Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung
[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Lên Kế Hoạch Làm Con Rể Triệu Gia
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Học viện MG University lớp 2 năm 2, Thượng Quan Nguyệt Nhi sắc mặt âm trầm về tới phòng học.
Đi ngang qua Mã Lực khi, hắn nhìn chằm chằm di động đến phát ngốc.
Cô theo bản năng theo tầm mắt Mã Lực nhìn trộm qua, liền thấy một khuôn mặt kiều diễm khuynh nước khuynh thành Triệu Mẫn kia.
Thượng Quan Nguyệt Nhi trong lòng kinh ngạc không thôi.
Triệu Mẫn không phải bạn gái Trương Vô Kỵ sao? Chẳng lẽ Mã Lực cũng có ý với Triệu Mẫn?Không đúng, căn bản là ở Thâm Quyến ở cái học viện này Triệu Mẫn không hề để lộ thân phận nha, mà hình trong di dộng Mã Lực lại là hình của Triệu Mẫn bộ dáng chân thật.
A......
Này Triệu Mẫn thật sự đúng là....
Một bên dùng bộ mặt xấu xí câu được một bạn trai cực phẩm, một bên lại dùng bộ dạng chân thật câu dẫn anh em tốt của bạn trai.
Nếu chuyện này cho ra ánh sáng, Triệu Mẫn chỉ sợ cô đến một người bạn trai cũng không kiếm được đi!
Như vậy mà nghĩ, Thượng Quan Nguyệt Nhi khóe môi lộ ra một mạt cười tà ý.
Triệu Mẫn chờ đó Trương Vô Kỵ không phải của tôi thì cô cũng đừng hòng có được mặc dù chúng ta là bạn thân như cô hai lần cướp đi người tôi thích cô đừng trách tôi.
Biệt thự Lê gia.
Chu Chỉ Nhược khóc đến hai tròng mắt đỏ bừng hướng trở về nhà, mà Lê Đình đang ở trong nhà chờ đợi tin tức.
Lê Đình vừa nhìn thấy em gái Chu Chỉ Nhược khóc lóc trở về đáy lòng gợi lên một màng thất vọng.
"Làm sao vậy, sự việc không thuận lợi sao?"
"Anh Đình, em có khả năng mất anh Joseph vĩnh viễn, anh ấy thay Triệu Mẫn kia nhận hình phạt ăn roi, về sau hai người bọn họ là có thể quang minh chính đại ở bên nhau, huhu......"
"Nha đầu ngốc, anh trai em sao có thể để chuyện này xảy ra anh có tuyệt chiêu tốt! Em hiện tại em khóc cái gì?"
Chu Chỉ Nhược lăng ra nằm trên ghế nói: "Ca ca anh còn có tuyệt chiêu?"
"Sao, bất quá yêu cầu một người phối hợp."
"Ai?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
"Anh Đình lần này anh thật sự nắm chắc?"
"Yên tâm, lần này nhất định phải được!" Đây là biện pháp cuối cùng của anh.
Chỉ cần đem Triệu Mẫn biến thành người của ta, về sau nhất định không cần tranh giành cô ta vẫn là của ta?
Trở lại phòng, hắn lấy di động gọi cho một người.
Điện thoại thực mau đã được nghe một giọng nữ kinh ngạc nói: "Học trưởng Lê sao anh lại gọi điện thoại cho tôi."
Là Dương Bất Hối.
Lê Đình nhướng mày nói: "Như thế nào? Tôi liền không thể gọi điện thoại cho cô."
"Không không không...... Anh gọi điện thoại cho tôi có việc sao?"
"Có, buổi chiều tan học có rảnh sao?"
"Có...... có."
"Định mời cô dùng một bữa cơm, có thể chứ?"
"Dĩ nhiên được."
"Được, tan học tôi đến học viện MG University đón cô."
"Được."Nghe xong điện thoại, Dương Bất Hối chỉ cảm thấy quá cao hứng trái tim đập thịch thịch muốn nhảy ra ngoài vì vui sướng.
Thật khẩn trương, thật hưng phấn.
Lê Đình anh ấy mời mình đi ăn mà không có Triệu Mẫn, đây là ước mơ thành sự thật sao?
Tan học, một chiếc Ferrari SP1 màu đỏ dừng ở cổng lớn học viện MG University.
Dương Bất Hối ở ký túc xá trang điểm nhẹ, dùng quần áo lần trước Triệu Mẫn mua cho cô mặc vào sao đó rời ra khỏi trường học.
Dưới ánh mắt hâm mộ của cả trăm người ngồi trên xe của Lê Đình rời đi thật đúng là một cặp đẹp đôi,...Nhà hàng The Lounge ở trung tâm Thâm Quyến, Lê Đình đích thân kéo ghế mời Dương Bất Hối ngồi.
Dương Bất Hối tâm trạng kích động vì hạnh phúc mà ngồi xuống.
Một bữa cơm dùng xong, Lê Đình rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Bất Hối, sau cuối tuần chính là sinh nhật thứ 19 của tôi hy vọng cô cùng Triệu Mẫn có thể đến tham dự."
"Được...... Chúng tôi nhất định sẽ đi."
"Này liền tốt, đến lúc đó tổ chức ban ngày ở nhà riêng, buổi tối tôi sẽ đến câu lạc bộ đêm đến lúc đó cô cùng Triệu Mẫn cũng tới chơi nhé."
"Được, tôi sẽ trở về nói với cậu ấy, đến lúc đó chúng tôi nhất định đến đúng giờ."
Tuy rằng cô trong lòng biết rõ Lê Đình là vì Triệu Mẫn mới tiếp cận cô, nhưng là vẫn là nhịn không được đáp ứng rồi.
Cứ như vậy đi!
Quý trọng nhiều thời gian ở bên nhau, đối với Dương Bất Bối ta mà nói, là ký ức tốt đẹp cả đời.
Mối tình đầu, thật đẹp, chính là lại không thuộc về ta.
Ta chỉ có thể đứng phía sau, yên lặng chúc phúc anh ấy mà thôi.
Liên tiếp mấy ngày tới, Lê Đình đến học viện MG University đón Dương Bất Hối đi ăn xem phim đi dạo mua sắm tặng quà cho cô.
Dương Bất Hối chính là không chịu nhận quà của Lê Đình vì toàn đồ đắt tiền, lại bị hắn cưỡng ép bắt cô nhận lấy, nên rơi vào đường cùng cô cũng đành nhận.
Trong lòng lại như ăn mật ngọt vậy.
Lê Đình anh ấy đây là thích ta sao? Vì cái gì sẽ đột nhiên đối với ta tốt như vậy đâu?
Mấy ngày nay đã phát sinh tất cả mọi chuyện đó những điều tốt đẹp hạnh phúc của những cặp đôi hay trải qua, làm Dương Bất Hối sinh ra loại này ảo giác, đối với Lê Đình tình yêu nảy sinh nhiều hơn, một phát không thể vãn hồi.
Mấy ngày qua đi, vết thương trên lưng của Trương Vô Kỵ đã khỏi hoàn toàn, lại còn ăn vạ không chịu đi học.
Triệu Mẫn thì bị hắn tra tấn sắp điên mất rồi, mỗi ngày đối với cô giở trò lưu manh, hôn cô ôm cô đủ các loại.
Triệu Mẫn cố tình một hai rời Trương gia, lại liền bị ông ngoại của Trương Vô Kỵ đứng ra cản lại.
