TruyenHHH.com

Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung

[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Chuyến Đi Của Thanh Xuân

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
[Đôi Lời Của Mị: Phần 2 Đang Được Viết Sẽ Được Post Lên Vào Ngày 1 Tháng 6 Năm 2020 Số Chương 104 Chương Và 3 Phần Ngoại Truyện, Phần 2 Sẽ Up Sau Chương 100 này]
Mấy ngày này Trương Vô Kỵ bị Triệu Mẫn ban lệnh cấm thân hắn khá bực bội nhưng cũng khá nghe lời, tới buổi chiều tiết hai vừa học xong đến giờ nghĩ giải lao, Triệu Mẫn nhận được điện thoại từ Thành Đô là của Diệp Tiểu Chiêu gọi tới.
Triệu Mẫn đi đến ngoài hành lang phòng học, mới đưa điện thoại tiếp nghe.
"Uy, Tiểu Chiêu, chuyện gì?"
"Uy my friend, không có việc gì tôi không thể gọi cho cậu sao?"
"Gì...... Cậu không có việc gì sẽ không gọi điện cho tôi đâu! Chuyện gì mau nói, không nói tôi liền cúp máy, sắp vào học rồi."
"Đừng cúp! Tôi thực sự có chuyện......"
"Nói!"
"Cái kia...... Tôi sau khi rời khỏi Thâm Quyến, Mã Lực có hỏi qua tôi không?"
"Muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"
"Vô lý, đương nhiên là nói thật."
"Không hỏi qua."
"Một lần cũng chưa?"
"Không sai!"
"Mẹ nó, một chút lương tâm đều không có, mặc tôi còn cùng anh ta cùng nhau ở chung lâu như vậy, hừ!"
"Cậu gọi điện thoại cho tôi chính là vì hỏi cái này?"
"Ách...... Đương nhiên không, tôi gọi hỏi thăm cậu mà, đúng rồi, Trương Vô Kỵ khỏe chưa?"
"Khá hơn nhiều, đã không có việc gì."
"Nha, vậy cậu cùng cậu ta......"
"Chúng tôi thực tốt, yên tâm đi! Cho nên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới tôi sẽ không trở lại Thành Đô, phía cậu thật muốn đến thăm tôi thì cậu bay trực tiếp đến Thâm Quyến đi!" Ta biết, Diệp Tiểu Chiêu chờ đến chính là những lời này.
Quả nhiên, Diệp Tiểu Chiêu đáp ứng thật sự sảng khoái nói: "Được được, tôi hiện tại đang rất nhớ cậu, hay là cuối tháng này tôi qua thăm cậu nha hiện tại cũng là hơn giữa tháng rồi, còn tầm mười ngày nữa tới lúc đó chúng ta đi chơi ở Thâm Quyến được không...... Tối thứ sáu cuối tháng mười hai nha, lúc đó sắp nghĩ đông chúng ta ăn chơi một chuyến đi đã lâu không đi chơi với cậu tôi nhớ cậu sắp chết rồi."
"Tùy ý cậu đi." Dù sao Tiểu Chiêu cậu mẹ nó lòng là hướng về Mã Lực còn lấy tôi làm cái cớ sao.
Tới cũng không phải xem ta.
Hai người chính là nói chuyện vui vẻ một hơi, đột nhiên đầu kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Diệp Tiểu Chiêu: "Aaaaa!! Lục Cảnh Dương, cậu như thế nào ở tại đây? Cậu mẹ nó nghe lén điện thoại của tôi phải không?"
Triệu Mẫn trong lòng thất kinh, ta lặc cái đi......
Lục Cảnh Dương nghe lén điện thoại của bọn ta? Kia vừa mới nãy Tiểu Chiêu nói những lời này đó không phải đều bị anh ta nghe thấy được hết sao?
Triệu Mẫn theo bản năng đáy lòng căng thẳng.
Sau đó lại nghe thấy Lục Cảnh Dương nói: "Cũng không có, tôi chỉ là đi ngang qua đây mà thôi."
Diệp Tiểu Chiêu nhíu mày nói: "Cảnh Dương cậu xác định?"
Triệu Mẫn mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền lại nghe thấy Lục Cảnh Dương hỏi: "Trương Vô Kỵ là ai?"
"What...... Lục Cảnh Dương, cậu con mẹ nó còn dám nói không nghe lén."
"Tôi liền nghe thấy một cái tên này mà thôi."
"Không là ai cả, tên của một cái người bạn thân mà thôi."
"Thế à!" Lục Cảnh Dương nói xong, xoay người rời đi, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Diệp Tiểu Chiêu trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Mẫn Mẫn, tôi sắp bị hù chết rồi."
"Tiểu Chiêu, cậu mẹ nó gọi thời điểm gọi điện thoại không bốn phía nhìn xem có người hay không a?"
"What...... Tôi mẹ nó ở cửa WC nữ gọi điện thoại, ai biết sẽ có người!"
"Xong rồi xong rồi......"
"Cái gì xong rồi?"
"Diệp Tiểu Chiêu, cậu mẹ nó theo đuổi Mã Lực tới rớt mất IQ rồi sao? Cậu mẹ nó bị người ta theo dõi cũng không biết!"
"What? Ý của cậu là, tôi bị Lục Cảnh Dương theo dõi?"
"Bằng không Lục Cảnh Dương có bệnh à? Tự mình chạy tới cửa WC nữ nghe cậu nói chuyện điện thoại?"
"Gì...... Giống như thực sự có cái này khả năng này, từ lần trước tôi đến Thâm Quyến lúc sau, Lục Cảnh Dương liền có cho người thử tôi tra về tin tức của cậu, tôi một câu đều không nói."
"Tiểu Chiêu, cậu thường ngày thông minh lắm mà là đường đường là quân sư của Triệu Mẫn tôi, cậu bây giờ sao ngốc quá vậy, cậu giữ miệng càng chặt, Lục Cảnh Dương là nghi ngờ càng nhiều hơn không phải sao?"
"Tôi đi, nhìn không ra tới nha Triệu Mẫn, cậu tự nhiên hiểu biết Lục Cảnh Dương như vậy?"
"Đi ngay! Cùng nhau lớn lên, có thể không hiểu biết sao?"
"Ha hả...... Thanh mai trúc mã đâu!"
"Cậu mẹ nó muốn chết sao! Diệp Tiểu Chiêu, lão nương cảnh cáo cậu cái miệng của cậu phải kín lại, Lục Cảnh Dương bên kia nếu là tra ra hành tung của tôi, lão nương làm cậu ăn không hết gói đem đi."
"Đừng đừng đừng! Người ta nhớ cậu muốn chết cuối tháng còn muốn tới thăm cậu đâu!"
"Thăm cái đầu cậu! Cuối tháng học xong muốn sang đây cậu mẹ nó tốt nhất đem dấu vết làm cho sạch sẽ, đừng để người ta tra ra điểm manh mối gì cả."
Nếu Lục Cảnh Dương chỉ là nghe thấy được một cái tên Trương Vô Kỵ này, kia nhưng thật ra không có vấn đề lớn gì.
Triệu Mẫn chỉ cần một cuộc điện thoại gọi cho Triệu Dương Vương thì ông sẽ làm cho cái đất nước này có tới mấy trăm cái tên Trương Vô Kỵ không phải sao.
Lục Cảnh Dương tuyệt đối có tra cũng tra không ra đến, chỉ sợ hắn theo dõi Diệp Tiểu Chiêu, như vậy đến lúc đó một khi Diệp Tiểu Chiêu có điều hành động gì, hắn liền tuyệt đối sẽ phát hiện manh mối.
Cho nên Triệu Mẫn không phản đối Diệp Tiểu Chiêu tới Thâm Quyến, nhưng lại bảo cô cần thiết đem dấu vết làm sạch sẽ một chút, vì thế Lục Cảnh Dương đi tra cái tên Trương Vô Kỵ này thời điểm, phát hiện cả nước thành thị lớn lớn bé bé, quả nhiên tổng cộng có thêm lên có hơn một ngàn cái tên Trương Vô Kỵ này, hoàn toàn tra không ra tin tức gì hữu dụng, một phần vì Weibo của Trương Vô Kỵ là Joseph Zhang và là Weibo Blogger của ca sĩ không có ảnh cá nhân, nên tra không ra là phải, dù có tra ra Lục Cảnh Dương cũng sẽ phủ nhận vì, Triệu Mẫn không bao giờ thích ca sĩ đó là nhận định của Lục Cảnh Dương, Trương Vô Kỵ sau khi giải nghệ hầu như toàn bộ thông tin cá nhân của hắn điều được PD Dương Tiểu làm sạch hết, cái này xứng đáng phải cho công ty giải trí Js Entertainment một lời khen.
Lục Cảnh Dương cắn răng một cái nói: "Tra, đem này đó tư liệu tất cả tin tức mọi người có tên Trương Vô Kỵ, đều tra một lần cho ta."
"Rõ, Lục thiếu." Chính là tra tới gần cuối tháng cũng không có bất luận cái thông tin hi hữu gì thế nên Lục Cảnh Dương đành phải nhắm hướng sang phía của Diệp Tiểu Chiêu, mà cô cũng chuẩn bị sẵn một bụng kết hoạch đi chơi rồi.
Vì thế lúc này đây Diệp Tiểu Chiêu đi ra ngoài, trước đó là đặt vé máy bay trên mạng, rồi tự đến sân bay Thành Đô mua vé máy bay, có ra nước ngoài năm sáu vé, có đi Bắc Kinh, Thượng Hải, Quãng Nam, Hàng Châu, Quãng Châu... Đều là cùng thời gian với chuyến bay đi Thâm Quyến đặt một lượt gần hai ba chục vé.
Lục Cảnh Dương hoàn toàn không có tra ra được một cái tin tức gì của Diệp Tiểu Chiêu hay của Triệu Mẫn tức tới hộc máu mà......
Diệp Tiểu Chiêu lại một lần nữa tới Thâm Quyến, vì là bạn cực kỳ thân thiết nên Triệu Mẫn mở gara xe lấy con xe Nissan GT-G50 màu xanh dương crôm mà Trương Vô Kỵ mới tặng cho cô ra đi tiếp đón Diệp Tiểu Chiêu.
Diệp Tiểu Chiêu ngồi ở ghế phụ xe thể thao, hâm mộ nói: "Mẫn Mẫn, Trương Vô Kỵ kia đối với cậu cũng thật hào phóng quá, xe này ít nhiều gì cũng gần 2 triệu đô đâu còn có dán màu crôm đẹp như vậy lại là bản giới hạn, tự nhiên nói đưa liền đưa."
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Này tính cái gì? Trương Vô Kỵ một hơi tặng cha của tôi bảy tám chiếc xe thể thao, tất cả đều là xe bản giới hạn."
