TruyenHHH.com

Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung

[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Trương Vô Kỵ Có Sở Thích Biến Thái

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt

Sau khi đưa Triệu Mẫn về trường xong hai con xe Ford GT và Zenvo TSR chạy song song trên đường nói chuyện với nhau qua cửa sổ xe.
Trương Vô Kỵ đắc ý nói: "Thế nào? Bổn thiếu gia chiêu này không tồi đi?"
Mã Lực nhướng mày nói: "Cũng tạm, cần phát huy nhiều hơn về sau nhé huynh đệ."
"Bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Cậu ấy tuy là hôm nay mềm lòng ngày mai biết đâu được?''
"Tôi có cách cho cậu, nếu cậu xin tôi thì tôi giúp."
"Xin đấy!"
"Được, đây là cậu xin tôi nha."
Vừa vặn xe vừa chạy đến cửa biệt thự Mã gia, Mã Lực đỗ xe xong nhanh chân đi vào nhà không đợi Trương Vô Kỵ như mọi khi.
Trương Vô Kỵ thì lập tức đỗ xe xong chạy nhanh theo Mã Lực.
"Uy~~~Mã Lực huynh đệ tốt của tôi cậu có cách gì tốt giúp tôi sao?"
"Đúng là vừa có cách, nhưng không phải bây giờ."
"Tôi năng nỉ cậu đấy người anh em?"
"Không cho ~~~!"
"Cậu tưởng tôi sẽ nói cách cho cậu thật sao?."
"Đương nhiên tưởng ~~!"
"Vậy cậu cầu xin anh đây đi!"
"Mã Lực, cậu đây là không nói đúng không da cậu lâu rồi không ăn đòn nên ngứa à." Dứt lời, cả người nhào tới quật nhau trên sân ngoài cổng nhà Mã Lực lăn qua lăn lại.
Hai người ở ngoài cửa biệt thự ôm nhau vật vã dưới nền, vừa lúc lúc này cửa lớn mở ra một người giúp việc đi ra.
Cô ta tròn mắt há hốc mồm nhìn hai vị thiếu gia ôm nhau trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Sao có thể!
Trương thiếu gia và Cậu chủ quả nhiên là loại quan hệ này?
Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực thấy có người tới, vội buông đối phương ra, lập tức ngồi đậy, vỗ vỗ trên người cho sạch cỏ bụi bám đầy đầu.
Rồi sau có cả hai mặt không cảm xúc đi vô nhà.
"Uy~~~ Nhà cậu người hầu sao lại thế này? Xem chúng ta ánh mắt kỳ kỳ thế nào á?"
"Chắc cô ta có thể là hiểu lầm cái gì."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hẳn là hiểu lầm hai chúng ta có quan hệ đó ~~~!"
"Tôi sao...... Anh đây chuẩn đàn ông nhé đừng có mà bôi nhọ giới tính của anh đây?"
Mã Lực đang đi bỗng ngưng lại đột nhiên quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ từ đầu tới chân một cái ngữ khí trêu chọc: "Cái nhan sắc này của cậu quả thật quá giống đi~~~ Nhìn một cái là thấy có khả năng nằm dưới''
"Mã Lực! cậu đây là muốn chết à? ~~~Cậu chết tiệt lão tử đây thấy cậu mới là nằm dưới nhé, lão tử đây dù có như thế cũng vẫn là nằm trên....''
Dứt lời, người hầu lúc nãy lại vào phòng bọn họ lấy đồ đi giặt, vừa lúc vào cửa ...
Tâm trạng không thể nào tin được những lời vừa nghe....
Trời đất cô người hầu đó không thể lường trước được sự tình.... Lấy đồ xong rồi chạy nhanh ra ngoài
Trương Vô Kỵ thấy vậy, thu hồi giọng, liền chuyển đề tài nói: "Mã Lực, cậu vừa mới nói giúp tôi nghĩ cách, có phải hay không đã có cái gì ý kiến hay gì?"
"Tùy tiện suy nghĩ, hình như là có hai cái biện pháp, chẳng qua, cậu dựa vào cái gì muốn tôi giúp cậu?"
