Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Trương Vô Kỵ Biết Triệu Mẫn Hố Chính Mình
๖ۣۜJs-๖ۣۜArtHôm sau trời mới vừa sáng sớm.Triệu Mẫn từ trong lúc ngủ mơ màng tỉnh lại, trong đầu một mảnh mơ hồ.Triệu Mẫn vẻ mặt ngây thơ mở hai mắt, đập vào mắt chính là cây xà ngang quen thuộc của cái nhà tranh kia.Một đôi mắt đẹp bắt đầu dần dần trở nên thanh tỉnh trở lại.Tối hôm qua Triệu Mẫn bị hạ dược, nhưng vì cái gì chính mình sẽ xuất hiện ở chỗ này, cô cũng đã không nhớ rõ.Cảm giác bị người ôm vào trong lòng ngực, Triệu Mẫn xoay đầu vừa thấy, liền ngây ngẩn cả người......Trương Vô Kỵ!Không sai, chính là gương mặt yêu nghiệt của Trương Vô Kỵ kia, giống nhau y như đúc.Trương Vô Kỵ còn không có tỉnh ngủ, nhìn hắn đềm tĩnh ngủ giống như là thiên sứ vậy.Thật sự đã rất lâu rồi không nhìn thấy gương mặt này, nhưng lại vẫn như cũ cảm thấy như vậy quá quen thuộc.Trương Vô Kỵ, rốt cuộc anh cũng chịu đối với em mà lộ ra gương mặt này.Triệu Mẫn si mê nhìn gương mặt này, tay nhịn không được nhẹ nhàng sờ mặt Trương Vô Kỵ, tràn ngập quyến luyến.Ngay từ lúc đầu, Triệu Mẫn cũng không thích gương mặt này, cảm thấy quá mức yêu nghiệt, chính là về sau lại yêu hắn, nên yêu say đắm luôn gương mặt yêu nghiệt này của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn yêu là yêu tính tình của Trương Vô Kỵ đối với cô, rồi sau đó mới yêu luôn gương mặt này của hắn.Quả thực đẹp đến kỳ cục a.Còn tốt Triệu Mẫn ta lớn lên cũng không kém, nếu bằng không làm sao có thể xứng với cái gương mặt này của Trương Vô Kỵ đâu?Đột nhiên, Triệu Mẫn phát hiện lông mi của Trương Vô Kỵ chớp một chút, nhanh đem tay thu hồi, nhắm mắt lại làm bộ còn chưa có tỉnh ngủ.Trương Vô Kỵ mở hai tròng mắt, vừa thấy Triệu Mẫn còn chưa có tỉnh ngủ, liền ở cái trán của cô rơi xuống một nụ hôn, chào buổi sáng.Rồi sau đó động tác nhẹ nhàng xuống giường, mặc tốt áo đi rửa mặt đánh răng sau đó đi ra nhà tranh.Hình như là Trương Vô Kỵ vừa đi, Triệu Mẫn liền lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, bằng tốc độ chỉnh lại tranh phục chỉnh tề rồi sau bằng tốc độ đuổi theo.Triệu Mẫn sợ Trương Vô Kỵ lại đi rồi.Kết quả đi tới cửa, liền nhìn thấy một màn kinh người.Ngoài nhà tranh, Trương Vô Kỵ đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía Triệu Mẫn, trước mặt Trương Vô Kỵ gồm năm người, Thiên Nam, Thiên Khánh, A Đại, A Nhị, A Tam.Mấy người trên mặt biểu cảm đều là phấn khởi không thôi, đáy lòng là ức chế không được kích động.Quả nhiên còn có ngày được thấy được Giáo chủ trong truyền thuyết ngoài đời thực, này quả thực là vinh hạnh lớn lao.Hơn nữa khuôn mặt chân thật của Giáo chủ, phải biết rằng người của tổ chức Minh Giáo xuyên quốc gia toàn cầu cũng chưa ai được tận mắt thấy qua, dù có thấy qua cũng là người cấp cao của hoàng gia Anh Quốc hoặc người cấp cao của tổng bộ Minh Giáo mới được biết.Bọn họ đồng thời đối Trương Vô Kỵ cung kính khom lưng hành lễ, miệng hô: "Chào Giáo chủ!"Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt.Ta lặc cái đi!Nếu ta nhớ không lầm, đây là vệ sĩ bảo hộ riêng mà cha mời đến cho ta đi?Hiện tại lại vì cái gì lại đối với Trương Vô Kỵ hành lễ, còn kêu anh ấy là Giáo chủ?Triệu Mẫn cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên huyền huyễn.Triệu Mẫn theo bản năng ngừng bước chân, vòng qua cửa sổ nhìn tiếp.Rồi sau đó liền thấy Trương Vô Kỵ tràn ngập uy nghiêm vung bàn tay lên nói: "Không cần đa lễ, sự việc tối qua mấy cậu ứng phó xử lý rất tốt, khi tôi trở lại tổng bộ Minh Giáo, tôi sẽ bảo Wilbur và Trần Vương khen thưởng."Thiên Nam mấy người đều cao hứng nói: "Cảm ơn Giáo chủ."Giáo chủ một câu mở miệng, liền biết là có chuyện vui a!Cái gọi là khen thưởng kia, tuyệt đối là khen thưởng lớn, ngẫm lại mấy người liền cảm thấy hưng phấn.Trừ bỏ A Nhị bên ngoài, hắn cả người có vẻ dị thường trầm mặc.Thiên Nam đột nhiên nói: "Giáo chủ, cậu vì tiểu thư lộ mặt thật?""Ờ." Bằng không Mẫn Mẫn tuyệt đối không tiếp thu chuyện tối qua với người khác, cho dù là không có tiến vào một bước cuối cùng.Không nghĩ tới......"Cái kia, Giáo chủ, kỳ thật tiểu thư đều đã biết từ lâu."Ngoài nhà tranh, Trương Vô Kỵ ánh mắt hơi hơi nheo lại, hỏi: "Khi nào biết được?"Trong nhà tranh, Triệu Mẫn đáy lòng căng thẳng.Ngay sau đó thầm mắng trong lòngĐược lắm cậu Thiên Nam chết tiệt, quả nhiên dám bán đứng lão nương......Đã quên hiện tại ai là chủ nhân của cậu sao?Nhưng thoạt nhìn qua, Trương Vô Kỵ mới là chủ nhân của bọn họ.Anh ấy rốt cuộc là cái gì địa vị a?Minh Giáo? Nghe qua chưa ta hay là chưa nghe ha?Chỉ là ở Thâm Quyến thời điểm, nghe John với Anthony bọn họ kêu anh ấy bằng Giáo chủ khi đó ta còn tưởng rằng bọn họ kêu cái ngoại hiệu còn đâu!Nhưng hiện tại lại đột nhiên biến thành cái gì Giáo chủ Minh Giáo?Cái kia là cái ý gì ta cũng không biết.Thiên Nam trả lời nói: "Giáo chủ, chính là lần trước Diệp tiểu thư gọt quả táo lần đó.""Nha? Hai cô ấy như thế nào phát hiện?""Hình như là Diệp tiểu thư, đầu tiên là lấy cây chổi đập tới trên mặt Giáo chủ, rõ ràng thấy trầy da nhưng lại một chút máu cũng không có, mà tới lúc Diệp tiểu thư gọt vỏ táo cho tiểu thư chúng ta ăn lại gọt tới bị dứt tay, lập tức liền đổ máu, cho nên, hai tiểu thư đối với chuyện này sinh nghi ngờ.""Kia Mẫn Mẫn thì sao?""Tiểu thư vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu liền hoài nghi, nhưng phía trước kia vì vạch trần thân phận Tiêu Dương đó, phát hiện không phải Giáo chủ cậu, tiểu thư thực thất vọng, cũng thực nghi hoặc sau đó, lần này Diệp tiểu thư cùng cô ấy nói như vậy, tiểu thư liền lập tức kết luận, tuyệt đối là Giáo chủ cậu."Trương Vô Kỵ sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên khó coi lên.Cho nên, lúc trước thơi điểm Triệu Mẫn uống say nói những lời đó, cùng hành động, đều là giả đều là hố ta?Cố ý lăn lộn ta?Trương Vô Kỵ đột nhiên trở nên dở khóc dở cười, Mẫn Mẫn em thật đúng là em thật đúng là xứng danh với tiểu yêu tinh lắm kế.Anh lúc này đây thiếu chút nữa đều phải bị em đùa tới hỏng mất rồi, trong lòng nghẹn khuất vài ngày đau lòng gần chết.Mà Triệu Mẫn em quả nhiên đã sớm biết.Trong chốc lát tìm em tính sổ đi.Thiên Nam nói: "Giáo chủ, nhiệm vụ kế tiếp của chúng tôi, vẫn là tiếp tục bảo hộ tiểu thư sao?""