Ân Thiên Chính nói: "Cháu cưng của ta thương tích còn chưa khỏe! Nha đầu con đã muốn đi?"
Triệu Mẫn bị buộc bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục bị giữ lại, trong lòng hận Trương Vô Kỵ lại hận đến ngứa răng, hận không thể cắn hắn một phát cho hả giận.
Vào đêm, Triệu Mẫn bưng một ly sữa bò nóng, đi vào phòng Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ vốn dĩ đang chơi di động, thấy cô tới, vội buông di động, từ trên giường ngồi dậy.
Dùng ánh mắt không đúng đắn nhìn chầm chầm cô tươi cười.
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Trương Vô Kỵ, không được có ý nghĩ xằng bậy nha, uống xong sữa bò sau đó đi ngủ nhanh, ngày mai liền phải đi học."
"Vậy cậu giúp tôi uống."
"Chính mình tự uống nghe không!"
"Vậy cậu uống cùng tôi."
"Trương Vô Kỵ, cậu mẹ nó rốt cuộc uống hay không uống?" Triệu Mẫn nổi giận.
"Uống, cậu lấy lại đây."
Triệu Mẫn tức giận đem sữa bò đưa cho hắn, còn chưa tới kịp phản ứng lại, liền thấy Trương Vô Kỵ uống một ngụm sữa bò vào miệng, sau đó đối với miệng cô mà hôn lên trực tiếp đưa sữa từ trong miệng hắn sang miệng của cô.
"........" Trời!
Cái này chết tiệt đúng là lưu manh!
Uống sữa bò đều phải như vậy đối ta.
Triệu Mẫn vươn một bàn tay, ở hắn trên eo dùng sức véo một phen, Trương Vô Kỵ mới buông môi cô ra.Hắn vẻ mặt ủy khuất nói: "Bào bối à, cậu véo tôi làm gì nha!"
Triệu Mẫn cả giận nói: "Ngủ nhanh!"
"Cậu ngủ cùng tôi đi."
"Cậu nằm mơ đi!"
"Triệu Mẫn, cậu đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
"Tôi liền uống rượu phạt, cậu muốn như thế nào?"
"......" Lại không nói lại cậu.
Vừa lúc này, lão gia tử đi lên xem cháu ngoại, vừa vặn thấy Triệu Mẫn vẻ mặt bi phẫn bộ dáng đáng thương vì bị cháu ngoại ông ta làm khó đủ kiểu Ân Thiên Chính không khỏi dở khóc dở cười.
Ân Thiên Chính cười cười nhíu mày nói: "Xấu nha đầu, con chính là chăm sóc người bệnh như vậy sao?"
Triệu Mẫn ủy khuất nói: "Ông ngoại~~ cậu ấy thương thế khỏi lâu rồi."
"Ờ! Thì đó là ngoại thương, nó còn bị nội thương nữa, ông đây xem đêm nay nha đầu con không cần trở về đi, liền lưu lại nơi này gác đêm đi!"
Ta lặc cái đi.
Cậu ta khỏe như bò rồi, còn muốn ta gác đêm?Không biết còn tưởng rằng bị thương nghiêm trọng lắm không bằng!
Nhưng cô lại không dám ngỗ nghịch Ân lão gia tử nhà này.
Bất đắc dĩ nói: "Con đã biết, thưa ông ngoại."
Triệu Mẫn hoàn toàn không có chú ý tới, Trương Vô Kỵ âm thầm hướng tới ông ngoại hắn giơ ngón tay cái lên like.
Hahaha, ông ngoại quả là tâm lý hơn cả ông nội.
Gác đêm nha!
Ân Thiên Chính vẻ mặt khoe khoang cười đi ra phòng, nghĩ thầm, lão tử ăn muối so tiểu tử con ăn cá còn nhiều hơn, còn không biết tiểu tử con muốn gì sao bày đặc đánh chủ ý với ông?
Ân Thiên Chính là một người cao tuổi, chỉ cần cháu trai vui, ông ta cũng vui theo.
Vào đêm, nhà họ Trương, gia chủ Trương Tam Phong đột nhiên vẻ mặt phong trần mệt mỏi về tới nhà họ Trương.
Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn nửa đêm bị đánh thức, cùng nhau xuất hiện ở phòng khách.
Trương Vô Kỵ nắm tay Triệu Mẫn, ngồi đối diện Trương Tam Phong trên sô pha, sau đó Ân Thiên Chính cũng tỉnh ngủ mà đi ra ngồi trên sô pha cạnh Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong thấy Triệu Mẫn, nhíu mày nói: "Nha đầu này như thế nào còn ở nơi này?"
Triệu Mẫn vẫn là cay, Trương gia gia chủ nhà này vẫn là không chào đón cô.
Trương Vô Kỵ cùng ông ngoại hắn đều theo bản năng không nghĩ sẽ đem chuyện Trương Vô Kỵ bị học viện MG University bị đánh kỷ luật nói cho Trương Tam Phong biết vì sợ ông ta đem người tới đập nát học viện.
Bởi vì trong nhà Trương Tam Phong vẫn là lợi hại hơn Ân lão gia tử kia nên ông ta dám làmchuyện này là bình thường.
Vì thế, Trương Vô Kỵ hàm hồ nói: "Con bị cảm, cậu ấy tới chiếu cố con mấy ngày."
Trương Tam Phong nhíu mày nói: "Ta hiện tại muốn nói chính sự, con xác định muốn cho nha đầu này cùng nhau nghe?"
Triệu Mẫn vội nói: "Cái kia, con nên lãng tránh một chút!"
Ta mới không có hứng thú nghe đâu, loại giống nhà họ Trương hắc đạo gia tộc, biết được càng nhiều, chết càng nhanh không phải sao!
Trương Vô Kỵ giữ chặt tay Triệu Mẫn, nói: "Cậu ấy trước sau là vợ tương lai của con, cũng thành viên nhà chúng ta, nghe một chút thì đã sao?"
"Con đừng quên......" là có vị hôn thê.
Trương Tam Phong nói còn chưa nói xong, đã bị Trương Vô Kỵ đánh gãy.
"Gia gia, ông có chuyện gì cứ việc nói thẳng, hơn nửa đêm, còn có để cho mọi người đi ngủ?"
Trương Tam Phong, lúc này mới nói: "Là về cha mẹ con."
"Cha mẹ con làm sao vậy? Ông không đưa cha mẹ con về sao?"
"Không có tìm được, ta ở Los Angeles bên kia hết mấy ngày, tra ra vài khả năng, một là cha mẹ con chuyển viện, hai là cha mẹ con đã...... Đã qua đời."
Trương Vô Kỵ kinh ngạc từ trên sô pha đứng lên, kích động nói: "Sao có thể? Cha mẹ con sao có thể đã qua đời?"
Trương Tam Phong nói: "Ngồi xuống! Nghe ta nói xong."
Trương Vô Kỵ nghe lời ngồi xuống, tràn đầy bi thương.
Triệu Mẫn trấn an cầm hắn tay, trong lòng cũng hơi hơi có chút khổ sở thay hắn.
Từ nhỏ cha mẹ liền mất tích, đến bây giờ cũng chưa tìm được, thật vất vả mới có tin tức, lại biến thành người thực vật, nhưng lúc này thảm hại hơn, chính là liền người thực vật thân thể đều tìm không ra.
