Chodeft Lucid Dream
Chương 1.1:Ục ùng ục... ục ùng ục....Vùng nước chuyển động quá mạnh, cứ tưởng cá mập lại chạy tới lãnh thổ của mình đi săn, Kim Hyukkyu bực dọc nhả bong bóng và mở to mắt chuẩn bị đấm cá, nhưng nào ngờ phát hiện khung cảnh xung quanh không bình thường lắm.Sao sáng thế nhỉ?Không kịp suy nghĩ kỹ hơn, anh phát giác mình đang tụt xuống và cảm nhận được hơi nước nóng hổi qua lớp vảy cá. Anh vội rụt về phía sau, nhưng cơ thể mất khống chế trượt theo dòng nước chảy rơi vào nồi nước sôi.Trong tình thế cấp bách, bùm một tiếng, anh biến từ cá nhỏ về hình dạng ban đầu, chiếc đuôi cá phủ một lớp màng nhờn rơi xuống mặt bàn bóng loáng không đỡ nổi cơ thể, thân trên mất thăng bằng nghiêng sang một bên. Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, anh ngã đè trên một vật thể mềm mại, bên tai vang lên tiếng rên.Bỗng dưng một bàn tay nóng rát đặt bên hông, anh không nén nổi run run. Nhìn kỹ vào mới phát hiện thứ bị mình đè dưới người là một con mèo, con ngươi co rút ngay lập tức, vô thức mở miệng.Jeong Jihoon còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì lỗ tai nhói đau, không quá mấy giây sau liền mất đi ý thức ngất đi.Lúc tỉnh lại lần nữa, bên tai ù ù ong ong, hình như hàm răng đang ngậm cái gì đó. Cậu cau mày mở mắt."Anh, anh đừng sợ, mèo nhà tụi em không thích ăn thịt người cá... ủa không, em ấy chưa ăn bao giờ luôn, anh đừng sợ."Dưới tình huống con mèo đang cắn đuôi cá người ta, câu này nói ra dĩ nhiên chẳng đáng tin chút nào.Son Siwoo không dám cưỡng chế kéo Jeong Jihoon ra, làm không khéo có khi giật ra một miếng thịt thật đó.Kim Hyukkyu đau tới nỗi hốc mắt ướt đẫm.Cũng may ngay lúc này, cuối cùng Jeong Jihoon đã tỉnh lại. Cậu mờ mịt há miệng, trên cằm còn dính vảy cá. Kim Hyukkyu xô mạnh cậu ra và trượt ra ngoài, đẩy ghế sofa giấu mình trong kẽ hở ghế. Dọc đường đuôi cá quét đổ mấy món đồ linh tinh, hai ly thủy tinh gặp kiếp nạn rơi lụp bụp xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ.Anh chẳng lo áy náy, mà bụm mảng da mất mấy miếng vảy cá nơm nớp lo sợ run bần bật.Tiếng hát người cá làm kẻ địch ngất xỉu xong lại hại ngược bản thân mình. Bản năng giấu sâu trong tiềm thức của động vật hệ mèo bị kích thích, điều đầu tiên làm sau khi có thể cử động là lật đè anh lên nền đất.Nếu không phải con mèo này quanh năm suốt tháng sống trong xã hội pháp chế, bản năng hoang dã chưa bị kích thích bao giờ, đoán chừng hôm nay anh có mà chạy đằng trời.Kim Hyukkyu bắt đầu hối hận không nghe lời mấy con cá khác không học lên bờ bước đi sớm hơn, tham môi trường sinh thái nguyên sơ thoải mái không muốn chuyển ổ. Nhưng anh cũng chẳng ngờ mình mới ngủ một giấc đã bị bắt mất rồi."Này..."Anh hoảng sợ giật bắn mình, vòng vây tạo nên từ ghế sofa và chú mèo cỡ bự đứng ngay cửa ngăn chặn con đường chạy trốn, cuối cùng không còn cách nào chỉ đành tóm lấy một cái gối che trước người mình."