"Ta đi! Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ Thâm Quyến nhà họ Trương là cái gia tộc Ngọa Hổ Tàng Long sao? Bảy tám chiếc xe thể thao bản giới hạn? Kia không khác gì tặng cha cậu mấy triệu đô đi?"
"Không biết bao nhiêu tiền, dù sao anh ấy nói đều chính là dùng tiền riêng mua, không đụng tới một phân tiền của nhà họ Trương hay nhà họ Ân."
Diệp Tiểu Chiêu trực tiếp trợn tròn mắt, nghĩ thầm Trương Vô Kỵ này rốt cuộc là làm gì đó?
Tự nhiên có nhiều như vậy tiền riêng, nghe thấy nghe liền cảm thấy không phải người thường a!
Diệp Tiểu Chiêu hỏi cô nói: "Mẫn Mẫn, Trương Vô Kỵ người này chỉ sợ không đơn giản đi?"
"Không rõ ràng lắm, anh ấy không nói, tôi cũng lười đến hỏi."
"Cũng phải, chỉ cần không phải làm chuyện phạm pháp là được."
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Hẳn là không thể nào! Trương Vô Kỵ thoạt nhìn cũng không phải là người không lý trí như vậy."
Hai người trở lại biệt thự riêng của Triệu Mẫn lúc sau vừa hay nhận được điện thoại của Ân Ly báo là cùng Ân Hòa Phong về tới Thâm Quyến, dự định rủ Triệu Mẫn cùng Mã Lực Trương Vô Kỵ, Diệp Hoàng Long và Tống Thanh Thư cùng nhau đi mở tiệc, dàn xếp tốt xong lúc sau Ân Ly đến nhà Triệu Mẫn tính toán lên kế hoạch lại phát hiện, Diệp Tiểu Chiêu cũng ở đây sau đó cả ba bàn lại dự định, Diệp Tiểu Chiêu nói: "Mẫn Mẫn, tìm lấy cái cớ giúp tôi đem Mã Lực xuất hiện đi!"
"Cậu mẹ nó có cần gấp gáp vậy không?"
"À...... Tôi lâu rồi không gặp Mã Lực?" Người ta nhớ Mã Lực muốn chết.
"Vậy đi câu đi tủ lạnh lấy Coca cho A Ly! Cậu chờ ở đây với A Ly đi, tôi gọi điện thoại cho Trương Vô Kỵ, bảo Trương Vô Kỵ đem Mã Lực tới cho cậu."
"Được tôi làm theo lời cậu, Mẫn Mẫn, tương lai của tôi toàn dựa vào cậu đó nha."
"Đi lấy nước cho A Ly." Triệu Mẫn tức giận liếc cô một cái sau đó thấy Diệp Tiểu Chiêu đi lấy nước cho Ân Ly, rồi mới lấy ra di động gọi cho Trương Vô Kỵ.
Điện thoại thực mau đã nghe máy, Trương Vô Kỵ dáy lòng mong chờ vô cùng truyền đến giọng kiêu căng của Trương Vô Kỵ: "Mẫn Mẫn, như thế nào? Nhanh như vậy liền nhớ anh đến phát điên rồi sao, định bỏ lệnh cấm thân cho anh đúng không?"
Nhớ cái đầu anh chứ phát điên!
"Trương Vô Kỵ......" Đang muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Trương Vô Kỵ đánh gãy.
"Mẫn Mẫn, có phải nhớ anh sắp điên rồi đúng không nhớ đến không chịu nỗi? Muốn anh qua tìm em?"
"......" Ta phát điên cái đầu anh!
"Mẫn Mẫn, nhớ anh thì cứ việc nói thẳng, đừng ngại ngùng! Ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, chờ anh tới, mười phút sau anh liền phóng xe qua tới."
"......" Triệu Mẫn còn chưa tới kịp nói chuyện, điện thoại đã bị cắt đứt.
Diệp Tiểu Chiêu hỏi Triệu Mẫn nói: "Thế nào? Trương Vô Kỵ nói giúp tôi đưa Mã Lực qua đây sao?"
"Không có."
"Gì? Tôi đây làm sao bây giờ?"
"Trong chốc lát Trương Vô Kỵ sẽ qua tới, cậu tự mình nói với anh ta đi."
"Thế sao? Kia cứ như vậy mà làm đi!" Diệp Tiểu Chiêu trên mặt biểu cảm tràn đầy thất vọng.
Trên thực tế Diệp Tiểu Chiêu muốn chính mình mời Mã Lực, chính là lần trước bị hắn cự tuyệt qua, Diệp Tiểu Chiêu liền về Thành Đô luôn vì cảm thấy không còn mặt mũi.
Mà Trương Vô Kỵ nói mười phút qua tới, liền thật sự chính là thời điểm chín phút liền đã lao con xe Bugatti Divo vào hoa viên nhà Triệu Mẫn vì Trương Vô Kỵ có mật khẩu khu biệt thự cổng lớn nhà Triệu Mẫn nên trực tiếp đem xe lái vào trong sân.
Ấn vang tiếng chuông cửa, chuẩn bị một khi Triệu Mẫn mở cửa liền đem cô kéo vào trong lòng ngực ôm lấy.
Kết quả phát hiện người mở cửa lại là Diệp Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ lập tức liền trợn tròn mắt kinh ngạc không thôi.
Mở ra hai tay dang rộng động tác ngừng ở giữa không trung......
Diệp Tiểu Chiêu và Trương Vô Kỵ :"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..........!!!!"
Diệp Tiểu Chiêu chạy nhanh lùi về sau hai bước, khẩn trương nói: "Trương Vô Kỵ, cậu muốn làm sao?"
"Diệp Tiểu Chiêu, cậu sao ở tại đây?" Trương Vô Kỵ bình tĩnh lại nhíu mày nói.
Trương Vô Kỵ là biết Diệp Tiểu Chiêu, là bạn thân nhất của Triệu Mẫn ở Thành Đô, phía trước vẫn luôn quấn lấy anh em tốt Mã Lực của hắn.
Có đi theo Mã Lực đi qua bệnh viện vài lần.
Diệp Tiểu Chiêu tâm nhướng mày nói: "Tôi như thế nào liền không thể ở tại đây?"
"Mẫn Mẫn đâu?"
"Ở bên trong, vào đi!" Chính là chưa kịp vào trong Triệu Mẫn trực tiếp kêu Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tiểu Chiêu, Mã Lực gọi điện thoại tới, tiếp hay không tiếp?"
"Tiếp tiếp tiếp, tôi tiếp!" Sau đó đem điện thoại tiếp nhận tới cao hứng nhìn lướt qua Trương Vô Kỵ, chạy ra khỏi biệt thự bay đến vườn hoa của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn: "......" Trời!
Chạy nhanh như vậy, còn sợ người ta muốn nghe không bằng? Trương Vô Kỵ vào phòng khách, liền thấy Triệu Mẫn nghiêng người dựa vào trên sô pha, vẻ mặt lười để ý xung quanh một bộ dáng nhìn TV, mà nhìn đến ghế kia lại phát hiện thấy Ân Ly, Trương Vô Kỵ bất ngờ không thôi.
Triệu Mẫn ngồi ở sô pha một gương mặt xinh đẹp, lộ ra vài phần yêu mị của cô gái....
Thấy Trương Vô Kỵ tới, ánh mắt lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái, liền như vậy một ánh mắt, xem đến tâm của Trương Vô Kỵ rực lửa lên.
Mẹ kiếp quả nhiên là một tiểu yêu tinh, mê hoặc chết người.
Ngại với Ân Ly ở chỗ này Trương Vô Kỵ đánh thanh chào hỏi với Ân Ly, sau đó Trương Vô Kỵ cưỡng áp chế đáy lòng ngo ngoe rục rịch xuống.
Bên ngoài hoa viên Diệp Tiểu Chiêu tim đập gia tốc nhất máy lên, đầu kia truyền đến giọng Mã Lực: "Uy, Triệu Mẫn."
Thấy bên này không nói chuyện, Mã Lực nghi hoặc nói: "Là...... Tiểu Chiêu sao?"
Diệp Tiểu Chiêu cảm giác chính mình tâm nở hoa như thế nào Mã Lực sẽ biết là ta, tâm lại nháy mắt lại nóng hổi lên! Nhanh trả lời nói: "Mã Lực, là tôi." Ở Mã Lực nghe đến giọng của Diệp Tiểu Chiêu xong, hơi có chút kinh ngạc.
Cô ấy không phải rời Thâm Quyến rồi sao? Như thế nào lại nghe điện thoại của Triệu Mẫn?
Diệp Tiểu Chiêu lấy lại tinh thần chào hỏi nói: "Hi, Mã Lực, tôi lại tới nữa, cuối tháng nghĩ đông không có việc gì, tôi liền tới đây thăm Mẫn Mẫn"
Mã Lực khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, nói: "Nha, vậy ở Thâm Quyến chơi mấy ngày đi?" "Cậu hướng dẫn du lịch cho tôi không?"
Mã Lực thực mau liền đáp nói: "Đương nhiên."
Nhưng tâm lý lại muốn, chính là cho Diệp Tiểu Chiêu một cơ hội, mới định gọi điện thoại đến hỏi Triệu Mẫn về Diệp Tiểu Chiêu nhưng không ngờ người nghe lại là Diệp Tiểu Chiêu.
Mã Lực hiện tại thật sự là được gần một tháng sau khi Diệp Tiểu Chiêu tỏ tình hắn xong, sau khi bị từ chối cô rời Thâm Quyến trong đêm, sau đêm đó Mã Lực liền tâm tình không tốt lại, lại mỗi ngày trôi qua ở trong đầu không có quên mất hình ảnh của Diệp Tiểu Chiêu kia.....Chính là đang định lên tiếng lại bị Diệp Tiểu Chiêu đánh gãy.
"À...... Mã Lực."
"Sao có chuyện gì à?"
"Cậu......" Cô muốn nói thẳng, cậu kết giao với tôi đi, nhưng lại nói không nên lời.
"Làm sao vậy, Tiểu Chiêu?"
"Tôi....." Mẹ kiếp!
Thời khắc mấu chốt lắp cái quỷ gì!
Diệp Tiểu Chiểu, mày có thể!
Diệp Tiểu Chiểu nhắm đôi mắt lại, một bộ dáng bất cứ giá nào, hướng về phía di động quát: "Mã Lực, tôi thích anh, anh có thể hay không cùng tôi kết giao!"
Rồi sau đó, cảm giác toàn bộ thế giới đều an tĩnh xuống dưới.
Nhắm mắt lại chờ đợi Mã Lực đáp, nhưng di động kia vẫn lặng thinh.
Mở to mắt vừa thấy, di động tự nhiên là hết pin.
Ta lặc cái đi!
Điện thoại Triệu Mẫn hết pin?
Câu kia ta thổ lộ ra, Mã Lực rốt cuộc là nghe thấy được hay là không nghe thấy a?
Con mẹ nó Triệu Mẫn, chết tiệt!