Trương Tam Phong tiếp tục nhìn Trương Vô Kỵ nói: "Còn tra ra một khả năng, chính là cha mẹ con đã tỉnh, và về nước."
"Chính là nếu tỉnh, vì cái gì không trở lại tìm chúng ta?"
"Năm đó cha con học ở học viện MG University là vì tới tìm Tần Ngọc Hy." Nhắc tới Tần Ngọc Hy Trương Tam Phong cùng Ân Thiên Chính nghiến răng phẩn nộ.
Bởi vì năm đó Trương Thúy Sơn ngay từ đầu thích chính là Ân Tố Tố về sau mới biết là Ân Tố Tố có được gia tộc liên hôn với Triệu gia, vì ngày đính hôn vị hôn phu của Ân Tố Tố đào hôn đi vì trong lòng đã có một người chính là Tần Ngọc Hỵ nên hủy mối hôn sự tốt đẹp này làm Ân Thiên Chính cảm thấy tiếc con rể quý, còn việc này làm Trương Tam Phong phẫn hận vì ở học viện MG University Tần Ngọc Hy học tranh cái gì cũng hơn con trai ông ta thêm một phần là vì Tần Ngọc Hy là vợ của Triệu Dương Vương mà Ân Thiên Chính từng nhìn chúng làm con rể còn con trai ông ta là người đến sau nên đó với việc này có chút phẩn hận.
Nhưng mới ngắn ngủn mấy năm, cả Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tần Ngọc Hy?
Mẹ ta?
Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt, ông nội và ông ngoại Trương Vô Kỵ điều biết mẹ ta nhìn hai người họ có vẻ có tư thù với mẹ ta.
Mà lúc này, Trương Vô Kỵ ở bên tai cô nói nhỏ nói: "Ngàn vạn đừng nói mẹ cha cậu là Tần Ngọc Hy, Triệu Dương Vương."Bằng không gia gia cùng ông ngoại ta liền nổi bảo, đến lúc đó Triệu Mẫn cậu liền thảm.
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Chính là sớm hay muộn sẽ biết!"
"Chết trễ một ngày tốt một ngày."
"Đã biết ông của cậu sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau sao?"
"Cái này khó nói."
Này thật đúng là......
Trương Vô Kỵ nói: "Kia kế tiếp, gia gia ông tính toán như thế nào?"
"Tìm Tần Ngọc Hy, hẳn là là có thể điều tra ra tin tức cha mẹ con."
Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ: "......" Người đã chết muốn như thế nào tra?
Nhưng bọn họ biết rõ, lại không dám nói ra.
"Được rồi, đi ngủ đi." Sau đó lại đem tầm mắt dừng ở Triệu Mẫn, thẳng xem đến Triệu Mẫn da đầu tê dại, mới mở miệng nói: "Nha đầu qua phòng của khách mà ngủ."
Đây là cái Triệu Mẫn ước, nhưng Trương Vô Kỵ, lại nói: "Gia gia, ông ngoại còn không quản chuyện của con ông là ông nội quản làm gì."
"Câm miệng! Ta là ông của con, hơn nữa là cha của cha con không có tư cách quản con sao, con có bản lĩnh nói, trước đem nha đầu này cưới vào cửa Trương gia lại cùng lão tử nói này đó."
Dứt lời, Trương Vô Kỵ nhịn không được mắt trợn trắng, mang theo Triệu Mẫn cùng nhau lên lầu.
Triệu Mẫn chính là phòng khách ở lầu hai còn Trương Vô Kỵ phòng lầu ba, Trương Vô Kỵ kéo cô không chắc nên Triệu Mẫn về phòng của cô một cách thuận lợi.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có chính mình trở về phòng.Sáng sớm hôm sau, Triệu Mẫn liền cùng Trương Vô Kỵ cùng nhau trở về trường học.
Tiến tới phòng học, đã bị Dương Bất Hối kéo qua đi, trộm nói: "Mẫn Mẫn, ngày mai chính là sinh nhật Lê Đình anh ta mời chúng ta đi, cậu có đi hay không?"
Triệu Mẫn không phải rất muốn đi, nhưng nhìn Dương Bất Hối vẻ mặt chờ mong, chính là mềm lòng đáp ứng.
"Nha đầu ngốc, cậu đây là cần gì phải như vậy!" Biết rõ Lê Đình căn bản là không thích cậu, lại vẫn là ôm hy vọng.
"Mẫn Mẫn, tôi chỉ cần đứng xa xa nhìn anh ấy, đều cảm thấy thực hạnh phúc, hơn nữa mấy ngày nay, anh ta đối tôi thực tốt."
Mấy ngày nay?
Chẳng lẽ ta không ở mấy ngày nay, Dương Bất Hối cùng Lê Đình ngầm có gì với nhau sao?
"Các cậu có......"
"À cậu đừng hỏi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao mấy ngày nay anh ta đối với tôi vô cùng tốt, bất luận như thế nào, tôi đều muốn đi thử xem."
Không thử xem lại như thế nào biết một chút cơ hội đều không có đâu?
"Được đi, tôi đi cùng cậu, ngày mai buổi sáng chúng ta đi trước chuẩn bị lễ phục dạ hội."
"Được."
Triệu Mẫn đồng ý sau, Dương Bất Hối lập tức nhắn một cái tin nhắn cho Lê Đình.
"Học trưởng Lê, ngày mai tôi cùng Triệu Mẫn cùng đi."
Lê Đình nhìn đến tin nhắn sau, khóe miệng gợi lên một mạt cười xấu xa.
Triệu Mẫn, ngày mai cô liền hoàn toàn thuộc về ta.
Thành Đô đứng đầu tứ đại gia tộc nhà họ Triệu vị trí con rể này, là của ta!
Triệu Mẫn trở lại trên chỗ ngồi, Thượng Quan Nguyệt Nhi khóe miệng lộ ra một mạt tà ác tươi cười tới, ở Triệu Mẫn bên tai nói nhỏ nói: "Triệu Mẫn, cậu thủ đoạn không tồi, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi?"
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu lại muốn như thế nào?"
"Không như thế nào, chính là xem không được hành vi người nào đó ghê tởm, một bên có bạn trai, một bên còn câu dẫn huynh đệ của bạn trai."
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Cậu nói bừa cái cái gì?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Cậu dám nói Mã Lực không thích cậu?"
"Cậu biết cái gì?"
"Biết được không nhiều lắm, chỉ biết Mã Lực đối với cậu chân thật dung mạo yêu sâu sắc mà thôi."
"Đó là bởi vì nguyên nhân khác."
"Tôi quản cái gì nguyên nhân của cậu, Triệu Mẫn...... Ha hả, cậu nói tôi đem chuyện này nói cho bọn họ biết, thì sẽ như thế nào?"
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu dám?"
"Có cái gì không dám, tôi chính mình không chiếm được hạnh phúc, cũng không nghĩ để bất luận kẻ nào có được đến hạnh phúc."
"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Không như thế nào, Thâm Quyến tổng cộng liền có mất thanh thiếu niên soái ca ưu tú, hiện tại tất cả đều bị cậu câu hồn rồi, tôi liền ăn cơm thừa cơ hội ăn cũng đều không có."
"Tôi câu hồn ai? Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu lại nói hươu nói vượn tin hay không tôi không tha cho cậu!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Ân Hòa Phong, Trương Vô Kỵ, Mã Lực, Lê Đình, còn có cái người vị hôn phu Cố Gia Thành kia, toàn bộ những soái ca ở Thâm Quyến chỉ có mình cậu đi câu hồn hết rồi."
