Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Mạc Cẩm Ương Bị Ném Ra Khỏi Cửa
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Rồi sau đó chuẩn bị cùng cái cô gái trong game kia PK một trận, liền thấy trên màn hình lại một lần xuất hiện một cái khung nhỏ.
Ngài phu quân Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam yêu cầu cùng bạn giải trừ hôn ước!
Mẹ kiếp!
Triệu Mẫn lập tức ấn vào cự tuyệt, rồi sau đó không nói hai lời, trực tiếp tìm được nhân vật Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam trong một đám người, định hướng cưỡi thần thú qua tới.
Mẹ kiếp trước đập một trận cho hả giận rồi lại nói!
Mạc Cẩm Ương thấy vợ của Trương Vô Kỵ trong game đột nhiên công kích, luống cuống tay chân đánh trả.
Mạc Cẩm Ương tuy rằng chơi qua trò chơi cùng loại, nhưng lại là lần đầu chơi về game này, đối với thao tác trong game này không có quen thuộc.
Hai người đánh nhau trong chốc lát, chỉ chốc lát sau nhân vật Trương Tiểu Tam liền chết thảm trên mặt đất.
Mạc Cẩm Ương sắc mặt trở nên thật không đẹp, chuẩn bị đánh trả, lại nghe thấy tiếng bước chân.
Chạy nhanh buông điện thoại di động xuống.
Bày ra vẻ mặt dường như không có việc gì nhìn xung quanh.
Trương Vô Kỵ thấy vậy, đỉnh mày nhẹ nhàng chu lên, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Anthony bọn họ phải về rồi."
Ý bảo Mạc Cẩm Ương cũng có thể đi rồi.
Nhưng Mạc Cẩm Ương nơi nào không biết, hoặc là làm bộ nghe không hiểu, hay vẫn là thật nghe hiểu, chỉ là cười nói: "Tôi muốn ở lại cùng cậu trong chốt lát! Dù sao cậu ở đây một mình cũng nhàm chán."
"Xin lỗi, con gái của tôi trong chốc lát huấn luyện xong sẽ quay lại đây, cô ở chỗ này sẽ ảnh hưởng không tốt."
"Con gái?" Ta đi! Trương Vô Kỵ tự nhiên có con gái.
Mạc Cẩm Ương đáy lòng khiếp sợ đến nghĩ không được, cậu ta giống như mới mười tám mười chín tuổi đi? Như thế nào sẽ có con gái đâu!
Không phải...... Tuyệt đối là con gái nuôi.
Cậu ta tuổi còn nhỏ như vậy tuyệt đối không có con đâu.
Nếu là nhận nuôi, Mạc Cẩm Ương tỏ vẻ có thể tiếp thu.
"Ha hả...... Tôi muốn ở lại nhìn thử con gái của cậu, hẳn là sẽ thực đáng yêu đi!"
Trương Vô Kỵ ngại tình bạn với Anthony, không dám đuổi Mạc Cẩm Ương đi, chỉ là nhàn nhạt nói: "Tùy cô!"
Sau đó lười phản ứng đến Mạc Cẩm Ương, lo chính mình lên giường, đắp chăn lên chân.
Bác sĩ nói miệng vết thương của Trương Vô Kỵ còn chưa có khôi phục, phải nằm nhiều trên gường tịnh dưỡng.
Chờ miệng vết thương hoàn toàn khôi phục lúc sau, mới có thể xuống giường hoạt động.
Thân thể điều dưỡng tốt lúc sau, mới có thể đi tiến hành huấn luyện thể chất lại.
Mạc Cẩm Ương muốn đổi cái hảo cảm với Trương Vô Kỵ, thấy chăn của hắn dấp không có đẹp, liền đi qua, muốn thế hắn đắp chăn đàng hoàng.
Kết quả một khi mới tới gần, liền thấy một đạo hư ảnh nhanh chóng từ trước mắt lướt qua, còn chưa tới kịp thấy rõ ràng là cái gì.
Chỗ đùi đã bị một phen chùy thủ sắt nhọn kề vào, Mạc Cẩm Ương lông tơ lập tức dựng ngược.
Cả người sợ tới mức cũng không dám nhúc nhích.
Mẹ kiếp!
Đây là cái quái vật gì a? Ra tay tự nhiên nhanh như vậy......
Khi Mạc Cẩm Ương thấy rõ đó là cái gì lúc sau, tự nhiên là một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi.
Lập tức liền trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp chẳng lẽ đây là con gái của Trương Vô Kỵ?
Muốn hay không dọa người như vậy a!
Không sai, người tới chính là Trương Tử Du.
Tử Du ánh mắt phiếm hàn nhìn Mạc Cẩm Ương nói: "Cô là ai?"
Mạc Cẩm Ương trên mặt muốn cho ra một nụ cười, lại như thế nào đều cười không ra.
Chỉ có cứng đờ nói: "Ách...... Bạn nhỏ xin chào, ta là bạn của cha con, có thể đem đao lấy ra trước được không? Con làm như vậy thực không lễ phép nha!"
Tử Du không rõ nguyên do nhìn cô nói: "Muốn tôi đây như thế nào lễ phép?"
"Con lần đầu gặp mặt hẳn là phải kêu ta một tiếng dì a......"
"Tôi không quen biết cô." Tử Du lạnh lùng nói xong câu đó, rồi sau đó nhìn về phía Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ nhướng mày nói: "Tử Du, dừng tay buông cô ta ra, cô ta là chị của bạn thân của ba."
"Vâng." Tuy rằng không biết chị của bạn thân của ba là cái ý gì, bất quá Trương Tử Du vẫn là nghe lời buông Mạc Cẩm Ương ra.
Rồi sau đó nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực của Trương Vô Kỵ, thân mật hô: "Ba ba, con hôm này hoàn thành huấn luyện."
Cùng với thái độ vừa mới nảy đối đãi với Mạc Cẩm Ương, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Mạc Cẩm Ương trực tiếp trợn tròn mắt.
Mạc Cẩm Ương đi qua suy nghĩ muốn cùng Tử Du kéo gần quan hệ lại, ngữ khí thân mật nói: "Bạn nhỏ, con tên là gì nha?"
Tử Du học theo Trương Vô Kỵ, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Trương Tử Du!"
"Tử Du, tên này cũng thật dễ nghe, ai đặt tên này cho con a?"
"Mẹ của tôi......"
Mạc Cẩm Ương: "......" Mẹ kiếp!
Tự nhiên còn có mẹ!
Ta lặc cái đi.
Còn không có kinh ngạc xong liền nghe thấy Tử Du tiếp tục nói: "Mẹ tôi tên gọi Mẫn Mẫn, ông ngoại của tôi tên là Dương Vương, tôi tên Tử Du, tên của chúng tôi điều chiếu theo một câu thơ mà đặt ra, là câu thơ mà ba ba tôi làm, thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, cuộc đời này yêu nhất, chỉ có Mẫn Mẫn!"
Đây là câu Trương Vô Kỵ gần nhất dạy cho Trương Tử Du, cô bé đối với câu này thuộc nằm lòng.
Nghe vậy, Mạc Cẩm Ương cả người trực tiếp hỗn độn trong gió.
Đậu xanh rau má! Không chỉ có mẹ, còn có ông ngoại......
Còn có câu kia thơ...... Tự nhiên là Trương Vô Kỵ làm?
Câu thơ thật lãng mạng a!
Nếu là cũng có thể vì ta làm một câu thơ thì tốt rồi.
Mạc Cẩm Ương hoàn toàn đã đem nhân gia người ta có mẹ bỏ qua một bên.
