(Chodeft) Hyukkyu hôm nay đã cho mèo ăn chưa?
91-95
91.Người yêu cũ? Đã là người yêu thì sao lại cũ nhỉ?Mèo Chovy nằm ngứa bụng nhìn lên trần nhà, hôm nay anh Hyukkyu lại đi làm rồi, em ta phải ở nhà một mình. Bên cạnh là chiếc lò sưởi kêu rè rè khiến mắt em ta díu lại vì hơi ấm dễ chịu của nó.Buồn ngủ quá đi.Cạch.Một tiếng động lạ vang lên thu hút sự chú ý của em mèo, em ta ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài huyền quan.Tự hỏi tại sao giờ này lại có tiếng động ở đó, anh Hyukkyu đã đến giờ về đâu?Hình như nhà bọn họ cũng không đặt hàng gì mà?Mèo vẫy đuôi, bước từng bước rồi chạy lên tủ giày, em ta vẫn giữ nguyên hình dạng mèo đôi mắt tròn xoe nhìn chốt cửa lạch vạch bị vặn ra.Đó là một khuôn mặt lạ hoắc."Clmn phá khóa khó thật sự."Đối phương là một người đàn ông trung niên, khá béo và lôi thôi, râu trên cằm còn chưa được cạo sạch, bàn tay thì ướt sũng mồ hôi.Càng nhìn càng đáng ngờ!"Meo?"Ông là ai đó?"Meo meo!"Sao lại vào nhà của tôi!"Im lặng đi còn mèo phiền phức!"Một tiếng động lớn vang lên, Chovy vẫy đuôi liếc nhìn dụng cụ bẻ khóa lăn lóc giữa sàn nhà phòng khách. Thằng già này dám tấn công mèo bằng thứ nguy hiểm đó hả?!Anh Hyukkyu mà biết là ảnh sẽ mắng ông cho coi! Nhìn cái mặt đó khó ưa rồi mà tính nết cũng như thế hả?!"Méo!!!"Mèo ngay lập tức xù lông nhảy bổ vào mặt của tên đàn ông, sau đó điệu nghệ săm cho ông ta mấy phát lên mặt."Meo meo meo!!!"Này thì tấn công Chovy này! Này thì đòi vào nhà Chovy nè!!! Chết đi đồ già ú!Hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ mèo Chovy đi!92.Kim Hyukkyu hôm nay đã có một ngày khá năng suất trong công việc, giấy tờ cùng một số thứ đã xong xuôi khiến cho lạc đà cảm thấy vô cùng vui vẻ.Nhưng sự vui vẻ ấy chẳng giữ được bao lâu điện thoại của anh lại rung lên liên tục. Không phải là nhạc chuông của Jihoon. Là chủ chung cư gọi tới."Alo, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"Chủ chung cư là một người phụ nữ tứ tuần, rất dễ tính và luôn vui vẻ yêu đời. Cô là một trong số ít những số trong danh bạ mà Hyukkyu hay liên lạc, đặc biệt sau khi nuôi Chovy, tần suất anh gọi cho bà bắt đầu nhiều hơn.Đa số đều là gọi hỏi xem liệu có cải tạo một số chỗ trong căn hộ của mình được không. Bởi vì em mèo anh nuôi thật sự quá báo! Đôi khi lại phải sửa nhà cho hợp với cái tính quậy phá của em ta một vài lần.Bà ấy là mổ người rất tốt, yêu thích động vật, nên thi thoảng lại gửi vài gói đồ ăn lên cho con mèo tam thể của anh.Không biết là gọi có chuyện cấp bách gì. Anh sen không khỏi nghĩ đến em mèo ở nhà, chỉ sợ em ta gây ra họa lớn.[Hyukkyu à, Chovy... Có chuyện rồi!]Thật sự là gây ra họa lớn rồi...Đầu dây bên kia gấp gáp và vội vã, khiến cho anh sen bên này cũn hoảng hốt theo. Chovy có chuyện gì mới được?Ẻm đâu phải mèo bình thường? Hay là bị lộ thân phận con người rồi?Nhưng nếu như thế thì cô phải bảo là "nhà cháu có người lạ đột nhập" chứ?