TruyenHHH.com

Chodeft L8r

hyukkyu tối nay đi liên hoan cùng mọi người ở công ty nên jihoon một mình dùng bữa tối, ngâm mình trong bồn tắm lớn, nhỏ vài giọt tinh dầu mà hyukkyu vừa mua, để nước ấm bốc lên hương thoang thoảng, là mùi gỗ đàn hương cùng cam thảo, hợp với tiết trời vào đông.

ngửa đầu dựa vào bệ đỡ phía sau gáy, jihoon nhắm mắt, thở ra một cách thoải mái, hương gỗ ấm áp vờn quanh cánh mũi đem lại không ít cảm giác bình yên, ấm cúng. bỗng có tiếng ồn phát ra từ bên ngoài, hắn nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm, đem áo choàng bằng bông chưa một lần sử dụng mặc vào người.

vừa bước khỏi cửa phòng, nhìn thấy người yêu ngồi ngay lối ra vào phòng ngủ, hyukkyu mơ mơ màng màng nhìn hắn, đột nhiên còn cười ngốc một cái.

" ha, jihoon à... hức... hức..."

em nhỏ nấc vài tiếng, có lẽ đã uống không ít rượu.

jihoon tiến lại, bế thốc người say bí tỉ lên mắng

"em về với ai? sao không gọi tôi đến đón em?"

em bất mãn ôm cổ hắn, để người kia bể mình đặt lên giường.

"uhmm sợ phiền anh"

"không phiền, về khuya một mình nguy hiểm, gọi tôi sẽ có mặt ngay."

có chút không hài lòng, hyukkyu ậm ừ vài tiếng cho có lệ, ai bảo hắn chiều theo em đến vậy, chưa bao giờ thật sự tức giận.

jihoon cởi áo khoác của hyukkyu đem treo vào tủ quần áo, sau đó bảo em chờ, rồi xuống bếp pha chanh mật ong giải rượu.

hyukkyu nằm trên giường, do hơi men mà thân nhiệt có chút cao, má hồng lên như bị sốt, môi cũng có cảm giác hơi ngứa. em cởi hẳn áo len bên ngoài ném xuống chân giường, dây nịt cũng cởi, hơi thở phả ra như bị kích tình vô cùng nồng đậm.

jihoon đặt cốc chanh nóng lên tủ đầu giường, xoa má người nằm vùi trong chăn loạn xạ. em nhận được hơi lạnh truyền ở trên má mới mở mắt ra nhìn người trước mặt, lại cười ngốc một cái sau đó thì trầm ngâm hẳn đi. hắn thấy vậy định mở lời hỏi thì hyukkyu lại lên tiếng trước.

"jihoon..."

"im lặng nào."

hắn đỡ lấy eo hyukkyu, ủy thác cho hành động leo lên người hắn của em. ngồi khoá ở trên eo jihoon, em ôm lấy má người đàn ông đối diện, áp trán mình lên trán hắn.

"jihoon, jihoon, jihoon, jihoon..."

tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. hyukkyu nhìn sâu vào mắt hắn hỏi.

"tại sao vậy anh, sao mọi người đều cho rằng anh không yêu em?"

câu nói khiến người hắn hơn đông cứng, cơ miệng hoàn toàn không cách nào trả lời câu hỏi của em. thì ra, người đời đều nhìn nhận được sự hèn mọn của hắn như vậy. còn hyukkyu thì sao, có phải sẽ để ý đến họ mà thật sự nghĩ hắn không đủ yêu em?

"họ nói, ai mà lại để người yêu về một mình giữa đêm khuya cơ chứ. nhưng em biết lần này thôi, chính em đã không có gọi cho anh. còn nữa, tuy cửa hàng chúng ta ở đối diện nhau nhưng jihoon chưa lần nào qua cùng em ăn trưa..."

em cười như muốn giảm đi sự nghiêm trọng trong tình huống ngột ngạt này, nhưng nó lại vô tình tình để lộ ý nghĩ mà ngay bản thân hyukkyu cũng luôn thắc mắc.

hắn chỉ biết im lặng.

bản thân không thể đưa ra câu trả lời, hắn cảm thấy vẫn chưa có tư cách. cái tư cách yêu thương hyukkyu mà mọi người muốn nhìn thấy.

jihoon vẫn còn sợ, khi mình bước vào cuộc sống thường nhật của em quá nhiều. ở cạnh em lúc trời tối và mỗi sáng khi thức giấc. mỗi ngày đều đặn trôi qua như vậy là đủ rồi.

hơi men khiến con người ta dễ dàng nói ra những gì còn canh cánh trong lòng. như em, vẫn đang cảm thấy là hắn luôn giữ khoảng cách với mình. nó khiến em muốn biết, biết tất cả, về người đàn ông mà mình yêu.