Da mặt dày nói: "Vô Kỵ, cậu cũng thật lợi hại, tự nhiên còn biết làm thơ!"
Trương Vô Kỵ không nói gì, bởi vì hắn làm lơ Mạc Cẩm Ương, liếc tới trên màn hình di động hình ảnh......
Phát hiện hắn trong game chính là bị chém chết.
Mẹ kiếp!
Lấy di động qua vừa thấy, di động hiện lên một cái khung nhỏ, có hai sự lựa chọn.
Hồi sinh tại chỗ, hoặc đi cầu Nại Hà chờ hồi sinh.
Trương Vô Kỵ lập tức chọn hồi sinh tại chỗ.
Rồi sau đó, liền thấy nhân vật Triệu Mẫn ở trong game, đứng ở bên người chính mình, vừa thấy đến Trương Tiểu Tam sống lại, không nói hai lời liền tiến lên chém.
Mà mà nhân vật game của Lục Cảnh Dương đứng bên cạnh nhân vật của Triệu Mẫn, giống như là xem náo nhiệt vậy.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến thần: "Cố lên, Mẫn Mẫn ~~! Dùng sức chém, chém cậu ta rớt thêm mấy cấp nữa."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "......"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Trời đất! Cậu ta sống lại, Mẫn Mẫn mau, thừa dịp cậu ta còn không phục hồi tinh thần lại, tiếp tục chém!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Lục Cảnh Dương! Anh con mẹ nó muốn chết hả!"
Tự nhiên bảo Mẫn Mẫn chém ta.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Tiểu tử thúi, anh đây thấy cậu mới là tìm đường chết đi! Có bạn gái tốt như Mẫn Mẫn không biết quý trọng, ra ngoại quốc lại đi ngoại tình, người anh trai như tôi không biết nói cậu như thế nào mới tốt."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Ngoại tình? Có ý tứ gì?"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Ha hả...... Còn giả ngu? Không quan hệ, cậu tiếp tục giả ngu đi! Tốt nhất ở nước ngoài luôn đi đừng có về, như vậy Mẫn Mẫn liền có thể về tôi."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Lục Cảnh Dương, anh con mẹ nó tin hay không lão tử một đao chém chết anh?"
Một hàng tự mới vừa phát ra, nhân vật Trương Tiểu Tam đã bị Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ lại một lần chém chết.
Mẹ kiếp!
Trương Vô Kỵ lại một lần sống lại.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Mẫn Mẫn, trước đừng chém, trước nói cho anh biết là chuyện như thế nào! Chính là chết, cũng phải cho anh chết minh bạch một chút a."
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Nhìn xem lịch sử trò chuyện của anh đi!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Được, anh hiện tại liền đi xem, Mẫn Mẫn, em chờ anh."
Ta chờ cái đầu quỷ anh a!
Mẹ nó tiếp tục chém.
Vì thế, ở Trương Vô Kỵ một bên xem lịch sử trò chuyện, một bên bị chém chết, một bên sống lại, hắn rốt cuộc cũng xem xong lịch sử cuộc trò chuyện rồi.
Rồi sau đó ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Mạc Cẩm Ương còn ăn vạ còn không chịu đi.
"Là cô đụng vào di động của tôi."
Mạc Cẩm Ương trực tiếp thừa nhận dẹp đường: "Không sai, Vô Kỵ, chỉ là cái người vợ trong game mà thôi, hà tất để ý như vậy làm gì?"
Trương Vô Kỵ ánh mắt lạnh lùng nhìn cô và nói: "Xin lỗi, đó là vợ ở hiện thực của tôi, mà không phải chỉ có ở trong game."
Dứt lời, liền thấy Mạc Cẩm Ương bỗng dưng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Cô gái đó là vợ ở hiện thực của cậu ta?
Không...... Nghe hoàng đệ nói, cậu ta còn không có kết hôn, cũng không có đính hôn, cũng không có vợ, nhiều lắm chỉ xem là bạn gái mà thôi.
Bạn gái mà thôi, ai thời niên thiếu không có thời điểm cuồng bạn gái a!
Ta không thèm để ý.
Thuyết phục chính mình lúc sau, khóe miệng Mạc Cẩm Ương gợi lên một mạt ý cười, nói: "Vô Kỵ, tôi liền nói thật cho cậu nghe đi! Tôi coi trọng cậu, tôi muốn cùng cậu kết giao, cậu cũng nói một chút ý tưởng về chuyện này đi!"
Trương Vô Kỵ biểu cảm nhàn nhạt nói: "Không ý tưởng! Tôi khuyên cô vẫn là chạy nhanh rời đi, sau đó về sau đều đừng tới nơi này nữa."
Không phải công chúa hoàng gia Anh quốc sao? Không thể tin được còn có một cô công chúa da mặt dày như vậy?
Mạc Cẩm Ương thấy Trương Vô Kỵ đuổi chính mình đi, sắc mặt đột nhiên trở nên thật không đẹp, cô nói: "Tôi không đi cậu lại có thể làm gì?"
Trương Vô Kỵ ánh mắt một ngưng, hướng tới một phương hướng cho một cái ánh mắt.
Trong phòng bệnh đột nhiên xuất hiện hai người của Minh Giáo đi ra tới, trực tiếp đem Mạc Cẩm Ương một trái một phải, lấy một cái tư thế áp giải đem cô ném đi ra ngoài cửa.
Mạc Cẩm Ương mặt đều tức đến đen lại, hét lớn: "Buông tôi ra! Các người biết tôi là ai sao? Tôi chính là công chúa! Các người lũ cầm thú!"
Nhưng người Minh Giáo lại mắt điếc tai ngơ, ném Mạc Cẩm Ương ra phòng bệnh lúc sau, liền đóng cửa lại, rồi sau đó tiếp tục nấp tới chỗ tối.
Trương Vô Kỵ thấy giải quyết xong cô gái phiền phức này rồi, liền muốn cùng Triệu Mẫn khoe thành tích.
Thấy nhân vật trong game lại một lần ngã xuống đất không dậy nổi......
Trương Vô Kỵ chạy nhanh hồi sinh tại chỗ, đang muốn nói chuyện, liền thấy Nghịch Thiên Chiến Thần triệu hồi ra một cái siêu cấp thần thú ra tới.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Mẫn Mẫn, anh mới bán đâu giá mua được một cái cực phẩm tọa kỵ, mang em bay thử một vòng! Đừng để ý tới tên tiểu tử thúi này, anh nói cho em biết, đàn ông trừ bỏ Lục Cảnh Dương anh ở ngoài, những người khác đều không phải thứ tốt!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "......"
Mẹ kiếp! Xem ta đây là chết rồi sao?
Cái gia hỏa mặt dày này!
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Cảnh dương ca ca từ từ, em có chuyện muốn hỏi anh ấy."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Được."
【 trò chuyện riêng 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Sự tình giải quyết?"
【 trò chuyện riêng 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Ờ, Mẫn Mẫn, chuyện này anh không biết, hỏi rõ ràng lúc sau anh trực tiếp phái người đem cô ta ném văng ra ngoài."
【 trò chuyện riêng 】Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Cô ta là ai? Lớn lên đẹp sao?"
【 trò chuyện riêng 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Là hoàng tỷ của Anthony, cùng cậu ta cùng nhau đã tới phòng bệnh vài lần, tổng cộng cũng chưa có nói qua mấy câu, gặp mặt cũng chỉ là lên tiếng kêu chào hỏi mà thôi, diện mạo nhưng thật ra không có cái gì chú ý."
Triệu Mẫn nghe vậy, sắc mặt mới đẹp lên một ít.