Đừng ăn tôi mà..." Người cá sốt ruột đến độ khóc hết sạch trân châu, nức nở mềm nhũn đáng thương vô cùng.Jeong Jihoon xấu hổ ho một tiếng, hương vị ngọt ngào không biết từ đâu còn vương lại lên đầu lưỡi. Ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm làm cậu hơi chột dạ, "Xin lỗi,."Cậu không phải tội phạm giết người...Jeong Jihoon cúi đầu nhìn chiếc đuôi cá màu xanh lam thu hút mọi ánh nhìn....cá."Mèo nhà tụi em không ăn người cá thật mà." Son Siwoo chống thành ghế sofa, đưa cho anh một cái chăn, "Anh ơi anh đừng sợ."Jeong Jihoon bất mãn, "Ai là mèo chứ?""Xem nè, ngay cả mình là mèo nó cũng không biết," Son Siwoo lắc đầu, "Sao trên đời lại có đứa nhóc ngu như này nhỉ."Kim Hyukkyu quấn chăn, triệu chứng run rẩy hơi giảm bớt, do dự một lát, không quá chắc chắn lên tiếng hỏi, "Cậu cũng là người cá hả?" Hình như anh ngửi thấy mùi đồng loại."Làm nổ phòng bếp nhà thằng này không có tiền đền, đành phải ở lại làm nội trợ gán nợ," Son Siwoo bi thương thở dài, "Tiền khó kiếm gì đâu, làm thuê ba năm vẫn chưa trả hết."Lúc đầu anh bị Park Dohyun vớt từ biển về.Tương tự, cũng suýt chút nữa bị đem đi nấu canh, nhưng khác cái là anh đã nằm trong nồi rồi. Ban đầu bị ma quỷ mụ mị muốn xem thử cái tên đẹp đẹp này định làm gì, ngay từ đầu còn tưởng đang ngâm suối nước nóng, đến khi nước ngày càng nóng hổi mới nhận ra có gì sai sai, lúc biến hình còn bất cẩn làm nổ nửa phòng bếp.Son - vừa mới vào xã hội đất liền - Siwoo không biết chuyện mình là một con cá nên không cần tuân thủ hệ thống pháp luật của bọn họ, bị con mãng xà quỷ kế đa đoan lừa dối ký điều khoản bồi thường.Tuy nhiên Park Dohyun không hạn chế ăn mặc của anh, ngược lại còn mua cho anh một bồn tắm vừa to vừa rộng, coi như lương tâm chưa bị chó ăn. Hồi đầu anh cũng từng sợ cậu em hệ mèo này, nhưng dần dần anh phát hiện nó là một đứa ngốc, ngoài việc chơi game rất giỏi thì phế toàn tập. Hơn nữa ai ngờ em ta lại cho rằng mấy thứ tai thú đuôi thú trên người mọi người xung quanh đều là sở thích cá nhân gì gì đó.May sao nhóc ta và anh trai nhóc đều có kỹ năng sinh hoạt bằng không, nấu cá mà không biết cần đánh vảy trước khi nấu, nếu không bây giờ Kim Hyukkyu không chết cũng thương tật.Kim Hyukkyu nhớ về tình huống trong phòng bếp, đối tượng anh gây hại duy nhất là con mèo nọ, vậy anh bị cắn lại thì có thể xem như huề.Nghĩ xong thấy bị mèo cắn một cái có vẻ không khó chịu dữ vậy.Nhưng mà.Anh liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.Mấy thứ này chắc không đắt lắm ha?Anh bọc chăn kín mít, hỏi với vẻ tội nghiệp, "Có thể đưa tôi về nhà được không?"Giờ phút này Jeong - khám phá ra thế giới mới - Jihoon vẫn chưa thể dời mắt khỏi chiếc đuôi của anh, nghe vậy cậu hỏi: "Nhà anh ở đâu?""Anh ấy là cá, nhớ được mới lạ, đã ba năm rồi anh còn chưa tìm được chỗ ở hồi xưa của anh đây này." Son Siwoo lười nhác nằm trên thanh tựa ghế sofa, tay chống mặt, "Jihoon tìm thấy anh ấy ở đâu?""Lúc đi ngang qua bến tàu dì thấy nên mua về tặng em, ngửi mùi thực sự rất..."Thấy Kim Hyukkyu lại bắt đầu co rụt về phía sau, cậu ngừng nói tiếp.Dì hàng xóm thường cho nhà họ hải sản, có qua có lại, Park Dohyun mua rất nhiều trái cây rau củ đáp lễ.