TruyenHHH.com

Choc Tuc Vo Yeu Mua Mot Tang Mot P3

Hùng Chí siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Boss đã ra chỉ thị cho cậu... nếu cậu không thể hoàn thành thì dù có giữ được cái mạng ở đây cũng không cách nào đối mặt với Đại Boss Lục Đình Kiêu.

"Ngoan nào, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ chưa tới lượt chúng mày lên thớt đâu, nhưng mà nếu chúng mày không nghe lời, không muốn hợp tác... vậy thì mọi thứ khó nói rồi ha ha ha ha..." Tên trọc tỏ vẻ đã nắm chắc mọi sự trong tay.

"Thạch Tiêu, Boss đã dặn bằng mọi giá phải bảo vệ Ninh tiểu thư an toàn, cậu không được dung túng thủ hạ làm ẩu!" Hùng Chí không thèm để ý đến tên trọc kia, gầm lên với Thạch Tiêu.

Lông mày Thạch Tiêu nhăn tít lại, tuy nói cậu ta không thích ả đàn bà ngu xuẩn kia nhưng cũng không đến mức muốn cô ta chết.

"Không được phép ra tay!" Thạch Tiêu nhìn về phái tên kia quát lên.

"Mẹ kiếp!" Trong mắt tên kia dấy lên sự tàn bạo, gã ta nhổ một ngụm nước miếng lên đất: "Con bà mày nói ít thôi! Thạch Tiêu là mày mang chúng tao tới cái kho quân dụng này, cái gì mà Boss ở đây, tự mày nhìn cho rõ xem ở đây có cái chó gì! Là mai phục! Ngay cả mạng tao cũng sắp mất đến nơi rồi đấy! Chỉ là một con đĩ thôi mà! Ả ta chết có thể đổi một mạng cho tao, đó là vinh hạnh của ả!"

Để giữ được mạng sống, giờ có bảo gã giết chết Thạch Tiêu, gã cũng không chút do dự!

"Đừng có nóng, mày có luật chơi của mày thì đương nhiên tao cũng có luật chơi của tao." Ninh Tịch nhếch miệng lộ ra một nụ cười mê người, rút ra một khẩu súng lục.

"Con lợn thối, mày muốn chết à! Đổi luật chơi rồi, bây giờ không được dùng súng, mau bỏ xuống!" Alice đứng bật dậy.

"Alice yêu dấu, những khẩu súng đó đều không có đạn, không cần để ý." Tên trọc cười ha hả, Alice nghe vậy cũng chỉ nhún vai một cái rồi ngồi về chỗ cũ.

"Chúng mày biết không, đây là khẩu Beretta 92F của Ý, đồ chuyên dụng của lính Mỹ." Ninh Tịch mở ra băng đạn trống không, nhẹ giọng nói.

"Không sai, đấy chính là khẩu Beretta của Ý, nhưng thế thì sao, trò chơi đã kết thúc, cho nên... mày có nhận được khẩu súng đó hay không thì kết quả vẫn sẽ giống nhau, chúng mày đều sẽ chết... chúng tao sẽ ngồi nhìn chúng mày giết nhau, ha ha ha...!" Vẻ mặt tên trọc dần trở nên bệnh hoạn.

Nhưng Ninh Tịch lại lắc lắc đầu: "Chỗ hay của khẩu súng này là có thể dùng được..."

Lời của Ninh Tịch còn chưa nói xong thì tên do Thạch Tiêu mang đến đã lao lên như một trận gió nhào về phía cô.

"Con đĩ, mày đi chết đi!"

"Tất cả các loại đạn..."

Ninh Tịch vừa nói xong cả người gần như bật lên, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc đến không thể tin của mọi người cô dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng tên kia.

"Ọc!" Khuôn mặt của tên kia lập tức dúm dó lại, khóe miệng không ngừng co giật, há mồm nôn ra một bãi nước sền sệt, lảo đảo ngã về sau mấy bước, nhưng Ninh Tịch đã nhanh chóng túm bả vai gã lại.

Ầm!

Tên áo trắng thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã bị Ninh Tịch hung hăng đạp trên mặt đất.

Cùng lúc đó Ninh Tịch móc ra mấy viên đạn, lấy tốc độ nhanh như chớp tra đạn vào băng đạn một cách hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com