Dám nói lớn lên đẹp hoặc là khó coi, vậy anh chính là có để trong lòng.
Không chú ý tức là không để tâm.
Trương Vô Kỵ hoàn toàn không biết chính mình bởi câu nói đó tránh được một kiếp.
Mà Triệu Mẫn hỏi xong, trực tiếp bàn tay vung lên, xoay người liền chạy lấy người.
Tiếp nhận lời mời cưỡi tọa kỵ cùng Lục Cảnh Dương, rồi sau đó hai người trực tiếp thân mật ngồi cạnh nhau, bay đi......
【 trò chuyện riêng 】Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "......"
Mẹ kiếp!
Liền như vậy ngay trước mặt ta, bay đi......
Trương Vô Kỵ trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, trong hiện thực Triệu Mẫn cùng Lục Cảnh Dương cùng nhau thân mật ngay trước mặt hắn, xoay người rời đi.
Cảm giác tim đều phải bắt đầu đau.
Nhân vật trong game, ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, liền giống như biểu cảm Trương Vô Kỵ giờ phút này nằm ở trên giường bệnh.
Tử Du ngồi xem một ít sách có hình học đọc chữ, đột nhiên cô bé nói: "Ba ba, vị dì vừa mới nãy là ai?"
Trương Vô Kỵ buông di động, đem cô bé ôm vào trong lòng ngực, cuối cùng là có một ít an ủi.
Nha đầu thúi, con gái em còn trong tay anh còn đâu!
Em bay đi...... Lão tử xem em có thể bay được tới đâu!
Trương Vô Kỵ nói: "Là người mà thôi!"
"Con không cần đổi mẹ, con chỉ muốn có một mẹ a......"
"......" Ai nói muốn thay đổi?
Đúng rồi!
Chẳng lẽ là cô ấy ghen?
Ta lặc cái đi!
Không phải đều đã nói đã đem người ném ra ngoài rồi sao? Như thế nào còn ghen?
Chỉ có thể nói tính tình của con gái, đoán ra không khác nào như mò kim đáy bể.
Trong đầu óc còn đang suy nghĩ đuổi theo hay không? Trên tay cũng đã ở đó thao tác tìm trên bản đồ, tra xem vị trí của Triệu Mẫn ở đâu.
Sau đó triệu hồi toàn bộ tọa kỵ cùng thần thú cưỡi ra tới lựa chọn, là một cái tọa kỵ tốc độ cực nhanh, là một con gà mái già.
Mua tới lúc sau, liền cũng chưa có cưỡi qua, nhưng lúc này lại cố ý nghĩ không nhiều được như vậy.
Tưởng tượng đến Triệu Mẫn hiện tại cùng Lục Cảnh Dương ở cùng nhau, Trương Vô Kỵ trong lòng liền đặc biệt phẫn nộ.
Lấy tốt độ nhanh nhất đuổi theo hai người, tuy rằng con gà mái bay ở trên bầu trời hình ảnh thực lôi người, cũng thực đáng chú ý, nhưng cái tốt độ kia quả thực cực nhanh.
Lục Cảnh Dương cùng Triệu Mẫn bay được một mức xa quy định.
Liền thấy nhân vật trong game của Trương Vô Kỵ khí phách kinh người, kết quả lại cưỡi ở trên người một con gà mái, thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông.
Mẹ kiếp đột nhiên xuất hiện hình ảnh, Trương Vô Kỵ ở ngoài đời cưỡi một con gà mái đuổi theo....
Triệu Mẫn liền cười đến không kìm chế được.
Nhưng thật ra Lục Cảnh Dương, một chút đều cười không nổi.
Mẹ kiếp lão tử đây mua là cái cực phẩm tọa kỵ, không phải nói tốc độ đã là nhanh nhất trong sever rồi sao? Như thế nào nhanh như vậy đã bị tiểu tử này đuổi theo kịp?
Thật vất vả cùng Mẫn Mẫn đơn độc ở chung, tự nhiên bị cậu ta phá hủy, lời nói cũng chưa nói ra một câu còn đâu!
Trong hiện Mẫn Mẫn bị đoạt đi rồi còn chưa tính, trong trò chơi cũng không cho ta một chút đường sống sao?
Tiểu tử này quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Bất quá ta dù sao cũng phải biết chính mình thua ở nơi nào đi?
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Cậu ngồi cái gì vậy?"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Gà."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Lão tử biết là gà, anh đây là hỏi cậu là gà cái thuộc tính gì, tự nhiên có thể bay đến nhanh như vậy, cái cực phẩm tọa kỵ này của anh đây, nghe nói là thuộc tính bật cao nhất, tốt độ cũng là nhanh nhất."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Tôi đột nhiên không muốn nói cho anh biết."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Mẹ kiếp! Nhanh lên nói cho lão tử biết, bằng không lão tử đêm nay đều không đem Mẫn Mẫn thả xuống."
Tự nhiên uy hiếp ta!
Bất quá...... Xem như anh lợi hại!
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Cái của anh là cực phẩm tọa kỵ không sai, tốc độ nhanh nhất cũng không sai! Nhưng tôi đây là làm nhiệm vụ liên hoàn mất một tháng mới rơi ra được trang bị này, tốc độ cũng là siêu tốc, cái tọa kỵ của anh so với tôi vẫn là không bằng."
Mẹ kiếp!
Cho nên cái game nà là lừa gạt người?
Nói rõ là cực phẩm tọa kỵ bay nhanh nhất sever còn đâu?
Mẹ nó, ta thật muốn đi dập nát cái công ty game này ghê!
Chẳng qua --
【 trước mặt 】Nghịch Thiên Chiến Thần: "Tôi cùng cậu đổi."
【 trước mặt 】Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Đem Mẫn Mẫn thả xuống, tôi cùng anh đổi tọa kỵ."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "OK! Không thành vấn đề......"
Lục Cảnh Dương đáp ứng thật sự sảng khoái, chỉ cần là siêu cực phẩm tọa kỵ, chỉ cần là thứ nhanh nhất sever, Lục Cảnh Dương không ngại nó là một con gà.
Rồi sau đó Lục Cảnh Dương đem Triệu Mẫn thả xuống dưới, ba người đều đáp xuống ở tại chỗ.
Lục Cảnh Dương cùng Trương Vô Kỵ bất đầu giao địch, bằng tốc độ thực mau đổi lấy tọa kỵ cho nhau.
Phòng bệnh, Trương Vô Kỵ khóe miệng không tự chủ được gợi lên một mạt đắc ý tươi cười.
Tiểu tử thúi, lão tử chờ xem anh tức đến dậm chân.
Vì thế --
Lục Cảnh Dương có được đến siêu phẩm tọa kỵ lúc sau, tiếp tục mời Triệu Mẫn bay đi dạo, tính toán bay xa ra một khoảng lớn, đem tên Trương Vô Kỵ bỏ xa một khoảng cách.
Sau đó đơn độc ở chung.
Chính là......
Lục Cảnh Dương tìm nửa ngày, cũng chưa tìm được chữ mời.
Mẹ kiếp ai có thể nói cho ta, đây là có chuyện gì?
Mà Trương Vô Kỵ là người có lòng hảo tâm nói cho Lục Cảnh Dương biết.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Anh trai ~~! Đây là một con gà mái cô độc chỉ có thể cho một người cưỡi, anh Cảnh Dương cùng nó làm bạn đi!"
Rồi sau đó click mở mời, mời Triệu Mẫn cùng nhau bay tọa kỵ.