"Chúng ta là huynh đệ tốt~~~"
"Hảo huynh đệ? Cậu quên lần trước ở trường, vì đưa Triệu Mẫn về trường học, mà cậu bỏ tôi bắt xe đi về sao?''
Trương Vô Kỵ để Mã Lực tự đón xe mà trên người còn mang theo đồ vật đắt tiền một mình ở ngoài đường.
Cũng không sợ ta bị đánh cướp, đây mà gọi là anh em tốt sao?
"Uy~~~ Không phải đâu, anh em, này sao cậu phải so do tính toán như vậy? Bằng không, cậu giúp tôi theo đuổi Triệu Mẫn, tôi giúp cậu thu phục nữ thần của cậu?"
Nhắc tới đến nữ thần, Mã Lực cảm giác có chút mất mát nói: "Cô ấy lâu rồi không trả lời Weibo của tôi.''
"Đó là bởi vì cậu da mặt chưa đủ đầy, muốn cô ta để ý tới cậu thì dễ thôi, tới, xem ca ca ta thể hiện này."
Trương Vô Kỵ ngồi ở trên sô pha, lấy ra di động, liền nhắn tin cho Yukee Zhao.
Triệu Mẫn mới vừa về ký túc xá không lâu, còn Dương Bất Hối đi nhà vệ sinh giặt quần áo, cô mở laptop lên liền mở weibo.
Click mở tin nhắn, liền thấy một số công ty lớn về mỹ phẩm, mời cô làm đại diện quảng cáo cho công ty của họ.
Quảng cáo các loạn mỹ phẩm, mỗi tháng nếu phát ngôn quảng cáo thì được 10 ngàn tệ nếu quảng cáo hiệu quả và lợi ích tốt, nhưng ở những lần sau giá sẽ tăng lên cao hơn có thưởng sản phẩm quảng cáo tốt sẽ là 30 ngàn tệ.[10 ngàn tệ = 34 triệu vnd]
Nếu cứ như vậy mà làm nhà phát ngôn quảng cáo độ nổi tiếng có thể bằng mình tinh hạng ba.
Triệu Mẫn nội tâm vô cùng kích động, nhanh chóng trả lời nói: 【 Có thể tôi có khả năng sẽ không đi được đến công ty của các người chụp ảnh được, nhưng công ty có thể gửi qua bưu điện về Thâm Quyến cho tôi được chứ. 】
Bên kia trả lời rất nhanh: 【 Cái này không thành vấn đề, chúng tôi thấy cô lần trước chính mình chụp quảng cáo, ảnh chụp cùng quảng cáo từ phối hợp đến quảng cáo đều khá tốt, rất có ý tưởng chúng tôi là công ty mỹ phẩm, khả năng yêu cầu sẽ cao một chút, yêu cầu cô quay một ít video. 】
Quay video? Cùng chụp ảnh không có gì khác nhau cả!
Dù sao đều là lộ mặt.
Cô trả lời nói: 【 Cái này không thành vấn đề. 】
Bên kia đáp nói: 【 Được ~~ chúng tôi lập tức gửi sản phẩm qua bưu điện để cô nhanh chóng quay video. 】
【 Không thành vấn đề, hợp tác vui vẻ ~~! 】
【 Hợp tác vui vẻ ~~! Lần đầu phí phát ngôn của cô sau khi quay quảng cáo lần sau xong chúng tôi sẽ chuyển khoản cho cô 20 ngàn tệ . 】[20 ngàn tệ = 68 triệu]
Tuy rằng còn chưa đủ trả nợ, nhưng cũng tốt như vậy đã rất nhiều !
Nếu lại đến mấy công ty lớn như vậy tìm tới ta hẳn là phát tài rồi
Tắt tin nhắn này đi, Triệu Mẫn mở tin nhắn tiếp theo, quả nhiên là tin nhắn của Trương Vô Kỵ ......
Joseph Zhang: 【 Uy, mỹ nữ, về nhà tất cả đều thuận lợi sao? Có nhớ tới tôi không? 】
Yukee Zhao: 【Rất thuận lợi, cảm ơn quan tâm, hơn nữa...... Chưa bao giờ nhớ tới anh. 】
Bên kia ngồi chờ tin nhắn đọc xong cảm thán mà trả lời.