Đúng vậy, bất quá, trước kia chỉ là bảo hộ tính mạng an toàn, hiện tại cần thiết bảo hộ toàn bộ hành trình của tiểu thư, không thể để tiểu thư chịu một ít thương tổn nào, có thể làm được sao?""Đương nhiên!"Trương Vô Kỵ vừa lòng nói: "Mấy cậu vất vả rồi!"Rồi sau đó, xoay người hướng tới nhà tranh đi đến.Triệu Mẫn trong lòng biết không tốt, chạy nhanh bay nhanh bổ nhào vào trên giường, đem chăn chùm kín mít, làm bộ còn không có tỉnh ngủ.Trương Vô Kỵ tiến vào thời điểm, vừa vặn thấy Triệu Mẫn động tác nhắm mắt.Lông mi thật dài, còn nhẹ nhàng chớp hai cái.Trương Vô Kỵ khóe miệng gợi lên một mạt cười tà, đi qua đi xốc chăn lên, rồi sau đó ra vẻ kinh ngạc nói: "Gì? Áo sơ mi không phải tối qua bị anh cởi hết hai cái cút áo sao?"Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!Diễn không nổi nữa, quá giả.Triệu Mẫn đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt mất tự nhiên sửa sửa tóc, nói: "Ha hả, em vừa mới thức."Trương Vô Kỵ thấy cô đem tóc buộc lên, lộ ra xương cằm tuyệt mỹ, mê người cực kỳ.Nhịn không được đi ra phía trước ôm cô, ở trên mặt Triệu Mẫn dùng sức hôn một cái.Triệu Mẫn bị động tác hôn bất ngờ của Trương Vô Kỵ hoảng sợ, kinh hô: "Trương Vô Kỵ, anh làm gì!""Sao? Trương Vô Kỵ cả tên lẫn họ kêu thuận miệng như vậy? Không phải em bảo ngủ mới thức sao? Kia lại như thế nào sẽ biết là anh?""Á thì...... Em.""Đã sớm phát hiện, lại không nói cho anh?""Em......""Còn làm bộ uống say, nói không muốn chờ anh, thích Tăng A Ngưu?""À thì...... Tăng A Ngưu cũng không phải là anh sao?""Nhưng Mẫn Mẫn em biết anh mấy ngày nay ra sao không? Anh tự ghen với chính mình......""Phốc...... Ha ha ha ha, anh tự ăn dấm sao, cũng coi như là chuyện lạ trên đời, chỉ là chuyện này cũng hợp lý đi, bất quá Trương Vô Kỵ, anh cái này gọi là tự làm tự chịu đi, ai bảo anh đã sớm xuất hiện, lại không nói cho em biết?"Trương Vô Kỵ từ phía sau ôm Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, đừng trách anh.""Đã biết, ngày đó em không có uống say, đều nghe được......""Được ha a, nha đầu thúi, quả nhiên giả say.""Ai nha! Trương Vô Kỵ, anh làm cái gì...... A ha ha ha ha...... Lưu manh, buông tay."Ta lặc cái đi.Trương Vô Kỵ tự nhiên cù ta......Quả nhiên là phong thuỷ thay phiên, xoay chuyển sao? Hiện tại tự nhiên đến phiên Trương Vô Kỵ cù ta"A ha ha ha ha......" Triệu Mẫn cười sắp chết, cái này tên chết tiệt này nhưng vẫn không chịu buông tay.Triệu Mẫn một bên cười đến không kềm chế được, một bên mắng: "Trương Vô Kỵ, anh tên lưu manh chết tiệt, không xuất hiện liền tính, vừa xuất hiện liền khi dễ em, a ha ha ha ha...... Tăng A Ngưu, vẫn là Tăng A Ngưu tốt, anh đem Tăng A Ngưu trả lại cho em, em không cần anh, ha ha ha ha ha......"Cảm giác sắp điên mất rồi, quá ngứa quá buồn cười.Chính là mặc cho Triệu Mẫn như thế nào đi kéo tay Trương Vô Kỵ, đi giãy giụa cũng chưa đừng lại, hắn sức lực quá lớn, Triệu Mẫn vẫn là làm không lại.Trương Vô Kỵ nghe những lời này, sắc mặt trầm xuống, trên tay động tác lại là không ngừng, cù ra sức hơn.Triệu Mẫn cảm giác chính mình phải bị chơi hỏng rồi, nước mắt đều cười ra tới.Nhưng hắn chính là không chịu buông tay.Triệu Mẫn cố tình lại là cái kiên cường, không muốn chịu thua, tiếp tục nổi giận mắng: "Tên chết tiệt, lại không buông ra! Lão nương làm anh đẹp mặt.""Nha? Em muốn như thế nào làm anh đẹp mặt? Triệu Mẫn...... Em gạt anh vui lắm sao?""Kia cũng không phải là anh bắt đầu trước sao, anh gạt em? Lại là Tăng A Ngưu lại là Tiêu Dương, còn biến đổi biện pháp chiếm tiện nghi em, anh xấu lắm, em cũng bị anh lăn lộn tới sắp hỏng rồi.""Nơi nào hỏng rồi? Tiêu Dương cái thân phận này, anh vốn dĩ muốn làm nhiệm vụ, nhưng mà em ở Thâm Quyến cố tình nắm thắt lưng anh như vậy, ngay từ đầu là em cho anh cái hình tượng lưu manh.""A phi! Kia không phải bởi vì em nhận định đó là anh mới làm như vậy sao! Sau đó lại phát hiện không phải, anh không phải thiếu chút nữa làm em ghê tởm muốn chết sao.""Sao? Đối với anh ghê tởm?""Em không phải không biết, đó là anh không phải sao!""Kia hiện tại thì sao? Thích Tăng A Ngưu chơi lưu manh hay Tiêu Dương? Hay thích anh của...... Hiện tại Trương Vô Kỵ?""Không được, đầy đủ đều là anh không phải sao?""Không giống nhau...... Em thích bọn họ, anh liền cảm giác mình bị phản bội.""Vì anh xứng đáng!""Rồi, Mẫn Mẫn, không cùng em náo loạn nữa, anh còn có chính sự muốn làm."Trương Vô Kỵ đột nhiên ngừng tay, Triệu Mẫn sắc mặt một ngưng nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"Hắn nói: "Mẫn Mẫn, tối hôm qua vì em, anh vượt ngục.""Gì? Kia hiện tại làm sao bây giờ?""Đừng lo lắng, anh sẽ không có việc gì, chẳng qua...... Sẽ có chút phiền phức.""Có chuyện gì phiền toái? Yêu cầu em hỗ trợ sao?"Dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng của Thiên Khánh: "Giáo chủ, không hay, có một lượng lớn cảnh sát sắp tiến đến đây"Trương Vô Kỵ sắc mặt trầm xuống, hắn đã sớm đoán trước được chuyện cảnh sát sẽ tới, rốt cuộc chuyện hắn vượt ngục, là hành vi phạm pháp.Nhưng lại không biết cảnh sát sẽ đến đến nhanh như vậy.Trương Vô Kỵ còn muốn cùng Triệu Mẫn ở cạnh nhau trong chốt lát còn đâu!Triệu Mẫn vội la lên: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải bị bắt đi sao?""Sẽ không, nếu đã vượt ngục, phân thận Tăng A Ngưu của anh sẽ không dùng được nữa, Mẫn Mẫn, đừng lo lắng, anh cần rời đi một khoảng thời gian."Mới vừa thấy được thấy tận mặt nhau còn không được một đêm, liền phải xa nhau, Triệu Mẫn trong lòng thực không muốn, nhưng lại cũng không có biện pháp khác.Trương Vô Kỵ...... Vì ta vượt ngục.Gương mặt Tăng A Ngưu chỉ sợ là có án treo, hiện tại chỉ sợ sẽ tội thêm tội không cách giải quyết được.Nếu không rời đi, khẳng định sẽ cảnh sát bắt lại đưa vào tù tiếp.Trương Vô Kỵ đi qua gương, tay nhanh mắt lẹ lấy mặt nạ Tăng A Ngưu kia đeo lại lên trên mặt, đeo theo lens màu xanh dương vào.Triệu Mẫn nhìn một màn này há hốc mồm.Thì ra trước đây Trương Vô Kỵ dùng gương mặt này đi gạt người.Mặt nạ da người, cùng khí chất trên người, liền một chốt lát liền có thể thay đổi biến thành người khác.