Triệu Mẫn mới vừa cười xong Trương Vô Kỵ cưỡi con gà mái, lại bị tư thế kỳ ba của Lục Cảnh Dương ngồi trên con gà mái cười đau bụng một lần nữa.
Mẹ kiếp! Hai cái người này làm cho ta cười chết mất, cũng thật là đủ rồi!
Không biết cười lâu, sẽ làm quai hàm thực đau nhức không phải sao?
Thấy nháo đến cũng không sai biệt lắm, Triệu Mẫn trong lòng nguôi giận, liền đồng ý lời mời của Trương Vô Kỵ.
Cùng Trương Vô Kỵ cùng nhau ngồi trên cái cực phẩm tọa kỵ của Lục Cảnh Dương khi nãy.
Mà Lục Cảnh Dương trực tiếp ngồi ở trên con gà mái, buồn khổ đến cực điểm!
Mẹ kiếp!
Này chỉ là gà tự nhiên còn là con gà cô độc a, căn bản là mời không được người khác cùng nhau cưỡi!
Ta là bị Trương Vô Kỵ hố a.
Mẹ nó tên khốn.
Đang muốn tìm Trương Vô Kỵ tính sổ, liền thấy hắn đã mang theo Triệu Mẫn bay đi......
Thế cục hoàn toàn bị xoay chuyển lại đây.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "......Mẹ kiếp! Tiểu tử thúi, cậu đứng lại cho lão tử!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Chúc phúc anh cùng lão gà mái cùng nhau có một buổi tối vui vẻ ~~!"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "......"
Quả thực nghẹn khuất đến mức tận cùng a!
Bất quá lão tử có con gà này, nhưng tốc độ bay nhanh.
Lục Cảnh Dương thao tác đơn, bay nhanh đuổi theo hai người!
Nghĩ thầm lão tử trong hiện thực phá không được hai người, trong trò chơi cũng phá không được hay người, kia lão tử liền làm bóng đèn chuyện nghiệp một trăm năm!
Lóe mù mắt chó các người.
Nhưng Lục Cảnh Dương này vừa đi, thực rõ ràng chính là đi tìm ngược.
Chỉ thấy, Trương Vô Kỵ công khai ngay trước mặt Lục Cảnh Dương công khai thả thính.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Mẫn Mẫn, đừng nóng giận, anh biết sai rồi."
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Không khí."
Nhìn đến anh cưỡi một con gà tới tìm ta, tức khắc cái gì gọi là tức giận liền bay mất hết rồi không phải sao.
Quả thực quá khôi hài không phải sao!
Triệu Mẫn đến bây giờ nhớ tới cái hình ảnh kia, đều sẽ ôm bụng cười ra tiếng, quai hàm đều cười đau.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Lòng anh chỉ có một người là em, những cô gái khác đối với anh mà nói, chỉ là cái bộ xương di động a."
Theo sau tới rồi Lục Cảnh Dương vừa vặn nhìn đến này một câu, thiếu chút nữa không nổi da gà!
Tiểu tử thúi, cậu có thể không nói câu nào buồn nôn hơn một chút sao?
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Cảnh cáo anh phải ngoan ngoãn biết chưa ~~! Dám cho em gặp chuyện như thế này một lần nữa, em lập tức đổi bạn trai! Em nói được thì làm được!"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Đến lượt anh đến lượt anh!"
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Anh Cảnh dương, đừng náo loạn, sắc trời không còn sớm, anh nhanh đi ngủ đi! Ngày mai còn phải đi học còn đâu!"
【 trước mặt 】Nghịch Thiên Chiến Thần: "Thấy không, Mẫn Mẫn còn qua tâm đến tôi còn đâu! Rồi rồi rồi, anh đây liền đi ngủ, ngày mai đi đón em đi học nha."
Rồi sau đó cũng không thể để Triệu Mẫn cự tuyệt, liền trực tiếp offline.
Tính, vẫn là nghe lời gia gia nói đi, cầm lên được thì bỏ xuống được!
Thử học cách buông tay...... Đối với ta mà nói, cũng coi như là một loại cảm giác giải thoát.
Mẫn Mẫn muốn ta làm anh trai như vậy, như vậy liền làm anh trai đi!
Lục Cảnh Dương đi rồi, Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn nói vài chuyện xảy ra gần đây một chút, liền hạ tuyến đi ngủ.
Bởi vì thời gian là thật sự không còn sớm nên Triệu Mẫn đi ngủ, còn bên Anh là ban ngày Trương Vô Kỵ cũng đem Tử Du đi tắm rửa sau đó bảo người hầu thay đồ cho con bé, rồi hai cha con đi ăn gì đó.
Triệu Mẫn thoát game, trực tiếp đi nhà vệ sinh, đánh răng tắm rửa sau đó đi ngủ.
Nửa đêm nằm mơ, mơ thấy Trương Vô Kỵ cưỡi một con gà mái tới tìm cô, sau đó lại thấy Lục Cảnh Dương cũng cưỡi một con gà mà đuổi theo tới, thiếu chút nữa không từ trong lúc ngủ mơ cười tỉnh lại.
Kia hình ảnh quá đỉnh, quả thực không dám nhìn a!!
Hôm sau, Triệu Mẫn đi học viện Đế Quốc cùng Lục Cảnh Dương.
Đi ở hàng lang học viện trên đường đến lớp 1 năm 3, dọc theo đường đi đều thấy mọi người nhìn chính mình với ánh mắt khác thường.
Ngày hôm qua buổi hợp báo kia, làm mọi người đối với Triệu Mẫn có cái nhìn, đột nhiên có chút đổi mới.
Trước kia cảm thấy Triệu Mẫn là đệ nhất mỹ nhân Thành Đô, nhiều nhất chỉ là cái bình hoa di động mà thôi.
Sau lại thấy thành tích Triệu Mẫn cũng không tệ lắm.
Nhưng lúc này, này chỉ cái người được coi là bình hoa, lại tự nhiên thành lập bang phái?
Này cũng quá cao điệu đi?
Tuy rằng Triệu Mẫn nói qua, cũng không phải hắc bang, chỉ là sự nghiệp làm từ thiện...... Nhưng mà, ở mọi người suy nghĩ, chỉ cần là bang phái, đó chính là hắc bang không thể nghi ngờ vào đâu!
Mà hắc bang chính là làm chuyện xấu.
Cho nên giờ phút này bọn họ nhìn về phía Triệu Mẫn ánh mắt, giống như là đang xem một cái đầu gấu vậy, mang theo một tia sợ hãi, lại mang theo một tia sùng bái.
Mà Triệu Mẫn muốn chính là loại hiệu quả này, mẹ kiếp lão nương thành đầu gấu, xem ai về sau dám trêu chọc bắt cóc ta nữa a.
Triệu Mẫn làm như vậy, cũng đích xác làm nhiều người nổi lên sợ hãi không dám chọc đến cô, chước đây là không dám chọc đến, bây giờ còn có bang phái riêng họ càng không dám tới gần Triệu Mẫn.
Ít nhất vẫn luôn tránh ở trong tối âm thầm chờ đợi hành động của Trì Tiểu Nhiễm, Triệu Mẫn cũng không có cái thái độ gì mới.
Bởi vì Trì Tiểu Nhiễm không có hành động gì mới, là bởi vì biết Trần Hạ Vũ có kết cục gì, Trì Tiểu Nhiễm không nỡ nhìn thẳng.
Thanh danh đã hỏng hoàn toàn rồi, chỉ sợ về sau chỉ có thể rút đầu rụt cổ mà gặp người.
......................................................