"jihoon, sao anh không cho em chạm lên ngực cả lưng nữa?

"và cả vết sẹo trên tay anh? jihoon, sức khoẻ em rất tốt.. tại sao anh không chạm vào em nhiều hơn? tại sao lại không cho em tới gần anh? tại sao ta không đi hẹn hò cùng nhau hay đơn giản là những cuộc dạo phố? tại sao lại để họ nói về anh như vậy?"

hyukkyu đột nhiên nói rất nhiều, nhiều hơn mọi khi. rất liền mạch bộc lộ ra những gì mà bản thân hằng e ngại. em nói đến nỗi nước mắt vương đầy mặt, buồn trôi từ mắt xuống môi em, mùi rượu cũng tan đi dần trong hơi thở.

siết tay trên mặt hắn, hạ môi xuống một nụ hôn. em cứ đặt môi lên môi người yêu mình như thế, không hề di chuyển, cổ họng vẫn còn vang lên tiếng nấc nhẹ đứt quãng. cho đến lúc nếm được vị mặn trên đầu môi, mắt jihoon cũng trở nên trong suốt. hắn không khóc, hắn không muốn khóc, không muốn để lộ sự mềm mỏng tận sâu trong tâm hồn. cũng không thể cho em câu trả lời cho tất cả những nghi vấn kia.

"jihoon, sao anh không trả lời? jihoon?.."

em liền dứt khỏi nụ hôn.

"để em chạm vào anh đi, xin anh cho em đến gần anh hơn..."

lời nói vừa bộc bạch, hyukkyu chạm tay lên ngực hắn qua lớp áo bông, nhìn hắn.

thực xinh đẹp, người mà hắn yêu lúc nào cũng thật đẹp, thật rực rỡ. đẹp đến nỗi hắn không nỡ, không thể nào nỡ nói ra cái ghê tởm mà hắn tự gán cho mình. không, hắn yêu em còn chưa đủ, em chưa thể rời bỏ hắn như vậy.

"em say quá rồi, mình ngủ thôi"

"không, jung jihoon! đừng cố né tránh ánh mắt của em."

em không thể ngoan ngoãn như thường lệ được  nữa, hyukkyu thật sự muốn biết, biết về tất thảy những suy nghĩ trong lòng hắn.

em giữ chặt mặt hắn, bắt jihoon đối diện mình.

"jihoon, em thật sự yêu anh, rất yêu anh"

chạm lên phần rãnh ngực lộ ra ngoài qua lớp áo của jihoon, muốn xỏ sâu vào chạm nên phần ngực trái của người đối diện. jihoon bắt lấy cổ tay em, ngăn không cho làm loạn.

hyukkyu cắn môi giật tay ra, một bước thành công gỡ dây buộc áo ngang eo hắn. jihoon mở lớn mắt giữ cả hai tay em lại. ngồi ở trên đùi hắn, hyukkyu dùng sức vùng ra khỏi tay hắn, jihoon không nắm hết sức, chỉ nắm hờ, hắn không muốn làm em đau. biết điều đó, người trong lòng càng loạn, em quơ tay lung tung, hoàn toàn kéo được hai vạt áo mở rộng.

thành công rồi.

em không biết phải bày ra loại biểu cảm nào.

ngay cái khoảnh khắc đó, hyukkyu đã nghĩ mình thành công rồi. hoá ra lại cảm thấy như bản thân không còn say nữa, cũng không bị hoa mắt, đèn phòng rất sáng, sáng đến mắt bị mờ luôn rồi.

nửa thân trên người em yêu đang lộ ra ngoài không khí, da trắng, cơ ngực và cơ bụng rõ ràng từng múi. nhưng gò má em lại có vị chua xót đến mặn chát.

cơ thể hắn.
đầy sẹo.

sẹo thưa thớt, nhưng vẫn rất nhiều. trên vai cũng có, những vết sẹo với đầy đủ kích thước

hyukkyu chậm rãi luồn tay ra sau lưng hắn, cũng sờ lên được những vết lồi lên.

"jihoon..."

em ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt jihoon đã đầy nước, xúc cảm hoảng sợ lộ rõ trong đáy mắt.

đến lúc rồi?