Joseph Zhang: 【 Mỹ nữ, có cần tuyệt tình vậy không! Chúng tôi rất nhớ cô đấy ~~~! Đặc biệt là huynh đệ tốt của tôi, cả ngày trà không quan tâm cơm ăn như vô vị mỗi ngày mơ, hàng đêm tưởng, cô không thể nhắn một tin trả lời cậu ấy sao? 】
Mã Lực muốn ta cho cậu ấy một cơ hội! Ta biết trả lời thế nào đây?
Ta lại không phải cái loại này gặp được soái ca liền tùy tùy tiện tiện thích người ta.
Liền tính Mã Lực cũng rất đẹp trai, đối với ta cũng rất tốt.
Ta với Mã Lực có thể nói là môn đăng hộ đối nhưng ta lại không thể chấp nhận tùy tiện.
Hơn nữa, Cha ta kiên quyết không chấp nhận những người thích ta bởi vẻ bề ngoài và gia thế lớn...
Tuy rằng biết Mã Lực cũng không phải cái loại này trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ai bảo hắn thích Triệu Mẫn lúc cô dùng diện mạo thật đâu!
Ta nếu tính về mặt trên quả thực nên xem xét lại tuy ta đối với Mã Lực cũng có chút......
Yukee Zhao: 【 Xin lỗi ~~ gần đây tôi tương đối bận, không có thời gian trả lời cậu ấy cũng có nhân nhân bất đắc dĩ.】
Joseph Zhang: 【 Cái gì nguyên nhân? Chẳng lẽ cô không thích người anh em đó của tôi? 】
Triệu Mẫn nghĩ không nên trả lời quá cự tuyệt, bởi vì không chừng lúc này Trương Vô Kỵ với Mã Lực ở cùng nhau.
Cô trả lời Trương Vô Kỵ hẳn là Mã Lực cũng biết
Cô suy nghĩ, uyển chuyển trả lời lại.
Yukee Zhao: 【 Cũng không phải, cậu ta mọi mặt điều rất tốt, nhưng mà......Chúng tôi cũng chỉ có hai lần gặp nhau tình cờ, cũng không quen biết, đột nhiên nói đến chuyện tình cảm quả thật có chút khó xử hẳn là không kịp thích ứng thôi...】
Mã Lực nhìn đến tin nhắn này, đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt ......Cô ấy chỉ cảm thấy chưa thích ứng thôi~~~
Cũng mai không phải cô ấy chán ghét ta.
"Thế nào? Bổn thiếu gia vừa ra mặt là cô ta nói thật lòng ra hết rồi! Bây giờ cậu hiến kế cho tôi được chưa.''
"Cũng không có gì, cậu đêm nay không phải vừa một màn ngôn tình ướt sũng chờ nàng trong mưa sao, cậu ngày mai có thể giả bệnh."
Dứt lời, Trương Vô Kỵ hắn hơi một cái.
Hắn nhíu mày nói: "Uy ~~ huynh đệ, cậu là đang huyền rủa tôi đây sao linh vậy?"
Lúc này mới vừa nói xong, hắn liền cảm giác không thoải mái, cảm giác dấu hiệu phát bệnh thật.
Không thể không trách Mã Lực đúng là miệng đen toàn họa.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Mẫn đi vào phòng học, liền thấy Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực không đến lớp.
Thậm chí toàn bộ buổi sáng đều không có xuất hiện.
Mãi cho đến buổi chiều đi học mới thấy, Mã Lực vội vã xuất hiện ở trong phòng học, hơn nữa thẳng đến Triệu Mẫn.
"Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ bệnh rồi, trong nhà người làm lại không có ở đó, cậu có thể hay không qua thăm cậu ấy một chút?''
Bệnh rồi? Là bởi vì tối hôm qua mắc mưa sao?
Tưởng tượng đến Trương Vô Kỵ hôm qua ngồi ở cầu thang nhà hàng mà đội mưa đợi ta quả thực trong lòng có chút ấy nấy.
"Có nghiêm trọng lắm không?"
