Choc Tuc Vo Yeu Mua Mot Tang Mot P5
Xuân về hoa nở, ánh nắng tươi đẹp, quả thực là thời tiết thích hợp để đi dã ngoại.
Bãi đỗ xe dưới chân núi Ngọc Trà, trước hai chiếc xe sang trọng, Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên, Lục Hân Nghiên và cả vài người khác nữa, một đám người đang đứng cạnh xe vừa nói chuyện vừa đợi người.
"Người đâu rồi? Sao vẫn chưa đến vậy?"
"Có khi nào không đến không?"
"Không phải chứ! Tôi nghe nói có anh Đình Kiêu đến thì tôi mới đến đấy nhé! Đừng có lừa nhau!"
...
Quan Tử Dao nhìn đồng hồ trên tay: "Mọi người đợi thêm chút nữa nhé, tâm trạng của Đình Kiêu không tốt, có khả năng ngủ muộn một chút không chừng..."
"Tâm trạng không tốt? Sao thế sao thế?" Ngay lập tức có người nhạy cảm đánh hơi được mùi của "bát quái", vội sáp đến truy hỏi.
Quan Tử Dao chần chừ một lát nói: "Hình như đang cãi nhau với bạn gái..."
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đã nổ tung.
"Có phải thế không? Cãi nhau á? Lần trước thấy vẫn như keo sơn với nhau cơ mà?"
"Chị Tử Dao, chị nói thật không? Anh em thực sự cãi nhau với cô gái đó hả?"
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng cãi nhau rồi! Tôi biết thừa bọn họ yêu nhau không được bao lâu mà! Chắc là đã chia tay rồi chứ gì?"
"Tôi thấy có thể lắm chứ! Có thể khiến người có tính cách như anh Đình Kiêu cãi nhau, chắc chắn phải là chuyện lớn!"
...
Nghe bạn bè vây xung quanh truy hỏi, Quan Tử Dao xin lỗi nói: "Tôi cũng chỉ nghe Lăng Thiên nói mấy câu, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ!"
Thực tế thì, trong bụng cô ta lại rất rõ ràng, xảy ra chuyện như thế, Lục Đình Kiêu chia tay Ninh Tịch là điều đương nhiên.
Mọi người nghe thế ngay lập tức tất cả đều mồm năm miệng mười quay ra hỏi Mạc Lăng Thiên.
"Mạc thiếu, rốt cuộc là như thế nào thế?"
"Mạc thiếu... Mạc thiếu! Mạc thiếu?"
"Làm sao?" Mạc Lăng Thiên rít điếu thuốc, cau có nhìn về phía đám người.
"Mạc thiếu, hôm nay sao anh cứ như đang trên mây thế... chúng tôi đang muốn hỏi anh rốt cuộc tình huống của Lục Đình Kiêu như thế nào, có phải là đã chia tay rồi không?"
"Chia tay?" Tâm trạng của Mạc Lăng Thiên không tốt, vừa nãy đang thất thần, cũng không chú ý đến bọn họ đang buôn cái gì, cho nên không hiểu rốt cuộc là tại sao bọn họ lại rút ra được cái kết luận "Lục Đình Kiêu chia tay bạn gái."
"Đúng thế, không phải anh nói với Tử Dao, Lục Đình Kiêu đang cãi nhau với bạn gái à?" Có người hỏi.
Mạc Lăng Thiên thế mới nhớ lại, bản thân mình quả thực có nói vậy...
Nhưng mà lúc đó chỉ là không muốn để Lục Đình Kiêu đến mới tiện miệng lấy cớ thôi mà?
Chẳng lẽ bọn họ đều tin là thật?
Hơn nữa... nhìn cái vẻ này...Tử Dao cũng tin?
Mạc Lăng Thiên vô thức quay sang nhìn Quan Tử Dao, quả nhiên phát hiện ra thần sắc của cô ta hôm nay đặc biệt tốt. Không chỉ như thế, trước nay luôn chỉ thích mặc đồ màu sắc trang nhã thế mà hôm nay cô ấy lại cố ý mặc một cái váy màu đỏ.
Thoáng chốc, vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên càng thêm khó nhìn.
Mọi người thấy Mạc Lăng Thiên đang thất thần thì lắc đầu, dứt khoát không hỏi anh ta nữa, tiếp tục tụ lại một chỗ vừa buôn chuyện vừa đợi người.
"A! Đến rồi đến rồi kìa! Mọi người nhìn xem đằng kia có phải xe của Lục Đình Kiêu không?"
"Ở đâu cơ?"
"Không sai, là xe của anh họ mình đó!"
...
Một chiếc xe việt dã từ từ dừng lại, ngay sau đó cửa xe mở ra, người xuống xe quả nhiên là Lục Đình Kiêu.
Quan Tử Dao mỉm cười bước đến: "Lục Đình Kiêu, anh đến rồi, chỉ thiếu mỗi anh thôi, chúng ta xuất phát nhé?"
"Ừm, Lục Đình Kiêu gật đầu."
Quan Tử Dao đang định sải bước đi về phía trước, lại thấy Lục Đình Kiêu không đi cùng với cô mà lại vòng sang bên kia, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.
Lẽ nào Lục Đình Kiêu còn gọi người khác đi cùng?