Di động không sạc!
Mã Lực rốt cuộc là nghe thấy hay không nghe thấy a!
Đột nhiên trở nên quá khẩn trương.
Chính là nếu là không nghe thấy thì sao?
Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt hỏng mất vào lại biệt thự ngồi cạnh Ân Ly, đưa điện thoại di động dùng sức ném tới bên sô pha của Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ đang ngồi.
Triệu Mẫn không rõ nguyên do nói: "Cậu uống lộn thuốc à?"
Chẳng lẽ cùng Mã Lực thổ lộ thất bại?
Cho nên Tiểu Chiêu mới có thể đối ta phát hỏa lớn như vậy? Trương Vô Kỵ và Ân Ly chưa hiểu chuyện gì chỉ im lặng ngồi nghe không có lên tiếng.
Diệp Tiểu Chiêu hung tợn trừng mắt nhìn nà Triệu Mẫn một cái nói: "Triệu Mẫn, tôi con mẹ nó muốn cùng cậu tuyệt giao!"
Ân Ly kinh ngạc nói: "Không phải đâu! Tiểu Chiêu, tôi vừa mới tới chưa nói câu nào cùng cậu mà giờ cậu chưa gì đã phát hỏa lớn đến như vậy?"
"Mẹ kiếp lão nương mới vừa thổ lộ biểu hiện đến một nửa, lại bị di động kia của Triệu Mẫn hết pin phá hư!"
"Hahahahahah...... Ha ha ha ha!" Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ và Ân Ly ba người đều nhịn không được cười ầm lên lên tiếng.
"Chết tiệt! Triệu Mẫn cậu mẹ nó còn có mặt mũi cười? Cậu biết tôi cố lấy bao nhiêu dũng khí mới nói ra câu nói kia sao? Hiện tại tôi điều không biết được Mã Lực rốt cuộc là có nghe thấy câu kia hay không nữa!"
"A ha ha ha hahahahahah...... Chết tiệt lão nương cười đến đau cả bụng rồi, Tiểu Chiêu tôi sai rồi, tôi mẹ nó thật sự sai rồi, di động tôi không nạp điện tôi sai rồi, a ha ha ha ha...... Ta sắp không được rồi."
Trương Vô Kỵ ngồi bên cạnh hiểu ra vấn đề cũng cười, giúp Triệu Mẫn vỗ phía sau lưng nói: "Em cười ít thôi, đừng cười đến sốc hông."
"Ha ha ha...... Trương Vô Kỵ, em chính là nhịn không được phải làm sao!"
Diệp Tiểu Chiêu tức giận đến sắc mặt đều đỏ lên, nổi giận mắng: " Triệu Mẫn, cậu mẹ nó lại cười lão nương bảo đảm không đánh chết cậu mới là lạ!"
"À...... Không cười không cười, tôi này không phải đã nhận sai rồi sao!"
"Hừ! Cái điện thoại chết tiệt của cậu, lựa thời khắc quan trọng mà hết pin!"
"Chính là! Lỗi ở cái di động làm sao bây giờ! Trương Vô Kỵ, cho em mượn điện thoại của anh đi để em đi sạc pin năm phút, lấy điện thoại của anh đưa Tiểu Chiêu trò chuyện hai tiếng đồng hồ với Mã Lực đi!"
"Được, đây điện thoại anh mới sạc xong!" Nói liền thật lấy di động ra đưa cho Triệu Mẫn.
"Như vậy Tiểu Chiêu thổ lộ đến hơn hai tiếng cũng không có hết pin, ha ha ha ha......"
"......" Ta lặc cái đi!
Diệp Tiểu Chiêu đã tức đến không biết giận, thật là đủ rồi!
Ân Ly an ủi cô nói: "Tiểu Chiêu, bằng không dùng di động của tôi tiếp tục thổ lộ đi?"
Nói đến một nửa Ân Ly đột nhiên sửa lời nói: "Gì, di động của tôi như thế nào cũng sắp hết pin rồi."
"Ha ha ha ha......" Triệu Mẫn cười đến không kềm chế được.
Diệp Tiểu Chiêu đều tức giận đến không biết giận như thế nào luôn.
Đơn giản là bất chấp tất cả, ngồi ở chỗ kia đôi tay chống cằm cảm thán nói: "Haiss! Tình yêu của tôi lộ ra thật là nhấp nhô!"
Triệu Mẫn kìm chế tâm tình lại nói: "Buổi tối đi ra ngoài chơi đi, rủ Mã Lực, Diệp Hoàng Long cùng Tống Thanh Thư nữa có phía Ân Hòa Phong có người đánh chủ ý rồi!"
"Được, đi nơi nào?" Trương Vô Kỵ mong chờ hỏi.
"Tùy mọi người chỗ nào cũng được, tốt nhất ngày mai anh an bài một chút đi."
"Em muốn đi chơi như vậy sao?"
"Không phải em, là cậu ấy!" Triệu Mẫn liếc liếc mắt một cái với Diệp Tiểu Chiêu.
Trương Vô Kỵ ngay sau đó đáy lòng sáng tỏ, này nha đầu chết tiệt kia là vì bạn thân mới gọi điện thoại cho ta.
Mặc cho ta lòng tràn đầy vui mừng chạy tới.
Tràn ngập nhiệt huyết như vậy tự nhiên bị tát một chậu nước lạnh mất hứng dễ sợ.
Trương Vô Kỵ ánh mắt lành lạnh nhìn Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn không thể hiểu được nói: "Anh làm sao vậy?"
"Không làm sao! Nếu muốn đi ra ngoài chơi, vậy đi cung điện JY Xichong Villange uống rượu đi chạy xe tầm hơn hai tiếng là tới, ở đó yên tĩnh có quần bar có đầy đủ có trường đua,... Muốn chơi gì thì chơi!" Vả lại chỗ đó của anh em tới lúc đó chết chắc hiện tại anh đây không vội.
"Không có việc gì uống làm cái gì nha!"
"Anh muốn uống."
"Nha, vậy quyết định như vậy đi mai thứ bảy sáng 3h chiều mai tập hợp ở cổng học viện MG University đi, tới lúc đó để Mã Lực và Tiểu Chiêu đi cùng một xe, Trương Vô Kỵ anh đưa tuyến đường qua cho Ân Hòa Phong đi, còn hiện tại chúng ta giải tán về chuẩn bị cho ngày mai đi, giải tán còn Tiểu Chiêu cậu ở đây cùng tôi đi!"
Vì thế hôm sau thời điểm gần ba giờ chiều Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ với Tiểu Chiêu ở ngoài cổng học viện MG University chờ Mã Lực cùng Ân Ly và Ân Hòa Phong đến. Còn phía Diệp Hoàng Long biết đường đến đó nên cùng Tống Thanh Thư lái con Lamborghini Sian, đưa Tống Thanh Thư đến khu Cung diện JY Xichong Villange của Trương Vô Kỵ để chuẩn bị buổi party tối nay.
Vì thế, Trương Vô Kỵ chuẩn bị tốt mọi thứ 2h30 đã lái con Bugatti Divo lại cổng học viện, hiện tại cổng học viện bộ ba Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ, Diệp Tiểu Chiêu đợi đến nhàn rãnh ngồi nói chuyện cùng nhau.
Trương Vô Kỵ sắc mặt đều ủ rũ, hoàn toàn không phản ứng đến Triệu Mẫn vì còn giận sự tình hôm qua vừa đến nhà Triệu Mẫn ngồi một lúc, liền bị đuổi về.
Nhưng thật ra Diệp Tiểu Chiêu hỏi, thì hắn còn sẽ phản ứng một chút.
"Trương Vô Kỵ, Mã Lực trước kia có bạn gái nào không?"
"Không có."
"Kia Mã Lực, có thanh mai trúc mã hoặc là vị hôn thê linh tinh hay không?"
"Không có."
"Người trong lòng thì sao?"
Trương Vô Kỵ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đến người ngồi bên cô là Triệu Mẫn, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi.
Diệp Tiểu Chiêu lúc này mới phản ứng lại đây, Triệu Mẫn phía trước giống như nói qua, người trong lòng của Mã Lực chính là Triệu Mẫn.
Ta lặc cái đi!
Giống như hỏi nói bậy rồi, lúc này hiện tại Trương Vô Kỵ vốn dĩ đang khó coi, sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm.
Diệp Tiểu Chiêu bắt đầu không nói nữa, Triệu Mẫn không rõ nguyên do nhìn Trương Vô Kỵ ý muốn hắn bỏ qua cho Diệp Tiểu Chiêu.
Buổi chiều thứ bảy 2h30 là thời điểm tan học của học viên ở MG University là học viên mới của khối dưới năm hai năm ba phải học hai tiết cho chiều thứ bảy, thời điểm mấy người cùng nhau ra trường học.
Bọn họ hẹn ước 2h30 tập chung, vừa lúc con xe Pagani Huayra của Ân Hòa Phong trở Ân Ly tới.
Ân Hòa Phong vừa đến, mấy người chuẩn bị cùng nhau đợi Mã Lực đến sau đó rời đi, lại phát hiện trường học các học viên năm nhất mới vào trường hầu như không có biết đến danh tiếng của bọn họ cho lắm ở cửa truyền đến từng đợt hoa si tiếng thét chói tai.
"A a a! Soái ca! Hảo soái, quả thực rất giống những trai đẹp trong truyện tranh bước ra đời thật vậy."
"Ta đi! Trường chúng ta từ lúc nào có nhiều soái ca đứng ở cổng thế kia? Soái ca tới một người tiếp theo một người tới, lúc 2h30 mới đến cái soái ca yêu nghiệt băng sơn mỹ nam, lúc này lại tới nữa tới một cái mỹ nam băng sơn, là muốn tới trường của chúng ta đi học sao?"
"Nếu là vậy thì tốt rồi! Tôi nhất định phải đi theo đuổi anh ta! Trời ơi, quả thực soái đến không nhịn được lòng nha!"
"Cái yêu nghiệt soái ca kia, quá soái, tôi đều bị anh ta mê hoặc đến choáng váng rồi."
"Các cậu vào đây học mà không điều tra qua diễn dàn của học viện MG University sao! Soái ca tựa vào chiếc Bugatti mặc áo thun đen khoác sơ mi trắng kia là danh xưng Nam Thần của học viện chúng ta đó, Trương Vô Kỵ là tên của soái ca yêu nghiệt kia, anh ta là ác ma đó mấy cậu này đó đừng có đụng vào, còn cái soái ca đứng cạnh chiếc Pagani kia là Ân Hòa Phong cựu hội trưởng Hội học sinh của học viện chúng ta đó, hiện tại đã là sắp là học viên của học viện Đế Quốc University ở Thành Đô rồi,......" Còn chưa có hết câu thì thấy Mã Lực, lái con xe Fenyr Sper WMotors tới, hắn mặc một cái sơ mi trắng quần jean đi giầy thể thao bước xuống xe.