"Đã phát sốt cao, còn không chịu uống thuốc, trong nhà tôi thì lại không có ai nói được cậu ấy khiến cậu ta nghe lời cũng chỉ có cậu.''
Triệu Mẫn: "......" Đây là đang khen ta đó hả hay khích lệ ta đi thăm cậu ta?
Nhưng mà nói không chừng ta có thể trị được cậu ta thật.
"Vậy đành đi cùng cậu vậy!" Sau đó lại kêu Dương Bất Hối xin nghĩ giúp cô.
Triệu Mẫn đi theo Mã Lực về biệt thự Mã gia, nhìn thấy tòa lâu đài lớn như vậy mà đến một bóng người cũng không có lại còn người làm không một ai ở nhà.
"Trương Vô Kỵ ở nơi nào?"
"Lầu hai quẹo trái cái phòng thứ nhất, cậu lên thăm cậu ấy đi! Đúng rồi, cậu sẽ nấu cơm sao?"
"Sao...... Chắc là sẽ không."
Trước kia ở nhà bị Triệu Dương Vương ép học nấu ăn cũng biết một chút.....ít nhưng chỉ có thể ăn tạm được thôi chứ còn nuốt nổi không là do bản thân của người ăn sức chịu đựng đến đâu.
Cô căn bản không có khiếu nấu ăn về sau cha cô cũng từ bỏ không ép cô học nữa.
"Ăn được chứ? Lạc một chút vẫn được?"
"Chắc là sẽ ăn được!"
"Vậy được, tôi đi chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, cậu lát nấu cho cậu ấy ăn đi hôm qua tới nay cậu ấy chưa ăn gì căn bản là không chịu ăn gì.''
Trong nhà quả thật phát điên vì cậu ta, kêu giả bệnh một chút liền bệnh luôn, lại còn cố tình không uống thuốc không nói đến cả cơm cũng không ăn.
Cho nên Triệu Mẫn đi vào phòng Trương Vô Kỵ, nhìn qua thấy hắn rất suy yếu, nếu không biết hắn bệnh vì mưa, mà nhìn vô chắc sẽ tưởng là bệnh nang y rồi.
Trong phòng thật yên tĩnh, Trương Vô Kỵ hình như ngủ rồi, hơn nữa ngủ thật sự rất say.
Đến khuôn mặt yêu nghiệt của hắn ngày thường da hồng môi đỏ cũng vì bệnh mà trắng bệch luôn.
Quả thật là bệnh thật sự nghiêm trọng sao?
Đột nhiên, trên giường Trương Vô Kỵ lấy cái chăn quăng ra một bên.
Chỉ một lát thân hình hoàng mỹ từ đầu tới chân của Trương Vô Kỵ, bị Triệu Mẫn nhìn thấy không sót gì.
Triệu Mẫn hoảng hốt tới mức nhảy hoảng lên lấy tay bịt mắt mình lại, mẹ kiếp cái tên biến thái này đến ngủ cũng có sở thích biến thái đến như vậy ngủ mà không mặc áo ngủ hay quần áo
Toàn thân chỉ mặt có cái quần đùi họa tiết hoạt hình.
Họa tiết còn lại là mèo Oggy.
Triệu Mẫn đột nhiên cảm giác nhận ra nguyên nhân mà lúc trước Trương Vô Kỵ ấu trĩ như vậy lớn vậy rồi mười tám tuổi đầu mà có mặc quần mèo Oggy.
Cô che mắt đi qua, giúp Trương Vô Kỵ đem chăn đắp lên,sau đó hắn lại quăng ra, cô bị hắn làm cho hết hồn hắn nói: "Nóng~~~"
Triệu Mẫn không khỏi duỗi tay sờ trán hắn.
Trời đất! Nóng như vậy? Như thế nào mà không đi bệnh viện?
Triệu Mẫn lấy cái cái chăn đắp lên cho hắn một lần nữa, muốn đi xuống lầu tìm Mã Lực để đưa Trương Vô Kỵ đi bệnh viện còn chưa kịp đi Trương Vô Kỵ ra tiếng nói: "Mẹ....Đừng đi~~~"
Sau đó tay của cô bị Trương Vô Kỵ nắm chặc lại.