Ở thị trấn nhỏ này, cá nước sâu vảy xanh băng rất hiếm thấy, đường cong đuôi cá mượt mà dưới ánh sáng.Do cá rất nhỏ không có giá trị thực phẩm, vả lại thuyền đánh cá vội dỡ hàng di chuyển đến địa điểm tiếp theo, nên giá bán không đắt lắm, dì thỏ nghĩ bé mèo nhỏ ngoan ngoãn nhà bên chắc sẽ thích nên mua về.Mà trong mắt mèo thì chỉ có ăn.Son Siwoo vỗ vỗ vai Jeong Jihoon chỉ huy cậu, "Jihoon lấy một bộ quần áo trước đi.""Hả?" Jeong Jihoon còn chưa tỉnh hồn."Hả cái gì mà hả, em muốn thấy anh ấy cứ trần truồng thế à?"Jeong Jihoon ồ một tiếng, bước hai chân dài chạy lên lầu quay về phòng mình. Cậu lấy một chiếc áo phông ngắn màu xám trong tủ quần áo mình, xuống lầu vừa lúc chạm mặt anh hai mới tan làm về nhà.Park Dohyun treo chìa khóa xe trên móc tường ở chỗ cửa, kéo lỏng cà vạt đi vào một đoạn, nhìn thấy Son Siwoo thì khựng bước một cách bất thường, ánh mắt hơi lệch sang vị trí bị sofa chặn lại, "Ai tới thế?""Dì hàng xóm tặng cho Jihoon một người cá." Son Siwoo cười híp mắt.Chỉ mới một ngày không ở nhà mà hai tên quỷ xui xẻo này có thể đã phạm pháp, hắn im lặng một hồi, "... Họ hàng của anh hả?"Son Siwoo lắc đầu.Mua bán người cá là hành vi trái pháp luật. Park Dohyun gần như không cảm nhận được nhiệt độ trên người người cá kia, thân nhiệt thấp thế này đa phần là động vật hoang dã, chỉ cần chưa đăng ký hồ sơ công thì sẽ không có người tìm tới tận cửa.Jeong Jihoon đi ngang qua hắn, đi tới trước sofa, đưa đồ cho người cá. Với một người cá sống dưới biển từ bé và hiếm khi tiếp xúc với sinh vật trên đất liền, tác dụng duy nhất của áo phông và chăn là ngăn chặn tầm mắt của kẻ đi săn.Kim Hyukkyu nhận áo, chỉ suy tư hai giây bèn quyết đoán trùm áo lên người mình."..." Jeong Jihoon nhìn Son Siwoo.Anh Siwoo nhà cậu chỉ muốn lười không quản, hơn nữa bên cạnh còn có một con rắn, Son Siwoo ra tay không tiện lắm. Anh dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn cậu, nhắc nhở, "Dì đặc biệt mua về tặng Jihoon mà."Nếu như đã nhận quà thì phải gánh vác trách nhiệm chứ.Thế nhưng lúc Jeong Jihoon nói cảm ơn nào nghĩ tới đây là người cá đâu.Cậu không thể không quỳ trên sàn nhà, nhẹ nhàng xốc một góc áo lên, lộ ra loài cá với đôi mắt kinh hoàng ở dưới. Sợ hù anh thêm, cậu cố gắng nói thật chậm khẽ, "Em mặc áo giúp anh."Phần mạnh nhất cơ thể người cá là cái đuôi không hề có ưu thế trên đất liền, dùng răng cắn còn làm mèo nổ lông cắn ngược lại anh một cái đau hơn. Cho nên khi cậu đụng vào người anh, Kim Hyukkyu sợ hãi cả người căng cứng run rẩy không dám phản kháng.Nửa người trên