TruyenHHH.com

Choc Tuc Vo Yeu Mua Mot Tang Mot P9

Trình Phong nhìn xu thế của các mã cổ phiếu đó mà liên tục giải thích cho Lục Sùng Sơn nghe: "Boss từ nửa năm trước đã bắt đầu tổ chức một tổ chuyên môn đặc biệt, toàn là những cao thủ đỉnh nhất của phố Wall đấy ạ. Giờ thì Boss đang đích thân lãnh đạo tổ chuyên môn ấy, nếu không ngoài dự đoán thì chỉ cần sau một đêm, đến sáng ngày mai Ức Lam chắc chắn sẽ sụp, đến lúc đó họ sẽ phải bán tống bán tháo cổ phần của Ức Lam đi..."

Trình Phong tiếp tục nói với vẻ mặt đầy sùng bái, kể ra quá trình Lục Đình Kiêu từng bước từng bước giăng bẫy ra sao, phòng ngừa chu đáo như thế nào. Còn Lục Sùng Sơn thì ngẩn ngơ nhìn những mã cổ phiếu hiển thị trên màn hình Ipad mà chẳng nói được nửa chữ.

Bảy ngày...

Lời hẹn của Lục Đình Kiêu với ông ta là bảy ngày...

Mà bây giờ chính là buổi tối ngày thứ sáu...

Thằng con ông... nó thực sự làm được...

Chẳng trách...chẳng trách Tiểu Bảo lại đột nhiên bị bắt cóc!

Hóa ra là chó cùng dứt dậu!

"Ủa, chủ tịch...ngài làm sao vậy? Còn cả phu nhân nữa..." Trình Phong cuối cùng cũng chú ý đến vẻ lạ lùng trên gương mặt bọn họ.

"Hôm nay tôi và chú và dì mang Tiểu Bảo đến chùa thắp hương, không ngờ giữa đường lại bị một đám cướp, bọn họ bắt cóc Tiểu Bảo mất rồi!" Quan Tử Dao lên tiếng, đồng thời trong đáy mắt cô ta cũng thoáng lướt qua một tia sáng, cô ta biết mà, người đàn ông cô ta coi trọng làm sao có thể yếu như thế được!

Thảo nào, thằng oắt con đó lại bị bắt cóc, tám phần là do người của đứa con riêng đó làm. Đám người đó cũng không phải là thứ lương thiện gì cho cam, bị dồn đến đường cùng thì chuyện gì mà chẳng làm ra được. Hơn nữa, lần này không chỉ thằng oắt con mà cả con nhỏ Ninh Tịch kia cũng tự lao đầu vào chỗ chết.

Vốn dĩ cô ta còn đang lo lắng tất cả, thế mà chỉ trong một tối mọi thứ đã được giải quyết hết...

"Cô nói cái gì? Tiểu Bảo...Tiểu Bảo bị bắt cóc rồi sao! Chuyện này làm sao có thể?" Trình Phong biến sắc.

"Không thể cái gì, Tiểu Bảo bị bắt đi ngay trước mặt chúng tôi này! Cậu đừng có lề mề nữa, mau đi thông báo cho Đình Kiêu biết!" Nhan Như Ý gấp gáp thúc giục.

"Vậy..." Trình Phong nghe rồi định gật đầu đồng ý ngay nhưng không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà lại chần chừ do dự.

Trình Phong chưa kịp nói, Lục Sùng Sơn đã lên tiếng ngăn lại: "Đợi đã! Bây giờ không thể nói chuyện này với Đình Kiêu được!"

"Ông nói cái gì?" Nhan Như Ý nhìn chồng với ánh mắt không thể tin nổi: "Tại sao không thể nói với Đình Kiêu? Giờ đã là lúc nào rồi???"

Lục Sùng Sơn trầm giọng nói: "Bên Ức Lam đó chắc chắn bây giờ đã bắt đầu phản kích rồi. Đêm nay việc khống chế thị trường cổ phiếu là vô cùng quan trọng, Đình Kiêu tuyệt đối không thể bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng được, bằng không chỉ cần một chút sai sót, tất cả công sức trước đó sẽ đổ ra sông ra biển hết! Bà cho rằng tại sao đối phương lại tìm mọi cách để bắt Tiểu Bảo đi? Chính là vì muốn quấy nhiễu Đình Kiêu đấy!"

Cánh môi của Nhan Như Ý run lên bần bật, bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, dường như không còn nhận ra ông ta là ai nữa: "Lục Sùng Sơn... ông biết mình đang nói cái gì không? Người bị bắt cóc là Tiểu Bảo! Là cháu nội ruột thịt của ông đấy! Ông luôn mồm nói vì đại cục của nhà họ Lục, hy sinh nhiều như thế, thiệt thòi nhiều như thế... cuối cùng, bây giờ ngay đến cả tính mạng của Tiểu Bảo ông cũng đem ra hy sinh nốt? Rốt cuộc thì ông có tim hay không!?"

Lục Sùng Sơn nhíu mày thật chặt: "Như Ý, ý tôi không phải như thế, tôi có nói là hy sinh tính mạng của Tiểu Bảo bao giờ đâu. Tôi đã thông báo cho tất cả mọi người đi tìm kiếm hành tung của đám người đó rồi, hơn nữa đảm bảo bọn họ sẽ tìm tới để đưa ra yêu sách, đến lúc đó chúng ta lại..."

"Đủ rồi! Lục Sùng Sơn! Ông không cần nói cho tôi những lý lẽ lớn lao đó! Tôi chỉ cần biết trong mắt ông tính mạng của Tiểu Bảo quan trọng hơn hay nhà họ Lục quan trọng hơn!" Nhan Như Ý mất kiểm soát hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com