Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung
[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Mỹ Nữ Thành Đô Đến Học Viện MG University
๖ۣۜJs-๖ۣۜArtSân bay mini trên sân thượng Triệu gia, một chiếc phi cơ riêng đáp xuống.
Lục Cảnh Dương còn chưa đi xa rất xa liền nghe thấy không trung truyền đến từng đợt âm thanh gầm rú, không cần đoán đều biết đó là tiếng động cơ máy bay, hắn đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ dự cảm bất ổn...........
Lập tức quay đầu lại Triệu gia.
Chỉ là đều đã chậm, Triệu Mẫn đã rời đi.
Lục Cảnh Dương đến ngay thời điểm, Triệu Dương Vương đang đứng ở hậu hoa viên, nhìn lên không trung, nhìn theo máy bay.
Lục Cảnh Dương phẫn nộ tới cực hạn rồi, nhưng đối mặt trưởng bối, vẫn là cực lực đè nén xuống chính mình, hỏi: "Chú Triệu, chú vì cái gì muốn cho em ấy đi?"
Ông cười khổ nói: "Cảnh Dương, con bé tính tình cậu không phải không biết, sống chết cũng không quản nổi con bé đâu.''
"Chú, vậy chú có thể nói cho cháu biết em ấy đi nơi nào sao?" Lục Cảnh Dương biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn là hèn mọn mở miệng hỏi.
Quả nhiên, liền thấy Triệu Dương Vương lắc đầu, nói: "Đừng nói ta căn bản là không biết, liền tính đã biết cũng sẽ không nói cho cậu.''
"Chú, cháu có thể về sau chăm sóc tốt cho em ấy mà.''
"Cảnh Dương, không thích hợp đâu, ta khuyên cậu vẫn là buông tay đi!"
"Chú Triệu, bảo cháu buông tay cháu làm không được......"
Ta nhất định sẽ tìm được Triệu Mẫn, nhất định!
Triệu Mẫn, em chờ đó cho anh!
Triệu Dương Vương không khuyên nữa, chỉ là nói: "Trời tối rồi, đi thôi!" Sau đó liền cũng không quay đầu lại rời đi.
Lục Cảnh Dương sắc mặt âm trầm đứng ở tại chỗ, nhìn lên không trung, trong lòng khó chịu tới cực hạn, rồi lại cảm thấy một chút biện pháp đều không có, cảm giác thực vô lực.
Phi cơ bay đến Thâm Quyến thời điểm, đã là nửa đêm hơn mười một giờ, bởi vì không muốn quá gây chú ý, phi cơ đáp ở khu biệt thự riêng của Triệu Mẫn ở Thâm Quyến vì có sân rộng, Triệu Mẫn xuống máy bay lại kêu taxi đi biệt thự riêng của Trương Vô Kỵ.
Chờ Triệu Mẫn đến thời điểm, đều đã là 12 giờ.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được đến, Trương Vô Kỵ giờ phút này có bao nhiêu phẫn nộ.
Nghĩ vậy, cô dưới chân nện bước không khỏi có chút chột dạ, Trương Vô Kỵ kia tính tình bạo như vậy sẽ không bởi vì ta đến muộn liền thu thập ta đi?
Nhưng ngàn vạn đừng nha! Ta đã thực nỗ lực chạy đến.
Thâm Quyến biệt thự riêng Trương gia 12 đêm.
Vừa đến cửa là thấy toàn bộ biệt thự đèn sáng trưng, mỗi một phòng đèn đều là bật, ngay cả cửa lớn cũng mở sẵn, hai bên đường vào nhà đèn vườn trong sân cũng bật sẵn thác nước tiểu cảnh kia cây cũng tỉa lại hoa trong vườn cũng gọn gàng hơn lúc hai tháng trước Triệu Mẫn tới đây.
Thấy một cảnh tượng thế này......
Triệu Mẫn đáy lòng ấm áp, kéo hành lý đi vào.
Lại thấy trong đại sảnh không có một bóng người, cô nhịn không được hô: "Trương Vô Kỵ, tôi đã quay trở lại, cậu ở đâu?"
Ngay sau đó, cô đã bị người từ phía sau ôm chặt, hơi thở nóng hừng hực bên tai cô, hắn nói: "Cậu rốt cuộc cũng chịu quay lại rồi."
Buổi sáng đến bây giờ, đối với Trương Vô Kỵ mà nói, phảng phất qua một như một thế kỷ lâu như vậy.
Buổi chiều tan học sau hắn sớm về nhà, vẫn luôn chờ tới bây giờ, liền cơm chiều cũng chưa ăn, vốn tưởng rằng Triệu Mẫn hôm nay sẽ không tới.
Không nghĩ tới cô là cả đêm vội vã quay lại.
Triệu Mẫn nghe hắn ỉ ôi nói, đáy lòng ấm áp, xoay người lại gắt gao ôm hắn thật chật, nói: "Đúng vậy, tôi đã trở về, Trương Vô Kỵ, tôi về sau đều không bỏ cậu lại một mình nữa."
Trương Vô Kỵ chờ tới bây giờ, tâm đều chờ chết lặng, vùi đầu ở cổ cô ấm áp, rầu rĩ nói: "Bảo bối, cậu lại không trở lại tôi liền chết đói."
Triệu Mẫn, kinh ngạc nói: "Cậu không phải liền cơm chiều cũng chưa ăn đi?"
Trương Vô Kỵ lại rầu rĩ "Ờ" một tiếng.
Triệu Mẫn trực tiếp liền dở khóc dở cười, như thế nào lại thấy cậu như trẻ con vậy.
"Tôi nấu mì cho cậu ăn."
"Được."
Hắn lấy đồ của cô để qua một bên, Triệu Mẫn đi phòng bếp, hắn đi theo sau, gắt gao nhìn chằm chằm cô không rời.
Hầu như cô đi đến nào, hắn liền theo tới đó.
Triệu Mẫn chỉ cảm nhịn không được cười nói: "Cậu sợ tôi bốc hơi trong không trung à? Nhìn tôi chầm chầm như vậy làm gì?"
"Cậu lại không phải bụt hay H2O mà bốc hơi." Trương Vô Kỵ buồn cười nói.
"Cậu biết tôi không phải, tôi nếu là một ngày đột nhiên biến ra hai chỉ cánh tới, hù chết cậu."
"Dọa chết tôi, thực sự có cánh, liền ôm tôi theo bay đi cùng."
"Ha ha, cậu quá nặng quá tôi không ôm nổi."
"Đúng là không lương tâm, cậu không ở đây mấy ngày này, tôi đều đã ốm đi rất nhiều không phải sao, còn bảo là nặng?"
Triệu Mẫn lúc này mới bắt đầu cẩn thận đánh giá hắn, xác thật so lúc trước thoạt nhìn mảnh khảnh, người cũng trở nên có chút tiều tụy.
Cô đau lòng sờ sờ khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, nói: "Về sau không được bỏ bữa biết chưa, còn nữa gầy quá không đẹp, lúc trước vẫn đẹp hơn.''
Trương Vô Kỵ lập tức mặt kéo xuống dưới, cả giận nói: "Triệu Mẫn, cậu quả nhiên dám ghét bỏ lão tử?"
Triệu Mẫn nhanh trấn định hắn trước khi hắn phát hỏa, nói: "Ây, nói giỡn thôi mà! Gương mặt kia hiện tại, đúng là đẹp khuynh nước khuynh thành mà."
"Kia cùng anh trai của cậu so thì thế nào?" Cái kia cực phẩm đại soái ca quỷ quái gì đó......
Anh trai? Lục Cảnh Dương? Chết tiệt quả nhiên còn nhớ thương việc này!
"Haahaha...... Anh trai tôi cùng cậu không có chung cái ngoại hình, anh ta có cái ngoại hình mạnh mẽ, còn cậu có cái ngoại hình ôn hòa lạnh lùng." Chính là cậu ngoại hình yêu nghiệt chết người.