Triệu Mẫn ngồi trong xe cùng Diệp Tiểu Chiêu thấy bọn họ ồn ào quá liền theo tầm mắt nhìn qua, liền thấy Mã Lực anh tuấn soái khí bức người từ trên xe đi ra sau đó .
Triệu Mẫn xuống xe Diệp Tiểu Chiêu cũng xuống theo, Triệu Mẫn hỏi Trương Vô Kỵ có báo cho Mã Lực biết hôm nay đi đâu không mà sao hôm nay Mã Lực lại đến trễ, hắn chỉ trả lời là không có báo đi đâu nhưng lại có báo cho Mã Lực biết, là có Diệp Tiểu Chiêu đi cùng.
Mà giờ phút này Diệp Tiểu Chiêu tầm mắt nhìn Mã Lực, đã sớm trở nên si mê đến kinh người.
Mã Lực, người trong lòng của ta, vẫn như cũ đẹp trai soái khí bức người như vậy.
Diệp Tiểu Chiêu tâm bắt đầu không tự giác thình thịch thình thịch nhảy cái không ngừng, hôm qua thổ lộ Mã Lực nghe thấy được sao?
Nếu là nghe thấy được nên hôm nay mới tới vì ta sao?
Quá khẩn trương!
Ngàn vạn nếu là như vậy! Thì quá tốt rồi.
Trương Vô Kỵ trong mắt hiện lên một tia cười, nhóm mấy người đồng loạt hướng tới Mã Lực đi qua.
Trong đám người lại một lần tuôn ra tiếng thét chói tai.
"A a a! Là Trương Vô Kỵ, anh ta hướng tới soái ca mới tới kia, bọn họ là bạn thân sao?"
"Ta đi! Hai người này nhìn như thế nào lại thấy giống một cặp đôi hơn, không phải là ta tưởng như vậy đi?"
"Quả thực quá xứng, bọn họ nếu là thật sự làm gay, ta liền ship khô máu cho hai người họ về một nhà, không theo đuổi!"
"Tôi đây luyến tiếc nha! Ngàn vạn đừng vậy! Còn soái ca Trương Vô Kỵ kia giống như cùng cô gái xinh đẹp đứng cạnh kia hẳn là một cặp đi, tôi điều tra qua học viện chúng ta có một cái hội bộ ba bạn thân cực phẩm nha, mà bộ ba đó là Mã Lực, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn, mà hiện tại Trương Vô Kỵ đứng cạnh cái cực phẩm mỹ nữ kia hẳn là người đó là Triệu Mẫn rồi vậy xát định họ là một cặp, còn có Trương Vô Kỵ hướng qua cái mỹ nam mới tới kia mà bộ dáng thân mật hẳn là Mã Lực đi, vì vậy khẳng định bọn họ không phải là gay, còn có soái ca tên Ân Hòa Phong kia ta nghe nói có bạn gái là người rất xinh đẹp hẳn là cô gái ngồi trên chiếc Pagani kia đi."
"Nhìn xem nhóm người bọn họ kia một đoàn người, quả thực nam thì anh tuấn, nữ thì mỹ lệ, một nhóm người mỹ nam, mỹ nữ xứng với nhau quá, nghe nói toàn là nhân vật lớn là có quyền lực, còn là học sinh giỏi nữa thật ngưỡng mộ ghê!"
"Haizz vậy mới nói! Cái gọi là người phân theo nhóm, vật họp theo loài, mỹ nam, mỹ nữ đương nhiên đều đi cùng nhau rồi, mấy người bọn họ là hội bạn thân chắc luôn, ai cũng mỗi người một vẻ đẹp đến chết người!"
"Hơiss thật là ngưỡng mộ quá, thật là muốn gia nhập hội bạn thân của họ quá!"
"Mấy người các cậu, muốn gia nhập hội bạn thân đó sao?Các cậu trước tiên phải là, cực phẩm mỹ nữ hoặc mỹ nam thì may ra."
Trương Vô Kỵ tươi cười hướng đi đến đánh Mã Lực một cái cười nói: "Tiểu tử thúi! Tới trễ nha."
Mã Lực khuôn mặt thanh lãnh nhàn nhạt cười, tức giận nói: "Cậu không báo địa điểm đi đến là đâu, tôi dĩ nhiên có chút chuẩn bị không tốt rồi! Hơn nữa, tôi cũng không phải vì cậu mà đến trễ!" Người ta còn chuẩn bị tâm lý chưa có ổn đâu.
Diệp Tiểu Chiêu nhịn không được buột miệng thốt ra nói: "Đó là vì tôi sao?"
Nói xong, lại bắt đầu âm thầm hối hận!
Trời chính mình đây là làm sao vậy? Cũng quá không rụt rè gì đi?
Nhiều người nhìn như vậy đâu! Tự nhiên liền hỏi ra lời.
Mã Lực cười nói: "Xem là như vậy đi!"
Xem như? Đó chính là thật!
Diệp Tiểu Chiêu tim đập liên hồi.
Mã Lực lại đem tầm mắt chuyển hướng đến phía Triệu Mẫn cùng Ân Hòa Phong mấy người, một lần chào hỏi nói: "Triệu Mẫn chào cậu, Ân học trưởng, A Ly, đã lâu không gặp!"
Triệu Mẫn ý trêu chọc cười nói: "Mã Lực, hình như chúng ta mới gặp sáng hôm qua!"
Ân Hòa Phong cũng cười nói: "Đã lâu không gặp cậu Mã Lực."
Ân Ly thẹn thùng chào hỏi nói: "Mã Lực, chào cậu."
Mã Lực gật gật đầu nói: "Các cậu mới được nghĩ đông liền chạy về Thâm Quyến kết thành bè kết đảng, chuẩn bị đi đâu đây còn không ai báo địa điểm cho tôi nha?"
Triệu Mẫn trả lời nói: "Hôm nay, xem như là ngày đầu tiên của kỳ nghĩ đông của chúng ta đi, cũng là kỳ nghĩ đầu tiên tôi Triệu Mẫn ở Thâm Quyến, cũng xem như là hôm nay tôi mở tiệc vì các cậu kỹ niệm tình bạn của chúng ta đi, chúng ta mở một cái party, Mã Lực cậu tới là đủ người rồi, cùng nhau đi!"
Mã Lực đạm cười trả lời nói: "Được! Đã lâu không có cùng nhau tụ tập uống rượu đi."
Nếu là bình thường, Diệp Tiểu Chiêu lúc này đã sớm hoan hô đi lên dẫn đầu, lúc này lại ngượng ngùng.
Người trong lòng ở trước mắt đâu! Cô đến biểu hiện đến thục nữ một chút.
Mấy người hướng tới khu cung điện JY Xichong Villange Thâm Quyến đi đến, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Ân Hòa Phong ba người đều là lái xe đến nên hiện tại dư con Bugatti Veyron của Triệu Mẫn nên cô đem xe để ở gara xe học viện.
Triệu Mẫn ngồi Bugatti Divo của Trương Vô Kỵ, đem xe bỏ ở gara trường để người của Trương Vô Kỵ giúp Triệu Mẫn đen về nhà, là bời vì tạo cơ hội cho Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu chung một xe.
Cho bọn một cơ hội đơn độc ở chung.
Ân Hòa Phong cùng Ân Ly cùng nhau dẫn đường vì Trương Vô Kỵ đã báo tuyến đường cho Ân Hòa Phong rồi,
Đoàn người chuẩn bị đi đến JY Xichong Villange vui chơi, chuẩn bị phân chia xe xong đoàn người rời đi, Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn chung xe Bugatti Divo, Ân Hòa Phong cùng Ân Ly chung xe Pagani Huayra, Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu chung xe Fengr Super WMotors, đoàn người cùng nhau phóng xe đi trong tầm mắt ngưỡng mộ của nhiều người.
Cũng đã lâu rồi bọn họ không tụ tập đi chơi với nhau, hiện tại mấy người hứng thú đều rất cao.
Ngồi ở trên xe của Mã Lực, Diệp Tiểu Chiêu hơi có chút bất an.
Mã Lực chú ý tới, hỏi: "Tiểu Chiêu, làm sao vậy?"
Diệp Tiểu Chiêu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi: "Mã Lực, những lời nói ở cuộc điện thoại hôm qua, cậu đều nghe thấy được sao?"
"Ờ." Mã Lực nhàn nhạt lên tiếng.
"Kia......"
Mã Lực đánh gãy lời Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tôi không chỉ nghe được, lại còn có trả lời lại nữa......"
Ta đi!
Trả lời thời điểm khẳng định chính là di động Triệu Mẫn không có pin.
Diệp Tiểu Chiêu lại một lần dưới đáy lòng thầm mắng Triệu Mẫn một trăm lần.
Rồi sau đó Diệp Tiểu Chiêu hỏi: "Kia...... Cậu trả lời là?"
Hỏi một đằng Mã Lực trả lời một nẻo nói: "Điện thoại bị cắt đứt, tôi còn tưởng là đầu bên kia tắt máy, kết quả...... Tắt máy."
"À...... Đó là di động của Triệu Mẫn không còn pin."
"Cho nên, hôm nay tôi đồng ý đi JY Xichong Villange."
Cho nên, hôm nay tôi đồng ý đi JY Xichong Villange.
Diệp Tiểu Chiêu trong đầu lặp lại những lời này.
Mã Lực là đặc biệt tới để trả lời ta sao?
Con tim nhỏ của Diệp Tiểu Chiêu, lại bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Vậy cậu đáp án là......"
"Đêm nay sau khi kết thúc tiệc, tôi sẽ cho cậu một cái hồi đáp." Hiện tại, Mã Lực trong lòng cũng không có chuẩn bị tốt cho nên hôm nay mới đến trễ, là bởi vì Diệp Tiểu Chiêu là nguyên nhân.
Mấy ngày trước nhìn Trương Vô Kỵ cưỡng hôn Triệu Mẫn ở trong lớp, trong lòng là bình tĩnh vô cùng lại còn thấy vui vẻ thay họ, lúc trước Mã Lực không có loại cảm gác như vậy.
Có lẽ thật sự đã hoàng toàn buông xuống được!
Mã Lực lái xe, khóe mắt luôn để ý Diệp Tiểu Chiêu một cô gái nhỏ khuôn mặt xinh sắn cũng chỉ thua Triệu Mẫn có một chút thôi.
Diệp Tiểu Chiêu tâm tình thấy thỏm khuôn mặt xinh đẹp, da trắng hồng hồng, nhìn còn rất đáng yêu.
Mã Lực nhìn Diệp Tiểu Chiêu ngoài mặt, cảm thấy đáng yêu trong lòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Ngay từ đầu gặp nhau ở lễ đính hôn của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, lúc đó lòng Mã Lực hoàn toàn còn lưu luyến Triệu Mẫn, nhưng lúc đó Mã Lực đã phải lòng Diệp Tiểu Chiêu rồi tuy rằng là vậy nhưng.