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì? Tôi cùng Ân Hòa Phong chỉ là ca ca anh ấy xem tôi như muội muội tình cảm anh em, còn có Cố Gia Thành là em trai chẳng lẻ chưa thành niên cậu cũng muốn ăn? Lê Đình thì càng là cùng tôi một chút quan hệ đến quan hệ bạn bè cũng không có, còn về Mã Lực thuần túy đều là hiểu lầm."
"Cậu xác định Lê Đình và cậu không có quan hệ gì?"
"Đương nhiên."
"Kia tốt, tôi muốn cậu giúp tôi thu phục Lê Đình."
"Có thể, ngày mai sinh nhật Lê Đình, tôi vừa vặn muốn đi tham gia, cậu theo chúng tôi cùng nhau đi."
"Được! Nghe nói Lê Đình lớn lên cũng soái gia thế lại không tồi, vẫn là tứ đại gia tộc Thâm Quyến người thừa kế duy nhất, cùng Trương Vô Kỵ bọn họ mấy cái tề danh, dù sao hiện tại không còn ai, không bằng chắp vá dùng đi!"
A......
Thượng Quan Nguyệt Nhi người này quả thực tuyệt!
Hoàn toàn có chỗ tốt nha!
Tuy rằng ta thực không nghĩ sẽ giúp cô ta nhưng hiện tại ta bị Thượng Quan Nguyệt Nhi siết ở trong tay nhược điểm càng ngày càng nhiều, nhiều đến cô ta một ngày nói ra.
Hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu dung mạo và thân phận của ta bị cô ta cho ra ánh sáng, không biết sẽ có bao nhiêu sóng gió đây.
Còn có, nếu Thượng Quan Nguyệt Nhi thu phục được Lê Đình, như vậy thì Dương Bất Hối hẳn là sẽ hoàn toàn hết hy vọng đi?
Lê Đình con người kia quá nguy hiểm, căn bản là vô tâm, Dương Bất Hối cùng hắn ở bên nhau, chỉ biết bị lợi dụng đến nói ra thì quá nhiều đi.
Ta ở học viện MG University này cũng chỉ có mình Dương Bất Hối là bạn tốt nữ, ta không muốn nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa.
Hôm sau buổi sáng, Triệu Mẫn cùng Dương Bất Hối được Trương Vô Kỵ đưa đi mua lễ phục hắn đưa hai cô đến cửa hàng dạ hội lớn nhất ở Thâm Quyến.
Trương Vô Kỵ biết bọn họ muốn đi tham gia sinh nhật Lê Đình, nói cái gì cũng đều phải đi theo cùng đi.Hắn vẫn không quên, Lê Đình tên kia vẫn luôn đánh chủ ý với Triệu Mẫn, sao có thể làm cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc?
Triệu Mẫn từ phòng thử đồ đi ra, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Một cái váy đen, đem cả dáng người lộ rõ chẳng thiếu thứ gì, nếu chỉ xem bóng dáng nói, quả thực đẹp ngây người.
Đương nhiên, nhìn mặt Trương Vô Kỵ cũng cảm thấy mỹ, bởi vì gương mặt kia hắn đều đã xem như thói quen.
Tuy rằng bình phàm chút, nhưng như cũng như vậy nhìn rất thuận mắt.
Mà lúc này, Dương Bất Hối cũng từ phòng thử đồ đi ra, cả người một bộ váy xanh dương kết hợp gương mặt xinh đẹp kia cũng không khéo lọt top mỹ nữ Thâm Quyến nha.
Trên mặt cô treo nụ cười dịu dàng, hỏi Triệu Mẫn nói: "Cậu thấy này thế nào?"
"Thực không tồi, bộ lễ phục rất thích hợp với cậu."
"Vậy là tốt rồi, chẳng qua, chúng ta lần này mặt những lễ phục dạ hội này, hẳn là sẽ không đụng hàng đi?" Ta còn nhớ rõ lần trước ở dạ tiệc Mã gia đã đụng hàng, Triệu Mẫn cũng nhớ rõ đi.
Triệu Mẫn cười nói: "Sẽ không, nơi này lễ phục này một loại một mẫu kiểu dáng chỉ có một bộ."
Hai người chuẩn bị sẵn sàng, Trương Vô Kỵ về nhà riêng thay con xe Chevrolet sang Rolls-Royce để hợp với lễ phục dạ hội, sau đó sang đón Dương Bất Hối cùng Triệu Mẫn đích thân làm tài xế hộ tống cả hai đến Lê gia.
Tham gia quá nhiều dạ tiệc lớn ở Thâm Quyến rồi Triệu Mẫn vẫn là cảm thấy bình thường không có gì đặc sắc.
Bất quá kích động nhất chính là, cô lần này vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận bạn gái chính thức của Trương Vô Kỵ, tham gia dạ tiệc.
Hiện tại tất cả người có máu mặt của Thâm Quyến đều biết Triệu Mẫn là bạn gái Trương Vô Kỵ, hẳn là không ai tới tìm cô gây sự đi?
Nhưng đời không như là mơ cũng không ai đoán trước được.
Triệu Mẫn vừa đi tiến Lê gia, bởi vì quan hệ có liên quan đến Trương Vô Kỵ, bị nhiều người chú ý.
Trương Vô Kỵ đi tìm Mã Lực, Triệu Mẫn còn không có tới kịp cùng người của Lê gia chào hỏi, liền thấy một đạo hình bóng quen thuộc khí thế vội vàng hướng tới cô vọt lại đây.
Là Lâm Đan Đan.
Ta lặc cái đi.
Ta gần đây hình như không trêu chọc cô ta đi?
"Triệu Mẫn, có phải cô xúi giục Tống Thanh Thư cùng tôi chia tay hay không?"
Nguyên do là bởi vì cái này, chuyện này đúng là đích xác cùng ta có quan hệ.
Bất quá ta mới sẽ không thừa nhận đâu! Hơn nữa Tống Thanh Thư là bạn tốt mà, ta này xem như gián tiếp tính trợ giúp đi không phải sao?
"Cũng không có, Tống Thanh Thư chính cậu ấy không thích cô."
"Cô như thế nào không biết cậu ta không thích tôi? Cậu ta không thích tôi chẳng lẽ thích cô không bằng?"
Lúc này, Chu Chỉ Nhược đột nhiên đã đi tới, nói tiếp nói: "Đan Đan, cậu cùng cô ta so cái gì? Cô ta là loại người lả lơi ong bướm, ai cũng đều câu dẫn cũng không phải một ngày hai ngày."
Lâm Đan Đan nói tiếp nói: "Vấn đề là cô ta lớn lên đẹp lả lơi ong bướm nơi nơi câu dẫn đàn ông, chỉ cần cô ta có thể câu dẫn được đến, tôi phục! Chính là cô ta lớn lên xấu như vậy, còn nơi nơi tác quái, khẩu khí này tôi như thế nào đều nuốt không xuống!"
"Rồi, Đan Đan, xin bớt giận, người xấu xí thường tác quái, đạo lý này cậu chẳng lẽ còn không hiểu?"
"Hừ! Thật là người xấu xí tác quái nhiều."
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp.Nói ta xấu, chờ ta lộ ra nhan sắc thật, hù chết các người! Chết tiệt đám người nhìn vẻ bề ngoài.