Triệu Mẫn quay đầu lại vừa thấy, lại phát hiện, Trương Vô Kỵ căn bản là không tỉnh, cả người đều có chút sốt mơ hồ.
Nháy mắt cảm thấy hắn thật đáng thương.
Mã Lực vừa lúc này đi lên trong tay cầm một ly nước cùng với hộp thuốc
Nghe thấy Trương Vô Kỵ kêu mẹ, nhíu mày nói: "Cậu ta lúc mười tuổi mẹ cậu ta đã mất tích."
"Mất tích? Không phải đã qua đời sao?"
"Không có, là mất tích,cậu ta từ nhỏ thiếu tình thương của cha và mẹ, cậu chịu khó ở đây cùng cậu ta một lát đi! Đây là thuốc hạ sốt, cậu thấy khi nào cậu ta tỉnh thì ép cậu ta uống đi."
"Vì cái gì không đi bệnh viện?"
"Câu ta không chịu~~~"
"Như vậy cũng không thể nghe theo câu ta?"
"Không có biện pháp, cậu ta cố chấp, ai cũng khuyên không được."
Triệu Mẫn vốn định rút tay về, nhưng lại cảm thấy hắn đáng thương, mặc cho hắn lôi kéo tay cô, trong lòng đột nhiên có chút quái quái.
Ta đây tự nhiên trở thành mẹ của Trương Vô Kỵ sao?
Nếu là Trương Vô Kỵ chốc lát tỉnh dậy mà biết hắn kêu ta là mẹ, có thể hay không sẽ đánh chết ta?
Mã Lực thấy vậy, khóe môi cong lên cười nhẹ, đi ra khỏi phòng ngủ.
Toàn bộ trong phòng chỉ còn lại có Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn hai người.
Một người tỉnh, một người ngủ.
Trương Vô Kỵ thường thường nói mê vài câu: "Mẹ, đừng đi mà ~~~"
Triệu Mẫn trấn an hắn nói: "Ngoan, mẹ cậu không đi, cậu ngủ ngoan nhé."
Lại không biết, năm đó Trương Vô Kỵ là bị mẹ cậu ta dỗ cho ngủ xong mới bỏ đi
Trương Vô Kỵ tiếp tục nói mê nói: "Mẹ đừng đi mà sao cha và mẹ lại bỏ con ở cùng ông!"
"Cha.... mẹ...... "
Đột nhiên, hắn tỉnh đậy, cả người từ trên giường ngồi dậy.
Trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Triệu Mẫn bị hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
"Trương Vô Kỵ, cậu không sao chứ?"
"Triệu Mẫn, như thế nào lại là cậu?"

Mà không phải là mẹ trong mơ?
Hắn mặt tối sầm, hung tợn trừng mắt nhìn liếc mắt một cái nói: "Triệu Mẫn, gan cậu cũng lớn ha, dám giả mạo mẹ tôi?"
Triệu Mẫn: "......" Quả nhiên tỉnh ngủ liền không nhận lòng tốt của người khác sao?
Là ai vừa mới trấn an cho tên biến thái như cậu ngủ?
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trên giường, khoảng cách cực gần, Triệu Mẫn tay còn bị Trương Vô Kỵ nắm chặt không buông.
Muốn đào tẩu, Trương Vô Kỵ lại không chịu buông tay.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải giải thích nói: "Tôi thấy cậu gặp ác mộng......Liền có ý tốt an ủi cậu nhưng cậu tốt xấu không biết lại còn nói tôi.''
"Ai muốn cậu an ủi? Vốn dĩ trong mộng mẹ tôi còn chưa đi, bị cậu an ủi xong, mẹ tôi ném tôi cho gia gia rồi đi luôn.''
Đang mơ mộng đẹp, liền biến thành ác mộng.
"Trời ......Tôi lại không biết."
"Triệu Mẫn, cậu bồi thường lại cho tôi."
"Bồi thường?"
"Phải, tôi trong mơ mẹ tôi đang ôm tôi, chờ tôi ngủ, liền bị cậu an ủi mà làm mẹ tôi chạy mất.''
