Choker 12 Ngay Ke Hoach That Bai
D5 – D8Tên Jeong Jihoon kia giống như đã phát hiện ra được gì đó, không biết là cố ý hay vô tình khiến cho Lee Sanghyeok vồ hụt mấy lần. Đợi đến ngày thứ ba là ngày đã hẹn với ông lão, Lee Sanghyeok chỉ có thể tay không dẫn theo Jeong Jihoon bên cạnh đi đến chỗ hẹn.Nhưng hai người họ chờ đến mười hai giờ tối vẫn không thấy ông lão kia xuất hiện.Không còn cách nào, hai người chỉ có thể đi về trước, nghĩ rằng trước tiên vẫn cần phải tóm được tên Jeong Jihoon còn lại để làm rõ mọi chuyện.Nhưng mà vào sáng hôm sau, trong nháy mắt khi Lee Sanghyeok mở mắt tỉnh lại thì thiếu chút nữa đã bị Jeong Jihoon dọa ngất.Trong một đêm mà cậu đã xuất hiện một đôi tai mèo màu bạc, một cái đuôi mèo không quá dài, và khôi phục lại cả con ngươi màu xanh lục.Vì đuôi bị cái quần bó lại khó chịu, Jeong Jihoon xoắn xuýt một hồi rồi cũng cởi quần ra, nhưng cậu không ngờ rằng vừa cởi ra thì Lee Sanghyeok liền tỉnh dậy.Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người ngượng đến muốn đào cái lỗ chui xuống đất, một người khiếp sợ đến muốn tự đánh mình bất tỉnh."Cậu, cậu, cậu?" Lee Sanghyeok chắp vá cả nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh."Em cũng không biết sao lại như vậy... Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã như thế này rồi." Đôi tai mèo kia của cậu cũng cụp xuống như để chứng minh cho tâm trạng oan ức vào giờ phút này của Jeong Jihoon vậy."Tôi có một câu hỏi...""Anh nói đi.""Vì sao cậu mọc tai mèo nhưng vẫn còn cả tai người vậy? Vậy rốt cuộc cậu là mèo hay là người? Hay là người mèo? Hoặc là... Mèo tinh?" Dáng vẻ ham học hỏi kia của Lee Sanghyeok khiến cho Jeong Jihoon thiếu chút nữa đã sụp đổ."Em cảm thấy có thể là vì hôm qua chúng ta không thể mang được đồ mà ông lão kia cần đến chỗ hẹn, nói không chừng ông ta là một phù thủy nên đã cố ý làm phép biến em thành như thế này." Jeong Jihoon càng nói càng căm phẫn, cái đuôi cũng bất giác cuộn lại."Bây giờ cậu còn có thể xù lông luôn sao?" Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm cái đuôi đang xù lông, vừa tò mò vừa phấn khích, cẩn thận từng li từng tí vươn tay sờ. Mềm quá!Jeong Jihoon đang tức cành hông bị dáng vẻ này của Lee Sanghyeok làm cho mất ráo. Cậu quơ quơ cái đuôi trêu chọc Lee Sanghyeok, không biết trong hai người rốt cuộc ai là mèo ai mới là người."Vài ngày nữa là hết kỳ nghỉ rồi, chắc chắn đến lúc đó có thể gặp được Jeong Jihoon kia." Lee Sanghyeok nhìn lịch trình một chút, có lẽ là sẽ nhanh chóng có câu trả lời cho rất nhiều vấn đề đây."Vẫn phải đợi thêm nữa sao?" Jeong Jihoon vừa nghĩ tới người kia giả mạo mình đi gạt người thì hận không thể lập tức chạy đi tóm lấy tên đó.Lee Sanghyeok không tiếp lời cậu, trong khoảng thời gian này anh cũng có xem nhật ký rank của tên Jeong Jihoon kia, lúc người kia chơi game đúng là không có chút sơ hở nào... Rốt cuộc ai là thật ai là giả, có lẽ quả thật rất khó nói."Xong rồi xong rồi xong rồi!!!" Jeong Jihoon lè lưỡi xông về phía Lee Sanghyeok đang rửa mặt.Lee Sanghyeok bị dọa đến nuốt phải một ngụm bọt kem đánh răng."Lại sao nữa?" Lee Sanghyeok cảm thấy trong cổ họng toàn là mùi bạc hà mát lạnh.Jeong Jihoon lại vươn đầu lưỡi ra thêm chút nữa, Lee Sanghyeok nhìn kỹ hơn một chút, thì ra là lưỡi cậu đã mọc gai ngược giống như lưỡi mèo."Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc không lâu nữa em sẽ biến thành mèo thật luôn quá. Em có nên đến nhà thờ tìm mục sư không?" Jeong Jihoon gấp đến mức đi tới đi lui đảo quanh Lee Sanghyeok."Để tôi sờ thử xem sao, được...được chứ?" Lee Sanghyeok lại lộ ra ánh mắt thích thú quen thuộc. Jeong Jihoon ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc anh định đoạt."Thật sự giống với lưỡi của mèo con, có khi nào ngày mai tay của cậu biến thành vuốt mèo, hoặc mọc râu mèo không?" Có thể là do Lee Sanghyeok tập trung kẹp đầu lưỡi của Jeong Jihoon bằng hai ngón tay, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Jeong Jihoon đã đen hơn.Cuối cùng vẫn là thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi của Jeong Jihoon nên Lee Sanghyeok mới dẹp ý muốn tiếp tục trêu đùa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com