.................................[Js-Art] - End of chapter 65
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Học viện MG University lớp 2 năm 2, Thượng Quan Nguyệt Nhi sắc mặt âm trầm về tới phòng học.
Đi ngang qua Mã Lực khi, hắn nhìn chằm chằm di động đến phát ngốc.
Cô theo bản năng theo tầm mắt Mã Lực nhìn trộm qua, liền thấy một khuôn mặt kiều diễm khuynh nước khuynh thành Triệu Mẫn kia.
Thượng Quan Nguyệt Nhi trong lòng kinh ngạc không thôi.
Triệu Mẫn không phải bạn gái Trương Vô Kỵ sao? Chẳng lẽ Mã Lực cũng có ý với Triệu Mẫn?Không đúng, căn bản là ở Thâm Quyến ở cái học viện này Triệu Mẫn không hề để lộ thân phận nha, mà hình trong di dộng Mã Lực lại là hình của Triệu Mẫn bộ dáng chân thật.
A......
Này Triệu Mẫn thật sự đúng là....
Một bên dùng bộ mặt xấu xí câu được một bạn trai cực phẩm, một bên lại dùng bộ dạng chân thật câu dẫn anh em tốt của bạn trai.
Nếu chuyện này cho ra ánh sáng, Triệu Mẫn chỉ sợ cô đến một người bạn trai cũng không kiếm được đi!
Như vậy mà nghĩ, Thượng Quan Nguyệt Nhi khóe môi lộ ra một mạt cười tà ý.
Triệu Mẫn chờ đó Trương Vô Kỵ không phải của tôi thì cô cũng đừng hòng có được mặc dù chúng ta là bạn thân như cô hai lần cướp đi người tôi thích cô đừng trách tôi.
Biệt thự Lê gia.
Chu Chỉ Nhược khóc đến hai tròng mắt đỏ bừng hướng trở về nhà, mà Lê Đình đang ở trong nhà chờ đợi tin tức.
Lê Đình vừa nhìn thấy em gái Chu Chỉ Nhược khóc lóc trở về đáy lòng gợi lên một màng thất vọng.
"Làm sao vậy, sự việc không thuận lợi sao?"
"Anh Đình, em có khả năng mất anh Joseph vĩnh viễn, anh ấy thay Triệu Mẫn kia nhận hình phạt ăn roi, về sau hai người bọn họ là có thể quang minh chính đại ở bên nhau, huhu......"
"Nha đầu ngốc, anh trai em sao có thể để chuyện này xảy ra anh có tuyệt chiêu tốt! Em hiện tại em khóc cái gì?"
Chu Chỉ Nhược lăng ra nằm trên ghế nói: "Ca ca anh còn có tuyệt chiêu?"
"Sao, bất quá yêu cầu một người phối hợp."
"Ai?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
"Anh Đình lần này anh thật sự nắm chắc?"
"Yên tâm, lần này nhất định phải được!" Đây là biện pháp cuối cùng của anh.
Chỉ cần đem Triệu Mẫn biến thành người của ta, về sau nhất định không cần tranh giành cô ta vẫn là của ta?
Trở lại phòng, hắn lấy di động gọi cho một người.
Điện thoại thực mau đã được nghe một giọng nữ kinh ngạc nói: "Học trưởng Lê sao anh lại gọi điện thoại cho tôi."
Là Dương Bất Hối.
Lê Đình nhướng mày nói: "Như thế nào? Tôi liền không thể gọi điện thoại cho cô."
"Không không không...... Anh gọi điện thoại cho tôi có việc sao?"
"Có, buổi chiều tan học có rảnh sao?"
"Có...... có."
"Định mời cô dùng một bữa cơm, có thể chứ?"
"Dĩ nhiên được."
"Được, tan học tôi đến học viện MG University đón cô."
"Được."Nghe xong điện thoại, Dương Bất Hối chỉ cảm thấy quá cao hứng trái tim đập thịch thịch muốn nhảy ra ngoài vì vui sướng.
Thật khẩn trương, thật hưng phấn.
Lê Đình anh ấy mời mình đi ăn mà không có Triệu Mẫn, đây là ước mơ thành sự thật sao?
Tan học, một chiếc Ferrari SP1 màu đỏ dừng ở cổng lớn học viện MG University.
Dương Bất Hối ở ký túc xá trang điểm nhẹ, dùng quần áo lần trước Triệu Mẫn mua cho cô mặc vào sao đó rời ra khỏi trường học.
Dưới ánh mắt hâm mộ của cả trăm người ngồi trên xe của Lê Đình rời đi thật đúng là một cặp đẹp đôi,...Nhà hàng The Lounge ở trung tâm Thâm Quyến, Lê Đình đích thân kéo ghế mời Dương Bất Hối ngồi.
Dương Bất Hối tâm trạng kích động vì hạnh phúc mà ngồi xuống.
Một bữa cơm dùng xong, Lê Đình rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Bất Hối, sau cuối tuần chính là sinh nhật thứ 19 của tôi hy vọng cô cùng Triệu Mẫn có thể đến tham dự."
"Được...... Chúng tôi nhất định sẽ đi."
"Này liền tốt, đến lúc đó tổ chức ban ngày ở nhà riêng, buổi tối tôi sẽ đến câu lạc bộ đêm đến lúc đó cô cùng Triệu Mẫn cũng tới chơi nhé."
"Được, tôi sẽ trở về nói với cậu ấy, đến lúc đó chúng tôi nhất định đến đúng giờ."
Tuy rằng cô trong lòng biết rõ Lê Đình là vì Triệu Mẫn mới tiếp cận cô, nhưng là vẫn là nhịn không được đáp ứng rồi.
Cứ như vậy đi!
Quý trọng nhiều thời gian ở bên nhau, đối với Dương Bất Bối ta mà nói, là ký ức tốt đẹp cả đời.
Mối tình đầu, thật đẹp, chính là lại không thuộc về ta.
Ta chỉ có thể đứng phía sau, yên lặng chúc phúc anh ấy mà thôi.
Liên tiếp mấy ngày tới, Lê Đình đến học viện MG University đón Dương Bất Hối đi ăn xem phim đi dạo mua sắm tặng quà cho cô.
Dương Bất Hối chính là không chịu nhận quà của Lê Đình vì toàn đồ đắt tiền, lại bị hắn cưỡng ép bắt cô nhận lấy, nên rơi vào đường cùng cô cũng đành nhận.
Trong lòng lại như ăn mật ngọt vậy.
Lê Đình anh ấy đây là thích ta sao? Vì cái gì sẽ đột nhiên đối với ta tốt như vậy đâu?
Mấy ngày nay đã phát sinh tất cả mọi chuyện đó những điều tốt đẹp hạnh phúc của những cặp đôi hay trải qua, làm Dương Bất Hối sinh ra loại này ảo giác, đối với Lê Đình tình yêu nảy sinh nhiều hơn, một phát không thể vãn hồi.
Mấy ngày qua đi, vết thương trên lưng của Trương Vô Kỵ đã khỏi hoàn toàn, lại còn ăn vạ không chịu đi học.
Triệu Mẫn thì bị hắn tra tấn sắp điên mất rồi, mỗi ngày đối với cô giở trò lưu manh, hôn cô ôm cô đủ các loại.
Triệu Mẫn cố tình một hai rời Trương gia, lại liền bị ông ngoại của Trương Vô Kỵ đứng ra cản lại.