Cô nhíu mày nói: "Vậy cậu muốn thế nào?"
"Đương nhiên là cùng tôi mẹ ta giống nhau, ôm tôi hống tôi ngủ."
Triệu Mẫn: "......" Sao cậu không đi chết luôn đi?
Cậu đó là khi còn nhỏ mẹ cậu mới ôm cậu vỗ cho ngủ?
Lớn như vậy, thân cao một mét tám mấy, thể trọng không biết thế nào tướng thì to người, lại bảo ôm cậu cho cái này là có ý gì?
Hơn nữa, có câu - nam nữ thụ thụ bất thân.
Ấu trĩ!
Khó trách đồ lót lại là mèo Oggy
Triệu Mẫn căn bản liền không muốn, nhưng ngay sau đó, liền thấy Trương Vô Kỵ dùng ánh mắt vừa dỗi vừa đáng thương kia ra quả thực.
Vốn dĩ liền lớn lên đã đẹp khuynh quốc khuynh thành, còn dùng loại này ánh mắt nhìn cô.
Triệu Mẫn phòng bị liền bị ánh mắt này làm tan gã.
"Triệu Mẫn, không ôm cũng được? Tôi mượn chân cậu làm gối vậy một lát tôi liền ngủ rồi."
Thật như vậy đơn giản?
"Triệu Mẫn có phải tôi sốt rồi không? Làm cho tôi thấy khó chịu."
"Phải đúng rồi, cậu trước tiên uống thuốc đã." Thiếu chút nữa đem cái này quên rồi.
"Không cần, uống thuốc rất đắng."
"Uy~~Trương Vô Kỵ, cậu đâu phải trẻ con, tự nhiên sợ đắng?"
"Ây, tôi từ nhỏ vị giác liền so với người khác có chút khác thường rất mẫn cảm, ghét nhất uống thuốc."
"Thế làm sao bây giờ? Không chịu uống thuốc, lại không chịu đi bệnh viện? Chẳng lẽ cậu là muốn chết sao?"
Trương Vô Kỵ suy nghĩ, nói: "Nếu không......Tôi ngoan ngoãn uống thuốc, cậu đồng ý trông tôi ngủ thế nào?''
Mẹ kiếp uống thuốc cũng nói điều kiện!
Phát bệnh lại không phải tại ta!
Bất quá ......
Mà ta lại là nguyên nhân gây bệnh!
"Được, cậu uống thuốc trước đã, ăn xong tôi trông cậu ngủ." Chờ Trương Vô Kỵ ngủ rồi chạy nhanh vậy tên biến thái này khó hầu hạ quá.
Trương Vô Kỵ uống thuốc xong cả người bộ mặt đều vặn vẹo, hình như là hắn rất sợ đắng.
Triệu Mẫn ngồi ở mép giường, Trương Vô Kỵ nằm trên chân cô, hai mắt nhìn cô không rời.
Xem đến Triệu Mẫn cảm thấy thực không được tự nhiên, nhíu mày nói: "Trương Vô Kỵ, cậu còn muốn hay không ngủ."
Trương Vô Kỵ mếu máo nói: "Cậu hôn tôi! Mẹ tôi thường làm vậy."
Mẹ kiếp tôi lại không phải mẹ cậu!
"Rồi rồi, mau ngủ, không hôn cậu vậy đi!"
Ngủ đi mà trời, ngủ rồi lão nương lập tức đi!
"Vậy cậu hát cho tôi ngủ."
Triệu Mẫn: "......" Cậu mẹ nó còn chưa đủ?
''Làm ơn ngủ đi~~~''
Trương Vô Kỵ nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng lại vẫn là nhịn không được đem đôi mắt hé mở lén nhìn cô.
Sau đó liền nghe thấy Triệu Mẫn nhẹ giọng ngâm nga hát: "Em nghe thấy mưa rơi trên đồng cỏ xanh, tôi nghe thấy tiếng chuông tan học vang từ phía xa xa~~~"
Lời bài hát: ♪ May Mắn Nhỏ Bé (小幸運) ♪ Vietsub: Js Art.