"Ý tức là tôi không có mạnh mẽ?"
"......" Mẹ kiếp, nói như thế nào đều không đúng, còn không thể không nói, bằng không càng nói càng khiến cậu ta phát hỏa, Triệu Mẫn suy nghĩ, tiếp tục nói: "Như thế nào sẽ như vậy, không đối với tôi cậu là cực phẩm mỹ nam rồi, là cực phẩm soái ca hiếm gặp! Tôi liền thích cậu như vậy."
"Thật sự?"
"So với vàng thật hơn cả vàng, được chưa, mì nấu xong rồi, cậu qua bàn ngồi đi, tôi bưng qua cho cậu.''
"Không tôi tự mình bưng đi, việc thế này sao để cậu làm được."
Một khi không cẩn thận, Triệu Mẫn lại bị hắn làm cảm động tới rồi......
Hai người cùng nhau ăn mì lúc sau, đã qua rạng sáng, hai người đều mệt rã rời, lên lầu vệ sinh cá nhân sau đó ôm nhau tiến vào giấc mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai người sớm rời giường, ăn xong bữa sáng sau cùng đi trường học, Triệu Mẫn về trước ký túc xá thu tập sách đi học.
Mới vừa tiến vào ký túc xá, liền thấy Dương Bất Hối ở bên trong vẻ mặt ai oán quét tước vệ sinh phòng, thấy Triệu Mẫn đột nhiên đã trở lại, cô kinh ngạc nói: "Cậu rốt cuộc đã trở lại, hic hic...... Nhớ cậu muốn chết."
Triệu Mẫn cười nói: "Đúng vậy, tôi đã trở lại, cậu vết thương tốt hơn chứ?"
"Sớm tốt rồi, Mẫn Mẫn cậu hiện tại trở về lúc này chính là cứu tinh của tôi!" Dương Bất Hối vẻ mặt khoa trương nói.
"Khoa trương như vậy? Phát sinh chuyện gì sao?"
"Cậu là không biết, lớp chúng ta mới chuyển tới một nữ sinh, nghe nói là từ Thành Đô học viện Đế Quốc University chuyển qua tới, địa vị cực lớn, đúng rồi, cô ta đoạt luôn chỗ ngồi của cậu, đoạt đi giường cùng bàn của cậu, còn tính toán đoạt luôn Trương thiếu gia......"
Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt, ai mà gan to như vậy? Quả nhiên đồ của Triệu Mẫn ta cũng dám đoạt đi.
Chẳng qua, đoạt chỗ ngồi cùng giường đệm không tính đi lại còn cả gan, đoạt Trương Vô Kỵ mẹ nó.
Triệu Mẫn nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này? Tới kể cùng tôi tỉ mỉ xíu."
Kế tiếp Dương Bất Hối đem toàn bộ sự việc của nửa tháng qua kể cho cô.
Đại khái chính là trường học mới tới một nữ sinh, vẫn là cái đại mỹ nữ, bối cảnh thần bí, được ngũ gia tộc cùng tứ đại gia tộc ở Thâm Quyến coi là khách quý, vừa chuyển vào lớp 2 năm 2 của bọn họ, ngay thời điểm Trương Vô Kỵ đi Thành Đô tìm Triệu Mẫn.
Mỹ nữ chuyện làm gần nhất đầu tiên là đoạt chỗ ngồi của Trương Vô Kỵ, sau lại thấy Trương Vô Kỵ đã trở lại, cô ta liền đem vị trí nhường cho Trương Vô Kỵ, ngược lại ngồi chổ của Triệu Mẫn, kỳ lạ nhất là Trương Vô Kỵ tùy ý để cô ta đoạt.............
Mỹ nữ ở học viện MG University học được hai ngày học lúc sau, lại chủ động dọn tới ký túc xá vào đúng phòng của họ chính tay đoạt lấy giường của Triệu Mẫn.
Hơn nữa chuyện nóng hơn chính là hình như có người thấy Trương Vô Kỵ đưa cô ta về.
Hiện tại trường học đều ở đồn đãi vị mỹ nữ đó liền đào quá khứ của Triệu Mẫn nói khắp trường đồn đại đủ thứ.
Triệu Mẫn ngơ ngẩn nghe xong, nửa ngày cũng chưa tiêu hóa nổi câu chuyện.
Ta khinh, đây là từ đâu chui ra, quả nhiên lộng hành như vậy, dám xúc phạm của Triệu Mẫn có quyền thế như ta?
Thành Đô tới? Địa vị còn rất lớn?
Triệu Mẫn đột nhiên có một loại điềm xấu có dự cảm chẳng lành......
"Mẫn Mẫn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cái mỹ nữ kia cũng bị mắc bệnh tiểu thư, còn có thói ở sạch, yêu sạch sẽ chính mình lại không muốn động vào bất cứ thứ gì không làm vệ sinh, liền xem tôi như người hầu mà đối xử, tôi mỗi ngày đi học cùng tan học đều phải làm một lần vệ sinh, hoàn toàn không có thời gian làm chuyện khác, làm xong rồi kết quả cô ta còn không hài lòng, luôn quở trách tôi......" Dương Bất Hối giờ phút này đặc biệt ủy khuất, toàn bộ trường học cô cũng chỉ cùng Triệu Mẫn quan hệ tương đối tốt.
Triệu Mẫn an ủi cô nói: "Không có việc gì, tôi đây không phải đã trở lại sao! Chờ tôi thu tập sách đi phòng học nhìn xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngang ngược như vậy."
"Được, tôi liền biết cậu nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, hì hì, tôi đây vệ sinh liền không làm."
"Được, đi thôi!"
Dương Bất Hối đi phòng học, Triệu Mẫn bực bội đem đồ của mỹ nữ thần bí kia quăng hết tự chiếm lại giường của cô.
Liền rời ký túc xá, tính đi phòng học nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lại dụng phải Chu Chỉ Nhược trên đường khiêu khích cô.
Chu Chỉ Nhược nghe nói Triệu Mẫn hôm nay về trường, cố tình tới đợi Triệu Mẫn.
Cô trực tiếp duỗi tay đem Triệu Mẫn ngăn ở trên đường, nói: "Triệu Mẫn, cô không phải đi rồi sao? Như thế nào lại quay lại làm chi?"
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Liên quan gì cô?"
"Đương nhiên có liên quan, cô trở về có phải lại muốn câu dẫn anh Joseph của tôi?"
"Anh Joseph của cô hiện tại đã là bạn trai của tôi, tôi còn cần câu dẫn làm gì?"
"Triệu Mẫn, cô nói, cô có phải hay không vì tiền mới câu dẫn anh Joseph?"
Triệu Mẫn hiện tại chỉ nghĩ đi trong phòng học nhìn xem cái kia mỹ nữ là thần thánh phương nào, đối Chu Chỉ Nhược một chút kiên nhẫn đều không có, lập tức bất chấp tất cả nói: "Lại như thế nào?"
"Được nha! Triệu Mẫn, cô rốt cuộc thừa nhận, hóa ra cô lại là loại người này, kia Ân Hòa Phong học trưởng đâu? Cô có phải hay không cũng là vì tiền mới cùng anh ta nhận quan hệ là ca ca?"
"Cô nói sao thì là vậy đi! Tôi hiện tại không rảnh cùng cô hạt bẻ bẻ, tránh ra!"
"Triệu Mẫn, cô quả thực thật quá đáng, côi sao lại có thể như vậy đối đãi anh Joseph cùng Ân học trưởng?"
"Đó là chuyện của tôi! Cô quản không được, cuối cùng nói một lần, tránh ra!"
Chu Chỉ Nhược có chút sợ cô, lập tức có chút khiếp nhược, bên người cô dương rả rích lại là cái lá gan lớn, lập tức tiếp tục ép hỏi nói: "Triệu Mẫn, cô liền như vậy thiếu tiền sao? Cô cùng anh Joseph cùng Ân học trưởng quen biết lâu như vậy, hẳn là lừa bọn họ không ít tiền đi?"