Ân Thiên Chính nói: "Cháu cưng của ta thương tích còn chưa khỏe! Nha đầu con đã muốn đi?"
Triệu Mẫn bị buộc bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục bị giữ lại, trong lòng hận Trương Vô Kỵ lại hận đến ngứa răng, hận không thể cắn hắn một phát cho hả giận.
Vào đêm, Triệu Mẫn bưng một ly sữa bò nóng, đi vào phòng Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ vốn dĩ đang chơi di động, thấy cô tới, vội buông di động, từ trên giường ngồi dậy.
Dùng ánh mắt không đúng đắn nhìn chầm chầm cô tươi cười.
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Trương Vô Kỵ, không được có ý nghĩ xằng bậy nha, uống xong sữa bò sau đó đi ngủ nhanh, ngày mai liền phải đi học."
"Vậy cậu giúp tôi uống."
"Chính mình tự uống nghe không!"
"Vậy cậu uống cùng tôi."
"Trương Vô Kỵ, cậu mẹ nó rốt cuộc uống hay không uống?" Triệu Mẫn nổi giận.
"Uống, cậu lấy lại đây."
Triệu Mẫn tức giận đem sữa bò đưa cho hắn, còn chưa tới kịp phản ứng lại, liền thấy Trương Vô Kỵ uống một ngụm sữa bò vào miệng, sau đó đối với miệng cô mà hôn lên trực tiếp đưa sữa từ trong miệng hắn sang miệng của cô.
"........" Trời!
Cái này chết tiệt đúng là lưu manh!
Uống sữa bò đều phải như vậy đối ta.
Triệu Mẫn vươn một bàn tay, ở hắn trên eo dùng sức véo một phen, Trương Vô Kỵ mới buông môi cô ra.Hắn vẻ mặt ủy khuất nói: "Bào bối à, cậu véo tôi làm gì nha!"
Triệu Mẫn cả giận nói: "Ngủ nhanh!"
"Cậu ngủ cùng tôi đi."
"Cậu nằm mơ đi!"
"Triệu Mẫn, cậu đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
"Tôi liền uống rượu phạt, cậu muốn như thế nào?"
"......" Lại không nói lại cậu.
Vừa lúc này, lão gia tử đi lên xem cháu ngoại, vừa vặn thấy Triệu Mẫn vẻ mặt bi phẫn bộ dáng đáng thương vì bị cháu ngoại ông ta làm khó đủ kiểu Ân Thiên Chính không khỏi dở khóc dở cười.
Ân Thiên Chính cười cười nhíu mày nói: "Xấu nha đầu, con chính là chăm sóc người bệnh như vậy sao?"
Triệu Mẫn ủy khuất nói: "Ông ngoại~~ cậu ấy thương thế khỏi lâu rồi."
"Ờ! Thì đó là ngoại thương, nó còn bị nội thương nữa, ông đây xem đêm nay nha đầu con không cần trở về đi, liền lưu lại nơi này gác đêm đi!"
Ta lặc cái đi.
Cậu ta khỏe như bò rồi, còn muốn ta gác đêm?Không biết còn tưởng rằng bị thương nghiêm trọng lắm không bằng!
Nhưng cô lại không dám ngỗ nghịch Ân lão gia tử nhà này.
Bất đắc dĩ nói: "Con đã biết, thưa ông ngoại."
Triệu Mẫn hoàn toàn không có chú ý tới, Trương Vô Kỵ âm thầm hướng tới ông ngoại hắn giơ ngón tay cái lên like.
Hahaha, ông ngoại quả là tâm lý hơn cả ông nội.
Gác đêm nha!
Ân Thiên Chính vẻ mặt khoe khoang cười đi ra phòng, nghĩ thầm, lão tử ăn muối so tiểu tử con ăn cá còn nhiều hơn, còn không biết tiểu tử con muốn gì sao bày đặc đánh chủ ý với ông?
Ân Thiên Chính là một người cao tuổi, chỉ cần cháu trai vui, ông ta cũng vui theo.
Vào đêm, nhà họ Trương, gia chủ Trương Tam Phong đột nhiên vẻ mặt phong trần mệt mỏi về tới nhà họ Trương.
Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn nửa đêm bị đánh thức, cùng nhau xuất hiện ở phòng khách.
Trương Vô Kỵ nắm tay Triệu Mẫn, ngồi đối diện Trương Tam Phong trên sô pha, sau đó Ân Thiên Chính cũng tỉnh ngủ mà đi ra ngồi trên sô pha cạnh Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong thấy Triệu Mẫn, nhíu mày nói: "Nha đầu này như thế nào còn ở nơi này?"
Triệu Mẫn vẫn là cay, Trương gia gia chủ nhà này vẫn là không chào đón cô.
Trương Vô Kỵ cùng ông ngoại hắn đều theo bản năng không nghĩ sẽ đem chuyện Trương Vô Kỵ bị học viện MG University bị đánh kỷ luật nói cho Trương Tam Phong biết vì sợ ông ta đem người tới đập nát học viện.
Bởi vì trong nhà Trương Tam Phong vẫn là lợi hại hơn Ân lão gia tử kia nên ông ta dám làmchuyện này là bình thường.
Vì thế, Trương Vô Kỵ hàm hồ nói: "Con bị cảm, cậu ấy tới chiếu cố con mấy ngày."
Trương Tam Phong nhíu mày nói: "Ta hiện tại muốn nói chính sự, con xác định muốn cho nha đầu này cùng nhau nghe?"
Triệu Mẫn vội nói: "Cái kia, con nên lãng tránh một chút!"
Ta mới không có hứng thú nghe đâu, loại giống nhà họ Trương hắc đạo gia tộc, biết được càng nhiều, chết càng nhanh không phải sao!
Trương Vô Kỵ giữ chặt tay Triệu Mẫn, nói: "Cậu ấy trước sau là vợ tương lai của con, cũng thành viên nhà chúng ta, nghe một chút thì đã sao?"
"Con đừng quên......" là có vị hôn thê.
Trương Tam Phong nói còn chưa nói xong, đã bị Trương Vô Kỵ đánh gãy.
"Gia gia, ông có chuyện gì cứ việc nói thẳng, hơn nửa đêm, còn có để cho mọi người đi ngủ?"
Trương Tam Phong, lúc này mới nói: "Là về cha mẹ con."
"Cha mẹ con làm sao vậy? Ông không đưa cha mẹ con về sao?"
"Không có tìm được, ta ở Los Angeles bên kia hết mấy ngày, tra ra vài khả năng, một là cha mẹ con chuyển viện, hai là cha mẹ con đã...... Đã qua đời."
Trương Vô Kỵ kinh ngạc từ trên sô pha đứng lên, kích động nói: "Sao có thể? Cha mẹ con sao có thể đã qua đời?"
Trương Tam Phong nói: "Ngồi xuống! Nghe ta nói xong."
Trương Vô Kỵ nghe lời ngồi xuống, tràn đầy bi thương.
Triệu Mẫn trấn an cầm hắn tay, trong lòng cũng hơi hơi có chút khổ sở thay hắn.
Từ nhỏ cha mẹ liền mất tích, đến bây giờ cũng chưa tìm được, thật vất vả mới có tin tức, lại biến thành người thực vật, nhưng lúc này thảm hại hơn, chính là liền người thực vật thân thể đều tìm không ra.
Trương Tam Phong tiếp tục nhìn Trương Vô Kỵ nói: "Còn tra ra một khả năng, chính là cha mẹ con đã tỉnh, và về nước."