Đặc biệt là cặp mắt xanh dương thâm thúy kia, còn mang theo hình dáng của người Châu Âu.Này cũng khó trách phía trước Triệu Mẫn không nhận ra tới.Chỉ là, dáng người thì chưa thay đổi gì.Ngoài cửa, Thiên Nam thúc giục nói: "Giáo chủ, đã đến gần rồi, nếu không đi liền không kịp."Trương Vô Kỵ yên lặng đem Triệu Mẫn ôm vào trong lòng trong chốc lát, nói: "Mẫn Mẫn, em chạy nhanh tìm nơi trốn đi, không được để người ta phát hiện, anh đi trước, yên tâm, anh còn sẽ quay lại.""Được, Trương Vô Kỵ, mọi chuyện anh phải cẩn thận! Em sẽ vẫn luôn chờ anh.""Nhớ kỹ lời em nói, dám yêu anh rồi, sau đó lại không yêu anh nữa mà có tình yêu mới, lão tử không tha cho em.""Đã biết đã biết, mau cút đi!" Miệng phóng tàn nhẫn, hốc mắt đỏ ửng.Triệu Mẫn vẫn là luyến tiếc rời xa Trương Vô Kỵ.Rốt cuộc khi nào mới bắt đầu, bọn họ mới có thể chân chính ở bên nhau, vĩnh viễn đều không xa rời nhau nhau đâu?Vì cái gì ông trời luôn làm họ xảy ra nhiều biến cố trắc trở?Chẳng lẽ thật là bởi vì Triệu Mẫn ta đời này quá thuận buồn xuôi gió, trời ra đề khó, cần thiết trải qua trắc trở mới có thể cùng Trương Vô Kỵ tu thành chính quả?Nếu là như thế, ta nguyện thừa nhận hết trắc trở.Trương Vô Kỵ lưu luyến đem Triệu Mẫn buông ra, xoay người cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà tranh, cùng Thiên Nam mấy người hướng tới trên núi Thanh Thành thối lui.Triệu Mẫn lau một phen nước mắt, nghe lời tìm cái nơi trốn đi.Nghĩ nhà tranh quá mức đơn sơ, bốn phía đánh giá một chút, cũng chỉ thấy phía dưới gường có thể trốn.Triệu Mẫn ra sức bò vào, trong lòng khó chịu vô cùng.Trương Vô Kỵ, hy vọng lần này anh sẽ không để em chờ lâu lắm.Một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, chỉ chốc lát sau liền tìm tới phòng trong rồi.Thấy bên trong không có một bóng người, mấy người cảnh sát sắc mặt đều thật không được đẹp.Có một cảnh sát nói: "Khẳng định là nghe được tin tức, người đã chạy.""Nhưng vì cái gì cho rằng hắn nhất định ở chỗ này?""Lục thiếu cấp tin tức, sao có thể có giả?""Chúng ta đây đi tìm xung quanh thử xem?""Từ từ." Một cảnh sát đột nhiên đi đến trước giường ngừng lại.Triệu Mẫn khẩn trương nhìn cặp chân kia, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng bị phát hiện a.Lại thấy kia cảnh sát sờ soạng trên giường một chút, cảm nhận được hơi ấm, kết luận nói: "Người mới vừa đi không lâu, giường vẫn là ấm, chúng ta đi trên núi tìm, nhất định có thể tìm được."Triệu Mẫn nghe vậy, không chút do dự từ dưới giường bò ra tới, đem mấy người làm giật mình nhảy dựng.Vị cảnh sát kia đứng ở trước giường nhận ra Triệu Mẫn, người đó chính là người tới bắt Triệu Mẫn lần ở học viện Đế Quốc.Hắn kinh ngạc thối lui hai bước, nói: "Bạn học Triệu Mẫn, cô như thế nào ở chỗ này?"Bởi vì nguyên nhân Triệu Mẫn là đệ nhất đại mỹ nữ Thành Đô, tên này cảnh sát đối với Triệu Mẫn ấn tượng rất khắc sâu.Triệu Mẫn vốn dĩ không muốn xuất hiện, nhưng vừa nghe đến bọn họ muốn đi trên núi truy tìm, kia còn phải bị tóm.Trương Vô Kỵ bọn họ chính là hướng tới trên núi chạy.Triệu Mẫn nói: "Nơi này là nhà tôi, tôi đương nhiên ở chỗ này a!""Nhà cô? Triệu gia không phải ở trên núi Thanh Thành sao?""Đúng vậy! Nơi đó là nhà tôi, nơi này cũng đúng luôn! Toàn bộ núi Thanh Thành là nhà tôi.""Tăng A Ngưu đâu?""Cái gì Tăng A Ngưu? Tôi tối hôm qua chính là một mình ở nơi này, còn có, thỉnh vị cảnh sát đây không cần tùy ý sờ giường của tôi, trong chốc lát này khăn trải giường tôi mắc công phải đổi đi."Cảnh sát sắc mặt có chút khó coi, đây là bị mỹ nữ ghét bỏ sao?Hắn nói: "Bạn học Triệu Mẫn, nếu cô biết Tăng A Ngưu trốn ở nơi nào, còn mong báo cho, nếu là cô đem hắn dấu rồi, cô sẽ bị tội danh bao che tội phạm, sẽ bị bắt tới cục cảnh sát lần nữa."Dứt lời, hắn liền nghe thấy ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng tràn ngập uy nghiêm: "Ai dám bắt con gái ta đi?"Quay đầu vừa thấy, liền thấy vị Triệu Dương Vương trong truyền thuyết đã lâu không xuống núi kia.Triệu Dương Vương nhìn thoạt giống như là quân vương cổ đại trung niên vậy, cả người đều mang theo một hơi thở cao cao tại thượng.Làm người khác nhìn thấy, không tự giác muốn cúi đầu xưng thần.Mấy cảnh sát nhìn thấy Triệu Dương Vương cả kinh không thôi.Triệu Mẫn thẳng đến Triệu Dương Vương chạy như bay qua, ghé vào trong lòng cha mình ngực ủy khuất khóc lên.Khóc thật sự thương tâm, bả vai trừu trừu run run.Mặt ngoài thoạt nhìn thật như là rất ủy khuất, thực như là sợ hãi, nhưng trên thực tế, Triệu Mẫn là vì luyến tiếc Trương Vô Kỵ.Nghĩ dù sao những người này không biết Trương Vô Kỵ là ai, Triệu Mẫn nhịn không được khóc với Triệu Dương Vương nói: "Cha à, Trương Vô Kỵ anh ấy lại đi rồi."Triệu Dương Vương tức giận nói: "Đi rồi, không phải là đi rồi sao! Có cái gì phải khóc.""Người ta liền phải khóc không phải sao được hơn sao! Ô ô ô...... Mới gặp mặt liền lại đi rồi, ô ô ô......""Rồi rồi, đừng khóc, đi, cha đưa con về nhà.""Dạ, cha, chúng ta đi thôi!" Triệu Mẫn cũng không muốn ở lại đây cùng đám cảnh sát.Triệu Mẫn chưa từng có chán ghét cảnh sát như vậy, trước kia rõ ràng đối với cảnh sát ấn tượng khá tốt, là cái danh người phục vụ vì dân rất tốt.Chính là trải qua ba lần như thế này, ấn tượng rốt cuộc không còn tốt nữa.Triệu Mẫn ta vừa mới nghe thấy được cái gì, Lục thiếu......Lục Cảnh Dương.Chẳng lẽ này tất cả lại là anh ta an bài?Liền vì để hãm hại Tăng A Ngưu?Hai cha con cùng nhau rời khỏi nhà tranh ra xe từng người lái xe về Triệu gia, nhóm cảnh sát cũng không dám ngăn cản.Vị Triệu Dương Vương này trong truyền thuyết, chính là không ai có thể chọc đến được, người trong chính trị còn phải nhìn mặt Triệu Dương Vương mới đám ho một tiếng.Triệu Mẫn về tới phòng khách Triệu gia, còn ở đó khóc.Triệu Dương Vương nhìn một màn này không được, nhíu mày nói: "Vì cái bạn trai khóc lâu như vậy, Mẫn Mẫn con đến mức này sao?"Mạnh Khương Nữ khóc sập