Triệu Mẫn mất kiên nhẫn ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô ta, cười như không cười nói: "Không sai a ~! Mọi người đều biết, Ân Hòa Phong là ca ca tôi lần trước cho ta 15 ngàn tệ tiền tiêu vặt! Trương Vô Kỵ cho tôi 50 ngàn tệ, còn không đòi lại còn bỏ hơn triệu đô mua cho tôi một chiếc siêu xe thể thao, tôi nói như vậy, các người vừa lòng chưa?" [15 ngàn tệ = 50 triệu 50 ngàn tệ= 17- triệu]
Chu Chỉ Nhược vừa nghe Trương Vô Kỵ quả nhiên còn cho Triệu Mẫn siêu xe lập tức phẫn nộ nói: "Triệu Mẫn, cô quả thực chính là cái loại hám làm giàu!"
"Không sai, tôi chính là cái như vậy...... Vừa lòng chưa? Vừa lòng liền tránh ra cho tôi!" Triệu Mẫn chỉ nghĩ sớm một chút thoát thân đi phòng học.
Dứt lời, Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu Chân há hốc quả nhiên là thừa nhận hết......
Thừa dịp hai người kinh ngạc, Triệu Mẫn trực tiếp rời đi.
Triệu Mẫn rời đi Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu Chân nhìn nhau cười lạnh đáy mắt hiện lên một mặt âm mưu.
Vì thế.....................
Triệu Mẫn mới vừa đi tới phòng học, còn không có tới kịp đi xem đại mỹ nữ, liền nghe thấy trong trường học loa vang tên cô.
"Triệu Mẫn, cô nói, cô có phải hay không vì tiền mới câu dẫn anh Joseph?"
"Lại như thế nào?"
"Kia Ân Hòa Phong học trưởng đâu? Cô có phải hay không cũng là vì tiền mới cùng anh ta nhận quan hệ ca ca?"
"Cô cùng anh Jospeh cùng Ân học trưởng quen biết lâu như vậy, hẳn là lừa bọn họ không ít tiền đi?"
"Không sai a ~! Mọi người đều biết, Ân Hòa Phong là ca ca tôi lần trước cho tôi 15 ngàn tệ tiền tiêu vặt! Trương Vô Kỵ cho tôi 50 ngàn tệ, còn không đòi lại còn bỏ hơn triệu đô mua cho tôi một chiếc siêu xe thể thao, tôi nói như vậy, các người vừa lòng chưa?"
Phát loa xong, toàn bộ trong phòng học trở nên an tĩnh cực kỳ.
Triệu Mẫn: "...... "Thật là mẹ nó khốn kiếp.
Mẹ kiếp quả nhiên còn ghi âm, quả thực quá âm hiểm.
Cái này không chừng toàn trường điều tin là ta hám giàu đi?
Triệu Mẫn theo bản năng liền lướt mắt đánh giá trong phòng học Trương Vô Kỵ trên mặt thần sắc, chỉ thấy hắn trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không bất luận cái gì là phát hỏa phát cuồng phát điên, Triệu Mẫn đáy lòng nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt còn tốt, ít nhất Trương Vô Kỵ là tin tưởng ta.
Triệu Mẫn đang muốn đến chỗ ngồi, liền thấy Chu Chỉ Nhược đi vào phòng học, thẳng đến Trương Vô Kỵ mà đi, nói: "Anh Joseph, anh hiện tại thấy rõ bộ mặt thật của cô ta?"
Trương Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn một cái, nhíu mày nói: "Thấy rõ......"
Chu Chỉ Nhược đáy lòng vui vẻ, nói: "Vậy anh còn không mau cùng cô ta chia tay!"
Trương Vô Kỵ vẻ mặt không thể hiểu được nói: "Chia tay? Tôi vì cái gì muốn cùng cậu ấy chia tay?"
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc nói: "Anh Joseph, anh biết rõ cô ta là vì tiền của anh mới cùng anh kết giao, còn không chịu cùng cô ta chia tay sao?"
"Vì tiền lại như thế nào? Dù sao tôi cũng nhiều tiền......" Khi nói chuyện, Trương Vô Kỵ trên mặt hiện lên một tia kiêu căng thần sắc, đáy lòng đối với Chu Chỉ Nhược cách làm này với cô ta quả là hợp lý đi.
Người ta thích, liền tính là người chân lắm tay bùn đi, ta đều nguyện ý bảo vệ che chở.
Ngược lại, ta là không thích người, mặc dù lại tốt đẹp, nhưng mưu kế đủ điều, muốn lão tử chi một hào cho cũng không đáng.
Chu Chỉ Nhược trực tiếp trợn tròn mắt, thật không nghĩ tới, anh Joseph quả nhiên một chút đều không thèm để ý......
Nào có bộ dáng này?
Không chừng lúc sao, thực phẫn nộ cùng Triệu Mẫn chia tay, sau đó làm cho cô ta lăn ra học viện MG University thì sao?
Vừa lúc này, Ân Hòa Phong nghe thấy loa phát đoạn ghi âm, lo lắng Triệu Mẫn lại gặp được phải phiền toái, liền tới đây tìm cách giúp.
Chu Chỉ Nhược chính cảm thấy khó coi, thấy Ân Hòa Phong lúc sau chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Anh Joseph không nói nổi, anh ấy từ nhỏ đến lớn chính là người như vậy, mà Ân Hòa Phong lại là cái loại người phân rõ ranh giới, tuyệt đối sẽ không chịu đựng chính mình bị người lừa gạt.
Chu Chỉ Nhược lập tức mở miệng nói: "Ân học trưởng, loa phát tin ghi âm anh nghe thấy được sao?"
Ân Hòa Phong nhíu mày liếc Chu Chỉ Nhược liếc mắt một cái, nói: "Nghe thấy được."
"Vậy anh biết Triệu Mẫn là đang lừa anh sao?"
"Thì tính sao?"
"Hả?"
"Cô đừng nói Triệu Mẫn em ấy căn bản là không phải như cô nói vậy, liền tính là vậy thì lại như thế nào? Tôi vui bị muội muội mình lừa! 15 ngàn tệ thôi mà tính cái gì? Chính là một triệu nhân dân tệ, chỉ có bấy nhiêu, tôi là ca ca của em ấy cũng nguyện ý để muội muội lừa thôi, dù sao tôi cũng có nhiều tiền!"
"Anh...... Các người...... Đều điên rồi sao?" Chu Chỉ Nhược giờ phút này hoàn toàn trợn tròn mắt, trên thế giới như thế nào sẽ có người như vậy?
Rõ ràng biết chân tướng, lại vẫn là nguyện ý như vậy?
Triệu Mẫn trong lòng cảm động muốn chết Trương Vô Kỵ cùng Ân Hòa Phong hai người đều vô điều kiện tín nhiệm cô, đối Chu Chỉ Nhược chán ghét trình độ lại bay lên thêm một cấp bậc.
Triệu Mẫn cười như không cười nhìn Chu Chỉ Nhược, nói: "Chu Chỉ Nhược, cái này cô vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng cái gì?"
"Mặc dù là biết tôi là cái kẻ lừa đảo, bọn họ còn nguyện ý tiếp tục tin tưởng tôi, cô vừa lòng chưa?"
"Anh ta...... Bọn họ đều điên rồi."
"Phải không? Đều điên rồi, chỉ có cô là thanh tỉnh? Chu Chỉ Nhược, tin tưởng mọi chuyện phát sinh đến bây giờ, chỉ cần không phải kẻ ngốc có thể đoán được ra rốt cuộc là chuyện như thế nào."
Chu Chỉ Nhược hai mắt rưng rưng nói: "Triệu Mẫn, cô đừng đắc ý!"
"A...... Tôi có đắc ý thì sao! Cô thì sao? Chu Chỉ Nhược, tôi xin khuyên cô về sau làm người xử thế vẫn là nhiều một phần chân thành thiếu một ít tính kế còn tốt, cô hiện tại như vậy mà đi xuống, cô sẽ mất đi rất nhiều thứ nha."