[Js-Art] - End of chapter 162
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Rồi sau đó chuẩn bị cùng cái cô gái trong game kia PK một trận, liền thấy trên màn hình lại một lần xuất hiện một cái khung nhỏ.
Ngài phu quân Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam yêu cầu cùng bạn giải trừ hôn ước!
Mẹ kiếp!
Triệu Mẫn lập tức ấn vào cự tuyệt, rồi sau đó không nói hai lời, trực tiếp tìm được nhân vật Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam trong một đám người, định hướng cưỡi thần thú qua tới.
Mẹ kiếp trước đập một trận cho hả giận rồi lại nói!
Mạc Cẩm Ương thấy vợ của Trương Vô Kỵ trong game đột nhiên công kích, luống cuống tay chân đánh trả.
Mạc Cẩm Ương tuy rằng chơi qua trò chơi cùng loại, nhưng lại là lần đầu chơi về game này, đối với thao tác trong game này không có quen thuộc.
Hai người đánh nhau trong chốc lát, chỉ chốc lát sau nhân vật Trương Tiểu Tam liền chết thảm trên mặt đất.
Mạc Cẩm Ương sắc mặt trở nên thật không đẹp, chuẩn bị đánh trả, lại nghe thấy tiếng bước chân.
Chạy nhanh buông điện thoại di động xuống.
Bày ra vẻ mặt dường như không có việc gì nhìn xung quanh.
Trương Vô Kỵ thấy vậy, đỉnh mày nhẹ nhàng chu lên, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Anthony bọn họ phải về rồi."
Ý bảo Mạc Cẩm Ương cũng có thể đi rồi.
Nhưng Mạc Cẩm Ương nơi nào không biết, hoặc là làm bộ nghe không hiểu, hay vẫn là thật nghe hiểu, chỉ là cười nói: "Tôi muốn ở lại cùng cậu trong chốt lát! Dù sao cậu ở đây một mình cũng nhàm chán."
"Xin lỗi, con gái của tôi trong chốc lát huấn luyện xong sẽ quay lại đây, cô ở chỗ này sẽ ảnh hưởng không tốt."
"Con gái?" Ta đi! Trương Vô Kỵ tự nhiên có con gái.
Mạc Cẩm Ương đáy lòng khiếp sợ đến nghĩ không được, cậu ta giống như mới mười tám mười chín tuổi đi? Như thế nào sẽ có con gái đâu!
Không phải...... Tuyệt đối là con gái nuôi.
Cậu ta tuổi còn nhỏ như vậy tuyệt đối không có con đâu.
Nếu là nhận nuôi, Mạc Cẩm Ương tỏ vẻ có thể tiếp thu.
"Ha hả...... Tôi muốn ở lại nhìn thử con gái của cậu, hẳn là sẽ thực đáng yêu đi!"
Trương Vô Kỵ ngại tình bạn với Anthony, không dám đuổi Mạc Cẩm Ương đi, chỉ là nhàn nhạt nói: "Tùy cô!"
Sau đó lười phản ứng đến Mạc Cẩm Ương, lo chính mình lên giường, đắp chăn lên chân.
Bác sĩ nói miệng vết thương của Trương Vô Kỵ còn chưa có khôi phục, phải nằm nhiều trên gường tịnh dưỡng.
Chờ miệng vết thương hoàn toàn khôi phục lúc sau, mới có thể xuống giường hoạt động.
Thân thể điều dưỡng tốt lúc sau, mới có thể đi tiến hành huấn luyện thể chất lại.
Mạc Cẩm Ương muốn đổi cái hảo cảm với Trương Vô Kỵ, thấy chăn của hắn dấp không có đẹp, liền đi qua, muốn thế hắn đắp chăn đàng hoàng.
Kết quả một khi mới tới gần, liền thấy một đạo hư ảnh nhanh chóng từ trước mắt lướt qua, còn chưa tới kịp thấy rõ ràng là cái gì.
Chỗ đùi đã bị một phen chùy thủ sắt nhọn kề vào, Mạc Cẩm Ương lông tơ lập tức dựng ngược.
Cả người sợ tới mức cũng không dám nhúc nhích.
Mẹ kiếp!
Đây là cái quái vật gì a? Ra tay tự nhiên nhanh như vậy......
Khi Mạc Cẩm Ương thấy rõ đó là cái gì lúc sau, tự nhiên là một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi.
Lập tức liền trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp chẳng lẽ đây là con gái của Trương Vô Kỵ?
Muốn hay không dọa người như vậy a!
Không sai, người tới chính là Trương Tử Du.
Tử Du ánh mắt phiếm hàn nhìn Mạc Cẩm Ương nói: "Cô là ai?"
Mạc Cẩm Ương trên mặt muốn cho ra một nụ cười, lại như thế nào đều cười không ra.
Chỉ có cứng đờ nói: "Ách...... Bạn nhỏ xin chào, ta là bạn của cha con, có thể đem đao lấy ra trước được không? Con làm như vậy thực không lễ phép nha!"
Tử Du không rõ nguyên do nhìn cô nói: "Muốn tôi đây như thế nào lễ phép?"
"Con lần đầu gặp mặt hẳn là phải kêu ta một tiếng dì a......"
"Tôi không quen biết cô." Tử Du lạnh lùng nói xong câu đó, rồi sau đó nhìn về phía Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ nhướng mày nói: "Tử Du, dừng tay buông cô ta ra, cô ta là chị của bạn thân của ba."
"Vâng." Tuy rằng không biết chị của bạn thân của ba là cái ý gì, bất quá Trương Tử Du vẫn là nghe lời buông Mạc Cẩm Ương ra.
Rồi sau đó nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực của Trương Vô Kỵ, thân mật hô: "Ba ba, con hôm này hoàn thành huấn luyện."
Cùng với thái độ vừa mới nảy đối đãi với Mạc Cẩm Ương, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Mạc Cẩm Ương trực tiếp trợn tròn mắt.
Mạc Cẩm Ương đi qua suy nghĩ muốn cùng Tử Du kéo gần quan hệ lại, ngữ khí thân mật nói: "Bạn nhỏ, con tên là gì nha?"
Tử Du học theo Trương Vô Kỵ, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Trương Tử Du!"
"Tử Du, tên này cũng thật dễ nghe, ai đặt tên này cho con a?"
"Mẹ của tôi......"
Mạc Cẩm Ương: "......" Mẹ kiếp!
Tự nhiên còn có mẹ!
Ta lặc cái đi.
Còn không có kinh ngạc xong liền nghe thấy Tử Du tiếp tục nói: "Mẹ tôi tên gọi Mẫn Mẫn, ông ngoại của tôi tên là Dương Vương, tôi tên Tử Du, tên của chúng tôi điều chiếu theo một câu thơ mà đặt ra, là câu thơ mà ba ba tôi làm, thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, cuộc đời này yêu nhất, chỉ có Mẫn Mẫn!"
Đây là câu Trương Vô Kỵ gần nhất dạy cho Trương Tử Du, cô bé đối với câu này thuộc nằm lòng.
Nghe vậy, Mạc Cẩm Ương cả người trực tiếp hỗn độn trong gió.
Đậu xanh rau má! Không chỉ có mẹ, còn có ông ngoại......
Còn có câu kia thơ...... Tự nhiên là Trương Vô Kỵ làm?
Câu thơ thật lãng mạng a!
Nếu là cũng có thể vì ta làm một câu thơ thì tốt rồi.
Mạc Cẩm Ương hoàn toàn đã đem nhân gia người ta có mẹ bỏ qua một bên.
Da mặt dày nói: "Vô Kỵ, cậu cũng thật lợi hại, tự nhiên còn biết làm thơ!"
