Choker 12 Ngay Ke Hoach That Bai
D4"Cũng không thể cởi truồng như vậy đi ra ngoài đúng không?" Cho dù Lee Sanghyeok có thôi miên bản thân mình như thế nào thì anh cũng không thể chịu đựng được việc bên cạnh mình luôn có một người không mặc quần đi tới đi lui."Tôi là Jeong Jihoon..." Hờ, còn biết tủi thân nữa.Lee Sanghyeok biết không có cách nào nói đạo lý với đối phương nên chỉ có thể mặc niệm lặp đi lặp lại "Coi như không nhìn thấy coi như không nhìn thấy coi như không nhìn thấy"."Cậu, khống chế cái kia, cái đó xuống cho tôi. Ở quốc gia của chúng tôi, kiểu như cậu mà bị người ta phát hiện là sẽ bị tống giam đó." Không có gì bất ngờ xảy ra, "Jeong Jihoon" hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Lee Sanghyeok, vẫn không hề kiêng dè để chim* cạnh anh. Suốt cả ngày sau đó, Lee Sanghyeok chỉ có thể yên lặng cảm thán trong lòng "Đúng là tuổi trẻ dễ xúc động", sau đó vội vàng nhân lúc giờ ăn tối mua đủ đồ lót các size L, XL, XXL.*bản gốc nó dị luôn đó không phải editor tục đâu Sau khi rốt cuộc "Jeong Jihoon" cũng mặc quần, lúc này Lee Sanghyeok mới an tâm.Buổi tối sau khi Lee Sanghyeok phát sóng trực tiếp xong thì dẫn theo người về ký túc xá. Ở một ngã ba, đột nhiên Lee Sanghyeok nhớ tới đoạn thời gian trước anh từng cho mèo hoang ăn nên lôi kéo cậu muốn đi qua xem. Anh chạy đến cửa hàng tiện lợi ở gần đó mua một lon cá ngừ hộp, bày ra ở vị trí mèo hoang từng xuất hiện, trong miệng cũng liên tục hô "Meo meo". Nhưng anh chờ rất lâu cũng không thấy bóng dáng mèo con đâu, còn "Jeong Jihoon" ở bên cạnh thì không biết sao dáng vẻ rất tức giận, xông lên cầm lấy đồ hộp ném vào trong thùng rác."Này, cậu làm gì vậy?" Không vì lý do gì khác, Lee Sanghyeok là thật sự tiếc lon đồ hộp mình vừa mới mua."Jeong Jihoon" không lên tiếng, chỉ là biểu cảm lúc thì tức giận lúc thì tủi thân. Lee Sanghyeok thấy cậu như vậy thì cũng chỉ có thể xem như không có gì, sợ lát nữa cậu sẽ đỏ mắt mất khống chế.Lee Sanghyeok vừa mới chuẩn bị dẫn người rời đi thì đột nhiên từ trong bụi cỏ có một người mặc đồ đen nhảy ra ngăn bọn họ lại."Hai vị, hai người đang gặp phiền toái gì sao?" Giọng nói nhỏ mà sắc bén, hoàn toàn không khớp với dáng vẻ ông lão già dặn nhiều nếp nhăn."Ông có thể nhìn thấy cậu ta sao?" Lee Sanghyeok kích động thiếu chút nữa nhảy cẫng lên."Đương nhiên, tôi không chỉ có thể nhìn thấy cậu ta mà còn có thể giúp các cậu giải quyết vấn đề hiện tại. Chỉ cần..." Ông lão nói còn chưa dứt lời thì chỉ thấy Lee Sanghyeok nhanh chóng cúi người vái chào cắt ngang lời ông ta."Thật ngại quá ông ơi, bọn cháu không có tiền đâu." Lee Sanghyeok vô tình từ chối đối phương.Ông lão kia bị tức đến thiếu chút nữa đứng không vững, tự mình hít thở sâu vài hơi rồi mới giải thích cho Lee Sanghyeok: "Tôi không cần tiền. Chắc là bên cạnh cậu có một người có dáng vẻ y hệt cậu ta đúng không? Cho tôi một giọt máu và vài sợi tóc của cậu ta là được.""