"Ai cần cô lo? Hừ!" Chu Chỉ Nhược hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Mẫn liếc mắt một cái, nan kham bụm mặt rời đi về lớp 3 năm 2.
Trong phòng học lại một lần an tĩnh xuống dưới, bỗng nhiên, cửa phòng học vang lên vài tiếng "Bạch bạch bạch" tiếng vỗ tay
Triệu Mẫn chỉ nghe thấy một đạo giọng nữ nói: "Xuất sắc nha! Không nghĩ tới vừa tới học viện này học mấy ngày, liền gặp phải trò hay như vậy nha."
Triệu Mẫn theo giọng nói quá quen thuộc nhìn qua đi, lập tức kinh ngạc không thôi.
Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Đây là ở học viện Đế Quốc of University đối thủ một mất một còn của Triệu Mẫn......
Thành Đô bốn mỹ tranh xếp hạng thời điểm, Thượng Quan Nguyệt Nhi liền bại bởi Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu, vẫn luôn đối với Triệu Mẫn thầm hận không thôi...........
Chưa hết Thượng Quan Nguyệt Nhi yêu thầm là Lục Cảnh Dương, ở học viện Đế Quốc, bởi vì Lục Cảnh Dương thích Triệu Mẫn, liền cự tuyệt Thượng Quan Nguyệt Nhi, kết quả Thượng Quan Nguyệt Nhi nhất thời luẩn quẩn trong lòng nháo loạn nổi lên tự sát, thật vất vả mới cứu lại được, thì đã nghỉ học..............
Biến mất thật lâu cũng chưa xuất hiện......
Thật không tin nổi! Xác định không phải ta xem hoa mắt?
Cậu ta như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Tự nhiên còn ăn mặc đồng phục trường này.
Nhắm mắt lại, lại mở, phát hiện vẫn là cô......
Thượng Quan Nguyệt Nhi mỹ diễm trên mặt treo một mạt vũ mị ý cười, nói: "Triệu Mẫn, không sai, chính là tôi, cậu không phải hoa mắt đâu."
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu như thế nào ở chỗ này?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi nhướng mày nói: "Như thế nào? Tôi như thế nào liền không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ cái học viện này cậu có thể tới, tôi không thể tới?"
"Cậu tới nơi này làm cái gì?"
"Đương nhiên là đi học nha!"
Trong phòng học mặt khác các học viên thấy hai người tự nhiên quen biết, sôi nổi đều cảm thấy kinh ngạc.
Đặc biệt là Trương Vô Kỵ, hắn buột miệng thốt ra nói: "Các cậu quen biết nhau?"
Triệu Mẫn sợ Thượng Quan Nguyệt Nhi nói bậy, lập tức giải thích nói: "Trước kia ở một cái trường học cũ có gặp qua." Sau đó cảnh cáo nhìn Thượng Quan Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, nói: "Cậu cùng tôi ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.''
"Làm gì? Có phải hay không tôi nhận không ra cậu nha?"
Triệu Mẫn: "......" Nhận không ra, mẹ kiếp nhận không ra cái đầu cậu!
Triệu Mẫn trừng mắt cô nói: "Cậu ra hay không ra?"
"Ra tới liền ra tới, hung dữ cái gì!" Thượng Quan Nguyệt Nhi khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười, sau đó đi theo Triệu Mẫn cùng nhau rời phòng học.
Mã Lực cùng Trương Vô Kỵ nhìn hai người rời đi bóng dáng, trong mắt sôi nổi hiện lên một tia hoài nghi.
Này kẻ tám lạng người nửa cân một trời một vực sao lại quen biết nhau?
Giống như còn rất quen thuộc rất thân......
Sân học ngoại khóa, Triệu Mẫn cùng Thượng Quan Nguyệt Nhi dừng nện bước.
Thượng Quan Nguyệt Nhi trào phúng nói: "Nha...... Đường đường Thành Đô bốn mỹ đứng đầu, đệ nhất hào môn thế gia người thừa kế, tự nhiên tới cái nơi này chim không thèm ỉa này để đi học, thật đúng là kỳ quái."
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Có cái gì mà kỳ quái, cậu không phải cũng tới sao? Nói nói, cậu tới nơi này có cái mục đích gì?"
"Mục đích hả nhưng thật ra không có, tôi không ở Thành Đô, học không nổi ở cái học viện Đế Quốc đó, mới có thể tới nơi chim không thèm ỉa mà học đỡ, tiện tôi về sau xuất ngoại, bất quá...... Tới phía trước không có, hiện tại lại có." Bởi vì ta coi trọng một người soái ca, một cái siêu cực phẩm soái ca.
Tuy rằng gia tộc không có lớn như Lục Cảnh Dương cũng không có hùng hậu, nhưng dung mạo cùng hình thể đều có thể nói cực phẩm hơn Lục Cảnh Dương gấp tầm 3 lần nhỉ, hoàn toàn phù hợp làm bạn trai ta.
Mà người kia chính là ta hiện tại ngồi cùng bàn, Trương Vô Kỵ
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Cậu muốn làm cái gì?"
"Cũng không muốn làm cái gì, tới nơi này mấy ngày tôi hiểu biết tới một ít việc rồi, Triệu Mẫn, nghe nói cậu ở cái này học viện hỗn độn không tồi này, trang điểm đến xấu như vậy quả nhiên còn lấy được vị trí hoa khôi học viện, cũng thật đỉnh nha."
Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Quá khen, nói nói cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi không nói chuyện, chỉ là từ đầu tới đuôi đem Triệu Mẫn đánh giá một bên, mới mở miệng nói: "Triệu Mẫn à Triệu Mẫn, cậu làm tôi nói cậu cái gì tốt đâu? Lâu như vậy không thấy, cậu thủ đoạn vẫn là như vậy kinh người, cho dù là ở hiện tại lại nghèo lại xấu đều có thể chạm đến hoa khôi học viện, còn chinh phục MG University đệ nhất nam thần làm váy hạ chi thần, tôi quả thực phải đối cậu bội phục đến ngã mũ cuối đầu nha."
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, chúng ta rành nhau quá mà, cậu cứ việc nói thẳng đi, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi vuốt cằm nói: "Tôi ngẫm lại a, bàn ghế chỗ của cậu nhường lại cho tôi, trong ký túc xá giường đệm cũng về tôi, như vậy hiện tại cũng chỉ dư lại......"
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Ý cậu muốn Trương Vô Kỵ?"
"Bingo, bị cậu đoán đúng rồi đâu! Không sai, tôi coi trọng cậu ta, cậu đã có Lục Cảnh Dương, liền đem cậu ta nhường cho tôi đi!"
"Không có khả năng!"
Thượng Quan Nguyệt Nhi sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Triệu Mẫn, chúng ta là bạn thân mà cậu đều đã có hôn phu cực phẩm Lục Cảnh Dương rồi chưa đủ sao, hiện tại còn muốn nam sinh khác làm gì, thật đúng là cậu cũng muốn được voi đòi tiên nha!"
"Tùy cậu nói như thế nào, Lục Cảnh Dương tôi chỉ là xem anh ta như anh trai thôi, tôi chính là bởi vì đào hôn mới rời Thành Đô đến nơi này."
"Nha? Nhìn không ra tới, cậu ánh mắt quả nhiên cao như vậy?"
"Ánh mắt cao hay không không có quan hệ, tôi đối với Lục Cảnh Dương chỉ là tình cảm anh em với nhau, cũng không một chút ít nào là tình yêu nam nữ, người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có Trương Vô Kỵ một người mà thôi, tôi khuyên cậu tốt nhất không cần cùng tôi đoạt!"
"Nha a ~~! Không yêu giang sơn yêu mỹ nam à! Nhưng tôi nếu chính là muốn cướp, cậu lại như thế nào?"
"Vậy nhào vô......"
.................................