Trương Vô Kỵ không nói gì, bởi vì hắn làm lơ Mạc Cẩm Ương, liếc tới trên màn hình di động hình ảnh......
Phát hiện hắn trong game chính là bị chém chết.
Mẹ kiếp!
Lấy di động qua vừa thấy, di động hiện lên một cái khung nhỏ, có hai sự lựa chọn.
Hồi sinh tại chỗ, hoặc đi cầu Nại Hà chờ hồi sinh.
Trương Vô Kỵ lập tức chọn hồi sinh tại chỗ.
Rồi sau đó, liền thấy nhân vật Triệu Mẫn ở trong game, đứng ở bên người chính mình, vừa thấy đến Trương Tiểu Tam sống lại, không nói hai lời liền tiến lên chém.
Mà mà nhân vật game của Lục Cảnh Dương đứng bên cạnh nhân vật của Triệu Mẫn, giống như là xem náo nhiệt vậy.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến thần: "Cố lên, Mẫn Mẫn ~~! Dùng sức chém, chém cậu ta rớt thêm mấy cấp nữa."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "......"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Trời đất! Cậu ta sống lại, Mẫn Mẫn mau, thừa dịp cậu ta còn không phục hồi tinh thần lại, tiếp tục chém!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Lục Cảnh Dương! Anh con mẹ nó muốn chết hả!"
Tự nhiên bảo Mẫn Mẫn chém ta.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Tiểu tử thúi, anh đây thấy cậu mới là tìm đường chết đi! Có bạn gái tốt như Mẫn Mẫn không biết quý trọng, ra ngoại quốc lại đi ngoại tình, người anh trai như tôi không biết nói cậu như thế nào mới tốt."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Ngoại tình? Có ý tứ gì?"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Ha hả...... Còn giả ngu? Không quan hệ, cậu tiếp tục giả ngu đi! Tốt nhất ở nước ngoài luôn đi đừng có về, như vậy Mẫn Mẫn liền có thể về tôi."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Lục Cảnh Dương, anh con mẹ nó tin hay không lão tử một đao chém chết anh?"
Một hàng tự mới vừa phát ra, nhân vật Trương Tiểu Tam đã bị Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ lại một lần chém chết.
Mẹ kiếp!
Trương Vô Kỵ lại một lần sống lại.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Mẫn Mẫn, trước đừng chém, trước nói cho anh biết là chuyện như thế nào! Chính là chết, cũng phải cho anh chết minh bạch một chút a."
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Nhìn xem lịch sử trò chuyện của anh đi!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Được, anh hiện tại liền đi xem, Mẫn Mẫn, em chờ anh."
Ta chờ cái đầu quỷ anh a!
Mẹ nó tiếp tục chém.
Vì thế, ở Trương Vô Kỵ một bên xem lịch sử trò chuyện, một bên bị chém chết, một bên sống lại, hắn rốt cuộc cũng xem xong lịch sử cuộc trò chuyện rồi.
Rồi sau đó ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Mạc Cẩm Ương còn ăn vạ còn không chịu đi.
"Là cô đụng vào di động của tôi."
Mạc Cẩm Ương trực tiếp thừa nhận dẹp đường: "Không sai, Vô Kỵ, chỉ là cái người vợ trong game mà thôi, hà tất để ý như vậy làm gì?"
Trương Vô Kỵ ánh mắt lạnh lùng nhìn cô và nói: "Xin lỗi, đó là vợ ở hiện thực của tôi, mà không phải chỉ có ở trong game."
Dứt lời, liền thấy Mạc Cẩm Ương bỗng dưng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Cô gái đó là vợ ở hiện thực của cậu ta?
Không...... Nghe hoàng đệ nói, cậu ta còn không có kết hôn, cũng không có đính hôn, cũng không có vợ, nhiều lắm chỉ xem là bạn gái mà thôi.
Bạn gái mà thôi, ai thời niên thiếu không có thời điểm cuồng bạn gái a!
Ta không thèm để ý.
Thuyết phục chính mình lúc sau, khóe miệng Mạc Cẩm Ương gợi lên một mạt ý cười, nói: "Vô Kỵ, tôi liền nói thật cho cậu nghe đi! Tôi coi trọng cậu, tôi muốn cùng cậu kết giao, cậu cũng nói một chút ý tưởng về chuyện này đi!"
Trương Vô Kỵ biểu cảm nhàn nhạt nói: "Không ý tưởng! Tôi khuyên cô vẫn là chạy nhanh rời đi, sau đó về sau đều đừng tới nơi này nữa."
Không phải công chúa hoàng gia Anh quốc sao? Không thể tin được còn có một cô công chúa da mặt dày như vậy?
Mạc Cẩm Ương thấy Trương Vô Kỵ đuổi chính mình đi, sắc mặt đột nhiên trở nên thật không đẹp, cô nói: "Tôi không đi cậu lại có thể làm gì?"
Trương Vô Kỵ ánh mắt một ngưng, hướng tới một phương hướng cho một cái ánh mắt.
Trong phòng bệnh đột nhiên xuất hiện hai người của Minh Giáo đi ra tới, trực tiếp đem Mạc Cẩm Ương một trái một phải, lấy một cái tư thế áp giải đem cô ném đi ra ngoài cửa.
Mạc Cẩm Ương mặt đều tức đến đen lại, hét lớn: "Buông tôi ra! Các người biết tôi là ai sao? Tôi chính là công chúa! Các người lũ cầm thú!"
Nhưng người Minh Giáo lại mắt điếc tai ngơ, ném Mạc Cẩm Ương ra phòng bệnh lúc sau, liền đóng cửa lại, rồi sau đó tiếp tục nấp tới chỗ tối.
Trương Vô Kỵ thấy giải quyết xong cô gái phiền phức này rồi, liền muốn cùng Triệu Mẫn khoe thành tích.
Thấy nhân vật trong game lại một lần ngã xuống đất không dậy nổi......
Trương Vô Kỵ chạy nhanh hồi sinh tại chỗ, đang muốn nói chuyện, liền thấy Nghịch Thiên Chiến Thần triệu hồi ra một cái siêu cấp thần thú ra tới.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Mẫn Mẫn, anh mới bán đâu giá mua được một cái cực phẩm tọa kỵ, mang em bay thử một vòng! Đừng để ý tới tên tiểu tử thúi này, anh nói cho em biết, đàn ông trừ bỏ Lục Cảnh Dương anh ở ngoài, những người khác đều không phải thứ tốt!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "......"
Mẹ kiếp! Xem ta đây là chết rồi sao?
Cái gia hỏa mặt dày này!
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Cảnh dương ca ca từ từ, em có chuyện muốn hỏi anh ấy."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Được."
【 trò chuyện riêng 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Sự tình giải quyết?"
【 trò chuyện riêng 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Ờ, Mẫn Mẫn, chuyện này anh không biết, hỏi rõ ràng lúc sau anh trực tiếp phái người đem cô ta ném văng ra ngoài."
【 trò chuyện riêng 】Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Cô ta là ai? Lớn lên đẹp sao?"
【 trò chuyện riêng 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Là hoàng tỷ của Anthony, cùng cậu ta cùng nhau đã tới phòng bệnh vài lần, tổng cộng cũng chưa có nói qua mấy câu, gặp mặt cũng chỉ là lên tiếng kêu chào hỏi mà thôi, diện mạo nhưng thật ra không có cái gì chú ý."
Triệu Mẫn nghe vậy, sắc mặt mới đẹp lên một ít.
Dám nói lớn lên đẹp hoặc là khó coi, vậy anh chính là có để trong lòng.
Không chú ý tức là không để tâm.