"Chính là nếu tỉnh, vì cái gì không trở lại tìm chúng ta?"
"Năm đó cha con học ở học viện MG University là vì tới tìm Tần Ngọc Hy." Nhắc tới Tần Ngọc Hy Trương Tam Phong cùng Ân Thiên Chính nghiến răng phẩn nộ.
Bởi vì năm đó Trương Thúy Sơn ngay từ đầu thích chính là Ân Tố Tố về sau mới biết là Ân Tố Tố có được gia tộc liên hôn với Triệu gia, vì ngày đính hôn vị hôn phu của Ân Tố Tố đào hôn đi vì trong lòng đã có một người chính là Tần Ngọc Hỵ nên hủy mối hôn sự tốt đẹp này làm Ân Thiên Chính cảm thấy tiếc con rể quý, còn việc này làm Trương Tam Phong phẫn hận vì ở học viện MG University Tần Ngọc Hy học tranh cái gì cũng hơn con trai ông ta thêm một phần là vì Tần Ngọc Hy là vợ của Triệu Dương Vương mà Ân Thiên Chính từng nhìn chúng làm con rể còn con trai ông ta là người đến sau nên đó với việc này có chút phẩn hận.
Nhưng mới ngắn ngủn mấy năm, cả Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tần Ngọc Hy?
Mẹ ta?
Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt, ông nội và ông ngoại Trương Vô Kỵ điều biết mẹ ta nhìn hai người họ có vẻ có tư thù với mẹ ta.
Mà lúc này, Trương Vô Kỵ ở bên tai cô nói nhỏ nói: "Ngàn vạn đừng nói mẹ cha cậu là Tần Ngọc Hy, Triệu Dương Vương."Bằng không gia gia cùng ông ngoại ta liền nổi bảo, đến lúc đó Triệu Mẫn cậu liền thảm.
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Chính là sớm hay muộn sẽ biết!"
"Chết trễ một ngày tốt một ngày."
"Đã biết ông của cậu sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau sao?"
"Cái này khó nói."
Này thật đúng là......
Trương Vô Kỵ nói: "Kia kế tiếp, gia gia ông tính toán như thế nào?"
"Tìm Tần Ngọc Hy, hẳn là là có thể điều tra ra tin tức cha mẹ con."
Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ: "......" Người đã chết muốn như thế nào tra?
Nhưng bọn họ biết rõ, lại không dám nói ra.
"Được rồi, đi ngủ đi." Sau đó lại đem tầm mắt dừng ở Triệu Mẫn, thẳng xem đến Triệu Mẫn da đầu tê dại, mới mở miệng nói: "Nha đầu qua phòng của khách mà ngủ."
Đây là cái Triệu Mẫn ước, nhưng Trương Vô Kỵ, lại nói: "Gia gia, ông ngoại còn không quản chuyện của con ông là ông nội quản làm gì."
"Câm miệng! Ta là ông của con, hơn nữa là cha của cha con không có tư cách quản con sao, con có bản lĩnh nói, trước đem nha đầu này cưới vào cửa Trương gia lại cùng lão tử nói này đó."
Dứt lời, Trương Vô Kỵ nhịn không được mắt trợn trắng, mang theo Triệu Mẫn cùng nhau lên lầu.
Triệu Mẫn chính là phòng khách ở lầu hai còn Trương Vô Kỵ phòng lầu ba, Trương Vô Kỵ kéo cô không chắc nên Triệu Mẫn về phòng của cô một cách thuận lợi.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có chính mình trở về phòng.Sáng sớm hôm sau, Triệu Mẫn liền cùng Trương Vô Kỵ cùng nhau trở về trường học.
Tiến tới phòng học, đã bị Dương Bất Hối kéo qua đi, trộm nói: "Mẫn Mẫn, ngày mai chính là sinh nhật Lê Đình anh ta mời chúng ta đi, cậu có đi hay không?"
Triệu Mẫn không phải rất muốn đi, nhưng nhìn Dương Bất Hối vẻ mặt chờ mong, chính là mềm lòng đáp ứng.
"Nha đầu ngốc, cậu đây là cần gì phải như vậy!" Biết rõ Lê Đình căn bản là không thích cậu, lại vẫn là ôm hy vọng.
"Mẫn Mẫn, tôi chỉ cần đứng xa xa nhìn anh ấy, đều cảm thấy thực hạnh phúc, hơn nữa mấy ngày nay, anh ta đối tôi thực tốt."
Mấy ngày nay?
Chẳng lẽ ta không ở mấy ngày nay, Dương Bất Hối cùng Lê Đình ngầm có gì với nhau sao?
"Các cậu có......"
"À cậu đừng hỏi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao mấy ngày nay anh ta đối với tôi vô cùng tốt, bất luận như thế nào, tôi đều muốn đi thử xem."
Không thử xem lại như thế nào biết một chút cơ hội đều không có đâu?
"Được đi, tôi đi cùng cậu, ngày mai buổi sáng chúng ta đi trước chuẩn bị lễ phục dạ hội."
"Được."
Triệu Mẫn đồng ý sau, Dương Bất Hối lập tức nhắn một cái tin nhắn cho Lê Đình.
"Học trưởng Lê, ngày mai tôi cùng Triệu Mẫn cùng đi."
Lê Đình nhìn đến tin nhắn sau, khóe miệng gợi lên một mạt cười xấu xa.
Triệu Mẫn, ngày mai cô liền hoàn toàn thuộc về ta.
Thành Đô đứng đầu tứ đại gia tộc nhà họ Triệu vị trí con rể này, là của ta!
Triệu Mẫn trở lại trên chỗ ngồi, Thượng Quan Nguyệt Nhi khóe miệng lộ ra một mạt tà ác tươi cười tới, ở Triệu Mẫn bên tai nói nhỏ nói: "Triệu Mẫn, cậu thủ đoạn không tồi, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi?"
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu lại muốn như thế nào?"
"Không như thế nào, chính là xem không được hành vi người nào đó ghê tởm, một bên có bạn trai, một bên còn câu dẫn huynh đệ của bạn trai."
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Cậu nói bừa cái cái gì?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Cậu dám nói Mã Lực không thích cậu?"
"Cậu biết cái gì?"
"Biết được không nhiều lắm, chỉ biết Mã Lực đối với cậu chân thật dung mạo yêu sâu sắc mà thôi."
"Đó là bởi vì nguyên nhân khác."
"Tôi quản cái gì nguyên nhân của cậu, Triệu Mẫn...... Ha hả, cậu nói tôi đem chuyện này nói cho bọn họ biết, thì sẽ như thế nào?"
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu dám?"
"Có cái gì không dám, tôi chính mình không chiếm được hạnh phúc, cũng không nghĩ để bất luận kẻ nào có được đến hạnh phúc."
"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Không như thế nào, Thâm Quyến tổng cộng liền có mất thanh thiếu niên soái ca ưu tú, hiện tại tất cả đều bị cậu câu hồn rồi, tôi liền ăn cơm thừa cơ hội ăn cũng đều không có."
"Tôi câu hồn ai? Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu lại nói hươu nói vượn tin hay không tôi không tha cho cậu!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Ân Hòa Phong, Trương Vô Kỵ, Mã Lực, Lê Đình, còn có cái người vị hôn phu Cố Gia Thành kia, toàn bộ những soái ca ở Thâm Quyến chỉ có mình cậu đi câu hồn hết rồi."