trần trụi phủ thêm lớp vải, anh cảm thấy nóng không thích ứng lắm, đợi mèo buông tay anh lén giật giật góc áo.Nhưng áo phông rộng thùng thình quá khổ chỉ kéo một cái đã lộ bả vai ra ngoài, Jeong Jihoon vươn tay giúp anh chỉnh trang lại đàng hoàng, lúc này Kim Hyukkyu hoàn toàn không dám động nữa."Tối nay ăn gì?" Park Dohyun bước sang mặt sau thành ghế sofa, có người ngoài ở đây nên chỉ tiết chế đặt tay lên cơ thể người trên thành ghế.Son Siwoo nâng tay đè lên mặt hắn đẩy hắn ra, chê bai, cười haha, "Không muốn nấu cơm.""Vậy đặt đồ ăn đi." Park Dohyun không để ý tới hành vi thô lỗ của anh, thờ ơ móc điện thoại, "Ba người đều muốn ăn cá đúng không?""Người cá cũng ăn cá sao?" Jeong Jihoon khiếp sợ hỏi."Em bị ngu à Jeong Jihoon?" Son Siwoo hỏi."Nhưng nếu người cá ăn cá, người cá cũng là cá, thì không phải ăn đồng loại sao?"Son Siwoo khinh bỉ liếc Park Dohyun, "Em nuôi em trai kiểu gì vậy?""Liên quan gì tới em." Park Dohyun khó hiểu.Mèo là sinh vật có tư tưởng kỳ diệu thì tại hắn à.Bởi vì màng nhầy bao bọc bảo vệ đuôi cá quá trơn, Jeong Jihoon thử mấy lần đều ôm không chắc, mà đôi tay Kim Hyukkyu trông kiểu gì cũng thấy yếu ớt nên bảo anh sử dụng tay ôm cậu để mượn lực chống đuôi dậy cũng chả thực tế, cuối cùng chỉ có thể để người cá người ta ngồi ăn cơm trên mặt thảm.Tuy nhiên khi đút cá sống hay cá chín tới bên miệng, Kim Hyukkyu đều lắc đầu nguây nguẩy."Anh không muốn ăn thử một miếng sao?" Jeong Jihoon gắp một đũa cho vào miệng, nhai nhai nuốt xuống: "Ăn ngon lắm đó."Vừa thức dậy khỏi một giấc ngủ sâu dài đằng đẵng, rời khỏi nước mấy tiếng đồng hồ, hiện giờ vừa đói vừa khát thật, nhưng Kim Hyukkyu cực kỳ nghi ngờ con mèo này muốn vỗ béo mình rồi mới xơi.Jeong Jihoon bó tay với anh, quay đầu ngó Son Siwoo trên bàn cơm, "Anh, anh có chắc người cá ăn cá không?""Sống dưới biển không ăn cá thì ăn cái gì hả Jeong Jihoon.""Có khi nào ăn chay không? Rong biển sao biển cầu gai gì gì đó...""Ngoài rong biển, mấy cái em nói có cái nào là đồ chay?"Son Siwoo chịu không nổi, "Anh ấy đủ gầy rồi, đừng ngược đãi anh ấy nữa Jihoon à..."Được rồi, không muốn ăn chắc là không đói bụng.Jeong Jihoon từ bỏ việc cho ăn, đặt đĩa lên bàn trà.Mèo không biết từ chối đồ ăn là gì không hiểu vì sao cá và người ta đói bụng nhưng lại chẳng muốn ăn cơm. Cậu nhìn đuôi cá phía dưới, hơi buồn rầu, "Cái đuôi trơn quá không ôm nổi, muốn tìm nhà ít nhất phải đi ra ngoài được.""Anh còn biến thành cá nhỏ được không? Chứa trong hồ cá là mang ra ngoài được rồi."Kim Hyukkyu vẫn sợ cậu, nhưng không còn sợ nhiều như ban đầu. Anh ôm đuôi cá đau lòng vuốt chỗ bị cắn sứt mấy miếng vảy, trong tay nắm chặt vẩy cá xanh băng họ mèo vừa trả anh, sợ sệt lắc đầu, nhỏ giọng yếu ớt nói, "Năng lượng không đủ, phải từ từ khôi phục..." Hơn nữa nếu biến thành cá nhỏ nhỡ bị ngậm một phát xơi tái thật rồi sao."Vậy em thử một lần nữa."Jeong Jihoon