Nếu ở bên nhau, sẽ đối Diệp Tiểu Chiêu thực không công bằng.
Diệp Tiểu Chiêu cũng không phải loại hình mẫu Mã Lực thích, nhưng lại cũng không tự chủ được bị Diệp Tiểu Chiêu hấp dẫn lấy.
Bị sự can đảm của Diệp Tiểu Chiêu làm sợ đến kinh ngạc.
Diệp Tiểu Chiêu dám quen biết Mã Lực mấy ngày liền cùng hắn thổ lộ, nhìn ra được tới, Diệp Tiểu Chiêu khi đó cố lấy hết dũng khí để nói ra.
Hôm đó sự tình là:
Câu lạc bộ đêm Đại Đô, bốn người Trương Vô Kỵ, Mã Lực, Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu đi uống rượu bao một phòng VIP của câu lạc bộ, đây là cái chủ ý của Triệu Mẫn giúp Mã Lực tìm một người bạn gái, cũng tranh thủ giúp cô bạn thân thổ lộ, vì thế Triệu Mẫn và Diệp Tiểu Chiêu cố tình uống say để Trương Vô Kỵ đưa Triệu Mẫn về, vì thế toàn bộ phòng VIP còn có mỗi Mã Lực và Diệp Tiểu Chiêu.
Mã Lực khóe môi gợi lên một mạt cười khổ, đi qua đi đem cô đỡ lên.
Diệp Tiểu Chiêu tửu lượng không tồi cố tình uống nhiều, lúc này chỉ có ba phần men say, đầu óc vẫn là thanh tỉnh.
Lại làm bộ uống say, cả người đều nhìn theo Mã Lực, hai chân tựa nhũn ra giống như đi không nổi.
Một đôi môi đào hoa, một đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn nói: "Mã Lực, tôi là công chúa ôm......"
Mã Lực cười khổ cũng bảo cô là công chúa, nhưng mà không có ôm chỉ là hạ người cõng Diệp Tiểu Chiêu.
Diệp Tiểu Chiêu. khóe miệng gợi lên một mạt ý cười thực hiện được.
Không có ôm, cõng cũng không tồi!
Cuối cùng là tiếp xúc gần gũi.
Diệp Tiểu Chiêu. tiếp tục giả ngây giả dại nói: "Mã Lực, tôi thích cậu, cậu như thế nào lại không thích tôi!"
Mã Lực cho rằng cô là say thật, bằng không một cô gái lấy đâu ra can đảm lớn như vậy?
Há mồm ngậm miệng chính là thổ lộ, còn trực tiếp hỏi hắn có thích cô hay không?
Mã Lực nhíu mày nói thẳng nói: "Không có không thích."
Diệp Tiểu Chiêu đáy lòng vui vẻ, buột miệng thốt ra nói: "Đó chính là thích sao!"
Mã Lực nhíu mày nói: "Diệp Tiểu Chiêu, tôi thấy cô là thực thanh tỉnh, bằng không chính mình xuống dưới đi trở về đi?"
"Không có a! Không có đâu! Tôi không có tỉnh đâu! Người ta uống say đâu! Mã Lực...... hic hic, cậu hung dữ với tôi!"
Mã Lực khóe miệng nổi lên một mạt cười khổ, thật không biết nha đầu này là thật say hay là giả say.
Cuối cùng, hắn vẫn là đem cô mang về biệt thự của chính mình, ném vào trong phòng của khách, bảo người hầu đi chiếu cố.
Nhưng nha đầu này lại là cái không an phận! Lại còn có say rượu bò lên trên giường của hắn, mặc một cái áo mát mẻ mà ngủ......Cái này làm cho Mã Lực ký ức khắc sâu.
Đó là Mã Lực lần đầu tiên chính mắt thấy cơ thể của một cô gái gần nhất, trong lòng không phải một chút cảm giác đều không có.
Diệp Tiểu Chiêu vì hắn, cũng là bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Này đó Mã Lực đều biết, chính là khi đó, Mã Lực bởi vì chuyện Trương Vô Kỵ bị chấn thương vì bom, nên không có tâm trạng lo chuyện khác
Mặc sau lại sau cho rằng hôm đó hắn cự tuyệt Diệp Tiểu Chiêu, nên cô tức giận , liền không còn có đi qua Thâm Quyến nữa.
Mã Lực cho rằng, cô đã hết hy vọng.
Trong lòng còn hắn lại cảm giác có chút mất mát.
Chính là hôm nay, Diệp Tiểu Chiêu đã bỏ tâm tư vì hắn, còn cùng hắn gọi điện thoại thổ lộ.
Nếu nói một chút động lòng không có, là không có khả năng.
Hôm qua chính là nghe được sau đó gọi lại, điện thoại chỉ có thuê bao nên, hôm nay Mã Lực đặt biệt đến, ngày hôm qua Trương Vô Kỵ không có nói rõ ràng với hắn, chỉ là nói có Diệp Tiểu Chiêu đi cùng.
Liền đủ để chứng minh, Mã Lực ở sâu trong nội tâm, kỳ thật là để ý tới Diệp Tiểu Chiêu .
Mã Lực hiện tại đã buông xuống một đoạn cảm tình ở quá khứ, hoàn toàn đã mở lòng vì Diệp Tiểu Chiêu, để bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Cho nên Mã Lực đáp án thực rõ ràng, nhưng Diệp Tiểu Chiêu lại không tự biết, dọc theo đường đi nội tâm đều vô cùng thấp thỏm.
Mã Lực nói đêm nay sau khi kết thúc sẽ cho ta một đáp án.
Mà Mã Lực đáp án rốt cuộc là đồng ý kết giao hay là không đồng ý đâu?
Nếu đồng ý vậy chuyện gì cũng đều không có, Diệp Tiểu Chiêu ta về sau liền có bạn trai.
Nếu không đồng ý...... Thì, ta giống như có chút không tiếp nhận nổi sự thật.
Diệp Tiểu Chiêu ta là lần đầu tiên thích một người như vậy đâu!
Lúc này trên con xe Bugatti Divo, Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ cũng đang nói chuyện về bọn họ.
Triệu Mẫn nhịn không được hỏi: "Trương Vô Kỵ, anh cảm thấy hai người bọn họ có thể thành sao?"
Trương Vô Kỵ cười, nói: "Anh cảm thấy có thể."
"Vì cái gì?"
"Mã Lực rất ít khi đi trễ, mà cậu ta hôm nay lại đi trễ khi biết được hôm nay đi cùng Diệp Tiểu Chiêu."
"Nhưng cậu ta biết đâu là có chuyện gì bận sao?"
"Có lẽ đi!"
Chính là Trương Vô Kỵ hiểu biết Mã Lực, hắn làm việc đều rất có quy luật, Mã Lực đã tới, liền sẽ không lại biến mất.
Mà hôm nay để Mã Lực đi cùng một cô gái hắn cũng không chút do dự.
Đã thực rõ ràng không phải sao!
Đoàn xe gồm ba chiếc Bugatti Divo, Fengr Super WMotors cùng Pagani Huayra, đi được gần ba tiếng liền đã tới khu cung điện JY Xichong Villange - Thâm Quyến cả ba lái xe vào gara
Triệu Mẫn thì quá quen thuộc chỗ này cao hứng đi vào, còn đám người Ân Hòa Phong, Ân Ly cùng Mã Lực với Diệp Tiểu Chiêu là lần đầu tới, nhìn đến khu cung điện bất ngờ không thôi, xa hoa huy hoàng, hoành tráng lệ vì Ân Ly cùng Ân Hòa Phong mới đến tham quan một chút nên Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn đưa đi dạo tham quan một lúc, nên Mã Lực và Diệp Tiểu Chiêu đi vào trước.
Đợi cho đế khi họ vào tới quầy bar ở hầm rượu, Diệp Hoàng Long cùng Tống Thanh Thư người đã ở trong chờ.
Diệp Tiểu Chiêu được anh trai nhượng quyền thừa kế, đáy lòng vui vẻ, đem tầm mắt dừng ở Diệp Hoàng Long tươi cười.
Chỉ thấy hắn lười biếng híp mắt nhìn về phía chính mình, giống như là muốn đem cô nhìn thấu vậy, một bàn tay thì để trên vai của một thanh niên soái khí vô cùng.
Có vẻ thân mật.
Ta đi!
Diệp Hoàng Long đây là đang làm gì? Tự nhiên ôm một người con trai.
Diệp Hoàng Long thấy cô nhìn lại đây, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, cùng Tống Thanh Thư giới thiệu nói: "Bảo bối, đây là em gái cùng cha khác mẹ của anh."
Tống Thanh Thư ngây ra một lúc, lễ phép nói: "Em gái, xin chào."
Diệp Tiểu Chiêu trực tiếp bị câu "Bảo bối" kia làm đến trợn tròn mắt.
Bảo bối?
Diệp Hoàng Long tự nhiên kêu thiếu niên này bảo bối?
Ta đi!
Bọn họ đây là cái quan hệ gì?
Diệp Hoàng Long không chút nào để ý nhướng mày nói: "Không sai, chính là như em tưởng vậy."
Diệp Tiểu Chiêu đã kinh ngạc đến không thôi, đồng tính luyến ái sao, ta là biết đến.
Lại không biết Diệp Hoàng Long là là kiểu này nha?
Này quả thực làm ta quá kinh ngạc rồi, khó trách Diệp Hoàng Long sẽ như vậy dễ dàng từ bỏ quyền kế thừa nhà họ Diệp, thì ra là bởi vì cái này?
Mặc ta còn tưởng rằng anh trai đây là thiệt tình muốn đem quyền kế thừa nhường cho ta.
Cô ánh mắt nhàn nhạt đánh giá Tống Thanh Thư một cái, cười nói: "Lớn lên không tồi đẹp trai đấy, chúc phúc hai anh bách niên hảo hợp."
Diệp Hoàng Long cười nói: "Cảm ơn, cũng mong ước em gái của anh lần này đến đây, chấm dứt tâm nguyện."
Mẹ kiếp!
Chấm dứt cái nồi!
Ta lần này đến là vì Mã Lực, không phải vì anh?
Diệp Hoàng Long anh đây là cố ý trêu ta, hừ!
Lười phản ứng Diệp Hoàng Long lúc này đoàn người của Ân Hòa Phong đi vào.
Sau đó bọn họ hội tụ với nhau uống ca hát một hồi lâu! Lại uống lên vài ly, lúc này Triệu Mẫn uống có chút hơi say.
Sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mê ly vô cùng.
Nhìn về phía Trương Vô Kỵ ánh mắt, tràn ngập tình yêu.
Anh đã trở lại cạnh em, thật tốt!
Trương Vô Kỵ lo lắng nhìn cô nói: "Mẫn Mẫn, đừng uống quá nhiều, trong chốc lát sẽ khó chịu."