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì? Tôi cùng Ân Hòa Phong chỉ là ca ca anh ấy xem tôi như muội muội tình cảm anh em, còn có Cố Gia Thành là em trai chẳng lẻ chưa thành niên cậu cũng muốn ăn? Lê Đình thì càng là cùng tôi một chút quan hệ đến quan hệ bạn bè cũng không có, còn về Mã Lực thuần túy đều là hiểu lầm."
"Cậu xác định Lê Đình và cậu không có quan hệ gì?"
"Đương nhiên."
"Kia tốt, tôi muốn cậu giúp tôi thu phục Lê Đình."
"Có thể, ngày mai sinh nhật Lê Đình, tôi vừa vặn muốn đi tham gia, cậu theo chúng tôi cùng nhau đi."
"Được! Nghe nói Lê Đình lớn lên cũng soái gia thế lại không tồi, vẫn là tứ đại gia tộc Thâm Quyến người thừa kế duy nhất, cùng Trương Vô Kỵ bọn họ mấy cái tề danh, dù sao hiện tại không còn ai, không bằng chắp vá dùng đi!"
A......
Thượng Quan Nguyệt Nhi người này quả thực tuyệt!
Hoàn toàn có chỗ tốt nha!
Tuy rằng ta thực không nghĩ sẽ giúp cô ta nhưng hiện tại ta bị Thượng Quan Nguyệt Nhi siết ở trong tay nhược điểm càng ngày càng nhiều, nhiều đến cô ta một ngày nói ra.
Hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu dung mạo và thân phận của ta bị cô ta cho ra ánh sáng, không biết sẽ có bao nhiêu sóng gió đây.
Còn có, nếu Thượng Quan Nguyệt Nhi thu phục được Lê Đình, như vậy thì Dương Bất Hối hẳn là sẽ hoàn toàn hết hy vọng đi?
Lê Đình con người kia quá nguy hiểm, căn bản là vô tâm, Dương Bất Hối cùng hắn ở bên nhau, chỉ biết bị lợi dụng đến nói ra thì quá nhiều đi.
Ta ở học viện MG University này cũng chỉ có mình Dương Bất Hối là bạn tốt nữ, ta không muốn nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa.
Hôm sau buổi sáng, Triệu Mẫn cùng Dương Bất Hối được Trương Vô Kỵ đưa đi mua lễ phục hắn đưa hai cô đến cửa hàng dạ hội lớn nhất ở Thâm Quyến.
Trương Vô Kỵ biết bọn họ muốn đi tham gia sinh nhật Lê Đình, nói cái gì cũng đều phải đi theo cùng đi.Hắn vẫn không quên, Lê Đình tên kia vẫn luôn đánh chủ ý với Triệu Mẫn, sao có thể làm cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc?
Triệu Mẫn từ phòng thử đồ đi ra, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Một cái váy đen, đem cả dáng người lộ rõ chẳng thiếu thứ gì, nếu chỉ xem bóng dáng nói, quả thực đẹp ngây người.
Đương nhiên, nhìn mặt Trương Vô Kỵ cũng cảm thấy mỹ, bởi vì gương mặt kia hắn đều đã xem như thói quen.
Tuy rằng bình phàm chút, nhưng như cũng như vậy nhìn rất thuận mắt.
Mà lúc này, Dương Bất Hối cũng từ phòng thử đồ đi ra, cả người một bộ váy xanh dương kết hợp gương mặt xinh đẹp kia cũng không khéo lọt top mỹ nữ Thâm Quyến nha.
Trên mặt cô treo nụ cười dịu dàng, hỏi Triệu Mẫn nói: "Cậu thấy này thế nào?"
"Thực không tồi, bộ lễ phục rất thích hợp với cậu."
"Vậy là tốt rồi, chẳng qua, chúng ta lần này mặt những lễ phục dạ hội này, hẳn là sẽ không đụng hàng đi?" Ta còn nhớ rõ lần trước ở dạ tiệc Mã gia đã đụng hàng, Triệu Mẫn cũng nhớ rõ đi.
Triệu Mẫn cười nói: "Sẽ không, nơi này lễ phục này một loại một mẫu kiểu dáng chỉ có một bộ."
Hai người chuẩn bị sẵn sàng, Trương Vô Kỵ về nhà riêng thay con xe Chevrolet sang Rolls-Royce để hợp với lễ phục dạ hội, sau đó sang đón Dương Bất Hối cùng Triệu Mẫn đích thân làm tài xế hộ tống cả hai đến Lê gia.
Tham gia quá nhiều dạ tiệc lớn ở Thâm Quyến rồi Triệu Mẫn vẫn là cảm thấy bình thường không có gì đặc sắc.
Bất quá kích động nhất chính là, cô lần này vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận bạn gái chính thức của Trương Vô Kỵ, tham gia dạ tiệc.
Hiện tại tất cả người có máu mặt của Thâm Quyến đều biết Triệu Mẫn là bạn gái Trương Vô Kỵ, hẳn là không ai tới tìm cô gây sự đi?
Nhưng đời không như là mơ cũng không ai đoán trước được.
Triệu Mẫn vừa đi tiến Lê gia, bởi vì quan hệ có liên quan đến Trương Vô Kỵ, bị nhiều người chú ý.
Trương Vô Kỵ đi tìm Mã Lực, Triệu Mẫn còn không có tới kịp cùng người của Lê gia chào hỏi, liền thấy một đạo hình bóng quen thuộc khí thế vội vàng hướng tới cô vọt lại đây.
Là Lâm Đan Đan.
Ta lặc cái đi.
Ta gần đây hình như không trêu chọc cô ta đi?
"Triệu Mẫn, có phải cô xúi giục Tống Thanh Thư cùng tôi chia tay hay không?"
Nguyên do là bởi vì cái này, chuyện này đúng là đích xác cùng ta có quan hệ.
Bất quá ta mới sẽ không thừa nhận đâu! Hơn nữa Tống Thanh Thư là bạn tốt mà, ta này xem như gián tiếp tính trợ giúp đi không phải sao?
"Cũng không có, Tống Thanh Thư chính cậu ấy không thích cô."
"Cô như thế nào không biết cậu ta không thích tôi? Cậu ta không thích tôi chẳng lẽ thích cô không bằng?"
Lúc này, Chu Chỉ Nhược đột nhiên đã đi tới, nói tiếp nói: "Đan Đan, cậu cùng cô ta so cái gì? Cô ta là loại người lả lơi ong bướm, ai cũng đều câu dẫn cũng không phải một ngày hai ngày."
Lâm Đan Đan nói tiếp nói: "Vấn đề là cô ta lớn lên đẹp lả lơi ong bướm nơi nơi câu dẫn đàn ông, chỉ cần cô ta có thể câu dẫn được đến, tôi phục! Chính là cô ta lớn lên xấu như vậy, còn nơi nơi tác quái, khẩu khí này tôi như thế nào đều nuốt không xuống!"
"Rồi, Đan Đan, xin bớt giận, người xấu xí thường tác quái, đạo lý này cậu chẳng lẽ còn không hiểu?"
"Hừ! Thật là người xấu xí tác quái nhiều."
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp.Nói ta xấu, chờ ta lộ ra nhan sắc thật, hù chết các người! Chết tiệt đám người nhìn vẻ bề ngoài.
.................................[Js-Art] - End of chapter 65
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com