trường thành so với con còn kém hơn Triệu Mẫn con khóc sắp sập Triệu gia rồi!Triệu Mẫn hít hít cái mũi nói: "Cha à, cha không có yêu qua, cha không hiểu!"Triệu Dương Vương: "......"Mẹ kiếp thời điểm lão tử yêu đương, con còn chưa có sinh ra đâu!Tự nhiên nói cha con chưa có yêu?Triệu Dương Vương cảm thấy chính mình bị xem thường, tức giận nói: "Thời điểm cha theo đuổi mẹ con, con lúc đó vẫn còn ở với cha!""Cái thời đại của cha, cùng của tụi con hiện tại không giống nhau.""Nơi nào không giống nhau?""Cha và mẹ khi đó thuận lợi như vậy ở bên nhau, ra trường là có thể kết hôn, cùng con hiện tại nhưng không giống nhau, tuổi của con là tình yêu thần tượng, khắc khổ khắc sâu trong lòng, cha à cha là sẽ không hiểu được.""Cũng chỉ là lăn lộn một thời gian trong tình yêu thôi." Đổi một thân phận, hiện tại không phải sao?Cũng là cái đau khổ a?Vừa gặp nhau bằng cái gương mặt chân thật, lại phải xa nhau.Ta nhưng thật ra không nghĩ ra, tiểu tử thúi Trương gia kia làm như vậy là vì sao.Chỉ biết cậu ta ở học viện Đế Quốc tra một người, lại không biết là tra ai.Triệu Dương Vương nghĩ nghĩ giúp con gái chính mình một phen, liền đem quản gia kêu tới phân phó nói: "Đi tra tiểu tử kia, rốt cuộc ở học viện Đế Quốc University tìm ai.""Rõ, lão gia."Lại nghe Triệu Mẫn bỗng nhiên nói: "Quản gia, chú chậm đã!"Triệu quản gia cùng Triệu Dương Vương không rõ nguyên do nhìn Triệu Mẫn.Triệu Mẫn không biết vì cái gì Hoàng Dung Tĩnh không cho đem tin tức Ân Tố Tố là mẹ Trương Vô Kỵ nói cho Triệu Dương Vương.Nhưng tin tưởng bà nội Dung là có lý do.Bởi vì bà nội Dung cũng rất thương Triệu Mẫn, so với Triệu Dương Vương cũng đều không kém, cho nên làm mọi chuyện là vì tốt cho Triệu Mẫn.Mà nếu cha cho chú Triệu đi tra xét, không phải tất cả đều đã biết sao?Không biết vì sao, ta luôn có dự cảm bất thường.Triệu Mẫn nói: "Cha, Trương Vô Kỵ chính mình sẽ điều tra rõ, không cần chúng ta nhúng tay."Triệu Dương Vương trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc, vì sao ta hỗ trợ điều tra, Mẫn Mẫn con bé tự nhiên còn không vui?Chẳng lẽ, này đó trong đó có cái ẩn tình gì?Triệu Dương Vương cho Triệu quản gia một ánh mắt, quản gia ngầm hiểu nói: "Kia được, lão gia chúng ta liền nghe tiểu thư đi!"Rồi sau đó sau lưng Triệu Mẫn vẫn là bắt đầu tra xét lên.Triệu Mẫn trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó tiếp tục ở nơi đó bi thương xuân hạ thu đông.Hôm sau Triệu Mẫn đến học viện Đế Quốc University đi học, chuyện đầu tiên chính là tìm Trần Hạ Vũ tính sổ.Ở câu lạc bộ đêm Shangri-La bị hạ thuốc, trừ bỏ Trần Hạ Vũ bên ngoài, Triệu Mẫn không nghĩ ra được người nào khác.Tiến đến phòng học, Triệu Mẫn trực tiếp đến trước người Trần Hạ Vũ, Triệu Mẫn hung dữ nắm lấy cổ áo của cô, ở trong lúc Trần Hạ Vũ kinh hô, đem cô kéo ra khỏi lớp 1 năm 3.Các bạn học thấy vậy, đều thấy quá nhiều không trách.Hai người kia mỗi chỉ cần cách mấy ngày là có biến!Nhưng thật ra Diệp Tiểu Chiêu, không rõ ràng lắm nội tình, ôm tâm tư đi theo đi ra ngoài xem kịch vui.OMG!Triệu Mẫn cũng lâu rồi không nỗi giận, Trần Hạ Vũ đảm bảo thảm.Diệp Tiểu Chiêu đi theo đi ra ngoài, liền thấy Triệu Mẫn đem Trần Hạ Vũ một phen đẩy đến trên mặt đất, hung tợn nói: "Nói! Có phải hay không là cậu hạ thuốc lão nương?"Trần Hạ Vũ đáy lòng căng thẳng, cô biết là Trì Tiểu Nhiễm làm, lại không thể đem Trì Tiểu Nhiễm nói ra.Trần Hạ Vũ trong lòng khẩn trương, trên mặt lại may mảy không hiện ra, từ trên mặt đất bò dậy lúc sau, ra vẻ nhẹ nhàng nhướng mày nói: "Thế nào? Bị Lục Cảnh Dương ngủ tư vị như thế nào?"Triệu Mẫn sửng sốt một chút.Bị Lục Cảnh Dương ngủ? Đêm đó ta bị Lục Cảnh Dương mang đi, Trần Hạ Vũ liền cho rằng ta bị Lục Cảnh Dương ngủ?Diệp Tiểu Chiêu càng là kinh ngạc không thôi.Ta lặc cái đi!Triệu Mẫn như thế nào sẽ bị Lục Cảnh Dương ngủ?Kia sư phụ của ta sẽ như thế nào a?Lại thấy Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Yên tâm, không có khả năng như cậu mong muốn, một đêm kia tôi không cùng Lục Cảnh Dương ở bên nhau."Trần Hạ Vũ kinh ngạc nói: "Như thế nào sẽ như vậy?"Nếu không phải Lục Cảnh Dương, kia lại là ai?Trần Hạ Vũ nghi không thôi, tiếp tục cho Triệu Mẫn ngột ngạt nói: "Nếu không phải là Lục Cảnh Dương kia không tranh thủ chiếm tiện nghi cậu! Ha hả...... Không phải là bị cái tên đàn ông nào ngủ đi?"Chỉ nghe thấy trong không khí truyền đến "Bốp" một tiếng, Trần Hạ Vũ mặt bị đánh đến một cái bạo vang.Thực mau liền sưng đỏ lên.Cô cả giận nói: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó tự nhiên dám đánh tôi?""Trần Hạ Vũ, lão nương khuyên cậu tốt nhất nói chuyện nên chú ý một chút, còn có, cậu hôm nay nếu là không cùng tôi nói thật, tôi Triệu Mẫn tuyệt đối không bỏ qua cho cậu."Trần Hạ Vũ không sợ Triệu Mẫn, lại sợ cô tùy thân mang theo cái con Tiểu bạch kia, lập tức liền túng.Bĩu môi, nói: "Không phải tôi!""Cậu cho rằng tôi sẽ tin?""Thật sự không phải tôi!""Vậy cậu nói nói rốt cuộc là ai làm?""Tôi cũng không biết, đêm đó không chỉ là cậu cùng Tiểu Nhiễm, tôi cũng bị hạ dược......""Ha hả...... Cậu cho rằng tôi sẽ tin?""Cậu không tin có thể đi hỏi Thượng Quan Kỳ, một đêm kia tôi cùng anh ta..."Ta lặc cái đi!Như thế nào còn có Thượng Quan Kỳ đây lại là chuyện gì nữa?Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Cậu cùng Thượng Quan Kỳ làm sao vậy?"Trần Hạ Vũ khó có thể mở miệng, tức giận thành e thẹn nói: "Cậu hỏi rõ như vậy làm gì? Không tin liền đi hỏi Thượng Quan Kỳ đi.""Được! Chúng ta đây hiện tại liền đi tìm Thượng Quan Kỳ tìm anh ta đối chất đi.""Đối chất liền đối chất, ai sợ ai?"Hai người cùng nhau hướng tới lớp của Thượng Quan Kỳ đi đến, hắn cùng Lục Cảnh Dương là một chung một lớp 2 năm 3.Diệp Tiểu Chiêu yên lặng đi theo phía sau hai người, tiếp tục xem kịch vui.Trời đất Trần Hạ Vũ vừa mới câu kia chưa nói xong nói, có phải hay không cậu ta cùng Thượng Quan Kỳ ngủ qua a?Nếu là nói như vậy, kia Trần Hạ Vũ khẳng định đã có thể thảm.Thượng Quan Kỳ chính là có danh hoa hoa công tử.............................................................[Js-Art] - End of chapter 129