Trương Vô Kỵ hoàn toàn không biết chính mình bởi câu nói đó tránh được một kiếp.
Mà Triệu Mẫn hỏi xong, trực tiếp bàn tay vung lên, xoay người liền chạy lấy người.
Tiếp nhận lời mời cưỡi tọa kỵ cùng Lục Cảnh Dương, rồi sau đó hai người trực tiếp thân mật ngồi cạnh nhau, bay đi......
【 trò chuyện riêng 】Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "......"
Mẹ kiếp!
Liền như vậy ngay trước mặt ta, bay đi......
Trương Vô Kỵ trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, trong hiện thực Triệu Mẫn cùng Lục Cảnh Dương cùng nhau thân mật ngay trước mặt hắn, xoay người rời đi.
Cảm giác tim đều phải bắt đầu đau.
Nhân vật trong game, ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, liền giống như biểu cảm Trương Vô Kỵ giờ phút này nằm ở trên giường bệnh.
Tử Du ngồi xem một ít sách có hình học đọc chữ, đột nhiên cô bé nói: "Ba ba, vị dì vừa mới nãy là ai?"
Trương Vô Kỵ buông di động, đem cô bé ôm vào trong lòng ngực, cuối cùng là có một ít an ủi.
Nha đầu thúi, con gái em còn trong tay anh còn đâu!
Em bay đi...... Lão tử xem em có thể bay được tới đâu!
Trương Vô Kỵ nói: "Là người mà thôi!"
"Con không cần đổi mẹ, con chỉ muốn có một mẹ a......"
"......" Ai nói muốn thay đổi?
Đúng rồi!
Chẳng lẽ là cô ấy ghen?
Ta lặc cái đi!
Không phải đều đã nói đã đem người ném ra ngoài rồi sao? Như thế nào còn ghen?
Chỉ có thể nói tính tình của con gái, đoán ra không khác nào như mò kim đáy bể.
Trong đầu óc còn đang suy nghĩ đuổi theo hay không? Trên tay cũng đã ở đó thao tác tìm trên bản đồ, tra xem vị trí của Triệu Mẫn ở đâu.
Sau đó triệu hồi toàn bộ tọa kỵ cùng thần thú cưỡi ra tới lựa chọn, là một cái tọa kỵ tốc độ cực nhanh, là một con gà mái già.
Mua tới lúc sau, liền cũng chưa có cưỡi qua, nhưng lúc này lại cố ý nghĩ không nhiều được như vậy.
Tưởng tượng đến Triệu Mẫn hiện tại cùng Lục Cảnh Dương ở cùng nhau, Trương Vô Kỵ trong lòng liền đặc biệt phẫn nộ.
Lấy tốt độ nhanh nhất đuổi theo hai người, tuy rằng con gà mái bay ở trên bầu trời hình ảnh thực lôi người, cũng thực đáng chú ý, nhưng cái tốt độ kia quả thực cực nhanh.
Lục Cảnh Dương cùng Triệu Mẫn bay được một mức xa quy định.
Liền thấy nhân vật trong game của Trương Vô Kỵ khí phách kinh người, kết quả lại cưỡi ở trên người một con gà mái, thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông.
Mẹ kiếp đột nhiên xuất hiện hình ảnh, Trương Vô Kỵ ở ngoài đời cưỡi một con gà mái đuổi theo....
Triệu Mẫn liền cười đến không kìm chế được.
Nhưng thật ra Lục Cảnh Dương, một chút đều cười không nổi.
Mẹ kiếp lão tử đây mua là cái cực phẩm tọa kỵ, không phải nói tốc độ đã là nhanh nhất trong sever rồi sao? Như thế nào nhanh như vậy đã bị tiểu tử này đuổi theo kịp?
Thật vất vả cùng Mẫn Mẫn đơn độc ở chung, tự nhiên bị cậu ta phá hủy, lời nói cũng chưa nói ra một câu còn đâu!
Trong hiện Mẫn Mẫn bị đoạt đi rồi còn chưa tính, trong trò chơi cũng không cho ta một chút đường sống sao?
Tiểu tử này quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Bất quá ta dù sao cũng phải biết chính mình thua ở nơi nào đi?
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Cậu ngồi cái gì vậy?"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Gà."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Lão tử biết là gà, anh đây là hỏi cậu là gà cái thuộc tính gì, tự nhiên có thể bay đến nhanh như vậy, cái cực phẩm tọa kỵ này của anh đây, nghe nói là thuộc tính bật cao nhất, tốt độ cũng là nhanh nhất."
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Tôi đột nhiên không muốn nói cho anh biết."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Mẹ kiếp! Nhanh lên nói cho lão tử biết, bằng không lão tử đêm nay đều không đem Mẫn Mẫn thả xuống."
Tự nhiên uy hiếp ta!
Bất quá...... Xem như anh lợi hại!
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Cái của anh là cực phẩm tọa kỵ không sai, tốc độ nhanh nhất cũng không sai! Nhưng tôi đây là làm nhiệm vụ liên hoàn mất một tháng mới rơi ra được trang bị này, tốc độ cũng là siêu tốc, cái tọa kỵ của anh so với tôi vẫn là không bằng."
Mẹ kiếp!
Cho nên cái game nà là lừa gạt người?
Nói rõ là cực phẩm tọa kỵ bay nhanh nhất sever còn đâu?
Mẹ nó, ta thật muốn đi dập nát cái công ty game này ghê!
Chẳng qua --
【 trước mặt 】Nghịch Thiên Chiến Thần: "Tôi cùng cậu đổi."
【 trước mặt 】Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Đem Mẫn Mẫn thả xuống, tôi cùng anh đổi tọa kỵ."
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "OK! Không thành vấn đề......"
Lục Cảnh Dương đáp ứng thật sự sảng khoái, chỉ cần là siêu cực phẩm tọa kỵ, chỉ cần là thứ nhanh nhất sever, Lục Cảnh Dương không ngại nó là một con gà.
Rồi sau đó Lục Cảnh Dương đem Triệu Mẫn thả xuống dưới, ba người đều đáp xuống ở tại chỗ.
Lục Cảnh Dương cùng Trương Vô Kỵ bất đầu giao địch, bằng tốc độ thực mau đổi lấy tọa kỵ cho nhau.
Phòng bệnh, Trương Vô Kỵ khóe miệng không tự chủ được gợi lên một mạt đắc ý tươi cười.
Tiểu tử thúi, lão tử chờ xem anh tức đến dậm chân.
Vì thế --
Lục Cảnh Dương có được đến siêu phẩm tọa kỵ lúc sau, tiếp tục mời Triệu Mẫn bay đi dạo, tính toán bay xa ra một khoảng lớn, đem tên Trương Vô Kỵ bỏ xa một khoảng cách.
Sau đó đơn độc ở chung.
Chính là......
Lục Cảnh Dương tìm nửa ngày, cũng chưa tìm được chữ mời.
Mẹ kiếp ai có thể nói cho ta, đây là có chuyện gì?
Mà Trương Vô Kỵ là người có lòng hảo tâm nói cho Lục Cảnh Dương biết.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Anh trai ~~! Đây là một con gà mái cô độc chỉ có thể cho một người cưỡi, anh Cảnh Dương cùng nó làm bạn đi!"
Rồi sau đó click mở mời, mời Triệu Mẫn cùng nhau bay tọa kỵ.
Triệu Mẫn mới vừa cười xong Trương Vô Kỵ cưỡi con gà mái, lại bị tư thế kỳ ba của Lục Cảnh Dương ngồi trên con gà mái cười đau bụng một lần nữa.