[Js-Art] - End of chapter 59
๖ۣۜJs-๖ۣۜArtSân bay mini trên sân thượng Triệu gia, một chiếc phi cơ riêng đáp xuống.
Lục Cảnh Dương còn chưa đi xa rất xa liền nghe thấy không trung truyền đến từng đợt âm thanh gầm rú, không cần đoán đều biết đó là tiếng động cơ máy bay, hắn đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ dự cảm bất ổn...........
Lập tức quay đầu lại Triệu gia.
Chỉ là đều đã chậm, Triệu Mẫn đã rời đi.
Lục Cảnh Dương đến ngay thời điểm, Triệu Dương Vương đang đứng ở hậu hoa viên, nhìn lên không trung, nhìn theo máy bay.
Lục Cảnh Dương phẫn nộ tới cực hạn rồi, nhưng đối mặt trưởng bối, vẫn là cực lực đè nén xuống chính mình, hỏi: "Chú Triệu, chú vì cái gì muốn cho em ấy đi?"
Ông cười khổ nói: "Cảnh Dương, con bé tính tình cậu không phải không biết, sống chết cũng không quản nổi con bé đâu.''
"Chú, vậy chú có thể nói cho cháu biết em ấy đi nơi nào sao?" Lục Cảnh Dương biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn là hèn mọn mở miệng hỏi.
Quả nhiên, liền thấy Triệu Dương Vương lắc đầu, nói: "Đừng nói ta căn bản là không biết, liền tính đã biết cũng sẽ không nói cho cậu.''
"Chú, cháu có thể về sau chăm sóc tốt cho em ấy mà.''
"Cảnh Dương, không thích hợp đâu, ta khuyên cậu vẫn là buông tay đi!"
"Chú Triệu, bảo cháu buông tay cháu làm không được......"
Ta nhất định sẽ tìm được Triệu Mẫn, nhất định!
Triệu Mẫn, em chờ đó cho anh!
Triệu Dương Vương không khuyên nữa, chỉ là nói: "Trời tối rồi, đi thôi!" Sau đó liền cũng không quay đầu lại rời đi.
Lục Cảnh Dương sắc mặt âm trầm đứng ở tại chỗ, nhìn lên không trung, trong lòng khó chịu tới cực hạn, rồi lại cảm thấy một chút biện pháp đều không có, cảm giác thực vô lực.
Phi cơ bay đến Thâm Quyến thời điểm, đã là nửa đêm hơn mười một giờ, bởi vì không muốn quá gây chú ý, phi cơ đáp ở khu biệt thự riêng của Triệu Mẫn ở Thâm Quyến vì có sân rộng, Triệu Mẫn xuống máy bay lại kêu taxi đi biệt thự riêng của Trương Vô Kỵ.
Chờ Triệu Mẫn đến thời điểm, đều đã là 12 giờ.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được đến, Trương Vô Kỵ giờ phút này có bao nhiêu phẫn nộ.
Nghĩ vậy, cô dưới chân nện bước không khỏi có chút chột dạ, Trương Vô Kỵ kia tính tình bạo như vậy sẽ không bởi vì ta đến muộn liền thu thập ta đi?
Nhưng ngàn vạn đừng nha! Ta đã thực nỗ lực chạy đến.
Thâm Quyến biệt thự riêng Trương gia 12 đêm.
Vừa đến cửa là thấy toàn bộ biệt thự đèn sáng trưng, mỗi một phòng đèn đều là bật, ngay cả cửa lớn cũng mở sẵn, hai bên đường vào nhà đèn vườn trong sân cũng bật sẵn thác nước tiểu cảnh kia cây cũng tỉa lại hoa trong vườn cũng gọn gàng hơn lúc hai tháng trước Triệu Mẫn tới đây.
Thấy một cảnh tượng thế này......
Triệu Mẫn đáy lòng ấm áp, kéo hành lý đi vào.
Lại thấy trong đại sảnh không có một bóng người, cô nhịn không được hô: "Trương Vô Kỵ, tôi đã quay trở lại, cậu ở đâu?"
Ngay sau đó, cô đã bị người từ phía sau ôm chặt, hơi thở nóng hừng hực bên tai cô, hắn nói: "Cậu rốt cuộc cũng chịu quay lại rồi."
Buổi sáng đến bây giờ, đối với Trương Vô Kỵ mà nói, phảng phất qua một như một thế kỷ lâu như vậy.
Buổi chiều tan học sau hắn sớm về nhà, vẫn luôn chờ tới bây giờ, liền cơm chiều cũng chưa ăn, vốn tưởng rằng Triệu Mẫn hôm nay sẽ không tới.
Không nghĩ tới cô là cả đêm vội vã quay lại.
Triệu Mẫn nghe hắn ỉ ôi nói, đáy lòng ấm áp, xoay người lại gắt gao ôm hắn thật chật, nói: "Đúng vậy, tôi đã trở về, Trương Vô Kỵ, tôi về sau đều không bỏ cậu lại một mình nữa."
Trương Vô Kỵ chờ tới bây giờ, tâm đều chờ chết lặng, vùi đầu ở cổ cô ấm áp, rầu rĩ nói: "Bảo bối, cậu lại không trở lại tôi liền chết đói."
Triệu Mẫn, kinh ngạc nói: "Cậu không phải liền cơm chiều cũng chưa ăn đi?"
Trương Vô Kỵ lại rầu rĩ "Ờ" một tiếng.
Triệu Mẫn trực tiếp liền dở khóc dở cười, như thế nào lại thấy cậu như trẻ con vậy.
"Tôi nấu mì cho cậu ăn."
"Được."
Hắn lấy đồ của cô để qua một bên, Triệu Mẫn đi phòng bếp, hắn đi theo sau, gắt gao nhìn chằm chằm cô không rời.
Hầu như cô đi đến nào, hắn liền theo tới đó.
Triệu Mẫn chỉ cảm nhịn không được cười nói: "Cậu sợ tôi bốc hơi trong không trung à? Nhìn tôi chầm chầm như vậy làm gì?"
"Cậu lại không phải bụt hay H2O mà bốc hơi." Trương Vô Kỵ buồn cười nói.
"Cậu biết tôi không phải, tôi nếu là một ngày đột nhiên biến ra hai chỉ cánh tới, hù chết cậu."
"Dọa chết tôi, thực sự có cánh, liền ôm tôi theo bay đi cùng."
"Ha ha, cậu quá nặng quá tôi không ôm nổi."
"Đúng là không lương tâm, cậu không ở đây mấy ngày này, tôi đều đã ốm đi rất nhiều không phải sao, còn bảo là nặng?"
Triệu Mẫn lúc này mới bắt đầu cẩn thận đánh giá hắn, xác thật so lúc trước thoạt nhìn mảnh khảnh, người cũng trở nên có chút tiều tụy.
Cô đau lòng sờ sờ khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, nói: "Về sau không được bỏ bữa biết chưa, còn nữa gầy quá không đẹp, lúc trước vẫn đẹp hơn.''
Trương Vô Kỵ lập tức mặt kéo xuống dưới, cả giận nói: "Triệu Mẫn, cậu quả nhiên dám ghét bỏ lão tử?"
Triệu Mẫn nhanh trấn định hắn trước khi hắn phát hỏa, nói: "Ây, nói giỡn thôi mà! Gương mặt kia hiện tại, đúng là đẹp khuynh nước khuynh thành mà."
"Kia cùng anh trai của cậu so thì thế nào?" Cái kia cực phẩm đại soái ca quỷ quái gì đó......
Anh trai? Lục Cảnh Dương? Chết tiệt quả nhiên còn nhớ thương việc này!
"Haahaha...... Anh trai tôi cùng cậu không có chung cái ngoại hình, anh ta có cái ngoại hình mạnh mẽ, còn cậu có cái ngoại hình ôn hòa lạnh lùng." Chính là cậu ngoại hình yêu nghiệt chết người.
"Ý tức là tôi không có mạnh mẽ?"