๖ۣۜJs-๖ۣۜArtHôm sau trời mới vừa sáng sớm.Triệu Mẫn từ trong lúc ngủ mơ màng tỉnh lại, trong đầu một mảnh mơ hồ.Triệu Mẫn vẻ mặt ngây thơ mở hai mắt, đập vào mắt chính là cây xà ngang quen thuộc của cái nhà tranh kia.Một đôi mắt đẹp bắt đầu dần dần trở nên thanh tỉnh trở lại.Tối hôm qua Triệu Mẫn bị hạ dược, nhưng vì cái gì chính mình sẽ xuất hiện ở chỗ này, cô cũng đã không nhớ rõ.Cảm giác bị người ôm vào trong lòng ngực, Triệu Mẫn xoay đầu vừa thấy, liền ngây ngẩn cả người......Trương Vô Kỵ!Không sai, chính là gương mặt yêu nghiệt của Trương Vô Kỵ kia, giống nhau y như đúc.Trương Vô Kỵ còn không có tỉnh ngủ, nhìn hắn đềm tĩnh ngủ giống như là thiên sứ vậy.Thật sự đã rất lâu rồi không nhìn thấy gương mặt này, nhưng lại vẫn như cũ cảm thấy như vậy quá quen thuộc.Trương Vô Kỵ, rốt cuộc anh cũng chịu đối với em mà lộ ra gương mặt này.Triệu Mẫn si mê nhìn gương mặt này, tay nhịn không được nhẹ nhàng sờ mặt Trương Vô Kỵ, tràn ngập quyến luyến.Ngay từ lúc đầu, Triệu Mẫn cũng không thích gương mặt này, cảm thấy quá mức yêu nghiệt, chính là về sau lại yêu hắn, nên yêu say đắm luôn gương mặt yêu nghiệt này của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn yêu là yêu tính tình của Trương Vô Kỵ đối với cô, rồi sau đó mới yêu luôn gương mặt này của hắn.Quả thực đẹp đến kỳ cục a.Còn tốt Triệu Mẫn ta lớn lên cũng không kém, nếu bằng không làm sao có thể xứng với cái gương mặt này của Trương Vô Kỵ đâu?Đột nhiên, Triệu Mẫn phát hiện lông mi của Trương Vô Kỵ chớp một chút, nhanh đem tay thu hồi, nhắm mắt lại làm bộ còn chưa có tỉnh ngủ.Trương Vô Kỵ mở hai tròng mắt, vừa thấy Triệu Mẫn còn chưa có tỉnh ngủ, liền ở cái trán của cô rơi xuống một nụ hôn, chào buổi sáng.Rồi sau đó động tác nhẹ nhàng xuống giường, mặc tốt áo đi rửa mặt đánh răng sau đó đi ra nhà tranh.Hình như là Trương Vô Kỵ vừa đi, Triệu Mẫn liền lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, bằng tốc độ chỉnh lại tranh phục chỉnh tề rồi sau bằng tốc độ đuổi theo.Triệu Mẫn sợ Trương Vô Kỵ lại đi rồi.Kết quả đi tới cửa, liền nhìn thấy một màn kinh người.Ngoài nhà tranh, Trương Vô Kỵ đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía Triệu Mẫn, trước mặt Trương Vô Kỵ gồm năm người, Thiên Nam, Thiên Khánh, A Đại, A Nhị, A Tam.Mấy người trên mặt biểu cảm đều là phấn khởi không thôi, đáy lòng là ức chế không được kích động.Quả nhiên còn có ngày được thấy được Giáo chủ trong truyền thuyết ngoài đời thực, này quả thực là vinh hạnh lớn lao.Hơn nữa khuôn mặt chân thật của Giáo chủ, phải biết rằng người của tổ chức Minh Giáo xuyên quốc gia toàn cầu cũng chưa ai được tận mắt thấy qua, dù có thấy qua cũng là người cấp cao của hoàng gia Anh Quốc hoặc người cấp cao của tổng bộ Minh Giáo mới được biết.Bọn họ đồng thời đối Trương Vô Kỵ cung kính khom lưng hành lễ, miệng hô: "Chào Giáo chủ!"Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt.Ta lặc cái đi!Nếu ta nhớ không lầm, đây là vệ sĩ bảo hộ riêng mà cha mời đến cho ta đi?Hiện tại lại vì cái gì lại đối với Trương Vô Kỵ hành lễ, còn kêu anh ấy là Giáo chủ?Triệu Mẫn cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên huyền huyễn.Triệu Mẫn theo bản năng ngừng bước chân, vòng qua cửa sổ nhìn tiếp.Rồi sau đó liền thấy Trương Vô Kỵ tràn ngập uy nghiêm vung bàn tay lên nói: "Không cần đa lễ, sự việc tối qua mấy cậu ứng phó xử lý rất tốt, khi tôi trở lại tổng bộ Minh Giáo, tôi sẽ bảo Wilbur và Trần Vương khen thưởng."Thiên Nam mấy người đều cao hứng nói: "Cảm ơn Giáo chủ."Giáo chủ một câu mở miệng, liền biết là có chuyện vui a!Cái gọi là khen thưởng kia, tuyệt đối là khen thưởng lớn, ngẫm lại mấy người liền cảm thấy hưng phấn.Trừ bỏ A Nhị bên ngoài, hắn cả người có vẻ dị thường trầm mặc.Thiên Nam đột nhiên nói: "Giáo chủ, cậu vì tiểu thư lộ mặt thật?""Ờ." Bằng không Mẫn Mẫn tuyệt đối không tiếp thu chuyện tối qua với người khác, cho dù là không có tiến vào một bước cuối cùng.Không nghĩ tới......"Cái kia, Giáo chủ, kỳ thật tiểu thư đều đã biết từ lâu."Ngoài nhà tranh, Trương Vô Kỵ ánh mắt hơi hơi nheo lại, hỏi: "Khi nào biết được?"Trong nhà tranh, Triệu Mẫn đáy lòng căng thẳng.Ngay sau đó thầm mắng trong lòngĐược lắm cậu Thiên Nam chết tiệt, quả nhiên dám bán đứng lão nương......Đã quên hiện tại ai là chủ nhân của cậu sao?Nhưng thoạt nhìn qua, Trương Vô Kỵ mới là chủ nhân của bọn họ.Anh ấy rốt cuộc là cái gì địa vị a?Minh Giáo? Nghe qua chưa ta hay là chưa nghe ha?Chỉ là ở Thâm Quyến thời điểm, nghe John với Anthony bọn họ kêu anh ấy bằng Giáo chủ khi đó ta còn tưởng rằng bọn họ kêu cái ngoại hiệu còn đâu!Nhưng hiện tại lại đột nhiên biến thành cái gì Giáo chủ Minh Giáo?Cái kia là cái ý gì ta cũng không biết.Thiên Nam trả lời nói: "Giáo chủ, chính là lần trước Diệp tiểu thư gọt quả táo lần đó.""Nha? Hai cô ấy như thế nào phát hiện?""Hình như là Diệp tiểu thư, đầu tiên là lấy cây chổi đập tới trên mặt Giáo chủ, rõ ràng thấy trầy da nhưng lại một chút máu cũng không có, mà tới lúc Diệp tiểu thư gọt vỏ táo cho tiểu thư chúng ta ăn lại gọt tới bị dứt tay, lập tức liền đổ máu, cho nên, hai tiểu thư đối với chuyện này sinh nghi ngờ.""Kia Mẫn Mẫn thì sao?""Tiểu thư vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu liền hoài nghi, nhưng phía trước kia vì vạch trần thân phận Tiêu Dương đó, phát hiện không phải Giáo chủ cậu, tiểu thư thực thất vọng, cũng thực nghi hoặc sau đó, lần này Diệp tiểu thư cùng cô ấy nói như vậy, tiểu thư liền lập tức kết luận, tuyệt đối là Giáo chủ cậu."Trương Vô Kỵ sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên khó coi lên.Cho nên, lúc trước thơi điểm Triệu Mẫn uống say nói những lời đó, cùng hành động, đều là giả đều là hố ta?Cố ý lăn lộn ta?Trương Vô Kỵ đột nhiên trở nên dở khóc dở cười, Mẫn Mẫn em thật đúng là em thật đúng là xứng danh với tiểu yêu tinh lắm kế.Anh lúc này đây thiếu chút nữa đều phải bị em đùa tới hỏng mất rồi, trong lòng nghẹn khuất vài ngày đau lòng gần chết.Mà Triệu Mẫn em quả nhiên đã sớm biết.Trong chốc lát tìm em tính sổ đi.Thiên Nam nói: "Giáo chủ, nhiệm vụ kế tiếp của chúng tôi, vẫn là tiếp tục bảo hộ tiểu thư sao?""