Mẹ kiếp! Hai cái người này làm cho ta cười chết mất, cũng thật là đủ rồi!
Không biết cười lâu, sẽ làm quai hàm thực đau nhức không phải sao?
Thấy nháo đến cũng không sai biệt lắm, Triệu Mẫn trong lòng nguôi giận, liền đồng ý lời mời của Trương Vô Kỵ.
Cùng Trương Vô Kỵ cùng nhau ngồi trên cái cực phẩm tọa kỵ của Lục Cảnh Dương khi nãy.
Mà Lục Cảnh Dương trực tiếp ngồi ở trên con gà mái, buồn khổ đến cực điểm!
Mẹ kiếp!
Này chỉ là gà tự nhiên còn là con gà cô độc a, căn bản là mời không được người khác cùng nhau cưỡi!
Ta là bị Trương Vô Kỵ hố a.
Mẹ nó tên khốn.
Đang muốn tìm Trương Vô Kỵ tính sổ, liền thấy hắn đã mang theo Triệu Mẫn bay đi......
Thế cục hoàn toàn bị xoay chuyển lại đây.
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "......Mẹ kiếp! Tiểu tử thúi, cậu đứng lại cho lão tử!"
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Chúc phúc anh cùng lão gà mái cùng nhau có một buổi tối vui vẻ ~~!"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "......"
Quả thực nghẹn khuất đến mức tận cùng a!
Bất quá lão tử có con gà này, nhưng tốc độ bay nhanh.
Lục Cảnh Dương thao tác đơn, bay nhanh đuổi theo hai người!
Nghĩ thầm lão tử trong hiện thực phá không được hai người, trong trò chơi cũng phá không được hay người, kia lão tử liền làm bóng đèn chuyện nghiệp một trăm năm!
Lóe mù mắt chó các người.
Nhưng Lục Cảnh Dương này vừa đi, thực rõ ràng chính là đi tìm ngược.
Chỉ thấy, Trương Vô Kỵ công khai ngay trước mặt Lục Cảnh Dương công khai thả thính.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Mẫn Mẫn, đừng nóng giận, anh biết sai rồi."
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Không khí."
Nhìn đến anh cưỡi một con gà tới tìm ta, tức khắc cái gì gọi là tức giận liền bay mất hết rồi không phải sao.
Quả thực quá khôi hài không phải sao!
Triệu Mẫn đến bây giờ nhớ tới cái hình ảnh kia, đều sẽ ôm bụng cười ra tiếng, quai hàm đều cười đau.
【 trước mặt 】 Dạ Mạc Lâm Xuân Trương Tiểu Tam: "Lòng anh chỉ có một người là em, những cô gái khác đối với anh mà nói, chỉ là cái bộ xương di động a."
Theo sau tới rồi Lục Cảnh Dương vừa vặn nhìn đến này một câu, thiếu chút nữa không nổi da gà!
Tiểu tử thúi, cậu có thể không nói câu nào buồn nôn hơn một chút sao?
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Cảnh cáo anh phải ngoan ngoãn biết chưa ~~! Dám cho em gặp chuyện như thế này một lần nữa, em lập tức đổi bạn trai! Em nói được thì làm được!"
【 trước mặt 】 Nghịch Thiên Chiến Thần: "Đến lượt anh đến lượt anh!"
【 trước mặt 】 Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ: "Anh Cảnh dương, đừng náo loạn, sắc trời không còn sớm, anh nhanh đi ngủ đi! Ngày mai còn phải đi học còn đâu!"
【 trước mặt 】Nghịch Thiên Chiến Thần: "Thấy không, Mẫn Mẫn còn qua tâm đến tôi còn đâu! Rồi rồi rồi, anh đây liền đi ngủ, ngày mai đi đón em đi học nha."
Rồi sau đó cũng không thể để Triệu Mẫn cự tuyệt, liền trực tiếp offline.
Tính, vẫn là nghe lời gia gia nói đi, cầm lên được thì bỏ xuống được!
Thử học cách buông tay...... Đối với ta mà nói, cũng coi như là một loại cảm giác giải thoát.
Mẫn Mẫn muốn ta làm anh trai như vậy, như vậy liền làm anh trai đi!
Lục Cảnh Dương đi rồi, Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn nói vài chuyện xảy ra gần đây một chút, liền hạ tuyến đi ngủ.
Bởi vì thời gian là thật sự không còn sớm nên Triệu Mẫn đi ngủ, còn bên Anh là ban ngày Trương Vô Kỵ cũng đem Tử Du đi tắm rửa sau đó bảo người hầu thay đồ cho con bé, rồi hai cha con đi ăn gì đó.
Triệu Mẫn thoát game, trực tiếp đi nhà vệ sinh, đánh răng tắm rửa sau đó đi ngủ.
Nửa đêm nằm mơ, mơ thấy Trương Vô Kỵ cưỡi một con gà mái tới tìm cô, sau đó lại thấy Lục Cảnh Dương cũng cưỡi một con gà mà đuổi theo tới, thiếu chút nữa không từ trong lúc ngủ mơ cười tỉnh lại.
Kia hình ảnh quá đỉnh, quả thực không dám nhìn a!!
Hôm sau, Triệu Mẫn đi học viện Đế Quốc cùng Lục Cảnh Dương.
Đi ở hàng lang học viện trên đường đến lớp 1 năm 3, dọc theo đường đi đều thấy mọi người nhìn chính mình với ánh mắt khác thường.
Ngày hôm qua buổi hợp báo kia, làm mọi người đối với Triệu Mẫn có cái nhìn, đột nhiên có chút đổi mới.
Trước kia cảm thấy Triệu Mẫn là đệ nhất mỹ nhân Thành Đô, nhiều nhất chỉ là cái bình hoa di động mà thôi.
Sau lại thấy thành tích Triệu Mẫn cũng không tệ lắm.
Nhưng lúc này, này chỉ cái người được coi là bình hoa, lại tự nhiên thành lập bang phái?
Này cũng quá cao điệu đi?
Tuy rằng Triệu Mẫn nói qua, cũng không phải hắc bang, chỉ là sự nghiệp làm từ thiện...... Nhưng mà, ở mọi người suy nghĩ, chỉ cần là bang phái, đó chính là hắc bang không thể nghi ngờ vào đâu!
Mà hắc bang chính là làm chuyện xấu.
Cho nên giờ phút này bọn họ nhìn về phía Triệu Mẫn ánh mắt, giống như là đang xem một cái đầu gấu vậy, mang theo một tia sợ hãi, lại mang theo một tia sùng bái.
Mà Triệu Mẫn muốn chính là loại hiệu quả này, mẹ kiếp lão nương thành đầu gấu, xem ai về sau dám trêu chọc bắt cóc ta nữa a.
Triệu Mẫn làm như vậy, cũng đích xác làm nhiều người nổi lên sợ hãi không dám chọc đến cô, chước đây là không dám chọc đến, bây giờ còn có bang phái riêng họ càng không dám tới gần Triệu Mẫn.
Ít nhất vẫn luôn tránh ở trong tối âm thầm chờ đợi hành động của Trì Tiểu Nhiễm, Triệu Mẫn cũng không có cái thái độ gì mới.
Bởi vì Trì Tiểu Nhiễm không có hành động gì mới, là bởi vì biết Trần Hạ Vũ có kết cục gì, Trì Tiểu Nhiễm không nỡ nhìn thẳng.
Thanh danh đã hỏng hoàn toàn rồi, chỉ sợ về sau chỉ có thể rút đầu rụt cổ mà gặp người.
......................................................
[Js-Art] - End of chapter 162
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com