khom người về phía trước, hai tay ôm xuyên qua nách anh ôm người cá dậy xách đặt ngồi trên chân mình, sau đó một tay nắm eo và tay còn lại ôm đuôi cá. Người đối diện không phản kháng nhưng không hợp tác hiển nhiên cực kỳ khó hành động, lần này vất vả lắm mới bế lên, đuôi cá tiếp tục trượt từ cánh tay xuống.Nhưng do đứng dậy cách mặt đất quá cao, khoảnh khắc cả thân cá sắp tiếp đất Kim Hyukkyu kinh hoảng vòng tay ôm cổ cậu, treo trên người cậu một cách chênh vênh. Jeong Jihoon vô thức ôm chặt eo người cá san sẻ trọng lực giúp anh, đồng thời bàn tay dời xuống đỡ đuôi cá. Bàn tay dính đầy chất lỏng nhầy, áo thun tay ngắn màu đen vừa thay lại ướt nhẹp.Thế này hình như... cũng có thể xem như có thể bế được, chỉ là không bước đi được.Son Siwoo kế bên xem trò vui hoài nghi ngư sinh, "Park Dohyun, anh khó bế lắm sao?"Trước khi gặp Park Dohyun anh đã từng tập bước đi một khoảng thời gian, vì vậy không được cái tên kia ôm nhiều lắm, nhưng anh không nhớ vài ba lần ít ỏi đó có khó khăn tới mức này.Park Dohyun liếc anh đầy rét lạnh, "Em có thể lôi anh đi."Con rắn có thể dùng đuôi quấn thân trên của người cá kéo đi.Thật ra mèo muốn ôm người cá đâu khó khăn tới mức đấy, móng vuốt đâm vào đuôi cá là có thể ôm dậy một cách vững vàng.Tuy nhiên mèo nhà họ nuôi thấy tôm sống nhảy trong nồi còn có thể hét toáng chạy khỏi phòng bếp, trông chờ nhóc ta làm mấy hành vi máu tanh này là chuyện không thể nào, huống chi thậm chí nhóc ấy còn không tin mình là mèo.Son Siwoo đảo mắt mặc kệ hắn, tiếp tục ngóng một mèo một cá đang đấu trí đấu dũng, hô, "Jihoon, em không định làm việc à?""Hả?" Jeong Jihoon luống cuống tay chân cố gắng ổn định người cá thiếu sức đang trượt xuống, "Trông em giống đang rảnh lắm ư?""Em sủi stream nhiều lần lắm rồi đấy, không stream nữa là tháng này stream không đủ giờ đó."Vừa thức dậy rất buồn ngủ muốn ngủ thêm cho lại sức, sủi thôi.Bạn rủ đi chơi, từ chối rồi ngủ, sủi thôi.Không có lý do chỉ là không muốn stream, sủi thôi.Thứ streamer này sao tìm được việc hay thế.Jeong Jihoon phiền lòng, "Hoàn toàn không ôn được...""Áu..." Chợt có gì đó đập vào đầu, cậu và con cá cậu bế không nổi cùng ngã bệt xuống sàn nhà. Jeong Jihoon xoa xoa ót, quay đầu nhìn thấy một bộ bao tay màu đen trên ghế sofa, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của ông anh hai nhà cậu."..."Cậu hả họng tắt tiếng cả buổi, cuối cùng tiếp tục im lặng, kiềm chế tư tưởng muốn đánh anh trai, tay phải đeo bao tay vào.Lần này rốt cuộc đã bế được rồi.Cơ mà, cố gắng bế người cá lên làm chi?Cậu còn chưa hỏi dì hàng xóm mua cá ở đâu, có thông tin của thuyền đánh cá không. Tại sao cậu không làm mấy chuyện này trước, cố gắng bế người cá lên dữ vậy để làm chi thế?Jeong Jihoon cúi đầu nhìn người cá trong lồng ngực đang lo sợ dáo dác mắt khắp nơi do bị nâng cách mặt đất và đang níu chặt áo quần cậu, bỗng dưng nhớ ra một