Được." Lee Sanghyeok đồng ý không chút do dự."Cậu đồng ý nhanh thật đấy. Đưa bình này cho cậu bạn sau lưng cậu uống đi, sau khi uống xong cậu ta sẽ khôi phục được hơn phân nửa, ba ngày sau cậu đưa đồ tôi muốn cho tôi thì tôi sẽ giúp cậu ta giải quyết nửa vấn đề phiền toái còn lại." Ông lão đưa cho anh một cái bình phát ra ánh sáng xanh lá, Lee Sanghyeok kinh ngạc phát hiện thế mà cái tay kia lại không có một nếp nhăn nào, giống như là tay của người trẻ chỉ chừng mười mấy tuổi.Lee Sanghyeok chưa kịp phản ứng gì thì "Jeong Jihoon" đã nhận lấy cái bình trực tiếp uống hết, còn uống quá gấp khiến cho mình bị sặc.Lee Sanghyeok khiến người ta thật thất vọng và tức giận, khi quay người lại lần nữa thì phát hiện ông lão kia đã biến mất tiêu."Cậu thật là, sao có thể uống ngay luôn như vậy chứ, lỡ như là lừa đảo thì phải làm sao?" Lee Sanghyeok âm thầm cầu nguyện trong bình này đừng có thuốc độc gì nha."Lúc đầu tôi định mang cái bình này đi tìm Jeong Jihoon hỏi trước một chút, xem cậu ta có quen biết với ông lão đó hay không, nếu không thì sao đối phương lại muốn máu và tóc của cậu ta chứ, trông không phải là chuyện tốt lành gì." Lee Sanghyeok còn đang nói kế hoạch của mình, không chú ý tới màu xanh trong con ngươi của "Jeong Jihoon" đã chậm rãi nhạt đi."Lee, Lee Sanghyeok." Lee Sanghyeok cho là mình nghe nhầm, đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày qua anh nghe thấy cậu ta nói câu nói khác."Cậu nói cái gì? Nói lại đi!" Vẻ mặt Lee Sanghyeok tràn đầy mong chờ."Tôi là Jeong Jihoon." Vừa nói xong câu này Lee Sanghyeok lại lộ ra vẻ thất vọng, "Jeong Jihoon" vội vàng bổ sung: "Tôi thật sự là Jeong Jihoon! Nhưng mà tôi không nhớ rõ vì sao tôi lại biến thành như thế này..."Lee Sanghyeok vẫn còn hơi nghi ngờ. Nếu như người trước mặt là Jeong Jihoon thì người kia là ai?"Được rồi, hoàn toàn không có chút manh mối nào, cậu vẫn nên theo tôi về trước đi, đợi ngày mai tôi đi thăm dò 'Jeong Jihoon' kia trước đã." Giờ phút này trong đầu Lee Sanghyeok tràn đầy nghi vấn, ngoại trừ nan đề Jeong Jihoon thật giả này thì vấn đề càng khiến cho anh hoang mang hơn chính là vì sao mình lại gặp phải chuyện này.Lee Sanghyeok vẫn theo thói quen kéo tay Jeong Jihoon, nhưng không ngờ đối phương nhanh chóng lui lại khiến cho anh bắt hụt. Nhìn vẻ mặt lúng túng của đối phương, Lee Sanghyeok mới kịp nhớ ra, bây giờ cậu đã không còn là người mà anh có thể tùy ý đối xử mấy ngày trước nữa."Khụ khụ, ngại quá, cậu đi theo tôi đi." Lee Sanghyeok đi ở phía trước, Jeong Jihoon duy trì một khoảng cách nhất định với anh.Xem ra là không cần kề sát mình. Trong lòng Lee Sanghyeok không biết là thở phào nhẹ nhõm hay có chút tiếc nuối nữa, tóm lại là cảm giác cứ là lạ."Không thể ngủ dưới đất được, chỉ có thể ngủ chung giường với tôi. Nhưng mà chỗ này của tôi còn có một cái chăn khác, cậu có thể dùng nó. Ờm, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Lee Sanghyeok thấy vẫn luôn không hỏi được bất cứ tin tức gì nên chỉ có thể để ngày mai rồi tính sau. Trong mấy ngày qua ngay cả bộ dạng cởi truồng của Jeong Jihoon anh cũng đã thấy rồi, nhưng giờ phút này hai người nằm chung trên giường, Lee Sanghyeok lại cảm thấy vô cùng ngượng. Anh chỉ có thể xoay người nằm nghiêng, nhắm chặt mắt ép buộc mình mau chóng chìm vào giấc ngủ.Không biết qua bao lâu, sau khi xác nhận Lee Sanghyeok hô hấp đều đều đã ngủ, Jeong Jihoon vừa giả vờ ngủ nhẹ nhàng ngồi dậy. Ngón tay cẩn thận chạm vào gò má của Lee Sanghyeok, mặc dù trong phòng không có bật đèn nên chỉ là một màu đen kịt, nhưng Jeong Jihoon vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Lee Sanghyeok ngủ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần cười cười với anh, sau đó thì thầm: "Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com