♪ Em nghe thấy tiếng mưa rơi trên thảm cỏ xanh, nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên nơi phương xa.♪
♪ Nhưng em lại không nghe thấy tiếng của anh, đang nghiêm túc gọi to tên em.♪
♪ Khi yêu anh em vẫn chưa biết được lòng mình, xa nhau rồi mới hiểu được thế nào là khắc cốt ghi tâm.♪
♪ Tại sao lại không phát hiện ra gặp được anh, là điều tươi đẹp nhất trong cuộc đời này.♪
♪ Có lẽ khi đó còn mải vui đùa và khóc nhè, mãi đuổi theo sao băng vụt qua bầu trời.♪
♪ Người dĩ nhiên sẽ không nhớ, là ai luôn âm thầm đứng đó bảo vệ em trong mưa gió.♪
♪ Thì ra anh chính là may mắn mà em muốn giữ lại nhất, thì ra chúng ta đã từng đến gần tình yêu đến vậy.♪
♪Vậy em sẽ chống lại quyết định của cả thế giới, vậy hãy cùng em đứng dưới cơn mưa rào này.♪
♪ Tất cả đều là tấm chân tình không vấy chút bụi trần của anh, được gặp gỡ anh là điều may mắn đến nhường nào.♪
Cùng là một bài ở câu lạc bộ đêm Đại Đô, lần đó Triệu mẫn hát với tâm trạng rất bực nên hát lớn tiếng nhưng lúc này đây Trương Vô Kỵ thấy cô rất ôn nhu.
Theo bản năng, Trương Vô Kỵ cảm thấy giờ phút này Triệu Mẫn thật sự thực ôn nhu.
Sau đó lại nghe thấy cô hát câu: "Gặp được anh, em có bao nhiêu may mắn......"
Trương Vô Kỵ không khỏi chậm rãi ở trong lòng mặc niệm một câu, Triệu Mẫn, gặp được cậu tôi cảm thấy rất may mắn, bởi vì tôi đã gặp cậu đúng lúc nên mới có thể lưu giữ những ký ức này......
Sau đó, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ hơi thở nhẹ lại có lẻ đã ngủ say rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô động tác thật cẩn thận lấy cái gối để cho Trương Vô Kỵ nằm lên sau đó xoay người đi ra phòng.
Dưới lầu, Mã Lực thấy cô vẻ mặt nghẹn khuất đi xuống tới, trêu ghẹo nói: "Tôi nói không sai đi! Cậu ta phát bệnh cực kì ấu trĩ."
Sau đó, Mã Lực cầm ly nước trái cây trên tay chuẩn bị uống xong đi cùng Triệu Mẫn xem có nấu được gì không.
Lại nghe thấy Triệu Mẫn tức giận nói: "Quả thực rất ấu trĩ, bởi vậy quần đùi là mèo Oggy."
"Phụt...ttttt.................!"
Mã Lực mới uống được một nửa ly đã phun hết ra, còn sặc tới mũi, khó chịu cực kỳ.
Đúng là Triệu Mẫn không giống với những cô gái mà ta đã trêu quả là khác người
Trong phòng bếp, là Mã Lực giúp cô chuẩn bị nguyên liệu, nguyên liệu nấu ăn đều rất đơn giản, bởi vì Trương Vô Kỵ bệnh, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm
Rau xào gồm có cà rốt, rau trộn có rong biển, thanh xào cải thìa, canh gan heo rau chân vịt......
ba rau một canh, không tồi ~~~!
Ta vẫn có thể nấu.
Lại không biết, này ba loại đồ ăn cơ bản mà Trương Vô Kỵ ghét nhất.
Trương Vô Kỵ tỉnh ngủ thì cũng tối rồi, người đỡ hơn một chút, Mã Lực đi lên kêu hắn ăn cơm.
Trương Vô Kỵ còn không vui, nhưng vừa nghe là Triệu Mẫn đích thân nấu, liền xuống lầu.
Trương Vô Kỵ nhìn mấy món trên bàn muốn khóc thét vì toàn món hắn ghét nhất.
Mã Lực ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Làm cậu bệnh không ăn cơm, huynh đệ tôi có rất nhiều biện pháp cho cậu ăn."