chuyện: "Anh tên gì?"Dưới ánh mắt chăm chú của cậu, cánh môi hồng nhạt gần như trắng bệch không quá bằng lòng lúng túng nói ra cái tên, "... Kim Hyukkyu.""Muốn về nhà nhưng không biết đường..." Cậu thoáng ngẫm nghĩ, "Báo cảnh sát đi?""Không được." Son Siwoo nói, "Giống loài hiếm chưa đăng ký nhập cảnh thì sẽ bị nhốt lại để bảo vệ, phải đợi anh hai em làm thủ tục trước đã.""Vậy khoảng thời gian này anh Hyukkyu ở phòng cho khách nhé", Jeong Jihoon tự tiện quyết định kế hoạch cho người cá, ôm anh lên lầu, "Đợi lát stream xong em hỏi dì xem."Trước mắt Kim Hyukkyu không còn lựa chọn nào khác.Jeong Jihoon điều chỉnh camera và phần mềm thu hình, chào hỏi khán giả đã lâu mới tràn vào stream cậu, ấn vào hàng chờ game."Đúng rồi, dạo này bận bịu quá.""Bận... bận đi ngủ." Cậu là streamer kiểu này đó, ngay cả viện lý do với khán giả cũng ứ thèm.Trước khi Kim Hyukkyu xuất hiện bận ngủ và chơi game, sau khi Kim Hyukkyu xuất hiện bận chuyện Kim Hyukkyu, vì vậy cũng xem như bận bịu nhiều việc.Cậu chơi game như mọi khi, bắt đầu giở nết thích lảm lảm nhảm nhảm một mình và nói chuyện với khán giả, nhìn thấy có mấy tên khán giả nam cứ gọi oppa thì bắt đầu trưng mặt nạ khó hiểu, hoang mang và vặn vẹo khó chịu, đồng thời phớt lờ tất cả những thông báo tặng quà yêu cầu cậu kêu meo meo liên tục nhảy ra từ lúc mới mở camera đến giờ."Con người, mình là con người, mình là mèo kiểu gì?" Cậu phát điên, nói, "Không có tai mèo, không có đuôi, chẳng lẽ mình trông không giống con người à? Sao cứ gọi mình là mèo hoài vậy?"[Lúc chơi game cáu bẳn, con ngươi từng biến thành thẳng đứng, có ảnh cut làm chứng mà streamer còn muốn chối à]
(Ảnh: con ngươi mèo dựng thẳng đứng)
"Cái đó rõ ràng là ảnh mấy người photoshop, mình đâu phải trẻ lên ba chưa thấy việc đời, sao mình tin nó được."[Một đứa nhóc con đang nói mình không phải trẻ con][Giám định mèo hơn hai mươi năm nay chưa bao giờ nhìn lầm, streamer không phải mèo thì tôi không phải chó][Ủa sao lại có con chó thích xem mèo live stream]Bất chợt ván cửa bị va đập mạnh vang lên tiếng động lớn, Jeong Jihoon sợ quéo run hết cả người.[Xin lỗi cơ mà mèo hú hồn trông đáng yêu quá é é][Sao gan vẫn bé tí tẹo như xưa vậy Jihoon nhà mình][Đệch mợ tôi cũng hết hồn]Jeong Jihoon tháo tai nghe đứng dậy xem xét, nhưng mở cửa lại chẳng thấy ai.Tưởng là trò đùa của ông anh nào đó, đang chuẩn bị đóng cửa, song cổ chân bất thình lình bị nắm lấy bởi một bàn tay lạnh buốt.Cậu cứng đờ vài giây, quả quyết ré lên, "Á...."