Đúng vậy, bất quá, trước kia chỉ là bảo hộ tính mạng an toàn, hiện tại cần thiết bảo hộ toàn bộ hành trình của tiểu thư, không thể để tiểu thư chịu một ít thương tổn nào, có thể làm được sao?""Đương nhiên!"Trương Vô Kỵ vừa lòng nói: "Mấy cậu vất vả rồi!"Rồi sau đó, xoay người hướng tới nhà tranh đi đến.Triệu Mẫn trong lòng biết không tốt, chạy nhanh bay nhanh bổ nhào vào trên giường, đem chăn chùm kín mít, làm bộ còn không có tỉnh ngủ.Trương Vô Kỵ tiến vào thời điểm, vừa vặn thấy Triệu Mẫn động tác nhắm mắt.Lông mi thật dài, còn nhẹ nhàng chớp hai cái.Trương Vô Kỵ khóe miệng gợi lên một mạt cười tà, đi qua đi xốc chăn lên, rồi sau đó ra vẻ kinh ngạc nói: "Gì? Áo sơ mi không phải tối qua bị anh cởi hết hai cái cút áo sao?"Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!Diễn không nổi nữa, quá giả.Triệu Mẫn đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt mất tự nhiên sửa sửa tóc, nói: "Ha hả, em vừa mới thức."Trương Vô Kỵ thấy cô đem tóc buộc lên, lộ ra xương cằm tuyệt mỹ, mê người cực kỳ.Nhịn không được đi ra phía trước ôm cô, ở trên mặt Triệu Mẫn dùng sức hôn một cái.Triệu Mẫn bị động tác hôn bất ngờ của Trương Vô Kỵ hoảng sợ, kinh hô: "Trương Vô Kỵ, anh làm gì!""Sao? Trương Vô Kỵ cả tên lẫn họ kêu thuận miệng như vậy? Không phải em bảo ngủ mới thức sao? Kia lại như thế nào sẽ biết là anh?""Á thì...... Em.""Đã sớm phát hiện, lại không nói cho anh?""Em......""Còn làm bộ uống say, nói không muốn chờ anh, thích Tăng A Ngưu?""À thì...... Tăng A Ngưu cũng không phải là anh sao?""Nhưng Mẫn Mẫn em biết anh mấy ngày nay ra sao không? Anh tự ghen với chính mình......""Phốc...... Ha ha ha ha, anh tự ăn dấm sao, cũng coi như là chuyện lạ trên đời, chỉ là chuyện này cũng hợp lý đi, bất quá Trương Vô Kỵ, anh cái này gọi là tự làm tự chịu đi, ai bảo anh đã sớm xuất hiện, lại không nói cho em biết?"Trương Vô Kỵ từ phía sau ôm Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, đừng trách anh.""Đã biết, ngày đó em không có uống say, đều nghe được......""Được ha a, nha đầu thúi, quả nhiên giả say.""Ai nha! Trương Vô Kỵ, anh làm cái gì...... A ha ha ha ha...... Lưu manh, buông tay."Ta lặc cái đi.Trương Vô Kỵ tự nhiên cù ta......Quả nhiên là phong thuỷ thay phiên, xoay chuyển sao? Hiện tại tự nhiên đến phiên Trương Vô Kỵ cù ta"A ha ha ha ha......" Triệu Mẫn cười sắp chết, cái này tên chết tiệt này nhưng vẫn không chịu buông tay.Triệu Mẫn một bên cười đến không kềm chế được, một bên mắng: "Trương Vô Kỵ, anh tên lưu manh chết tiệt, không xuất hiện liền tính, vừa xuất hiện liền khi dễ em, a ha ha ha ha...... Tăng A Ngưu, vẫn là Tăng A Ngưu tốt, anh đem Tăng A Ngưu trả lại cho em, em không cần anh, ha ha ha ha ha......"Cảm giác sắp điên mất rồi, quá ngứa quá buồn cười.Chính là mặc cho Triệu Mẫn như thế nào đi kéo tay Trương Vô Kỵ, đi giãy giụa cũng chưa đừng lại, hắn sức lực quá lớn, Triệu Mẫn vẫn là làm không lại.Trương Vô Kỵ nghe những lời này, sắc mặt trầm xuống, trên tay động tác lại là không ngừng, cù ra sức hơn.Triệu Mẫn cảm giác chính mình phải bị chơi hỏng rồi, nước mắt đều cười ra tới.Nhưng hắn chính là không chịu buông tay.Triệu Mẫn cố tình lại là cái kiên cường, không muốn chịu thua, tiếp tục nổi giận mắng: "Tên chết tiệt, lại không buông ra! Lão nương làm anh đẹp mặt.""Nha? Em muốn như thế nào làm anh đẹp mặt? Triệu Mẫn...... Em gạt anh vui lắm sao?""Kia cũng không phải là anh bắt đầu trước sao, anh gạt em? Lại là Tăng A Ngưu lại là Tiêu Dương, còn biến đổi biện pháp chiếm tiện nghi em, anh xấu lắm, em cũng bị anh lăn lộn tới sắp hỏng rồi.""Nơi nào hỏng rồi? Tiêu Dương cái thân phận này, anh vốn dĩ muốn làm nhiệm vụ, nhưng mà em ở Thâm Quyến cố tình nắm thắt lưng anh như vậy, ngay từ đầu là em cho anh cái hình tượng lưu manh.""A phi! Kia không phải bởi vì em nhận định đó là anh mới làm như vậy sao! Sau đó lại phát hiện không phải, anh không phải thiếu chút nữa làm em ghê tởm muốn chết sao.""Sao? Đối với anh ghê tởm?""Em không phải không biết, đó là anh không phải sao!""Kia hiện tại thì sao? Thích Tăng A Ngưu chơi lưu manh hay Tiêu Dương? Hay thích anh của...... Hiện tại Trương Vô Kỵ?""Không được, đầy đủ đều là anh không phải sao?""Không giống nhau...... Em thích bọn họ, anh liền cảm giác mình bị phản bội.""Vì anh xứng đáng!""Rồi, Mẫn Mẫn, không cùng em náo loạn nữa, anh còn có chính sự muốn làm."Trương Vô Kỵ đột nhiên ngừng tay, Triệu Mẫn sắc mặt một ngưng nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"Hắn nói: "Mẫn Mẫn, tối hôm qua vì em, anh vượt ngục.""Gì? Kia hiện tại làm sao bây giờ?""Đừng lo lắng, anh sẽ không có việc gì, chẳng qua...... Sẽ có chút phiền phức.""Có chuyện gì phiền toái? Yêu cầu em hỗ trợ sao?"Dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng của Thiên Khánh: "Giáo chủ, không hay, có một lượng lớn cảnh sát sắp tiến đến đây"Trương Vô Kỵ sắc mặt trầm xuống, hắn đã sớm đoán trước được chuyện cảnh sát sẽ tới, rốt cuộc chuyện hắn vượt ngục, là hành vi phạm pháp.Nhưng lại không biết cảnh sát sẽ đến đến nhanh như vậy.Trương Vô Kỵ còn muốn cùng Triệu Mẫn ở cạnh nhau trong chốt lát còn đâu!Triệu Mẫn vội la lên: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải bị bắt đi sao?""Sẽ không, nếu đã vượt ngục, phân thận Tăng A Ngưu của anh sẽ không dùng được nữa, Mẫn Mẫn, đừng lo lắng, anh cần rời đi một khoảng thời gian."Mới vừa thấy được thấy tận mặt nhau còn không được một đêm, liền phải xa nhau, Triệu Mẫn trong lòng thực không muốn, nhưng lại cũng không có biện pháp khác.Trương Vô Kỵ...... Vì ta vượt ngục.Gương mặt Tăng A Ngưu chỉ sợ là có án treo, hiện tại chỉ sợ sẽ tội thêm tội không cách giải quyết được.Nếu không rời đi, khẳng định sẽ cảnh sát bắt lại đưa vào tù tiếp.Trương Vô Kỵ đi qua gương, tay nhanh mắt lẹ lấy mặt nạ Tăng A Ngưu kia đeo lại lên trên mặt, đeo theo lens màu xanh dương vào.Triệu Mẫn nhìn một màn này há hốc mồm.Thì ra trước đây Trương Vô Kỵ dùng gương mặt này đi gạt người.Mặt nạ da người, cùng khí chất trên người, liền một chốt lát liền có thể thay đổi biến thành người khác.