[Nhà... Nhà cháu có người là đột nhập!]Bị lộ thật rồi hả?!Kim lạc đà hốt hoảng, tay cầm máy của anh bất giác run rẩy, Kim Hyukkyu cần xác nhận lại tình hình."Người... Người lạ đột nhập vào nhà cháu ấy ạ?"[Phải! Nhất định là một tên biến thái!]Biến thái? Khỏa thân chạy nhong nhong trong nhà có được tính là biến thái không nhỉ?Hyukkyu bấn loạn, đầu óc anh từ lâu đã coi hành vi không mảnh vải che thân của em mèo là một việc rất đỗi bình thường. Con sen bị thao túng tâm lý đến mức mù quáng.May mà Hyukkyu chưa ú ớ khai ra câu gì thì bà chủ chung cư đã nói thêm.[Nhưng may là có Chovy nhà chúng ta canh nhà rồi, hiện giờ cô đang ở đồn nhưng mèo con hình như bị làm sao rồi thì phải. Cháu mau tới đây đi!]Nếu là mèo Chovy thì Jihoon không bị lộ rồi, anh chủ vụng trộm thở hắt một hơi, sự bình tĩnh vốn có cũng nhanh chóng quay trở lại."Cô gửi định vị cho cháu đi ạ, cháu sẽ đến ngay!"Anh sen phải đi đón trẻ con nhà mình từ đồn về thôi!93.Khi Hyukkyu tới nơi, anh nhìn thấy mèo đang tủi thân ngồi một góc trong đồn cảnh sát, nhìn em thật sự rất giống với rắn ngô Jinseong cuộn tròn người ngồi trong góc phòng khám, khi anh và cái cậu nhà kia lần đầu gặp mặt.Lúc đó Chovy chỉ bé như một quả bí ngô non, thế mà giờ đã tròn xoe như bí ngô già. Thời gian thay đổi rất nhiều thứ, trong đó có số cân của bé mèo Chovy. "Cô!""Cháu đây rồi, Hyukkyu à..."Bà chủ chung cư nhanh chóng chạy tới nắm lấy tay cậu trai trẻ, đôi tay chai sạn mà nhăn nheo không khỏi xoa xoa thêm mấy cái trên mu bàn tay anh."Thật sự là may mắn quá! May mắn vì Chovy nhà chúng ta đã xử lý được tên biến thái đó khi cháu không có ở nhà...""Có chuyện gì vậy ạ? Có người đột nhập vào nhà cháu là sao ạ?"Người đàn ông đột nhập vào nhà Hyukkyu trái phép là con trai của một nhà bán bánh mì mà Hyukkyu hay ghé tới. Gã khai rằng đã yêu thích khuôn mặt của Kim Hyukkyu ngay lần gặp mặt đầu tiên, thế nên muốn cưỡng đoạt người đẹp.Sau nhiều ngày quan sát kỹ càng, theo dõi anh trong một khoảng thời gian dài, gã phát hiện ra Hyukkyu ở một mình và không có người thân hay ai thân quen xung quanh.Ấp ủ dã tâm, gã đã tới và phá khóa cửa nhà anh hòng giở trò đen tối với chủ nhà khi Hyukkyu không để ý, nhưng kế hoạch đen tối kia thất bại hoàn toàn khi gã bị con mèo nhà đó cào trọng thương."Mày là một con mèo bị điên! Hyukkyu em không thể nuôi nó được, nó là một con mèo điên! Nó quá nguy hiểm!!!"Cảnh sát muốn xác nhận Hyukkyu có quen người này không nên đã dẫn gã ra xác nhận với người (xém) bị hại, song anh sen của Chovy nhanh chóng phủ nhận việc quen biết người này."Không, tôi không biết anh ta."Thái độ lạnh nhạt và lời khước từ thẳng thừng khiến người đàn ông như phát điên, gã đột ngột vùng vẫy tiến tới áp sát một Kim Hyukkyu không hề phòng bị."Hyukkyu à, anh thật lòng rất yêu em! Anh sẽ nâng niu em mà, chỉ cần em chấp nhận anh.""Meo."Con mèo tam thể từ đầu tới cuối vẫn ngồi trong góc đột ngột phóng ra, chắn trước mặt anh chủ với người đàn ông lạ mặt. Chovy đang thực sự tức giận, em hăm he đe dọa đối