[Gì đấy gì đấy, chuyện gì...][Không quay tới chỗ cửa, camera bớt phế tự chuyển động một cái được không]Cậu ôm trái tim đập nhanh vì hết hồn, bất đắc dĩ nhìn chòng chọc người cá đang nằm sấp trên nền đất giả vờ ai biết gì đâu. Hình như cái người này vừa bị đập đầu, nơi thái dương và đuôi mắt đã đỏ lên."Anh sang đây làm gì?"Cậu trông vệt nước kéo dài dài uốn lượn trên sàn nhà, nhớ lại công quét dọn nhà hai hôm nay, giờ đã thành công cốc, vừa liếc nhìn cánh cửa chưa hỏng hóc gì, cuối cùng đảo mắt về chỗ cũ và ngồi chồm hổm xuống lật mái tóc lộn xộn lòa xòa ngang trán Kim Hyukkyu kiểm tra vết thương của anh, "Đụng đau không?"Kim Hyukkyu lắc đầu, ngại ngùng dùng đầu ngón tay quấn vạt áo, "Muốn uống nước..."Anh thật sự không biết tìm nước ở nơi nào.Thời điểm này Jeong Jihoon mới để ý đôi môi của anh khô khốc như sắp tróc da. Để tránh dọa người cá sợ hãi cậu không nán lại quá lâu mà bỏ anh một mình một cá ở trong phòng.Sau đó cậu tập trung làm việc, cộng thêm chuyện chưa hoàn toàn rành về chủng tộc này nên không thể chăm sóc chu toàn.Cậu lấy bao tay đã tháo xuống đặt trên trên kệ sát cửa trước đó không lâu đeo vào, bế Kim Hyukkyu lên. Thật khó tưởng tượng anh ấy bò tới đây kiểu gì, dù sao chắc chắn phải đổi một chiếc áo khác, "Anh muốn ngâm nước hả?"Sau khi thích ứng, Kim Hyukkyu đã phối hợp hơn nhiều, ôm cậu gật gật đầu."Bồn tắm trong phòng lâu rồi không dùng tới, em đi lau rửa cái đã, anh chờ em trong phòng cho khách nhé."Lúc đi ra ngoài, cậu tiện tay đóng cửa.[Người muốn ngâm nước là ai, anh Siwoo hả?][Anh Siwoo thì mắc gì phải nhờ Jihoon giúp, anh ấy có một bồn tắm siêu to ~ khổng lồ, với lại Dohyun đã tan làm rồi][Cái bồn của anh Siwoo nhìn kiểu gì cũng giống cái bể bơi][Giọng bé quá không nghe ra là ai][Throwback sự tích anh hùng của streamer: Ôm cây trước cửa công viên nước giải trí bị các anh trai túm mãi không chịu đi vào, phát ngôn "Nước nhiều quá cảm giác như sắp bị nuốt chửng tới nơi, đáng sợ lắm"][Mèo cây sào ôm cây dài. JPG]
(Hình ảnh mang tính minh họa)
[Là mèo thì không lạ][Túm lại là con mèo]Jeong Jihoon trở về phòng, việc đầu tiên là tắt camera, "Anh trai nhờ mình giúp mình không thể khoanh tay đứng nhìn, mọi người hiểu cho mà ha?"Không thích ngâm nước nên đã lâu không dùng bồn, nhưng thỉnh thoảng có tổng vệ sinh, vả lại vòi sen treo kế bên nên bồn tắm không đóng bụi bẩn nhiều lắm. Cậu dùng vòi hoa sen và nước tẩy rửa, nước khử trùng cẩn thận dọn dẹp một lần, nhân thời gian thuốc khử trùng có tác dụng đi rót cho Kim Hyukkyu một ly nước uống. Sau đó cậu ôm người cá đi vào phòng mình, chậm rãi đặt anh vào bồn nước vừa thay, "Nước đủ ấm chứ?"Nhiệt độ nước bình thường, thật ra hơi nóng với Kim Hyukkyu, nhưng anh chỉ gật gật đầu.Con mèo này chạy xuôi chạy ngược giúp anh, anh thấy cả, quần áo lại ướt nữa vì bế anh lên, mới một buổi chiều đã thay mấy bộ, anh hơi áy náy, "Cảm ơn em.""Còn cần gì khác không?"Kim Hyukkyu mở hai mắt tròn xoe, níu cổ áo mình thử thăm dò, "Cái này hơi khó chịu.""Ướt thì cởi ra đi, lát nữa em thay áo khác cho anh."Cho nên vẫn phải mặc.Được rồi, anh phải nhập gia tùy tục.