Đặc biệt là cặp mắt xanh dương thâm thúy kia, còn mang theo hình dáng của người Châu Âu.Này cũng khó trách phía trước Triệu Mẫn không nhận ra tới.Chỉ là, dáng người thì chưa thay đổi gì.Ngoài cửa, Thiên Nam thúc giục nói: "Giáo chủ, đã đến gần rồi, nếu không đi liền không kịp."Trương Vô Kỵ yên lặng đem Triệu Mẫn ôm vào trong lòng trong chốc lát, nói: "Mẫn Mẫn, em chạy nhanh tìm nơi trốn đi, không được để người ta phát hiện, anh đi trước, yên tâm, anh còn sẽ quay lại.""Được, Trương Vô Kỵ, mọi chuyện anh phải cẩn thận! Em sẽ vẫn luôn chờ anh.""Nhớ kỹ lời em nói, dám yêu anh rồi, sau đó lại không yêu anh nữa mà có tình yêu mới, lão tử không tha cho em.""Đã biết đã biết, mau cút đi!" Miệng phóng tàn nhẫn, hốc mắt đỏ ửng.Triệu Mẫn vẫn là luyến tiếc rời xa Trương Vô Kỵ.Rốt cuộc khi nào mới bắt đầu, bọn họ mới có thể chân chính ở bên nhau, vĩnh viễn đều không xa rời nhau nhau đâu?Vì cái gì ông trời luôn làm họ xảy ra nhiều biến cố trắc trở?Chẳng lẽ thật là bởi vì Triệu Mẫn ta đời này quá thuận buồn xuôi gió, trời ra đề khó, cần thiết trải qua trắc trở mới có thể cùng Trương Vô Kỵ tu thành chính quả?Nếu là như thế, ta nguyện thừa nhận hết trắc trở.Trương Vô Kỵ lưu luyến đem Triệu Mẫn buông ra, xoay người cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà tranh, cùng Thiên Nam mấy người hướng tới trên núi Thanh Thành thối lui.Triệu Mẫn lau một phen nước mắt, nghe lời tìm cái nơi trốn đi.Nghĩ nhà tranh quá mức đơn sơ, bốn phía đánh giá một chút, cũng chỉ thấy phía dưới gường có thể trốn.Triệu Mẫn ra sức bò vào, trong lòng khó chịu vô cùng.Trương Vô Kỵ, hy vọng lần này anh sẽ không để em chờ lâu lắm.Một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, chỉ chốc lát sau liền tìm tới phòng trong rồi.Thấy bên trong không có một bóng người, mấy người cảnh sát sắc mặt đều thật không được đẹp.Có một cảnh sát nói: "Khẳng định là nghe được tin tức, người đã chạy.""Nhưng vì cái gì cho rằng hắn nhất định ở chỗ này?""Lục thiếu cấp tin tức, sao có thể có giả?""Chúng ta đây đi tìm xung quanh thử xem?""Từ từ." Một cảnh sát đột nhiên đi đến trước giường ngừng lại.Triệu Mẫn khẩn trương nhìn cặp chân kia, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng bị phát hiện a.Lại thấy kia cảnh sát sờ soạng trên giường một chút, cảm nhận được hơi ấm, kết luận nói: "Người mới vừa đi không lâu, giường vẫn là ấm, chúng ta đi trên núi tìm, nhất định có thể tìm được."Triệu Mẫn nghe vậy, không chút do dự từ dưới giường bò ra tới, đem mấy người làm giật mình nhảy dựng.Vị cảnh sát kia đứng ở trước giường nhận ra Triệu Mẫn, người đó chính là người tới bắt Triệu Mẫn lần ở học viện Đế Quốc.Hắn kinh ngạc thối lui hai bước, nói: "Bạn học Triệu Mẫn, cô như thế nào ở chỗ này?"Bởi vì nguyên nhân Triệu Mẫn là đệ nhất đại mỹ nữ Thành Đô, tên này cảnh sát đối với Triệu Mẫn ấn tượng rất khắc sâu.Triệu Mẫn vốn dĩ không muốn xuất hiện, nhưng vừa nghe đến bọn họ muốn đi trên núi truy tìm, kia còn phải bị tóm.Trương Vô Kỵ bọn họ chính là hướng tới trên núi chạy.Triệu Mẫn nói: "Nơi này là nhà tôi, tôi đương nhiên ở chỗ này a!""Nhà cô? Triệu gia không phải ở trên núi Thanh Thành sao?""Đúng vậy! Nơi đó là nhà tôi, nơi này cũng đúng luôn! Toàn bộ núi Thanh Thành là nhà tôi.""Tăng A Ngưu đâu?""Cái gì Tăng A Ngưu? Tôi tối hôm qua chính là một mình ở nơi này, còn có, thỉnh vị cảnh sát đây không cần tùy ý sờ giường của tôi, trong chốc lát này khăn trải giường tôi mắc công phải đổi đi."Cảnh sát sắc mặt có chút khó coi, đây là bị mỹ nữ ghét bỏ sao?Hắn nói: "Bạn học Triệu Mẫn, nếu cô biết Tăng A Ngưu trốn ở nơi nào, còn mong báo cho, nếu là cô đem hắn dấu rồi, cô sẽ bị tội danh bao che tội phạm, sẽ bị bắt tới cục cảnh sát lần nữa."Dứt lời, hắn liền nghe thấy ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng tràn ngập uy nghiêm: "Ai dám bắt con gái ta đi?"Quay đầu vừa thấy, liền thấy vị Triệu Dương Vương trong truyền thuyết đã lâu không xuống núi kia.Triệu Dương Vương nhìn thoạt giống như là quân vương cổ đại trung niên vậy, cả người đều mang theo một hơi thở cao cao tại thượng.Làm người khác nhìn thấy, không tự giác muốn cúi đầu xưng thần.Mấy cảnh sát nhìn thấy Triệu Dương Vương cả kinh không thôi.Triệu Mẫn thẳng đến Triệu Dương Vương chạy như bay qua, ghé vào trong lòng cha mình ngực ủy khuất khóc lên.Khóc thật sự thương tâm, bả vai trừu trừu run run.Mặt ngoài thoạt nhìn thật như là rất ủy khuất, thực như là sợ hãi, nhưng trên thực tế, Triệu Mẫn là vì luyến tiếc Trương Vô Kỵ.Nghĩ dù sao những người này không biết Trương Vô Kỵ là ai, Triệu Mẫn nhịn không được khóc với Triệu Dương Vương nói: "Cha à, Trương Vô Kỵ anh ấy lại đi rồi."Triệu Dương Vương tức giận nói: "Đi rồi, không phải là đi rồi sao! Có cái gì phải khóc.""Người ta liền phải khóc không phải sao được hơn sao! Ô ô ô...... Mới gặp mặt liền lại đi rồi, ô ô ô......""Rồi rồi, đừng khóc, đi, cha đưa con về nhà.""Dạ, cha, chúng ta đi thôi!" Triệu Mẫn cũng không muốn ở lại đây cùng đám cảnh sát.Triệu Mẫn chưa từng có chán ghét cảnh sát như vậy, trước kia rõ ràng đối với cảnh sát ấn tượng khá tốt, là cái danh người phục vụ vì dân rất tốt.Chính là trải qua ba lần như thế này, ấn tượng rốt cuộc không còn tốt nữa.Triệu Mẫn ta vừa mới nghe thấy được cái gì, Lục thiếu......Lục Cảnh Dương.Chẳng lẽ này tất cả lại là anh ta an bài?Liền vì để hãm hại Tăng A Ngưu?Hai cha con cùng nhau rời khỏi nhà tranh ra xe từng người lái xe về Triệu gia, nhóm cảnh sát cũng không dám ngăn cản.Vị Triệu Dương Vương này trong truyền thuyết, chính là không ai có thể chọc đến được, người trong chính trị còn phải nhìn mặt Triệu Dương Vương mới đám ho một tiếng.Triệu Mẫn về tới phòng khách Triệu gia, còn ở đó khóc.Triệu Dương Vương nhìn một màn này không được, nhíu mày nói: "Vì cái bạn trai khóc lâu như vậy, Mẫn Mẫn con đến mức này sao?"Mạnh Khương Nữ khóc sập trường thành so với con còn kém hơn Triệu Mẫn con khóc sắp sập Triệu gia