"Trương Vô Kỵ, em hôm nay thực sự rất vui vẻ, thật sự đặc biệt đặc biệt vui vẻ, chỉ hy vọng đêm nay đêm dài một chút."
"Nha đầu ngốc, về sau mọi người vẫn là bạn tốt của nhau mà ở bên nhau đi chơi cùng nhau còn nhiều thời gian mà."
"Đúng vậy! Ha hả, nhưng em chính là cao hứng!"
Thật sự đặc biệt đặc biệt cao hứng, đã suýt mất đi Trương Vô Kỵ là tìm lại được cảm giác khó tả vô cùng.
Triệu Mẫn đột nhiên nói: "Mã Lực, tới Thành Đô học đi!"
Mã Lực hàm hồ trả lời nói: "Tôi sẽ suy xét một chút."
Diệp Tiểu Chiêu phụ họa nói: "Vậy cậu cần thiết suy xét kỹ một chút."
Chỉ cần Mã Lực tới Thành Đô học, liền tính cự tuyệt ta, ta còn có thể chậm rãi đuổi theo.
Nếu là trở về Thâm Quyến, khoảng cách hai nơi, quá xa.
Ta nhưng thật ra muốn chuyển đi Thâm Quyến đi học, nhưng người trong nhà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mà ta cũng không nỡ xa cha mẹ.
Mã Lực cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ thật kỹ mà suy xét."
Trong lòng có đáp án, đã không cần suy xét......
Chính là ta còn muốn tiếp tục lại thưởng thức một chút, nha đầu Tiểu Chiêu này biểu cảm thấp thỏm, quả thực quá có ý.
Triệu Mẫn cao hứng đi lên hát một bài cho mọi người nghe.
Một khúc hát xong, Triệu Mẫn cầm microphone, tràn ngập cảm tình nói: "Gặp được các cậu, tôi có bao nhiêu may mắn ~~~!"
Tống Thanh Thư lòng tràn đầy cảm thán hướng về Triệu Mẫn hô:"Baby à, gặp được cậu tôi cũng có rất nhiều may mắn!" Diệp Hoàng Long tươi cười ý trêu chọc cũng nói:"Nha đầu Mẫn Mẫn, anh đây gặp được em anh cũng rất vui chỉ là hơi tiếc cái Villa ở Man Ailen thôi."
Ân Ly nhịn không được hoan hô nói: "Triệu Mẫn, gặp được cậu, mới là may mắn lớn nhất của tôi cùng anh Phong."
Ân Hòa Phong phụ họa nói: "Không sai, Triệu Mẫn, ca ca đây gặp được muội muội như em cùng với A Ly là may mắn lớn nhất của anh."
Mã Lực cười nói: "Triệu Mẫn, gặp được cậu, tôi cũng cảm thấy thực may mắn."
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Triệu Mẫn, my friend thể cùng cậu cùng nhau lớn lên, cùng cậu làm bạn thân, tôi đây cảm giác là một sự kiện may mắn nhất đời này!"
Cuối cùng.
Trương Vô Kỵ vẻ mặt thâm tình nói: "Mẫn Mẫn, gặp được em, là chuyện may mắn nhất đời anh."
Triệu Mẫn vẻ mặt thấy cuộc sống có những người bạn thế này quá đủ buông microphone xuống, trên mặt treo một mạt ngây ngốc tươi cười, hình tượng nữ thần vô cùng, Diệp Tiểu Chiêu trực tiếp đi tới bên người Triệu Mẫn, nói: "Tới, Mẫn Mẫn, chúng ta uống rượu."
Triệu Mẫn cầm một ly rượu vang đỏ, hướng tới mọi người nâng chén nói: "Tới! Vì tình bạn của chúng ta, cũng vì người mình yêu, làm một ly!"
Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt khổ bức ở bên tai nói thầm nói: "Tôi tình yêu còn không có kết quả đâu!"
Triệu Mẫn tức giận nói: "Thực mau sẽ có kết quả, tới, làm một ly!"
Ân Hòa Phong, Ân Ly, Tống Thanh Thư, Diệp Hoàng Long, Mã Lực, Diệp Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ bảy người sôi nổi nâng chén nói: "Tới, cạn ly vì tình bạn của chúng ta!"
Toàn bộ đều uống một hơi cạn sạch, hứng thú ngẩng cao.
Diệp Tiểu Chiêu cười hoa hô nói:"Được, chúng ta uống thả ga đi, chúng ta đêm nay không say không về."
Đến lúc đó ai cũng say hết thì sẽ rời đi, khi đó chỉ còn ta và Mã Lực thật là cơ hội thích hợp
Triệu Mẫn, Diệp Tiểu Chiêu hai người uống lên một hồi mấy loại rượu vang sau đó lôi kéo Ân Ly cùng Tống Thanh Thư cũng tham dự vào uống thêm mấy ly Cocktail cũng chưa có đã chuyển sang Brandy uống một hồi cao hứng bốn người lại chuyển sang Whisky, Rhum,Vin, Gin,.. các loại rượu cuối cùng chưa đã lại quay lại uống bia, bốn người một hồi phân ranh giới đến hơn 9 giờ khuya, Ân Ly cùng Tống Thanh Thư và Triệu Mẫn mới uống say mèm, riêng Diệp Tiểu Chiêu là còn thanh tỉnh nha.
Nhìn bốn người bọn họ bộ dạng uống say như chết làm Trương Vô Kỵ, Mã Lực cùng Ân Hòa Phong với Diệp Hoàng Long bốn người sôi nổi đều cảm thấy thực cạn lời.
Liền như vậy mà uống say như chết? Sau đó đâu?
Sau đó Diệp Hoàng Long bế Tống Thanh Thư trực tiếp đi ra khỏi hầm rượu tùy tiện chọn một gian phòng ở lầu hai của cung điện JY Xichong Villange,............
Còn Trương Vô Kỵ tửu lượng cao uống cũng không ít, nhưng vẫn là thanh tỉnh đâu!Hắn trực tiếp đem Triệu Mẫn ôm đi về biệt thự riêng của khu JY Xichong Villange của hắn, nghĩ thầm, nha đầu thúi, xem lão tử trong chốc lát như thế nào lăn lộn chết em, hôm qua hôm nay mấy hôm trước cấm anh thân lại còn cả qua nay điều bơ anh như vậy.
Còn Ân Hòa Phong thấy sắc trời đã không còn sớm, bế Ân Ly về phòng riêng mà Trương Vô Kỵ đưa thẻ cho............
Toàn bộ quần bar dưới hầm rượu cũng chỉ còn lại có Diệp Tiểu Chiêu cùng Mã Lực hai người.
Diệp Tiểu Chiêu tâm, không tự giác khẩn trương lên.
Mã Lực ngồi ở trên sô pha, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ.
Tối tăm ánh đèn hạ, hắn vẫn như cũ thoạt nhìn như là một thiếu niên soái ca sạch sẽ không hay ăn chơi, trên mặt treo một mạt ý cười nhàn nhạt.
Bởi vì uống cũng không ít rượu, sắc mặt có chút hồng đi.
Cả người thoạt nhìn mê người cực kỳ, đặc biệt là đôi môi hồng kia của Mã Lực.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ kiếp tự nhiên muốn nhào lên đi hôn một làm sao đây?
Diệp Tiểu Chiêu ở trong lòng không ngừng báo cho chính mình, Diệp Tiểu Chiêu, chịu đựng!
Nhất định phải chịu đựng a!
Con gái phải rụt rè một chút, ngàn vạn không thể quá chủ động, ngàn vạn không thể làm Mã mỹ nam lưu lại ấn tượng không tốt.
Bằng không liền chú định cho cả đời độc thân đi!
Đang đứng tại chỗ khẩn trương, Mã Lực đột nhiên hướng tới cô ngoắc đầu ngón tay, cười nói: "Tiểu Chiêu, lại đây."
Diệp Tiểu Chiêu nghe lời đi qua, ngừng ở khoảng cách, cách xa hắn một mét.
Khẩn trương nói: "Mã Lực...... Cậu rốt cuộc phải cho tôi đáp án sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy đáp án của cậu là......"
Mã Lực không nói gì, mà là trực tiếp buông ly rượu vang xuống đứng dậy, hướng tới Diệp Tiểu Chiêu đi tới.
Hai người vốn là kém khoảng cách nhau là một mét, Mã Lực hầu như đi một bước là tới rồi nhưng lại bước hai bước rồi, liền tiến đến cô rất gần.
Diệp Tiểu Chiêu tâm, không tự giác nhắc lên.
Mã Lực ánh mắt thâm thúy cúi đầu nhìn cô, bởi vì khoảng cách thật sự gần với độ lệch chiều cao của Mã Lực với Diệp Tiểu Chiêu là gần một cái đầu, khi hắn cúi đầu nhìn cô, môi đều hầu như muốn chạm đến cái trán của cô.
Diệp Tiểu Chiêu nhịn không được ngẩng đầu nhìn thẳng Mã Lực, bốn mắt nhìn nhau kia trong nháy mắt, Diệp Tiểu Chiêu cảm giác đôi mắt của Mã Lực tựa một hồ nước xâu thẩm đẹp cực kỳ.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn bên trong đôi mắt của Mã Lực, rõ ràng thấy được chính mình bên trong đó.
Tim đập đến như bay nhanh.
Đi...... Đi gần như vậy làm gì?
Anh đáp án đâu?
Bỗng nhiên, Mã Lực dùng một tay vòng qua eo Diệp Tiểu Chiêu kéo cô sát vào người hắn ở trên môi cô hôn nhẹ nhàng xuống một cái hôn.
Chỉ một thoáng, Diệp Tiểu Chiêu cảm giác cả sao trời đều bắt đầu lấp lánh phát sáng lên......
Mã Lực ánh mắt thâm tình nói: "Đây là đáp án của anh."
Diệp Tiểu Chiêu nháy mắt mặt đỏ tim đập không ngừng.
Sau đó cô lấy hết can đảm, nhón chân lên, cũng ở trên môi Mã Lực hôn đáp trả lại hắn, ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng dần dần đối phương cảm nhận được hơi thở của nhau từng nhịp tim, từng nhịp một cả hai vốn có hơi men trong người nên hôn một lúc, Mã Lực ôm lấy cô hôn lấy càng hôn càng sâu môi xen môi hai người hôn nhau một lúc mới buông đồi phương ra, rồi sau đó Diệp Tiểu Chiêu nói: "Mã Lực, cảm ơn đáp án của anh."
Mã Lực cười nhẹ nhàn sờ sờ đầu cô, nói: "Em đúng là, nha đầu ngốc."
Diệp Tiểu Chiêu ngây ngốc cười nói: "Về sau em chỉ làm nha đầu ngốc của một mình anh thôi."