[Streamer! Streamer ơi quay về mau lên, kênh stream của chúng ta không phải loại kênh đó đâu anh streamer ơi!!][Có người đang nói chuyện thật à, hay là streamer đang diễn bản thân có bạn gái][Nãy mới nói là anh trai mà][Giọng nhỏ, có thể loại bỏ hiềm nghi của anh Siwoo][Mẹ với con trai nói chuyện lớn tí thì có sao]"Em phải quay lại làm việc, anh muốn ngâm bao lâu?" Jeong Jihoon cầm quần áo đặt trên bồn rửa tay, tiện thể cởi cái trên người mình luôn, tối nay giặt luôn một thể.Nửa khuôn mặt trở xuống của Kim Hyukkyu chìm trong nước, anh thoải mái nheo mắt, nghe vậy hơi chồm lên thành bồn, "Có thể ngâm bao lâu?""... À."Nghe câu này có vẻ như không định ra ngoài rồi.Tuy nhiên không gian nhà vệ sinh không lớn, cứ để anh ở một mình không có vấn đề gì thật sao, không thấy chán ư?Jeong Jihoon thoáng suy nghĩ, "Anh muốn đọc sách không?""Hay là em lắp cái giá chiếu phim cho anh xem."Kim Hyukkyu không hiểu mèo đang nói gì, có nước là anh vui lắm rồi.Muốn phát triển dài hạn thì nhất định phải chuẩn bị một chút, Jeong Jihoon quyết định lên mạng đặt cho anh một vài đồ chơi bồn tắm, nhân tiện xem có thể đặt một cái bồn tắm 20 mét vuông hay không, hoặc là...Có thể mua bồn tắm gấp, dù chỗ vẫn nhỏ, nhưng không bị giới hạn không gian trong phòng tắm nữa. Trước khi hàng giao tới, đành để anh ấy chịu khó chút. Cậu phải đợi stream xong mới rảnh tính tiếp, "Nếu muốn ra ngoài thì gọi em". Xem xét tới chuyện giọng Kim Hyukkyu quá nhỏ có thể cậu không nghe thấy, "Hoặc là gõ kính vài cái."Kim Hyukkyu gật gật đầu, nở nụ cười ngoan ngoãn điềm đạm, sau đó chìm cả thân cá vào trong nước.Đến khi cuối cùng Jeong Jihoon cũng bật camera lên lại, người xem live stream đã tự đùa tự vui cả buổi. Cậu liếc mắt nhìn khung chat, từ trên xuống dưới spam hỏi người trong phòng tắm là ai, "Không có ai cả, mới nói rồi mà, là anh trai."[Anh Siwoo? Anh Dohyun? Anh Seonghyun? Anh Hyunjoon? Anh Seungyong? Anh Jaehyuk? Anh nào?][Sao có Dohyun và Seongyong trong danh sách này nữa?][Có Seonghyun cũng bất bình thường nốt][Seunghyun thì bình thường thôi, mọi khi nhõng nhẽo với Kitae rành lắm][Nhưng họ là chó, mắc gì chó nhõng nhẽo với mèo][Làm gì có chuyện Jihoon nói chuyện với anh rắn của em ta như vậy được][Anh Jaehyuk cũng là chó, không ai cảm thấy anh ấy ở đây sai sai à?][Ai dám nghi ngờ sự đáng yêu của Golden]"Là anh trai chứ gì nữa."Cậu phớt lờ một cách có chọn lọc đám người xem còn mải mê spam, tiếp tục bấm chờ trận và lái sang chuyện khác, "Phải chăm chỉ cày cuốc thôi, đây là stream của mình mà, là stream của Chovy nhé, làm ơn đừng có nhắc tới mấy người lạ đó nữa."[Toàn là mấy người không quen, pass hết][Là anh trai mới][Một anh trai mới đánh cắp đời cá của tui][Mắc gì con cá lại thích xem stream của thiên địch vậy](Hết chương 1.1)
Đào hố mới nhân dịp sinh nhật thôi ~ Tổng cộng có 4 chương, chia làm 8 phần đăng. Nếu mọi người có để lại cmt về truyện ủng hộ tác giả, mình sẽ dịch cho bạn tác giả nghe, cảm ơn mọi người ~Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com