phương với móng vuốt và chiếc răng nanh xinh xắn của mình."Meo."Cút.Tiếng mèo rít lên qua từng kẽ răng, vang lên âm hưởng của sự đe dọa. Mau cút đi, nếu mày lại gần thì đừng trách móng vuốt mèo sắc nhọn."Mau bắt lấy hắn!""Con mèo điên! Mau tránh ra!!"Cả cảnh sát và tên đàn ông cùng lúc lao về phía Kim Hyukkyu, người vẫn theo bản năng lùi lại phía sau với khuôn mặt sợ sệt.Mèo chẳng kịp nghĩ nhiều trước khi điên lên, xông tới và tấn công điên cuồng vào khuôn mặt của tên đàn ông dám đe dọa đến anh của em, cắn xé những thứ mà em ta có thể cắn xé.May mà Hyukkyu đã đưa Chovy đi tiêm phòng đầy đủ rồi đấy nhé! Không thì phải bồi thường thuốc dại cho người ta rồi.94.Mèo chẳng hiểu thế giới này nhiều như em ta tưởng, từ lúc Hyukkyu đưa em về tới nhà, Jihoon cứ ôm anh mãi thôi.Cằm em gác qua vai anh, run rẩy bảo bọc hơi ấm ít ỏi từ người bên cạnh. Anh Hyukkyu chẳng ấm như Jihoon gì cả, thân nhiệt của anh thấp lè tè, hôm nào cũng cần mèo bếu ủ ấm cho mới vào giấc được."Cho... Jihoon à, đã không sao rồi, Jihoon không phải sợ nữa ha?""Em cứ tưởng là ai cũng tốt chứ? Anh Jinseong này, Changdong này, rồi bà chủ nhà nữa. Sao lại có những người như thế trên đời này anh nhỉ? Sao người ta lại xấu xa như vậy?"Nếu hôm nay Chovy muốn đi ra ngoài dạo chơi thì sao? Hoặc nếu hôm nay em ta ngủ như mọi ngày, để lọt mất tên khốn kia vào trong địa bàn mình và gây hại cho anh Hyukkyu. Nếu anh bị thương thì em phải làm sao đây?Càng nghĩ, con mèo càng run rẩy, em xiết chặt lấy người trong lòng, đôi mắt đã rơm rớm nước."Anh Hyukkyu ơi... Jihoon sợ quá."Tại sao lúc đánh thằng điên đó em lại không sợ gì nhỉ? Chỉ cho đến khi anh ở đây, trong lòng em như thế này thì Jihoon bắt đầu thấy sợ.Em sợ anh bị thương, em sợ em không bảo vệ được anh, sợ rằng thế giới này sẽ đối xử với anh chẳng mấy dịu dàng.Anh của em là một người rất nhát gan, rất ngốc nghếch nhưng lại là một người rất bền bỉ gan trường, là một con alpaca dịu dàng mềm mại.Anh của em xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất."Anh không sao, bây giờ không sao thật mà..." Hyukkyu bất lực trước sự mít ướt của em mèo, tay đưa lên xoa xoa lưng cho người lớn hơn, dịu dàng vỗ về em trong lòng "Jihoon đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu trai đó.""Thế thì Jihoon không khóc nữa... Hic... Anh Hyukkyu chỉ thích Jihoon đẹp trai thôi chứ gì?""Ừ, Jihoon thì lúc nào cũng đẹp trai, nhưng lúc khóc thì xấu trai lắm.""Vậy để em cười cho anh xem!"Con mèo nó đó nhe răng ra, làm một điệu cười hết sức sượng trân và công nghiệp, hai má bánh bao căng tròn và đôi mắt còn tèm nhem nước.Thẳng thắn và không hề dối lòng nhận xét, nhìn Jihoon hiện tại thật sự rất buồn cười."Phụt... Em... Cười... Pffff... Đẹp trai lắm...."Muốn cười tới nội thương, nhưng mèo thì dễ dỗi lắm đấy nhé!"Anh hong cần phải giả bộ khen Jihoon. Em biết anh là cái đồ tra nam có mới nới cũ mà!"Thấy chưa? Em ta vừa mới khóc với mình thế mà giờ đã quay sang dỗi rồi đấy. Mèo khó hiểu thật!"Anh không có ý đó mà! Jihoon ơi, đợi anh với!"Nhưng mèo con lúc giận dỗi thế này cũng rất đáng yêu mà. Kim Hyukkyu yêu thích mọi dáng vẻ của Jeong Jihoon một cách vô thức.95."Anh ơi.""