đến lúc hắn phải lấy tình yêu của mình mang ra mà đánh cược một lần. cược với tình yêu của em. nếu đánh mất em, hắn nhất định sẽ kết thúc cuộc đời vô nghĩa này. nhưng hắn không muốn, tại sao phải từ bỏ sớm như vậy?

em rất sợ máu, rất sợ, thậm chí chỉ cần trong tưởng tượng cũng khiến cho em run rẩy. hắn biết, hắn không muốn em nhìn ra được bộ dạng của bản thân ngày đó, bộ dạng bị nhuốm đỏ bởi máu. nên jihoon chọn việc không nói, hắn không muốn làm em hoảng sợ, không muốn em ghê tởm mình.

bản thân không thể thoát ra khỏi quá khứ, đó là phần tội lỗi không thể nào xoá bỏ trong cuộc đời hắn. đau đớn là không thể tránh được nhưng sự đau khổ này hắn tự nguyện. nói hắn hèn nhát cũng được, chỉ cần em không biết gì về nó, thì cơ hội giữ con người này bên cạnh không quá khó khăn. nhưng bây giờ thì sao, cho dù jihoon lựa chọn không nói, em chắc chắn vẫn có cách tự mình tìm ra. nhưng hắn biết, hyukkyu vẫn luôn muốn hắn tự thú nhận.

jihoon cúi đầu, nắm lấy cổ tay hyukkyu đặt lên vết sẹo dài trên ngực, giọng hắn đều đều nhưng lại để lộ sự run rẩy trong từng câu.

"mặc dù em không biết, nhưng tôi từng ở chung khu với em hai năm, từ lúc em chuyển tới khi lên đại học. tôi trộm nhìn hình dáng em trong trang phục giản dị không cầu kì nhưng đẹp đến lạ."

hắn dừng lại, cảm thấy tay em trên ngực siết chặt lại, jihoon nói tiếp.

"tôi từng giết người, rất nhiều người. được huấn luyện trong tám năm, sau đó lại dùng cả quãng thời gian dài để tước đoạt mạng sống nhiều kẻ khác"

hyukkyu im lặng. hắn biết, em đang sợ hãi. thở một hơi thật sâu, hắn mới lấy can đảm mà tiếp tục.

"tay tôi dính rất nhiều máu, hoàn toàn không thể tẩy sạch mà ở bên cạnh em. tôi đã thương em ngay từ lần đầu tiên khi bắt gặp ánh mắt trong như nước mùa thu, làm trái tim tôi xao xuyến. là vì tôi tham lam muốn nhìn em mỗi ngày mà khiến em tỏ tình với tôi. nghe như lợi dụng em vậy hyukkyu ạ"

hắn cười miệt một cái, tự giễu cợt bản thân rồi nhìn em, hyukkyu vẫn chưa ngừng hoảng sợ.

"tôi cảm thấy tôi là người hạnh phúc khi được ở bên cạnh người tôi yêu - là em. tôi luôn không cho rằng mình có cái quyền thể hiện tình yêu đó cho người ngoài thấy. tôi biết bản thân tôi yêu em còn chưa đủ, làm sao có thể để người khác thấy mình xứng với em"

"tôi không có thứ gì quý giá, chỉ có khoảng thời gian còn lại do bản thân làm chủ. chỉ mong giữ em bên mình lâu nhất có thể nhưng gần ba năm, có lẽ là đủ rồi nhỉ?"

giọng hắn nhẹ bẫng, giống như vừa nhẹ nhõm nói hết lòng mình, vừa luyến tiếc duyên tình ngắn ngủi. từ lúc jihoon bộc bạch về cảm xúc của hắn cũng đồng thời kéo hyukkyu ra khỏi nỗi sợ của bản thân. em nghe hắn nói, rất rõ ràng từng lời một. hoá ra trong đôi mắt lạnh lùng như thế, hắn lại tự ti đến vậy. hyukkyu nhìn vào mắt hắn, lại nhận được một nụ cười bi thương.

"khi nào em muốn rời đi, tôi sẽ giúp em dọn đồ đạc. cũng đừng cho tôi biết nơi em sẽ đến, tôi sợ mình sẽ làm phiền em"
________________________________
"nếu được hôn em
mà anh phải xuống địa ngục
thì anh vẫn sẽ làm
như vậy anh có thể khoe khoang với lũ quỷ
về thiên đàng
dù anh chưa một lần đặt chân đến đó"

@sexthattuyetkhicoem

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com