"......" Mẹ kiếp, nói như thế nào đều không đúng, còn không thể không nói, bằng không càng nói càng khiến cậu ta phát hỏa, Triệu Mẫn suy nghĩ, tiếp tục nói: "Như thế nào sẽ như vậy, không đối với tôi cậu là cực phẩm mỹ nam rồi, là cực phẩm soái ca hiếm gặp! Tôi liền thích cậu như vậy."
"Thật sự?"
"So với vàng thật hơn cả vàng, được chưa, mì nấu xong rồi, cậu qua bàn ngồi đi, tôi bưng qua cho cậu.''
"Không tôi tự mình bưng đi, việc thế này sao để cậu làm được."
Một khi không cẩn thận, Triệu Mẫn lại bị hắn làm cảm động tới rồi......
Hai người cùng nhau ăn mì lúc sau, đã qua rạng sáng, hai người đều mệt rã rời, lên lầu vệ sinh cá nhân sau đó ôm nhau tiến vào giấc mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai người sớm rời giường, ăn xong bữa sáng sau cùng đi trường học, Triệu Mẫn về trước ký túc xá thu tập sách đi học.
Mới vừa tiến vào ký túc xá, liền thấy Dương Bất Hối ở bên trong vẻ mặt ai oán quét tước vệ sinh phòng, thấy Triệu Mẫn đột nhiên đã trở lại, cô kinh ngạc nói: "Cậu rốt cuộc đã trở lại, hic hic...... Nhớ cậu muốn chết."
Triệu Mẫn cười nói: "Đúng vậy, tôi đã trở lại, cậu vết thương tốt hơn chứ?"
"Sớm tốt rồi, Mẫn Mẫn cậu hiện tại trở về lúc này chính là cứu tinh của tôi!" Dương Bất Hối vẻ mặt khoa trương nói.
"Khoa trương như vậy? Phát sinh chuyện gì sao?"
"Cậu là không biết, lớp chúng ta mới chuyển tới một nữ sinh, nghe nói là từ Thành Đô học viện Đế Quốc University chuyển qua tới, địa vị cực lớn, đúng rồi, cô ta đoạt luôn chỗ ngồi của cậu, đoạt đi giường cùng bàn của cậu, còn tính toán đoạt luôn Trương thiếu gia......"
Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt, ai mà gan to như vậy? Quả nhiên đồ của Triệu Mẫn ta cũng dám đoạt đi.
Chẳng qua, đoạt chỗ ngồi cùng giường đệm không tính đi lại còn cả gan, đoạt Trương Vô Kỵ mẹ nó.
Triệu Mẫn nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này? Tới kể cùng tôi tỉ mỉ xíu."
Kế tiếp Dương Bất Hối đem toàn bộ sự việc của nửa tháng qua kể cho cô.
Đại khái chính là trường học mới tới một nữ sinh, vẫn là cái đại mỹ nữ, bối cảnh thần bí, được ngũ gia tộc cùng tứ đại gia tộc ở Thâm Quyến coi là khách quý, vừa chuyển vào lớp 2 năm 2 của bọn họ, ngay thời điểm Trương Vô Kỵ đi Thành Đô tìm Triệu Mẫn.
Mỹ nữ chuyện làm gần nhất đầu tiên là đoạt chỗ ngồi của Trương Vô Kỵ, sau lại thấy Trương Vô Kỵ đã trở lại, cô ta liền đem vị trí nhường cho Trương Vô Kỵ, ngược lại ngồi chổ của Triệu Mẫn, kỳ lạ nhất là Trương Vô Kỵ tùy ý để cô ta đoạt.............
Mỹ nữ ở học viện MG University học được hai ngày học lúc sau, lại chủ động dọn tới ký túc xá vào đúng phòng của họ chính tay đoạt lấy giường của Triệu Mẫn.
Hơn nữa chuyện nóng hơn chính là hình như có người thấy Trương Vô Kỵ đưa cô ta về.
Hiện tại trường học đều ở đồn đãi vị mỹ nữ đó liền đào quá khứ của Triệu Mẫn nói khắp trường đồn đại đủ thứ.
Triệu Mẫn ngơ ngẩn nghe xong, nửa ngày cũng chưa tiêu hóa nổi câu chuyện.
Ta khinh, đây là từ đâu chui ra, quả nhiên lộng hành như vậy, dám xúc phạm của Triệu Mẫn có quyền thế như ta?
Thành Đô tới? Địa vị còn rất lớn?
Triệu Mẫn đột nhiên có một loại điềm xấu có dự cảm chẳng lành......
"Mẫn Mẫn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cái mỹ nữ kia cũng bị mắc bệnh tiểu thư, còn có thói ở sạch, yêu sạch sẽ chính mình lại không muốn động vào bất cứ thứ gì không làm vệ sinh, liền xem tôi như người hầu mà đối xử, tôi mỗi ngày đi học cùng tan học đều phải làm một lần vệ sinh, hoàn toàn không có thời gian làm chuyện khác, làm xong rồi kết quả cô ta còn không hài lòng, luôn quở trách tôi......" Dương Bất Hối giờ phút này đặc biệt ủy khuất, toàn bộ trường học cô cũng chỉ cùng Triệu Mẫn quan hệ tương đối tốt.
Triệu Mẫn an ủi cô nói: "Không có việc gì, tôi đây không phải đã trở lại sao! Chờ tôi thu tập sách đi phòng học nhìn xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngang ngược như vậy."
"Được, tôi liền biết cậu nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, hì hì, tôi đây vệ sinh liền không làm."
"Được, đi thôi!"
Dương Bất Hối đi phòng học, Triệu Mẫn bực bội đem đồ của mỹ nữ thần bí kia quăng hết tự chiếm lại giường của cô.
Liền rời ký túc xá, tính đi phòng học nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lại dụng phải Chu Chỉ Nhược trên đường khiêu khích cô.
Chu Chỉ Nhược nghe nói Triệu Mẫn hôm nay về trường, cố tình tới đợi Triệu Mẫn.
Cô trực tiếp duỗi tay đem Triệu Mẫn ngăn ở trên đường, nói: "Triệu Mẫn, cô không phải đi rồi sao? Như thế nào lại quay lại làm chi?"
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Liên quan gì cô?"
"Đương nhiên có liên quan, cô trở về có phải lại muốn câu dẫn anh Joseph của tôi?"
"Anh Joseph của cô hiện tại đã là bạn trai của tôi, tôi còn cần câu dẫn làm gì?"
"Triệu Mẫn, cô nói, cô có phải hay không vì tiền mới câu dẫn anh Joseph?"
Triệu Mẫn hiện tại chỉ nghĩ đi trong phòng học nhìn xem cái kia mỹ nữ là thần thánh phương nào, đối Chu Chỉ Nhược một chút kiên nhẫn đều không có, lập tức bất chấp tất cả nói: "Lại như thế nào?"
"Được nha! Triệu Mẫn, cô rốt cuộc thừa nhận, hóa ra cô lại là loại người này, kia Ân Hòa Phong học trưởng đâu? Cô có phải hay không cũng là vì tiền mới cùng anh ta nhận quan hệ là ca ca?"
"Cô nói sao thì là vậy đi! Tôi hiện tại không rảnh cùng cô hạt bẻ bẻ, tránh ra!"
"Triệu Mẫn, cô quả thực thật quá đáng, côi sao lại có thể như vậy đối đãi anh Joseph cùng Ân học trưởng?"
"Đó là chuyện của tôi! Cô quản không được, cuối cùng nói một lần, tránh ra!"
Chu Chỉ Nhược có chút sợ cô, lập tức có chút khiếp nhược, bên người cô dương rả rích lại là cái lá gan lớn, lập tức tiếp tục ép hỏi nói: "Triệu Mẫn, cô liền như vậy thiếu tiền sao? Cô cùng anh Joseph cùng Ân học trưởng quen biết lâu như vậy, hẳn là lừa bọn họ không ít tiền đi?"