Ơi?""Người ta yêu nhau thì cũng có lúc hết yêu hả anh?"Jihoon là mèo, em có một chiếc lưỡi mèo sợ nóng. Mỗi lần muốn ăn cơm tối với em anh sen đều sẽ phải nấu sớm khoảng mười lăm phút cho cơm và thức ăn nguội đi phần nào.Có đợt mèo ăn nóng tới chảy nước mắt sinh lý, thế mà vẫn cố nuốt vào họng, báo hại Hyukkyu phải vừa lấy nước vừa vuốt lưng vừa dỗ em ta khóc bù lu bù loa vì nóng quá em ta không chịu được.Bây giờ thì Jihoon cũng đã quen dần với việc ăn nóng rồi, em còn biết thổi cơm trước khi ăn nữa cơ! Dạy mãi mới thành tài như bây giờ đấy.Tự hào kinh khủng!Quay trở lại với cuộc hội thoại vừa rồi, câu hỏi của Jihoon thực sự khiến anh sen của em rơi vào trầm ngâm.Liệu người ta yêu nhau thì có hết yêu không nhỉ? Tình yêu là có hạn? Rồi một lúc nào đó tình cảm ấy sẽ vơi dần?Kim Hyukkyu làm sao mà có câu trả lời được, anh đã có người yêu đâu?"Ai lại nói chuyện này với em à?"Bản thân Jihoon cũng chẳng có kinh nghiệm gì trong việc yêu, thế nên Hyukkyu ngay lập tức đưa ra kết luận đây không phải kiến thức mà em ta có sẵn."Một người bạn của em, Peanut ý anh! Anh ấy nói là anh ấy đang sống với người yêu cũ, em có hỏi anh ấy tại sao lại là người yêu cũ thì anh bảo là hết yêu, thì người ta sẽ gọi nhau là người yêu cũ ý. Jihoon không hiểu gì cả! Nếu đã yêu thì người ta sẽ yêu nhau trọn đời mà nhỉ? Bộ phim nào em xem cũng nói thế mà?"Em mèo băn khoăn chuyện này lắm, bởi lẽ em cũng đang yêu mà? Jihoon chẳng thể mường tượng được cái ngày mà con tim của em ngừng rối loạn mỗi khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh Hyukkyu. Và cái từ khóa "hết yêu" khiến cho em ta sợ sệt. Jeong Jihoon sẽ không hết yêu Kim Hyukkyu đâu nhỉ? Phải không?Tại sao Park Jinseong lại ngủ đông chứ? Mấy câu hỏi này của em anh ấy có thể sẽ giải đáp dễ dàng cho em rồi!"Không phải cứ hết yêu thì người ta sẽ gọi nhau là người yêu cũ đâu Jihoon à."Kim Hyukkyu nhớ đến dáng vẻ cô đơn của một người khi anh nhìn thấy cậu ta chia tay người yêu hồi đại học, cái khuôn mặt ngỡ như ngàn năm không đổi ấy đột ngột rơi nước mắt, ngồi thụp xuống góc tường và cuộn tròn người khóc."Đôi khi họ gọi nhau là người cũ, khi một trong hai quyết định buông tay và người còn lại chấp nhận giải thoát cho đối phương."Không phải trở thành người yêu cũ thì hai đều hết thương nhau, tình cảm và thói quen nó rợn lắm! Rõ ràng đã thốt ra những lời chém đinh chặt sắt rằng sẽ chia lìa, ấy mà khi thấy đối phương, con tim theo thói quen vẫn chẳng khỏi lệch nhịp."Jihoon à, tình yêu phức tạp lắm, Jihoon đừng có dính vào thứ đó nha.""Dạ…"Xin lỗi nhưng lần này Jihoon không nghe lời anh Hyukkyu được rồi, con mèo ủ rũ tiếp tục ăn miếng cơm vào mồm.Dạo này anh Hyukkyu nấu ăn lên tay hẳn!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com