"Được, em là của mình anh, những lời này anh chỉ nói một lần, em hãy nghe cho kỹ, anh...... Không có bạn gái qua đù chỉ một lần cũng chưa có yêu qua ai, quá khứ của anh tuy là có người trong lòng nhưng anh đã từ bỏ lâu rồi, anh hiện tại chỉ có mình em là mối tình đầu của anh, anh cũng không biết nên làm như thế nào, mấy câu lãng mạn anh cũng không biết thể hiện lắm, nên anh cũng không biết như thế nào đối với em, anh sợ làm không tốt, nói không hay sẽ khiến em chê cười, anh cũng sẽ không cho em bất luận cái hứa hẹn gì, bởi vì anh sợ anh sẽ làm không được, nên những thứ như ước hẹn đó anh chỉ sợ biến thành trò cười, cho nên...... Chúng ta cứ là một cặp tình nhân như bao người ở bên nhau, như anh sẽ từ từ tìm hiểu sở thích con người của em, anh không cho em ước hẹn gì, nhưng anh sẽ cho em một người bạn trai tốt, cũng có thể là một người chồng tương lai tốt của em......Nếu em chịu được tính tình của anh, về sau anh khẳng định sẽ cho em một mái nhà!"
Mã Lực rất xứng đôi với Diệp Tiểu Chiêu......Nhưng người duy nhất xứng đôi với Diệp Tiểu Chiêu lại chỉ có mình Mã Lực.
Mã Lực lại là người nhất kiến chung tình, chỉ cần động tâm thì chú định người đó chính là một nữa của đời mình.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn hắn nói những lời này hẳn là tận đáy lòng bị làm cảm động đến đỏ mắt rồi, chậm rãi mở miệng nói: "Mã Lực...... Em không cần bất luận cái lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không cần bất luận cái hứa hẹn gì, em chỉ hy vọng anh có thể làm bạn mãi về sau ở bên cạnh em, anh có thể làm được sao?"
Mã Lực là không cần suy xét, liền trả lời nói: "Anh làm được."
Diệp Tiểu Chiêu trong khoảnh khắc cảm thấy trong lòng tựa như ăn mật ngọt vậy.
Mã Lực nhìn trước mắt cô gái trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, đáy lòng không khỏi ấm áp.
Đều đã qua thời kỳ FA vạn tuế.
Bây giờ Mã Lực ta chỉ muốn đành cả đời để yêu một người thôi?
Mà Diệp Tiểu Chiêu lại là mỹ nhân trong top bốn ở Thành Đô, mĩ mạo thanh thuần, cũng coi như là một cô gái tốt về mọi mặc.
Người như vậy đều đã thích ta, ta vì cái gì không đi quý trọng? Mã Lực ta về sau sẽ luôn tốt với cô ấy.
Đêm đã khuya hai người điều rất hạnh phúc vui vẻ cũng không có ngủ được.
Hai người tay nắm tay nhau, giống như một cặp tình nhân tình yêu cuồng nhiệt đi ra ngoài khu cung điện JY Xichong Villange lấy con xe W Motors ở gara xe, xong Mã Lực lấy áo khoác mang theo đi đạo một vòng bờ biển Xichong, Mã Lực một tay láy xe một tay vẫn luôn nắm lấy tay của Diệp Tiểu Chiêu, dạo quanh một lúc cả hai nắm tay nhau đi bộ đọc bờ biển ngắm sắc trời đêm của bờ biển Thâm Quyến.
Tháng 12 màn đêm hạ một cặp tình nhân dạo quanh bờ biển, dưới ánh đèn phố buông xuống một mảnh vàng nhạt, gió trời đông tháng 12 thổi làm đầu óc say một hồi men rượu nháy mắt trở nên thanh tỉnh.
Diệp Tiểu Chiêu cảm giác vừa mới này đây không khác gì nằm mơ.
Nhưng trong tay truyền đến hơi ấm của một người, là như vậy rất chân thật, như vậy rất ấm áp.
Rốt cuộc hai người cũng thành một đôi! Cảm ơn anh đã cho em những xúc cảm khi yêu và thấp thỏm đợi chờ là như thế nào.............
Biệt thự phía sau khu cung điện - Khu cung điện JY Xichong Villange Thâm Quyến
Bên kia, Triệu Mẫn bị Trương Vô Kỵ ôm ra xe trực tiếp đưa ra biệt thự phía sau khu JY về tới cửa biệt thự vừa tới cửa còn chưa có kịp mở cửa, thì Triệu Mẫn say đến đứng không vững té ngã trước cửa.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn vẻ khó chịu, cau mày đỡ cô lên, lại mở cửa đi vào nhà, hắn để cô ở trên ghế, đi lấy một ly nước khoáng ra đưa cho cô nói.
"Thế nào? Mẫn Mẫn, còn khó chịu sao?"
"Ờ...... Trương Vô Kỵ, em cảm thấy thật là khó chịu."
"Ha hả......"Trương Vô Kỵ một tiếng cười lạnh, nghĩ thầm, trong chốc lát em còn khó chịu hơn hiện tại.
Trương Vô Kỵ nâng cô, vào nhà, đem cô ngã ở trên sô pha phòng khách.
Triệu Mẫn mắt say lờ đờ mông lung nhìn Trương Vô Kỵ, một đôi mắt ma mị kinh hồn, tựa muốn đem tâm của Trương Vô Kỵ câu đi mất ngay lập tức.
Trương Vô Kỵ nhìn một màn này nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Hít sâu một hơi, đi trên lầu lấy khăn lông sau đó đi lấy chậu nước ấm ra, giúp cô lau mặt.
Triệu Mẫn sau khi uống say cảm giác đặc biệt khó chịu, cả người đều nóng hầm hập, cô trực tiếp đem chậu nước kia xối đến trên người, từ đầu xối đến chân.
Phòng khách trên sô pha, trên sàn nhà, tất cả đều là nước.
Trương Vô Kỵ sắc mặt âm trầm một mảnh......
Nha đầu thúi, uống say đây là muốn tạo phản làm loạn phải không?
Vẫn là còn rất nóng!
Triệu Mẫn cả khuôn mặt đều đỏ bừng, mắt say lờ đờ mông lung nhìn khắp nơi nhìn xung quanh, đột nhiên, Triệu Mẫn thấy được một gương mặt yêu nghiệt giống như Trương Vô Kỵ y như đúc.
Tức khắc, đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang lóe sáng, thẳng đến hắn mà đến.
Trương Vô Kỵ đang chuẩn bị lấy khăn lông giúp cô lau khô, sau có dem cái chậu kia đi dọn sạch rồi lau cái sàn, còn chưa kịp thì đã bị Triệu Mẫn dùng sức liền đẩy đến trên bàn trà.
Tức khắc, trên bàn trà một rổ đầy trái cây bị va chúng đổ hết ra sàn nhà lăn ra khắp nơi.
Toàn bộ phòng khách của biệt thự loạn thành thành một mảnh hỗn độn.
Trương Vô Kỵ đen mặt gầm nhẹ nói: "Nha đầu thúi, em mẹ nó rốt cuộc muốn làm sao?"
Triệu Mẫn là thật sự say, hoàn toàn một chút ý thức đều không có hoàn toàn chỉ là thấy hắn giống Trương Vô Kỵ y như đúc, cũng không biết đó là Trương Vô Kỵ.
Này vẫn là nha đầu này lần đầu tiên như vậy đối đãi với ta!
Cảm giác này, quả thực có thể nói...... Sảng khoái!
Trương Vô Kỵ nhịn không được quát lên một tiếng.
Trở tay đem Triệu Mẫn chế phục, muốn đem cô đè ở dưới thân, lại bị cô nhanh chóng giam cầm trụ đôi tay, ấn ở trên đỉnh đầu của hắn.
Này tư thế, thật đúng là tuyệt!
Trời, ta Trương Vô Kỵ quả nhiên cũng có một ngày bị bạn gái cưỡng bách, hơn nữa vẫn là bị một nha đầu say rượu như chết không biết trời đất gì.
Trương Vô Kỵ trên mặt có chút dở khóc dở cười, Triệu Mẫn nhìn đây một soái ca y như Trương Vô Kỵ liền bắt đầu sờ soạn ngực cơ bụng của hắn, làm Trương Vô Kỵ tâm lại bắt đầu đen tối lên, ngứa ngáy toàn thân.
Chính là tay bị đè lại, cái gì cũng đều không thể làm.
Quả thực khó chịu cực kỳ.
Thật nghĩ không đến, nha đầu này uống say lúc sau sức lực trở nên khác lớn như vậy.
Trương Vô Kỵ một thanh niên cao trên mét tám cao to quả nhiên đều phản kháng không được.
Triệu Mẫn trực tiếp ngồi tới trên đùi hắn rồi, miệng ỉ ôi nói: "Soái ca, hương vị không tồi nha! Ngoan ngoãn cho ta thân, trong chốc lát tỷ tỷ cho ngươi tiền boa."
Trương Vô Kỵ sắc mặt trực tiếp đen rớt.
Nha đầu thúi!
Còn cho tiền boa?
Đây là đem ta coi như những con vịt trong hộp đêm đó sao?
Vẫn là...... Những việc này trước kia Triệu Mẫn ở Thành Đô từng làm qua?
Nên hiện tại quả nhiên như vậy mà quen thuộc.
Không nghĩ tới, thời điểm trước kia ở Thành Đô, Triệu Mẫn mỗi lần uống say thời điểm đích xác muốn làm như vậy, nhưng có Lục Cảnh Dương cùng Triệu Dương Vương ở đó hai cái người có một bụng hỏa lớn như vậy nhìn cô, Triệu Mẫn không xuống ta với ai cả hiện tại Trương Vô Kỵ là người đầu tiên lĩnh giáo qua.
Lúc này không ai quản Triệu Mẫn, Triệu Mẫn đương nhiên muốn phóng túng một phen!
Toàn thân nơi nào đủ, Triệu Mẫn một bàn tay ở trên người Trương Vô Kỵ mà sờ soạng.
Trương Vô Kỵ sắp bị chơi đùa đến điên mất rồi.
Ra sức phản kháng lại, đem Triệu Mẫn cả người đè ở dưới thân trên bàn trà.
"Nha đầu thúi, em quả nhiên dám như vậy đối với anh!"
"Ngươi muốn làm sao...... Đều nói cho ngươi tiền boa, còn không cho ta sờ." Miệng Triệu Mẫn lẩm bẩm, một gương xinh đẹp, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm ủy khuất.
Trương Vô Kỵ hai tròng mắt nhìn chằm chằm cặp mắt đẹp mông lung kia của Triệu Mẫn, cả người đều ngây ngốc......
Thật đúng là cái ma nhân tiểu yêu tinh mà!
Thế nhưng em đêm nay đều như vậy mà chủ động, cũng đừng trách anh không khách khí.
Ngay sau đó, Trương Vô Kỵ kéo cô từ bàn ném cô qua sô pha, đưa tay đem áo khoác trên người kéo ra xé luôn cái áo sơ mi kia ra còn lại một cái áo lá ren, sau đó tùy tay ném qua một bên.