Triệu Mẫn mất kiên nhẫn ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô ta, cười như không cười nói: "Không sai a ~! Mọi người đều biết, Ân Hòa Phong là ca ca tôi lần trước cho ta 15 ngàn tệ tiền tiêu vặt! Trương Vô Kỵ cho tôi 50 ngàn tệ, còn không đòi lại còn bỏ hơn triệu đô mua cho tôi một chiếc siêu xe thể thao, tôi nói như vậy, các người vừa lòng chưa?" [15 ngàn tệ = 50 triệu 50 ngàn tệ= 17- triệu]
Chu Chỉ Nhược vừa nghe Trương Vô Kỵ quả nhiên còn cho Triệu Mẫn siêu xe lập tức phẫn nộ nói: "Triệu Mẫn, cô quả thực chính là cái loại hám làm giàu!"
"Không sai, tôi chính là cái như vậy...... Vừa lòng chưa? Vừa lòng liền tránh ra cho tôi!" Triệu Mẫn chỉ nghĩ sớm một chút thoát thân đi phòng học.
Dứt lời, Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu Chân há hốc quả nhiên là thừa nhận hết......
Thừa dịp hai người kinh ngạc, Triệu Mẫn trực tiếp rời đi.
Triệu Mẫn rời đi Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu Chân nhìn nhau cười lạnh đáy mắt hiện lên một mặt âm mưu.
Vì thế.....................
Triệu Mẫn mới vừa đi tới phòng học, còn không có tới kịp đi xem đại mỹ nữ, liền nghe thấy trong trường học loa vang tên cô.
"Triệu Mẫn, cô nói, cô có phải hay không vì tiền mới câu dẫn anh Joseph?"
"Lại như thế nào?"
"Kia Ân Hòa Phong học trưởng đâu? Cô có phải hay không cũng là vì tiền mới cùng anh ta nhận quan hệ ca ca?"
"Cô cùng anh Jospeh cùng Ân học trưởng quen biết lâu như vậy, hẳn là lừa bọn họ không ít tiền đi?"
"Không sai a ~! Mọi người đều biết, Ân Hòa Phong là ca ca tôi lần trước cho tôi 15 ngàn tệ tiền tiêu vặt! Trương Vô Kỵ cho tôi 50 ngàn tệ, còn không đòi lại còn bỏ hơn triệu đô mua cho tôi một chiếc siêu xe thể thao, tôi nói như vậy, các người vừa lòng chưa?"
Phát loa xong, toàn bộ trong phòng học trở nên an tĩnh cực kỳ.
Triệu Mẫn: "...... "Thật là mẹ nó khốn kiếp.
Mẹ kiếp quả nhiên còn ghi âm, quả thực quá âm hiểm.
Cái này không chừng toàn trường điều tin là ta hám giàu đi?
Triệu Mẫn theo bản năng liền lướt mắt đánh giá trong phòng học Trương Vô Kỵ trên mặt thần sắc, chỉ thấy hắn trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không bất luận cái gì là phát hỏa phát cuồng phát điên, Triệu Mẫn đáy lòng nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt còn tốt, ít nhất Trương Vô Kỵ là tin tưởng ta.
Triệu Mẫn đang muốn đến chỗ ngồi, liền thấy Chu Chỉ Nhược đi vào phòng học, thẳng đến Trương Vô Kỵ mà đi, nói: "Anh Joseph, anh hiện tại thấy rõ bộ mặt thật của cô ta?"
Trương Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn một cái, nhíu mày nói: "Thấy rõ......"
Chu Chỉ Nhược đáy lòng vui vẻ, nói: "Vậy anh còn không mau cùng cô ta chia tay!"
Trương Vô Kỵ vẻ mặt không thể hiểu được nói: "Chia tay? Tôi vì cái gì muốn cùng cậu ấy chia tay?"
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc nói: "Anh Joseph, anh biết rõ cô ta là vì tiền của anh mới cùng anh kết giao, còn không chịu cùng cô ta chia tay sao?"
"Vì tiền lại như thế nào? Dù sao tôi cũng nhiều tiền......" Khi nói chuyện, Trương Vô Kỵ trên mặt hiện lên một tia kiêu căng thần sắc, đáy lòng đối với Chu Chỉ Nhược cách làm này với cô ta quả là hợp lý đi.
Người ta thích, liền tính là người chân lắm tay bùn đi, ta đều nguyện ý bảo vệ che chở.
Ngược lại, ta là không thích người, mặc dù lại tốt đẹp, nhưng mưu kế đủ điều, muốn lão tử chi một hào cho cũng không đáng.
Chu Chỉ Nhược trực tiếp trợn tròn mắt, thật không nghĩ tới, anh Joseph quả nhiên một chút đều không thèm để ý......
Nào có bộ dáng này?
Không chừng lúc sao, thực phẫn nộ cùng Triệu Mẫn chia tay, sau đó làm cho cô ta lăn ra học viện MG University thì sao?
Vừa lúc này, Ân Hòa Phong nghe thấy loa phát đoạn ghi âm, lo lắng Triệu Mẫn lại gặp được phải phiền toái, liền tới đây tìm cách giúp.
Chu Chỉ Nhược chính cảm thấy khó coi, thấy Ân Hòa Phong lúc sau chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Anh Joseph không nói nổi, anh ấy từ nhỏ đến lớn chính là người như vậy, mà Ân Hòa Phong lại là cái loại người phân rõ ranh giới, tuyệt đối sẽ không chịu đựng chính mình bị người lừa gạt.
Chu Chỉ Nhược lập tức mở miệng nói: "Ân học trưởng, loa phát tin ghi âm anh nghe thấy được sao?"
Ân Hòa Phong nhíu mày liếc Chu Chỉ Nhược liếc mắt một cái, nói: "Nghe thấy được."
"Vậy anh biết Triệu Mẫn là đang lừa anh sao?"
"Thì tính sao?"
"Hả?"
"Cô đừng nói Triệu Mẫn em ấy căn bản là không phải như cô nói vậy, liền tính là vậy thì lại như thế nào? Tôi vui bị muội muội mình lừa! 15 ngàn tệ thôi mà tính cái gì? Chính là một triệu nhân dân tệ, chỉ có bấy nhiêu, tôi là ca ca của em ấy cũng nguyện ý để muội muội lừa thôi, dù sao tôi cũng có nhiều tiền!"
"Anh...... Các người...... Đều điên rồi sao?" Chu Chỉ Nhược giờ phút này hoàn toàn trợn tròn mắt, trên thế giới như thế nào sẽ có người như vậy?
Rõ ràng biết chân tướng, lại vẫn là nguyện ý như vậy?
Triệu Mẫn trong lòng cảm động muốn chết Trương Vô Kỵ cùng Ân Hòa Phong hai người đều vô điều kiện tín nhiệm cô, đối Chu Chỉ Nhược chán ghét trình độ lại bay lên thêm một cấp bậc.
Triệu Mẫn cười như không cười nhìn Chu Chỉ Nhược, nói: "Chu Chỉ Nhược, cái này cô vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng cái gì?"
"Mặc dù là biết tôi là cái kẻ lừa đảo, bọn họ còn nguyện ý tiếp tục tin tưởng tôi, cô vừa lòng chưa?"
"Anh ta...... Bọn họ đều điên rồi."
"Phải không? Đều điên rồi, chỉ có cô là thanh tỉnh? Chu Chỉ Nhược, tin tưởng mọi chuyện phát sinh đến bây giờ, chỉ cần không phải kẻ ngốc có thể đoán được ra rốt cuộc là chuyện như thế nào."
Chu Chỉ Nhược hai mắt rưng rưng nói: "Triệu Mẫn, cô đừng đắc ý!"
"A...... Tôi có đắc ý thì sao! Cô thì sao? Chu Chỉ Nhược, tôi xin khuyên cô về sau làm người xử thế vẫn là nhiều một phần chân thành thiếu một ít tính kế còn tốt, cô hiện tại như vậy mà đi xuống, cô sẽ mất đi rất nhiều thứ nha."