Sau đó, mọi người liền thấy người bước xuống ghế lái phụ, thế nhưng lại là... Ninh Tịch?
Bãi đỗ xe dưới chân núi Ngọc Trà, trước hai chiếc xe sang trọng, Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên, Lục Hân Nghiên và cả vài người khác nữa, một đám người đang đứng cạnh xe vừa nói chuyện vừa đợi người.
"Người đâu rồi? Sao vẫn chưa đến vậy?"
"Có khi nào không đến không?"
"Không phải chứ! Tôi nghe nói có anh Đình Kiêu đến thì tôi mới đến đấy nhé! Đừng có lừa nhau!"
...
Quan Tử Dao nhìn đồng hồ trên tay: "Mọi người đợi thêm chút nữa nhé, tâm trạng của Đình Kiêu không tốt, có khả năng ngủ muộn một chút không chừng..."
"Tâm trạng không tốt? Sao thế sao thế?" Ngay lập tức có người nhạy cảm đánh hơi được mùi của "bát quái", vội sáp đến truy hỏi.
Quan Tử Dao chần chừ một lát nói: "Hình như đang cãi nhau với bạn gái..."
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đã nổ tung.
"Có phải thế không? Cãi nhau á? Lần trước thấy vẫn như keo sơn với nhau cơ mà?"
"Chị Tử Dao, chị nói thật không? Anh em thực sự cãi nhau với cô gái đó hả?"
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng cãi nhau rồi! Tôi biết thừa bọn họ yêu nhau không được bao lâu mà! Chắc là đã chia tay rồi chứ gì?"
"Tôi thấy có thể lắm chứ! Có thể khiến người có tính cách như anh Đình Kiêu cãi nhau, chắc chắn phải là chuyện lớn!"
...
Nghe bạn bè vây xung quanh truy hỏi, Quan Tử Dao xin lỗi nói: "Tôi cũng chỉ nghe Lăng Thiên nói mấy câu, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ!"
Thực tế thì, trong bụng cô ta lại rất rõ ràng, xảy ra chuyện như thế, Lục Đình Kiêu chia tay Ninh Tịch là điều đương nhiên.
Mọi người nghe thế ngay lập tức tất cả đều mồm năm miệng mười quay ra hỏi Mạc Lăng Thiên.
"Mạc thiếu, rốt cuộc là như thế nào thế?"
"Mạc thiếu... Mạc thiếu! Mạc thiếu?"
"Làm sao?" Mạc Lăng Thiên rít điếu thuốc, cau có nhìn về phía đám người.
"Mạc thiếu, hôm nay sao anh cứ như đang trên mây thế... chúng tôi đang muốn hỏi anh rốt cuộc tình huống của Lục Đình Kiêu như thế nào, có phải là đã chia tay rồi không?"
"Chia tay?" Tâm trạng của Mạc Lăng Thiên không tốt, vừa nãy đang thất thần, cũng không chú ý đến bọn họ đang buôn cái gì, cho nên không hiểu rốt cuộc là tại sao bọn họ lại rút ra được cái kết luận "Lục Đình Kiêu chia tay bạn gái."
"Đúng thế, không phải anh nói với Tử Dao, Lục Đình Kiêu đang cãi nhau với bạn gái à?" Có người hỏi.
Mạc Lăng Thiên thế mới nhớ lại, bản thân mình quả thực có nói vậy...
Nhưng mà lúc đó chỉ là không muốn để Lục Đình Kiêu đến mới tiện miệng lấy cớ thôi mà?
Chẳng lẽ bọn họ đều tin là thật?
Hơn nữa... nhìn cái vẻ này...Tử Dao cũng tin?
Mạc Lăng Thiên vô thức quay sang nhìn Quan Tử Dao, quả nhiên phát hiện ra thần sắc của cô ta hôm nay đặc biệt tốt. Không chỉ như thế, trước nay luôn chỉ thích mặc đồ màu sắc trang nhã thế mà hôm nay cô ấy lại cố ý mặc một cái váy màu đỏ.
Thoáng chốc, vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên càng thêm khó nhìn.
Mọi người thấy Mạc Lăng Thiên đang thất thần thì lắc đầu, dứt khoát không hỏi anh ta nữa, tiếp tục tụ lại một chỗ vừa buôn chuyện vừa đợi người.
"A! Đến rồi đến rồi kìa! Mọi người nhìn xem đằng kia có phải xe của Lục Đình Kiêu không?"
"Ở đâu cơ?"
"Không sai, là xe của anh họ mình đó!"
...
Một chiếc xe việt dã từ từ dừng lại, ngay sau đó cửa xe mở ra, người xuống xe quả nhiên là Lục Đình Kiêu.
Quan Tử Dao mỉm cười bước đến: "Lục Đình Kiêu, anh đến rồi, chỉ thiếu mỗi anh thôi, chúng ta xuất phát nhé?"
"Ừm, Lục Đình Kiêu gật đầu."
Quan Tử Dao đang định sải bước đi về phía trước, lại thấy Lục Đình Kiêu không đi cùng với cô mà lại vòng sang bên kia, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.
Lẽ nào Lục Đình Kiêu còn gọi người khác đi cùng?
Sau đó, mọi người liền thấy người bước xuống ghế lái phụ, thế nhưng lại là... Ninh Tịch?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com