Rồi sau đó, hóa thân như sói xám lao tới hung hăng hôn lấy vài tai, cổ, bã vai,.......
Nha đầu thúi, đây là em tự tìm, trong chốc lát đừng có mà khóc cha kêu ca ca.
"Không cần!...... Không cần ở chỗ này, ta muốn đi trong phòng." Triệu Mẫn đột nhiên không vui giãy giụa khóc ầm lên.
Trương Vô Kỵ mặt tối sầm, cả giận nói: "Câm miệng, không được nhúc nhích!"
"Ta liền phải đi trong phòng! Liền phải đi!"
"Rồi rồi rồi, em đừng hét lên đi trong phòng, đi trong phòng." Dù sao em đêm nay chạy không được.
Tiếp theo, Trương Vô Kỵ đem Triệu Mẫn chặn ngang bế lên, hướng tới lầu, đi lầu hai đến trong phòng.
Đem cô ném ở trên giường, ngay sau đó, Triệu Mẫn từ trên giường nhảy dựng lên, trong tay cầm một cái gối.
Làm tư thế phòng ngự, miệng căm giận nói: "Đồ lưu manh, ngươi có ngon liền tới đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi mới là lạ!"
Trương Vô Kỵ: "......" Mẹ kiếp!
Này cùng với Triệu Mẫn lúc ở dưới phòng khách là một người sao?
Lúc nãy còn gấp gáp như vậy xé rách cả áo của Trương Vô Kỵ, ở trên người của Trương Vô Kỵ lung tung sờ soạng một hơi.
Lúc này lại coi Trương Vô Kỵ như tên háo sắc biến thái mà phòng.
Trương Vô Kỵ cảm thấy chính mình sắp bị nha đầu này lăn lộn đến tinh thần điên loạn.
Trương Vô Kỵ đi qua đi gầm nhẹ nói: "Gối buông ra, em lại đây."
"Ta liền không! Lưu manh, không được chiếm tiện nghi ta, nếu ngươi tới ta sẽ không từ ngươi."
"......"
"Ta nói cho ngươi biết, ta chính là Thành Đô tứ đứng đầu đại gia tộc người thừa kế duy nhất, ta thân phận rất lợi hại, ngươi dám chiếm tiện nghi ta, ta khiến cho ngươi ăn không hết gói đem đi!"
"Nha? Em muốn như thế nào cho anh ăn không hết gói đem đi?"
"Làm ngươi táng gia bại sản, đi đường làm cái người quét đường đi! À không...... Này quá dễ dàng cho ngươi, cho ngươi đi ăn xin trên đường, làm ăn mày, hừ!" Trên mặt cô bài ra một bộ, hừ, ta chính là lợi hại như vậy, chính là như vậy biểu cảm kiêu ngạo.
Trương Vô Kỵ tức khắc liền có chút dở khóc dở cười.
Trương Vô Kỵ nói: "Nếu em như vậy không muốn, vậy em vừa mới nãy còn chiếm tiện nghi anh làm cái gì?"
"Ta có thể chiếm ngươi, nhưng ngươi không thể chiếm ta!"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì cha ta nói, con gái phải tự ái! Tuyệt đối không thể để cho người khác chiếm tiện nghi ta."
"Vậy em liền có thể chiếm tiện nghi người khác?"
"Đúng vậy! Cha ta cũng chưa nói con gái không thể chiếm tiện nghi người khác!"
"Anh không phải người khác, anh là bạn trai em!"
"What? Ta khi nào có bạn trai vậy! Ta như thế nào chính mình còn không biết?"
"Triệu Mẫn!" Trương Vô Kỵ tức giận đến nghiến răng quát lớn.
Mẹ nó, uống say liền đem ta cái bạn trai này liền quên đến sạch sẽ.
Thật là......
Con mẹ nó muốn tìm cái chết mà!
"Ha ha ha a...... Ngươi hung dữ với ta, ta bảo anh Bảo Bảo và Cảnh Dương của ta đánh chết ngươi, không chôn sống ngươi luôn, tên biến thái tránh xa ta ra! Có nghe thấy không?"
Lại là Lục Cảnh Dương!
Trương Vô Kỵ sắc mặt đã khó coi tới cực hạn, cả người đều tràn ngập hàn khí, giống như là điềm báo có bão táp sắp xảy ra vậy.
Trương Vô Kỵ một phen đi qua phóng lên gường, đem cô liền người cùng gối từ trề giường xô ngã xuống
Nhưng Trương Vô Kỵ dưới chân đột nhiên một cái không xong, hai người đồng thời rơi xuống trên thảm ở mặt, lăn hai vòng.
"A aa...... Đau."
"Mẫn Mẫn, ngã trúng chỗ nào rồi?"
Trương Vô Kỵ khẩn trương từ trên mặt đất bò lên, kiểm tra thương thế trên người Triệu Mẫn.
Này vừa thấy, liền trực tiếp trợn tròn mắt.
Cô nữa người trên mặt có cái ngắn, da thịt ẩn hiện......
Toàn thân bại lộ ra da thịt đều chuyển thành màu hồng nhạt, quả thực mê người tới cực hạn rồi.
Trương Vô Kỵ theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, vừa giúp Triệu Mẫn kiểm tra nơi nào bị thương lấy cớ, đối với cô mà giở trò.
Ngay từ đầu Triệu Mẫn không có phản ứng gì, đến sau lại cảm thấy có chút quái quái cảm giác sai sai, liền dùng lực đẩy hắn một phen.
Lại bị hắn trở tay ấn ở trên mặt đất, ở trên người cô sờ soạn lung tung.
Triệu Mẫn phẫn nộ nói: "Không được chiếm tiện nghi ta, ngươi cái này đồ lưu manh."
Nhưng Trương Vô Kỵ nơi nào nghe được đi vào tai, sau đó là hung hăng hôn lấy cô.
Căn bản là dừng không tới được vì có men rượu trong người.
Vẫn luôn lăn lộn đến quá nửa đêm, Trương Vô Kỵ vẫn như cũ trước sau nhịn xuống không có tiến vào một bước cuối cùng.
Triệu Mẫn sắp bị Trương Vô Kỵ lăn lộn đến khóc ra tới, rượu đều tỉnh một nửa.
Chửi ầm lên nói: "Đồ lưu manh, anh cút cho em, đi ra ngoài! Ngủ cách vách đi."
"Mẫn Mẫn em ngoan đi đừng có hét, đừng nóng giận, anh giúp em tắm rửa một cái, sau đó bôi thuốc, sau đó anh liền lăn."
"Ai muốn anh giúp em tắm rửa, lập tức lăn! Khốn kiếp!"
Triệu Mẫn toàn thân đều là hồng hồng tím tím dấu vết khắp người, đặc biệt trên cổ cô là nhiều khối hồng hồng đậm nhất.
Mẹ nó, ta ngày mai như thế nào gặp người!
Triệu Mẫn đứng dậy chuẩn bị chính mình đi tắm rửa, lại hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không té ngã trên mặt đất.
Trương Vô Kỵ tay mắt lanh lẹ đem Triệu Mẫn đỡ lấy.
"Mẫn Mẫn, vẫn là anh giúp em đi!"
Triệu Mẫn tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: "Đỡ em đi vào, sau đó anh lăn đi ngay."
Trương Vô Kỵ không chút do dự đáp ứng rồi, chính là vào phòng tắm lúc sau, nhìn bên trong phong cảnh hữu tình như vậy, lại nơi nào bỏ được rời đi.
Lại là một trận lăn lộn, Triệu Mẫn không thắng nổi buồn ngủ, rốt cuộc hôn mê qua đi.
Trương Vô Kỵ giúp cô bôi thuốc lau tóc giúp cô, sau đó hắn đi thay cái áo bị Triệu Mẫn xé rách kia tắm rửa một phen rồi trở lại trên giường ôm cô cùng nhau ngủ rồi.
Hôm sau một hồi chuông báo thức làm cô tỉnh lại, Triệu Mẫn sau khi tỉnh lại làm chuyện thứ nhất chính là đem Trương Vô Kỵ một chân đá xuống giường.
Vương bát đản!
Tối hôm qua quả nhiên dám thừa dịp ta say rượu, như vậy đối với ta.
Trương Vô Kỵ mơ mơ màng màng bị Triệu Mẫn đá tới tỉnh, chỉ một thoáng tỉnh táo lại.
Xám xịt rời đi phòng thay đồ ăn sáng.......
Kỳ nghĩ đông của học viện MG University cùng Đế Quốc University là giống nhau, nên còn thời gian hơn một tuần, nhóm người bàn bạc cùng nhau làm một chuyến du lịch 7 ngày 6 đêm tại Đảo Bora Bora thuộc quần đảo Leeward của Pháp, nhân ngày sinh nhật của Mã Lực 25 tháng 12.
Với nước biển màu xanh ngọc, san hô tuyệt đẹp và bãi cát trắng trải dài, hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương được mệnh đang là thiên đường trên trái đất.
Vì thế hôm nay nhóm người Trương Vô Kỵ, Mã Lực, Ân Hòa Phong cùng Diệp Hoàng Long sắp sếp phi cơ riêng đến, chuẩn bị tốt mọi thứ, còn nhóm Triệu Mẫn, Diệp Tiểu Chiêu, Ân Ly, Tống Thanh Thư thu đọn đồ cũng chuẩn bị tốt mọi thứ.
Chủ nhật ngày 21 tháng 12 năm 2019, buổi chiều 2:05 phi cơ riêng trực tiếp bay đến sân bay riêng của khu JY Villange của Trương Vô Kỵ, nhóm tám người lên máy bay.
Máy bay hướng thẳng tới Đảo Bora Bora thuộc quần đảo Leeward của Pháp bay đến.........
Hơn một tuần sau vui chơi một trận xa hoa ở Pháp, nhóm người trở về Diệp Hoàng Long lưu lại Thâm Quyến, chờ Tống Thanh Thư tốt nghiệp sau đó cùng nhau về Anh Quốc, còn Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ, Mã Lực hoàn thành khóa học kỳ I ở học viện MG University sau đó làm thủ tục chuyển trường về học viện Đế Quốc University học.
Vì thế ngày 5 tháng 1 năm 2020 Thành Đô học viện Đế Quốc University, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn, Mã Lực và Diệp Tiểu Chiêu, Ân Ly và Ân Hòa Phong nhóm bạn hội ngộ nhau tại Đế Quốc trừ Ân Hòa Phong ra thì tất cả điều học cùng một lớp 1 năm 3.
................................................
[Js-Art] - End of chapter 98-99-100
"The End Part 1: (Part 2 không có thời gian viết tiếp tạm gác bút...Đang viết phần 2 nè tái bút ngày 25 tháng 5...^^)"
Phần 2 sẽ viết tiếp theo của chương 97 nên mọi người lỡ có đọc chương 98 99 100 thì coi như tạm thời mất trí nhớ đi nhá hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com