rồi!Triệu Mẫn hít hít cái mũi nói: "Cha à, cha không có yêu qua, cha không hiểu!"Triệu Dương Vương: "......"Mẹ kiếp thời điểm lão tử yêu đương, con còn chưa có sinh ra đâu!Tự nhiên nói cha con chưa có yêu?Triệu Dương Vương cảm thấy chính mình bị xem thường, tức giận nói: "Thời điểm cha theo đuổi mẹ con, con lúc đó vẫn còn ở với cha!""Cái thời đại của cha, cùng của tụi con hiện tại không giống nhau.""Nơi nào không giống nhau?""Cha và mẹ khi đó thuận lợi như vậy ở bên nhau, ra trường là có thể kết hôn, cùng con hiện tại nhưng không giống nhau, tuổi của con là tình yêu thần tượng, khắc khổ khắc sâu trong lòng, cha à cha là sẽ không hiểu được.""Cũng chỉ là lăn lộn một thời gian trong tình yêu thôi." Đổi một thân phận, hiện tại không phải sao?Cũng là cái đau khổ a?Vừa gặp nhau bằng cái gương mặt chân thật, lại phải xa nhau.Ta nhưng thật ra không nghĩ ra, tiểu tử thúi Trương gia kia làm như vậy là vì sao.Chỉ biết cậu ta ở học viện Đế Quốc tra một người, lại không biết là tra ai.Triệu Dương Vương nghĩ nghĩ giúp con gái chính mình một phen, liền đem quản gia kêu tới phân phó nói: "Đi tra tiểu tử kia, rốt cuộc ở học viện Đế Quốc University tìm ai.""Rõ, lão gia."Lại nghe Triệu Mẫn bỗng nhiên nói: "Quản gia, chú chậm đã!"Triệu quản gia cùng Triệu Dương Vương không rõ nguyên do nhìn Triệu Mẫn.Triệu Mẫn không biết vì cái gì Hoàng Dung Tĩnh không cho đem tin tức Ân Tố Tố là mẹ Trương Vô Kỵ nói cho Triệu Dương Vương.Nhưng tin tưởng bà nội Dung là có lý do.Bởi vì bà nội Dung cũng rất thương Triệu Mẫn, so với Triệu Dương Vương cũng đều không kém, cho nên làm mọi chuyện là vì tốt cho Triệu Mẫn.Mà nếu cha cho chú Triệu đi tra xét, không phải tất cả đều đã biết sao?Không biết vì sao, ta luôn có dự cảm bất thường.Triệu Mẫn nói: "Cha, Trương Vô Kỵ chính mình sẽ điều tra rõ, không cần chúng ta nhúng tay."Triệu Dương Vương trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc, vì sao ta hỗ trợ điều tra, Mẫn Mẫn con bé tự nhiên còn không vui?Chẳng lẽ, này đó trong đó có cái ẩn tình gì?Triệu Dương Vương cho Triệu quản gia một ánh mắt, quản gia ngầm hiểu nói: "Kia được, lão gia chúng ta liền nghe tiểu thư đi!"Rồi sau đó sau lưng Triệu Mẫn vẫn là bắt đầu tra xét lên.Triệu Mẫn trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó tiếp tục ở nơi đó bi thương xuân hạ thu đông.Hôm sau Triệu Mẫn đến học viện Đế Quốc University đi học, chuyện đầu tiên chính là tìm Trần Hạ Vũ tính sổ.Ở câu lạc bộ đêm Shangri-La bị hạ thuốc, trừ bỏ Trần Hạ Vũ bên ngoài, Triệu Mẫn không nghĩ ra được người nào khác.Tiến đến phòng học, Triệu Mẫn trực tiếp đến trước người Trần Hạ Vũ, Triệu Mẫn hung dữ nắm lấy cổ áo của cô, ở trong lúc Trần Hạ Vũ kinh hô, đem cô kéo ra khỏi lớp 1 năm 3.Các bạn học thấy vậy, đều thấy quá nhiều không trách.Hai người kia mỗi chỉ cần cách mấy ngày là có biến!Nhưng thật ra Diệp Tiểu Chiêu, không rõ ràng lắm nội tình, ôm tâm tư đi theo đi ra ngoài xem kịch vui.OMG!Triệu Mẫn cũng lâu rồi không nỗi giận, Trần Hạ Vũ đảm bảo thảm.Diệp Tiểu Chiêu đi theo đi ra ngoài, liền thấy Triệu Mẫn đem Trần Hạ Vũ một phen đẩy đến trên mặt đất, hung tợn nói: "Nói! Có phải hay không là cậu hạ thuốc lão nương?"Trần Hạ Vũ đáy lòng căng thẳng, cô biết là Trì Tiểu Nhiễm làm, lại không thể đem Trì Tiểu Nhiễm nói ra.Trần Hạ Vũ trong lòng khẩn trương, trên mặt lại may mảy không hiện ra, từ trên mặt đất bò dậy lúc sau, ra vẻ nhẹ nhàng nhướng mày nói: "Thế nào? Bị Lục Cảnh Dương ngủ tư vị như thế nào?"Triệu Mẫn sửng sốt một chút.Bị Lục Cảnh Dương ngủ? Đêm đó ta bị Lục Cảnh Dương mang đi, Trần Hạ Vũ liền cho rằng ta bị Lục Cảnh Dương ngủ?Diệp Tiểu Chiêu càng là kinh ngạc không thôi.Ta lặc cái đi!Triệu Mẫn như thế nào sẽ bị Lục Cảnh Dương ngủ?Kia sư phụ của ta sẽ như thế nào a?Lại thấy Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Yên tâm, không có khả năng như cậu mong muốn, một đêm kia tôi không cùng Lục Cảnh Dương ở bên nhau."Trần Hạ Vũ kinh ngạc nói: "Như thế nào sẽ như vậy?"Nếu không phải Lục Cảnh Dương, kia lại là ai?Trần Hạ Vũ nghi không thôi, tiếp tục cho Triệu Mẫn ngột ngạt nói: "Nếu không phải là Lục Cảnh Dương kia không tranh thủ chiếm tiện nghi cậu! Ha hả...... Không phải là bị cái tên đàn ông nào ngủ đi?"Chỉ nghe thấy trong không khí truyền đến "Bốp" một tiếng, Trần Hạ Vũ mặt bị đánh đến một cái bạo vang.Thực mau liền sưng đỏ lên.Cô cả giận nói: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó tự nhiên dám đánh tôi?""Trần Hạ Vũ, lão nương khuyên cậu tốt nhất nói chuyện nên chú ý một chút, còn có, cậu hôm nay nếu là không cùng tôi nói thật, tôi Triệu Mẫn tuyệt đối không bỏ qua cho cậu."Trần Hạ Vũ không sợ Triệu Mẫn, lại sợ cô tùy thân mang theo cái con Tiểu bạch kia, lập tức liền túng.Bĩu môi, nói: "Không phải tôi!""Cậu cho rằng tôi sẽ tin?""Thật sự không phải tôi!""Vậy cậu nói nói rốt cuộc là ai làm?""Tôi cũng không biết, đêm đó không chỉ là cậu cùng Tiểu Nhiễm, tôi cũng bị hạ dược......""Ha hả...... Cậu cho rằng tôi sẽ tin?""Cậu không tin có thể đi hỏi Thượng Quan Kỳ, một đêm kia tôi cùng anh ta..."Ta lặc cái đi!Như thế nào còn có Thượng Quan Kỳ đây lại là chuyện gì nữa?Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Cậu cùng Thượng Quan Kỳ làm sao vậy?"Trần Hạ Vũ khó có thể mở miệng, tức giận thành e thẹn nói: "Cậu hỏi rõ như vậy làm gì? Không tin liền đi hỏi Thượng Quan Kỳ đi.""Được! Chúng ta đây hiện tại liền đi tìm Thượng Quan Kỳ tìm anh ta đối chất đi.""Đối chất liền đối chất, ai sợ ai?"Hai người cùng nhau hướng tới lớp của Thượng Quan Kỳ đi đến, hắn cùng Lục Cảnh Dương là một chung một lớp 2 năm 3.Diệp Tiểu Chiêu yên lặng đi theo phía sau hai người, tiếp tục xem kịch vui.Trời đất Trần Hạ Vũ vừa mới câu kia chưa nói xong nói, có phải hay không cậu ta cùng Thượng Quan Kỳ ngủ qua a?Nếu là nói như vậy, kia Trần Hạ Vũ khẳng định đã có thể thảm.Thượng Quan Kỳ chính là có danh hoa hoa công tử.............................................................[Js-Art] - End of chapter 129
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com