"Ai cần cô lo? Hừ!" Chu Chỉ Nhược hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Mẫn liếc mắt một cái, nan kham bụm mặt rời đi về lớp 3 năm 2.
Trong phòng học lại một lần an tĩnh xuống dưới, bỗng nhiên, cửa phòng học vang lên vài tiếng "Bạch bạch bạch" tiếng vỗ tay
Triệu Mẫn chỉ nghe thấy một đạo giọng nữ nói: "Xuất sắc nha! Không nghĩ tới vừa tới học viện này học mấy ngày, liền gặp phải trò hay như vậy nha."
Triệu Mẫn theo giọng nói quá quen thuộc nhìn qua đi, lập tức kinh ngạc không thôi.
Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Đây là ở học viện Đế Quốc of University đối thủ một mất một còn của Triệu Mẫn......
Thành Đô bốn mỹ tranh xếp hạng thời điểm, Thượng Quan Nguyệt Nhi liền bại bởi Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu, vẫn luôn đối với Triệu Mẫn thầm hận không thôi...........
Chưa hết Thượng Quan Nguyệt Nhi yêu thầm là Lục Cảnh Dương, ở học viện Đế Quốc, bởi vì Lục Cảnh Dương thích Triệu Mẫn, liền cự tuyệt Thượng Quan Nguyệt Nhi, kết quả Thượng Quan Nguyệt Nhi nhất thời luẩn quẩn trong lòng nháo loạn nổi lên tự sát, thật vất vả mới cứu lại được, thì đã nghỉ học..............
Biến mất thật lâu cũng chưa xuất hiện......
Thật không tin nổi! Xác định không phải ta xem hoa mắt?
Cậu ta như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Tự nhiên còn ăn mặc đồng phục trường này.
Nhắm mắt lại, lại mở, phát hiện vẫn là cô......
Thượng Quan Nguyệt Nhi mỹ diễm trên mặt treo một mạt vũ mị ý cười, nói: "Triệu Mẫn, không sai, chính là tôi, cậu không phải hoa mắt đâu."
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu như thế nào ở chỗ này?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi nhướng mày nói: "Như thế nào? Tôi như thế nào liền không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ cái học viện này cậu có thể tới, tôi không thể tới?"
"Cậu tới nơi này làm cái gì?"
"Đương nhiên là đi học nha!"
Trong phòng học mặt khác các học viên thấy hai người tự nhiên quen biết, sôi nổi đều cảm thấy kinh ngạc.
Đặc biệt là Trương Vô Kỵ, hắn buột miệng thốt ra nói: "Các cậu quen biết nhau?"
Triệu Mẫn sợ Thượng Quan Nguyệt Nhi nói bậy, lập tức giải thích nói: "Trước kia ở một cái trường học cũ có gặp qua." Sau đó cảnh cáo nhìn Thượng Quan Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, nói: "Cậu cùng tôi ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.''
"Làm gì? Có phải hay không tôi nhận không ra cậu nha?"
Triệu Mẫn: "......" Nhận không ra, mẹ kiếp nhận không ra cái đầu cậu!
Triệu Mẫn trừng mắt cô nói: "Cậu ra hay không ra?"
"Ra tới liền ra tới, hung dữ cái gì!" Thượng Quan Nguyệt Nhi khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười, sau đó đi theo Triệu Mẫn cùng nhau rời phòng học.
Mã Lực cùng Trương Vô Kỵ nhìn hai người rời đi bóng dáng, trong mắt sôi nổi hiện lên một tia hoài nghi.
Này kẻ tám lạng người nửa cân một trời một vực sao lại quen biết nhau?
Giống như còn rất quen thuộc rất thân......
Sân học ngoại khóa, Triệu Mẫn cùng Thượng Quan Nguyệt Nhi dừng nện bước.
Thượng Quan Nguyệt Nhi trào phúng nói: "Nha...... Đường đường Thành Đô bốn mỹ đứng đầu, đệ nhất hào môn thế gia người thừa kế, tự nhiên tới cái nơi này chim không thèm ỉa này để đi học, thật đúng là kỳ quái."
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Có cái gì mà kỳ quái, cậu không phải cũng tới sao? Nói nói, cậu tới nơi này có cái mục đích gì?"
"Mục đích hả nhưng thật ra không có, tôi không ở Thành Đô, học không nổi ở cái học viện Đế Quốc đó, mới có thể tới nơi chim không thèm ỉa mà học đỡ, tiện tôi về sau xuất ngoại, bất quá...... Tới phía trước không có, hiện tại lại có." Bởi vì ta coi trọng một người soái ca, một cái siêu cực phẩm soái ca.
Tuy rằng gia tộc không có lớn như Lục Cảnh Dương cũng không có hùng hậu, nhưng dung mạo cùng hình thể đều có thể nói cực phẩm hơn Lục Cảnh Dương gấp tầm 3 lần nhỉ, hoàn toàn phù hợp làm bạn trai ta.
Mà người kia chính là ta hiện tại ngồi cùng bàn, Trương Vô Kỵ
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Cậu muốn làm cái gì?"
"Cũng không muốn làm cái gì, tới nơi này mấy ngày tôi hiểu biết tới một ít việc rồi, Triệu Mẫn, nghe nói cậu ở cái này học viện hỗn độn không tồi này, trang điểm đến xấu như vậy quả nhiên còn lấy được vị trí hoa khôi học viện, cũng thật đỉnh nha."
Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Quá khen, nói nói cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi không nói chuyện, chỉ là từ đầu tới đuôi đem Triệu Mẫn đánh giá một bên, mới mở miệng nói: "Triệu Mẫn à Triệu Mẫn, cậu làm tôi nói cậu cái gì tốt đâu? Lâu như vậy không thấy, cậu thủ đoạn vẫn là như vậy kinh người, cho dù là ở hiện tại lại nghèo lại xấu đều có thể chạm đến hoa khôi học viện, còn chinh phục MG University đệ nhất nam thần làm váy hạ chi thần, tôi quả thực phải đối cậu bội phục đến ngã mũ cuối đầu nha."
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, chúng ta rành nhau quá mà, cậu cứ việc nói thẳng đi, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi vuốt cằm nói: "Tôi ngẫm lại a, bàn ghế chỗ của cậu nhường lại cho tôi, trong ký túc xá giường đệm cũng về tôi, như vậy hiện tại cũng chỉ dư lại......"
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Ý cậu muốn Trương Vô Kỵ?"
"Bingo, bị cậu đoán đúng rồi đâu! Không sai, tôi coi trọng cậu ta, cậu đã có Lục Cảnh Dương, liền đem cậu ta nhường cho tôi đi!"
"Không có khả năng!"
Thượng Quan Nguyệt Nhi sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Triệu Mẫn, chúng ta là bạn thân mà cậu đều đã có hôn phu cực phẩm Lục Cảnh Dương rồi chưa đủ sao, hiện tại còn muốn nam sinh khác làm gì, thật đúng là cậu cũng muốn được voi đòi tiên nha!"
"Tùy cậu nói như thế nào, Lục Cảnh Dương tôi chỉ là xem anh ta như anh trai thôi, tôi chính là bởi vì đào hôn mới rời Thành Đô đến nơi này."
"Nha? Nhìn không ra tới, cậu ánh mắt quả nhiên cao như vậy?"
"Ánh mắt cao hay không không có quan hệ, tôi đối với Lục Cảnh Dương chỉ là tình cảm anh em với nhau, cũng không một chút ít nào là tình yêu nam nữ, người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có Trương Vô Kỵ một người mà thôi, tôi khuyên cậu tốt nhất không cần cùng tôi đoạt!"
"Nha a ~~! Không yêu giang sơn yêu mỹ nam à! Nhưng tôi nếu chính là muốn cướp, cậu lại như thế nào?"
"Vậy nhào vô......"
.................................
[Js-Art] - End of chapter 59
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com