"Mã Lực! Cậu muốn tìm chết!"
"Sao? Cậu cũng có thể lựa chọn không ăn, bất quá đây đều là Triệu Mẫn đích thân vì cậu mà chuẩn bị nha ~~~!"
Vừa lúc Triệu Mẫn đem canh ra bàn ăn.

Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ xuống, cười nói: "Trương Vô Kỵ, đêm nay cậu có lộc ăn nha, tôi tới Thâm Quyến lâu như vậy rồi đây là lần đầu xuống bếp.''
Tất cả món trên bàn đều là món Trương Vô Kỵ hầu như không ăn được.
Nhưng nếu ta không ăn, thì chắc chắn sẽ làm Triệu Mẫn không vui.
Trương Vô Kỵ vẻ mặt nghẹn khuất ngồi xuống bàn ăn trước, Triệu Mẫn cho rằng hắn bệnh còn chưa khỏe, đi qua đi sờ đầu của hắn, nói: "Hạ sốt, lát ăn cơm xong uống thuốc đi ngủ nhất định mai sẽ khỏe liền.''
Người trẻ tuổi, thể trạng tốt, uống thuốc ngủ một giấc là có thể toàn khỏe.
Nghe Triệu Mẫn nói như vậy, Mã Lực nhịn không được ở bên tai Trương Vô Kỵ trêu chọc nói: "Thế nào? Triệu Mẫn nay dịu dàng quá ha?"
Trương Vô Kỵ nói: "Kia đương nhiên."
Lại nghe Mã Lực tiếp tục trêu chọc nói: "Chăm cho cậu uống thuốc, còn hát cho cậu ngủ, còn nấu cơm cho cậu ăn, khó trách cậu xem người ta là mẹ cậu, hahaha....."
"Mã Lực!" Trương Vô Kỵ hét lớn dọa Triệu Mẫn hết hồn kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
Mã Lực nhanh nói: "Không có việc gì, chắc là cậu ấy đói quá thôi."
Triệu Mẫn nghe vậy đem cơm đưa tới trước mặt Trương Vô Kỵ, lại dùng đũa gấp đồ ăn cho hắn, nói: "Đói bụng thì nhanh ăn đi!"
Trương Vô Kỵ vẻ mặt ủy khuất ngồi nhìn mấy món đấy không món nào hắn ăn được.
Nhưng kết quả Trương Vô Kỵ cũng phải cầm đũa lên ăn một miếng cà rốt.
Ít nhất có thể cho vào miệng mà miễn cưỡng ăn.
Nhưng hắn trước kia chính là ghét nhất cà rốt như thế nào đột nhiên hôm nay ăn lại cảm giác không tệ lắm.
Chẳng lẽ liền bởi vì do đích thân Triệu Mẫn nấu?
"Thế nào? Hương vị cũng không tệ lắm đi?"
"Cũng không tệ ~~!"
Mã Lực cũng ăn sơ qua mỗi món một ít, khen không dứt miệng nói: "Hương vị cũng không tệ lắm ha!"
Triệu Mẫn: "Cảm ơn đã khích lệ tôi."
Ba người đang ăn, Mã Lực đột nhiên mở miệng nói: "Triệu Mẫn, qua mấy ngày chính là sinh nhật mẹ của tôi hay là lúc đấy cậu cũng tới chơi đi tôi mời.''
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Cậu quả nhiên muốn mời cậu ấy đi sao? Cậu không thấy mỗi lần cậu ấy tham gia buổi tiệc nào thì buổi tiệc ấy liền có cái kết bi thảm không? Trong trường học không ít học viên đặt cho cậu ta nhân xưng khắc tinh của các buổi tiệc, gì à cô gái vàng của làng dự tiệc...!"
Một lần ở Trương gia hôn lễ nhà họ Trương bị Triệu Mẫn quậy cho tan tành khiến Trương tam Phong hủy cả hôn lễ tức nhiên cũng có phần tham gia của Trương Vô Kỵ.
Một lần Ân gia tiệc đính hôn của Ân Hòa Phong cũng bị Triệu Mẫn quậy cho không thành.
......................
[Js-Art] - End of chapter 27

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com