đầy các vết đỏ do bị Jeong Jihoon bóp, xương quai xanh thì đọng lại nước bọt của Jeong Jihoon."Đợi đến sáng, đợi đến sáng tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi..." Lee Sanghyeok chống người dậy bằng chút sức lực cuối cùng, nhưng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Jeong Jihoon ôm eo kéo về."Không! Triệt! Sản! Đi ngủ đi ngủ!" Jeong Jihoon ôm eo Lee Sanghyeok muốn nhắm mắt giả vờ ngủ."Này, trước hết đừng ngủ, tình huống của cậu bây giờ sao mà ngủ được, tôi còn sợ là cậu ngủ một giấc tỉnh lại sẽ xảy ra thay đổi lớn hơn nữa... Chúng ta giải quyết đi, ài, đừng ngủ, mở mắt ra cho tôi, chúng ta sắp xếp lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Lee Sanghyeok cưỡng chế vạch mi mắt Jeong Jihoon lên."Em thật sự không nhớ rõ." Mỗi lần Jeong Jihoon muốn nhớ lại chuyện này thì đầu đều đau như muốn nứt ra."Vậy, tại sao cậu lại xuất hiện trong phòng của tôi. Tại sao không phải là phòng của người khác mà cứ nhất quyết phải là phòng của tôi, trước đó thậm chí chúng ta còn chưa từng nói chuyện riêng lần nào." Lee Sanghyeok vẫn luôn không hiểu được điều đó: "Cũng không thể là do cậu thương nhớ tôi quá mức nên mới đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi đúng không?""Ai, ai thương nhớ anh quá mức chứ!" Jeong Jihoon lẩm bẩm một câu rồi lật người tiếp tục giả vờ ngủ.Lee Sanghyeok bất đắc dĩ lắc đầu, anh đứng dậy định chuẩn bị đi tắm rửa lại lần nữa."Hửm? Minseok? Sao em lại đứng trước cửa phòng tụi anh?" Lee Sanghyeok vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Ryu Minseok vẻ mặt hốt hoảng đang muốn xoay người rời đi."Em, em, chuyện đó, a, em không nghe thấy gì hết!" Ryu Minseok đỏ mặt liên tục khua tay, trong lúc bối rối lại liếc mắt thấy trong phòng: "Em! Em không nhìn thấy gì hết!"Ryu Minseok vội bỏ chạy trối chết, để lại Lee Sanghyeok mờ mịt đứng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com